Chương 5: Chè đậu xanh
Huỳnh Y Lâm
21/04/2023
Bức tranh hoa giấy treo ở bức tường đối diện tầm nhìn của Từ Y Vân, cô đứng dậy bước đến gần bức tranh để ngắm kĩ hơn một chút.
Là bức tranh vẽ bông hoa giấy.
Lúc này Chu Quang Viễn đã rót nước xong bước ra, thấy Từ Y Vân nhìn đăm đăm bức tranh, anh bước đến.
Cô hỏi anh: "Vì sao lại là hoa giấy?"
Chu Quang Viễn cũng nhìn lên bức tranh, anh trả lời: "Vì hoa giấy rất dễ chăm sóc, bông hoa từ lúc nở rộ trên cây hay rơi rụng xuống mặt đất rồi thì nó vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp vốn có của nó."
"Có người nói với tôi hoa giấy là tượng trưng cho tình yêu giản dị, bền lâu và chân thành." Từ Y Vân nói.
"Đúng vậy." Chu Quang Viễn gật đầu.
"Chú có từng được yêu như thế chưa?" Ý của cô là anh có muốn một người yêu anh như thế không?
Nhưng mà, ý truyền đạt chưa tới. Ánh mắt của Chu Quang Viễn thoáng qua nét trầm tư, bờ mi hơi cụp xuống rồi anh nhanh chóng xoay người đặt cóc nước xuống bàn.
"Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi có việc bận rồi." Anh nói.
Chu Quang Viễn né tránh câu hỏi của Từ Y Vân, cô cũng nhận ra điều đó nên đã không hỏi thêm gì nữa.
Từ Y Vân ngồi ở ghế nghỉ ngơi nhìn ra sân Chu Quang Viễn đang láp ráp những khúc gỗ được mài dũa lại, nếu cô đoán không nhầm thì hình như anh đang ráp một cái xích đu bằng gỗ.
Từng múi cơ săn sắc ở bắp tay, bờ lưng vai rộng lớn vạm vỡ. Chu Quang Viễn cưa một khúc gỗ, mỗi động tác anh cưa đều lọt vào hết tầm mắt của Từ Y Vân.
Cô say rồi nhưng không phải say nắng mà là say Chu Quang Viễn. Anh đẹp như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ có tính toán. Sự nam tính của anh khiến cho Từ Y Vân thật sự muốn chạy đến vuốt từng tất da thịt săn chắc vạm vỡ kia.
Làn da màu đồng rám nắng ấy, từng cử chỉ dứt khoác đốn tim thiếu nữ mới lần đầu tập yêu như Từ Y Vân đây. Cô vô thức nuốt nước bọt một cái, bàn tay không kìm được cho vào túi xách lấy chiếc điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc hút hồn lại.
Tách, tách, tách, vài bức ảnh được chụp liên tiếp không một giây nào ngừng. Từ Y Vân xem lại những bức ảnh của mình chụp, zoom lại cận một chút thì thấy trong bức ảnh ở phía sau có dính bóng dáng của một cô bé, Từ Y Vân liền ngước lại mặt lên thì thấy Tiểu Mạch Nha đang nắm tay một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi bước đến, nếu đoán không lầm thì họ chắc là mẹ con.
Tiểu Mạch Nha bước qua cổng hoa giấy rồi liền buông tay mẹ của mình chạy nhanh lại Chu Quang Viễn.
"Chú Chu, mẹ cháu có đem chè đậu xanh đến mời chú ăn ạ."
Kế tiếp đó thì người phụ nữ kia cũng cười bước tới, ánh mắt cô ta rơi trúng Từ Y Vân đang đứng trong nhà của Chu Quang Viễn thì cô ta liền thay đổi sắc mặt lộ ra vẻ khó chịu.
"Quang Viễn à, nhà em mới nấu chè đậu xanh dư ra rất nhiều nên đem qua đây cho anh ăn cùng." Quay sang Chu Quang Viễn thì là thái độ hoàn toàn khác, cười cười rất nhiệt tình.
Quang Viễn à, nghe coi bộ thân thiết ghê. Từ Y Vân đứng đó mà trong lòng soi ùng ục như ai đem nấu lên vậy, cô bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, miệng thì lẩm bẩm cố ý nhái theo.
Chu Quang Viễn đón lấy chiếc cà mênh từ tay của người phụ nữ kia rồi nói lời cảm ơn.
Nhận thấy Chu Quang Viễn hờ hững như vậy nên người phụ nữ đã ra dấu đá lông mày với Tiểu Mạch Nha, ngay lập tức Tiểu Mạch Nha chạy đến ôm lấy đùi của Chu Quang Viễn ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cất giọng trong trẻo mà nói:
"Chú Chu ơi, nhà của con bị hư bóng đèn, chú có thể qua sửa giúp con không ạ?"
"Bố của con không có ở nhà sao?" Chu Quang Viễn hỏi.
Bấy giờ người phụ nữ mới tiếp lời kẻo con nít không hiểu chuyện mà nói lung tung: "Ây da, bố của Tiểu Mạch Nha sang thôn bên cạnh dự đám cưới tới chiều mới về. Nhà thì em chân yếu tay mềm không làm gì được, chưa kể bố của Tiểu Mạch Nha về tới nhà sẽ say rượu không làm gì được, chiều tối còn phải có ánh sáng cho Tiểu Mạch Nha học bài bữa."
Một lí do hoàn toàn xuất sắc! Từ Y Vân đứng một bên thầm tán khen cho hai mẹ con kẻ tung người hứng. Là phái nữa với nhau, Từ Y Vân vừa nhìn là biết người phụ nữ kia có ý đồ gì rồi, còn dẫn theo đứa nhỏ để cho Chu Quang Viễn khó lòng từ chối, quả nhiên rất bản lĩnh.
Chính vì lí do đó cùng với Tiểu Mạch Nha cứ ôm chân mình khư khư nên Chu Quang Viễn đành đồng ý đến nhà của Tiểu Mạch Nha sửa giúp bóng đèn, anh nói:
"Tầm khoảng bốn giờ tôi sẽ đến, bây giờ thì tôi bận việc rồi."
Đạt được ý định rồi thì Tiểu Mạch Nha mới buông chân của Chu Quang Viễn ra.
"Con cảm ơn chú, xin phép chú con và mẹ về ạ."
Chào hỏi hai mẹ con Tiểu Mạch Nha xong, đợi bóng dáng hai người họ dần khuất sau hàng dừa rồi thì Từ Y Vân mới bước đến gần Chu Quang Viễn, cô còn cố ý nói:
"Wow, chè đậu xanh rất mát nha, tốt cho sức khoẻ nữa. Hai mẹ con Tiểu Mạch Nha tốn nhiều tâm tư rồi đây!"
"Cô quen biết Tiểu Mạch Nha sao?" Chu Quang Viễn dừng động tác đang bào gỗ lại mà hỏi.
Là bức tranh vẽ bông hoa giấy.
Lúc này Chu Quang Viễn đã rót nước xong bước ra, thấy Từ Y Vân nhìn đăm đăm bức tranh, anh bước đến.
Cô hỏi anh: "Vì sao lại là hoa giấy?"
Chu Quang Viễn cũng nhìn lên bức tranh, anh trả lời: "Vì hoa giấy rất dễ chăm sóc, bông hoa từ lúc nở rộ trên cây hay rơi rụng xuống mặt đất rồi thì nó vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp vốn có của nó."
"Có người nói với tôi hoa giấy là tượng trưng cho tình yêu giản dị, bền lâu và chân thành." Từ Y Vân nói.
"Đúng vậy." Chu Quang Viễn gật đầu.
"Chú có từng được yêu như thế chưa?" Ý của cô là anh có muốn một người yêu anh như thế không?
Nhưng mà, ý truyền đạt chưa tới. Ánh mắt của Chu Quang Viễn thoáng qua nét trầm tư, bờ mi hơi cụp xuống rồi anh nhanh chóng xoay người đặt cóc nước xuống bàn.
"Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi có việc bận rồi." Anh nói.
Chu Quang Viễn né tránh câu hỏi của Từ Y Vân, cô cũng nhận ra điều đó nên đã không hỏi thêm gì nữa.
Từ Y Vân ngồi ở ghế nghỉ ngơi nhìn ra sân Chu Quang Viễn đang láp ráp những khúc gỗ được mài dũa lại, nếu cô đoán không nhầm thì hình như anh đang ráp một cái xích đu bằng gỗ.
Từng múi cơ săn sắc ở bắp tay, bờ lưng vai rộng lớn vạm vỡ. Chu Quang Viễn cưa một khúc gỗ, mỗi động tác anh cưa đều lọt vào hết tầm mắt của Từ Y Vân.
Cô say rồi nhưng không phải say nắng mà là say Chu Quang Viễn. Anh đẹp như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ có tính toán. Sự nam tính của anh khiến cho Từ Y Vân thật sự muốn chạy đến vuốt từng tất da thịt săn chắc vạm vỡ kia.
Làn da màu đồng rám nắng ấy, từng cử chỉ dứt khoác đốn tim thiếu nữ mới lần đầu tập yêu như Từ Y Vân đây. Cô vô thức nuốt nước bọt một cái, bàn tay không kìm được cho vào túi xách lấy chiếc điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc hút hồn lại.
Tách, tách, tách, vài bức ảnh được chụp liên tiếp không một giây nào ngừng. Từ Y Vân xem lại những bức ảnh của mình chụp, zoom lại cận một chút thì thấy trong bức ảnh ở phía sau có dính bóng dáng của một cô bé, Từ Y Vân liền ngước lại mặt lên thì thấy Tiểu Mạch Nha đang nắm tay một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi bước đến, nếu đoán không lầm thì họ chắc là mẹ con.
Tiểu Mạch Nha bước qua cổng hoa giấy rồi liền buông tay mẹ của mình chạy nhanh lại Chu Quang Viễn.
"Chú Chu, mẹ cháu có đem chè đậu xanh đến mời chú ăn ạ."
Kế tiếp đó thì người phụ nữ kia cũng cười bước tới, ánh mắt cô ta rơi trúng Từ Y Vân đang đứng trong nhà của Chu Quang Viễn thì cô ta liền thay đổi sắc mặt lộ ra vẻ khó chịu.
"Quang Viễn à, nhà em mới nấu chè đậu xanh dư ra rất nhiều nên đem qua đây cho anh ăn cùng." Quay sang Chu Quang Viễn thì là thái độ hoàn toàn khác, cười cười rất nhiệt tình.
Quang Viễn à, nghe coi bộ thân thiết ghê. Từ Y Vân đứng đó mà trong lòng soi ùng ục như ai đem nấu lên vậy, cô bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, miệng thì lẩm bẩm cố ý nhái theo.
Chu Quang Viễn đón lấy chiếc cà mênh từ tay của người phụ nữ kia rồi nói lời cảm ơn.
Nhận thấy Chu Quang Viễn hờ hững như vậy nên người phụ nữ đã ra dấu đá lông mày với Tiểu Mạch Nha, ngay lập tức Tiểu Mạch Nha chạy đến ôm lấy đùi của Chu Quang Viễn ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cất giọng trong trẻo mà nói:
"Chú Chu ơi, nhà của con bị hư bóng đèn, chú có thể qua sửa giúp con không ạ?"
"Bố của con không có ở nhà sao?" Chu Quang Viễn hỏi.
Bấy giờ người phụ nữ mới tiếp lời kẻo con nít không hiểu chuyện mà nói lung tung: "Ây da, bố của Tiểu Mạch Nha sang thôn bên cạnh dự đám cưới tới chiều mới về. Nhà thì em chân yếu tay mềm không làm gì được, chưa kể bố của Tiểu Mạch Nha về tới nhà sẽ say rượu không làm gì được, chiều tối còn phải có ánh sáng cho Tiểu Mạch Nha học bài bữa."
Một lí do hoàn toàn xuất sắc! Từ Y Vân đứng một bên thầm tán khen cho hai mẹ con kẻ tung người hứng. Là phái nữa với nhau, Từ Y Vân vừa nhìn là biết người phụ nữ kia có ý đồ gì rồi, còn dẫn theo đứa nhỏ để cho Chu Quang Viễn khó lòng từ chối, quả nhiên rất bản lĩnh.
Chính vì lí do đó cùng với Tiểu Mạch Nha cứ ôm chân mình khư khư nên Chu Quang Viễn đành đồng ý đến nhà của Tiểu Mạch Nha sửa giúp bóng đèn, anh nói:
"Tầm khoảng bốn giờ tôi sẽ đến, bây giờ thì tôi bận việc rồi."
Đạt được ý định rồi thì Tiểu Mạch Nha mới buông chân của Chu Quang Viễn ra.
"Con cảm ơn chú, xin phép chú con và mẹ về ạ."
Chào hỏi hai mẹ con Tiểu Mạch Nha xong, đợi bóng dáng hai người họ dần khuất sau hàng dừa rồi thì Từ Y Vân mới bước đến gần Chu Quang Viễn, cô còn cố ý nói:
"Wow, chè đậu xanh rất mát nha, tốt cho sức khoẻ nữa. Hai mẹ con Tiểu Mạch Nha tốn nhiều tâm tư rồi đây!"
"Cô quen biết Tiểu Mạch Nha sao?" Chu Quang Viễn dừng động tác đang bào gỗ lại mà hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.