Chương 11: Tắm ở nhà anh
Huỳnh Y Lâm
21/04/2023
Anh nhìn cô, nhìn từ mắt trái sang mắt phải rồi lại nhìn xuống bờ môi.
Lúc này một cơn gió nổi lên, đem những bông hoa giấy đã sắp lìa cành rơi xuống. Một vài bông hoa giấy trong số đó rơi xuống mái tóc của Từ Y
Vân, Chu Quang Viễn đưa tay lên nhặt bông hoa đó. Lúc này anh mới lên
tiếng: "Tối rồi, mau về thôi."
Rồi anh xoay người bước đi, để lại Từ Y Vân đứng đó dưới những tán hoa giấy rơi xuống. Rõ ràng Chu Quang Viễn không trả lời nhưng hành động nhặt hoa giấy trên tóc của Từ Y Vân cô đã là một câu trả lời.
Đêm mùa hè năm đó dưới tán hoa giấy nở rực rỡ, không ai biết Từ Y Vân cô đã đem lòng yêu một người đàn ông.
"Chu Quang Viễn, đợi em với!"
Từ Y Vân đuổi kịp theo bóng lưng anh, rồi cả hai dần dần khuất sau những tán hoa giấy đi mất.
Trở về được tới nhà thì đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, công nhận thời gian trôi nhanh thật.
Bây giờ là thời điểm hè nên gió biển có thổi mạnh tới đâu cũng không thấy lạnh mấy.
Trời càng tối thì sao trời càng sáng, hôm nay không có trăng nhưng lại có rất nhiều sao trên trời, màn đêm đen cũng đỡ hiu hoạnh hơn.
Bình thường buổi sáng nhìn căn nhà của Chu Quang Viễn bên ngoài cũng bình thường thôi nhưng khi tối đến lại bật đèn rất sáng, nhất là những dây đèn led màu vàng ấm nằm dài trên nền cát.
Chu Quanh Viễn và Từ Y Vân bước qua cổng hoa giấy, hai người trông như chàng kỵ sĩ và công chúa đang đi đến lâu đài đầy ánh sáng của mình vậy. Những cây hoa giấy gần đó cũng được treo dây đèn led sáng rực một khoảng trời đằng xa.
Từ Y Vân không khỏi ngạc nhiên mà la lên: "Wow, đây là những thứ chú đã trang trí sao?"
Chu Quang Viễn gật đầu, anh lại nhìn sự hứng thú của cô thật lâu.
"Ở đây đẹp như vậy nếu như em được sống ở đây luôn thì hay biết mấy." Từ Y Vân chấp tay lại đưa lên má, bày ra bộ dạng đáng yêu trước mắt Chu Quang Viễn.
Anh không nói gì cứ vậy mà bước vô nhà, cô cũng chạy theo anh.
Bật đèn trong nhà sáng lên, Chu Quang Viễn nói với Từ Y Vân: "Em đi tắm đi, ở đây không có nước nóng, muốn tắm nước nóng thì nhà bếp bên kia, lấy ấm nước mà nấu."
Từ nhỏ đến lớn Từ Y Vân đều quen sử dụng nước ấm để tắm rồi, cô cũng chưa bao giờ phải lọt vào tình huống đi tắm mà phải đi tự nấu nước cho nên yêu cầu này của Chu Quang Viễn làm cô đứng ngờ nghệch ra đó hồi lâu.
Anh nhìn bộ dạng đó của cô cũng hiểu ra đôi chút, anh hỏi với vẻ mặt có chút không tin: "Em không biết nấu nước sao?"
"Ở nhà em dùng máy nước nóng, nhưng mà không sao đâu, em nghĩ tắm nước lạnh cũng không đến nổi đâu." Nói rồi Từ Y Vân cười sượng vì cô thật chất rất sợ lạnh.
Chu Quang Viễn thấy nét mặt đó của Từ Y Vân liền đã hiểu ra, anh thở dài một tiếng rồi liền đi vào bếp thành thạo lấy ấm nước, bật bếp ga rồi đun lên.
Hành động đó đã chạm tới trái tim thiếu nữ bé bỏng của Từ Y Vân, cô cứ đứng sau lưng Chu Quang Viễn mà không ngừng nói: "Chú Chu à, anh lợi hại thật, anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Từ Y Vân em đem lòng cảm kích vô cùng, nguyện lấy thân báo đáp ân tình này."
"Không cần." Chu Quang Viễn hờ hững ném cho Từ Y Vân hai chữ rồi xoay người rời đi, nhưng cô không hay biết rằng cái xoay người đó của anh để che giấu nét cười trong ánh mắt.
Từ Y Vân đợi nước sôi sau đó đem ấm nước nóng vào phòng tắm để pha loãng với nước lạnh cho dịu nước lại. Bản thân cô lúc sáng cũng may là có đem theo một bộ đồ dự phòng kẻo trời mưa còn có đồ thay. Thế mà trời lại không mưa nhưng bộ đồ vẫn phát huy được công dụng của nó.
Cô ngó nghiêng xung quanh nhà mà không thấy Chu Quang Viễn đâu, thầm nghĩ anh đã lên lầu rồi mới yên tâm đi tắm.
Nguyên ngày hôm nay Từ Y Vân cô không té trên nền cát thì cũng bị bụi dính đầy người, bây giờ được tắm bởi nước ấm do Chu Quang Viễn nấu thì còn gì bằng.
Vừa nghĩ đến Chu Quang Viễn vừa tắm, Từ Y Vân cười đến mức không khép miệng lại được, chiêu bạch tuột bám dính này cô phải dùng dài dài.
Từ Y Vân tắm xong bước ra thì đồng hồ đã trôi qua nửa tiếng. Tóc còn ướt nên cô ngồi xuống sofa cạnh cây quạt để hong khô tóc, trùng hợp lúc này Chu Quang Viễn từ trên cầu thang bước xuống, vừa nhìn thấy Từ Y Vân đang chỉnh quạt gió, anh cũng không nói gì mà quẹo qua tủ lấy ra mộ chiếc mấy sấy rồi đưa cho cô.
Từ Y Vân cười tủm tỉm nhận lấy máy sấy rồi nói lời cảm ơn: "Chú Chu à, anh thật tốt bụng lại còn tinh tế nữa."
Không đáp lại lời của Từ Y Vân, lần này tới Chu Quang Viễn đi tắm.
Tóc của Từ Y Vân sấy một chút là khô nhưng vì không có dùng dầu xả nên tóc hơi bị rối, nhân lúc Chu Quang Viễn đang tắm cô bèn đi tìm thử cây lược để ở đâu.
Rồi anh xoay người bước đi, để lại Từ Y Vân đứng đó dưới những tán hoa giấy rơi xuống. Rõ ràng Chu Quang Viễn không trả lời nhưng hành động nhặt hoa giấy trên tóc của Từ Y Vân cô đã là một câu trả lời.
Đêm mùa hè năm đó dưới tán hoa giấy nở rực rỡ, không ai biết Từ Y Vân cô đã đem lòng yêu một người đàn ông.
"Chu Quang Viễn, đợi em với!"
Từ Y Vân đuổi kịp theo bóng lưng anh, rồi cả hai dần dần khuất sau những tán hoa giấy đi mất.
Trở về được tới nhà thì đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, công nhận thời gian trôi nhanh thật.
Bây giờ là thời điểm hè nên gió biển có thổi mạnh tới đâu cũng không thấy lạnh mấy.
Trời càng tối thì sao trời càng sáng, hôm nay không có trăng nhưng lại có rất nhiều sao trên trời, màn đêm đen cũng đỡ hiu hoạnh hơn.
Bình thường buổi sáng nhìn căn nhà của Chu Quang Viễn bên ngoài cũng bình thường thôi nhưng khi tối đến lại bật đèn rất sáng, nhất là những dây đèn led màu vàng ấm nằm dài trên nền cát.
Chu Quanh Viễn và Từ Y Vân bước qua cổng hoa giấy, hai người trông như chàng kỵ sĩ và công chúa đang đi đến lâu đài đầy ánh sáng của mình vậy. Những cây hoa giấy gần đó cũng được treo dây đèn led sáng rực một khoảng trời đằng xa.
Từ Y Vân không khỏi ngạc nhiên mà la lên: "Wow, đây là những thứ chú đã trang trí sao?"
Chu Quang Viễn gật đầu, anh lại nhìn sự hứng thú của cô thật lâu.
"Ở đây đẹp như vậy nếu như em được sống ở đây luôn thì hay biết mấy." Từ Y Vân chấp tay lại đưa lên má, bày ra bộ dạng đáng yêu trước mắt Chu Quang Viễn.
Anh không nói gì cứ vậy mà bước vô nhà, cô cũng chạy theo anh.
Bật đèn trong nhà sáng lên, Chu Quang Viễn nói với Từ Y Vân: "Em đi tắm đi, ở đây không có nước nóng, muốn tắm nước nóng thì nhà bếp bên kia, lấy ấm nước mà nấu."
Từ nhỏ đến lớn Từ Y Vân đều quen sử dụng nước ấm để tắm rồi, cô cũng chưa bao giờ phải lọt vào tình huống đi tắm mà phải đi tự nấu nước cho nên yêu cầu này của Chu Quang Viễn làm cô đứng ngờ nghệch ra đó hồi lâu.
Anh nhìn bộ dạng đó của cô cũng hiểu ra đôi chút, anh hỏi với vẻ mặt có chút không tin: "Em không biết nấu nước sao?"
"Ở nhà em dùng máy nước nóng, nhưng mà không sao đâu, em nghĩ tắm nước lạnh cũng không đến nổi đâu." Nói rồi Từ Y Vân cười sượng vì cô thật chất rất sợ lạnh.
Chu Quang Viễn thấy nét mặt đó của Từ Y Vân liền đã hiểu ra, anh thở dài một tiếng rồi liền đi vào bếp thành thạo lấy ấm nước, bật bếp ga rồi đun lên.
Hành động đó đã chạm tới trái tim thiếu nữ bé bỏng của Từ Y Vân, cô cứ đứng sau lưng Chu Quang Viễn mà không ngừng nói: "Chú Chu à, anh lợi hại thật, anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Từ Y Vân em đem lòng cảm kích vô cùng, nguyện lấy thân báo đáp ân tình này."
"Không cần." Chu Quang Viễn hờ hững ném cho Từ Y Vân hai chữ rồi xoay người rời đi, nhưng cô không hay biết rằng cái xoay người đó của anh để che giấu nét cười trong ánh mắt.
Từ Y Vân đợi nước sôi sau đó đem ấm nước nóng vào phòng tắm để pha loãng với nước lạnh cho dịu nước lại. Bản thân cô lúc sáng cũng may là có đem theo một bộ đồ dự phòng kẻo trời mưa còn có đồ thay. Thế mà trời lại không mưa nhưng bộ đồ vẫn phát huy được công dụng của nó.
Cô ngó nghiêng xung quanh nhà mà không thấy Chu Quang Viễn đâu, thầm nghĩ anh đã lên lầu rồi mới yên tâm đi tắm.
Nguyên ngày hôm nay Từ Y Vân cô không té trên nền cát thì cũng bị bụi dính đầy người, bây giờ được tắm bởi nước ấm do Chu Quang Viễn nấu thì còn gì bằng.
Vừa nghĩ đến Chu Quang Viễn vừa tắm, Từ Y Vân cười đến mức không khép miệng lại được, chiêu bạch tuột bám dính này cô phải dùng dài dài.
Từ Y Vân tắm xong bước ra thì đồng hồ đã trôi qua nửa tiếng. Tóc còn ướt nên cô ngồi xuống sofa cạnh cây quạt để hong khô tóc, trùng hợp lúc này Chu Quang Viễn từ trên cầu thang bước xuống, vừa nhìn thấy Từ Y Vân đang chỉnh quạt gió, anh cũng không nói gì mà quẹo qua tủ lấy ra mộ chiếc mấy sấy rồi đưa cho cô.
Từ Y Vân cười tủm tỉm nhận lấy máy sấy rồi nói lời cảm ơn: "Chú Chu à, anh thật tốt bụng lại còn tinh tế nữa."
Không đáp lại lời của Từ Y Vân, lần này tới Chu Quang Viễn đi tắm.
Tóc của Từ Y Vân sấy một chút là khô nhưng vì không có dùng dầu xả nên tóc hơi bị rối, nhân lúc Chu Quang Viễn đang tắm cô bèn đi tìm thử cây lược để ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.