Chương 21: Muốn gặp anh
Huỳnh Y Lâm
21/04/2023
Trong ngày hôm đó, Từ Y Vân thành công lấy lòng được A Tuấn, cô chính thức làm gia sư dạy vẽ tại nhà cho cậu nhóc.
Làm quần quật suốt nguyên ban ngày, khi kéo rèm nhìn ra cửa sổ thì đã thấy sắc trời dần tối, chỉ còn một màu vàng như miếng vải lụa vắt ngang bầu trời.
Từ Y Vân có chút mệt mỏi chào tạm biệt A Tuấn và chủ nhà rồi lội bộ trên con đường dẫn ra cổng thôn. Nguyên ngày nay không được gặp Chu Quang Viễn đã khiến Từ Y Vân cồn cào trong lòng, cô tò mò không biết anh đang làm gì bèn xoay người lại theo hướng nhà anh mà bước tới.
Dù sao trời cũng chưa trễ lắm, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một chút rồi về cũng không muộn.
Bước từ xa đã thấy nguyên căn nhà trồng đầy hoa giấy rực rỡ trong ánh đèn led vàng ấm áp. Từ Y Vân bước vào cổng nhà, nhìn lên thì thấy Chu Quang Viễn đang ngồi trên ban công trên gác nhìn xuống, tay cầm chai bia.
Từ Y Vân không kìm được mà gọi tên anh: “Chu Quang Viễn.”
Chu Quang Viễn trên cao nhìn xuống cô, anh không hỏi cô đến đây có chuyện gì mà lại bình thản nói: “Lên đây với tôi.”
Từ Y Vân nhìn thấy anh giống như là được nạp năng lượng, nở nụ cười tươi rối theo lời anh mà chạy lên ban công. Lên tới ban công rồi mới thấy trên sàn gỗ có tới hai ba chai bia đều rỗng vỏ.
Tất là Chu Quang Viễn anh không phải uống bia để giải khát mà là uống có tâm sự.
“Em đến để lấy lại bút chì đúng không?” Chu Quang Viễn không nhìn về phía cô, thông thả chai bia trên tay nhìn về hướng biển.
Anh nói từ “lấy lại” chứ không phải là “đi tìm” chứng tỏ anh đã biết dụng ý của cô. Bấy giờ Từ Y Vân mới hiểu ra anh ngồi ở đây để chờ cô đến.
“Đúng vậy, em đến để lấy lại bút chì.” Từ Y Vân cũng mạnh dạng thừa nhận.
“Ngồi xuống ghế đi.”
Nói xong Chu Quang Viễn đứng lên đi vào trong nhà mở tủ lạnh lấy ra một chai nước ngọt rồi lại quay lên ban công đưa cho Từ Y Vân.
“Nhiệt độ hôm nay nóng hơn ngày hôm qua.” Anh nói.
Mùa hè năm nay thời tiết rất nóng, ánh nắng càng chói thì hoa giấy trước nhà càng nở rộ khoe sắc. Gió biển tuy luôn luôn thổi nhưng cũng chẳng làm giảm đi cái nóng của mùa hè là bao.
Từ Y Vân nhận lấy chai nước ngọt được ướp lạnh rồi uống một ngụm, cô hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng mở miệng hỏi anh.
“Chu Quang Viễn, những năm tháng trước đây anh sống không tốt đúng không?”
Rõ ràng là Từ Y Vân đã nghe câu chuyện của Chu Quang Viễn từ miệng của Diệp Bảo, nghe những lời bình từ miệng anh ta nhưng Từ Y Vân cô lại muốn chính tai nghe Chu Quang Viễn anh thừa nhận.
Cô chỉ muốn tin những lời anh nói.
Uống một ngụm cuối cùng, chai bia trên tay Chu Quang Viễn cạn đáy. Anh lại tiếp tục với lấy chai bia khác khui nắp uống.
“Diệp Bảo lại mách lẻo với em rồi à?” Anh hỏi, vì anh đã đoán được Diệp Bảo đã nói gì đó nếu không với tính cách hoạt bát như Từ Y Vân sẽ không đột nhiên hỏi một câu như thế.
“Diệp Bảo kể cho em nghe về câu chuyện lúc anh còn ở Bắc Kinh, anh ấy kể cho em nghe vết thương lòng của anh nông sâu ra sao.” Cô nói.
“Vậy em còn ở đây làm gì? Chẳng phải em đã hỏi được những thứ muốn hỏi rồi sao?” Lần này Chu Quang Viễn không uống tiếp ngụm bia mà quay sang nhìn trực diện vào đôi mắt của Từ Y Vân.
“Em muốn nghe chính miệng anh kể, dù sao em cũng đã quyết định theo đuổi anh rồi. Quyết tâm của em rất lớn, không ai cản được em đâu!” Từ Y Vân nghiêm túc khẳng định với anh, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, không né tránh cũng không sợ hãi.
Khoé môi của Chu Quang Viễn đột nhiên cong lên, Từ Y Vân không biết được nét cười đó của anh là vui hay buồn, chỉ nghe được hoà lẫn với tiếng gió biển là giọng nói của anh dịu dàng chầm chậm vang lên.
“Y Vân, em rất xinh đẹp, tương lai của em phía trước cũng rất sáng lạng. Đừng phí thời gian cho một người đàn ông như tôi.”
Là tôi không xứng với em, câu nói kế tiếp nghẹn lại trên đầu lưỡi Chu Quang Viễn rồi cũng như vậy mà tan đi.
Ánh mắt của anh rất điềm tĩnh, so với mấy cơn sóng ào ạc ngoài biển và tiếng gió thổi xì xào thì ánh mắt anh lại chẳng xao động dù là một chút.
Trong tất cả những người con gái sau mối tình mười bảy năm kia, Chu Quang Viễn chưa bao giờ một lời cự tuyệt thẳng thắng nào giống như đối với Từ Y Vân cô.
Chắc có lẽ bởi vì tận sâu trong góc khuất trái tim của Chu Quang Viễn đã đang có một chút gì đó rục rịch. Anh có cảm xúc với Từ Y Vân, cũng muốn nhìn thấy cô nhưng bản thân anh tận sâu trong tiềm thức ấy mang một sự tự ti vô cùng.
Mối tình đầu mười bảy năm kết thúc ấy đã khiến anh quên cách để yêu một người, khiến anh chai lì với những người con gái sau này anh từng gặp.
Nhưng Từ Y Vân xuất hiện, từ cái nhìn đầu tiên là anh đã để ý cô gái này rồi. Chính vì cô xinh đẹp, trong sáng và yêu kiều nên anh không dám chạm đến. Anh sợ rằng những vết chai trên đôi bàn tay của mình sẽ làm tổn thương cô.
Làm quần quật suốt nguyên ban ngày, khi kéo rèm nhìn ra cửa sổ thì đã thấy sắc trời dần tối, chỉ còn một màu vàng như miếng vải lụa vắt ngang bầu trời.
Từ Y Vân có chút mệt mỏi chào tạm biệt A Tuấn và chủ nhà rồi lội bộ trên con đường dẫn ra cổng thôn. Nguyên ngày nay không được gặp Chu Quang Viễn đã khiến Từ Y Vân cồn cào trong lòng, cô tò mò không biết anh đang làm gì bèn xoay người lại theo hướng nhà anh mà bước tới.
Dù sao trời cũng chưa trễ lắm, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một chút rồi về cũng không muộn.
Bước từ xa đã thấy nguyên căn nhà trồng đầy hoa giấy rực rỡ trong ánh đèn led vàng ấm áp. Từ Y Vân bước vào cổng nhà, nhìn lên thì thấy Chu Quang Viễn đang ngồi trên ban công trên gác nhìn xuống, tay cầm chai bia.
Từ Y Vân không kìm được mà gọi tên anh: “Chu Quang Viễn.”
Chu Quang Viễn trên cao nhìn xuống cô, anh không hỏi cô đến đây có chuyện gì mà lại bình thản nói: “Lên đây với tôi.”
Từ Y Vân nhìn thấy anh giống như là được nạp năng lượng, nở nụ cười tươi rối theo lời anh mà chạy lên ban công. Lên tới ban công rồi mới thấy trên sàn gỗ có tới hai ba chai bia đều rỗng vỏ.
Tất là Chu Quang Viễn anh không phải uống bia để giải khát mà là uống có tâm sự.
“Em đến để lấy lại bút chì đúng không?” Chu Quang Viễn không nhìn về phía cô, thông thả chai bia trên tay nhìn về hướng biển.
Anh nói từ “lấy lại” chứ không phải là “đi tìm” chứng tỏ anh đã biết dụng ý của cô. Bấy giờ Từ Y Vân mới hiểu ra anh ngồi ở đây để chờ cô đến.
“Đúng vậy, em đến để lấy lại bút chì.” Từ Y Vân cũng mạnh dạng thừa nhận.
“Ngồi xuống ghế đi.”
Nói xong Chu Quang Viễn đứng lên đi vào trong nhà mở tủ lạnh lấy ra một chai nước ngọt rồi lại quay lên ban công đưa cho Từ Y Vân.
“Nhiệt độ hôm nay nóng hơn ngày hôm qua.” Anh nói.
Mùa hè năm nay thời tiết rất nóng, ánh nắng càng chói thì hoa giấy trước nhà càng nở rộ khoe sắc. Gió biển tuy luôn luôn thổi nhưng cũng chẳng làm giảm đi cái nóng của mùa hè là bao.
Từ Y Vân nhận lấy chai nước ngọt được ướp lạnh rồi uống một ngụm, cô hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng mở miệng hỏi anh.
“Chu Quang Viễn, những năm tháng trước đây anh sống không tốt đúng không?”
Rõ ràng là Từ Y Vân đã nghe câu chuyện của Chu Quang Viễn từ miệng của Diệp Bảo, nghe những lời bình từ miệng anh ta nhưng Từ Y Vân cô lại muốn chính tai nghe Chu Quang Viễn anh thừa nhận.
Cô chỉ muốn tin những lời anh nói.
Uống một ngụm cuối cùng, chai bia trên tay Chu Quang Viễn cạn đáy. Anh lại tiếp tục với lấy chai bia khác khui nắp uống.
“Diệp Bảo lại mách lẻo với em rồi à?” Anh hỏi, vì anh đã đoán được Diệp Bảo đã nói gì đó nếu không với tính cách hoạt bát như Từ Y Vân sẽ không đột nhiên hỏi một câu như thế.
“Diệp Bảo kể cho em nghe về câu chuyện lúc anh còn ở Bắc Kinh, anh ấy kể cho em nghe vết thương lòng của anh nông sâu ra sao.” Cô nói.
“Vậy em còn ở đây làm gì? Chẳng phải em đã hỏi được những thứ muốn hỏi rồi sao?” Lần này Chu Quang Viễn không uống tiếp ngụm bia mà quay sang nhìn trực diện vào đôi mắt của Từ Y Vân.
“Em muốn nghe chính miệng anh kể, dù sao em cũng đã quyết định theo đuổi anh rồi. Quyết tâm của em rất lớn, không ai cản được em đâu!” Từ Y Vân nghiêm túc khẳng định với anh, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, không né tránh cũng không sợ hãi.
Khoé môi của Chu Quang Viễn đột nhiên cong lên, Từ Y Vân không biết được nét cười đó của anh là vui hay buồn, chỉ nghe được hoà lẫn với tiếng gió biển là giọng nói của anh dịu dàng chầm chậm vang lên.
“Y Vân, em rất xinh đẹp, tương lai của em phía trước cũng rất sáng lạng. Đừng phí thời gian cho một người đàn ông như tôi.”
Là tôi không xứng với em, câu nói kế tiếp nghẹn lại trên đầu lưỡi Chu Quang Viễn rồi cũng như vậy mà tan đi.
Ánh mắt của anh rất điềm tĩnh, so với mấy cơn sóng ào ạc ngoài biển và tiếng gió thổi xì xào thì ánh mắt anh lại chẳng xao động dù là một chút.
Trong tất cả những người con gái sau mối tình mười bảy năm kia, Chu Quang Viễn chưa bao giờ một lời cự tuyệt thẳng thắng nào giống như đối với Từ Y Vân cô.
Chắc có lẽ bởi vì tận sâu trong góc khuất trái tim của Chu Quang Viễn đã đang có một chút gì đó rục rịch. Anh có cảm xúc với Từ Y Vân, cũng muốn nhìn thấy cô nhưng bản thân anh tận sâu trong tiềm thức ấy mang một sự tự ti vô cùng.
Mối tình đầu mười bảy năm kết thúc ấy đã khiến anh quên cách để yêu một người, khiến anh chai lì với những người con gái sau này anh từng gặp.
Nhưng Từ Y Vân xuất hiện, từ cái nhìn đầu tiên là anh đã để ý cô gái này rồi. Chính vì cô xinh đẹp, trong sáng và yêu kiều nên anh không dám chạm đến. Anh sợ rằng những vết chai trên đôi bàn tay của mình sẽ làm tổn thương cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.