Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 12: Mặt khác của sự đẹp trai

Hốt Nhiên chi Gian

13/02/2014

Edit: mèo đầu heo bị mướp móp.

Lộ Hiểu Vụ đầu đau nhức tỉnh lại, trong lòng tức giận thầm mắng, ai đã đánh cô? Làm sao mà đầu vừa khẽ động một cái đã như bị nổ tung ra, đau nhức muốn chết.

Lộ Hiểu Vụ giơ cánh tay lên mới phát giác, cả người thì đau nhức, vén một góc chăn lên, nhìn thân thể mình ở dưới, hồ đồ thế nào lại bị ăn rồi? Lộ Hiểu Vụ vô cùng ảo não quấn chăn vào người, xuống giường đi vào phòng tắm.

Cô nhớ rõ mình ngày hôm qua là ngủ trên ghế sô pha mà, làm sao mà lại chạy lên trên giường?

Khẳng định chuyện tốt này là do Mạnh Dịch Nam làm, nhất định thừa dịp cô say rượu đem cô….Aiz, cách ly hôn không được, kháng cự cũng không hiệu quả, cuộc đời của cô đã định trước như thế này sao?

Lộ Hiểu Vụ tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ rồi mới đo ra phòng ngủ.

Cô vừa liếc mắt lên, Mạnh DịchNamcư nhiên đã ở trong phòng bếp.

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi đi đến, tựa vào cánh cửa. Mạnh Dịch Nam cư nhiên lại mặc một cái tạp dề nấu cái gì ở đây vậy, hắn nấu cơm? Không phải là mỗi lẫn khi cô xuống bếp, hắn luôn ngồi ở ghế sô pha không phải đọc báo thì cũng là xem TV, chưa bao giờ giúp cô?

Mạnh Dịch Nam hình như đang nấu cháo, trong nồi hơi đã bốc lên. Lộ Hiểu Vụ đi qua, nhìn hướng vào trong nồi, “Anh muốn ăn gì?” Quên đi, vẫn là cô phải đến, việc bếp núc tốt nhất nên để người vợ như cô làm.

Mạnh Dịch Nam nhìn thấy cô, nói một câu, cúi đầu hôn cô một cái, “Chào buổi sáng.”

“Em đến đây rồi, anh nên ra ngoài ngồi thì tốt hơn.” Lộ Hiểu Vụ với tay lấy tạp dề trên người hắn, bộ dáng hắn mặc cái này quả thật có chút buồn cười.

Mạnh Dịch Nam cúi đầu, mặc cho cô gỡ tạp dề xuống, đứng ở bên cạnh nhìn cô chậm rãi cầm môi quấy, trong lòng thầm vui sướng.

Hắn nấu cháo thịt với trứng muối, thế nào mà tự dưng lại muốn ăn cái này? Lộ Hiểu Vụ trong lòng thầm cười khẽ, khẩu vị hắn thế nào cô đều rõ, không thích quá mỡ, không thích ăn loãng, cháo như thế này, anh sẽ không muốn ăn. Mỗi lần cô đều phải phải cố gắng chuẩn bị tốt, anh mới miễn cưỡng ăn một bát.

Mạnh Dịch Nam nhìn Lộ Hiểu Vụ cúi đầu, vài sợi tóc còn ẩm ướt đang buông ở trên trán, không khỏi nhớ tới lời nói ngày hôm qua của cô, thì ra ở trong lòng của cô, anh còn chưa đủ yêu cô.

Lộ Hiểu Vụ vừa liếc mắt lên, nhìn Mạnh Dịch Nam đứng một bên ngơ ngẩn nhìn mình, chép miệng một cái, “Anh đi ra ngoài đi, ra ngoài một lúc là được rồi.”

Mạnh Dịch Nam nhếch mép, đi ra khỏi phòng bếp.

Lộ Hiểu Vụ liếc nhìn bóng dáng anh một cái, có điều không hiểu, anh hôm nay làm sao mà có chút là lạ.

Lộ Hiểu Vụ bưng bát đến bàn ăn, đợi Mạnh Dịch Nam đi mua bánh quẩy cùng với bánh ngọt, dọn xong bát đũa, mới gọi Mạnh DịchNamra.

Múc cho anh một bát cháo, rổi tự múc cho mình một chén, “Hơi nhạt.” Cô không cho nhiều muối lắm, anh ăn mặn, đối với cơ thể không tốt.

“Ăn nhạt rất tốt, sau khi say rượu phải ăn loãng một chút.” Mạnh DịchNamvẻ mặt yên ổn mà ăn cháo.

Lộ Hiểu Vụ dừng mắt, chậm rãi nhìn anh, anh là cố ý vì cô mà làm? Mạnh Dịch Nam vừa liếc mắt lên, nhìn lại ánh mắt của cô, cười nhẹ.

Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng buông mắt, đem một muỗng cháo xúc vào trong miệng, tức thì bốn phía sinh ra năm vị, vị mặn, vị nhạt, theo cổ họng khô khốc xuống dưới thực quản, cháo nóng như sôi trong bụng.

“Buổi chiều em có rỗi không?” Mạnh DịchNamtừ từ mở miệng.

Lộ Hiểu Vụ ngẩng mặt lên, trả lời có.

“Đi xem anh đá bóng nhé, hôm nay anh hẹn bọn Chung Bình.” Mạnh Dịch Nam khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng yêu cầu.



Lộ Hiểu Vụ ngơ ngẩn mất mấy giây, hắn cho cô xem hắn đá bóng? Trước kia mỗi lần hắn đi đá bóng, nói cô đi sẽ rất nhàm chán, sắp xếp thời gian làm việc của cô thì hơn.

“Đươc.” Lộ Hiểu Vụ không biết tại sao hôm nay hắn lại mời cô.

Mạnh Dịch Nam trong lòng cười càng sâu, cúi đầu chuyên tâm ăn cháo.

Ba giờ chiều, Mạnh Dịch Nam lái xe chở Lộ Hiểu Vụ tới chỗ bọn họ đá cầu, sân bóng bên cạnh một bờ sông.

Chung Bình nhìn Lộ Hiểu Vụ, mắt sáng lên, Mạnh DịchNamcư nhiên lại bằng lòng mang bà xã của hắn đi.

“Hiểu Vụ, tôi nhớ cô muốn chết.” Chung Bình tới gần, hai tay tự động hướng tới phía Lộ Hiểu Vụ định ôm.

Mạnh Dịch Nam đưa tay ra, đem Lộ Hiểu Vụ ôm vào trong ngực, nhìn ánh mắt rùng mình, như cảnh cáo muốn sống thì đừng đến gần.

Chung Bình cười gượng một tiếng, tay giang giữa không trung, khuôn mặt vẫn như trước tươi cười, “Hiểu Vụ, các đồng nghiệp của cô đều rất đúng giờ.”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng nhổ nước bọt, đúng giờ? Là anh đem đám sắc nữa kia ăn, hay là đám sắc nữ đem anh nuốt? Nhưng trên mặt vẫn cười rất dịu dàng “Các đồng nghiệp của tôi đều là mỹ nữ.” Mỹ nữ thêm sắc nữ, cho anh chịu đủ.

“Lần sau sẽ mời các cô ấy cùng ra đây chơi cùng.” Chung Bình một bên vừa chớp mắt với Lộ Hiểu Vụ, một bên liếc khuôn mặt tối sầm của Mạnh Dịch Nam, người đàn ông này như thế nào đưa vợ chỗ này chơi, lại bày ra bộ dáng phòng bị cấp 5 thế này?

“Được.” Lộ Hiểu Vụ ngọt ngào đáp lại, trên lưng bỗng đột nhiên căng thẳng, giương mắt nhìn Mạnh Dịch Nam bên cạnh, hắn hình như có điểm khó chịu.

“Bọn Đông Tử đâu?” Mạnh Dịch Nam giương mắt nhìn đảo qua, hình như người chưa đến đủ.

“Tắc đường, may quá, vừa kịp đến bờ sông.” Chung Bình nhìn về hướng xa xa, một chiếc xe Jeep đang chạy nhanh tới, “Được, đến đây.”

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi nhìn chiếc xe đang chạy nhanh lại gần, có hai người từ trên xe xuống, cả hai người đều cao, thân hình tráng kiện, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên vận động.

Hai người đến gần nhìn, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn về phía Chung Bình, nghi hoặc giống nhau, Mạnh DịchNamcư nhiên lại mang bà xã của hắn đi.

Mạnh Dịch Nam mặc kệ vẻ kinh ngạc trên mặt của bọn họ, tay nhấc lên chỉ, “Vệ Đông, Hàn Xa, khi chúng ta kết hôn có đến. Bà xã của tôi, Lộ Hiểu Vụ.” Lộ Hiểu Vụ mỉm cười nhìn về phía hai người gật đầu, “Chào mọi người.”

Lộ Hiểu Vụ có ấn tượng, hình như này đó náo động đêm động phòng chính là đám anh em này của Mạnh DịchNam. Hổi tưởng lại cảnh khủng bố ngày hôm đó, ký ức cô hãy còn mới mẻ như trước, vẻ cười trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc.

Vệ Đông và Hàn Xa ngoại trừ hôn lễ một lần gặp Lộ Hiểu Vụ, bình thường hầu như là rất ít tiếp xúc. Trong nhóm người này của bọn họ chỉ có A Nam là sớm kết hôn, còn lại bọn họ vẫn là những người đàn ông hoàng kim độc thân, cho nên mỗi lần bọn họ tụ họp, ANamđều không mang theo bà xã. Quả nhiên giống như theo lời Chung Bình, bà xã A Nam thanh thuần dịu dàng, giống như cô gái nhỏ.

Mạnh Dịch Nam kéo Lộ Hiểu Vụ đến bên ven sân bóng, mở ghế dựa ra, bắt cô ngồi xuống, lại còn cố ý tìm một cái ô che nắng, đưa cho cô một chai nước khoáng, “Thời tiết hơi nóng.”

(MĐH: soái ca a ~~~~~)

Lộ Hiểu Vụ mỉm cười, không tồi.

Mạnh Dịch Nam liếc nhìn cô một cái thật sâu, “Có gì gọi anh.” Sau đó xoay người mang túi đi về hướng Chung Bình bên kia.

Lộ Hiểu Vụ nhìn ở bên dưới sân, nhìn bọn họ thay quần áo trên xe đi xuống, năm người thống nhất mặc quần áo đá bóng sọc màu xanh, nhìn rất đẹp trai bắt mắt, xa xa nhìn Mạnh Dịch Nam mặc quần áo đá bóng phải cho điểm mười. Anh chân dài lại rắn chắc, vừa nhìn đã thấy thể lực rất tốt rồi. Lộ Hiểu Vụ trong lòng trầm xuống, khó trách mỗi lần đều không đủ?

Bọn họ đá chính là năm người cùng tranh một quả bóng, bên cạnh còn có một người trọng tài, có vẻ là trọng tài chính.

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

Hai bên mọi người liều mạng lại tranh bóng, chuyền bóng đều rất xuất sắc mãnh liệt. Ánh mắt Lộ Hiểu Vụ nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Nam, anh tuy rằng cao lớn, nhưng chạy rất linh hoạt, dưới chân mang theo bóng ung dung vượt trội, cho dù Lộ Hiểu Vụ không hiểu bóng đá, cũng biết rằng kĩ thuật chơi bóng của Mạnh Dịch Nam là không tệ.



Mạnh Dịch Nam giống như không cho người khác cơ hội chuyền bóng, cơ hội chính mình sút gôn cũng không nhiều. Lộ Hiểu Vụ nhìn thân hình anh chạy băng băng, tim mơ hồ đập nảy lên,về mặt vận động này của anh, cô chưa được gặp qua bao giờ, tập trung tinh thần như vậy, liều mạng như vậy, anh chạy như vậy khiến cho thân thể anh phát ra một luồng nhiệt

Mạnh Dịch Nam chạy một mạch, thế nhưng người bên kia hợp lại cũng rất dữ dội, thậm chí có hai người đi lên chắn hắn, bóng của anh mấy lần bị văng ra ngoài.

Lộ Hiểu Vụ đi tới đi lui lòng cô phập phồng lo lắng, như thế nào lại không có người lên trợ giúp Mạnh DịchNam? Chung Bình đâu? Làm sao lại chạy ở phía sau?

Sau nửa trận đấu đội Mạnh DịchNamdẫn đầu 2-0 Chung Bình dừng lại, liền chạy qua ôm vai Mạnh Dịch Nam, “Người anh em à, có phải tối hôm qua lại .., hôm nay chân có phần bị mềm nha.”

Mạnh Dịch Nam liếc mắt, không thèm để ý đến hắn, hướng phía Hiểu Vụ đi đến.

“Nhàm chán sao?” Mạnh Dịch Nam tựa vào ghế Lộ Hiểu Vụ, tiếp nhận chai nước khoáng cô đưa đến.

“Không tồi, anh mệt à?” Lộ Hiểu Vụ lấy ra cái khăn mặt trong túi, đưa tới trước mặt hắn.

Mạnh Dịch Nam cúi đầu, cúi đầu đưa mặt đến trước mặt cô, ý bảo cô thay hắn lau.

Lộ Hiểu Vụ vẻ mặt xấu hổ, chậm rãi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán hắn, ra thật nhiều mồ hôi, tóc đều ướt, đen bóng.

“Thật là hạnh phúc nha, tôi cũng muốn.” Bọn Chung Bình cũng đi đến, Chung Bình thấy một màn như vậy liền hâm mộ hét lớn, cũng vội vàng đem đầu đến.

Lộ Hiểu Vụ mặt càng đỏ hơn, nhanh chóng đem tay thu hồi lại, Mạnh Dịch Nam đẩy đầu Chung Bình ra, vắt mạnh ra để trên ô che nắng, “Đi ra ngoài phơi nắng một hồi là tốt.”

Vệ Đông cùng Hàn Xa nhìn nhau cười, lấy khăn mặt tự lau xong đứng lên, Chung Bình buồn tủi trở về, “Cậu vừa có bà xã, liền giúp đỡ chăm sóc anh em một chút cũng không được?”

“Nếu hâm mộ thì tự mình cưới một cô về đi.” Mạnh Dịch Nam nghiêng mắt, nhìn về phía Lộ Hiểu Vụ ngay cả cổ cũng đỏ, vợ của hắn đương nhiên chỉ có thể chiếu cố mình hắn.

“Tôi đương nhiên là muốn, chẳng qua, tôi cũng muốn cưới về một người giống như Hiểu Vụ vậy, dịu dàng săn sóc.” Chung Bình nói một bên hướng Lộ Hiểu Vụ chớp chớp mắt, “Hiểu Vụ, nhà cô không có em gái à? Giới thiệu cho tôi một người đi?”

Lộ Hiểu Vụ trong lòng thầm chửi nhỏ, có cũng tuyệt đối không thể cho anh, người này là cây củ cải đào hoa ngay cả đám sắc nữ cũng câu thiếu bảy hồn ba phách, các cô gái thuần khiết nhà lành trong tay anh sẽ bị bẻ hoa tàn nhụy. Nhưng là, vẫn là lễ phép trả lời người ta, “Em gái thì không có, nhưng chưa kết hôn thì còn một người.”

“Ai?” Hai mắt Chung Bình tỏa sáng, đáng yêu giống như Hiểu Vụ vậy vừa nghĩ liền động tâm.

“Cô nhỏ của tôi.” Lộ Hiểu Vụ cười dịu dàng với Chung Bình, khẽ chớp mắt.

Phì, hai người còn lại đều cười văng lên, Mạnh Dịch Nam cũng nhịn không được cười nhẹ, nhìn vẻ mặt thất bại của Chung Bình.

“Hiểu Vụ” Chung Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn cô vô cùng thuần lương cười, “Nhiều tuổi?”

“Uh……Đại khái khoảng 35 đi, so với tôi còn dịu dàng chăm sóc hơn.” Lộ Hiểu Vụ nghiêm túc gật đầu, chính là vì quá dịu dàng, nên đàn ông tiêu thụ không được, gặp qua vài lần đã bị cô nhỏ hít thở không ra, bị cái miệng nhỏ nhắn làm cho dọa lui.

Chung Bình mặt đen hoàn toàn, “Tôi là cái loại cỏ non ăn trâu già như thế này sao?” xem ra Lộ Hiểu Vụ bị Mạnh DịchNamlây nhiễm, giờ cũng phúc hắc (giảo hoạt) giống nhau.

“Không giống,” Mạnh Dịch Nam ở một bên nói chen vào, “Chẳng qua, trâu già đều yêu thích những loại cỏ non như cậu.”

Ha ha, hai người bên cạnh đều hoàn toàn nằm úp sấp ra cười. Mạnh Dịch Nam hướng Lộ Hiểu Vụ nháy mắt mấy cái, hợp tác ăn ý.

Lộ Hiểu Vụ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Dịch Nam, trong nháy mắt tiến vào lòng cô, tim đột nhiên đập bùm bùm, hắn mỉm cười…… quả thật đẹp trai.

Dưới ánh nắng tươi sáng của buổi chiều, Lộ Hiểu Vụ tìm ra được mặt khác sự đẹp trai của Mạnh Dịch Nam, thì ra ngoại trừ là ở trên giường, bình thường hắn cũng rất dũng mãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook