Chương 21: Ba tuần sang Pháp
Thanh Dii
24/10/2023
Buổi sáng, Doãn Linh làm một chiếc bánh tiramisu vị kem dâu cực kỳ
ngọt ngào theo ý Lâm Ninh, đưa cho A Vỹ mang đến bệnh viện trung ương.
A Vỹ, người này là anh em trong Đài Cát Trắng, một trong những người rất đáng tin cậy của Lục Tiến.
Doãn Linh phải ở nhà trông con trai nhỏ vừa tròn một tuổi, thằng bé vừa mới tiêm ngừa ngày hôm qua, Doãn Linh không tiện đi ra ngoài, mặc dù ở nhà có bà Hồng nhưng Doãn Linh vẫn không yên tâm lắm. Và cả... Hôm nay là ngày người đàn ông kia trở về a!
Vậy nên cô không thể trực tiếp đem bánh đến bệnh viện cho Lâm Ninh, đã bảo A Vỹ mang đi. Cô ở nhà trông con trai bé bỏng cùng bà Hồng, bà Hồng là một trong những người làm ở Đài Cát Trắng rất được Lục Tiến tín nhiệm.
Hơn hai năm rưỡi trước, Lục Tiến và Doãn Linh kết hôn, cô chính thức bước chân Lục gia của anh, làm thiếu phu nhân Lục gia.
Anh và cô đều đã không có người thân nào khác, anh không cha không mẹ từ sớm, còn cô có cha có mẹ lại dường như không, vậy nên hai người chỉ nương tựa vào nhau. Lục gia cũng không quá to lớn, chỉ là một căn nhà màu trắng, hai tầng bình thường với sân vườn thoáng mát trồng vài dàn hoa leo.
Doãn Linh không thích ở nhà quá lớn, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cô và anh, không có nhiều người lại ở nhà quá to cảm giác sẽ rất đơn côi.
Sau khi hai người kết hôn, Lục Tiến không muốn Doãn Linh phải đảm đương toàn bộ việc nhà, mặc dù Doãn Linh đã đề xuất cô sẽ chăm lo gia đình. Từ khi làm bà Lục, tiệm bánh của Doãn Linh đã nhượng lại cho một người khác. Doãn Linh ở nhà cũng chẳng có gì làm, việc nhà có thể giúp cho cô giết thời gian.
Được một thời gian, Lục Tiến đưa bà Hồng về nhà, để bà Hồng đảm đương công việc, phụ Doãn Linh một tay.
Lục Tiến rất hay đi sang Pháp, lâu lâu sẽ sang Pháp một vài ngày, khi có công việc quan trọng sẽ là một vài tuần. Vậy nên đưa bà Hồng đến ở cùng Doãn Linh, Lục Tiến mới an tâm phần nào.
Sau này có con trai đầu lòng Lục Phong, bà Hồng thật sự là phần không thể thiếu trong gia đình nữa.
Bà Hồng chăm sóc cho Doãn Linh từ lúc mang thai đến lúc sinh nở, bà rất tận tụy chăm sóc, xem Doãn Linh thành con gái mà nâng niu. Xem Lục Phong thành bảo bối, lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp dỗ dành.
Chuyện là... Lục Tiến lại sang Pháp rồi, tính từ ngày anh sang Pháp đến nay cũng đã được hơn ba tuần.
Dường như anh có công việc rất quan trọng, bởi hai năm nay chỉ có một lần Lục Tiến sang Pháp lâu như thế, lần đó anh bảo với cô là ông chú của anh lại lâm bệnh, thế nên anh phải sang đó chăm sóc cho chú, quản lý mớ công việc của Pháp đảng thay cho chú.
Những khi anh sang Pháp lâu như thế này, ở nhà sẽ có A Vỹ luôn túc trực 24/24, công việc là bảo vệ, đôi khi sẽ chạy việc vặt nếu Doãn Linh có yêu cầu.
Doãn Linh ngồi trên sofa, mắt nhìn tivi xem chương trình nướng bánh của một đầu bếp rất nổi tiếng, lâu lâu sẽ đưa mắt nhìn sang bà Hồng đang bồng Lục Phong ngắm ra ô cửa kính, nhìn lá thu rơi.
Thấy bà Hồng đã bế Lục Phong cũng cả giờ, Doãn Linh bèn nói.
"Ầy dà bác Hồng, bác để thằng bé xuống đi a, bác cứ bế như thế không thấy mỏi tay sao?"
Bà Hồng xoay lại nhìn Doãn Linh, bà vừa bế cục thịt bảo bối một tuổi tròn vừa nhịp nhịp chân cho thằng bé dễ chịu, bà nói.
"Bác không mỏi, có gì mà mỏi chứ, bác còn muốn được bồng thằng bé lâu hơn nữa là."
Bà Hồng cười cười, mặt xụ xuống nói tiếp.
"Lát nữa là cử ăn dặm của cháu rồi, ăn xong cháu nó lại đi ngủ, lúc đó bác Hồng không có được bế cháu nó nữa."
Bà Hồng yêu thương Lục Phong, cứ bế bồng trên tay thành thói quen, Doãn Linh chỉ lo bà Hồng bị đau, dù gì thì bà Hồng năm nay cũng gần chạm sáu mươi tuổi rồi.
Nghe thấy bà Hồng quả quyết như thế, Doãn Linh cũng không thèm nói nữa, tay mò lên đĩa hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem chương trình nướng bánh.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra, A Vỹ trở về thông báo với Doãn Linh.
"Dạ phu nhân, tôi đã mang bánh đến cho Phàm phu nhân rồi ạ."
Nghe A Vỹ báo cáo, Doãn Linh thắc mắc hỏi.
"Cậu ấy có nói gì không?"
A Vỹ khẽ đáp lời.
"Phàm phu nhân nói cảm ơn phu nhân đã cất công làm cho cô ấy một chiếc bánh vừa ngon vừa đẹp mắt, cô ấy bảo phu nhân hãy tính tiền bánh với ông Phàm."
Mặc dù A Vỹ chỉ thuật lại lời nói của Lâm Ninh, Doãn Linh cũng có thể hình dung ra chiếc mỏ nhọn kéo dài từ Đài Đông Nam đến trung tâm Thành An, cứ mỗi lần nghĩ đến bà Phàm đó, Doãn Linh chỉ nhớ đến chiếc mỏ nhọn rất chi là bá đạo đó.
Doãn Linh vừa cắn hạt dưa vừa phì ra một tiếng cười.
"Trời đất, lại còn tính tiền bánh."
Bà Hồng đứng bên cửa kính cùng cục thịt bảo bối trên tay, bà xoay mặt lại, hội đáp cùng Doãn Linh.
"Phàm thiếu phu nhân thật sự rất hài hước, cô ấy rất dễ trò chuyện."
Phàm thiếu phu nhân đến nhà chơi cũng nhiều lần rồi, lần nào đến, trò chuyện với Phàm thiếu phu nhân chỉ một chút, bà Hồng đã cười đến cơ mặt kêu đau.
Nhất là khi Phàm thiếu phu nhân đến, cùng Doãn Linh tụ họp, hai đứa nhỏ này chỉ cần xúm lại một chỗ buôn dưa lê cũng đủ khiến bà Hồng cười dở sống dở chết.
Doãn Linh nhướng đôi lông mày, tùy tiện cắn một hạt dưa.
"Uầy, con mà tính tiền với ông Phàm đó thì phải tính chiếc bánh kia đến mười trẹo."
Một lý lẽ rất thường tình, Doãn Linh nói.
"Đã là một cái mỏ tiền thì không cần ngại ngùng đào bới."
Đương nhiên Doãn Linh chỉ nói như thế, hoàn toàn không tính toán chuyện tiền vặt, bỗng Doãn Linh nghĩ được gì đó, vừa cười vừa nói.
"Ông trời có mắt cũng thật là biết dàn xếp, cho mỏ nhọn gả cho mỏ tiền, hai người bọn họ họp lại thì chỉ có lấy tiền người khác chứ chẳng ai lấy được tiền của bọn họ."
Bà Hồng hà hà cười, Doãn Linh hí hửng nhìn màn hình tivi tiếp tục xem chương trình.
A Vỹ cúi khẽ đầu, hoàn thành công việc rồi thì chuẩn bị lui xuống. Nhưng chỉ vừa xoay đi, Doãn Linh cất tiếng gọi.
"À khoan đã..."
A Vỹ xoay đầu lại nhìn thiếu phu nhân, cung kính dò hỏi.
"Dạ phu nhân còn gì sai bảo ạ?"
Doãn Linh không còn chuyện cần sai bảo, nhưng mà cô có chuyện cần hỏi.
"Anh Tiến có nói gì về công việc anh ấy đang làm ở Pháp không?"
Đột nhiên lần này anh sang Pháp kéo dài tận ba tuần, đi lâu như vậy làm cho Doãn Linh không khỏi lo lắng, bởi công việc của anh luôn có đầy nguy hiểm rình rập.
"Mặc dù khi gọi điện thoại anh ấy vẫn rất tốt, nhưng tôi vẫn lo quá, anh có biết anh ấy làm cái gì không?"
Mỗi đêm Lục Tiến đều gọi điện thoại về cho cô, chỉ có lúc mới sang Pháp, hai ngày liền anh không gọi điện, ngày hôm sau gọi điện thì anh bảo là vì công việc nhiều quá.
Anh cứ nói công việc này công việc kia mà chẳng cụ thể cho cô biết là việc gì, à, mấy hôm trước cô có hỏi thì anh bảo là vì chú lại ngã bệnh.
"Dạ..."
A Vỹ cười cười, đầu cúi cúi, ánh mắt trốn tránh đi, mồm miệng nhanh vội như thể chột dạ trả lời.
"Là do chú ngã bệnh ạ, lão đại phải thay chú quản lý phía Pháp đảng cho nên rất bận bịu, cụ thể thì tôi cũng chỉ biết là trông coi công việc trong Pháp đảng."
Doãn Linh nhăn nhẹ đầu lông mày, câu trả lời này cũng chẳng có gì khác so với Lục Tiến, kết quả cuối cùng cô cũng chỉ biết vừa đủ về công việc đó của anh, không hề rõ ràng, hoàn toàn là một sự mơ hồ.
A Vỹ nói rồi lại cười cười.
"Phu nhân không cần phải lo lắng, chẳng phải hôm qua lão đại nói hôm nay sẽ về sao? Dù gì thì lão đại cũng sắp về rồi, nên phu nhân đừng lo lắng nữa."
Doãn Linh thở dài, đúng rồi, hôm nay anh trở về, cô đành phải cho qua thôi.
...
Trời sụp tối, hôm nay công việc của bà Hồng là trông trẻ, công việc trong bếp là của Doãn Linh.
Cô nấu một bàn đầy những món ăn tràn ngập màu sắc để chào đón anh trở về, một bàn ngập thức ăn đủ màu đủ vị, còn có cả một chiếc bánh kem kiwi mà anh rất thích.
Bà Hồng dỗ Lục Phong ngủ sớm, bà cũng vào phòng sớm, nhường lại không gian âu yếm cho đôi con trẻ xa cách lâu ngày.
Bàn ăn chuẩn bị đầy đủ, Doãn Linh mặc chiếc váy màu trắng, hoạ tiết hoa nhí màu đỏ li ti xinh xắn, đồng hồ điểm tám giờ tối, Lục Tiến đẩy cửa vào nhà.
Doãn Linh đứng chờ sẵn ở cửa, cánh cửa mở ra, vóc dáng cao ráo trong tây trang màu đen xám, uy uy tuấn tú xuất hiện, nhìn thấy anh, Doãn Linh đứng bên cửa liền nhảy lên, cô thót một cái đu trên người anh.
Lục Tiến sớm đã quen với màn chào hỏi này của Doãn Linh, hai tay vội ôm lấy cô, trên gương mặt có sương đêm phủ qua.
"Ui chà, chào bà Lục."
Doãn Linh như cô nàng nhỏ giận dỗi bĩu môi ra.
"Anh đi lâu quá đó, ba tuần rồi đó."
Lục Tiến nhìn chiếc mỏ ủy khuất bĩu ra, vội vàng cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái chụt.
"Anh xin lỗi, sắp tới không có đi nữa, công việc đều đã ổn cả rồi, thời gian tới anh chỉ ở nhà với mẹ con em thôi."
Nhắc tới con, Lục Tiến hướng mắt nhìn vào trong nhà, tò mò hỏi.
"Phong ngủ rồi à?"
"Bác Hồng và con đều đi ngủ từ sớm rồi."
Bà Hồng là đang nhượng chỗ cho đôi uyên ương bị chia cắt ba tuần đây mà, ánh mắt Lục Tiến đắm chìm nhìn gương mặt lém lỉnh của vợ nhỏ, đôi tay anh ghì chặt cô vào lòng, nụ hôn cũng ghì thật chặt trên mái đầu cô, anh rít vào một hơi thật sâu mùi mái tóc mà anh nhớ nhung, thì thầm một câu trầm ấm.
"Chật, anh nhớ em quá đi."
Doãn Linh được ủ trong lòng anh, lòng mềm nhũng đi, giận dỗi hoá thành bong bóng tan biến, vẫn là còn một dỗi lẩm bẩm.
"Nhớ nhớ cái gì, anh nói nhớ mà anh đi lâu như thế..."
Cô ở nhà cũng nhớ anh muốn chết đi được a!
A Vỹ, người này là anh em trong Đài Cát Trắng, một trong những người rất đáng tin cậy của Lục Tiến.
Doãn Linh phải ở nhà trông con trai nhỏ vừa tròn một tuổi, thằng bé vừa mới tiêm ngừa ngày hôm qua, Doãn Linh không tiện đi ra ngoài, mặc dù ở nhà có bà Hồng nhưng Doãn Linh vẫn không yên tâm lắm. Và cả... Hôm nay là ngày người đàn ông kia trở về a!
Vậy nên cô không thể trực tiếp đem bánh đến bệnh viện cho Lâm Ninh, đã bảo A Vỹ mang đi. Cô ở nhà trông con trai bé bỏng cùng bà Hồng, bà Hồng là một trong những người làm ở Đài Cát Trắng rất được Lục Tiến tín nhiệm.
Hơn hai năm rưỡi trước, Lục Tiến và Doãn Linh kết hôn, cô chính thức bước chân Lục gia của anh, làm thiếu phu nhân Lục gia.
Anh và cô đều đã không có người thân nào khác, anh không cha không mẹ từ sớm, còn cô có cha có mẹ lại dường như không, vậy nên hai người chỉ nương tựa vào nhau. Lục gia cũng không quá to lớn, chỉ là một căn nhà màu trắng, hai tầng bình thường với sân vườn thoáng mát trồng vài dàn hoa leo.
Doãn Linh không thích ở nhà quá lớn, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cô và anh, không có nhiều người lại ở nhà quá to cảm giác sẽ rất đơn côi.
Sau khi hai người kết hôn, Lục Tiến không muốn Doãn Linh phải đảm đương toàn bộ việc nhà, mặc dù Doãn Linh đã đề xuất cô sẽ chăm lo gia đình. Từ khi làm bà Lục, tiệm bánh của Doãn Linh đã nhượng lại cho một người khác. Doãn Linh ở nhà cũng chẳng có gì làm, việc nhà có thể giúp cho cô giết thời gian.
Được một thời gian, Lục Tiến đưa bà Hồng về nhà, để bà Hồng đảm đương công việc, phụ Doãn Linh một tay.
Lục Tiến rất hay đi sang Pháp, lâu lâu sẽ sang Pháp một vài ngày, khi có công việc quan trọng sẽ là một vài tuần. Vậy nên đưa bà Hồng đến ở cùng Doãn Linh, Lục Tiến mới an tâm phần nào.
Sau này có con trai đầu lòng Lục Phong, bà Hồng thật sự là phần không thể thiếu trong gia đình nữa.
Bà Hồng chăm sóc cho Doãn Linh từ lúc mang thai đến lúc sinh nở, bà rất tận tụy chăm sóc, xem Doãn Linh thành con gái mà nâng niu. Xem Lục Phong thành bảo bối, lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp dỗ dành.
Chuyện là... Lục Tiến lại sang Pháp rồi, tính từ ngày anh sang Pháp đến nay cũng đã được hơn ba tuần.
Dường như anh có công việc rất quan trọng, bởi hai năm nay chỉ có một lần Lục Tiến sang Pháp lâu như thế, lần đó anh bảo với cô là ông chú của anh lại lâm bệnh, thế nên anh phải sang đó chăm sóc cho chú, quản lý mớ công việc của Pháp đảng thay cho chú.
Những khi anh sang Pháp lâu như thế này, ở nhà sẽ có A Vỹ luôn túc trực 24/24, công việc là bảo vệ, đôi khi sẽ chạy việc vặt nếu Doãn Linh có yêu cầu.
Doãn Linh ngồi trên sofa, mắt nhìn tivi xem chương trình nướng bánh của một đầu bếp rất nổi tiếng, lâu lâu sẽ đưa mắt nhìn sang bà Hồng đang bồng Lục Phong ngắm ra ô cửa kính, nhìn lá thu rơi.
Thấy bà Hồng đã bế Lục Phong cũng cả giờ, Doãn Linh bèn nói.
"Ầy dà bác Hồng, bác để thằng bé xuống đi a, bác cứ bế như thế không thấy mỏi tay sao?"
Bà Hồng xoay lại nhìn Doãn Linh, bà vừa bế cục thịt bảo bối một tuổi tròn vừa nhịp nhịp chân cho thằng bé dễ chịu, bà nói.
"Bác không mỏi, có gì mà mỏi chứ, bác còn muốn được bồng thằng bé lâu hơn nữa là."
Bà Hồng cười cười, mặt xụ xuống nói tiếp.
"Lát nữa là cử ăn dặm của cháu rồi, ăn xong cháu nó lại đi ngủ, lúc đó bác Hồng không có được bế cháu nó nữa."
Bà Hồng yêu thương Lục Phong, cứ bế bồng trên tay thành thói quen, Doãn Linh chỉ lo bà Hồng bị đau, dù gì thì bà Hồng năm nay cũng gần chạm sáu mươi tuổi rồi.
Nghe thấy bà Hồng quả quyết như thế, Doãn Linh cũng không thèm nói nữa, tay mò lên đĩa hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem chương trình nướng bánh.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra, A Vỹ trở về thông báo với Doãn Linh.
"Dạ phu nhân, tôi đã mang bánh đến cho Phàm phu nhân rồi ạ."
Nghe A Vỹ báo cáo, Doãn Linh thắc mắc hỏi.
"Cậu ấy có nói gì không?"
A Vỹ khẽ đáp lời.
"Phàm phu nhân nói cảm ơn phu nhân đã cất công làm cho cô ấy một chiếc bánh vừa ngon vừa đẹp mắt, cô ấy bảo phu nhân hãy tính tiền bánh với ông Phàm."
Mặc dù A Vỹ chỉ thuật lại lời nói của Lâm Ninh, Doãn Linh cũng có thể hình dung ra chiếc mỏ nhọn kéo dài từ Đài Đông Nam đến trung tâm Thành An, cứ mỗi lần nghĩ đến bà Phàm đó, Doãn Linh chỉ nhớ đến chiếc mỏ nhọn rất chi là bá đạo đó.
Doãn Linh vừa cắn hạt dưa vừa phì ra một tiếng cười.
"Trời đất, lại còn tính tiền bánh."
Bà Hồng đứng bên cửa kính cùng cục thịt bảo bối trên tay, bà xoay mặt lại, hội đáp cùng Doãn Linh.
"Phàm thiếu phu nhân thật sự rất hài hước, cô ấy rất dễ trò chuyện."
Phàm thiếu phu nhân đến nhà chơi cũng nhiều lần rồi, lần nào đến, trò chuyện với Phàm thiếu phu nhân chỉ một chút, bà Hồng đã cười đến cơ mặt kêu đau.
Nhất là khi Phàm thiếu phu nhân đến, cùng Doãn Linh tụ họp, hai đứa nhỏ này chỉ cần xúm lại một chỗ buôn dưa lê cũng đủ khiến bà Hồng cười dở sống dở chết.
Doãn Linh nhướng đôi lông mày, tùy tiện cắn một hạt dưa.
"Uầy, con mà tính tiền với ông Phàm đó thì phải tính chiếc bánh kia đến mười trẹo."
Một lý lẽ rất thường tình, Doãn Linh nói.
"Đã là một cái mỏ tiền thì không cần ngại ngùng đào bới."
Đương nhiên Doãn Linh chỉ nói như thế, hoàn toàn không tính toán chuyện tiền vặt, bỗng Doãn Linh nghĩ được gì đó, vừa cười vừa nói.
"Ông trời có mắt cũng thật là biết dàn xếp, cho mỏ nhọn gả cho mỏ tiền, hai người bọn họ họp lại thì chỉ có lấy tiền người khác chứ chẳng ai lấy được tiền của bọn họ."
Bà Hồng hà hà cười, Doãn Linh hí hửng nhìn màn hình tivi tiếp tục xem chương trình.
A Vỹ cúi khẽ đầu, hoàn thành công việc rồi thì chuẩn bị lui xuống. Nhưng chỉ vừa xoay đi, Doãn Linh cất tiếng gọi.
"À khoan đã..."
A Vỹ xoay đầu lại nhìn thiếu phu nhân, cung kính dò hỏi.
"Dạ phu nhân còn gì sai bảo ạ?"
Doãn Linh không còn chuyện cần sai bảo, nhưng mà cô có chuyện cần hỏi.
"Anh Tiến có nói gì về công việc anh ấy đang làm ở Pháp không?"
Đột nhiên lần này anh sang Pháp kéo dài tận ba tuần, đi lâu như vậy làm cho Doãn Linh không khỏi lo lắng, bởi công việc của anh luôn có đầy nguy hiểm rình rập.
"Mặc dù khi gọi điện thoại anh ấy vẫn rất tốt, nhưng tôi vẫn lo quá, anh có biết anh ấy làm cái gì không?"
Mỗi đêm Lục Tiến đều gọi điện thoại về cho cô, chỉ có lúc mới sang Pháp, hai ngày liền anh không gọi điện, ngày hôm sau gọi điện thì anh bảo là vì công việc nhiều quá.
Anh cứ nói công việc này công việc kia mà chẳng cụ thể cho cô biết là việc gì, à, mấy hôm trước cô có hỏi thì anh bảo là vì chú lại ngã bệnh.
"Dạ..."
A Vỹ cười cười, đầu cúi cúi, ánh mắt trốn tránh đi, mồm miệng nhanh vội như thể chột dạ trả lời.
"Là do chú ngã bệnh ạ, lão đại phải thay chú quản lý phía Pháp đảng cho nên rất bận bịu, cụ thể thì tôi cũng chỉ biết là trông coi công việc trong Pháp đảng."
Doãn Linh nhăn nhẹ đầu lông mày, câu trả lời này cũng chẳng có gì khác so với Lục Tiến, kết quả cuối cùng cô cũng chỉ biết vừa đủ về công việc đó của anh, không hề rõ ràng, hoàn toàn là một sự mơ hồ.
A Vỹ nói rồi lại cười cười.
"Phu nhân không cần phải lo lắng, chẳng phải hôm qua lão đại nói hôm nay sẽ về sao? Dù gì thì lão đại cũng sắp về rồi, nên phu nhân đừng lo lắng nữa."
Doãn Linh thở dài, đúng rồi, hôm nay anh trở về, cô đành phải cho qua thôi.
...
Trời sụp tối, hôm nay công việc của bà Hồng là trông trẻ, công việc trong bếp là của Doãn Linh.
Cô nấu một bàn đầy những món ăn tràn ngập màu sắc để chào đón anh trở về, một bàn ngập thức ăn đủ màu đủ vị, còn có cả một chiếc bánh kem kiwi mà anh rất thích.
Bà Hồng dỗ Lục Phong ngủ sớm, bà cũng vào phòng sớm, nhường lại không gian âu yếm cho đôi con trẻ xa cách lâu ngày.
Bàn ăn chuẩn bị đầy đủ, Doãn Linh mặc chiếc váy màu trắng, hoạ tiết hoa nhí màu đỏ li ti xinh xắn, đồng hồ điểm tám giờ tối, Lục Tiến đẩy cửa vào nhà.
Doãn Linh đứng chờ sẵn ở cửa, cánh cửa mở ra, vóc dáng cao ráo trong tây trang màu đen xám, uy uy tuấn tú xuất hiện, nhìn thấy anh, Doãn Linh đứng bên cửa liền nhảy lên, cô thót một cái đu trên người anh.
Lục Tiến sớm đã quen với màn chào hỏi này của Doãn Linh, hai tay vội ôm lấy cô, trên gương mặt có sương đêm phủ qua.
"Ui chà, chào bà Lục."
Doãn Linh như cô nàng nhỏ giận dỗi bĩu môi ra.
"Anh đi lâu quá đó, ba tuần rồi đó."
Lục Tiến nhìn chiếc mỏ ủy khuất bĩu ra, vội vàng cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái chụt.
"Anh xin lỗi, sắp tới không có đi nữa, công việc đều đã ổn cả rồi, thời gian tới anh chỉ ở nhà với mẹ con em thôi."
Nhắc tới con, Lục Tiến hướng mắt nhìn vào trong nhà, tò mò hỏi.
"Phong ngủ rồi à?"
"Bác Hồng và con đều đi ngủ từ sớm rồi."
Bà Hồng là đang nhượng chỗ cho đôi uyên ương bị chia cắt ba tuần đây mà, ánh mắt Lục Tiến đắm chìm nhìn gương mặt lém lỉnh của vợ nhỏ, đôi tay anh ghì chặt cô vào lòng, nụ hôn cũng ghì thật chặt trên mái đầu cô, anh rít vào một hơi thật sâu mùi mái tóc mà anh nhớ nhung, thì thầm một câu trầm ấm.
"Chật, anh nhớ em quá đi."
Doãn Linh được ủ trong lòng anh, lòng mềm nhũng đi, giận dỗi hoá thành bong bóng tan biến, vẫn là còn một dỗi lẩm bẩm.
"Nhớ nhớ cái gì, anh nói nhớ mà anh đi lâu như thế..."
Cô ở nhà cũng nhớ anh muốn chết đi được a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.