Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 11: Tôi Đến Để Thực Hiện Lời Hứa

Mạc Kỳ Y

03/06/2015

Tôi sững sờ, lúc hoàn hồn lại thì đã đang ngồi trong xe của Y Thần rồi .Xe chạy vụt đi trên đường cao tốc với tốc độ rất nhanh, cảnh vật bên cửa kính cứ vùn vụt lướt qua, chẳng rõ xấu đẹp thế nào, chỉ thấy ánh đèn mờ ào như một vệt sáng lướt ngang tầm mắt. Nhìn nhiều cũng chán, tôi quay sang nhìn Y Thần, đã lâu rồi không gặp.

Cậu ta vẫn đẹp trai, còn hơn cả khi trước nữa, khuôn mặt nghiêng nghiêng, trông đứng đắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Đôi mắt hút hồn đang nhìn thẳng về phía trước chăm chú lái xe, hàng lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao, đôi môi hơi mín lại.

Tôi ngơ ngẩn nhìn.

- Nhìn gì vậy?- hắn quay sang hỏi tôi, tôi giật mình vội thu tầm mắt lại.

- Không có gì- tôi lắp bắp. Lạ thật, tại sao tôi lại có cảm giác như mình là một con cáo già đi ăn trộm gà rồi bị phát hiện không bằng.

Y Thần cười khẽ.

- Chúng ta đang đi đâu vậy?- tôi hỏi.

- Chẳng phải sắp đến rồi sao, đừng có mất kiên nhẫn thế.

Ý của cậu ta là, cậu im lặng cho tôi nhờ, phiền phức quá à. Tôi lầm bầm, cũng không thèm đôi co đôi kéo nữa, tính cách vẫn như xưa nhỉ, vẫn cái kiểu nói chuyện chẳng mấy ai ưa nổi.

Khi nãy nhìn thấy cậu ấy, quả thật tôi rất ngạc nhiên, còn ngỡ là mình nhìn nhầm rồi. Cậu ấy nói đến để thực hiện lời hứa, là lời hứa sẽ dẫn tôi đi xem sao băng nếu như tôi đỗ vào Thanh Khê, đã lâu rồi, ấy vậy mà hắn vẫn còn nhớ. Thật cảm động quá đi mất thôi.

Chiếc xe dừng lại, tôi ngoái đầu nhìn ra cửa xe, xung quanh chẳng có nhà cửa gì cả, nơi này vắng vẻ, chỉ có cây cối lay mình trong gió xào xạc. Phía trước là một ngọn đồi thì phải, nó nhô cao hơn so với những khu vực xung quanh. Không đèn điện, không nhà cao tầng, không gian rộng không bị thứ gì che chắn, thật phù hợp với việc ngắm sao. Tôi để ý thấy, tối nay trời có rất nhiều sao, hiu hiu gió, lại hơi xe xẽ lạnh. Quả thật quá tuyệt vời, tôi muốn chạy xuống đó lắm rồi.

Tôi phấn khởi, định tháo dây an toàn ra, nhưng tháo mãi, kéo mãi mà nó không ra, chắc bị kẹt ở đâu rồi quá.

Y Thần đưa mắt nhìn tôi, liền hiểu ra vấn đề, sau đó cậu ta đột ngột chồm người qua, giúp tôi tháo dây an toàn ra. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt rất gần, tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy phả lên người mình, mặt tôi nóng ran, trái tim đập thình thịch, cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại có những biểu hiện này nữa.

Y Thần có lẽ cũng không nhận ra những biểu hiện lạ lùng của tôi, tháo dây an toàn cho tôi xong rồi, hắn bước xuống xe trước, vòng sang phía bên tôi giúp tôi mở cửa ra. Tôi bước xuống, oa, hơi lạnh thì phải.

Tôi bước lên phía ngọn đồi trước mắt, Y Thần đi phía sau tôi. Ngọn đồi này được bao phủ bởi một lớp cỏ non, dẫm lên có cảm giác êm êm. Mùi hương của cỏ thơm nhẹ nhàng lan tỏa,hòa vào trong gió, lành lạnh nhưng rất dễ chịu.

Tôi bước tới chỗ cao nhất, phía dưới là cả một thành phố đèn điện sáng trưng, phồn hoa lấp lánh. Không ngờ tôi đã đi ra khỏi thành phố rồi đấy, cảm giác nhìn nó từ xa thật không tệ. Trên trời là hàng ngàn hàng triệu vì sao lấp lánh, như nhũ kim tuyến được ai đó vẩy lên nền trời đen. Trăng trên cao tỏa sáng dịu dàng Gió thổi tới ồ ạt, bỗng cái chun buộc tóc của tôi đứt ‘ phựt’, tóc rơi xuống, gió thổi tung bay.

Một chiếc áo được choàng lên người tôi, tôi ngoảnh lại, là Y Thần.

- Cảm ơn.- tôi kéo áo vào sát cơ thể cho ấm hơn, càng về đêm, thời tiết càng lạnh. Hồi nãy vì đi vội quá, mà hắn cũng không nói là đi đâu, tôi chỉ kịp mặc thêm một cái áo khoác mỏng chứ mấy.

Hắn không nói gì, lùi lại mấy bước rồi ngồi xuống thảm cỏ, điệu bộ vừa lãng tử vừa biếng nhác. Tôi cũng lại gần ngồi xuống bên cạnh, tôi nhớ hồi trước, hắn cũng cởi áo khoác ra rồi choàng lên người tôi như thế này khi tôi bị mấy tên côn đồ vô lại giựt đứt khuy áo. Nghĩ lại sao thấy lúc đấy hắn tốt bụng như thế chứ. Mà tôi lại chăng để tâm, đến cảm ơn cũng không quá chân thành.

- Bao giờ mới có sao băng vậy?- tôi ngước mắt nhìn trời cao, hỏi.

- Tầm 10, 11 giờ gì đấy, tôi cũng không nhớ lắm, cứ ngồi đây đợi kiểu gì chẳng có.

- Công nhận cậu giỏi thật đấy, có thể tìm ra một nơi tốt như thế này- tôi cảm thán, tôi rõ ràng là ở gần thành phố này hơn hắn, vậy mà sự hiểu biết về nơi mình sống lại không bằng hắn, tôi quá vô tâm rồi.

- Dĩ nhiên rồi- hắn ngả lưng ra đằng sau, nằm xuống.

Tôi không nghĩ ra được cái gì để nói nữa, đành hỏi hắn dạo này thế nào, cuộc sống mới tốt chứ, trường mới có gì thú vị không. Hắn câu trả lời câu không, cũng không hỏi thăm tình hình của tôi, chỉ có tôi hỏi hắn trả lời. Nói cũng tàm tạm, không vui cũng chẳng buồn. nói mãi cũng chán, tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao sáng, liên tục tự hỏi khi nào thì sao băng mới bay qua đây.

Tôi nhớ hồi trước mình rất thích xem sao băng, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cả, chỉ thấy trên ti vi hoặc trong sách ảnh. Cũng luôn nuôi nấng một nỗi niềm khao khát được nhìn thấy sao băng rơi ngang qua tầm mắt. Một cơn mưa sao băng bay vùn vụt qua thì càng tốt. Lúc đấy tôi hẳn là có nhiều thời gian hơn để ước điều ước của riêng mình. Mặc dù không biết có thực hiện được hay không, nhưng tôi có thể hi vọng, có thêm niềm tin.

Nhưng mà, bây giờ tôi cũng chẳng biết mình nên ước cái gì cả…

Gió hiu hiu thổi, hương thơm của cỏ nhẹ nhàng bay qua cánh mũi rất dễ chịu. tôi bắt đầu thấy buồn ngủ rồi đấy. Thảm cỏ này mềm mại, êm mượt như một chiếc giường của thiên nhiên ban tặng vậy , nếu ngủ ở đấy thì thích phải biết. Khi nãy lúc ở kí túc xá, tôi cũng đang thiu thiu ngủ, bây giờ cơn buồn ngủ lại ập đến, không được, tôi cần phải đợi đến khi sao băng rơi cái đã.

Nhưng mà, buồn ngủ quá đi mất thôi…

Không được ngủ…

Tôi không.. ngủ luôn mất tiêu.

Tôi đang ở trong kí túc xá, nằm trên giường ngủ ,gió hiu hiu thổi ra từ chiếc quạt cây, chiếc giường êm ái vô cùng, lại còn có cả mùi hương gì đó phảng phất đâu đây rất dễ chịu nữa.Bỗng, đất trời rung lên bần bật, trời đất lộn nhào, tôi vội ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, tường nhà bắt đầu nứt vỡ, mọi thứ rơi xuống loảng xoảng, tôi chạy vội xuống dưới, đập vào mắt tôi là thân hình khổng lồ của một con quái thú to thù lu, vừa giống bọ cạp vừa giống sâu dóm, vô cùng xấu xí .

Bích Như, Lam Thiên, và một số người khác cũng bị bắt, họ hô hoán la hét, ý bảo tôi nên chạy đi..

Tên quái vật khổng lồ đang dẫm đạp lên mọi thứ mà tiến tới trước mặt tôi, thân hình sâu dóm của nó mấy chục cái chân liền, chân thì bước, chân thì gạt mọi thứ sang một bên, san bằng tất cả. cầm con mồi, quẳng như quẳng mấy bao cát sang bốn phương tám hướng, cười vô cùng khoái chí. Điệu cười ghê rợn vô cùng.

Tôi sợ hãi bỏ chạy, nhưng không ngờ tên quái vật đó tuy thân hình quá cỡ nhưng chạy lại rất nhanh, tôi chạy tới nỗi chân toạc cả máu, ngã lên ngã xuống nhưng lại chẳng thấy đau. Cuối cùng cũng bị hắn bắt được, biết trước là bị bắt thì tôi đã chẳng thèm chạy bán sống bán chết như thế rồi.

Nó dơ một bàn tay, à không, một cái chân lên tóm lấy tôi. Đưa lại gần miệng,miệng nó đột nhiên há ra rất to, nước dãi chảy tong tỏng, định ăn tôi chắc. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh bị mình bị đưa vào miệng nó, hàm răng sắc nhọn của nó nghiền tôi ra thành trăm ngàn mảnh, rồi bị nhuốt xuống dưới bụng, sau cùng bị nó thải ra ngoài một cách thoải mải, lại tưởng tượng thân xác của mình nằm lẫn lộn trong đống phân của nó, thật thê thảm không biết để đâu cho hết. . Tôi muốn khóc mà cũng không khóc được,

Oa…oa…oa…

Tôi chỉ biết nhắm tịt mắt lại, chờ đợi mình bị con quái vật cho vào mồm, không ,không ,đây chỉ là mơ thôi, tôi phải tỉnh dậy, rõ ràng khi nãy tôi ngã mấy bận liền, có thấy bị đau chỗ nào đâu. Tôi phải tỉnh dậy mới được , phải tỉnh dậy nhanh thôi.

Tôi lờ mờ mở mắt, có một bóng đen đang chồm lên người tôi, tôi giật mình, vung tay tát ‘bốp’ một cú vào mặt con quái vật. Con quái vật kêu lên một tiếng rồi lùi về đằng sau, ôm lấy mặt, nhìn tôi đầy vẻ không thể tin.

- a…tôi, con quái vật…con quái vật nó…đâu rồi nhỉ?- tôi ngây ngô nói, thật không ngờ con vật xấu xí nửa bọ cạp nửa sâu dóm vừa nãy bị tôi tát lại chính là Y Thần.

Hắn đơ ra nhìn tôi, tôi trân trân nhìn hắn

Sau một hồi im lặng…

- Quái vật cái khỉ gì? Cậu bị đần chắc…- hắn hằn học nhìn tôi, tay vẫn ôm cái mặt, ôi trời, có phải vừa nãy tôi mạnh tay quá rồi không, tát cậu ta một cái trời dáng. Nổi giận cũng phải, Nhưng cũng đâu phải tại tôi cố ý đâu chứ, chỉ là tôi tưởng con quái vật...

- Hóa ra chỉ là mơ, may qua…- tôi thở phào nhẹ nhõm, Y Thần nhìn tôi như thể tôi cướp mất miếng đùi gà thơm ngon của hắn không bằng.

- Cậu tát tôi một cái mà còn không biết đường xin lỗi à?

- Cậu nổi giận cái gì, tại cậu tự dưng gần tôi quá làm gì. Làm tôi cứ tưởng…

- Tưởng gì thì tưởng có cần đánh người khác mạnh tay thế không?

- Tôi thèm vào cố ý, là do giật mình thôi, hứ, đúng là nhỏ mọn.

- Hừ- Y Thần hừ lạnh một cái, không nói gì nữa.

A , chẳng phải vừa rồi khi tôi vừa tỉnh giấc, thấy cậu ta ở gần quá mới tưởng cậu ta là con quái vật trong mơ đó sao. Cậu ta dòm ngó gì mặt tôi mà phải dí sát vào như thế?



- Này, vừa nãy lúc tôi ngủ, cậu đã làm gì tôi rồi?

- Làm..gì là làm gì?- hắn cứng miệng nói, điệu bộ như chột dạ.

- Định giết người diệt khẩu chắc, cậu thật quá đáng, tôi có làm gì cậu đâu mà cậu định hãm hại tôi hả, hả, hả..?

- Bớt tưởng tượng linh tinh đi.- hắn nằm xuống, đưa hai tay lên gối đầu. miệng suýt xoa kêu đau.

- Hay để tôi tát cái nữa cho nó cân nhé- tôi dơ tay lên.

-…….

-Xí, chỉ trêu thôi mà, làm mặt ngầu với ai thế?

Tôi cũng không nói gì nhiều, tiếp tục ngồi đợi.

….

Có cái gì đó sáng lóe lên bay ngang qua tầm mắt, lao nhanh xuống lưng trời rồi biến mất. chỉ trong tíc tắc, tôi ngẩn ngơ, mấy giây sau mới vui mừng đứng dậy bước về phía trước.

- Y Thần, sao băng đấy cậu có thấy không?- tôi nói khẽ, không biết hắn có nghe thấy không, và cũng chẳng bận tâm hắn có trả lời hay không.

Lại một ngôi sao nữa rơi xuống, xem kìa, nhìn giống như đuôi cái chổi của một mụ phù thủy trong chuyện cổ tích vậy, đẹp quá.

Rồi cả bầu trời, toàn những tia sáng bay vụt qua, chỉ trong tíc tắc, rồi biến mất sau màn trời đen kịt. Giống như những mũi tên lao vút đi về phía chân trời

Tôi thầm nghĩ, có khi nào đây chính là một phép thuật nhiệm màu, do một bà mụ phù thủy nào đó hóa phép ra không. Hoặc là vô số những hạt bụi của cô tiên xinh xắn nào đó, vô tình đánh rơi xuống nhân gian…

Tiếng gió rì rào bên tai, đồng cỏ uốn mình, mùi hương phảng phất bay trong gió, trên nền trời tràn ngập những tia sáng nghiệm màu, nối đuôi nhau rơi xuống, tôi ngước lên nhìn, có một niềm vui nhỏ nhỏ đang nhen nhóm trong tôi,nghĩ liệu có ai đó cũng đang giống như tôi bây giờ, bỗng thấy vui vui.

-Ước đi- Y Thần đứng bên cạnh tự lúc nào, nhắc, tôi mới nhận ra sự hiện diện của cậu ấy, à, ước gì nhỉ, tôi nên ước cái gì đây, tôi còn thiếu thứ gì, muốn có được thứ gì, nhất thời, tôi không nghĩ ra được.

Tôi chần trừ, nhìn lên nền trời bao la rộng lớn bên trên, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đang rơi xuống rồi biến mất. nó có thể hết ngay thôi, nếu tôi không ước thì không kịp mất.

Tiếc quá, tại sao những thứ đẹp đẽ như vậy, lại chỉ diễn ra trong một khoảng khắc rồi biến mất đi???

Tôi chắp hai tay vào nhau, nhắm mắt lại. Rồi khẽ ước…

Gió khẽ vờn mái tóc tôi, khiến nó bay phần phật, quất vào mặt ngưa ngứa.

Khi tôi mở mắt ra, bầu trời chỉ còn lại những vì sao lấp lánh lặng yên, khẽ nhấp nháy như đang cười với tôi…

…..

Về tới kí túc xá

Đóng cửa rồi, tôi quên mất rằng kí túc xá sẽ đóng cửa lúc mười giờ, không ai có thể vào cũng chẳng kẻ nào có thể ra. Tức là, bây giờ tôi không về phòng được, cũng đồng nghĩa với việc, đêm nay phải ngủ ngoài đường.

Thật đen đủi là lúc đi, tôi quên không mang theo điện thoại, nếu không, Lam Thiên, hoặc Bích Như nhất định sẽ gọi điện bảo tôi quay về. Tiếc răng, đó chỉ là ‘nếu như’.

Tìm đủ mọi cách để có thể vào trong, nhưng vô vọng. Tôi mếu máo quay lại xe, Y Thần đang đứng dựa lưng vào xe của hắn, khinh khỉnh nhìn tôi.

- Không vào được à?- nói như kiểu mình không liên quan ấy, đáng ghét, không phải tại cậu rủ dê cô gái nhà lành là tôi thì tôi có phải ngủ ngoài được chắc. Đã vậy còn không nói cho người ta biết giờ giấc thế nào. Mặt tôi méo xẹo, cũng không buồn lên tiếng trách móc hắn.- Lên xe.

- Hả?

- Cậu muốn đứng đây cả đêm à? Dĩ nhiên là đi tìm cái khách sạn nào đó để ngủ rồi.- Hắn nói tỉnh bơ.

Cái vấn đề ấy…hắn nói như kiểu nó vô cùng trong sáng ấy , mặt còn không biến sắc nữa chứ. Bảo tôi đi cùng một tên con trai vào khách sạn, thà giết tôi đi còn hơn. Bị người ta bắt gặp chỉ trỏ xì xào là chuyện nhỏ, nếu như gặp người quen họ chụp ảnh lại đưa cho bố tôi thì tôi có mà ra đường ở luôn mất.

Không để tôi kịp từ chối, hắn nói:

- Cậu không muốn đi cũng tốt thôi, chỗ này về đêm cũng không được an toàn cho lắm đâu.

Cứ gì là về đêm, tôi đảm bảo chỗ nào cũng nguy hiểm hết, nhưng mà đi với hắn có vẻ an toàn hơn, tôi nước mắt lưng tròng đi vào trong xe.

- Cậu đừng có làm cái vẻ mặt ấy được không?

- Vẻ mặt gì chứ?

- Cứ như kiểu tôi sắp đem bán cậu cho Tú bà không bằng.

Tôi :

-….

Hắn phóng xe đi, đến khách sạn, tên này có tính ưa sạch sẽ thế nên sẽ chọn một khách sạn cao cấp cũng là việc đương nhiên, không biết tôi nên vui hay nên mừng đây.

- Nhìn kìa, nhìn kìa, hai cái người ở đằng kia. không ngờ cái mặt như vậy mà lại đi làm cái chuyện đó.- người một nói.

- Ừ, vừa nhìn là tôi đã biết ngay là cái loại chẳng ra g rồi- người hai tiếp lời.

Tôi với Y Thần đang đứng ở quầy tiếp tân để đặt phòng, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai cô gái nọ ở không xa. Thấy chưa, thấy chưa, biết ngay là sẽ có những suy nghĩ lệch lạc kiểu như vậy mà.

Tôi huých cùi chỏ vào tay Y Thần.

- Cậu nghe thấy gì chưa, cậu đúng là không đứng đắn.

- Anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh thì không nói làm gì, còn con nhỏ kia, rõ ràng là cáo già đội nốt thỏ non đây mà, tôi ghét nhất là cái loại đạo đức giả ấy.- người một nói.

Người hai ‘ừ’ một câu tán đồng.

Tôi :-….

Y Thần nghe xong, nhìn tôi cười đểu mới đau.



Tôi mà là loại người như thế à, hai bà cô đáng ghét kia.

….

- Tôi sẽ ngủ dưới sàn- sau khi quan sát tổng thể căn phòng, tôi đưa ra ý kiến của mình. Căn phòng rất rộng, đã vậy còn rất sang trọng và tiện nghi. Nhưng lại có đúng một cái giường, phòng đôi thì hết rồi, Y Thần là người trả tiền, dĩ nhiên tôi nên nhường cậu ta ngủ trên giường, dù rằng tôi là con gái.

- Tôi có nói là để cậu ngủ dưới sàn sao?- hắn thơ ơ hỏi.

- Oa, vậy là tôi được ngủ trên...

- Tôi cũng không có nói là mình ngủ dưới sàn sao?

- Vậy ngủ ở sô pha à?

- Không.

- Trong tủ quần áo?

-….không

- Này, cậu đừng có xấu xa quá như thế, đừng có nói là chúng ta ngủ chung một giường đấy nhé.

- Đại loại là như thế.

-….

- Tôi đi tắm, chốc nữa cậu lấy đồ ở trên bàn mà thay- hắn nói xong rồi bước luôn vào phòng tắm, tiếng nước xả xuống. Tôi ngồi trên giường, ầy, sao cứ như kiểu là chuẩn bị động phòng hoa trúc thế? Mặt mũi tôi nóng ran cả lên rồi đây này.

Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên , tôi theo phản xạ ngước lên nhìn , Y Thần bước ra ngoài, trên người quấn đúng một cái khăn tắm ngang hông che những thứ cần che. Mái tóc cậu ta còn ướt, nhỏ tong tỏng xuống sàn, thân hình phía trên cân đối, mạnh mẽ và cuốn hút, tuyệt hảo tới từng centimét, những giọt nước nhỏ li ti long lanh trượt khỏi người cậu ta rơi xuống.

Tôi ngây ngô ra nhìn. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy thân hình để trần của con trai đấy. ack.. ack…

- Cậu chảy máu mũi rồi kìa.- Hắn nói, giọng pha chút ý cười.

Tôi vội đưa tay lên luông cuống lau , lau một hồi mới biết là mình bị lừa. Y Thần thấy điệu bộ đó của tôi thì cười khoái chí, cười ha hả ha hả nhằm chọc quê tôi. Tôi hừ lạnh, đem quần áo vào phòng tắm đóng mạnh cửa cái ‘rầm’.

Đáng ghét, tại sao mình lại như vậy chứ nhỉ?

Câu hỏi này cứ vẩn vơ trong đầu tôi mãi.

Tôi tắm rất lâu, bình thường cũng đã như vậy rồi, ít nhất là nửa tiếng, nhiều nhất là cả giờ đồng hồ. Y Thần thấy tôi lâu ra cũng chẳng giục gì, tôi cũng cố tình tắm lâu lâu một lúc. Nghĩ đến cảnh hai người cùng ngủ trên giường, tối nay cho tôi ngủ luôn trong phòng tắm này cũng được. nhưng nói thì nói vậy thôi, chốc nữa tôi đem tất cả đồ đạc gì vừa dài vừa hẹp ra, đặt lên giữa giường, như vậy thì có thể yên tâm mà ngủ. hay tôi cứ thủ sẵn cái gì đó cưng cứng, giả dụ nếu nửa đêm hắn ta có gì manh động, tôi đập một phát cho ngất luôn, chết luôn đi cũng được.

Tôi cứ suy nghĩ linh ta linh tinh một hồi, khi bước ra thì đã thấy Y Thần ngủ rồi, tôi gọi vài câu hắn cũng chẳng thưa, ngủ rất say. Tôi đứng bên thành giường ngắm hắn. điệu bộ hắn ngủ, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy. Ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt đẹp đẽ như họa như tạc, hàng lông mi dài rủ xuống, thi thoảng lại khe khẽ động. Đôi môi hơi mín lại,…

Tôi đưa tay lên chạm vào mặt hắn, mới đầu chỉ chạm nhẹ, sau đó chọc chọc vài phát lên mặt hắn, ha..ha.. cảm giác không tệ. Chỗ này lúc nãy bị tôi tát, giờ đã đỡ đỏ hơn rồi. Tôi cười thầm trong bụng.

Đang định nằm xuống giường, nhưng nghĩ thế nào, tôi lại ôm gối và chăn ra sô pha ngủ, dù sao cũng chỉ một đêm thôi mà, được cái sô pha ở đây cũng tạm được coi là vừa rộng vừa êm, tôi nằm xuống, một lúc sau đã mơ màng đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau…

Tôi lim dim mở mắt, đưa tay dụi dụi vài cái. Mới đầu hơi là lạ vì đây không phải kí túc xá, sau đó tôi liền nhớ ra rằng hôm qua phải ngủ trong khách sạn. Rồi tôi nhớ rõ ràng mình ngủ trên sô pha trong phòng khách kia mà, sao bây giờ đang ở trên giường thế?

Tôi nhìn quanh, Y Thần đã đi đâu mất rồi. tôi lồm cồm bò dậy, vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc đi ra thì thấy hắn đứng ngoài cửa, đưa cho tôi bộ quần áo;

- Thay vào đi, tôi bảo họ giặt sạch cho rồi đấy- chu đáo quá, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi Y Thần à. Tôi nhận lấy quần áo, định bước vào bên trong thay đồ nhưng chợt nhớ ra khúc mắc trong lòng, liền quay lại nói:

- Y Thần.

- Ừ.

- Hôm qua rõ ràng tôi ngủ trên ghế sô pha mà.

- Sáng nay tôi kéo lê cậu vào trong đó, tại gọi mãi mà cậu không dậy ,sao hả đau người à, tôi không cố ý đâu, tại cậu nặng quá, bế lên chắc là gãy tay luôn ý chứ.Hơ hơ..không tin à???

-….- tôi nhìn hắn mà chẳng rặn ra được câu từ nào để nói, thôi được rồi tên khốn nạn, tin hay không cái khỉ gì. Tôi hậm hực đóng cửa phòng tắm lại, biết thế không hỏi còn tốt hơn.

Đến lúc đã thay xong quần áo, bước ra ngoài, tôi lại thấy có gì đó không đúng. Hồi trước tôi hay thức khuya để xem phim, nằm trên ghế sô pha rồi ngủ quên tự lúc nào không hay, sáng hôm sau tỉnh dậy thì người ngợm ê ẩm, cứ cử động cái lưng một phát thì nó kêu ‘răng rắc’ như sắp gãy tới nơi, cả người boải hoải mệt mỏi. Đau người kinh khủng luôn. Thế mà hôm qua tôi cũng ngủ ở sô pha suốt đêm đấy thôi, sao không thấy đau người nhỉ. Ghế sô pha nhà tôi với cái ở đây tốt hơn rất nhiều lần.

Có phải, Y Thần, hắn kéo tôi lên giường ngủ từ lúc tôi mới chợp mắt chưa được bao lâu không nhỉ? Có thể lắm chứ, nếu là như vậy thì tôi cũng phải cảm ơn hắn vì đã có lòng từ bi thương xót, nhưng mà nếu như vậy thì, tôi ngủ trên giường vậy còn hắn ngủ ở đâu???

Thôi, có lẽ giả thiết ấy sai rồi, có thể khi ở nhà tôi nằm sai tư thế nên mới bị đau gười như thế thôi. Còn Vương Y Thần cả đêm qua hắn bá đạo độc chiếm cái giường, đến sáng nay mới giả vờ tốt bụng đưa tôi nên đó nằm thôi.

Có lẽ là thế thật.

Ăn sáng xong, hắn đưa tôi về trường. lần này thì tôi đã biết cách tháo dây an toàn, nhưng cửa vẫn phải nhờ hắn mở ra. Lúc hắn bước xuống, mọi người xung quanh đã chầm trồ khen ngợi rồi, ồ ồ ạt ạt đúng cái kiểu mà hồi xưa bọn con gái trường tôi hay làm khi nhìn thấy hắn xuất hiện.

Tôi bước xuống xe, được rồi được rồi, không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt như thế đâu mà, chỉ là hiểu lầm chỉ là hiểu lầm thôi. Họ nhìn tôi như thể…tôi cướp mất miếng đùi gà thơm lừng nức mũi của họ không bằng.

Vèo…

Òa, có ngọn gió nào đó đang cuốn tôi đi, tôi còn chưa kịp chào Y Thần nữa.

- Tiểu Phong, khai mau khai mau, kia là ai vậy? có phải bạn trai không? Oa oa, ông trời thật đúng là bất công mà, hãy nói với tớ đây chỉ là mơ thôi, không phải là người yêu phải vậy không? một người cao dáo, đẹp trai giàu có, à tớ biết là vì xe của anh ta rất đẹp, khí chất ngời ngời, như thế, thật là một vật hiếm có ….@#&^$*(6#@22- là Ngọc Huệ. Sau một hồi bô lô ba la đủ thể loại, làm cho đầu óc tôi quay cuồng, cậu ấy chốt lại một câu- nói đi hai người có phải người yêu của nhau không vậy?- rồi làm vẻ mặt ‘đừng, đừng, tớ xin cậu, đừng nói như những gì tớ nghĩ’ mặt mếu máo nhìn tôi đăm đăm.

- Ai cơ?- tôi xoa xoa đầu, hỏi.

- Là anh đó đó, anh đi cùng cậu ấy- Ngọc Huệ chỉ tay về phía tôi vừa rời đi, tôi đưa mắt nhìn. Lúc này, Y Thần vẫn chưa đi, mà đứng bên cạnh cậu ta, lại là một cô gái khác, vô cùng quen thuộc, là Lam Thiên

- Ý, con nhỏ Lam Thiên đáng ghét, dám hớt tay trên của bà, Tiểu Phong cậu dẫn tớ ra bắt chuyện làm quen với anh ấy đi.

Tôi nhìn về phía Y Thần,không để tâm tới lời Ngọc Huệ nói cho lắm, mặc cho cô ấy cứ làu bàu trách móc tôi, hay Lam Thiên, tôi cũng chẳng rõ.

Lam Thiên và Y Thần họ có vẻ đã quen biết nhau từ trước thì phải, trông vô cùng thân mật, không biết đang nói chuyện gì mà tôi thấy Lam Thiên cười rất tười, vô cùng xinh đẹp. Còn Y Thần, kẻ hiếm hỏi lắm mới nở một nụ cười nửa miệng, bây giờ trong mắt cũng ánh lên một nụ cười ngời sáng, còn thể hiện rõ sự quan tâm.

Trông họ, thật sự rất đẹp đôi, đúng là kim đồng ngọc nữ. trai xinh gái đẹp,…

Tôi thầm khen, nhưng không hiểu sao, trong người lại có cảm giác rất lạ, giống như, vừa bị người ta cướp mất cái đùi gà to đùng, à không, là cả một đĩa đùi gà to đùng ròn tan thơm nức mũi mới đúng chứ….?????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook