Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
Chương 22
Dạ Bất Tư Ngữ
06/03/2021
Sở Minh Yến nhìn thấy Trần Y Y đột nhiên dừng lại , nhịn không được kỳ quái hỏi :” Làm sao vậy ?”
Trần Y Y nghe vậy giơ tay lên chỉ vào ánh lửa đỏ phía chân trời lẩm bẩm nói :” Sắp biến thiên .”
Bọn người Sở Minh Yến hướng phía trước nhìn tới , mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì , nhưng là bầu trời phản chiếu một màu đỏ , làm cho bọn họ một trận kinh hãi .
Không biết vì sao , khi bọn họ nhìn thấy mảng lửa màu đỏ kia , sâu trong đáy lòng hiện lên một tia rét lạnh .
Thật giống như cực kỳ lâu trước đó , bọn họ cũng đã từng gặp chuyện này .
Những người khác không biết ánh lửa kia có ý vị như thế nào , Trần Y Y là người duy nhất biết rõ điều đó .
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Trác ,nếu như không phải nàng đột nhiên đến .
Mấy tháng về sau , người thống khổ chết đi bên trong mảng lửa đỏ kia chính là những người bên cạnh này .
Sở Minh Yến sẽ vì bảo hộ người nhà , mà một mình thu hút phần lớn kẻ xấu.
Dưới sự thô tục của những tên xấu xa kia , nàng không muốn chịu nhục nên tự kết liễu mình tại cửa chính Sở gia .
Máu tươi văng khắp nơi , nhuộm đỏ cả bậc thang trước cửa Sở gia .
Sau đó lão phu nhân , quản sự bọn họ cũng sẽ chết .
Mà Thang Viên cùng Vân Bích sau khi phải chịu cảnh bị giày vò ,tra tấn cũng qua đời …
Còn có ….
Người vô tội nhất đứng trước mặt Trần Y Y , thậm chí không biết người nhà mình chết rồi , ngốc ngốc ở bên ngoài lang bạc kỳ hồ .
Tranh giành thức ăn cùng những con chó lang thang đầu đường , cùng một đám ăn mày ôm nhau ngủ ở đầu đường cuối ngõ …
Cuối cùng …. Sau khi nhận hết mọi trắc trở , hắn còn bị Cố công tử xem như con rối ….
Trần Y Y phiền chán lắc đầu , không để cho mình tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm .
Mặc dù nàng cứu được Sở gia , đồng thời lại hại chết những người vô tội khác , nhưng nàng thật sự cũng không còn cách nào khác .
Nàng mặc dù có bàn tay vàng , nhưng nàng thực sự không phải thần thánh , căn bản không có cách nào cứu nhiều người hơn nữa .
Nay những người kia thay thế Sở gia chết oan , cùng những người chết trong chiến loạn về sau , muốn hận liền hận cái người gọi là Tam vương kia đi .
Về sau đoàn người Trần Y Y đi tới cửa hàng gần nhất của Sở gia , Sở Minh Yến cùng cô nương câm đi vào dẫn xe ngựa .
Trần Y Y mang theo Sở Trác cùng Vân Bích tránh ở một chỗ bên trong hẻm nhỏ .
Đại khái là bên kia lửa cháy quá lớn , tiếng kêu thảm thiết quá thê lương .
Rõ ràng đã là đêm khuya , vẫn như cũ có người khoác áo đi ra ngoài trông xem như thế nào .
Trần Y Y trốn ở trong bóng tối , hết sức kỳ quái đám người truy đuổi bọn họ , vì cái gì không có đuổi theo ?
Mấy người kia là không muốn để cho những người khác nhìn thấy , hay bởi vì chậm trễ chuyện gì ?
Ngay tại thời điểm trong lòng Trần Y Y tràn đầy sầu lo , Sở Trác một mực yên lặng đột nhiên lôi kéo nàng .
Trần Y Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn , chợt thấy Sở Trác chỉ tay vào bụng nói :” Đói “
Bởi vì thời điểm chạy trốn đi quá vội vàng , Trần Y Y không có chải tóc cho Sở Trác .
Lúc này tóc hắn xoã dài , trêи người có mấy nút áo không được cài tốt , lộ ra một mảnh đá thịt tuyết trắng .
Trần Y Y vừa chỉnh cổ áo cho Sở Trác , vừa hướng Vân Bích nói :” Ngươi đi nhìn xem , các nàng vì sao vẫn chưa về ?”
Vân Bích nghe vậy , liền cẩn thận đi vào một bên cửa hàng .
Trần Y Y thấy Vân Bích đi rồi , từ trong không gian lấy ra sữa dê và bánh ngọt .
Sở Trác vừa nhìn thấy đồ ăn liền ngoan ngoãn hé miệng , bộ dáng chờ đợi nàng đưa cho ăn .
Trần Y Y vốn là tâm tình nặng nề , lúc nhìn thấy bộ dáng này của hắn , nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười .
Nàng đem sữa dê và bánh ngọt cho hắn ăn , nhẹ giọng dặn dò :” Ăn trước một chút điểm tâm này , chờ sau khi chúng ta ra khỏi thành , sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon .
Sở Trác nghe cũng không hiểu , hắn chẳng qua là chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng , đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly , không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Y Y .
Rất nhanh Vân Bích cùng bọn người Sở Minh Yến đã đi ra , sau lưng còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi theo .
Sở Minh Yến giúp đỡ mấy người bọn họ lên xe ngựa , thuận miệng giải thích nói :” Hắn gọi là Kỳ Sinh , là một người đáng tin .
Trần Y Y nghe vậy chính là nhẹ gật đầu , cũng không hỏi tại sao lại mang theo hắn ?
Lúc hướng tới cửa thành chạy đi , Trần Y Y nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc .
Nàng ở trêи xe ngựa kêu hắn một tiếng , thân ảnh nhỏ bé kia lập tức chạy đến .
Tiểu gia hoả này chính là một trong những cái tiểu ăn mày , Trần Y Y chỉ nói một câu :” Những chuyện kia không cần làm nữa , các ngươi tranh thủ trời vừa sáng liền chạy ra khỏi thành ”
Tiểu ăn mày không rõ tại sao lại không làm nữa ? Nhưng là hắn biết rõ phu nhân sẽ không hại bọn hắn .
Tiểu ăn mày nói :” Vâng , phu nhân .”
Đợi cho xe ngựa của Trần Y Y đi xa , tiểu ăn mày lập tức chạy chậm trở về báo tin .
Mấy người Trần Y Y đến cửa thành lúc trời còn chưa sáng , muốn ra khỏi thành đoán chừng phải đợi thêm hai canh giờ .
Mặc dù những người phía sau không có đuổi theo , nhưng bọn họ vẫn như cũ không dám chờ lâu .
Hai người binh sĩ tiến lên ngăn cản xe ngựa của bọn họ , Sở Minh Yến lập tức xuống xe ngựa .
Nàng vụng trôm kín đáo đưa cho hai người kia thỏi bạc , vừa cười nói :”Tại hạ muốn mang người nhà đi núi Minh An tế bái người thân , xin hai vị quan gia giúp đỡ một chút …. “
Một cái lão binh chân có chút què nhìn thỏi bạc trong tay một chút , mặt khổ sở nói :” Các người không nhìn thấy hiện tại là lúc nào hay sao ? Bên kia ánh lửa thấu trời sợ là đã xảy ra chuyện lớn , các người hiện tại còn muốn ra khỏi thành….. “
Không đợi hắn nói hết lời , Sở Minh Yến lấy ra thêm mấy thỏi vàng nữa .
Lão binh quét qua người Sở Minh Yến nhìn lên xe ngựa , thấy trêи xe chỉ có ba cái nữ tử cùng một người điên , vì thế vẫy vẫy tay ra hiệu mở cửa thành cho đi qua .
Đợi cho xe ngựa đi ra khỏi thành , một người nhìn có vẻ trẻ tuổi nhìn không được nói với lão binh kia :” Lương thúc , ngươi cứ như vậy thả bọn họ đi , ngươi không sợ người phía trêи trách tội xuống sao ?”
Lão binh mang vàng trong tay phân ra, chính mình lấy phần nhiều nhất .
Lão binh cười nói :” Hứa gia bên kia xảy ra chuyện là do giặc cướp , theo chân đám nữ nhân bọn họ có quan hệ gì ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện bên kia là do các nàng làm ra ?”
Những người khác vừa nãy cũng thấy tình huống bên trong xe ngựa , nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói thập phần có đạo lý .
Vì thế bọn hắn bảy mồm tám lưỡi bàn luận , đều nói Hứa gia này là trêu chọc phải người nào , mới có thể rước lấy tai hoạ lớn như vậy ?
Lúc này người của quan phủ , sớm đã được báo mà chạy đến .
Nhưng là bọn hắn đi đến quá muộn , thời điểm đi đến người đã chết hết rồi .
Lúc bọn hắn bàn luận khí thế ngất trời , lão gia binh kia đi đến một chỗ trong bóng tối .
Hắn duỗi bàn tay thô ráp ra , sờ lên vết thương cũ trêи chân của mình .
Năm năm trước lúc hắn đuổi bắt một kẻ liều mạng , thiếu chút nữa chết trong tay đối phương , là Đại công tử Sở gia xuất thủ cứu hắn một mạng
Lúc Sở Minh Yến xuống xe , hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nha đầu của Sở gia.
Năm đó hắn vẫn muốn tìm cơ hội báo ân , nhưng là về sau Sở Hủ muốn trở nên nổi bật , một mình ly biệt quê hương lên chiến trường .
Trước khi đi Sở Hủ có đến tìm hắn .
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi , thoạt nhìn thập phần cao lớn anh tuấn , mơ hồ đã có bộ dáng đại nhân .
Sở Hủ nói với hắn :” Lương đại ca , ta biết ngươi vẫn luôn muốn báo đáp ta , nhưng là ta cũng không cần .
Ta chỉ hy vọng Lương đại ca vì chút ân tình này của ta , về sau có thể giúp đỡ đệ đệ và muội muội của ta một chút . “
Về sau Sở Hủ mất tích , người người đều nói hắn đã chết .
Rất nhiều người cùng Sở gia kết thù , nhao nhao muốn giẫm Sở gia một cước .
Hắn lúc trông coi cửa thành , mỗi lần nghe đến những chuyện này ngoại trừ áy nãy , cũng chỉ còn có tội lỗi .
Lại không nghĩ tới ngay vừa rồi , hắn còn có cơ hội giúp đỡ bọn họ một phen .
Nghĩ như vậy , trong lòng hắn giống như vơi bớt một gánh nặng ….
Hắn trong mấy năm qua , đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy .
Sau này khi chết rồi , hắn cũng đã có một chút gì đó báo ân cho Sở Hủ .
Mà bên đám người Trần Y Y , rốt cuộc được như ý nguyện ra khỏi thành .
Trần Y Y nghĩ lại số vàng Sở Minh Yến cho đi , nhịn không được thay Sở Minh Yến tiếc một trận .
Những thứ như vàng đã được Sở Minh Yến chuẩn bị tốt từ trước , bằng không bọn họ ngay cả cửa thành cũng không ra được .
Trần Y Y mặc dù vô cùng đau lòng vàng , nhưng vàng so với mạng vẫn là mạng quan trọng hơn.
Chờ sau khi xác định đã an toàn , cô nương câm giúp Vân Bích băng bó miệng vết thương .
Miệng vết thương Vân Bích không nghiêm trọng lắm lúc này đã sớm không còn đau .
Vân Bích nói cảm ơn với cô nương câm , liền nhớ tới Trần Y Y dùng đại lực ném tên kia .
Vân Bích nói :” Tiểu …. Tiểu thư , khí lực của người sao lại lớn như vậy ? ”
Sau khi Vân Bích hỏi ra lời , mấy người khác cũng nhao nhao vểnh tai lên nghe .
Kỳ thật trước đó bọn họ đã rất muốn hỏi , nhưng bởi vì thời cơ không thích hợp nên cố gắng kìm nén .
Trần Y Y nhìn thoáng qua Sở Trác đang ngủ trêи chân mình , nghĩ rằng :Vẫn là làm ngốc tử dễ chịu hơn , cái gì cũng không cần lo lắng , còn có thể an nhàn nằm ngủ .
Trần Y Y hắng giọng , vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện nói dối .
” Vân Bích , ngươi có nhớ được chuyện trước đây khi ta còn bé sống ở nông thôn . “
Vân Bích nghi hoặc :” Nhớ kỹ , nô tỳ đương nhiên nhớ kỹ . Tiểu …. Phu nhân sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây ?”
Trần Y Y :” Ta từ lúc sinh ra cho đến khi bốn tuổi , đều cùng mẫu thân sống ở nông thôn .
Lúc ta còn rất nhỏ , mẫu thân liền phát hiện ta trời sinh thần lực ( sức mạnh ghê gớm ).
Mẫu thân vốn cho đây là trời ban , thường coi đây là vinh quang cùng với hàng xóm ở quê nhà khoe khoang .
Nhưng là sau đó ta bị mắc một cơn bệnh nặng , tìm rất nhiều đại phu đều không trị hết .
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy, ta e rằng tuổi còn nhỏ đã muốn chết yểu , là một vị đạo sĩ đi chân trần đã cứu mạng nhỏ này của ta . “
Trần Y Y nói đến đây dừng lại một chút , chỉ nhìn thấy những người khác vẻ mặt thành thật nhìn nàng .
Nàng chẳng hiểu sao trong tâm có chút chột dạ , nhưng là vì bảo vệ bí mật , nàng phải tiếp tục cái chuyện đang nói dối này .
Vân Bích :” Cái này nô tỳ có nghe nói qua , vốn là phu nhân được cái vị đạo sư kia cứu ?
Cái kia ….. Phu nhân trời sinh thần lực cùng với vị đạo sĩ kia có liên quan gì sao ?
Trần Y Y nói lời này nửa thật nửa giả , coi như Vân Bích từ nhỏ hầu hạ bên cạnh nàng , chỉ sợ cũng không có biện pháp nào phát hiện ra manh mối .
Mẫu thân của nguyên chủ là vụng trộm mang thai hài tử , vì muốn bảo vệ mạng nhỏ của nguyên chủ .
Mẫu thân nguyên chủ lúc đang mang thai rời khỏi Trần gia , muốn im hơi lặng tiếng nuôi con lớn .
Kết quả không nghĩ đến nguyên chủ lúc ba tuổi rưỡi đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo .
Mẫu thân nguyên chủ vì muốn cứu nguyên chủ , bốn phía cầu y nhưng đều không có kết quả . Cuối cùng chỉ có thể mang theo nguyên chủ tới tìm Trần Bách Sam .
Nhắc tới cũng thật là trùng hợp , Trần Bách Sam cũng tới nông thôn tìm nữ nhi .
Bệnh của nguyên chủ một mực không chữa khỏi , lại được một vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch trị khỏi .
Về sau nguyên chủ trở về Trần gia , từ trêи xuống dưới Trần gia truyền thật lâu chuyện nguyên chủ bị bệnh .
Ngay cả ở tại thành Nam , Sở Minh Yến ít nhiều cũng có nghe qua một chút .
Trần Y Y nói :” Không chỉ có liên quan , mà còn liên quan cực kỳ lớn.
Bởi vì cái vị đạo sĩ kia nói ta là thần tiên hạ phàm , cho nên từ nhỏ trời sinh đã có thần lực .
Bởi vì xương cốt của người bình thường , không có cách nào chịu được cái thần lực đáng sợ kia , cho nên thân thể của ta mới sinh ra bệnh nặng .
Đạo sĩ vì cứu mạng của ta , liền đem thần lực của ta phong ấn lại .
Sau khi thần lực bị phong ấn , bệnh của ta không cần uống thuốc mà vẫn khỏi.
Vân Bích nhịn không được hỏi lại :” Kia …. Tại sao phu nhân đột nhiên khôi phục thần lực ? Thân thể phu nhân sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ ?”
Trần Y Y nhìn lướt qua Sở Minh Yến , thấy trêи mặt Sở Minh Yến cũng không có quá nhiều biểu lộ , không biết vị muội muội này là có tin nàng hay không ?
Nàng hôm nay nói nhiều lời như vậy , cũng là bởi vì lừa gạt Sở Minh Yến .
Nếu Sở Minh Yến không tin nàng , chuyện này sau đó sẽ rất phiền phức .
Trần Y Y nói :” Ta lúc đó vẫn còn nhỏ , rất nhiều chuyện không có nói rõ , đây đều là mẫu thân nói với ta .
Người nói nếu như thần lực của ta xuất hiện lần nữa , đây là đại biểu cho bên cạnh ta sẽ có một mối tai hoạ lớn , nhưng không có nói là thân thể của ta có hay không sẽ sinh bệnh trở lại .
Bất quá cũng chính là thần lực đột nhiên xuất hiện , làm cho ta dự đoán được Sở gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm .
Sở Minh Yến trêи mặt thần sắc biến đổi , vừa rồi tại thời điểm bọn họ chạy trốn , nàng liền nghi hoặc Trần Y Y vì cái gì lại bình tĩnh như vậy .
Chẳng lẽ thật sự giống như là Trần Y Y nói , bởi vì thần lực xuất hiện nên nàng sớm đã dự đoán được nguy hiểm ?
Vân Bích một mặt cả kinh nói :” Thì ra là thế , thì ra là thế ? Trách không được phu nhân đã sớm biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm . Thiếu phu nhân người thật sự rất lợi hại !”
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Sở Minh Yến , Trần Y Y không tránh khỏi một trận chột dạ .
Cái gì mà thần tiên hạ phàm , cái gì mà trời sinh thần lực ??
Phi phi , thật không biết xấu hổ !!
Ngay tại lúc Trần Y Y không dám nhìn thẳng Vân Bích , liền hạ ánh mắt xuống hai chân của mình , liền phát hiện Sở Trác chẳng biết mở mắt từ lúc nào .
Bên trong xe ngựa chỉ treo một chiếc đèn lồng tinh xảo , sắc màu ấm tán vầng sáng trêи mặt Sở Trác , làm cho người vốn đã nhìn đẹp mắt , lộ ra vẻ mặt phát sáng giống như ngọc .
Sau đó toàn bộ người trêи xe ngựa , chợt nghe Sở Trác phun ra hai chữ .
“Tin tưởng !”
Đây là sau khi hắn có thể mở miệng nói chuyện , lần đầu tiên một hơi nói ra hai chữ .
Cùng với thanh âm cứng nhắc trước đó , thanh âm của hắn bây giờ dễ nghe hơn không ít , nhưng mà nghe qua vẫn như cũ thập phần khàn khàn .
Sở Minh Yến vốn là còn kinh nghi bất định (không hoàn toàn tin tưởng ) , lúc nghe nhị ca nói hai chữ này , lập tức mặc cảm cúi đầu xuống .
Trước kia mặc dù Trần Y Y rất xấu xa , nhưng nay nàng vì Sở gia làm nhiều chuyện như vậy ?
Nàng vốn là có thể đào tẩu một mình , lại nguyện ý lưu lại vì bọn họ mà mạo hiểm .
Mà bản thân nàng sau khi Trần Y Y giúp đỡ bọn họ thoát khỏi nguy hiểm , còn ôm tâm tính thăm dò cùng hoài nghi .
Sở Minh Yến lập tức vô cùng cảm thấy vô cùng hổ thẹn , nàng vậy mà không hiểu thấu bằng nhị ca đã bị ngốc .
Trần Y Y nguyên bản còn có chút thấp thỏm , nhưng là sau khi nghe Sở Trác nói , trong nội tâm bất đắc dĩ lại muốn cười .
Nàng đưa tay sờ sờ mặt Sở Trác , vừa cười vừa nói :” Đồ ngốc , ngươi có biết ta đang nói cái gì sao ? Liền muốn tin tưởng ta ?”
Trần Y Y ở trong lòng nói bổ sung : Tin tưởng nàng như thế , cũng không sợ nàng bán đi .
Sở Trác há môi có chút khô khốc , đôi mắt nhìn chằm chằm nàng .
Vẻ mặt hắn giống như đang rất muốn nói cái gì , nhưng lại không biết nói như thế nào .
Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút trắng bệch , có một vòng đỏ ửng hiện lên .
Sở Minh Yến nhìn thấy dáng vẻ của nhị ca , nhịn không được cười theo .
Sở Minh Yến đối với Sở Trác cưng chiều nói :” Tốt tốt , muội hiểu ý của huynh , đừng ép bản thân mình kìm nén trước mặt người khác nữa .
Muội cũng tin tưởng Nhị tẩu , cái đầu nhỏ của huynh cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa .
Sở Minh Yến nói lời này mặc dù đang nhìn Sở Trác , nhưng kỳ thật là muốn nói cho Trần Y Y nghe .
Trần Y Y nghe được Sở Minh Yến nói trong lòng nhìn không được liền buông lỏng .
Sở Minh Yến thấy dáng vẻ nhị ca như là muốn nói chuyện , nhịn không được vươn tay ra sờ lên trán hắn .
Sở Trác không chút khách khí đẩy tay Sở Minh Yến ra , ánh mắt loé lên một chút cảm xúc ghét bỏ .
Cô nương câm canh giữ bên cạnh Sở Trác thấy thế , nhịn không được cúi đầu cười không ra tiếng .
Trần Y Y nghe vậy giơ tay lên chỉ vào ánh lửa đỏ phía chân trời lẩm bẩm nói :” Sắp biến thiên .”
Bọn người Sở Minh Yến hướng phía trước nhìn tới , mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì , nhưng là bầu trời phản chiếu một màu đỏ , làm cho bọn họ một trận kinh hãi .
Không biết vì sao , khi bọn họ nhìn thấy mảng lửa màu đỏ kia , sâu trong đáy lòng hiện lên một tia rét lạnh .
Thật giống như cực kỳ lâu trước đó , bọn họ cũng đã từng gặp chuyện này .
Những người khác không biết ánh lửa kia có ý vị như thế nào , Trần Y Y là người duy nhất biết rõ điều đó .
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Trác ,nếu như không phải nàng đột nhiên đến .
Mấy tháng về sau , người thống khổ chết đi bên trong mảng lửa đỏ kia chính là những người bên cạnh này .
Sở Minh Yến sẽ vì bảo hộ người nhà , mà một mình thu hút phần lớn kẻ xấu.
Dưới sự thô tục của những tên xấu xa kia , nàng không muốn chịu nhục nên tự kết liễu mình tại cửa chính Sở gia .
Máu tươi văng khắp nơi , nhuộm đỏ cả bậc thang trước cửa Sở gia .
Sau đó lão phu nhân , quản sự bọn họ cũng sẽ chết .
Mà Thang Viên cùng Vân Bích sau khi phải chịu cảnh bị giày vò ,tra tấn cũng qua đời …
Còn có ….
Người vô tội nhất đứng trước mặt Trần Y Y , thậm chí không biết người nhà mình chết rồi , ngốc ngốc ở bên ngoài lang bạc kỳ hồ .
Tranh giành thức ăn cùng những con chó lang thang đầu đường , cùng một đám ăn mày ôm nhau ngủ ở đầu đường cuối ngõ …
Cuối cùng …. Sau khi nhận hết mọi trắc trở , hắn còn bị Cố công tử xem như con rối ….
Trần Y Y phiền chán lắc đầu , không để cho mình tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm .
Mặc dù nàng cứu được Sở gia , đồng thời lại hại chết những người vô tội khác , nhưng nàng thật sự cũng không còn cách nào khác .
Nàng mặc dù có bàn tay vàng , nhưng nàng thực sự không phải thần thánh , căn bản không có cách nào cứu nhiều người hơn nữa .
Nay những người kia thay thế Sở gia chết oan , cùng những người chết trong chiến loạn về sau , muốn hận liền hận cái người gọi là Tam vương kia đi .
Về sau đoàn người Trần Y Y đi tới cửa hàng gần nhất của Sở gia , Sở Minh Yến cùng cô nương câm đi vào dẫn xe ngựa .
Trần Y Y mang theo Sở Trác cùng Vân Bích tránh ở một chỗ bên trong hẻm nhỏ .
Đại khái là bên kia lửa cháy quá lớn , tiếng kêu thảm thiết quá thê lương .
Rõ ràng đã là đêm khuya , vẫn như cũ có người khoác áo đi ra ngoài trông xem như thế nào .
Trần Y Y trốn ở trong bóng tối , hết sức kỳ quái đám người truy đuổi bọn họ , vì cái gì không có đuổi theo ?
Mấy người kia là không muốn để cho những người khác nhìn thấy , hay bởi vì chậm trễ chuyện gì ?
Ngay tại thời điểm trong lòng Trần Y Y tràn đầy sầu lo , Sở Trác một mực yên lặng đột nhiên lôi kéo nàng .
Trần Y Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn , chợt thấy Sở Trác chỉ tay vào bụng nói :” Đói “
Bởi vì thời điểm chạy trốn đi quá vội vàng , Trần Y Y không có chải tóc cho Sở Trác .
Lúc này tóc hắn xoã dài , trêи người có mấy nút áo không được cài tốt , lộ ra một mảnh đá thịt tuyết trắng .
Trần Y Y vừa chỉnh cổ áo cho Sở Trác , vừa hướng Vân Bích nói :” Ngươi đi nhìn xem , các nàng vì sao vẫn chưa về ?”
Vân Bích nghe vậy , liền cẩn thận đi vào một bên cửa hàng .
Trần Y Y thấy Vân Bích đi rồi , từ trong không gian lấy ra sữa dê và bánh ngọt .
Sở Trác vừa nhìn thấy đồ ăn liền ngoan ngoãn hé miệng , bộ dáng chờ đợi nàng đưa cho ăn .
Trần Y Y vốn là tâm tình nặng nề , lúc nhìn thấy bộ dáng này của hắn , nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười .
Nàng đem sữa dê và bánh ngọt cho hắn ăn , nhẹ giọng dặn dò :” Ăn trước một chút điểm tâm này , chờ sau khi chúng ta ra khỏi thành , sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon .
Sở Trác nghe cũng không hiểu , hắn chẳng qua là chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng , đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly , không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Y Y .
Rất nhanh Vân Bích cùng bọn người Sở Minh Yến đã đi ra , sau lưng còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi theo .
Sở Minh Yến giúp đỡ mấy người bọn họ lên xe ngựa , thuận miệng giải thích nói :” Hắn gọi là Kỳ Sinh , là một người đáng tin .
Trần Y Y nghe vậy chính là nhẹ gật đầu , cũng không hỏi tại sao lại mang theo hắn ?
Lúc hướng tới cửa thành chạy đi , Trần Y Y nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc .
Nàng ở trêи xe ngựa kêu hắn một tiếng , thân ảnh nhỏ bé kia lập tức chạy đến .
Tiểu gia hoả này chính là một trong những cái tiểu ăn mày , Trần Y Y chỉ nói một câu :” Những chuyện kia không cần làm nữa , các ngươi tranh thủ trời vừa sáng liền chạy ra khỏi thành ”
Tiểu ăn mày không rõ tại sao lại không làm nữa ? Nhưng là hắn biết rõ phu nhân sẽ không hại bọn hắn .
Tiểu ăn mày nói :” Vâng , phu nhân .”
Đợi cho xe ngựa của Trần Y Y đi xa , tiểu ăn mày lập tức chạy chậm trở về báo tin .
Mấy người Trần Y Y đến cửa thành lúc trời còn chưa sáng , muốn ra khỏi thành đoán chừng phải đợi thêm hai canh giờ .
Mặc dù những người phía sau không có đuổi theo , nhưng bọn họ vẫn như cũ không dám chờ lâu .
Hai người binh sĩ tiến lên ngăn cản xe ngựa của bọn họ , Sở Minh Yến lập tức xuống xe ngựa .
Nàng vụng trôm kín đáo đưa cho hai người kia thỏi bạc , vừa cười nói :”Tại hạ muốn mang người nhà đi núi Minh An tế bái người thân , xin hai vị quan gia giúp đỡ một chút …. “
Một cái lão binh chân có chút què nhìn thỏi bạc trong tay một chút , mặt khổ sở nói :” Các người không nhìn thấy hiện tại là lúc nào hay sao ? Bên kia ánh lửa thấu trời sợ là đã xảy ra chuyện lớn , các người hiện tại còn muốn ra khỏi thành….. “
Không đợi hắn nói hết lời , Sở Minh Yến lấy ra thêm mấy thỏi vàng nữa .
Lão binh quét qua người Sở Minh Yến nhìn lên xe ngựa , thấy trêи xe chỉ có ba cái nữ tử cùng một người điên , vì thế vẫy vẫy tay ra hiệu mở cửa thành cho đi qua .
Đợi cho xe ngựa đi ra khỏi thành , một người nhìn có vẻ trẻ tuổi nhìn không được nói với lão binh kia :” Lương thúc , ngươi cứ như vậy thả bọn họ đi , ngươi không sợ người phía trêи trách tội xuống sao ?”
Lão binh mang vàng trong tay phân ra, chính mình lấy phần nhiều nhất .
Lão binh cười nói :” Hứa gia bên kia xảy ra chuyện là do giặc cướp , theo chân đám nữ nhân bọn họ có quan hệ gì ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện bên kia là do các nàng làm ra ?”
Những người khác vừa nãy cũng thấy tình huống bên trong xe ngựa , nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói thập phần có đạo lý .
Vì thế bọn hắn bảy mồm tám lưỡi bàn luận , đều nói Hứa gia này là trêu chọc phải người nào , mới có thể rước lấy tai hoạ lớn như vậy ?
Lúc này người của quan phủ , sớm đã được báo mà chạy đến .
Nhưng là bọn hắn đi đến quá muộn , thời điểm đi đến người đã chết hết rồi .
Lúc bọn hắn bàn luận khí thế ngất trời , lão gia binh kia đi đến một chỗ trong bóng tối .
Hắn duỗi bàn tay thô ráp ra , sờ lên vết thương cũ trêи chân của mình .
Năm năm trước lúc hắn đuổi bắt một kẻ liều mạng , thiếu chút nữa chết trong tay đối phương , là Đại công tử Sở gia xuất thủ cứu hắn một mạng
Lúc Sở Minh Yến xuống xe , hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nha đầu của Sở gia.
Năm đó hắn vẫn muốn tìm cơ hội báo ân , nhưng là về sau Sở Hủ muốn trở nên nổi bật , một mình ly biệt quê hương lên chiến trường .
Trước khi đi Sở Hủ có đến tìm hắn .
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi , thoạt nhìn thập phần cao lớn anh tuấn , mơ hồ đã có bộ dáng đại nhân .
Sở Hủ nói với hắn :” Lương đại ca , ta biết ngươi vẫn luôn muốn báo đáp ta , nhưng là ta cũng không cần .
Ta chỉ hy vọng Lương đại ca vì chút ân tình này của ta , về sau có thể giúp đỡ đệ đệ và muội muội của ta một chút . “
Về sau Sở Hủ mất tích , người người đều nói hắn đã chết .
Rất nhiều người cùng Sở gia kết thù , nhao nhao muốn giẫm Sở gia một cước .
Hắn lúc trông coi cửa thành , mỗi lần nghe đến những chuyện này ngoại trừ áy nãy , cũng chỉ còn có tội lỗi .
Lại không nghĩ tới ngay vừa rồi , hắn còn có cơ hội giúp đỡ bọn họ một phen .
Nghĩ như vậy , trong lòng hắn giống như vơi bớt một gánh nặng ….
Hắn trong mấy năm qua , đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy .
Sau này khi chết rồi , hắn cũng đã có một chút gì đó báo ân cho Sở Hủ .
Mà bên đám người Trần Y Y , rốt cuộc được như ý nguyện ra khỏi thành .
Trần Y Y nghĩ lại số vàng Sở Minh Yến cho đi , nhịn không được thay Sở Minh Yến tiếc một trận .
Những thứ như vàng đã được Sở Minh Yến chuẩn bị tốt từ trước , bằng không bọn họ ngay cả cửa thành cũng không ra được .
Trần Y Y mặc dù vô cùng đau lòng vàng , nhưng vàng so với mạng vẫn là mạng quan trọng hơn.
Chờ sau khi xác định đã an toàn , cô nương câm giúp Vân Bích băng bó miệng vết thương .
Miệng vết thương Vân Bích không nghiêm trọng lắm lúc này đã sớm không còn đau .
Vân Bích nói cảm ơn với cô nương câm , liền nhớ tới Trần Y Y dùng đại lực ném tên kia .
Vân Bích nói :” Tiểu …. Tiểu thư , khí lực của người sao lại lớn như vậy ? ”
Sau khi Vân Bích hỏi ra lời , mấy người khác cũng nhao nhao vểnh tai lên nghe .
Kỳ thật trước đó bọn họ đã rất muốn hỏi , nhưng bởi vì thời cơ không thích hợp nên cố gắng kìm nén .
Trần Y Y nhìn thoáng qua Sở Trác đang ngủ trêи chân mình , nghĩ rằng :Vẫn là làm ngốc tử dễ chịu hơn , cái gì cũng không cần lo lắng , còn có thể an nhàn nằm ngủ .
Trần Y Y hắng giọng , vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện nói dối .
” Vân Bích , ngươi có nhớ được chuyện trước đây khi ta còn bé sống ở nông thôn . “
Vân Bích nghi hoặc :” Nhớ kỹ , nô tỳ đương nhiên nhớ kỹ . Tiểu …. Phu nhân sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây ?”
Trần Y Y :” Ta từ lúc sinh ra cho đến khi bốn tuổi , đều cùng mẫu thân sống ở nông thôn .
Lúc ta còn rất nhỏ , mẫu thân liền phát hiện ta trời sinh thần lực ( sức mạnh ghê gớm ).
Mẫu thân vốn cho đây là trời ban , thường coi đây là vinh quang cùng với hàng xóm ở quê nhà khoe khoang .
Nhưng là sau đó ta bị mắc một cơn bệnh nặng , tìm rất nhiều đại phu đều không trị hết .
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy, ta e rằng tuổi còn nhỏ đã muốn chết yểu , là một vị đạo sĩ đi chân trần đã cứu mạng nhỏ này của ta . “
Trần Y Y nói đến đây dừng lại một chút , chỉ nhìn thấy những người khác vẻ mặt thành thật nhìn nàng .
Nàng chẳng hiểu sao trong tâm có chút chột dạ , nhưng là vì bảo vệ bí mật , nàng phải tiếp tục cái chuyện đang nói dối này .
Vân Bích :” Cái này nô tỳ có nghe nói qua , vốn là phu nhân được cái vị đạo sư kia cứu ?
Cái kia ….. Phu nhân trời sinh thần lực cùng với vị đạo sĩ kia có liên quan gì sao ?
Trần Y Y nói lời này nửa thật nửa giả , coi như Vân Bích từ nhỏ hầu hạ bên cạnh nàng , chỉ sợ cũng không có biện pháp nào phát hiện ra manh mối .
Mẫu thân của nguyên chủ là vụng trộm mang thai hài tử , vì muốn bảo vệ mạng nhỏ của nguyên chủ .
Mẫu thân nguyên chủ lúc đang mang thai rời khỏi Trần gia , muốn im hơi lặng tiếng nuôi con lớn .
Kết quả không nghĩ đến nguyên chủ lúc ba tuổi rưỡi đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo .
Mẫu thân nguyên chủ vì muốn cứu nguyên chủ , bốn phía cầu y nhưng đều không có kết quả . Cuối cùng chỉ có thể mang theo nguyên chủ tới tìm Trần Bách Sam .
Nhắc tới cũng thật là trùng hợp , Trần Bách Sam cũng tới nông thôn tìm nữ nhi .
Bệnh của nguyên chủ một mực không chữa khỏi , lại được một vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch trị khỏi .
Về sau nguyên chủ trở về Trần gia , từ trêи xuống dưới Trần gia truyền thật lâu chuyện nguyên chủ bị bệnh .
Ngay cả ở tại thành Nam , Sở Minh Yến ít nhiều cũng có nghe qua một chút .
Trần Y Y nói :” Không chỉ có liên quan , mà còn liên quan cực kỳ lớn.
Bởi vì cái vị đạo sĩ kia nói ta là thần tiên hạ phàm , cho nên từ nhỏ trời sinh đã có thần lực .
Bởi vì xương cốt của người bình thường , không có cách nào chịu được cái thần lực đáng sợ kia , cho nên thân thể của ta mới sinh ra bệnh nặng .
Đạo sĩ vì cứu mạng của ta , liền đem thần lực của ta phong ấn lại .
Sau khi thần lực bị phong ấn , bệnh của ta không cần uống thuốc mà vẫn khỏi.
Vân Bích nhịn không được hỏi lại :” Kia …. Tại sao phu nhân đột nhiên khôi phục thần lực ? Thân thể phu nhân sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ ?”
Trần Y Y nhìn lướt qua Sở Minh Yến , thấy trêи mặt Sở Minh Yến cũng không có quá nhiều biểu lộ , không biết vị muội muội này là có tin nàng hay không ?
Nàng hôm nay nói nhiều lời như vậy , cũng là bởi vì lừa gạt Sở Minh Yến .
Nếu Sở Minh Yến không tin nàng , chuyện này sau đó sẽ rất phiền phức .
Trần Y Y nói :” Ta lúc đó vẫn còn nhỏ , rất nhiều chuyện không có nói rõ , đây đều là mẫu thân nói với ta .
Người nói nếu như thần lực của ta xuất hiện lần nữa , đây là đại biểu cho bên cạnh ta sẽ có một mối tai hoạ lớn , nhưng không có nói là thân thể của ta có hay không sẽ sinh bệnh trở lại .
Bất quá cũng chính là thần lực đột nhiên xuất hiện , làm cho ta dự đoán được Sở gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm .
Sở Minh Yến trêи mặt thần sắc biến đổi , vừa rồi tại thời điểm bọn họ chạy trốn , nàng liền nghi hoặc Trần Y Y vì cái gì lại bình tĩnh như vậy .
Chẳng lẽ thật sự giống như là Trần Y Y nói , bởi vì thần lực xuất hiện nên nàng sớm đã dự đoán được nguy hiểm ?
Vân Bích một mặt cả kinh nói :” Thì ra là thế , thì ra là thế ? Trách không được phu nhân đã sớm biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm . Thiếu phu nhân người thật sự rất lợi hại !”
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Sở Minh Yến , Trần Y Y không tránh khỏi một trận chột dạ .
Cái gì mà thần tiên hạ phàm , cái gì mà trời sinh thần lực ??
Phi phi , thật không biết xấu hổ !!
Ngay tại lúc Trần Y Y không dám nhìn thẳng Vân Bích , liền hạ ánh mắt xuống hai chân của mình , liền phát hiện Sở Trác chẳng biết mở mắt từ lúc nào .
Bên trong xe ngựa chỉ treo một chiếc đèn lồng tinh xảo , sắc màu ấm tán vầng sáng trêи mặt Sở Trác , làm cho người vốn đã nhìn đẹp mắt , lộ ra vẻ mặt phát sáng giống như ngọc .
Sau đó toàn bộ người trêи xe ngựa , chợt nghe Sở Trác phun ra hai chữ .
“Tin tưởng !”
Đây là sau khi hắn có thể mở miệng nói chuyện , lần đầu tiên một hơi nói ra hai chữ .
Cùng với thanh âm cứng nhắc trước đó , thanh âm của hắn bây giờ dễ nghe hơn không ít , nhưng mà nghe qua vẫn như cũ thập phần khàn khàn .
Sở Minh Yến vốn là còn kinh nghi bất định (không hoàn toàn tin tưởng ) , lúc nghe nhị ca nói hai chữ này , lập tức mặc cảm cúi đầu xuống .
Trước kia mặc dù Trần Y Y rất xấu xa , nhưng nay nàng vì Sở gia làm nhiều chuyện như vậy ?
Nàng vốn là có thể đào tẩu một mình , lại nguyện ý lưu lại vì bọn họ mà mạo hiểm .
Mà bản thân nàng sau khi Trần Y Y giúp đỡ bọn họ thoát khỏi nguy hiểm , còn ôm tâm tính thăm dò cùng hoài nghi .
Sở Minh Yến lập tức vô cùng cảm thấy vô cùng hổ thẹn , nàng vậy mà không hiểu thấu bằng nhị ca đã bị ngốc .
Trần Y Y nguyên bản còn có chút thấp thỏm , nhưng là sau khi nghe Sở Trác nói , trong nội tâm bất đắc dĩ lại muốn cười .
Nàng đưa tay sờ sờ mặt Sở Trác , vừa cười vừa nói :” Đồ ngốc , ngươi có biết ta đang nói cái gì sao ? Liền muốn tin tưởng ta ?”
Trần Y Y ở trong lòng nói bổ sung : Tin tưởng nàng như thế , cũng không sợ nàng bán đi .
Sở Trác há môi có chút khô khốc , đôi mắt nhìn chằm chằm nàng .
Vẻ mặt hắn giống như đang rất muốn nói cái gì , nhưng lại không biết nói như thế nào .
Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút trắng bệch , có một vòng đỏ ửng hiện lên .
Sở Minh Yến nhìn thấy dáng vẻ của nhị ca , nhịn không được cười theo .
Sở Minh Yến đối với Sở Trác cưng chiều nói :” Tốt tốt , muội hiểu ý của huynh , đừng ép bản thân mình kìm nén trước mặt người khác nữa .
Muội cũng tin tưởng Nhị tẩu , cái đầu nhỏ của huynh cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa .
Sở Minh Yến nói lời này mặc dù đang nhìn Sở Trác , nhưng kỳ thật là muốn nói cho Trần Y Y nghe .
Trần Y Y nghe được Sở Minh Yến nói trong lòng nhìn không được liền buông lỏng .
Sở Minh Yến thấy dáng vẻ nhị ca như là muốn nói chuyện , nhịn không được vươn tay ra sờ lên trán hắn .
Sở Trác không chút khách khí đẩy tay Sở Minh Yến ra , ánh mắt loé lên một chút cảm xúc ghét bỏ .
Cô nương câm canh giữ bên cạnh Sở Trác thấy thế , nhịn không được cúi đầu cười không ra tiếng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.