Chương 35: Sống Dằn Vặt
Queen Bảo Bối
20/12/2022
"Còn ra thể thống gì nữa không?"
Hai người đang đùa giỡn trên giường thì bỗng nhiên nghe một giọng nói quen thuộc vang lên. Hi Văn và Đàm Gia Tường giật mình ngước nhìn, thấy ông Đàm đang đứng ở ngay cửa. Khác với vẻ mặt thờ ơ của anh, cô sợ đến mức mặt mũi tái mép mà đẩy nhẹ anh ra xa rồi ngồi ngay ngắn lại. Ông liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang anh, quay lưng lại nói.
"Ra ngoài nói chuyện một lát."
Đàm Gia Tường ngồi dậy rồi đứng lên rời khỏi giường chỉnh lại cổ áo, cô vẫn ngồi đó nhìn theo bóng anh. Trong lòng cô bây giờ, dường như có một thứ cảm giác rất khác khi đối diện với ông Đàm. Nó không chỉ là cảm thấy khó gần như lúc đầu bước chân vào nhà này, mà còn là những lo lắng về mối quan hệ giữa cô và anh. Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, anh đi đến cửa đã quay đầu lại nhìn cô, vẫy tay.
"Lại đây."
Hi Văn ngoan ngoãn xuống giường, mang dép lê rồi bước đến. Cô mặc một chiếc áo bông rộng ấm áp, hệt như một chú thỏ con có bộ lông mềm mại mà dày cộm. Đứng trước mặt Đàm Gia Tường, cô ngước lên rồi đảo tròng mắt nhìn anh, đợi xem anh muốn nói gì. Chỉ thấy anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào tóc cô, lướt qua da mặt, vén nó ra sau vành tai.
"Đợi tôi."
Cô không hiểu nghĩa của câu nói này lắm, vì nó khiến cô thấy trước mắt mênh mông mịt mù. Không rõ đợi ở đây là đang đợi anh làm chuyện gì. Nhưng cô vẫn không có ý hỏi, chỉ mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Đàm Gia Tường bước xuống, còn chưa đến ngồi đối diện với cha mình thì đã lên tiếng.
"Nếu nhắc chuyện hôn ước, thì tôi không có gì để nói với ông đâu."
Ông Đàm ngồi ở đó thong thả uống trà, giống như lần quay trở lại này của ông đã có chuẩn bị hoặc tính toán gì đó từ trước. Gần đây ông không xuất hiện, nhưng không có nghĩa rằng những chuyện mà anh đã làm vì Hi Văn là ông không rõ. Kể từ giây phút thấy anh đưa cô bước chân vào căn nhà này, ông đã biết cô sẽ là người làm đảo lộn mọi thứ. Đặt ly trà xuống bàn, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà ngồi ở đó, không hứng thú lắm với câu chuyện của ông.
"Vậy còn chuyện của cô ta? Con hứng thú không?"
Đàm Gia Tường nhìn ông, hai ánh mắt nhìn nhau với những suy tính riêng của bản thân. Anh không muốn cô bị kéo vào những chuyện rắc rối của gia đình mình. Nhưng ngày nào quan hệ giữa anh và cha anh vẫn còn rạn nứt, thì ngày đó cô cũng khó mà có được sự đồng thuận của ông. Từ đầu anh đã nói, anh không muốn có người cha này, càng không muốn nhúng tay vào chuyện của ông và mối hôn sự kia. Ông Đàm nhằm vào Hi Văn, vì ông thừa hiểu cô ở trong lòng anh bây giờ đã có một vị trí nhất định.
"Ông muốn gì?"
Anh không nôn nóng hỏi, nhưng ánh mắt rõ ràng có phần nôn nóng khi nghe nhắc đến Hi Văn. Lúc này, cô vẫn ngồi ở trong phòng nhìn ra cửa, cánh cửa đóng hờ. Cô không có ý định nghe lén chuyện riêng của cha con họ, cũng không muốn nghe họ cãi nhau vì mình. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không thể rõ rốt cuộc thì mình đồng ý quay lại đây lần nữa là đúng hay sai. Ông Đàm cười nhạt.
"Chẳng phải ban đầu con đưa cô ta về nhà này chỉ để trả nợ hay sao?"
"Vậy bây giờ xoá nợ, con và cô ta chấm dứt từ đây."
Đàm Gia Tường nhìn ông đăm chiêu một hồi, cười khẩy lên tiếng.
"Ông nghĩ ông có thể sao?"
Ông nhìn anh với ánh mắt hơi kinh ngạc, không hiểu anh cho lắm. Mà thực ra, ngay từ lúc mẹ anh mất đi, con người anh ra sao và thế nào, ông cũng đều không hiểu rõ. Nói ông là người cha thương con vì gia đình và vì sự nghiệp, ai ai cũng đồng cảm. Nhưng nói ông là gã đàn ông bạc tình giả dối, chỉ có Đàm Gia Tường mới là người nhìn thấu. Anh không vạch trần bộ mặt của ông với bọn họ, vì anh tin có ngày ông cũng sẽ phải chịu báo ứng. Nói không chừng, báo ứng của ông chính là anh, một đứa con trai nhất định không nhận cha mình dù có chung dòng huyết thống.
Thấy ông không nói được gì, Đàm Gia Tường mới lên tiếng.
"Ông nghĩ tôi sẽ làm theo ông, tin tưởng ông tuyệt đối giống như mẹ tôi ngày trước à?"
Nghe nhắc đến người vợ quá cố, nơi đáy mắt của ông Đàm thoáng hiện lên nét bi thương. Nhưng trong mắt anh mà nói, đó chỉ là sự giả tạo quá hoàn hảo khiến anh thấy tức cười mà thôi. Anh nói thêm.
"Chỉ có mẹ của tôi, mới tin vào một gã đàn ông tệ bạc như ông mà thôi."
"Trong mắt của con cha là loại đàn ông như vậy à?"
Dù biết rằng có những chuyện không thể trốn tránh mãi, nhưng khi nhắc đến mẹ thì lòng anh vẫn không thể nào yên. Anh vẫn khó mà kìm nén được sự xúc động qua ánh mắt, đôi mắt hẹp ấy hằn lên tơ máu, có cả đớn đau lẫn hận thù. Anh căm ghét địa vị này, căm ghét bản thân mình rằng luôn được người khác tỏ ra ngưỡng mộ nhưng bên trong chỉ toàn những lời lẽ thương hại. Đàm Gia Tường nhìn ông, chỉ có họ mới hiểu được cách mà họ nhìn nhau chứa đựng những gì.
"Ông... không xứng để tôi gọi là cha."
Ông Đàm bật cười, từng tràn cười nghiệt ngã hiện lên trên khuôn mặt chứa nếp nhăn của ông. Chuyện của nhiều năm về trước, làm sao ông có thể quên được lúc nhận được cuộc điện thoại ấy, nói rằng mẹ của Đàm Gia Tường đã chết. Nhưng đến cuối cùng, những cám dỗ và cạm bẫy ở bên ngoài vẫn đẩy ông ra xa với vòng tay của gia đình, và với tình yêu của anh dành cho ông.
"Nhưng như vậy thì sao? Gia Tường con nên nhớ, trừ phi con chết, nếu không thì dòng máu đang chảy trong người con vẫn mãi là của cha. Hiểu không?"
Ông nhấn mạnh từng câu từng chữ, giống như đang nhắc nhở anh đừng bao giờ quên đi nguồn gốc của mình. Câu này của ông khiến anh chỉ càng thêm căm phẫn, bật người đứng dậy rồi quát lớn.
"Không cần. Vậy thì tôi cũng không cần."
Gạt đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn, âm thanh đổ vỡ lộn xộn làm tim của Hi Văn cũng như muốn vỡ tung. Cô không thể ngồi yên được nữa mà chạy đến mở cửa rồi lao xuống lầu. Lúc cô vừa nhìn xuống phòng khách, chỉ thấy anh gom một đống đổ nát trên tay khiến lòng bàn tay dính đầy máu. Ông Đàm đứng dậy, nhăn mày.
"Con làm gì vậy? Gia Tường."
"Tôi thà chết cũng không muốn làm con của ông. Ông hiểu không? Ông hiểu không?"
Đàm Gia Tường điên cuồng dùng đôi tay của mình bóp nát lấy chúng, máu đổ trên tay nhỏ giọt xuống sàn nhà ngày một nhiều hơn. Hi Văn thất kinh người, chạy xuống lầu mà hai chân loạng choạng không vững, gọi to.
"Cậu chủ."
Anh vẫn chưa để mắt đến cô, vì trong đầu anh lúc này vẫn còn nhớ như in câu mà cha mình vừa nói. Phải. Chỉ trừ phi anh chết đi, thì dòng máu chảy trong người anh mới ngưng động, anh mới thoát khỏi sự kìm hãm về mối quan hệ ràng buộc này. Cả người anh giống như toát ra một luồng sát khí đáng sợ, ông Đàm hay bà Chu đều không dám đến gần. Duy nhất chỉ có Hi Văn, cô chạy đến chỗ anh mà bỏ luôn cả đôi dép lê trên chân mình, ôm chặt lấy anh.
"Cậu chủ. Đừng mà. Cậu chủ."
Đàm Gia Tường vùng vẫy dữ dội, tâm trí anh bây giờ không còn đủ bình tĩnh để nhận ra người đang ôm mình là ai nữa.
"Tránh ra. Đừng động vào tôi. Để tôi chết đi."
Hi Văn không ngừng khuyên can anh, vẫn ôm anh cứng đờ dù cho sự vùng vẫy của anh kịch liệt đến mức cô không đứng vững. Hệt như lúc ở trên sân thượng lộng gió, cô cũng đã dùng vòng tay nhỏ bé này để giữ lấy mạng sống của anh. Cô ôm chặt anh hơn nữa, gào lên cùng với những giọt nước mắt cay nồng.
"Vậy còn tôi thì sao? Anh đã hứa sẽ cùng tôi thay đổi mà?"
Hai người đang đùa giỡn trên giường thì bỗng nhiên nghe một giọng nói quen thuộc vang lên. Hi Văn và Đàm Gia Tường giật mình ngước nhìn, thấy ông Đàm đang đứng ở ngay cửa. Khác với vẻ mặt thờ ơ của anh, cô sợ đến mức mặt mũi tái mép mà đẩy nhẹ anh ra xa rồi ngồi ngay ngắn lại. Ông liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang anh, quay lưng lại nói.
"Ra ngoài nói chuyện một lát."
Đàm Gia Tường ngồi dậy rồi đứng lên rời khỏi giường chỉnh lại cổ áo, cô vẫn ngồi đó nhìn theo bóng anh. Trong lòng cô bây giờ, dường như có một thứ cảm giác rất khác khi đối diện với ông Đàm. Nó không chỉ là cảm thấy khó gần như lúc đầu bước chân vào nhà này, mà còn là những lo lắng về mối quan hệ giữa cô và anh. Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, anh đi đến cửa đã quay đầu lại nhìn cô, vẫy tay.
"Lại đây."
Hi Văn ngoan ngoãn xuống giường, mang dép lê rồi bước đến. Cô mặc một chiếc áo bông rộng ấm áp, hệt như một chú thỏ con có bộ lông mềm mại mà dày cộm. Đứng trước mặt Đàm Gia Tường, cô ngước lên rồi đảo tròng mắt nhìn anh, đợi xem anh muốn nói gì. Chỉ thấy anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào tóc cô, lướt qua da mặt, vén nó ra sau vành tai.
"Đợi tôi."
Cô không hiểu nghĩa của câu nói này lắm, vì nó khiến cô thấy trước mắt mênh mông mịt mù. Không rõ đợi ở đây là đang đợi anh làm chuyện gì. Nhưng cô vẫn không có ý hỏi, chỉ mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Đàm Gia Tường bước xuống, còn chưa đến ngồi đối diện với cha mình thì đã lên tiếng.
"Nếu nhắc chuyện hôn ước, thì tôi không có gì để nói với ông đâu."
Ông Đàm ngồi ở đó thong thả uống trà, giống như lần quay trở lại này của ông đã có chuẩn bị hoặc tính toán gì đó từ trước. Gần đây ông không xuất hiện, nhưng không có nghĩa rằng những chuyện mà anh đã làm vì Hi Văn là ông không rõ. Kể từ giây phút thấy anh đưa cô bước chân vào căn nhà này, ông đã biết cô sẽ là người làm đảo lộn mọi thứ. Đặt ly trà xuống bàn, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà ngồi ở đó, không hứng thú lắm với câu chuyện của ông.
"Vậy còn chuyện của cô ta? Con hứng thú không?"
Đàm Gia Tường nhìn ông, hai ánh mắt nhìn nhau với những suy tính riêng của bản thân. Anh không muốn cô bị kéo vào những chuyện rắc rối của gia đình mình. Nhưng ngày nào quan hệ giữa anh và cha anh vẫn còn rạn nứt, thì ngày đó cô cũng khó mà có được sự đồng thuận của ông. Từ đầu anh đã nói, anh không muốn có người cha này, càng không muốn nhúng tay vào chuyện của ông và mối hôn sự kia. Ông Đàm nhằm vào Hi Văn, vì ông thừa hiểu cô ở trong lòng anh bây giờ đã có một vị trí nhất định.
"Ông muốn gì?"
Anh không nôn nóng hỏi, nhưng ánh mắt rõ ràng có phần nôn nóng khi nghe nhắc đến Hi Văn. Lúc này, cô vẫn ngồi ở trong phòng nhìn ra cửa, cánh cửa đóng hờ. Cô không có ý định nghe lén chuyện riêng của cha con họ, cũng không muốn nghe họ cãi nhau vì mình. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không thể rõ rốt cuộc thì mình đồng ý quay lại đây lần nữa là đúng hay sai. Ông Đàm cười nhạt.
"Chẳng phải ban đầu con đưa cô ta về nhà này chỉ để trả nợ hay sao?"
"Vậy bây giờ xoá nợ, con và cô ta chấm dứt từ đây."
Đàm Gia Tường nhìn ông đăm chiêu một hồi, cười khẩy lên tiếng.
"Ông nghĩ ông có thể sao?"
Ông nhìn anh với ánh mắt hơi kinh ngạc, không hiểu anh cho lắm. Mà thực ra, ngay từ lúc mẹ anh mất đi, con người anh ra sao và thế nào, ông cũng đều không hiểu rõ. Nói ông là người cha thương con vì gia đình và vì sự nghiệp, ai ai cũng đồng cảm. Nhưng nói ông là gã đàn ông bạc tình giả dối, chỉ có Đàm Gia Tường mới là người nhìn thấu. Anh không vạch trần bộ mặt của ông với bọn họ, vì anh tin có ngày ông cũng sẽ phải chịu báo ứng. Nói không chừng, báo ứng của ông chính là anh, một đứa con trai nhất định không nhận cha mình dù có chung dòng huyết thống.
Thấy ông không nói được gì, Đàm Gia Tường mới lên tiếng.
"Ông nghĩ tôi sẽ làm theo ông, tin tưởng ông tuyệt đối giống như mẹ tôi ngày trước à?"
Nghe nhắc đến người vợ quá cố, nơi đáy mắt của ông Đàm thoáng hiện lên nét bi thương. Nhưng trong mắt anh mà nói, đó chỉ là sự giả tạo quá hoàn hảo khiến anh thấy tức cười mà thôi. Anh nói thêm.
"Chỉ có mẹ của tôi, mới tin vào một gã đàn ông tệ bạc như ông mà thôi."
"Trong mắt của con cha là loại đàn ông như vậy à?"
Dù biết rằng có những chuyện không thể trốn tránh mãi, nhưng khi nhắc đến mẹ thì lòng anh vẫn không thể nào yên. Anh vẫn khó mà kìm nén được sự xúc động qua ánh mắt, đôi mắt hẹp ấy hằn lên tơ máu, có cả đớn đau lẫn hận thù. Anh căm ghét địa vị này, căm ghét bản thân mình rằng luôn được người khác tỏ ra ngưỡng mộ nhưng bên trong chỉ toàn những lời lẽ thương hại. Đàm Gia Tường nhìn ông, chỉ có họ mới hiểu được cách mà họ nhìn nhau chứa đựng những gì.
"Ông... không xứng để tôi gọi là cha."
Ông Đàm bật cười, từng tràn cười nghiệt ngã hiện lên trên khuôn mặt chứa nếp nhăn của ông. Chuyện của nhiều năm về trước, làm sao ông có thể quên được lúc nhận được cuộc điện thoại ấy, nói rằng mẹ của Đàm Gia Tường đã chết. Nhưng đến cuối cùng, những cám dỗ và cạm bẫy ở bên ngoài vẫn đẩy ông ra xa với vòng tay của gia đình, và với tình yêu của anh dành cho ông.
"Nhưng như vậy thì sao? Gia Tường con nên nhớ, trừ phi con chết, nếu không thì dòng máu đang chảy trong người con vẫn mãi là của cha. Hiểu không?"
Ông nhấn mạnh từng câu từng chữ, giống như đang nhắc nhở anh đừng bao giờ quên đi nguồn gốc của mình. Câu này của ông khiến anh chỉ càng thêm căm phẫn, bật người đứng dậy rồi quát lớn.
"Không cần. Vậy thì tôi cũng không cần."
Gạt đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn, âm thanh đổ vỡ lộn xộn làm tim của Hi Văn cũng như muốn vỡ tung. Cô không thể ngồi yên được nữa mà chạy đến mở cửa rồi lao xuống lầu. Lúc cô vừa nhìn xuống phòng khách, chỉ thấy anh gom một đống đổ nát trên tay khiến lòng bàn tay dính đầy máu. Ông Đàm đứng dậy, nhăn mày.
"Con làm gì vậy? Gia Tường."
"Tôi thà chết cũng không muốn làm con của ông. Ông hiểu không? Ông hiểu không?"
Đàm Gia Tường điên cuồng dùng đôi tay của mình bóp nát lấy chúng, máu đổ trên tay nhỏ giọt xuống sàn nhà ngày một nhiều hơn. Hi Văn thất kinh người, chạy xuống lầu mà hai chân loạng choạng không vững, gọi to.
"Cậu chủ."
Anh vẫn chưa để mắt đến cô, vì trong đầu anh lúc này vẫn còn nhớ như in câu mà cha mình vừa nói. Phải. Chỉ trừ phi anh chết đi, thì dòng máu chảy trong người anh mới ngưng động, anh mới thoát khỏi sự kìm hãm về mối quan hệ ràng buộc này. Cả người anh giống như toát ra một luồng sát khí đáng sợ, ông Đàm hay bà Chu đều không dám đến gần. Duy nhất chỉ có Hi Văn, cô chạy đến chỗ anh mà bỏ luôn cả đôi dép lê trên chân mình, ôm chặt lấy anh.
"Cậu chủ. Đừng mà. Cậu chủ."
Đàm Gia Tường vùng vẫy dữ dội, tâm trí anh bây giờ không còn đủ bình tĩnh để nhận ra người đang ôm mình là ai nữa.
"Tránh ra. Đừng động vào tôi. Để tôi chết đi."
Hi Văn không ngừng khuyên can anh, vẫn ôm anh cứng đờ dù cho sự vùng vẫy của anh kịch liệt đến mức cô không đứng vững. Hệt như lúc ở trên sân thượng lộng gió, cô cũng đã dùng vòng tay nhỏ bé này để giữ lấy mạng sống của anh. Cô ôm chặt anh hơn nữa, gào lên cùng với những giọt nước mắt cay nồng.
"Vậy còn tôi thì sao? Anh đã hứa sẽ cùng tôi thay đổi mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.