Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 4: Trong hoạn nạn

Mạc Kỳ Y

31/05/2015

Ọc ọc……

Tôi đưa tay lên ôm bụng, đói quá, ngồi lì hai tiếng đồng hồ trong lò luyện thi đại học vừa nóng bức vừa chật chội. Tôi vừa đói vừa mệt, ấy vậy mà vẫn phải căng tai vành mắt ra để mà nghe giảng.Bây giờ tôi chỉ muốn chạy thục mạng ra trạm xe buýt , leo lên chọn đại một chỗ ngồi, về tới nhà rồi xà ngay vào mâm cơm đánh chén. Nói vậy chứ tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu Mà chạy nữa rồi, đi bộ thôi cũng đủ mệt, đầu váng vất, bước thấp bước cao như đang đi trên mây.

Hôm nào cũng như hôm nào, tôi vừa mới đến lớp là dở sách ra ngồi ôn bài, vào giờ thì chăm chú nghe giảng, ra chơi lại cùng Hạo Thiên giải đề, về nhà đá đòn vào mâm cơm ăn lấy ăn để, đến chiều lại chạy thục mạng hết đến lò luyện thi này lại đến lò luyện thi kia, chen chen lấn lấn trên xe buýt, dưới cái nắng nóng vẫn đầu trần chạy ngược chạy xuôi . năm cuối cấp rồi mà, chỉ còn chưa đến một học kì nữa thôi là tôi phải thi đại học , tôi muốn vào Thanh Khê, không phải vì không muốn làm osin cho Hạo Thiên như lời chúng tôi đã cá cược, mà là không muốn tôi với cậu ấy mỗi người một nơi. Xa mặt cách lòng mà , tôi muốn cùng cậu ấy có những năm tháng sinh viên tươi đẹp nhất. Dù cho việc học đối với tôi có khó khăn thế nào đi chăng nữa, nếu cần cố gắng, tôi nhất định sẽ sẽ cố gắng hết mình. 

Tôi đá mạnh vào hòn sỏi nhỏ dưới đất để chút giận, hòn sỏi lăn lông lốc rồi dừng lại ở cách đó không xa,ánh mắt tôi dời lên trên, bắt gặp ba tên thanh niên đang đi tới. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tôi thấy mấy tên ấy nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía mình, vừa mới nhìn đã biết là loại chẳng ra gì rồi. Tôi rẽ sang con đường bên kia để không chạm mặt mấy gã, cúi đầu chăm chăm đi về phía trước,dây dưa với mấy tên này chỉ tổ phiền phức mà thôi.

Mấy gã nói cái gì đó với nhau, giọng lè bà lè bè như say rượu tôi nghe mà chẳng hiểu, rồi những tiếng cười khả ố vang lên. Tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy tên đó đang nhìn và tiến về phía tôi .

Tôi thầm nghĩ thôi xong rồi, không biết sáng nay tôi bước chân trái hay bước chân phải ra khỏi nhà trước mà lại đen đủi như thế này. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi, như vậy cũng không được hay sao?

- Này cô em, đi đâu đấy?- mấy tên đó nhanh chóng áp sát tôi, hỏi tôi với giọng cợt nhả kinh khủng, tôi vẫn làm thinh, cúi đầu nhìn xuống mũi giày không nói. Tôi mặc kệ, cho chúng luyên thuyên một mình đi, tôi không cần phải phí lời với bọn chúng .

- Trông xinh xắn đáng yêu quá …

- Em tên gì? Có người yêu chưa ?…

…….

Chúng vẫn lảm nhảm, câu nào câu lấy khiến da gà tôi dựng ngược hết cả lên. Nhưng tôi vẫn làm thinh, đúng là lũ ăn lắm dửng mỡ, rảnh rỗi không có việc gì làm đây mà

- Em bị điếc hay bị câm thế ?- Một tên có vẻ thiếu kiên nhẫn, đẩy mạnh tôi vào bức tường phía sau- Mày khinh bọn tao hay gì?

- Á,…- tôi khẽ kêu lên, trừng mắt lên nhìn đám người vô lại đó

- Mày đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đối với phụ nữ phải nhẹ nhàng, đừng làm em ấy sợ…- một tên khác lên tiếng, tên này trông có vẻ đểu cáng nhất, tóc bát úp, mắt xếch, môi vừa dày vừa thô , cười nụ cười đểu kinh khủng. Hắn đưa tay lên vuốt tóc tôi,- Chiều anh đi, rồi anh thương ..- nói thật tôi lúc đấy chỉ muốn nôn thôi, chẳng qua trong bụng chẳng có gì.

- Đừng có động vào tôi, đồ bẩn thỉu … - Tôi đưa tay lên gạt tay hắn ra. Nhổ nước bọt xuống dưới chân, nói thật là buồn nôn lắm rồi, mấy tên này vừa xấu vừa hôi, người còn nồng nặng mùi rượu , mùi mô hôi , …. Chúng vây quanh lấy tôi, tôi không lăn đùng ra xỉu đã là giỏi lắm rồi đấy

- Con khốn này…..- một tên đưa tay lên tát tôi một phát khiến mặt tôi lệch hẳn đi, vừa đau vừa rát…..- rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à con ?

Tôi đẩy mạnh mấy tên ấy ra, vì bất ngờ mấy tên đó không kịp trở tay, tôi tháo chạy, một tên nắm được cái cặp xách phía sau lưng tôi kéo dật lại, tôi đạp cho hắn một phát đúng chỗ hiểm. hắn đau đớn khom người lại ôm ‘ cái ấy’ của hắn , nhưng nhất quyết không chịu thả cái cặp của tôi ra, tôi đành tháo cả cặp sách ra. Bỏ của chạy lấy người.

Chạy chưa được bao xa, hai tên còn lại đã nhanh chóng tóm gọn lấy tôi xô tôi ngã xuống đất một cái rõ đau, tôi lồm cồm bò dạy . Mở miệng hô vang :

- Có ai không , cứu tôi v…..- tôi chưa kịp nói hết câu thì chúng đã đưa tay lên bịt miệng tôi, lôi xềnh xệch vào một bụi cây vắng vẻ gần đó. Tôi không ngừng rãy rụa, nhưng tay của tên tát tôi khi nãy chắc như gọng kìm, tôi không sao mở miệng ra được , cùng không tài nào rãy ra khỏi tay hắn. Chúng đẩy ngã tôi nằm vật xuống đất, lền đất cát vừa bẩn vừa hôi, sỏi đá gồ ghề, ngã vào mà nhói buốt da thịt. Đau tới nỗi ứa nước mắt, tôi ngước lên nhìn bọn chúng:

- Mấy người muốn làm gì?

Tôi vừa dứt lời, mấy tên đó nhìn nhau rồi cười phá lên



- Kìa, em ấy muốn hỏi chúng mày muốn làm gì kia?

- Ha…ha… dĩ nhiên là muốn ăn sạch em rồi.

- Nhớ chiều anh nha cưng rồi anh thương …

….

Tôi nghe mà như sấm nổ bên tai, nơi này vắng vẻ không người qua lại, nên tôi chẳng thể kêu cứu, cũng chẳng thể chạy thoát khỏi bọn chúng. 

Tên đầu bát úp tiến đến gần tôi, bẻ tay răng rắc, ngúc ngoắc đầu vài cái, hắn liếm đôi môi thô ráp của hắn, cười điệu cười nửa miệng dâm đãng, ánh mắt đầy dục vọng nhìn tôi

- Để tao trước…

-Tại sao lại là mày? Rõ ràng tao thấy ẻm trước cơ mà?

- Trước trước cái đầu mày, bây giờ để tao trước hay là để tao mách con bồ mày là mày đi trêu gái?

-…..- tên kia cứng họng, tên còn lại cùng sấn sán tới. 

- Đại ca, để em..

- Mày cút.- hắn trừng mắt với tên vừa lên tiếng, rồi tiến lại phía tôi.

‘ Bực…’ 

Chiếc cúc áo của tôi bị hắn rựt cho đứt. tôi cảm nhận sống lưng mình lạnh cóng, nước mắt bắt đầu chảy ra vì sợ hãi, thầm cầu mong sẽ có người tới cứu tôi thoát khỏi tình cảnh này. Nếu tôi bị ấy ấy thật, tôi biết phải làm sao đây, làm sao đối mặt với cha mẹ, làm sao dám đối mặt với mọi người xung quanh. Họ sẽ nghĩ gì về tôi đây? Sau cùng , nếu Hạo Thiên biết chuyện, liệu cậu ấy có rời bỏ tôi không ? 

Xấu hổ và tủi nhục vô cùng, không được , tôi không thể để bọn khốn này thích làm gì thì làm được. Tôi xưa này không được xếp vào dạng đanh đá nhưng cũng chẳng phải hiền lành gì đâu. Mấy tên này bệnh hoạn như thế, tôi có lỡ tay đánh chết tên nào thì cũng là có công gột rửa xã hội, cùng lắm là ở tù thôi. Tôi thà vào tù còn hơn.

Hắn đưa tay ra, bất ngờ tôi cắn hắn một phát, tôi dùng hết sức bình sinh, cắn mạnh thật mạnh. Tên này rít lên đau đớn, tát tôi mộtcái , ôm lấy má của mình, ban nãy một bên, bây giờ một bên. Tên chết tiệt nào vừa nãy nói rằng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ hả?

Hắn bắt đầu ngồi đè lên tôi , dựt tung mấy chiếc khuy áo của tôi. Tôi khóc nức nở, mắt nhòe cả đi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười khả ố của mấy gã . Thế là hết rồi, hu..hu..hu 

‘ Bốp’

Bốp …..bốp ..

-Hự…



Có tiếng như đánh nhau vang lên, phải chăng đã có người đến cứu tôi rồi? Mắt tôi nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy trong bóng tối có mấy người lao vào nhau ẩu đả tên cầm đầu đứng dậy, có vẻ rất hậm hực 

- Thằng khốn nà,….

Chưa để hắn nói hết, một nắm đấm đã ráng thẳng vào mặt gã khiến hắn ngã xuống phía bên cạnh tôi, lực đánh mạnh tới nỗi khiến hắn bất tình nhân sự luôn tôi vội ngồi dậy, một tay kéo hai vạt áo khép vào nhau, một tay đưa lên rụi mắt, tôi muốn thấy người đã đến cứu tôi có diện mạo thế nào? Vừa mới nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn lăn đùng ra xỉu thôi, tại sao lại để Y Thần nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh như thế này chứ?

Hắn cầm tay tôi kéo dậy, tôi đúng là chẳng còn hơi sức đâu nữa rồi, chân tay mền nhũn, đứng thôi cũng như sắp ngã tới nơi , hắn kéo rất mạnh, tay tôi tưởng trừng như sắp đứt lìa ra . Chúng tôi tháo chạy, hai tên vừa nãy bị Y Thần đánh ngã đã đứng chắn trước chúng tôi, tay mỗi tên lăm lăm một khúc gỗ,không biết nhặt được ở đâu. Mồn chửi rủa gì đó mà tôi nghe không rõ. Sống lưng tôi lạnh toát, tim thì cứ đạp bình bịch, nước mắt vẫn chảy tèm la tèm lem. Y Thần nắm chặt tay tôi , nhìn chúng với ánh mắt lạnh băng như đang đánh giá đối thủ. Tôi thầm nghĩ, thôi xong rồi, quả này có mà thoát bằng trời, nếu có thoát cũng chẳng lành lặn mà trở về đâu. Dù Y Thần có đánh nhau giỏi thế nào đi chăng nữa. Ba đánh một, không chột cũng què mà thôi . Tuy một tên đã bị hạ đo ván nhưng chốc nữa hắn tỉnh dạy giữa chừng , đảm bảo chúng tôi chết chắc 

- Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy….- Y Thần nói khẽ với tôi, tôi khẽ gật đầu hiểu ý. Trong tình huống này, một là chạy hai là đánh, đánh thì chắc chắn chẳng lại, mà chạy có khi lại thoát thân. Đằng nào thì chúng cũng hơi ngà ngà say, chắc gì đã đuổi kịp chúng tôi.

-Một…hai ….BAaaaa...

Hắn kéo tay tôi chạy ngược hướng với mấy tên kia, tôi guồng chân chạy. Vừa mệt vừa đói, vừa gào khóc vừa rãy rụa, vậy mà bây giờ tôi còn phải chạy maratong nữa . Mấy tên kia cũng đuổi theo chúng tôi, tôi dù muốn năn đùng ra ăn vạ đi chăng nữa thì cũng chẳng dám. Chỉ biết cắm đầu vào chạy, tôi chạy, tôi chạy ….

Mấy lần vấp phải cục đá dưới đất suýt ngã, tên Y Thần đáng ghét chân dài tới nách cứ kéo tay tôi chạy băng băng. Không biết bao lâu sau đó, chúng tôi mới dừng lại. Tôi thở hổn ha hổn hển, tóc tai rối bời, quần áo sộc sệch, mắt cay cay, miệng khô khốc, ngồi bệt xuống đường, khóc một trận .

Một chiếc áo được khoác lên vai tôi, cảm giác ấm áp hơn bao trùm, tôi vẫn gục đầu vào hai gối nức nở. cảm nhận có người ngồi xuống ngay bên cạnh. Cả hai chẳng nói gì, cùng chìm vào im lặng….

Chẳng biết bao lâu sau, tôi mệt mỏi tới nỗi gất lịm đi, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ngồi trên lưng một người. Có người đang cõng tôi ?

- Y Thần..- cổ họng tôi khô khốc, tiếng nói tựa hơi thở như đứt lìa từng khúc, khó chịu vô cùng .

-Tỉnh rồi à? Vừa hay tới nơi , đỡ mất công phải gọi con heo là cậu dậy …

Tôi không thèm nói tiếp,mệt mỏi lắm rồi, tên này mở miệng ra là châm chọc tôi, mồn miệng độc địa, thật sự rất đáng ghét, thật không hiểu tại sao lại có nhiều người yêu thích hắn đến vậy. Tôi toài người đòi xuống, hắn cũng thả tôi ra. Không biết hắn đã cõng tôi bao lâu rồi mà xương cốt tôi lại như rã rời cả ra, chân vừa chạm đất đã khụy xuống, những tưởng mình sẽ ngã dập mặt nhưng thật may, Y Thần lại đưa tay đỡ lấy eo tôi, cậu ta buông lời mắng:

- Đồ ngốc…

- Vâng tôi ngốc, cậu mặc kệ con ngốc là tôi đi, quan tâm làm gì ? – Tôi bực tức nói lại, vùng vẳng khỏi tay cậu ta, gắng gượng bước từng bước chân. Không hiểu tại sao tôi lại nổi giận với cậu ta như vậy, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm gì thêm. Gốc cây hoa sữa nơi Hạo Thiên đợi tôi ở ngay kia, cánh cổng sắt của nhà tôi cũng ở gần đó không xa nữa rồi. bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi, tôi mặc kệ…

Tôi sốt li bì, ngày hôm sau phải nhờ Lăng Di viết đơn xin phép nghỉ học. Tôi chẳng nhớ mình vào nhà bằng cách nào, mẹ tôi nói những gì, chỉ biết tôi đã ngủ rất say, thi thoảng lại mơ hồ nghe thấy ai đó đang nói gì đó, rồi có ai đó đã đắp khăn ướt lên chán mình, gọi tôi dậy uống thuốc,….

Mãi đến chiều hôm sau, tôi mới tỉnh dậy và ra khỏi giường được, mẹ không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ dịu dàng bảo tôi nhớ giữ gìn sức khỏe , sắp thi tới nơi rồi. Nã Nã có gọi điện tới hỏi thăm tôi, tôi chỉ cười cười nói không sao. Rồi tắt điện thoại đi, màn hình điện thoại hiện thị 35 cuộc gọi nhỡ và 12 tin nhắn. Tôi nghĩ thầm, chắc là Hạo Thiên, quả nhiên là vậy, miệng không khỏi mỉn cười vui sướng.

Tôi gọi lại cho cậu ấy nói tôi không sao, chỉ sốt nhẹ thôi, giọng Hạo Thiên có chút lo lắng, nói tôi nhớ nghỉ ngơi , ăn uống cho thật đầy đủ, vân vân … để còn mau chóng đi học, tôi chỉ biết gật đầu vâng vâng dạ dạ, nói rằng tôi biết rồi, cậu ấy đừng cứ xem tôi là trẻ con như thế.

Im lặng một lúc, cậu ấy nói

-Tớ nhớ cậu... - rồi cúp máy luôn .

Tôi bật cười thành tiếng, Hạo Thiên của tôi, lắm lúc lại đáng yêu như vậy đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook