Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 104: Có muốn vẽ anh không?

Điềm Thố Ngư

06/12/2021

Bởi vì giấc mộng khi đêm cộng với suy nghĩ lung tung, trưa hôm sau Hứa Ninh Thanh đến đón tâm tình Thường Lê cũng không được cao lắm.

Thường Lê ôm Bánh Bánh ngồi lên ghế lái phụ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Hứa Ninh Thanh nắm cằm cô xoay đầu lại, buồn cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Đâu nghĩ gì đâu." Thường Lê chớp chớp mắt, nhìn hắn: "Hôm nay anh có bận lắm không?"

"Ừm, hơi bận, lát nữa có một cuộc họp, có lẽ phải để em đợi trong văn phòng một lúc." Hứa Ninh Thanh vuốt vuốt tóc cô.

"Hứa tổng." Thường Lê nghiêm túc chỉnh anh: "Em cũng có việc phải làm đó nha."

Cô vỗ vỗ túi vải bố bên cạnh: "Muốn vẽ một chút, từ sau khi nghỉ hè vẫn chưa đụng tới."

"Được." Hứa Ninh Thanh cười, lái xe ra khỏi chung cư Minh Tây.

Thường Lê vuốt lông mèo, thuận miệng hỏi: "Sao trước kia em không thấy anh bận rộn như vậy, lúc đó em còn tưởng anh là một tay công tử ăn chơi trác táng chứ."

"Công tử thì bỏ đi, nhưng ăn chơi đúng là nghề chính." Hứa Ninh Thanh đánh tay lái, bộ dáng cà lơ phất phơ: "Chỉ là gần đây có hạng mục mới, anh phải giám sát nên cũng hơi bận."

Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh lên tầng cao nhất của công ty, anh nhanh chóng đi họp, trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô.

Thường Lê cầm bảng vẽ trong túi vải bố ra, suy nghĩ xem nên vẽ cái gì.

Cô gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh: Em muốn dùng máy tính của anh để vẽ tranh.

Điềm Lê Lê: Chớp chớp mắt. Jpg.

Chú: Trong ngăn kéo bàn làm việc của anh có một cái laptop, không cài đặt mật khẩu, em dùng đi.

Thường Lê tìm laptop mở ra, chỉnh một tư thế thoải mái, chuẩn bị màu rồi vẽ.

Cô vừa vẽ không bao lâu, cửa phòng làm việc bị mở ra, một trợ lý của Hứa Ninh Thanh ngó đầu vào, bước vài bước đi đến.

Thường Lê nhìn cô: "Không phải Hứa Ninh Thanh đang họp sao?"

"À, tôi không đến tìm ngài ấy." Ánh mắt trợ lý dạo quanh một vào, rơi vào mèo mập đang nằm cạnh chân Thường Lê, dè dặt hỏi: "Tôi có thể sờ nó không?"

"Dạ?" Thường Lê sửng sốt một chút, không nhịn được cười, ôm Bánh Bánh qua: "Chị phải vuốt thuận lông, không là nó sẽ cào chị."

Toàn bộ quá trình Bánh Bánh chỉ híp mắt, ban nãy ở nhà đã được ăn đồ hộp nên bây giờ chỉ muốn lười biếng nằm ngủ.



Trợ lý vuốt lông mèo, cảm khái nói: "Thực ghen tị với những người có mèo, tôi chỉ có thể chơi game mỗi ngày cho đỡ ghiền."

"Vậy chị nuôi đi, thật ra tìm hiểu kỹ thì nuôi cũng dễ lắm." Thường Lê nói.

"Nhưng mà không có thời gian, tăng ca không kể ngày đêm, lại ở một mình nên sợ không chăm sóc tốt."

Thường Lê đặt bút chì xuống, nghĩ đến trạng thái thường ngày của Hứa Ninh Thanh, có những lúc anh thực sự rất bận rộn, nhưng phần lớn thời gian vẫn là nhàn rỗi: "Các chị bận rất nhiều việc sao?"

"Một công ty đệ nhất như vậy đương nhiên là nhiều việc rồi."

"Sao em thấy ông chủ của các chị chẳng bận rộn gì vậy?" Thường Lê chớp mắt mấy cái, tiến tới thấp giọng hỏi: "Anh ấy sẽ không bóc lột nhân viên, đem tất cả mọi việc ném cho mọi người đấy chứ?"

Trợ lý cười lên: "Cũng không tính là bóc lột, lương mỗi tháng rất thoải mái, để có thể điều hành một công ty tự động hóa cũng không dễ dàng gì, đây là vấn đề về năng lực, huống hồ ngoài tập đoàn Thừa Hòa, Hứa tổng còn phải trông coi gia nghiệp nữa."

Thường Lê gật gật đầu, cảm thấy vị trợ lý này hiểu rất rõ việc của công ty, thuận miệng hỏi: "Chị đã làm việc ở đây từ lâu rồi đúng không?"

"Tôi cũng được xem là nhóm nhân viên đời đầu ở đây, là bạn học của Hứa tổng, lớn hơn ngài ấy hai năm, ngài ấy năm cuối lập nghiệp vừa đúng lúc tôi bị dính phải mớ hỗn độn ở công ty cũ, vậy nên quyết định từ chức đi vào đây."

Trợ lý cúi đầu vuốt mèo: "Lúc đó có một đoạn thời gian rất khó khăn, tất cả mọi người lập nghiệp cũng không dễ dàng gì, có lẽ cô không biết, hồi năm cuối Hứa tổng gặp một số việc, khi ấy tập đoàn Thừa Hòa suýt chút nữa không trụ được."

Thường Lê sững sờ, ngón tay nắm chặt, nhẹ giọng hỏi: "Là vụ việc nữ sinh nhảy lầu ở Đại học C sao?"

Trợ lý ngừng lại, không nghĩ tới Thường Lê cũng biết việc này: ".. Đúng vậy, cô cũng biết à, ài, lúc đó Hứa tổng bị cộng đồng mạng công kích, công ty cũng chịu ảnh hưởng, những nhân viên lứa đó đã từ chức không ít, còn có người gửi mấy tin tức đe dọa đến công ty, dù sao cũng may tất cả đều đã qua rồi."

Thường Lê hoàn toàn không biết những việc này.

Lúc trước Hứa Ninh Thanh chỉ nói cô nghe việc Tần Nguyệt nhảy lầu rồi sau đó bị điều tra, nhưng trong đoạn thời gian bị điều tra anh ra sao thì một chút cũng không nói cho cô biết.

Thế nhưng ngẫm lại cũng có thể đoán được.

Thái độ của phần lớn mọi người khi đối xử với những người từ đỉnh cao rơi xuống sẽ như thế nào.

Thường Lê nhớ có lần cô tham gia một cuộc thi vẽ thiếu niên có tiếng, lúc ấy có một chị trong giới liên tục giành được giải quán quân, nhưng lần đó Thường Lê lại được hạng nhất.

Mà người chị đó bởi vì mắc sai lầm mà không thể lọt vào top ba xuất sắc, chỉ có thể cầm giải nhì.

Lúc ấy đã có rất nhiều người châm chọc khiêu khích, cái gì mà "thiên tài họa sĩ rơi xuống", "hết thời" kiểu vậy, dẫn đến những vinh quang từ trước đến giờ toàn bộ bị phủ định.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Thường Lê có thấy chị đó trong nhà vệ sinh.



Chị ấy ghé mặt vào bồn rửa tay, khóc nghẹn ngào, tóc ướt dính bết trên trán.

Khi ấy Thường Lê nhìn thấy thì rất khó chịu.

Sau này nghe nói người chị đó có tham gia mấy cuộc thi nữa, nhưng không nhận được thành tích tốt, thi đại học hình như cũng thất bại, sau đó thì không nghe được tin tức gì nữa.

-

Lúc Hứa Ninh Thanh mở cửa vào thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha vẽ tranh.

Anh tiện tay ném văn kiện lên bàn làm việc, sải bước đi đến phía đối diện cô: "Đang vẽ gì vậy?"

Thường Lê hít mũi một cái: "Đang luyện tập chút đường cong và đổ bóng."

"Nghiêm túc vậy luôn." Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, cô nàng hình như đang không vui, đôi mắt hồ ly cũng ỉu xìu xuống.

Anh đứng dậy pha hai cốc cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh Thường Lê: "Mệt thì nghỉ ngơi một lát."

"Ừm." Tay Thường Lê vẫn không ngừng.

Lúc này Hứa Ninh Thanh cũng không muốn làm việc, thoải mái nghiêng người dựa lên ghế sô pha, quét mắt về phía laptop kế bên.

Mi tâm đột nhiên nhảy một cái.

Trong màn hình là hình ảnh một người phụ nữ khỏa thân, ngồi trên bờ biển, nửa người trên để trần, đường cong lồi lõm, đang cầm một ca nước nhỏ tưới lên vai.

Cô nhóc đang vẽ rất nghiêm túc, ngòi bút tỉ mỉ vẽ từng chi tiết trên giấy, màu sắc chồng chất vô cùng sống động, mặt không đổi sắc vẽ lại bộ ngực của người phụ nữ.

Hứa Ninh Thanh đột nhiên dựa vào gần, cánh tay như có như không khoác vai cô, giọng nói trêu đùa: "Nhìn hình ảnh như vậy có thể luyện được sao?"

"Được mà, em muốn luyện vẽ cơ bắp và cách đổ sáng cơ thể người giống như vậy." Lúc trước Thường Lê từng cùng mọi người trong lớp học vẽ nói chuyện kiểu đó, cũng không thấy gì kì lạ.

"Ý anh là." Hứa Ninh Thanh đè thấp âm thanh một chút, lộ ra sự mê hoặc câu dẫn chết người: "Có một người bạn trai như anh ở đây, còn muốn vẽ qua màn hình sao?"

Thường Lê ngẩn người, nghiêng sang nhìn hắn.

Cắp mắt đào của người đàn ông đang nhìn cô khiêu khích, phong lưu tùy ý, anh lại xích gần hơn một chút, cười nói: "Có muốn vẽ anh không?"

Thường Lê nuốt ngụm nước bọt, những suy nghĩ lung tung mà người trợ lý vừa rồi mang đến lập tức tiêu tan: "Khỏa thân à?"

Hứa Ninh Thanh cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn văn phòng: "Tùy em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook