Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 29: Nhẫn của anh ta ai cần, muốn chết!

Hốt Nhiên chi Gian

13/02/2014

Edit: Linh Tinh Lung Tung

Beta: Hana

Mạnh Dịch Nam trừng mắt nhìn Chung Bình khoan thai đến chậm, nhìn thấy khóe miệng cậu ta mạt cười cảm thấy thật chói mắt. Cậu ta còn dám cười, đợi lát nữa khiến cho cậu ta biết chữ chết viết như thế nào!

“A, mọi người cứ hướng người này mà ngồi, toàn bộ phụ nữ sẽ tự động đến đây.” Chung Bình còn chưa ngồi đã bắt đầu trêu tức. Diệp Tỳ hướng bên cạnh đảo mắt, quả nhiên, bàn bên cạnh vốn trống không, mà bây giờ, mấy cô gái vốn dĩ ngồi cạnh tường đã tự động đi đến vây quanh bọn họ. Thấy Diệp Tỳ nhìn về phía các cô, một đám đều dấu diếm thẹn thùng mà nhìn một chút, Diệp Tỳ trong lòng cười khẽ, đáng tiếc không phải dạng đồ ăn của hắn.

Mạnh Dịch Nam đem tóm Chung Bình, hung hăng ném anh tới ngồi ghế đối diện, lửa giận trực tiếp phun vào mặt anh, “Muốn chết như thế nào?”

Lông mày Chung Bình nhướng lên, vẻ mặt cợt nhả như trước, “Cái gì cũng không muốn.” Nói xong chính mình rót ly rượu, nhấp một ngụm mới ngắm hai người đối diện, khóe miệng cười như ẩn như hiện, Mạnh Dịch Nam vẻ mặt lửa giận trừng hướng chính mình, Diệp Tỳ nghiêng người dựa vào tay vịn ghế của A Nam, mắt lé cười nhìn anh, khóe miệng xả một câu, “Quả nhiên cảnh đẹp ý vui.”

Mạnh Dịch Nam vừa nghe, khăn tay trên bàn liền hướng về phía Chung Bình, Chung Bình linh hoạt chợt lóe, “A Nam, cậu tức cái gì a? Anh em tốt trở về, cậu mất hứng?” Mắt nhướn lên, hướng Diệp Tỳ gật đầu một cái, trước kia mấy người không cùng khối mà mỗi ngày đều dính lấy nhau còn gì.

Mạnh Dịch Nam lần này không cần ngoại vật, tay trực tiếp cùng thân đi qua, lắc nhanh cổ Chung Bình, “Cậu đi ra cho tôi.” Nói xomg liền kéo Chung Bình hướng phía toilet đi đến.

“Này, Em cũng đi.” Diệp Tỳ vừa thấy, mừng rỡ nhảy dựng lên, cậu ta muốn cùng đi với A Nam a.

“Ngồi xuống.” Mạnh Dịch Nam quay đầu trừng cậu ta một cái, cậu ta dám lại đây, kế tiếp anh sẽ bị gãy xương.

*****

Mạnh Dịch Nam yên ổn kéo Chung Bình đến toilet, đẩy anh đến bên tường, người trong toilet thấy bộ dáng của họ, tốc độ ánh sáng chạy ra ngoài, hai người này…… thực quỷ dị.

“Cậu làm gì mà nói cho cậu ta?” Mạnh Dịch Nam muốn giận dữ không được, cũng không phải không biết Diệp Tỳ điên (??!), mọi người ai cũng chịu không nổi. Cậu ta không nên gây ra phiền toái cho chính mình như thế.

“Cậu ta hỏi, tôi liền nói .” Chung Bình vất vả đứng thẳng dậy, vuốt lại đầu, tóc hỏng mất rồi.

“Cậu!” Mạnh Dịch Nam tay căng thẳng, giữ chặt cổ hắn, “Biết rõ cậu ta…… Có vấn đề.”

“Có vấn đề gì?” Chung Bình cười nhẹ, “Tôi xem cậu ta rất tốt, so với trước kia tốt hơn nhiều. Cậu ta trước kia nhìn thấy cậu, không thèm để ý người khác, bây giờ còn nở nụ cười, có tiến bộ.”

Mạnh Dịch Nam nghiến răng nghiến lợi hung hăng cho anh một quyền vào bụng, không muốn cùng anh ba hoa, “Đem hắn mang đi.” Diệp Tỳ ở lại một ngày, bọn họ liền nguy hiểm một ngày, nếu ngày nào đó làm cho Hiểu Vụ biết Diệp Tỳ là Gay, thật muốn cùng chính mình nháo ly hôn .

“Hắn không thích theo tôi.” Chung Bình nhăn mặt, dùng sức xoa bụng, không thể làm gì.

Diệp Tỳ nhận thức có mình Mạnh Dịch Nam, không phải anh thì không cần a! Nghĩ tốt rồi cười, Mạnh Dịch Nam học đại học Na Hội , tâm các nữ sinh bị đả thương không ít, mỗi ngày đều chờ muốn làm anh liếc nhìn một cái, ánh mắt lại dài đỉnh đầu. Kết quả, một ngày nào đó đột nhiên phát hiện Mạnh Dịch Nam bên người còn thêm một cái người hầu nhỏ, chính là Diệp Tỳ, mỗi ngày dám theo vào cùng ra.

“Chung Bình, cậu không phải thật muốn xem tôi cùng Hiểu Vụ ly hôn?” Mạnh Dịch Nam lửa đã muốn phun lên đỉnh đầu, được việc thì chưa thấy mà thất bại đã thấy dư.

“Hiểu Vụ đã biết?” Chung Bình kinh ngạc chấn động, trừng hướng Mạnh Dịch Nam.

“Không có, bất quá, sớm hay muộn sẽ biết.” Mạnh Dịch Nam da đầu tê dại, chỉ cần nghĩ đến việc Hiểu Vụ biết Diệp Tỳ là gay, hay đối với chính anh nghĩ là gay, Hiểu Vụ kia tư tưởng đơn thuần nhất định cho rằng anh thực xấu xa, đến lúc đó liền nhảy đến xuống sông Hoàng Hà cũng nói không rõ.

“Cậu ngốc nha, nếu Hiểu Vụ biết cậu có một đoạn từng trải đáng thương, nhất định sẽ càng thương cậu.” Chung Bình dùng sức đánh một quyền vào vai anh, cười nhẹ đứng lên, thừa cơ trả thù một chút.

“Nói nhảm, vợ cậu nếu biết cậu bị gay coi trọng, còn có thể thương?” MD, này quân sư quạt mo có phải hay không bị chó cắn, đầu óc đều tú đậu .

“Tôi không có vợ, bất quá, tôi tin tưởng tương lai cô ấy nhất định sẽ thế, bởi vì tôi yêu cô ấy như vậy.” Chung Bình nói lời thấm thía khuyên Mạnh Dịch Nam một chút. “Diệp Tỳ chính là năm đó dư tình chưa dứt, muốn cùng cậu nối lại duyên xưa, cậu nếu cùng vợ quan hệ tốt làm cho cậu ta không chịu nổi, còn không ngoan ngoãn tự động biến mất?”

Mạnh Dịch Nam hai mắt nhíu lại, nghi hoặc mắt trừng bạn, thật sự?

“Bất quá, Diệp Tỳ si tình như vậy, thật đúng là làm cho tôi bội phục.” Chung Bình hấp khí thật sâu, mày cao gầy, lời nói lộ ra sợ hãi.

“Cậu tự yêu bản thân là tốt nhất .” Mạnh Dịch Nam mặt tối sầm, lại đấm vào vai Chung Bình một quyền, anh chịu không nổi, Diệp Tỳ là cái loại người gấp gáp, anh thật đúng là đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa nói như thế nào chỉ nhận thức một cái liền để ý, năm đó nếu không phải lừa anh còn đá không xong

“Ngại quá, đời này phụ nữ còn không có yêu đủ, không có ý định yêu đàn ông, giữ cuộc đời là tốt rồi.” Chung Bình cười ôm lấy cổ anh đi ra khỏi toilet.

Diệp Tỳ vừa thấy Chung Bình ôm cổ Mạnh Dịch Nam, người đã muốn nhảy dựng lên, vọt tới bên hai người, dùng sức kéo Chung Bình ra, chính mình nhào đến Mạnh Dịch Nam, khuỷu tay Mạnh Dịch Nam dính sau đầu, đem hai người toàn bộ đẩy ra sau.



Một đám phụ nữ nhìn ba người này, đều cười trộm, những soái ca này thật sự đẹp mắt, muốn cao có cao, muốn diện mạo có diện mạo, muốn bối cảnh có bối cảnh, có người thấy bọn họ đều là lái xe đến, quả nhiên là con mồi ngon.

Khi Mạnh Dịch Nam bị hai người kia dây dưa, Lộ Hiểu Vụ cũng đứng ngồi không yên với Cảnh Hạo, ngồi trong khách sạn Hồ Cẩm.

“Cảnh quản lí.” Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn Cảnh Hạo, cô tuy rằng chỉ là nhân viên cấp dưới bình thường, nhưng như vậy bị lãnh đạo lôi kéo đến khách sạn, cũng là làm cho người ta thực phẫn nộ .

“Ăn cái gì?” Cảnh Hạo hạ quyết tâm không để ý đến ý nguyện của cô, mặt đã muốn đen đến có thể chảy ra mỡ rồi, vẫn là cái loại có thể chậm lửa rất nhanh , dầu hỏa!

Lộ Hiểu Vụ rầu rĩ ngồi ở đối diện, trong lòng rõ ràng muốn đứng lên chạy lấy người, nhưng là mông lại giống như bị dính lên ghế, không thể động đậy, cô không có kiểu vỗ bàn giáp mặt chạy lấy người.

Cảnh Hạo cũng không để ý tới cô, kêu nhân viên phục vụ mang bốn món ăn cùng một bát canh, nhân viên phục vụ nhớ kĩ thực đơn, đưa hai người nước trà rồi đi xuống.

Cảnh Hạo lấy ra thuốc lá, lấy gạt tàn, lại bắt đầu hút!

Lộ Hiểu Vụ trừng anh ta, trong lòng trăm ngàn chuyển hồi, Minh Quyên quả nhiên nói đúng, tên Cảnh Hạo này tâm tư bất chính, mới vài lần trước còn thực lễ phép, lần này rõ ràng lộ diện. Vốn đang nghĩ anh ta là một lãnh đạo tốt, không thể tưởng được, đều là giống nhau .

Lộ Hiểu Vụ bàn tay đến cái túi, lặng lẽ lấy di động ra, ngồi thẳng người, hai tay dưới bàn nhắn cái tin, lúc này chỉ có thể tìm Minh Quyên!

Cảnh Hạo hung hăng hút mấy điếu thuốc, mới giương mắt nhìn hướng Lộ Hiểu Vụ, yên lặng nhìn cô mặt buông xuống.

Lộ Hiểu Vụ nhắn xong cái tin, chuyển điện thoại về chế độ đổ chuông, mới ngẩng lên mặt, đột nhiên chống lại mắt Cảnh Hạo, cặp mắt kia chằm chằm nhìn chính mình, trong lòng căng thẳng, cầm chặt di động.

“Lộ Hiểu Vụ, cô cùng chồng biết nhau như thế nào?” Cảnh Hạo đột nhiên mở miệng.

Lộ Hiểu Vụ ngẩn ra, người đàn ông này…… Có chuyện, kéo cô ra ngoài chính là để hỏi thăm chuyện yêu đương của cô? Cô vẫn là thành thật trả lời, “Xem mắt.” Tuy rằng ấn tượng về Cảnh Hạo trong lòng đã muốn suy giảm rất lớn, nhưng dù sao vẫn là lãnh đạo, có sao nói vậy.

“Không có yêu đương?” Cảnh Hạo vừa nghe, lông mi một điều, ra vẻ ngoài ý muốn.

“Nửa năm.” Lộ Hiểu Vụ có chút mất hứng, chuyện cô cùng chồng có liên quan đến công sự.

“Thật tốt.” Cảnh Hạo nhẹ nhàng cười, cười kia so với khóc không hơn là bao.

Anh ta hôm nay thật sự thật kì quái, Lộ Hiểu Vụ trừng mắt Cảnh Hạo, vốn nghĩ anh ta buồn bực chuyện tai nạn đụng xe, hiện tại nhìn đến còn giống như thật có chuyện buồn bực, cho nên cả người là lạ.

“Yêu đương cũng không cần nói chuyện lâu, sớm kết sớm tốt.” Cảnh Hạo hung hăng hút một hơi, dùng sức tắt thuốc ở gạt tàn, kia lực tay như muốn đem khói còn lại bóp nát.

Lộ Hiểu Vụ trừng mắt trên mặt anh ta rõ ràng là thống khổ, trong lòng ngẩn ra, anh ta…… Có tâm sự. Lộ Hiểu Vụ thật cẩn thận mở miệng, “Anh có khỏe không?”

“Không tốt, hôm nay ngay cả một câu chê cười cũng nhớ không nổi.” Cảnh Hạo kéo khóe miệng, mắt thản nhiên khẽ nhắm, biểu tình thực cô đơn, hình như cái gì đó mệt mỏi từ đáy mắt chảy ra.

“Cảnh quản lí……” Lộ Hiểu Vụ ngồi thật sự bất an, là chuyện gì có thể làm cho một người bình thường thoải mái như anh ta lại trầm trọng như thế? “Tôi sẽ không nói lời an ủi, nhưng anh nói ra có khả năng sẽ tốt hơn một chút, anh coi như tôi là máy ghi âm, xoá đi là hét.”

Cảnh Hạo vừa nghe cô nói, trong lòng cười khẽ, biểu tình bất giác có chút ấm áp. Lộ Hiểu Vụ cũng không phải hoàn toàn mơ hồ.

“Tôi có một bạn gái, nói chuyện tám năm.” Cảnh Hạo chậm rãi mở miệng, ánh mắt phiêu xa, Lộ Hiểu Vụ im lặng nghe, “Ba năm trước đây, chúng tôi muốn kết hôn, cô ấy lại muốn đi nước ngoài, nói trước khi kết hôn muốn đi nhìn ngắm thế giới. Ba năm, hàng năm tôi đều mua nhẫn chờ cô ấy trở lại, năm nay rốt cục đã trở lại!” Cảnh Hạo yết hầu một chút, thanh âm rõ ràng có nghẹn ngào, Lộ Hiểu Vụ tâm đi theo đột nhiên căng thẳng, kế tiếp ra sao?

“Cô ấy kéo theo một người đàn ông trở về!” Cảnh Hạo nghẹn ngào bất tri bất giác tăng thêm, Lộ Hiểu Vụ trong lòng nhanh rút sâu, Cảnh Hạo….. Anh ta bị đá.

Lộ Hiểu Vụ môi run rẩy, lại nói không ra lời an ủi.

“Là một người nước ngoài, lớn hơn cô ấy mười lăm tuổi.” Cảnh Hạo khóe miệng cười so với cà phê còn đắng, còn chát hơn, độ cong buông xuống phía dưới.

Lộ Hiểu Vụ hai tay đặt trên đùi bất giác nắm chặt, “Cảnh quản lí.”

Cảnh Hạo thở sâu, đem ly nước một hơi uống cạn, “Phụ nữ vĩnh viễn đều không biết thế nào đủ.”

Lộ Hiểu Vụ khẽ cắn môi dưới, vậy ra anh ta thất tình, một mối tình lâu như thế lại thất bại bởi sự lựa chọn của bạn gái.

“Không phải mỗi người phụ nữ đều như vậy.” Cô chính là nói ra sự thật, đàn ông cũng có rất nhiều lý do, chính là anh bất hạnh gặp bạn gái như vậy.



“Đúng, cô sẽ không giống.” Cảnh Hạo mắt thản nhiên nở nụ cười, Lộ Hiểu Vụ nhìn nụ cười đó, tâm không hiểu co rút đau đớn, anh ta nhất định còn ảo não vì cái gì mà thất bại?

Thì ra đàn ông vô luận bề ngoài ngăn nắp, sự nghiệp nhiều thành công, trong lòng đều hoặc nhiều hoặc ít cất giấu chuyện chua xót, Mạnh Dịch Nam có phải hay không cũng như thế? Có phải hay không cũng có rất nhiều đau đớn chôn dấu trong lòng cô không thể biết.

Cảnh Hạo nhìn cô sợ run không nói gì, lấy ra cái ví, chậm rãi mở ra đưa tới trước mặt cô, “Cô rất giống cô ấy.”

Lộ Hiểu Vụ thu lại tinh thần nhìn tấm ảnh hé ra trong cái ví, hai người trẻ tuổi thanh tú đàng hoàng, nữ sinh kia bộ dáng cùng mình nhưng thật rất giống, thì ra là thế, Cảnh Hạo không phải đối với cô đặc biệt tốt, chính là cô giống bạn gái anh ta, anh ta thì ra là có chút tình cảm tư tình với mình.

“Khi đó hai người bao nhiêu?” Tấm ảnh này chụp đã nhiều năm rồi, cạnh góc đều đã có chút nếp cuốn. Tám năm a, Cảnh Hạo cũng coi như chung tình. Ảnh chụp chung hai người cười đến ngọt ngào, giống như toàn bộ thế giới đều là ngọt ngào tạo thành, mà tấm hình này chắc là rất hay được xem, nhìn đã cũ và ố vàng.

“Đại học năm thứ hai.” Cảnh Hạo nghĩ tới từng tốt đẹp, trong lòng không thoát khỏi thổn thức cảm thán, vậy ra không gì có thể chạy thắng thời gian! Tình yêu dù có mạnh mấy cũng sẽ bị thời gian cùng không gian làm biến mất không còn.

“Cô ấy không nói gì sao?” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng thở dài, không thể tưởng tượng tám năm cảm tình như thế nào có khả năng nói đi là đi đâu?

“Nhẫn kim cương trên tay cô ấy so với cái này còn lớn hơn.” Cảnh Hạo cười đau khổ, từ trong túi lấy ra cái nhẫn mới mua lần trước.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng kéo nhẹ, còn nói cái gì a? Khi nhìn ngày đêm chờ bạn gái trở về, bên người cũng không còn cần dựa vào anh ta, loại đả kích này làm thế nào mà thừa nhận? Hai ngày này còn mạnh mẽ giả bộ cười, thật khó cho anh ta.

*****

Di động trong tay rung một chút, Lộ Hiểu Vụ ngẩn ra, khẩn trương cúi mắt nhìn, [Chị đến rồi.] Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, oa, Minh Quyên đến, trời ạ, chị, chị ấy đến đây thì nói với Cảnh Hạo thế nào a! Lộ Hiểu Vụ khẩn trương giương mắt loạn ngắm, quả nhiên, thấy bóng dáng Minh Quyên đã xuất hiện tại cửa.

Lộ Hiểu Vụ da đầu run lên, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Minh Quyên đến khẳng định phải tìm Cảnh Hạo ầm ỹ một trận, xong đời , lần này hiểu lầm lớn.

Lộ Hiểu Vụ nhìn đến cái hộp gấm trong tay Cảnh Hạo, trong lòng giật mình chợt lóe, một tay đoạt lấy nhẫn, khóe miệng giương lên, “Ân, Cảnh quản lí, nhẫn đắt tiền như vậy, không dùng có điểm đáng tiếc, tôi giúp anh nghĩ biện pháp.”

Cảnh Hạo bị cô đột nhiên nói thế, sửng sốt, nói cái gì a?

Lộ Hiểu Vụ nâng tay hướng Minh Quyên vẫy vẫy, “Chị họ.” Minh Quyên vừa thấy bọn họ, nổi giận đùng đùng liền hướng lại đây .

Lộ Hiểu Vụ chạy ra trước khi Minh Quyên mở miệng, dùng sức đem cô ôm vào trong ngực, “Chị họ, chị thật tốt.” Thừa dịp Minh Quyên ngẩn ngơ, Lộ Hiểu Vụ quay mặt hướng Cảnh Hạo cười, “Tôi vừa nghĩ đến chị họ, cô ấy liền xuất hiện, thật sự rất là thú vị .”

Minh Quyên trừng mắt cô, Hiểu Vụ đang làm gì a? Không phải nói Cảnh Hạo cứng rắng bắt cô đi sao? Hiện tại như thế nào lại đối với Cảnh Hạo cười hì hì ? Làm cái gì a?

Cảnh Hạo nhìn hai người ngây ngốc, trong lòng liền hiểu được, nhẹ nhàng cười không có vạch trần, “Quý tiểu thư, mời ngồi.”

“Hiểu Vụ, em……” Minh Quyên bị Lộ Hiểu Vụ ấn ngồi xuống ghế.

“Chị họ, thật ngại, Cảnh quản lí có một số việc, ngại mở miệng với chị, cho nên mới bảo em đi ra.” Lộ Hiểu Vụ một bên vừa nói một bên hướng Minh Quyên nháy mắt, Minh Quyên lập tức hiểu ý, con bé này phỏng chừng lại hiểu nhầm cái gì, đã sớm bảo cô không nên gần Cảnh Hạo như vậy, người đàn ông này vừa thấy chính là đại phiền toái.

“Chị họ, Cảnh quản lí muốn trả lại cái nhẫn này, có biện pháp nào không?” Lộ Hiểu Vụ bị hai người nhìn chằm chằm da đầu run lên, đầu óc đã muốn hôn mê, lời nói nói ra càng kì quái.

“Chất lượng không có vấn đề sao lại phải trả?” Minh Quyên lạnh lùng trừng Hiểu Vụ một cái, đầu óc cháy hỏng ?

“Không cần.” Cảnh Hạo cười khẽ, đem nhẫn thu hồi vào túi, Lộ Hiểu Vụ ngay cả nói dối cũng dễ bị phát hiện như vậy, thật sự là đủ đơn thuần .

“Cảnh quản lí, để chị họ giúp anh nghĩ biện pháp, nói không chừng có thể qua tay bán đi.” Lộ Hiểu Vụ vừa thấy Cảnh Hạo biểu tình cười khẽ, trong lòng vừa vội, nhẫn đắt tiền như vậy không đưa, anh ta lại không có năng lực mang được, kia không phải mỗi ngày đều phải nhìn vết sẹo trong lòng?

“Nếu không? Tặng cô.” Cảnh Hạo nhìn Lộ Hiểu Vụ dáng vẻ khẩn trương, đột nhiên cảm thấy trong lòng chợt nhẹ, vì cái gì mà một người giống nhau lại có sự khác biệt lớn thế, Lộ Hiểu Vụ như thế nào có thể vẫn đơn thuần không có phức tạp?

Ách…… Lộ Hiểu Vụ ngây người, Minh Quyên lại nổi giận, quả nhiên Cảnh Hạo mưu đồ gây rối. “Cảnh Hạo anh có ý tứ gì?”

Lộ Hiểu Vụ bị tiếng rống của Minh Quyên làm tỉnh lại, vội vàng khoát tay, “Cảnh quản lí hay thích nói đùa, chị họ đừng kích động, đừng kích động.” Kỳ thật mới hù chết cô, bưng lên cốc nước uống ực một ngụm to, khụ khụ khụ, bị sặc.

“Cẩn thận một chút.” Minh Quyên vỗ lưng cô, trừng hướng Cảnh Hạo, người đàn ông này thấy thế nào cũng là giảo hoạt, chỉ có Hiểu Vụ mới cho anh ta là lương dân.

Nhân viên phục vụ lúc này mang đồ ăn đến, Lộ Hiểu Vụ vỗ vỗ vạt áo trước bị ướt, đối với hai người ngượng ngùng, “Tôi đi toilet.” Nói xong hoảng sợ chạy.

“Cảnh Hạo, tôi cảnh cáo anh, dám gây chú ý tới Hiểu Vụ, tôi tuyệt đối không buông tha anh.” Minh Quyên mặt tối sầm, trợn mắt bắn thẳng tới Cảnh Hạo ngồi đối diện cười mờ ám!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook