Chương 17: Khách này không tiếp
Thanh Dii
20/10/2023
"Bà Ninh có chuyện gì mà gọi tới đây?"
Doãn Linh nhấc máy vừa đúng lúc cánh cửa phòng bệnh mở ra, Trần Tiểu Vy dáng vẻ như hoa như ngọc trong chiếc váy màu hồng phấn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, toát lên dáng vẻ xinh đẹp như một nàng tiểu thư.
Căn phòng đang rất đỗi bình thường, bỗng nhiên xuất hiện một màu hoa hoè trước mặt, lỗ mũi nhanh nhạy của Lâm Ninh liền ngửi được một mùi trà.
Khoé môi Lâm Ninh co co giật giật, đầu óc nảy số, nói lớn với điện thoại.
"Ấy chà, ấy chà chà, bà cô Doãn cho bà Ninh đây order một chiếc bánh tiramisu vị trà xanh matcha siêu to siêu khủng lồ nhé."
Nói rồi, Lâm Ninh nhanh chóng nhấn vào màn hình, bật lên chế độ loa ngoài, Lâm Ninh còn cố tình bật âm lượng lớn hết mức.
Cô muốn dùng bà cô Doãn một chút, Doãn Linh không biết chuyện gì, giọng từ trong điện thoại vang ra, vô tình phối hợp với Lâm Ninh.
"Trà xanh matcha? Có bao giờ cậu ăn vị này đâu chứ?"
Lâm Ninh nhoẻn miệng cười, mắt đẹp lườm chằm chằm Trần Tiểu Vy đứng ở cửa, ngay lập tức cái miệng nhọn hoắc vểnh ra.
"Phải ò, có bao giờ mà tớ ăn mấy thứ như TRÀ XANH MATCHA, bởi chẳng qua lúc đó chưa có gặp phải. Bây giờ gặp được rồi, mùi trà nồng nặc quá đi à, nên là tớ đây cũng vô tình muốn ăn một chiếc bánh tiramisu vị TRÀ XANH để xua đi cái mùi TRÀ XANH này. Mà... Hõng biết bà cô Doãn làm bánh vị TRÀ có đủ nồng để so với cái vị TRÀ đang ở đây không."
Lâm Ninh nhếch nhếch khoé miệng, một bàn tay thảnh thơi phẩy phẩy trước mũi để xua tan mùi hương, mỗi một lần nhắc đến hai chữ "Trà xanh" đều to rõ vô cùng.
"Uầy ơi, nồng lắm, nồng nặc luôn đó bà cô."
Tay kia Lâm Ninh cầm điện thoại đưa lên miệng, cái miệng nhọn dảnh ra, vừa to vừa rõ nói, thật là tròn vành rõ chữ.
"Nên là nên là, bà cô Doãn cho Ninh order một chiếc... Tiramisu vị TRÀ nhé, thật thật là nhiều TRÀ~"
Doãn Linh ở phía bên kia đầu dây, từ giọng điệu vang vang đầy chanh chua của Lâm Ninh, Doãn Linh đã tưởng tượng ra được một cái miệng đang nhọn hoắt.
Phải nói là nhọn hơn cả miệng của suneo trong phim chú mèo máy màu xanh.
Doãn Linh mặc dù không hiểu, nhưng cũng lờ mờ đoán được Lâm Ninh đang cợt nhã, bà cô Doãn với tinh thần đồng đội đồng lòng, nhanh trí phối hợp.
"Hở, mùi trà nồng lắm sao?"
Lâm Ninh phản ứng ngay.
"Nồng lắm nồng lắm, nói sao ta..."
Lâm Ninh giả vờ suy nghĩ, ngón tay cái thon dài chạm nhẹ lên gò má, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ trên gò má gương mặt được xưng danh đệ nhất mỹ nhân, khó ai mà so bì.
Giả vờ ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Ninh lại giả vờ nảy ra ý gì đó.
"Ồ hố."
Cất lên một tiếng, chí choé thốt lên.
"Trà xanh đậm đà, nồng nặc hương vị bạch liên hoa."
Doãn Linh nghe xong liền cười phá lên, âm thanh tiếng cười khanh khách vang dội từ loa điện thoại chọc vào trái tim Trần Tiểu Vy.
Đàm Nhiễm hoá thành cô bé ngốc nghếch có đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc, nhìn chị đối đáp điện thoại, cách đối đáp ví von đầy chanh chua, Đàm Nhiễm chẳng hiểu chị đang nói cái gì, chỉ biết tròn xoe mắt nhìn.
Lúc này, theo sau Trần Tiểu Vy xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đi vào phòng, Lâm Ninh tuy không biết đối phương là ai, nhưng là người lớn tuổi, phải kính lão một chút, Lâm Ninh thu lại trò đùa, giọng cũng không còn cợt nhã nữa, nghiêm túc nói với điện thoại.
"Tiramisu vị dâu nhé, làm xong, cậu có rãnh rỗi thì mang đến bệnh viện trung ương, đến chơi với tớ và bé Nhiễm."
"Ò."
Doãn Linh trở về trạng thái nghiêm túc trả lời thêm.
"Nhưng khả năng cao là tớ không rãnh rỗi rồi, lát nữa làm xong tớ bảo người mang đến cho cậu."
Lâm Ninh gật gù nói nhanh.
"Được rồi, cúp máy đây."
Tắt điện thoại, Lâm Ninh ngẩn đầu, nhìn hai người đứng ở cửa.
Người phụ nữ trung niên với dáng vẻ già dặn, xem qua cũng có một chút dịu dàng trên gương mặt, Lâm Ninh ngó sang Đàm Nhiễm, giọng nhỏ xíu dò hỏi.
"Tiểu Nhiễm, kia là ai thế?"
Đàm Nhiễm hướng về phía hai người kia, chỉ một giây mắt liền nhìn đi nơi khác, không có trả lời Lâm Ninh. Từ biểu hiện của Đàm Nhiễm, Lâm Ninh liền lờ mờ đoán được, có vẻ như đều là người mà Đàm Nhiễm không muốn nhìn mặt.
Trần Tiểu Vy đi vào phòng, một bàn tay bị thương quấn băng gạt, bàn tay kia cầm theo một khây đồ ăn.
Tiến tới giường bệnh, Trần Tiểu Vy dịu dàng đặt khây đồ ăn lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, chỉ có một bàn tay nên dáng vẻ chật vật trông thật đáng thương.
Mở ra khây đồ, bên trong là món canh hầm nóng hổi bốc lên từng làn khói, Trần Tiểu Vy với bộ mặt thỏ non yếu ớt nói.
"Em có hầm một chút canh bổ cho chị."
Trần Tiểu Vy vừa mở miệng nói, miệng Lâm Ninh liền ngứa ngáy không thôi, khoé miệng co co giật giật, cuối cùng không chịu nỗi mà bĩu ra.
Người phụ nữ trung niên đứng sát bên giường bệnh, ân cần nắm lấy một bàn tay của Đàm Nhiễm, bà dịu dàng cười, bộ dáng hệt như một người mẹ hiền từ, ân cần dò hỏi.
"Nhiễm Nhiễm, con thấy trong người thế nào rồi? Tiểu Vy hầm cho con ít canh bổ, con uống một chút cho mau khoẻ."
Tay bà chạm vào, mu bàn tay Đàm Nhiễm chẳng cảm nhận được gì ngoài lạnh ngắt, mấy đầu ngón tay tê tê dại dại, Đàm Nhiễm nhíu chặt đầu lông mày, ân cần của người phụ nữ này khiến cho Đàm Nhiễm cảm thấy thật ghê tởm, tay cô vừa lạnh vừa run rút khỏi tay người đàn bà kia.
Tay còn lại cũng chợt lạnh đi, Đàm Nhiễm níu lấy thân váy của Lâm Ninh.
Lâm Ninh nhìn cô em gái nhỏ đang cúi đầu, cô nắm lấy bàn tay Đàm Nhiễm đang níu trên thân váy, hai tay Lâm Ninh bao bọc nắm lấy bàn tay Đàm Nhiễm.
Lâm Ninh hướng thẳng người phụ nữ lạ, dò hỏi.
"Xin hỏi bà là...?"
"À..."
Người phụ nữ vội cười giống như đang chột dạ, bà ấy vẫn rất dịu dàng nhìn Lâm Ninh.
"Bác là Đàm Yên, là mẹ của Đàm Nhiễm."
Câu nói của bà ta cất lên, Đàm Nhiễm càng cúi gầm mặt xuống.
Bàn tay nhỏ càng thêm run rẩy, Lâm Ninh nắm chặt tay run của em gái nhỏ, nhìn chằm chằm người phụ nữ lạ mặt, lịch thiệp gợi một câu.
"Chào bác Đàm, cháu là Lâm Ninh."
Cúi đầu kính lão, Lâm Ninh ngẩng mặt tự giới thiệu, lịch thiệp đủ rồi, cô khẽ một câu hỏi lạnh lẽo.
"Bác nói bác là mẹ của Tiểu Nhiễm? Ồ... Lạ quá, cháu chỉ nghe Nhiễm nhắc mẹ là bà Bảy, chưa từng nghe đến bác Đàm."
Đàm Yên đang cười chợt sượng lại, nhưng rất nhanh chóng đã ngượng ra một nụ cười đối đãi.
"Có lẽ là vì mẹ con bác xa cách nhau lâu năm."
"Ồ, ra là như vậy."
Lâm Ninh tỏ ý đã hiểu, đầu nhỏ gật gật, tươi cười đáp tiếp.
"Bác không nói là cháu quên mất, nhờ bác nhắc cháu mới nhớ là Đàm Nhiễm xa cách mẹ ruột lâu năm, cháu cứ tưởng em ấy không có mẹ đó chứ, bởi mẹ nào mà lại nỡ bỏ rơi con mình."
Lâm Ninh vô tư hì hì cười, tay nắm chặt tay Đàm Nhiễm, bàn tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Đàm Nhiễm.
"May mắn có bà Bảy thương em Nhiễm, nên tính ra em Nhiễm cũng có mẹ, cháu chỉ biết mẹ của em Nhiễm là bà Bảy, không biết đến bác Đàm, thật là xin lỗi bác Đàm."
Miệng lưỡi Lâm Ninh nhanh nhảo nói, mặc cho gương mặt Đàm Yên hết lần này đến lần khác sượng cứng, Trần Tiểu Vy đã múc ra một bát canh, đặt lên bàn xếp của Đàm Nhiễm.
"Này, chị uống đi cho mau khoẻ."
Trần Tiểu Vy nghe không lọt lời nói của Lâm Ninh, ngay từ phút đầu tiên bước vào căn phòng này đã vô cùng chướng mắt. Trần Tiểu Vy không muốn nghe Lâm Ninh đâm chọt sâu xa, nhanh chuyển sang vấn đề khác.
"Uống đi cho mau khoẻ, để mà còn lo cho Nhiên Nhiên nữa."
Nhắc đến Nhiên Nhiên, Đàm Nhiễm mới ngẩn đầu nhìn Trần Tiểu Vy.
Bởi chẳng phải đêm qua Mộ Đức Long đã nói với cô... Rằng cô không cần phải lo nữa sao?
Đàm Nhiễm ngẩn đầu nhìn Trần Tiểu Vy, ánh mắt Trần Tiểu Vy chỉ có cay nghiệt, miệng cô mấp mấy muốn nói, nhưng lại không kịp cất giọng với Lâm Ninh.
"Ôi chà, lại là chuyện của bé Nhiên à, vừa hay có bác Đàm ở đây."
Lâm Ninh hì hì cười nói, mồm miệng chẳng có chờ đợi một giây phút nào.
"Bác Đàm nhất định cũng biết chuyện của bé Nhiên, ở đây người không hiểu rõ chỉ có cháu thôi. Bác Đàm xem xem chuyện bé Nhiên có phải rất vô lý không, bé Nhiên nào có phải con của Tiểu Nhiễm, bây giờ cô Trần đây lại muốn Tiểu Nhiễm mang thai hộ cô Trần. Trong khi cô Trần chân tay có đầy đủ kia mà, còn chẳng có bệnh tật gì lại không tự mang thai. Bác Đàm là người thông hiểu đạo lý, là người thức thời, bác Đàm nói xem chuyện cô Trần muốn Tiểu Nhiễm mang thai hộ có phải rất kỳ quái không?"
Đàm Yên gượng gạo cười trừ, bà không trả lời Lâm Ninh, hoàn toàn không để ý đến những lời Lâm Ninh nói, đổi lại nhìn bát canh Tiểu Vy đã múc ra trên bàn xếp của Tiểu Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, con uống chút canh đi, đây cũng là tấm lòng của Tiểu Vy và mẹ, con uống chút canh cho mau khoẻ."
Nhìn dáng vẻ của Đàm Yên, lại còn "Tấm lòng của Tiểu Vy và mẹ", Lâm Ninh nhíu nhẹ hàng lông mày, một suy nghĩ đang hiện hữu trong tâm trí bất giác làm cho trái tim cô đình chỉ.
Một loại suy nghĩ thật đau lòng.
Đàm Yên đưa tay đẩy nhẹ bát canh, nói thêm.
"Con uống đi cho bổ, nhìn này, mẹ và Tiểu Vy đã nấu cho con đó, con xem Tiểu Vy vì nấu canh cho con, không cẩn thận còn làm đứt tay nữa."
Đàm Yên liên tục thúc đẩy Đàm Nhiễm, Đàm Nhiễm chỉ càng cúi đầu, mái tóc trắng ngà rũ xuống chẳng che đi được hai hàng mi mắt run run.
"Bà Đàm."
Lâm Ninh nặng nề cất tiếng, nhăn chặt hàng lông mày, suy nghĩ kia làm cho cô đau lòng quá.
"Bà và Trần Tiểu Vy tiểu thư đây là...?"
Đàm Yên lặng người, hai bàn tay từ bát canh thu lại, bà e thẹn nhìn sang Lâm Ninh, sau đó lại vẽ ra nụ cười gượng gạo.
"Mong cô Lâm thông cảm cho, những lời vừa rồi cô Lâm nói rất đúng, nhưng một người mẹ đứng giữa hai đứa con gái, tôi thật sự không biết phải làm sao cả."
Hai đứa con gái?
Lâm Ninh liếc mắt từ Đàm Yên sang Trần Tiểu Vy, sau đó nhìn lại Đàm Nhiễm cúi gầm mặt.
Đôi mi màu trắng ngà run run, che lấp đôi mắt u uất, dường như Lâm Ninh nhìn thấy hoen cay trên mi mắt Đàm Nhiễm.
Lâm Ninh liền bật ra một tiếng cười, dẫu cho đau lòng xộc lên mũi, xông thẳng lên mi mắt.
"Đứng giữa hai đứa con gái?"
Lâm Ninh lặp lại thật giễu cợt, cô lắc nhẹ đầu, miệng không ngừng thổi thổi, trấn an hoen cay trên đôi hàng mi.
"Bà Đàm, bà vứt bỏ Tiểu Nhiễm từ sớm rồi, bà đừng mang tiếng đứng giữa hai đứa con gái khi mà bà chẳng có một lần nhìn về phía Tiểu Nhiễm."
Lâm Ninh buông ra bàn tay Đàm Nhiễm, hít sâu vào một hơi kiềm hãm nước mắt trên mi, tiến nhanh về phía cánh cửa, mở toang cửa ra.
Xoay lại nhìn hai con người kia, Lâm Ninh trừng to mắt, nặng giọng yêu cầu.
"Tôi ở đây thay mặt cho Đàm Nhiễm, khách này tôi không tiếp, mời về cho."
Doãn Linh nhấc máy vừa đúng lúc cánh cửa phòng bệnh mở ra, Trần Tiểu Vy dáng vẻ như hoa như ngọc trong chiếc váy màu hồng phấn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, toát lên dáng vẻ xinh đẹp như một nàng tiểu thư.
Căn phòng đang rất đỗi bình thường, bỗng nhiên xuất hiện một màu hoa hoè trước mặt, lỗ mũi nhanh nhạy của Lâm Ninh liền ngửi được một mùi trà.
Khoé môi Lâm Ninh co co giật giật, đầu óc nảy số, nói lớn với điện thoại.
"Ấy chà, ấy chà chà, bà cô Doãn cho bà Ninh đây order một chiếc bánh tiramisu vị trà xanh matcha siêu to siêu khủng lồ nhé."
Nói rồi, Lâm Ninh nhanh chóng nhấn vào màn hình, bật lên chế độ loa ngoài, Lâm Ninh còn cố tình bật âm lượng lớn hết mức.
Cô muốn dùng bà cô Doãn một chút, Doãn Linh không biết chuyện gì, giọng từ trong điện thoại vang ra, vô tình phối hợp với Lâm Ninh.
"Trà xanh matcha? Có bao giờ cậu ăn vị này đâu chứ?"
Lâm Ninh nhoẻn miệng cười, mắt đẹp lườm chằm chằm Trần Tiểu Vy đứng ở cửa, ngay lập tức cái miệng nhọn hoắc vểnh ra.
"Phải ò, có bao giờ mà tớ ăn mấy thứ như TRÀ XANH MATCHA, bởi chẳng qua lúc đó chưa có gặp phải. Bây giờ gặp được rồi, mùi trà nồng nặc quá đi à, nên là tớ đây cũng vô tình muốn ăn một chiếc bánh tiramisu vị TRÀ XANH để xua đi cái mùi TRÀ XANH này. Mà... Hõng biết bà cô Doãn làm bánh vị TRÀ có đủ nồng để so với cái vị TRÀ đang ở đây không."
Lâm Ninh nhếch nhếch khoé miệng, một bàn tay thảnh thơi phẩy phẩy trước mũi để xua tan mùi hương, mỗi một lần nhắc đến hai chữ "Trà xanh" đều to rõ vô cùng.
"Uầy ơi, nồng lắm, nồng nặc luôn đó bà cô."
Tay kia Lâm Ninh cầm điện thoại đưa lên miệng, cái miệng nhọn dảnh ra, vừa to vừa rõ nói, thật là tròn vành rõ chữ.
"Nên là nên là, bà cô Doãn cho Ninh order một chiếc... Tiramisu vị TRÀ nhé, thật thật là nhiều TRÀ~"
Doãn Linh ở phía bên kia đầu dây, từ giọng điệu vang vang đầy chanh chua của Lâm Ninh, Doãn Linh đã tưởng tượng ra được một cái miệng đang nhọn hoắt.
Phải nói là nhọn hơn cả miệng của suneo trong phim chú mèo máy màu xanh.
Doãn Linh mặc dù không hiểu, nhưng cũng lờ mờ đoán được Lâm Ninh đang cợt nhã, bà cô Doãn với tinh thần đồng đội đồng lòng, nhanh trí phối hợp.
"Hở, mùi trà nồng lắm sao?"
Lâm Ninh phản ứng ngay.
"Nồng lắm nồng lắm, nói sao ta..."
Lâm Ninh giả vờ suy nghĩ, ngón tay cái thon dài chạm nhẹ lên gò má, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ trên gò má gương mặt được xưng danh đệ nhất mỹ nhân, khó ai mà so bì.
Giả vờ ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Ninh lại giả vờ nảy ra ý gì đó.
"Ồ hố."
Cất lên một tiếng, chí choé thốt lên.
"Trà xanh đậm đà, nồng nặc hương vị bạch liên hoa."
Doãn Linh nghe xong liền cười phá lên, âm thanh tiếng cười khanh khách vang dội từ loa điện thoại chọc vào trái tim Trần Tiểu Vy.
Đàm Nhiễm hoá thành cô bé ngốc nghếch có đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc, nhìn chị đối đáp điện thoại, cách đối đáp ví von đầy chanh chua, Đàm Nhiễm chẳng hiểu chị đang nói cái gì, chỉ biết tròn xoe mắt nhìn.
Lúc này, theo sau Trần Tiểu Vy xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đi vào phòng, Lâm Ninh tuy không biết đối phương là ai, nhưng là người lớn tuổi, phải kính lão một chút, Lâm Ninh thu lại trò đùa, giọng cũng không còn cợt nhã nữa, nghiêm túc nói với điện thoại.
"Tiramisu vị dâu nhé, làm xong, cậu có rãnh rỗi thì mang đến bệnh viện trung ương, đến chơi với tớ và bé Nhiễm."
"Ò."
Doãn Linh trở về trạng thái nghiêm túc trả lời thêm.
"Nhưng khả năng cao là tớ không rãnh rỗi rồi, lát nữa làm xong tớ bảo người mang đến cho cậu."
Lâm Ninh gật gù nói nhanh.
"Được rồi, cúp máy đây."
Tắt điện thoại, Lâm Ninh ngẩn đầu, nhìn hai người đứng ở cửa.
Người phụ nữ trung niên với dáng vẻ già dặn, xem qua cũng có một chút dịu dàng trên gương mặt, Lâm Ninh ngó sang Đàm Nhiễm, giọng nhỏ xíu dò hỏi.
"Tiểu Nhiễm, kia là ai thế?"
Đàm Nhiễm hướng về phía hai người kia, chỉ một giây mắt liền nhìn đi nơi khác, không có trả lời Lâm Ninh. Từ biểu hiện của Đàm Nhiễm, Lâm Ninh liền lờ mờ đoán được, có vẻ như đều là người mà Đàm Nhiễm không muốn nhìn mặt.
Trần Tiểu Vy đi vào phòng, một bàn tay bị thương quấn băng gạt, bàn tay kia cầm theo một khây đồ ăn.
Tiến tới giường bệnh, Trần Tiểu Vy dịu dàng đặt khây đồ ăn lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, chỉ có một bàn tay nên dáng vẻ chật vật trông thật đáng thương.
Mở ra khây đồ, bên trong là món canh hầm nóng hổi bốc lên từng làn khói, Trần Tiểu Vy với bộ mặt thỏ non yếu ớt nói.
"Em có hầm một chút canh bổ cho chị."
Trần Tiểu Vy vừa mở miệng nói, miệng Lâm Ninh liền ngứa ngáy không thôi, khoé miệng co co giật giật, cuối cùng không chịu nỗi mà bĩu ra.
Người phụ nữ trung niên đứng sát bên giường bệnh, ân cần nắm lấy một bàn tay của Đàm Nhiễm, bà dịu dàng cười, bộ dáng hệt như một người mẹ hiền từ, ân cần dò hỏi.
"Nhiễm Nhiễm, con thấy trong người thế nào rồi? Tiểu Vy hầm cho con ít canh bổ, con uống một chút cho mau khoẻ."
Tay bà chạm vào, mu bàn tay Đàm Nhiễm chẳng cảm nhận được gì ngoài lạnh ngắt, mấy đầu ngón tay tê tê dại dại, Đàm Nhiễm nhíu chặt đầu lông mày, ân cần của người phụ nữ này khiến cho Đàm Nhiễm cảm thấy thật ghê tởm, tay cô vừa lạnh vừa run rút khỏi tay người đàn bà kia.
Tay còn lại cũng chợt lạnh đi, Đàm Nhiễm níu lấy thân váy của Lâm Ninh.
Lâm Ninh nhìn cô em gái nhỏ đang cúi đầu, cô nắm lấy bàn tay Đàm Nhiễm đang níu trên thân váy, hai tay Lâm Ninh bao bọc nắm lấy bàn tay Đàm Nhiễm.
Lâm Ninh hướng thẳng người phụ nữ lạ, dò hỏi.
"Xin hỏi bà là...?"
"À..."
Người phụ nữ vội cười giống như đang chột dạ, bà ấy vẫn rất dịu dàng nhìn Lâm Ninh.
"Bác là Đàm Yên, là mẹ của Đàm Nhiễm."
Câu nói của bà ta cất lên, Đàm Nhiễm càng cúi gầm mặt xuống.
Bàn tay nhỏ càng thêm run rẩy, Lâm Ninh nắm chặt tay run của em gái nhỏ, nhìn chằm chằm người phụ nữ lạ mặt, lịch thiệp gợi một câu.
"Chào bác Đàm, cháu là Lâm Ninh."
Cúi đầu kính lão, Lâm Ninh ngẩng mặt tự giới thiệu, lịch thiệp đủ rồi, cô khẽ một câu hỏi lạnh lẽo.
"Bác nói bác là mẹ của Tiểu Nhiễm? Ồ... Lạ quá, cháu chỉ nghe Nhiễm nhắc mẹ là bà Bảy, chưa từng nghe đến bác Đàm."
Đàm Yên đang cười chợt sượng lại, nhưng rất nhanh chóng đã ngượng ra một nụ cười đối đãi.
"Có lẽ là vì mẹ con bác xa cách nhau lâu năm."
"Ồ, ra là như vậy."
Lâm Ninh tỏ ý đã hiểu, đầu nhỏ gật gật, tươi cười đáp tiếp.
"Bác không nói là cháu quên mất, nhờ bác nhắc cháu mới nhớ là Đàm Nhiễm xa cách mẹ ruột lâu năm, cháu cứ tưởng em ấy không có mẹ đó chứ, bởi mẹ nào mà lại nỡ bỏ rơi con mình."
Lâm Ninh vô tư hì hì cười, tay nắm chặt tay Đàm Nhiễm, bàn tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Đàm Nhiễm.
"May mắn có bà Bảy thương em Nhiễm, nên tính ra em Nhiễm cũng có mẹ, cháu chỉ biết mẹ của em Nhiễm là bà Bảy, không biết đến bác Đàm, thật là xin lỗi bác Đàm."
Miệng lưỡi Lâm Ninh nhanh nhảo nói, mặc cho gương mặt Đàm Yên hết lần này đến lần khác sượng cứng, Trần Tiểu Vy đã múc ra một bát canh, đặt lên bàn xếp của Đàm Nhiễm.
"Này, chị uống đi cho mau khoẻ."
Trần Tiểu Vy nghe không lọt lời nói của Lâm Ninh, ngay từ phút đầu tiên bước vào căn phòng này đã vô cùng chướng mắt. Trần Tiểu Vy không muốn nghe Lâm Ninh đâm chọt sâu xa, nhanh chuyển sang vấn đề khác.
"Uống đi cho mau khoẻ, để mà còn lo cho Nhiên Nhiên nữa."
Nhắc đến Nhiên Nhiên, Đàm Nhiễm mới ngẩn đầu nhìn Trần Tiểu Vy.
Bởi chẳng phải đêm qua Mộ Đức Long đã nói với cô... Rằng cô không cần phải lo nữa sao?
Đàm Nhiễm ngẩn đầu nhìn Trần Tiểu Vy, ánh mắt Trần Tiểu Vy chỉ có cay nghiệt, miệng cô mấp mấy muốn nói, nhưng lại không kịp cất giọng với Lâm Ninh.
"Ôi chà, lại là chuyện của bé Nhiên à, vừa hay có bác Đàm ở đây."
Lâm Ninh hì hì cười nói, mồm miệng chẳng có chờ đợi một giây phút nào.
"Bác Đàm nhất định cũng biết chuyện của bé Nhiên, ở đây người không hiểu rõ chỉ có cháu thôi. Bác Đàm xem xem chuyện bé Nhiên có phải rất vô lý không, bé Nhiên nào có phải con của Tiểu Nhiễm, bây giờ cô Trần đây lại muốn Tiểu Nhiễm mang thai hộ cô Trần. Trong khi cô Trần chân tay có đầy đủ kia mà, còn chẳng có bệnh tật gì lại không tự mang thai. Bác Đàm là người thông hiểu đạo lý, là người thức thời, bác Đàm nói xem chuyện cô Trần muốn Tiểu Nhiễm mang thai hộ có phải rất kỳ quái không?"
Đàm Yên gượng gạo cười trừ, bà không trả lời Lâm Ninh, hoàn toàn không để ý đến những lời Lâm Ninh nói, đổi lại nhìn bát canh Tiểu Vy đã múc ra trên bàn xếp của Tiểu Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, con uống chút canh đi, đây cũng là tấm lòng của Tiểu Vy và mẹ, con uống chút canh cho mau khoẻ."
Nhìn dáng vẻ của Đàm Yên, lại còn "Tấm lòng của Tiểu Vy và mẹ", Lâm Ninh nhíu nhẹ hàng lông mày, một suy nghĩ đang hiện hữu trong tâm trí bất giác làm cho trái tim cô đình chỉ.
Một loại suy nghĩ thật đau lòng.
Đàm Yên đưa tay đẩy nhẹ bát canh, nói thêm.
"Con uống đi cho bổ, nhìn này, mẹ và Tiểu Vy đã nấu cho con đó, con xem Tiểu Vy vì nấu canh cho con, không cẩn thận còn làm đứt tay nữa."
Đàm Yên liên tục thúc đẩy Đàm Nhiễm, Đàm Nhiễm chỉ càng cúi đầu, mái tóc trắng ngà rũ xuống chẳng che đi được hai hàng mi mắt run run.
"Bà Đàm."
Lâm Ninh nặng nề cất tiếng, nhăn chặt hàng lông mày, suy nghĩ kia làm cho cô đau lòng quá.
"Bà và Trần Tiểu Vy tiểu thư đây là...?"
Đàm Yên lặng người, hai bàn tay từ bát canh thu lại, bà e thẹn nhìn sang Lâm Ninh, sau đó lại vẽ ra nụ cười gượng gạo.
"Mong cô Lâm thông cảm cho, những lời vừa rồi cô Lâm nói rất đúng, nhưng một người mẹ đứng giữa hai đứa con gái, tôi thật sự không biết phải làm sao cả."
Hai đứa con gái?
Lâm Ninh liếc mắt từ Đàm Yên sang Trần Tiểu Vy, sau đó nhìn lại Đàm Nhiễm cúi gầm mặt.
Đôi mi màu trắng ngà run run, che lấp đôi mắt u uất, dường như Lâm Ninh nhìn thấy hoen cay trên mi mắt Đàm Nhiễm.
Lâm Ninh liền bật ra một tiếng cười, dẫu cho đau lòng xộc lên mũi, xông thẳng lên mi mắt.
"Đứng giữa hai đứa con gái?"
Lâm Ninh lặp lại thật giễu cợt, cô lắc nhẹ đầu, miệng không ngừng thổi thổi, trấn an hoen cay trên đôi hàng mi.
"Bà Đàm, bà vứt bỏ Tiểu Nhiễm từ sớm rồi, bà đừng mang tiếng đứng giữa hai đứa con gái khi mà bà chẳng có một lần nhìn về phía Tiểu Nhiễm."
Lâm Ninh buông ra bàn tay Đàm Nhiễm, hít sâu vào một hơi kiềm hãm nước mắt trên mi, tiến nhanh về phía cánh cửa, mở toang cửa ra.
Xoay lại nhìn hai con người kia, Lâm Ninh trừng to mắt, nặng giọng yêu cầu.
"Tôi ở đây thay mặt cho Đàm Nhiễm, khách này tôi không tiếp, mời về cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.