Chương 82: Đi chế tạo một chút kí ức mới
Điềm Thố Ngư
26/10/2021
Xe vừa dừng trước đèn đỏ, điện thoại Hứa Ninh Thanh liền vang lên.
Toàn bộ quá trình hắn không nói gì, cuối cùng chỉ hơi nhíu mày, nói một tiếng "Đã biết" liền cúp điện thoại.
Thường Lê hỏi: "Có chuyện gì vậy chú?"
"Không có gì, bên công ty đang muốn mở hội nghị trực tuyến."
"Bây giờ luôn sao?"
Hứa Ninh Thanh nói: "Không, anh đưa em đi ăn cơm tối xong quay về công ty là được."
"Dù sao cũng là hội nghị trực tuyến, không thể làm ở nhà sao?"
"Tư liệu còn đang trong máy tính ở phòng làm việc của anh, tài khoản mã hoá gửi không được, chỉ có thể đi một chuyến."
Thường Lê "Ồ" một tiếng, lập tức tháo xuống cái mác “phá của” khi nhìn vừa thấy chiếc xe này của Hứa Ninh Thanh.
"Vậy cứ đi thẳng đến công ty chú là được, gọi thức ăn bên ngoài, chú họp còn cháu làm bài tập." Thường Lê nói: "Cháu đang muốn đến công ty một chuyến chú đây."
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô: "Ừm?"
Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Phải đi chế tạo một chút kí ức mới."
Hứa Ninh Thanh không nói gì, trực tiếp bật đèn rẽ phải.
Xuyên qua con đường tan tầm, lúc đến tập đoàn Thừa Hòa đã sáu giờ tối, trong công ty yên ắng, chỉ trừ vài phòng làm việc đặc biệt vẫn sáng đèn, đa số mọi người cũng đã tan làm.
Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh vào thang máy lên tầng cao nhất.
"Hứa tổng." Trợ lý đứng dậy, lại nhìn về phía phía Thường Lê sau lưng hắn gật đầu: "Thường tiểu thư."
Trợ lý cầm một chồng văn kiện trên bàn đưa tới: "Hứa tổng, đây là số liệu và tình hình kiểm tra sản phẩm mới lần này do bộ phận kỹ thuật gửi tới, còn có bữa tối của hai người ở Victorian đã được đặt sẵn sàng."
Hứa Ninh Thanh "Ừ" một tiếng, thuận miệng nói: "Cô tan ca trước đi."
Sau đó cầm văn kiện cùng Thường Lê túi sách, mang theo cô nhóc đi vào phòng làm việc của mình.
"Em ngồi ở đây một lát, anh đi sửa sang lại tư liệu đã."
"Ừm." Thường Lê đẩy ghế tới đối diện Hứa Ninh Thanh, lại từ túi sách rút ra một tờ bài tập bắt đầu làm.
Chỉ bất quá mấy con số khô khan này không có tí lực hấp dẫn nào, huống hồ còn có Hứa Ninh Thanh ngồi đối diện, Thường Lê làm không được cứ chút chút lại nhìn lén Hứa Ninh Thanh.
Lúc này cô mới phát hiện Hứa Ninh Thanh bị cận nhẹ, bây giờ trên sống mũi hắn đang mang cặp kính gọng vàng, thấu kính hơi lõm, càng thêm giống một tên lưu manh, có chút nho nhã bại hoại.
Cái người này dáng dấp sao có thể đẹp trai như vậy nhỉ, Thường Lê nhịn không được cảm khái, thực sự giống như tất cả hình mẫu lý tưởng trong trí tưởng tượng của cô đều được khắc lên người hắn.
Hứa Ninh Thanh soạn sửa xong văn kiện đặt xuống bàn, cùng lúc tiếp tân công ty mang bữa tối đến.
"Ăn cơm đã, lát nữa lại làm bài tập tiếp." Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê cất bài tập qua một bên, nhìn Hứa Ninh Thanh đem hộp thức ăn từng cái mở ra.
Nhà hàng Hứa Ninh Thanh chọn trước sau như một đều rất ngon.
Hứa Ninh Thanh tháo mắt kính cất vào ngăn kéo, ánh mắt rơi trên đề toán của Thường Lê, đáp án lựa chọn ABCD của cô nhóc viết rất lớn.
Hắn tùy ý quét qua, chỉ tay vào một bài: "Bài này hình như sai rồi."
"Ừm?" Thường Lê nhìn theo hướng tay hắn.
Hứa Ninh Thanh cầm bút chì, lật mặt sau viết ra lời giải, hai ngón tay kẹp tờ giấy giơ lên trước mặt Thường Lê.
Chữ viết người đàn ông rất đẹp, nét bút trôi chảy.
Thường Lê trước tiên thưởng thức nét chữ một hồi, rồi mới nhìn lời giải của hắn, qua hai giây, cô "A" lên một tiếng, cầm bút đổi C thành D.
"Anh còn tưởng chỉ là thành tích em không tốt lắm thôi."
Hứa Ninh Thanh: "Cái đề toán này thành tích không tốt cũng giải được."
". . ." Thường Lê nguýt hắn.
Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Với cái tài nghệ này của em, thi đại học còn có mấy ngày liệu có kịp không."
"Không phải cháu đang rất nghiêm túc học sao, toán vốn dĩ là môn cháu kém nhất." Thường Lê lầm bầm: "Toán học của chú giỏi vậy thì dạy cháu đi."
Hứa Ninh Thanh thời niên thiếu khá ham chơi, thành tích không nằm trong top, chẳng qua dù sao cao trung cũng được học lớp chọn, lại thông minh sẵn, thành tích khoa học tự nhiên từ trước đến nay cũng không tệ.
"Anh dạy em sợ em nghe không vào." Hứa Ninh Thanh nhàn nhã nói.
Thường Lê ngẩng đầu, không hiểu lắm: "Vì sao?"
"Từ nãy tới giờ đã qua bao lâu rồi mà làm được có tám bài?" Hứa Ninh Thanh híp híp mắt: "Nhìn anh hay là nhìn đề?"
". . ." Thường Lê giờ tay đoạt lại tập đề trong tay hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Ninh Thanh liền bật máy tính mở hội nghị trực tuyến.
Hình như là mấy vấn đề kỹ thuật liên quan tới sản phẩm mới gì đó của công ty, Thường Lê một bên làm bài tập một bên nghe, nghe hồi một chữ cũng không hiểu.
Người đàn ông đã cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi, ống tay áo xắn ngay ngắn lên khuỷu tay, thần sắc ngưng trọng, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, lộ ra thêm vài phần nghiêm nghị.
"Trước tiên ông hãy cùng quản lý bên nhà máy Châu Úc xác nhận lượng cung ứng trong dây chuyền sản xuất, bộ phận kỹ thuật hợp tác với bộ phận nghiên cứu điều tra, tăng hiệu quả và tăng tỷ suất lợi nhuận."
Thường Lê nghe Hứa Ninh Thanh nói, nằm bẹp trên bàn, cằm chống trên mép bàn tiếp tục nhìn đề.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay qua lấy bút gõ hai cái lên bài cô, giọng nói nghiêm nghị: "Ngồi dậy."
Thường Lê dừng lại, mắt nhìn máy tính, nhạy cảm phát giác giọng nam mới vừa rồi đang báo cáo liến thoắng đột nhiên im bặt.
Nhưng Hứa Ninh Thanh dường như không phát hiện, lại hỏi: "Có thấy tối không?"
". . . Có một chút."
Hứa Ninh Thanh mở đèn bàn, đặt bên tay trái Thường Lê.
Lúc này mới hướng tới đám người trong hội nghị nói: "Tiếp tục đi."
Thường Lê: ". . ."
Không hiểu sao lại có loại ảo giác giống như cô là tình nhân lén lút của tổng tài* vậy??
*Nguyên văn là “kim ốc tàng kiều”: giấu mỹ nhân trong toà cao ốc xa hoa.
-
Hội nghị lần này kéo dài bốn mươi phút mới kết thúc, Hứa Ninh Thanh giao phó xong công việc liền đóng giao diện, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, giương mắt nhìn người phía đối diện.
Cũng không biết cô nhóc ngủ từ khi nào, rõ ràng vừa rồi nhìn còn đang làm bài tập, bây giờ lại gác mặt ngồi ngủ.
Hứa Ninh Thanh yên tĩnh nhìn cô hồi lâu.
Thường Lê dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, hàng mi cong dày đen nháy, bị ánh đèn phản chiếu một vòng quạt dưới khoé mắt, làn da trắng đến trong suốt, bờ môi hồng nhạt tự nhiên, giống như thạch hoa anh đào, ngón tay tinh tế thon dài đặt bên mặt.
Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cánh môi cô, hầu kết lưu loát trên dưới khẽ động.
Sau đó hắn mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thường Lê, khom lưng xuống trước mặt cô, nhỏ giọng gọi: "Lê Lê?"
Thường Lê hai mắt đang nhắm, đầu nghiêng nghiêng, mềm mại mơ hồ “Ưm” một tiếng.
Nghe không giống đã tỉnh.
"Ở đây sẽ bị cảm lạnh, về nhà rồi ngủ tiếp." Hứa Ninh Thanh dỗ dành cô: "Nghe lời nào."
Thường Lê đưa tay mềm oặt dụi dụi mắt, lại "Ưm" một tiếng, âm cuối không tự chủ được kéo dài nũng nịu: "Cháu buồn ngủ lắm."
Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng, dứt khoát ngồi xổm bên cạnh cô: "Muốn anh ôm về à."
Nhan sắc ngấp nghé đã lâu, thanh âm trầm thấp dịu dàng, còn nói "Muốn anh ôm về à", ba cái này cộng lại sức sát thương vô cùng lớn.
Thường Lê ngây người mê mẩn, từ từ nhắm hai mắt duỗi tay ôm lấy hắn: "Cũng không phải ------ không thể."
Cô cứ như vậy hai mắt nhắm nghiền ngang nhiên xông qua, ôm lấy cổ Hứa Ninh Thanh, cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy bên cánh môi có chút man mát, cả cảm giác lạnh lạnh trên sống mũi , là kính mắt của hắn.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thường Lê mở mắt ra.
Nhìn thấy đôi mắt hắn gần trong gang tấc.
Cùng hơi thở nóng hổi.
Toàn bộ quá trình hắn không nói gì, cuối cùng chỉ hơi nhíu mày, nói một tiếng "Đã biết" liền cúp điện thoại.
Thường Lê hỏi: "Có chuyện gì vậy chú?"
"Không có gì, bên công ty đang muốn mở hội nghị trực tuyến."
"Bây giờ luôn sao?"
Hứa Ninh Thanh nói: "Không, anh đưa em đi ăn cơm tối xong quay về công ty là được."
"Dù sao cũng là hội nghị trực tuyến, không thể làm ở nhà sao?"
"Tư liệu còn đang trong máy tính ở phòng làm việc của anh, tài khoản mã hoá gửi không được, chỉ có thể đi một chuyến."
Thường Lê "Ồ" một tiếng, lập tức tháo xuống cái mác “phá của” khi nhìn vừa thấy chiếc xe này của Hứa Ninh Thanh.
"Vậy cứ đi thẳng đến công ty chú là được, gọi thức ăn bên ngoài, chú họp còn cháu làm bài tập." Thường Lê nói: "Cháu đang muốn đến công ty một chuyến chú đây."
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô: "Ừm?"
Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Phải đi chế tạo một chút kí ức mới."
Hứa Ninh Thanh không nói gì, trực tiếp bật đèn rẽ phải.
Xuyên qua con đường tan tầm, lúc đến tập đoàn Thừa Hòa đã sáu giờ tối, trong công ty yên ắng, chỉ trừ vài phòng làm việc đặc biệt vẫn sáng đèn, đa số mọi người cũng đã tan làm.
Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh vào thang máy lên tầng cao nhất.
"Hứa tổng." Trợ lý đứng dậy, lại nhìn về phía phía Thường Lê sau lưng hắn gật đầu: "Thường tiểu thư."
Trợ lý cầm một chồng văn kiện trên bàn đưa tới: "Hứa tổng, đây là số liệu và tình hình kiểm tra sản phẩm mới lần này do bộ phận kỹ thuật gửi tới, còn có bữa tối của hai người ở Victorian đã được đặt sẵn sàng."
Hứa Ninh Thanh "Ừ" một tiếng, thuận miệng nói: "Cô tan ca trước đi."
Sau đó cầm văn kiện cùng Thường Lê túi sách, mang theo cô nhóc đi vào phòng làm việc của mình.
"Em ngồi ở đây một lát, anh đi sửa sang lại tư liệu đã."
"Ừm." Thường Lê đẩy ghế tới đối diện Hứa Ninh Thanh, lại từ túi sách rút ra một tờ bài tập bắt đầu làm.
Chỉ bất quá mấy con số khô khan này không có tí lực hấp dẫn nào, huống hồ còn có Hứa Ninh Thanh ngồi đối diện, Thường Lê làm không được cứ chút chút lại nhìn lén Hứa Ninh Thanh.
Lúc này cô mới phát hiện Hứa Ninh Thanh bị cận nhẹ, bây giờ trên sống mũi hắn đang mang cặp kính gọng vàng, thấu kính hơi lõm, càng thêm giống một tên lưu manh, có chút nho nhã bại hoại.
Cái người này dáng dấp sao có thể đẹp trai như vậy nhỉ, Thường Lê nhịn không được cảm khái, thực sự giống như tất cả hình mẫu lý tưởng trong trí tưởng tượng của cô đều được khắc lên người hắn.
Hứa Ninh Thanh soạn sửa xong văn kiện đặt xuống bàn, cùng lúc tiếp tân công ty mang bữa tối đến.
"Ăn cơm đã, lát nữa lại làm bài tập tiếp." Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê cất bài tập qua một bên, nhìn Hứa Ninh Thanh đem hộp thức ăn từng cái mở ra.
Nhà hàng Hứa Ninh Thanh chọn trước sau như một đều rất ngon.
Hứa Ninh Thanh tháo mắt kính cất vào ngăn kéo, ánh mắt rơi trên đề toán của Thường Lê, đáp án lựa chọn ABCD của cô nhóc viết rất lớn.
Hắn tùy ý quét qua, chỉ tay vào một bài: "Bài này hình như sai rồi."
"Ừm?" Thường Lê nhìn theo hướng tay hắn.
Hứa Ninh Thanh cầm bút chì, lật mặt sau viết ra lời giải, hai ngón tay kẹp tờ giấy giơ lên trước mặt Thường Lê.
Chữ viết người đàn ông rất đẹp, nét bút trôi chảy.
Thường Lê trước tiên thưởng thức nét chữ một hồi, rồi mới nhìn lời giải của hắn, qua hai giây, cô "A" lên một tiếng, cầm bút đổi C thành D.
"Anh còn tưởng chỉ là thành tích em không tốt lắm thôi."
Hứa Ninh Thanh: "Cái đề toán này thành tích không tốt cũng giải được."
". . ." Thường Lê nguýt hắn.
Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Với cái tài nghệ này của em, thi đại học còn có mấy ngày liệu có kịp không."
"Không phải cháu đang rất nghiêm túc học sao, toán vốn dĩ là môn cháu kém nhất." Thường Lê lầm bầm: "Toán học của chú giỏi vậy thì dạy cháu đi."
Hứa Ninh Thanh thời niên thiếu khá ham chơi, thành tích không nằm trong top, chẳng qua dù sao cao trung cũng được học lớp chọn, lại thông minh sẵn, thành tích khoa học tự nhiên từ trước đến nay cũng không tệ.
"Anh dạy em sợ em nghe không vào." Hứa Ninh Thanh nhàn nhã nói.
Thường Lê ngẩng đầu, không hiểu lắm: "Vì sao?"
"Từ nãy tới giờ đã qua bao lâu rồi mà làm được có tám bài?" Hứa Ninh Thanh híp híp mắt: "Nhìn anh hay là nhìn đề?"
". . ." Thường Lê giờ tay đoạt lại tập đề trong tay hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Ninh Thanh liền bật máy tính mở hội nghị trực tuyến.
Hình như là mấy vấn đề kỹ thuật liên quan tới sản phẩm mới gì đó của công ty, Thường Lê một bên làm bài tập một bên nghe, nghe hồi một chữ cũng không hiểu.
Người đàn ông đã cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi, ống tay áo xắn ngay ngắn lên khuỷu tay, thần sắc ngưng trọng, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, lộ ra thêm vài phần nghiêm nghị.
"Trước tiên ông hãy cùng quản lý bên nhà máy Châu Úc xác nhận lượng cung ứng trong dây chuyền sản xuất, bộ phận kỹ thuật hợp tác với bộ phận nghiên cứu điều tra, tăng hiệu quả và tăng tỷ suất lợi nhuận."
Thường Lê nghe Hứa Ninh Thanh nói, nằm bẹp trên bàn, cằm chống trên mép bàn tiếp tục nhìn đề.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay qua lấy bút gõ hai cái lên bài cô, giọng nói nghiêm nghị: "Ngồi dậy."
Thường Lê dừng lại, mắt nhìn máy tính, nhạy cảm phát giác giọng nam mới vừa rồi đang báo cáo liến thoắng đột nhiên im bặt.
Nhưng Hứa Ninh Thanh dường như không phát hiện, lại hỏi: "Có thấy tối không?"
". . . Có một chút."
Hứa Ninh Thanh mở đèn bàn, đặt bên tay trái Thường Lê.
Lúc này mới hướng tới đám người trong hội nghị nói: "Tiếp tục đi."
Thường Lê: ". . ."
Không hiểu sao lại có loại ảo giác giống như cô là tình nhân lén lút của tổng tài* vậy??
*Nguyên văn là “kim ốc tàng kiều”: giấu mỹ nhân trong toà cao ốc xa hoa.
-
Hội nghị lần này kéo dài bốn mươi phút mới kết thúc, Hứa Ninh Thanh giao phó xong công việc liền đóng giao diện, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, giương mắt nhìn người phía đối diện.
Cũng không biết cô nhóc ngủ từ khi nào, rõ ràng vừa rồi nhìn còn đang làm bài tập, bây giờ lại gác mặt ngồi ngủ.
Hứa Ninh Thanh yên tĩnh nhìn cô hồi lâu.
Thường Lê dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, hàng mi cong dày đen nháy, bị ánh đèn phản chiếu một vòng quạt dưới khoé mắt, làn da trắng đến trong suốt, bờ môi hồng nhạt tự nhiên, giống như thạch hoa anh đào, ngón tay tinh tế thon dài đặt bên mặt.
Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cánh môi cô, hầu kết lưu loát trên dưới khẽ động.
Sau đó hắn mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thường Lê, khom lưng xuống trước mặt cô, nhỏ giọng gọi: "Lê Lê?"
Thường Lê hai mắt đang nhắm, đầu nghiêng nghiêng, mềm mại mơ hồ “Ưm” một tiếng.
Nghe không giống đã tỉnh.
"Ở đây sẽ bị cảm lạnh, về nhà rồi ngủ tiếp." Hứa Ninh Thanh dỗ dành cô: "Nghe lời nào."
Thường Lê đưa tay mềm oặt dụi dụi mắt, lại "Ưm" một tiếng, âm cuối không tự chủ được kéo dài nũng nịu: "Cháu buồn ngủ lắm."
Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng, dứt khoát ngồi xổm bên cạnh cô: "Muốn anh ôm về à."
Nhan sắc ngấp nghé đã lâu, thanh âm trầm thấp dịu dàng, còn nói "Muốn anh ôm về à", ba cái này cộng lại sức sát thương vô cùng lớn.
Thường Lê ngây người mê mẩn, từ từ nhắm hai mắt duỗi tay ôm lấy hắn: "Cũng không phải ------ không thể."
Cô cứ như vậy hai mắt nhắm nghiền ngang nhiên xông qua, ôm lấy cổ Hứa Ninh Thanh, cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy bên cánh môi có chút man mát, cả cảm giác lạnh lạnh trên sống mũi , là kính mắt của hắn.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thường Lê mở mắt ra.
Nhìn thấy đôi mắt hắn gần trong gang tấc.
Cùng hơi thở nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.