Chương 37: Thiên chức của người phụ nữ
Hốt Nhiên chi Gian
13/02/2014
Edit: …
Beta: hana
Hai ngày nay LộHiểu Vụ cứ nhìn thấy Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình liền lảng tránh, còn ở trong văn phòng thì cô cũng cố gắng thu mình lại. Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình có trêu nghẹo cô vài lần, nhưng cô cũng không lên tiếng nên bởi vậy họ cũng không để ý cô nữa.
Lộ Hiểu Vụ qua ba ngày mới trở lại bình thường, nghĩ tới hôm đó Mạnh Dịch Nam đột nhiên nói một câu, thực sự làm cho cô lúng túng muốn chết. MạnhDịch Nam nói “Lộ Lộ, cơ thể của em rốt cục cũng đã thức tỉnh!”
Lộ Hiểu Vụ thật sự là khóc không ra nước mắt, căn bản không phải cơ thể của cô thức tỉnh mà chính là cô bị hai bà siêu cấp sắc nữ kia đầu độc. Đám sắc nữ thường thường ném cho cô mấy quả bom tình dục làm cô rơi vào đó như lọt vào trong sương mù. Nếu không phải trong lòng còn có chút đạo đức cơ bản thì cô hoài nghi có lẽ mình tùy thời sẽ đắm chìm trong đó!
–
Giữa trưa, mẹ gọi điện thoại tới trách mắng Hiểu Vụ đã lâu như vậy mà không về nhà, cũng không gọi cho cha mẹ. Hiểu Vụ mới giật mình thấy, từ sau khi Diệp Tỳ đến đây, cô cùng MạnhDịch Nam có đến hai tuần không về nhà ăn cơm nên trong lòng hổ thẹn, nhanh chóng đồng ý hết giờ sẽ tới.
Cô vội gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam nói bữa tối sẽ về nhà cha mẹ ăn cơm, Dịch Nam liền đồng ý tắp lự.
Lúc hết giờ, Lộ Hiểu Vụ khoác ba lô đi thang máy xuống dưới lầu. Lúc bước vào đại sảnh lớn dưới tầng trệt, xuyên qua cửa kính vẫn không thấy xe của MạnhDịch Nam nên nghĩ anh phỏng chừng còn chưa tới.
Lộ Hiểu Vụ ngồi ở ghế sô pha dưới đại sảnh chờ MạnhDịch Nam.
Ngồi chỉ chốc lát thì chợt nghe một tiếng gọi lớn “Lộ Hiểu Vụ.” Hiểu Vụ vội vàng ngẩng đầu, Cảnh Hạo? Cô vội vàng đứng dậy “Chào Cảnh quản lí.”
“Như thế nào còn chưa đi? Mọi người đâu?” Cảnh Hạo đi đến đứng bên người cô, đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên.
“Chồng tôi lát nữa sẽ tới đón.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười, cảm thấy cứ nên cách xa Cảnh Hạo một chút.
“Thật là hạnh phúc.” Cảnh Hạo khẽ cười, mắt nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt Lộ Hiểu Vụ.
Lộ Hiểu Vụ bị anh soi nên có chút ngượng ngùng, nhớ tới lúc anh thất tình gần đây. Vừa rồi cũng không gặp được anh nên không biết hiện tại tâm tình của anh đã tốt hơn chưa?
“Cảnh quản lí, gần đây anh có khỏe không?” Cô kỳ thật là muốn hỏi anh sau lúc thất tình đã khá hơn chưa, nhưng lại cảm thấy nói như vậy rất đường đột nên đành phải lễ phép hỏi một chút.
“Rất tốt, tôi còn muốn nói cám ơn cô một câu.” Cảnh Hạo nhìn Lộ Hiểu Vụ trên mặt có chút do dự mà trong lòng hơi vui mừng, sự quan tâm của cô luôn phớt nhẹ làm cho người ta không dễ phát hiện.
“Không có gì.” Lộ Hiểu Vụ cho rằng anh nhắc tới việc lần trước cô nghe anh tâm sự.
“Về cái nhẫn cơ, chị họ của cô đã giúp tôi xử lý.” Cảnh Hạo mỉm cười.
A? Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút, việc mua nhẫn kim cương sao? Chuyện khi nào mà làm sao cô cũng không hề biết “Anh …… Cùng chị họ?”
“Quý tiểu thư nói chỉ cần có chiết khấu một chút thì sẽ có người cần. Hôm nay vừa gọi điện thoại cho tôi nói đã bán được nên bảo tôi đến đó.” Cảnh Hạo trong mắt thoáng cười.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, anh có thể để tiền lại rồi mua cái còn lớn hơn nữa.” Lộ Hiểu Vụ nhất thời nóng vội, nói ra thành lời rồi mới cảm thấy không ổn đành xấu hổ cười cười, cô không phải là có ý tứ kia.
Cảnh Hạo nhìn dáng điệu đáng yêu của cô mà không khỏi cười thầm “Đúng vậy, dù sao cô cũng không cần.” Cô quẫn bách mặt đỏ bộ dáng rốt cuộc làm cho người ta nhịn không được phải muốn trêu chọc.
“Ách…… Ha ha, Cảnh quản lí, anh nói thật hay giỡn vậy.” Lộ Hiểu Vụ cười gượng hai tiếng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lạy giời, không nên nói loạn hay nói đùa, nơi này là ở tầng trệt của công ty, nếu để đồng nghiệp nhìn thấy thì sẽ thật sự chết thảm. “Anh …… tôi còn có chuyện, anh cứ đi trước đi.” Không phải anh ấy nói muốn đi đến chỗ chị họ sao, vậy thì mau đi đi đừng chậm trễ nữa. Kỳ thật là cô muốn Dịch Nam mau chóng đến. Cô lo lắng nếu hai người chạm mặt nhau thì Dịch Nam sẽ mất hứng, tốt hơn là không nên gặp nhau.
Cảnh Hạo nghe ra ý tứ của cô thì nụ cười trên mặt kém tươi rồi khẽ vuốt cằm “Tôi đi trước, có rảnh lại nói chuyện sau.” Nói xong xoay người tiêu sái bỏ đi.
Lộ Hiểu Vụ nhìn theo bóng lưng Cảnh Hạo, trong lòng suy nghĩ Minh Quyên như thế nào lại chủ động giúp Cảnh Hạo xử lý nhẫn kim cương. Lần trước không phải chị ấy còn căm giận mắng mỏ Cảnh Hạo vô sỉ? Cũng chả biết được, có điều là Minh Quyên cùng Cảnh Hạo hai người đều vừa trải qua nỗi đau, nếu có thể lại gần nhau cũng không phải là một chuyện tốt sao?
Lộ Hiểu Vụ đang suy nghĩ thì di động vang lên. Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng nghe, là cuộc gọi của Dịch Nam. Cô vừa nhận điện thoại vừa đi ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy xe của Mạnh Dịch Nam đỗ ở trước cửa, cô mỉm cười tắt điện thoại đi tới.
Một chiếc xe chậm rãi từ bãi đỗ xe ra, Lộ Hiểu Vụ đứng ở tại chỗ để cho xe đó đi trước, ngước mắt nhìn thì ra là xe của Cảnh Hạo. Cảnh Hạo mỉm cười với cô, vẫy vẫy tay rồi đi qua trước mặt cô. Mạnh Dịch Nam cũng nhìn thấy Cảnh Hạo nên ánh mắt trầm xuống, rồi nụ cười chậm rãi hiện lên. Cảnh Hạo ra hiệu cho anh vượt lên nên anh cười trả lời. Xe hai người lần lượt đổi vị trí rồi Cảnh Hạo điều khiển xe đi lối khác.
Lộ Hiểu Vụ ngồi trên xe, Mạnh Dịch Nam mỉm cười nói “Kia không phải Cảnh quản lí chỗ em sao?”
“Đúng vậy, anh ấy muốn đi tìm chị họ.”Lộ Hiểu Vụ trong lòng còn muốn chuyện của Minh Quyên cùng Cảnh Hạo nên thành thật trả lời.
“Nga?” Mạnh Dịch Nam nhướng mày “Anh ta tìm Minh Quyên có chuyện gì?” đồng thời cúi người quàng dây an toàn cho Lộ Hiểu Vụ.
“Lần trước là mua cái nhẫn, sau đó anh ấy muốn xử lý, Minh Quyên giúp đỡ.” Lộ Hiểu Vụ chờ MạnhDịch Nam ngồi thẳng người mỉm cười nhìn anh. “Em đột nhiên phát hiện, Minh Quyên cùng Cảnh quản lí rất xứng đôi.”
Mạnh Dịch Nam vừa nghe vậy thì ánh mắt phút chốc sáng lên ra sức gật đầu “Thực sự cũng không tệ.” Thì ra là Lộ Hiểu Vụ muốn tác hợp cho Minh Quyên cùng Cảnh Hạo. Chuyện này đương nhiên thực không tệ, ít nhất anh cũng không cần lo lắng .
–
Hai người cùng nhau đến nhà họ Lộ. Cha mẹ nhà họ Lộ đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, vừa vào tới cửa đã giục hai người đến bàn ăn ngay.
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ. Lộ ba Lộ mẹ quan tâm nhiều nhất đương nhiên là chuyện bọn họ gần đây có bận rộn không? Thân thể có được khỏe không? Trong ngôn ngữ vẫn để lộ ra hy vọng hai người nên làm chính sự nhiều hơn.
Cái gì là chính sự đây? Lộ Hiểu Vụ sau khi ăn xong bị mẹ lôi ngay vào trong phòng thì cô mới hiểu được. Chính sự chính là đại sự của hai vợ chồng, vấn đề bầu bí của mình.
“Hiểu Vụ, con và Dịch Nam kết hôn cũng đã hơn nửa năm rồi?” Lộ mẹ kéo tay con gái, cau mày hỏi.
“Vâng, cũng gần chín tháng.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ như thế mà cũng thấy thời gian trôi rất nhanh .
“Vậy như thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có? Không nên thế!” Lộ mẹ nhìn bụng con gái mà nghi hoặc hỏi “Tiểu Thanh ở tầng dưới cũng đã có mang, so với con còn kết hôn muộn hơn những bốn tháng đấy.”
Lộ Hiểu Vụ ngậm miệng không dám hé răng, cô cũng không biết nữa. Theo lý mà nói, cô cùng MạnhDịch Nam so với bình thường thì còn hơn bình thường, thậm chí là cố gắng vượt xa người thường, không đạo lý nào mà không có thai được?
“Có phải là con uống thuốc tránh thai? Hiểu Vụ, mẹ phải nói với con, trăm ngàn đừng vì bảo trì dáng người mà không cần đứa con nhé!” Lộ mẹ bắt đầu khẩn trương, liệu có thể là con gái không muốn có con sớm như vậy?
“Không có, con không hề uống.” Lộ Hiểu Vụ vô tội giải thích, cô vẫn nghe theo lời mẹ, thuận theo tự nhiên thì có thể sẽ có mang.
“Vậy …… Các con …… Có phải không cố gắng đủ mức?” Lộ mẹ suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn là úp úp mở mở nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Mẹ…… Chúng con rất hòa thuận mà.” Lộ Hiểu Vụ bị mẹ hỏi khiến cho mặt đỏ tai hồng.
“Một tuần liệu có được …… Hai lần không?” Lộ mẹ hỏi câu này thậm chí cũng nhỏ giọng, cô cũng rất khó mở miệng.
Lộ Hiểu Vụ hai tai đều đỏ, e lệ gật đầu. Hai lần? Có khi một ngày đã thừa thì có ……
“Vậy kỳ quái, các con đều còn trẻ như vậy, hẳn là không thành vấn đề a.” Lộ mẹ càng nghĩ càng buồn bực “Hiểu Vụ……” Lộ mẹ đột nhiên nắm tay Hiểu Vụ thủ, nhìn cô chằm chằm .
Lộ Hiểu Vụ nhìn điệu bộ của mẹ, không rõ mẹ muốn nói gì.
“Các con liệu có kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân không?” Lộ mẹ nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút “Có, đã đặc biệt đến khám ở bên bà mẹ và trẻ em mà.” Lúc ấy cô và Dịch Nam cùng đi .
“Nhưng đó chỉ là kiểm tra bình thường. Hay là con lại đến bệnh viện kiểm tra lại cặn kẽ. Con đi trước đừng nói cho Dịch Nam, có kết quả gì trở về nói cho mẹ.” Lộ mẹ lo lắng đã như viết ở trên mặt khiến cho Lộ Hiểu Vụ cũng có chút khẩn trương.
“Mẹ?” Lộ Hiểu Vụ đi theo mẹ đứng lên.
“Hiểu Vụ, hy vọng là mẹ suy nghĩ nhiều. Con cũng đừng quá để ý trong lòng, đầu tiên cứ đi kiểm tra trước rồi nói sau.” Lộ mẹ khẽ ấn vai Hiểu Vụ, nét mặt cố gắng ra vẻ thoải mái.
Lộ Hiểu Vụ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn mẹ mà không biết nên nói điều gì. Ý tứ của mẹ thì cô đại khái hiểu được. Mẹ hoài nghi thân thể cô có tật xấu cho nên mới hơn nửa năm mà còn không có mang đứa bé.
Mẹ cúi đầu đi tới cửa, khi đi đến cạnh cửa thì dừng một hồi, do dự mà lại xoay người nhìn phía Hiểu Vụ “Hiểu Vụ a, phụ nữ là phải sinh con thì mới hoàn chỉnh.” Nói xong, nặng nề đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ còn lại độc Lộ Hiểu Vụ giật mình ở trong phòng, trong đầu thật lâu vẫn vương vẫn câu nói kia của mẹ!
–
Hai người lại ngồi chơi một hồi rồi trở về nhà .
Mạnh Dịch Nam phát hiệnLộ Hiểu Vụ dọc đường đều rầu rĩ không vui, anh khẽ vuốt má Hiểu Vụ “Làm sao vậy?” Cô lúc này có tâm sự liền ngơ ngác không nói lời nào.
“Không có gì.” Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
Lời nói của mẹ giống như là một quả cân nặng nề đặt ở trái tim làm cho Hiểu Vụ cảm thấy áp lực. Cô vẫn biết cha mẹ rất muốn ôm cháu, nhà họ Lộ chỉ một mình cô, cha mẹ mỗi lần nhìn thấy trẻ con nhà khác đều thích vô cùng. Hai ông bà bình thường ở nhà cũng không có gì tiêu khiển, khó tránh khỏi sẽ có chút nhàm chán và lẻ loi, cho nên hy vọng cô cùng Dịch Nam sớm một chút sinh con để làm cho bọn họ được hưởng trọn vẹn niềm vui con cháu.
Lộ Hiểu Vụ từ nhỏ đã bị giáo dục, phụ nữ nên làm chuyện của phụ nữ, sinh đẻ con cái, giúp chồng dạy con. Mẹ thường nói, phụ nữ nên lấy gia đình làm trọng, lấy chồng làm trọng, lấy con làm trọng. Mẹ không quen nhìn nhất chính là các cô nàng tân tiến, kiên trì độc thân không kết hôn, thậm chí không muốn sinh con, ở trong mắt bà đều là đại nghịch bất đạo. Cho nên thường trước mặt Hiểu Vụ ân cần dạy bảo, phụ nữ nên hoàn thành thiên chức của phụ nữ. Sinh con là chức năng vĩ đại nhất của phụ nữ, làm sao có thể vì duy trì dáng người hoặc là ham muốn hưởng lạc mà vứt bỏ loại trách nhiệm này!
Bởi vậy, Lộ Hiểu Vụ cũng vẫn cho rằng phụ nữ nhất định phải sinh con mới đầy đủ. Cô chính là một cô gái truyền thống bảo thủ. Còn giống như Minh Quyên vì không muốn sinh con mà ly dị chồng thì cho dù cô không phê phán Minh Quyên là sai, nhưng cô tuyệt đối tuyệt đối không dám làm, cũng cho rằng không nên làm. Vì người thương mà sinh con đẻ cái ở trong lòng Lộ Hiểu Vụ là một chuyện thật vĩ đại.
Lộ Hiểu Vụ cùng Mạnh Dịch Nam kết hôn hơn nửa năm, cuộc sống hết thảy đều bình thường nhưng lại chậm mang thai. Cô cũng thường xuyên lo lắng, liệu có thể là do bản thân có vấn đề không? Nhưng nỗi lo này trước kia chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện ở trong lòng, hôm nay mẹ nói như vậy làm cô lo lắng quá mức .
Mạnh Dịch Nam nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Lộ Hiểu Vụ, lại không biết nên khuyên cô như thế nào, nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng nặng. Không khỏi suy nghĩ có phải mình sai chỗ nào khiến Hiểu Vụ tức giận hay không? Chẳng lẽ vẫn là chuyện Diệp Tỳ? Hiểu Vụ chẳng lẽ đối với việc này vẫn còn di chứng?
Hai người cứ như vậy đều tự buồn, dọc đường không nói gì mà về đến nhà.
Beta: hana
Hai ngày nay LộHiểu Vụ cứ nhìn thấy Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình liền lảng tránh, còn ở trong văn phòng thì cô cũng cố gắng thu mình lại. Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình có trêu nghẹo cô vài lần, nhưng cô cũng không lên tiếng nên bởi vậy họ cũng không để ý cô nữa.
Lộ Hiểu Vụ qua ba ngày mới trở lại bình thường, nghĩ tới hôm đó Mạnh Dịch Nam đột nhiên nói một câu, thực sự làm cho cô lúng túng muốn chết. MạnhDịch Nam nói “Lộ Lộ, cơ thể của em rốt cục cũng đã thức tỉnh!”
Lộ Hiểu Vụ thật sự là khóc không ra nước mắt, căn bản không phải cơ thể của cô thức tỉnh mà chính là cô bị hai bà siêu cấp sắc nữ kia đầu độc. Đám sắc nữ thường thường ném cho cô mấy quả bom tình dục làm cô rơi vào đó như lọt vào trong sương mù. Nếu không phải trong lòng còn có chút đạo đức cơ bản thì cô hoài nghi có lẽ mình tùy thời sẽ đắm chìm trong đó!
–
Giữa trưa, mẹ gọi điện thoại tới trách mắng Hiểu Vụ đã lâu như vậy mà không về nhà, cũng không gọi cho cha mẹ. Hiểu Vụ mới giật mình thấy, từ sau khi Diệp Tỳ đến đây, cô cùng MạnhDịch Nam có đến hai tuần không về nhà ăn cơm nên trong lòng hổ thẹn, nhanh chóng đồng ý hết giờ sẽ tới.
Cô vội gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam nói bữa tối sẽ về nhà cha mẹ ăn cơm, Dịch Nam liền đồng ý tắp lự.
Lúc hết giờ, Lộ Hiểu Vụ khoác ba lô đi thang máy xuống dưới lầu. Lúc bước vào đại sảnh lớn dưới tầng trệt, xuyên qua cửa kính vẫn không thấy xe của MạnhDịch Nam nên nghĩ anh phỏng chừng còn chưa tới.
Lộ Hiểu Vụ ngồi ở ghế sô pha dưới đại sảnh chờ MạnhDịch Nam.
Ngồi chỉ chốc lát thì chợt nghe một tiếng gọi lớn “Lộ Hiểu Vụ.” Hiểu Vụ vội vàng ngẩng đầu, Cảnh Hạo? Cô vội vàng đứng dậy “Chào Cảnh quản lí.”
“Như thế nào còn chưa đi? Mọi người đâu?” Cảnh Hạo đi đến đứng bên người cô, đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên.
“Chồng tôi lát nữa sẽ tới đón.” Lộ Hiểu Vụ nhẹ nhàng cười, cảm thấy cứ nên cách xa Cảnh Hạo một chút.
“Thật là hạnh phúc.” Cảnh Hạo khẽ cười, mắt nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt Lộ Hiểu Vụ.
Lộ Hiểu Vụ bị anh soi nên có chút ngượng ngùng, nhớ tới lúc anh thất tình gần đây. Vừa rồi cũng không gặp được anh nên không biết hiện tại tâm tình của anh đã tốt hơn chưa?
“Cảnh quản lí, gần đây anh có khỏe không?” Cô kỳ thật là muốn hỏi anh sau lúc thất tình đã khá hơn chưa, nhưng lại cảm thấy nói như vậy rất đường đột nên đành phải lễ phép hỏi một chút.
“Rất tốt, tôi còn muốn nói cám ơn cô một câu.” Cảnh Hạo nhìn Lộ Hiểu Vụ trên mặt có chút do dự mà trong lòng hơi vui mừng, sự quan tâm của cô luôn phớt nhẹ làm cho người ta không dễ phát hiện.
“Không có gì.” Lộ Hiểu Vụ cho rằng anh nhắc tới việc lần trước cô nghe anh tâm sự.
“Về cái nhẫn cơ, chị họ của cô đã giúp tôi xử lý.” Cảnh Hạo mỉm cười.
A? Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút, việc mua nhẫn kim cương sao? Chuyện khi nào mà làm sao cô cũng không hề biết “Anh …… Cùng chị họ?”
“Quý tiểu thư nói chỉ cần có chiết khấu một chút thì sẽ có người cần. Hôm nay vừa gọi điện thoại cho tôi nói đã bán được nên bảo tôi đến đó.” Cảnh Hạo trong mắt thoáng cười.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, anh có thể để tiền lại rồi mua cái còn lớn hơn nữa.” Lộ Hiểu Vụ nhất thời nóng vội, nói ra thành lời rồi mới cảm thấy không ổn đành xấu hổ cười cười, cô không phải là có ý tứ kia.
Cảnh Hạo nhìn dáng điệu đáng yêu của cô mà không khỏi cười thầm “Đúng vậy, dù sao cô cũng không cần.” Cô quẫn bách mặt đỏ bộ dáng rốt cuộc làm cho người ta nhịn không được phải muốn trêu chọc.
“Ách…… Ha ha, Cảnh quản lí, anh nói thật hay giỡn vậy.” Lộ Hiểu Vụ cười gượng hai tiếng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lạy giời, không nên nói loạn hay nói đùa, nơi này là ở tầng trệt của công ty, nếu để đồng nghiệp nhìn thấy thì sẽ thật sự chết thảm. “Anh …… tôi còn có chuyện, anh cứ đi trước đi.” Không phải anh ấy nói muốn đi đến chỗ chị họ sao, vậy thì mau đi đi đừng chậm trễ nữa. Kỳ thật là cô muốn Dịch Nam mau chóng đến. Cô lo lắng nếu hai người chạm mặt nhau thì Dịch Nam sẽ mất hứng, tốt hơn là không nên gặp nhau.
Cảnh Hạo nghe ra ý tứ của cô thì nụ cười trên mặt kém tươi rồi khẽ vuốt cằm “Tôi đi trước, có rảnh lại nói chuyện sau.” Nói xong xoay người tiêu sái bỏ đi.
Lộ Hiểu Vụ nhìn theo bóng lưng Cảnh Hạo, trong lòng suy nghĩ Minh Quyên như thế nào lại chủ động giúp Cảnh Hạo xử lý nhẫn kim cương. Lần trước không phải chị ấy còn căm giận mắng mỏ Cảnh Hạo vô sỉ? Cũng chả biết được, có điều là Minh Quyên cùng Cảnh Hạo hai người đều vừa trải qua nỗi đau, nếu có thể lại gần nhau cũng không phải là một chuyện tốt sao?
Lộ Hiểu Vụ đang suy nghĩ thì di động vang lên. Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng nghe, là cuộc gọi của Dịch Nam. Cô vừa nhận điện thoại vừa đi ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy xe của Mạnh Dịch Nam đỗ ở trước cửa, cô mỉm cười tắt điện thoại đi tới.
Một chiếc xe chậm rãi từ bãi đỗ xe ra, Lộ Hiểu Vụ đứng ở tại chỗ để cho xe đó đi trước, ngước mắt nhìn thì ra là xe của Cảnh Hạo. Cảnh Hạo mỉm cười với cô, vẫy vẫy tay rồi đi qua trước mặt cô. Mạnh Dịch Nam cũng nhìn thấy Cảnh Hạo nên ánh mắt trầm xuống, rồi nụ cười chậm rãi hiện lên. Cảnh Hạo ra hiệu cho anh vượt lên nên anh cười trả lời. Xe hai người lần lượt đổi vị trí rồi Cảnh Hạo điều khiển xe đi lối khác.
Lộ Hiểu Vụ ngồi trên xe, Mạnh Dịch Nam mỉm cười nói “Kia không phải Cảnh quản lí chỗ em sao?”
“Đúng vậy, anh ấy muốn đi tìm chị họ.”Lộ Hiểu Vụ trong lòng còn muốn chuyện của Minh Quyên cùng Cảnh Hạo nên thành thật trả lời.
“Nga?” Mạnh Dịch Nam nhướng mày “Anh ta tìm Minh Quyên có chuyện gì?” đồng thời cúi người quàng dây an toàn cho Lộ Hiểu Vụ.
“Lần trước là mua cái nhẫn, sau đó anh ấy muốn xử lý, Minh Quyên giúp đỡ.” Lộ Hiểu Vụ chờ MạnhDịch Nam ngồi thẳng người mỉm cười nhìn anh. “Em đột nhiên phát hiện, Minh Quyên cùng Cảnh quản lí rất xứng đôi.”
Mạnh Dịch Nam vừa nghe vậy thì ánh mắt phút chốc sáng lên ra sức gật đầu “Thực sự cũng không tệ.” Thì ra là Lộ Hiểu Vụ muốn tác hợp cho Minh Quyên cùng Cảnh Hạo. Chuyện này đương nhiên thực không tệ, ít nhất anh cũng không cần lo lắng .
–
Hai người cùng nhau đến nhà họ Lộ. Cha mẹ nhà họ Lộ đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, vừa vào tới cửa đã giục hai người đến bàn ăn ngay.
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ. Lộ ba Lộ mẹ quan tâm nhiều nhất đương nhiên là chuyện bọn họ gần đây có bận rộn không? Thân thể có được khỏe không? Trong ngôn ngữ vẫn để lộ ra hy vọng hai người nên làm chính sự nhiều hơn.
Cái gì là chính sự đây? Lộ Hiểu Vụ sau khi ăn xong bị mẹ lôi ngay vào trong phòng thì cô mới hiểu được. Chính sự chính là đại sự của hai vợ chồng, vấn đề bầu bí của mình.
“Hiểu Vụ, con và Dịch Nam kết hôn cũng đã hơn nửa năm rồi?” Lộ mẹ kéo tay con gái, cau mày hỏi.
“Vâng, cũng gần chín tháng.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ như thế mà cũng thấy thời gian trôi rất nhanh .
“Vậy như thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có? Không nên thế!” Lộ mẹ nhìn bụng con gái mà nghi hoặc hỏi “Tiểu Thanh ở tầng dưới cũng đã có mang, so với con còn kết hôn muộn hơn những bốn tháng đấy.”
Lộ Hiểu Vụ ngậm miệng không dám hé răng, cô cũng không biết nữa. Theo lý mà nói, cô cùng MạnhDịch Nam so với bình thường thì còn hơn bình thường, thậm chí là cố gắng vượt xa người thường, không đạo lý nào mà không có thai được?
“Có phải là con uống thuốc tránh thai? Hiểu Vụ, mẹ phải nói với con, trăm ngàn đừng vì bảo trì dáng người mà không cần đứa con nhé!” Lộ mẹ bắt đầu khẩn trương, liệu có thể là con gái không muốn có con sớm như vậy?
“Không có, con không hề uống.” Lộ Hiểu Vụ vô tội giải thích, cô vẫn nghe theo lời mẹ, thuận theo tự nhiên thì có thể sẽ có mang.
“Vậy …… Các con …… Có phải không cố gắng đủ mức?” Lộ mẹ suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn là úp úp mở mở nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Mẹ…… Chúng con rất hòa thuận mà.” Lộ Hiểu Vụ bị mẹ hỏi khiến cho mặt đỏ tai hồng.
“Một tuần liệu có được …… Hai lần không?” Lộ mẹ hỏi câu này thậm chí cũng nhỏ giọng, cô cũng rất khó mở miệng.
Lộ Hiểu Vụ hai tai đều đỏ, e lệ gật đầu. Hai lần? Có khi một ngày đã thừa thì có ……
“Vậy kỳ quái, các con đều còn trẻ như vậy, hẳn là không thành vấn đề a.” Lộ mẹ càng nghĩ càng buồn bực “Hiểu Vụ……” Lộ mẹ đột nhiên nắm tay Hiểu Vụ thủ, nhìn cô chằm chằm .
Lộ Hiểu Vụ nhìn điệu bộ của mẹ, không rõ mẹ muốn nói gì.
“Các con liệu có kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân không?” Lộ mẹ nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Lộ Hiểu Vụ sửng sốt một chút “Có, đã đặc biệt đến khám ở bên bà mẹ và trẻ em mà.” Lúc ấy cô và Dịch Nam cùng đi .
“Nhưng đó chỉ là kiểm tra bình thường. Hay là con lại đến bệnh viện kiểm tra lại cặn kẽ. Con đi trước đừng nói cho Dịch Nam, có kết quả gì trở về nói cho mẹ.” Lộ mẹ lo lắng đã như viết ở trên mặt khiến cho Lộ Hiểu Vụ cũng có chút khẩn trương.
“Mẹ?” Lộ Hiểu Vụ đi theo mẹ đứng lên.
“Hiểu Vụ, hy vọng là mẹ suy nghĩ nhiều. Con cũng đừng quá để ý trong lòng, đầu tiên cứ đi kiểm tra trước rồi nói sau.” Lộ mẹ khẽ ấn vai Hiểu Vụ, nét mặt cố gắng ra vẻ thoải mái.
Lộ Hiểu Vụ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn mẹ mà không biết nên nói điều gì. Ý tứ của mẹ thì cô đại khái hiểu được. Mẹ hoài nghi thân thể cô có tật xấu cho nên mới hơn nửa năm mà còn không có mang đứa bé.
Mẹ cúi đầu đi tới cửa, khi đi đến cạnh cửa thì dừng một hồi, do dự mà lại xoay người nhìn phía Hiểu Vụ “Hiểu Vụ a, phụ nữ là phải sinh con thì mới hoàn chỉnh.” Nói xong, nặng nề đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ còn lại độc Lộ Hiểu Vụ giật mình ở trong phòng, trong đầu thật lâu vẫn vương vẫn câu nói kia của mẹ!
–
Hai người lại ngồi chơi một hồi rồi trở về nhà .
Mạnh Dịch Nam phát hiệnLộ Hiểu Vụ dọc đường đều rầu rĩ không vui, anh khẽ vuốt má Hiểu Vụ “Làm sao vậy?” Cô lúc này có tâm sự liền ngơ ngác không nói lời nào.
“Không có gì.” Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
Lời nói của mẹ giống như là một quả cân nặng nề đặt ở trái tim làm cho Hiểu Vụ cảm thấy áp lực. Cô vẫn biết cha mẹ rất muốn ôm cháu, nhà họ Lộ chỉ một mình cô, cha mẹ mỗi lần nhìn thấy trẻ con nhà khác đều thích vô cùng. Hai ông bà bình thường ở nhà cũng không có gì tiêu khiển, khó tránh khỏi sẽ có chút nhàm chán và lẻ loi, cho nên hy vọng cô cùng Dịch Nam sớm một chút sinh con để làm cho bọn họ được hưởng trọn vẹn niềm vui con cháu.
Lộ Hiểu Vụ từ nhỏ đã bị giáo dục, phụ nữ nên làm chuyện của phụ nữ, sinh đẻ con cái, giúp chồng dạy con. Mẹ thường nói, phụ nữ nên lấy gia đình làm trọng, lấy chồng làm trọng, lấy con làm trọng. Mẹ không quen nhìn nhất chính là các cô nàng tân tiến, kiên trì độc thân không kết hôn, thậm chí không muốn sinh con, ở trong mắt bà đều là đại nghịch bất đạo. Cho nên thường trước mặt Hiểu Vụ ân cần dạy bảo, phụ nữ nên hoàn thành thiên chức của phụ nữ. Sinh con là chức năng vĩ đại nhất của phụ nữ, làm sao có thể vì duy trì dáng người hoặc là ham muốn hưởng lạc mà vứt bỏ loại trách nhiệm này!
Bởi vậy, Lộ Hiểu Vụ cũng vẫn cho rằng phụ nữ nhất định phải sinh con mới đầy đủ. Cô chính là một cô gái truyền thống bảo thủ. Còn giống như Minh Quyên vì không muốn sinh con mà ly dị chồng thì cho dù cô không phê phán Minh Quyên là sai, nhưng cô tuyệt đối tuyệt đối không dám làm, cũng cho rằng không nên làm. Vì người thương mà sinh con đẻ cái ở trong lòng Lộ Hiểu Vụ là một chuyện thật vĩ đại.
Lộ Hiểu Vụ cùng Mạnh Dịch Nam kết hôn hơn nửa năm, cuộc sống hết thảy đều bình thường nhưng lại chậm mang thai. Cô cũng thường xuyên lo lắng, liệu có thể là do bản thân có vấn đề không? Nhưng nỗi lo này trước kia chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện ở trong lòng, hôm nay mẹ nói như vậy làm cô lo lắng quá mức .
Mạnh Dịch Nam nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Lộ Hiểu Vụ, lại không biết nên khuyên cô như thế nào, nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng nặng. Không khỏi suy nghĩ có phải mình sai chỗ nào khiến Hiểu Vụ tức giận hay không? Chẳng lẽ vẫn là chuyện Diệp Tỳ? Hiểu Vụ chẳng lẽ đối với việc này vẫn còn di chứng?
Hai người cứ như vậy đều tự buồn, dọc đường không nói gì mà về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.