Chương 123: Tần Hiệt tự sát
Điềm Thố Ngư
19/04/2022
Lúc Thường Lê tỉnh lại thì không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Chỉ đổ mồ hôi, đầu cũng không còn đau, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bình thuốc đang treo trên cao, thuốc chảy từng giọt từng giọt xuống, đang còn một ít nữa.
Cùng lúc đó, Hứa Ninh Thanh đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
"Tỉnh rồi à." Thanh âm của anh rất chậm, bước nhanh tới.
"Ừm, em bị sốt à?"
Hứa Ninh Thanh: "Ba mươi chín độ, bây giờ đã giảm một chút, còn ba mươi bảy độ sáu."
Anh hướng mắt nhìn lên bình thuốc, đưa tay điều chỉnh tốc độ nước chậm lại, sau đó gọi y tá vào để rút ra.
Anh đỡ Thường Lê ngồi dậy, cầm bữa sáng ban nãy đi mua đặt lên trên bàn: "Em ăn một chút lót dạ đã."
Thường Lê kéo cổ áo lên ngửi, nhíu mày lại: "Em muốn tắm trước, ra nhiều mồ hôi quá."
"Em chịu khó một chút, bây giờ tắm sẽ bị cảm lại mất, đợi buổi trưa trời nóng lên rồi tắm." Giọng của Hứa Ninh Thanh rất dịu dàng: "Ăn sáng trước đã."
Thường Lê cũng không từ chối, nghĩ tới bản thân vừa tắm rửa một cái liền tắm đến vào bệnh viện cảm thấy có chút hoang đường, nhớ đến nguyên nhân tắm rửa lại càng khó mở miệng.
Ăn sáng xong nghỉ ngơi một lát mới đi tắm.
Phòng bệnh đơn ở bệnh viện tư nhân cũng không tệ, tắm rửa xong mở đèn sưởi lên nóng muốn đổ mồ hôi thêm một lần nữa.
Lúc cô đang ngủ Hứa Ninh Thanh đã về nhà lấy quần áo. Tắm rửa xong thay quần áo sạch, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hứa Ninh Thanh đi đến quầy thuốc lấy thuốc, khi trở về nhìn thấy cô đang ngồi trên mép giường lau khô tóc.
Thường Lê quay sang, nhìn thấy anh đang cầm theo túi thuốc: "Nhiều thuốc vậy à."
Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, ném túi thuốc dưới đuôi giường, lại đi vào phòng tắm lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Thường Lê cúi đầu, để cho Hứa Ninh Thanh sấy giúp cô.
Cô có thể cảm nhận được Hứa Ninh Thanh đang không vui, từ tối hôm qua phát hiện cô tắm nước lạnh đến bây giờ, không nói chuyện niềm nở nữa.
Ài dà.
Cô giơ ngón tay lên, ngón trỏ xoa xoa lên cánh tay của anh ở bên cạnh.
Hứa Ninh Thanh dừng động tác lại, nhìn xuống: "Ừm?"
Cô nhỏ giọng nói: "Em đảm bảo với anh sau này sẽ không thức đêm, cũng sẽ không tắm nước lạnh nữa, em không nghĩ tới sẽ bị sốt nghiêm trọng như vậy, anh còn muốn giận tới khi nào đây?"
"Anh không có giận." Tay Hứa Ninh Thanh xuyên qua khe hở giữa làn tóc cô, nhẹ nói: "Chỉ là anh cảm thấy đã không chăm sóc em tốt."
Thường Lê mấp máy môi, tim mềm nhũn, nhẹ nhàng vùi mặt vào lồng ngực anh: "Là em tự làm mình bị sốt, đâu phải tại anh."
Sấy khô tóc, đo lại thân nhiệt, không còn nóng nhiều nữa liền làm thủ tục xuất viện.
Hứa Ninh Thanh xếp gọn đồ đạc, đứng trước mặt cô: "Để anh ôm em xuống nhá?"
"... Không cần đâu, bên ngoài nhiều người lắm."
Hứa Ninh Thanh cười, đỡ cô đứng dậy: "Vậy em tự đi."
Thanh máy hạ xuống, Thường Lê: "Ngày mai phải đến tiêm nữa sao?"
"Ừm, tiêm thuốc hạ sốt là không sao nữa rồi." Hứa Ninh Thanh vuốt đầu cô: "Còn phải đi học nữa."
Hai người đi đến cổng bệnh viện, sau lưng đột nhiên có người kêu một tiếng "Lê Lê".
Cô xoay người, liền nhìn thấy bà nội đang được bảo mẫu trong nhà dìu tay chạy tới: "Ôi trời, sao lại ở bệnh viện rồi, cháu bị sao à?"
Thường Lê vội vàng buông tay Hứa Ninh Thanh ra: "Không có gì đâu bà, chỉ là bị cảm chút thôi, uống thêm ít thuốc là khỏi rồi, sao bà cũng tới bệnh viện vậy ạ?"
"Là A Đàn." Bà nội chỉ vào bảo mẫu đứng bên cạnh: "Lần trước bệnh viện kê sai thuốc, dì ấy lại không biết chữ nên bà đi theo xem sao."
Bà nội nhìn cô một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, lại nói tiếp: "Đừng có mà giấu bà nhé, bị bệnh thì phải xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đừng tự chịu đựng rồi vào bệnh viện nằm đấy."
"Cháu giống như sẽ tự mình chịu đựng không kể khổ với bà sao." Thường Lê cười cười, che giấu hoang mang trong lòng.
Bà nội kéo tay cô: "Sau này bị bệnh thì phải gọi điện về cho ông bà, đừng lúc nào cũng làm phiền chú của cháu, người ta cũng rất bận rộn nhiều việc của công ty."
Hứa Ninh Thanh đứng một bên nói: "Không có gì đâu ạ, gần đâu cháu cũng rảnh rỗi, không phiền đâu."
Nói chuyện một lúc, bà nội mới cùng bảo mẫu đi về hướng quầy thuốc.
Nỗi lo lắng trong lòng Thường Lê không cách nào buông xuống được: "Anh cảm thấy bà nội liệu có nhìn ra cái gì không?"
Hứa Ninh Thanh ngừng lại, người thế hệ trước đã trải qua nhiều chuyện, có những việc chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ, huống hồ ban nãy bọn họ còn nắm tay, không biết là đã bị nhìn thấy hay chưa.
Anh cúi xuống nhìn Thường Lê, cô nhóc vừa mới xuất viện nên anh cũng không muốn khiến cô căng thẳng: "... Chắc là không đâu."
Thường Lê gật gật đầu: "Em cũng cảm thấy vậy."
Ngồi lên xe, Hứa Ninh Thanh thắt dây an toàn cho cô: "Em dự định khi nào nói cho bọn họ biết chuyện của hai chúng ta?"
"Em không biết nữa." Thường Lê khó xử nói: "Hay là qua mấy năm nữa chúng ta trực tiếp đi lĩnh chứng rồi nói cho hai người họ đi."
Hứa Ninh Thanh nhíu mày một cái, cười: "Không sợ ông nội em sẽ đánh chết anh à?"
"Sao lại đánh anh, ông nội em rất thích anh nha, còn muốn anh làm con trai ông ấy."
"..."
Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, không nói gì.
Công nhận năng lực của anh là một chuyện, đồng ý để anh là cháu rể là một chuyện khác, Hứa Ninh Thanh biết rõ thanh danh trước kia của mình xấu đến nhường nào, đến cả Hứa Thừa Sinh còn chẳng muốn quản anh nữa là.
Muốn để hai người họ chấp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, không nên kéo dài quá lâu.
Anh lái xe ra khỏi bệnh viện: "Hay là kì nghỉ đông nay anh đến nhà em nhé."
"Dạ?"
"Công khai yêu đương."
"..."
Chân gà trong tay Thường Lê vì câu nói của anh mà "Lạch cạch" rơi ngược vào trong túi, nhìn về phía anh: "Sao lại sớm vậy?"
"Sợ em chạy trốn, phải sớm để em chịu trách nhiệm với anh." Hứa Ninh Thanh hờ hững nói: "Công khai xong thì kéo em đi lĩnh chứng luôn."
Thường Lê hơi chớp mắt, nghe mấy lời của anh giống như tương lai đã được định sẵn rõ ràng, nhưng lại nghĩ thấy không đúng lắm: "Nghỉ đông này em đã đủ tuổi đâu, lĩnh chứng cái gì chứ?"
Trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, là điện thoại của Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê quay đầu: "Điện thoại của anh đang ở đâu?"
"Túi áo khoác ở đằng sau." Hứa Ninh Thanh nói: "Em lấy giúp anh với."
Cô lấy điện thoại ra, quét mắt nhìn lên màn hình, một chuỗi dãy sô không ghi chú.
Hứa Ninh Thanh nhận: "Alo."
Thường Lê thấy sắc mặt anh chợt trầm xuống, đạp phanh chậm lại rồi dừng ở ven đường: "Tình huống bây giờ thế nào rồi?"
...
Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê, môi mím thành một đường thẳng, chầm chậm nói: "Là Tần Hiệt."
Thường Lê nghe được cái tên này cơ hồ toát mồ hôi lưng.
Hứa Ninh Thanh: "Mẹ hắn gọi tới, nói bây giờ đang ở bệnh viện Thành Đông, tự sát không thành."
Cô trợn to mắt, không thể tin được: "Cái gì cơ?"
"Anh phải đi xem một chuyến, để anh đưa em về nhà trước." Lo lắng cô sẽ sợ hãi, Hứa Ninh Thanh còn nở nụ cười, giọng nói ấm áp: "Anh sẽ về nhanh thôi."
"Nhưng em muốn đi với anh."
Hứa Ninh Thanh trầm mặc nhìn cô, cuối cùng gật đầu: "Được."
Bây giờ Tần Hiệt đang ở bệnh viện Thành Đông, cách đây rất xa.
Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lúc trước Hứa Ninh Thanh nói với cô, mẹ ruột Tần Hiệt có vấn đề về tâm thần, có thể di truyền, cho nên khả năng phát tác của Tần Hiệt và Tần Nguyệt rất cao, sau khi Tần Nguyệt chết thì Tần Hiện cũng phát sinh vấn đề tâm lý, điều trị ở nước ngoài một khoảng thời gian rất dài.
Mà bây giờ...
Hành lang phòng bệnh VIP rất yên ắng, chỉ có một người phụ nữ đang ngồi, cúi đầu đan ngón tay vào tóc, mặt chôn dưới khuỷu tay.
Nghe được tiếng bước chân của họ mới ngẩng đầu.
Đôi mắt của bà rất giống Tần Hiệt, chỉ là ảm đạm vô hồn hơn một chút, những vết chân chim hằn trên khuôn mặt, nhìn ra được đã nhiều tuổi rồi, Thường Lê nhận ra đây chính là người mẹ ruột kia của Tần Hiệt và Tần Nguyệt.
Bà xoa tay lên quần, đứng dậy.
Hứa Ninh Thanh: "Tần Hiệt sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi." Tay bà không ngừng bứt bứt cọ cọ ống quần: "Tôi nghe Tần Hiệt nói, cậu muốn đâm đơn kiện à."
Hứa Ninh Thanh im lặng.
"Tôi biết A Hiệt về nước tìm cậu, nói chút lời khó nghe làm chút việc không đúng, nhưng trước đó không phải đã giam giữ nửa tháng rồi sao, A Hiệt coi như đã trả giá đắt rồi, sao lại muốn kiện nữa, lần này thua kiện là phải ngồi tù đó." Người đàn bà cúi thấp thân người xuống: "Tôi biết cậu là người tốt, trạng thái tình thần của thằng bé không ổn định, đừng tra tấn nó bằng cách này có được không?"
Thường Lê nhíu mày lại, nhịn không được nói: "Dì à, ban đầu hắn lái xe đâm phải người, cũng may không có việc gì nên mới giam giữ mười lăm ngày, nghiêm trọng hơn một chút là thành phạm tội dì biết không, tội âm mưu giết người đó, nhưng sau khi hắn bị giam giữ vẫn chưa từ bỏ ý định, dì không thể nói một câu 'người tốt' là bọn cháu coi như không có chuyện gì được."
Mẹ Tần nhìn về phía Thường Lê ở bên cạnh, liên tục gật đầu: "Tôi biết tôi biết, cháu nói đúng, tôi đảm bảo sau này A Hiệt sẽ không quay lại quấy rầy hai người, chờ sau khi xuất viện tôi sẽ dẫn nó xuất ngoại, vĩnh viễn không quay về nữa."
Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, anh đang im lặng nghe, một lát sau mới hơi gật đầu: "Để anh vào xem hắn trước."
Anh cúi đầu nhẹ nói với Thường Lê: "Em vừa mới xuất viện đừng đi vào, ở bên ngoài chờ anh một lát."
"Được."
Trên hành lang chỉ còn lại Thường Lê và mẹ Tần, cô hướng mắt nhìn vào phòng bệnh, Hứa Ninh Thanh đang nói chuyện với bác sĩ, cô quay đầu lại, nói với mẹ Tần: "Dì ngồi xuống ghế đi."
Tần mẫu gật đầu: "Ầy."
Tính toán tuổi tác, Hứa Ninh Thanh và Tần Hiệt bằng tuổi nhau, mẹ Tần cùng Trần Điềm chắc cũng tương tự, nhưng nhìn trông có tuổi hơn nhiều, con ngươi ố vàng, đục như đám mây mù, không nhìn rõ ánh sáng.
Thường Lê dựa vào ghế, trong lòng thở dài.
"Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh à?" Mẹ Tần nhẹ giọng hỏi.
Thường Lê: "Vâng."
"À ------" Mẹ Tần nhẹ nhàng chậm rãi cảm thán, giống như một chiếc ống thổi cũ nát: "Bạn gái à."
Nghĩ đến quan hệ giữa Tần Nguyệt với Hứa Ninh Thanh, Thường Lê bỗng không biết nên nói gì, nhưng vẫn không ngừng nhíu mũi lại, cô không thích người khác đem Tần Nguyệt và Hứa Ninh Thanh đặt cùng một chỗ, cũng không thích người khác nhắc đến việc cô là bạn gái của Hứa Ninh Thanh như vậy.
Nói cho cùng chuyện ngoài ý muốn lần đó là do Tần Nguyệt đơn phương, Hứa Ninh Thanh hoàn toàn vô tội.
"Tần Hiệt... Tại sao lại muốn tự sát?"
Mẹ Tần thở dài: "Thằng bé từ nhỏ đã rất thân thiết với em gái, rất thương yêu em gái, sau khi con bé nhảy lầu thì đã rơi vào trầm cảm, chuyện này thực ra cũng phải trách tôi, là tôi sinh ra chúng nó, sau này phía ba thằng bé không cần con trai nữa, cho tôi một khoản tiền mang nó ra nước ngoài điều trị."
Thường Lê yên lặng lắng nghe.
"Điều trị ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã ổn định hơn, đoạn thời gian trước là ngày dỗ em gái nó, bọn tôi về nhà thăm con bé, chỉ là tôi không nghĩ nó sẽ đi tìm Hứa Ninh Thanh, sau khi nhận được đơn hầu toà của toà án thì rất kích động, buổi sáng tôi ra ngoài mua đồ ăn, về nhà thì thấy nó... uống thuốc ngủ rồi."
Giọng nói mẹ Tần nghẹn ngào, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt: "May mà cứu được."
"Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh." Mẹ Tần nhìn Thường Lê, nắm lấy tay cô: "Có thể thay tôi nói giúp vài câu, bảo cậu ta đừng truy cứu Tần Hiệt nữa có được không?"
Thường Lê khẽ nói: "Những tổn thương lúc trước anh ấy phải một mình chịu đựng, cháu là bạn gái cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này."
"Tôi biết việc này đã mang đến cho cậu ấy rất nhiều phiền toái, là A Hiệt không hiểu chuyện, khi đó cảnh sát điều tra ra rồi mà vẫn không chịu tin tưởng, nhưng dù gì trạng thái tinh thần của thằng bé cũng không tốt, lại phải đi kiện tụng tôi sợ nó không chống đỡ được."
Vành mắt mẹ Tần đỏ ửng, hai tay không ngừng run rẩy: "Nhưng con gái của tôi chết cũng có liên quan đến cậu ta mà, tôi biết chuyện này không thể trách ai, nhưng vì cậu ta mà con bé mới nhảy lầu, bây giờ không thể chừa cho A Hiệt của chúng tôi một con đường sống ư..."
Móng tay Thường Lê bấm chặt vào lòng bàn tay, không thể tin được cái lập luận này.
"Cái gì mà cũng có liên quan đến anh ấy, từ trước tới nay Hứa Ninh Thanh chưa bao giờ biểu hiện rằng mình thích Tần Nguyệt, dì đã nói cảnh sát điều tra rồi cũng phải biết trong chuyện này người bị hại từ đầu tới cuối là anh ấy."
"Chẳng qua anh ấy là được người ta thích mà thôi, dì có biết khi ấy có bao nhiêu người đàm tếu gièm pha anh ấy, dì có biết Tần Nguyệt cố ý chờ Hứa Ninh Thanh để anh ấy tận mắt nhìn thấy cô ta tự sát, cố ý muốn anh ấy ban đêm không ngủ ngon giấc không? Hứa Ninh Thanh làm gì sai chứ, suy cho cùng anh ấy chỉ từ chối một đứa con gái mà thôi, chuyện hai bên tình nguyện, nào có chuyện không được đáp trả lại suy nghĩ cực đoan rồi đi trách anh ấy?"
Âm thanh Thường Lê bắt đầu run rẩy, hốc mắt nóng lên: "Bây giờ Tần Hiệt hết lần này đến lần khác chắn đường anh ấy, theo dõi anh ấy, lái xe đâm vào anh ấy, lại còn vu khống anh ấy, dựa vào cái gì mà anh ấy phải tha thứ cho Tần Hiệt, bởi vì mấy chuyện không tồn tại trong quá khứ sao?"
"Dì à, con người cũng là máu thịt cả thôi." Thường Lê cảm giác như nước mắt sắp trực trào đến nơi: "Dì có thể thiên vị con trai dì, nhưng không thể không công bằng với Hứa Ninh Thanh như vậy."
Thường Lê không nhịn được những lời ác độc.
Tần Nguyệt chết là do cô ta tự nguyện, dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho Hứa Ninh Thanh.
Ngày giỗ năm nay của Tần Nguyệt, Hứa Ninh Thanh mang hoa đến trước mộ đã là tận lòng rồi.
Tần Nguyệt với Tần Hiệt thành ra như bây giờ cũng không liên quan tới Hứa Ninh Thanh, mà là di truyền từ mẹ bọn họ.
Những lời ác độc này Thường Lê không nhịn được muốn nói ra, nhưng nhìn vào khuôn mặt tang thương của mẹ Tần vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Lồng ngực phập phòng, bởi vì vừa mới bị sốt, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
- -----
Trans: Xin lỗi mọi người vì vắng bóng thời gian khá dài. Trà sẽ cố gắng đăng đều chương nhất có thể:3
Chỉ đổ mồ hôi, đầu cũng không còn đau, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bình thuốc đang treo trên cao, thuốc chảy từng giọt từng giọt xuống, đang còn một ít nữa.
Cùng lúc đó, Hứa Ninh Thanh đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
"Tỉnh rồi à." Thanh âm của anh rất chậm, bước nhanh tới.
"Ừm, em bị sốt à?"
Hứa Ninh Thanh: "Ba mươi chín độ, bây giờ đã giảm một chút, còn ba mươi bảy độ sáu."
Anh hướng mắt nhìn lên bình thuốc, đưa tay điều chỉnh tốc độ nước chậm lại, sau đó gọi y tá vào để rút ra.
Anh đỡ Thường Lê ngồi dậy, cầm bữa sáng ban nãy đi mua đặt lên trên bàn: "Em ăn một chút lót dạ đã."
Thường Lê kéo cổ áo lên ngửi, nhíu mày lại: "Em muốn tắm trước, ra nhiều mồ hôi quá."
"Em chịu khó một chút, bây giờ tắm sẽ bị cảm lại mất, đợi buổi trưa trời nóng lên rồi tắm." Giọng của Hứa Ninh Thanh rất dịu dàng: "Ăn sáng trước đã."
Thường Lê cũng không từ chối, nghĩ tới bản thân vừa tắm rửa một cái liền tắm đến vào bệnh viện cảm thấy có chút hoang đường, nhớ đến nguyên nhân tắm rửa lại càng khó mở miệng.
Ăn sáng xong nghỉ ngơi một lát mới đi tắm.
Phòng bệnh đơn ở bệnh viện tư nhân cũng không tệ, tắm rửa xong mở đèn sưởi lên nóng muốn đổ mồ hôi thêm một lần nữa.
Lúc cô đang ngủ Hứa Ninh Thanh đã về nhà lấy quần áo. Tắm rửa xong thay quần áo sạch, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hứa Ninh Thanh đi đến quầy thuốc lấy thuốc, khi trở về nhìn thấy cô đang ngồi trên mép giường lau khô tóc.
Thường Lê quay sang, nhìn thấy anh đang cầm theo túi thuốc: "Nhiều thuốc vậy à."
Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, ném túi thuốc dưới đuôi giường, lại đi vào phòng tắm lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Thường Lê cúi đầu, để cho Hứa Ninh Thanh sấy giúp cô.
Cô có thể cảm nhận được Hứa Ninh Thanh đang không vui, từ tối hôm qua phát hiện cô tắm nước lạnh đến bây giờ, không nói chuyện niềm nở nữa.
Ài dà.
Cô giơ ngón tay lên, ngón trỏ xoa xoa lên cánh tay của anh ở bên cạnh.
Hứa Ninh Thanh dừng động tác lại, nhìn xuống: "Ừm?"
Cô nhỏ giọng nói: "Em đảm bảo với anh sau này sẽ không thức đêm, cũng sẽ không tắm nước lạnh nữa, em không nghĩ tới sẽ bị sốt nghiêm trọng như vậy, anh còn muốn giận tới khi nào đây?"
"Anh không có giận." Tay Hứa Ninh Thanh xuyên qua khe hở giữa làn tóc cô, nhẹ nói: "Chỉ là anh cảm thấy đã không chăm sóc em tốt."
Thường Lê mấp máy môi, tim mềm nhũn, nhẹ nhàng vùi mặt vào lồng ngực anh: "Là em tự làm mình bị sốt, đâu phải tại anh."
Sấy khô tóc, đo lại thân nhiệt, không còn nóng nhiều nữa liền làm thủ tục xuất viện.
Hứa Ninh Thanh xếp gọn đồ đạc, đứng trước mặt cô: "Để anh ôm em xuống nhá?"
"... Không cần đâu, bên ngoài nhiều người lắm."
Hứa Ninh Thanh cười, đỡ cô đứng dậy: "Vậy em tự đi."
Thanh máy hạ xuống, Thường Lê: "Ngày mai phải đến tiêm nữa sao?"
"Ừm, tiêm thuốc hạ sốt là không sao nữa rồi." Hứa Ninh Thanh vuốt đầu cô: "Còn phải đi học nữa."
Hai người đi đến cổng bệnh viện, sau lưng đột nhiên có người kêu một tiếng "Lê Lê".
Cô xoay người, liền nhìn thấy bà nội đang được bảo mẫu trong nhà dìu tay chạy tới: "Ôi trời, sao lại ở bệnh viện rồi, cháu bị sao à?"
Thường Lê vội vàng buông tay Hứa Ninh Thanh ra: "Không có gì đâu bà, chỉ là bị cảm chút thôi, uống thêm ít thuốc là khỏi rồi, sao bà cũng tới bệnh viện vậy ạ?"
"Là A Đàn." Bà nội chỉ vào bảo mẫu đứng bên cạnh: "Lần trước bệnh viện kê sai thuốc, dì ấy lại không biết chữ nên bà đi theo xem sao."
Bà nội nhìn cô một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, lại nói tiếp: "Đừng có mà giấu bà nhé, bị bệnh thì phải xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đừng tự chịu đựng rồi vào bệnh viện nằm đấy."
"Cháu giống như sẽ tự mình chịu đựng không kể khổ với bà sao." Thường Lê cười cười, che giấu hoang mang trong lòng.
Bà nội kéo tay cô: "Sau này bị bệnh thì phải gọi điện về cho ông bà, đừng lúc nào cũng làm phiền chú của cháu, người ta cũng rất bận rộn nhiều việc của công ty."
Hứa Ninh Thanh đứng một bên nói: "Không có gì đâu ạ, gần đâu cháu cũng rảnh rỗi, không phiền đâu."
Nói chuyện một lúc, bà nội mới cùng bảo mẫu đi về hướng quầy thuốc.
Nỗi lo lắng trong lòng Thường Lê không cách nào buông xuống được: "Anh cảm thấy bà nội liệu có nhìn ra cái gì không?"
Hứa Ninh Thanh ngừng lại, người thế hệ trước đã trải qua nhiều chuyện, có những việc chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ, huống hồ ban nãy bọn họ còn nắm tay, không biết là đã bị nhìn thấy hay chưa.
Anh cúi xuống nhìn Thường Lê, cô nhóc vừa mới xuất viện nên anh cũng không muốn khiến cô căng thẳng: "... Chắc là không đâu."
Thường Lê gật gật đầu: "Em cũng cảm thấy vậy."
Ngồi lên xe, Hứa Ninh Thanh thắt dây an toàn cho cô: "Em dự định khi nào nói cho bọn họ biết chuyện của hai chúng ta?"
"Em không biết nữa." Thường Lê khó xử nói: "Hay là qua mấy năm nữa chúng ta trực tiếp đi lĩnh chứng rồi nói cho hai người họ đi."
Hứa Ninh Thanh nhíu mày một cái, cười: "Không sợ ông nội em sẽ đánh chết anh à?"
"Sao lại đánh anh, ông nội em rất thích anh nha, còn muốn anh làm con trai ông ấy."
"..."
Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, không nói gì.
Công nhận năng lực của anh là một chuyện, đồng ý để anh là cháu rể là một chuyện khác, Hứa Ninh Thanh biết rõ thanh danh trước kia của mình xấu đến nhường nào, đến cả Hứa Thừa Sinh còn chẳng muốn quản anh nữa là.
Muốn để hai người họ chấp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, không nên kéo dài quá lâu.
Anh lái xe ra khỏi bệnh viện: "Hay là kì nghỉ đông nay anh đến nhà em nhé."
"Dạ?"
"Công khai yêu đương."
"..."
Chân gà trong tay Thường Lê vì câu nói của anh mà "Lạch cạch" rơi ngược vào trong túi, nhìn về phía anh: "Sao lại sớm vậy?"
"Sợ em chạy trốn, phải sớm để em chịu trách nhiệm với anh." Hứa Ninh Thanh hờ hững nói: "Công khai xong thì kéo em đi lĩnh chứng luôn."
Thường Lê hơi chớp mắt, nghe mấy lời của anh giống như tương lai đã được định sẵn rõ ràng, nhưng lại nghĩ thấy không đúng lắm: "Nghỉ đông này em đã đủ tuổi đâu, lĩnh chứng cái gì chứ?"
Trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, là điện thoại của Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê quay đầu: "Điện thoại của anh đang ở đâu?"
"Túi áo khoác ở đằng sau." Hứa Ninh Thanh nói: "Em lấy giúp anh với."
Cô lấy điện thoại ra, quét mắt nhìn lên màn hình, một chuỗi dãy sô không ghi chú.
Hứa Ninh Thanh nhận: "Alo."
Thường Lê thấy sắc mặt anh chợt trầm xuống, đạp phanh chậm lại rồi dừng ở ven đường: "Tình huống bây giờ thế nào rồi?"
...
Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê, môi mím thành một đường thẳng, chầm chậm nói: "Là Tần Hiệt."
Thường Lê nghe được cái tên này cơ hồ toát mồ hôi lưng.
Hứa Ninh Thanh: "Mẹ hắn gọi tới, nói bây giờ đang ở bệnh viện Thành Đông, tự sát không thành."
Cô trợn to mắt, không thể tin được: "Cái gì cơ?"
"Anh phải đi xem một chuyến, để anh đưa em về nhà trước." Lo lắng cô sẽ sợ hãi, Hứa Ninh Thanh còn nở nụ cười, giọng nói ấm áp: "Anh sẽ về nhanh thôi."
"Nhưng em muốn đi với anh."
Hứa Ninh Thanh trầm mặc nhìn cô, cuối cùng gật đầu: "Được."
Bây giờ Tần Hiệt đang ở bệnh viện Thành Đông, cách đây rất xa.
Thường Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lúc trước Hứa Ninh Thanh nói với cô, mẹ ruột Tần Hiệt có vấn đề về tâm thần, có thể di truyền, cho nên khả năng phát tác của Tần Hiệt và Tần Nguyệt rất cao, sau khi Tần Nguyệt chết thì Tần Hiện cũng phát sinh vấn đề tâm lý, điều trị ở nước ngoài một khoảng thời gian rất dài.
Mà bây giờ...
Hành lang phòng bệnh VIP rất yên ắng, chỉ có một người phụ nữ đang ngồi, cúi đầu đan ngón tay vào tóc, mặt chôn dưới khuỷu tay.
Nghe được tiếng bước chân của họ mới ngẩng đầu.
Đôi mắt của bà rất giống Tần Hiệt, chỉ là ảm đạm vô hồn hơn một chút, những vết chân chim hằn trên khuôn mặt, nhìn ra được đã nhiều tuổi rồi, Thường Lê nhận ra đây chính là người mẹ ruột kia của Tần Hiệt và Tần Nguyệt.
Bà xoa tay lên quần, đứng dậy.
Hứa Ninh Thanh: "Tần Hiệt sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi." Tay bà không ngừng bứt bứt cọ cọ ống quần: "Tôi nghe Tần Hiệt nói, cậu muốn đâm đơn kiện à."
Hứa Ninh Thanh im lặng.
"Tôi biết A Hiệt về nước tìm cậu, nói chút lời khó nghe làm chút việc không đúng, nhưng trước đó không phải đã giam giữ nửa tháng rồi sao, A Hiệt coi như đã trả giá đắt rồi, sao lại muốn kiện nữa, lần này thua kiện là phải ngồi tù đó." Người đàn bà cúi thấp thân người xuống: "Tôi biết cậu là người tốt, trạng thái tình thần của thằng bé không ổn định, đừng tra tấn nó bằng cách này có được không?"
Thường Lê nhíu mày lại, nhịn không được nói: "Dì à, ban đầu hắn lái xe đâm phải người, cũng may không có việc gì nên mới giam giữ mười lăm ngày, nghiêm trọng hơn một chút là thành phạm tội dì biết không, tội âm mưu giết người đó, nhưng sau khi hắn bị giam giữ vẫn chưa từ bỏ ý định, dì không thể nói một câu 'người tốt' là bọn cháu coi như không có chuyện gì được."
Mẹ Tần nhìn về phía Thường Lê ở bên cạnh, liên tục gật đầu: "Tôi biết tôi biết, cháu nói đúng, tôi đảm bảo sau này A Hiệt sẽ không quay lại quấy rầy hai người, chờ sau khi xuất viện tôi sẽ dẫn nó xuất ngoại, vĩnh viễn không quay về nữa."
Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh một chút, anh đang im lặng nghe, một lát sau mới hơi gật đầu: "Để anh vào xem hắn trước."
Anh cúi đầu nhẹ nói với Thường Lê: "Em vừa mới xuất viện đừng đi vào, ở bên ngoài chờ anh một lát."
"Được."
Trên hành lang chỉ còn lại Thường Lê và mẹ Tần, cô hướng mắt nhìn vào phòng bệnh, Hứa Ninh Thanh đang nói chuyện với bác sĩ, cô quay đầu lại, nói với mẹ Tần: "Dì ngồi xuống ghế đi."
Tần mẫu gật đầu: "Ầy."
Tính toán tuổi tác, Hứa Ninh Thanh và Tần Hiệt bằng tuổi nhau, mẹ Tần cùng Trần Điềm chắc cũng tương tự, nhưng nhìn trông có tuổi hơn nhiều, con ngươi ố vàng, đục như đám mây mù, không nhìn rõ ánh sáng.
Thường Lê dựa vào ghế, trong lòng thở dài.
"Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh à?" Mẹ Tần nhẹ giọng hỏi.
Thường Lê: "Vâng."
"À ------" Mẹ Tần nhẹ nhàng chậm rãi cảm thán, giống như một chiếc ống thổi cũ nát: "Bạn gái à."
Nghĩ đến quan hệ giữa Tần Nguyệt với Hứa Ninh Thanh, Thường Lê bỗng không biết nên nói gì, nhưng vẫn không ngừng nhíu mũi lại, cô không thích người khác đem Tần Nguyệt và Hứa Ninh Thanh đặt cùng một chỗ, cũng không thích người khác nhắc đến việc cô là bạn gái của Hứa Ninh Thanh như vậy.
Nói cho cùng chuyện ngoài ý muốn lần đó là do Tần Nguyệt đơn phương, Hứa Ninh Thanh hoàn toàn vô tội.
"Tần Hiệt... Tại sao lại muốn tự sát?"
Mẹ Tần thở dài: "Thằng bé từ nhỏ đã rất thân thiết với em gái, rất thương yêu em gái, sau khi con bé nhảy lầu thì đã rơi vào trầm cảm, chuyện này thực ra cũng phải trách tôi, là tôi sinh ra chúng nó, sau này phía ba thằng bé không cần con trai nữa, cho tôi một khoản tiền mang nó ra nước ngoài điều trị."
Thường Lê yên lặng lắng nghe.
"Điều trị ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã ổn định hơn, đoạn thời gian trước là ngày dỗ em gái nó, bọn tôi về nhà thăm con bé, chỉ là tôi không nghĩ nó sẽ đi tìm Hứa Ninh Thanh, sau khi nhận được đơn hầu toà của toà án thì rất kích động, buổi sáng tôi ra ngoài mua đồ ăn, về nhà thì thấy nó... uống thuốc ngủ rồi."
Giọng nói mẹ Tần nghẹn ngào, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt: "May mà cứu được."
"Cháu là bạn gái Hứa Ninh Thanh." Mẹ Tần nhìn Thường Lê, nắm lấy tay cô: "Có thể thay tôi nói giúp vài câu, bảo cậu ta đừng truy cứu Tần Hiệt nữa có được không?"
Thường Lê khẽ nói: "Những tổn thương lúc trước anh ấy phải một mình chịu đựng, cháu là bạn gái cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này."
"Tôi biết việc này đã mang đến cho cậu ấy rất nhiều phiền toái, là A Hiệt không hiểu chuyện, khi đó cảnh sát điều tra ra rồi mà vẫn không chịu tin tưởng, nhưng dù gì trạng thái tinh thần của thằng bé cũng không tốt, lại phải đi kiện tụng tôi sợ nó không chống đỡ được."
Vành mắt mẹ Tần đỏ ửng, hai tay không ngừng run rẩy: "Nhưng con gái của tôi chết cũng có liên quan đến cậu ta mà, tôi biết chuyện này không thể trách ai, nhưng vì cậu ta mà con bé mới nhảy lầu, bây giờ không thể chừa cho A Hiệt của chúng tôi một con đường sống ư..."
Móng tay Thường Lê bấm chặt vào lòng bàn tay, không thể tin được cái lập luận này.
"Cái gì mà cũng có liên quan đến anh ấy, từ trước tới nay Hứa Ninh Thanh chưa bao giờ biểu hiện rằng mình thích Tần Nguyệt, dì đã nói cảnh sát điều tra rồi cũng phải biết trong chuyện này người bị hại từ đầu tới cuối là anh ấy."
"Chẳng qua anh ấy là được người ta thích mà thôi, dì có biết khi ấy có bao nhiêu người đàm tếu gièm pha anh ấy, dì có biết Tần Nguyệt cố ý chờ Hứa Ninh Thanh để anh ấy tận mắt nhìn thấy cô ta tự sát, cố ý muốn anh ấy ban đêm không ngủ ngon giấc không? Hứa Ninh Thanh làm gì sai chứ, suy cho cùng anh ấy chỉ từ chối một đứa con gái mà thôi, chuyện hai bên tình nguyện, nào có chuyện không được đáp trả lại suy nghĩ cực đoan rồi đi trách anh ấy?"
Âm thanh Thường Lê bắt đầu run rẩy, hốc mắt nóng lên: "Bây giờ Tần Hiệt hết lần này đến lần khác chắn đường anh ấy, theo dõi anh ấy, lái xe đâm vào anh ấy, lại còn vu khống anh ấy, dựa vào cái gì mà anh ấy phải tha thứ cho Tần Hiệt, bởi vì mấy chuyện không tồn tại trong quá khứ sao?"
"Dì à, con người cũng là máu thịt cả thôi." Thường Lê cảm giác như nước mắt sắp trực trào đến nơi: "Dì có thể thiên vị con trai dì, nhưng không thể không công bằng với Hứa Ninh Thanh như vậy."
Thường Lê không nhịn được những lời ác độc.
Tần Nguyệt chết là do cô ta tự nguyện, dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho Hứa Ninh Thanh.
Ngày giỗ năm nay của Tần Nguyệt, Hứa Ninh Thanh mang hoa đến trước mộ đã là tận lòng rồi.
Tần Nguyệt với Tần Hiệt thành ra như bây giờ cũng không liên quan tới Hứa Ninh Thanh, mà là di truyền từ mẹ bọn họ.
Những lời ác độc này Thường Lê không nhịn được muốn nói ra, nhưng nhìn vào khuôn mặt tang thương của mẹ Tần vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Lồng ngực phập phòng, bởi vì vừa mới bị sốt, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
- -----
Trans: Xin lỗi mọi người vì vắng bóng thời gian khá dài. Trà sẽ cố gắng đăng đều chương nhất có thể:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.