Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 87: Tần Nguyệt

Điềm Thố Ngư

16/11/2021

Thường Lê xem xong thời gian mua vé, vừa muốn nói gì đó, bên cạnh bỗng nhiên có một người đàn ông đi tới, cười vươn tay chào hỏi Hứa Ninh Thanh: "Thì ra thật sự là Hứa tổng, tôi đã ở bên đó nhìn một hồi lâu."

Hứa Ninh Thanh trên mặt không biểu tình gì, lúc nhìn thấy người kia, cả người lộ ra toàn là vẻ lạnh lùng xa cách, hắn không nắm tay, cứ như vậy ngồi im ở đó.

Người đàn ông kia cũng không để ý, cười thu tay lại, nhìn qua Thường Lê đối diện: "Tôi nghe nói gần đây cậu đang thích một đứa trẻ, chính là cô ấy à?"

Hắn nói xong liền hơi cúi người, hướng lại gần Thường Lê: "Rất xinh đấy, nhưng mà không cùng phong cách với Tần Nguyệt nha."

Hắn lại hướng Hứa Ninh Thanh nở một nụ cười: "Đổi khẩu vị à Hứa tổng?"

Thường Lê nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng xem "Tần Nguyệt" trong miệng hắn là ai, lại bị câu nói của hắn nhằm vào Hứa Ninh Thanh làm cho kích động.

Cảm thấy lời nói của người này một chữ cũng không thoải mái.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy, thần sắc lãnh đạm, thô bạo nắm lấy phần gáy hắn đem người từ trước mặt Thường Lê lôi ra, lưng người kia đâm vào bàn ăn bên cạnh, vang lên tiếng chói tai.

Hứa Ninh Thanh mặt không biểu tình cúi xuống nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo nói: "Mày có giỏi thì nói lại lần nữa xem."

Thường Lê đứng lên: "Hứa Ninh Thanh."

Hắn quay đầu nhìn cô, lạnh lùng trong mắt cũng rút đi chút ít.

Bọn họ ở bên này gây động tĩnh không nhỏ, phục vụ rất nhanh liền đi tới, gật đầu dò hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì không ạ?"

Thường Lê vội nói: "Người này ban nãy nói mấy lời quấy rối tôi, phiên mọi người mau chóng đuổi hắn ra ngoài."

Nhân viên phục vụ dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đang bị Hứa Ninh Thanh nắm lấy.

Người kia bị đổ oan vô cớ cũng không để ý, nhìn Thường Lê cười: "Thì ra lần này tìm người ăn nói khéo léo, chỉ hy vọng sau này sẽ không phải kết thúc như Tần Nguyệt."

"Hứa Ninh Thanh." Thường Lê nắm chặt cổ tay của hắn, có thể cảm nhận được bây giờ hắn đang cố gắng đè nén lửa giận: "Chú buông ra trước đã."

Hứa Ninh Thanh ngừng hai giây, đẩy người kia ra, buông lỏng tay.

Người đàn ông kia đâm vào góc bàn, cau mày "chậc" một tiếng, phục vụ đi đến bên cạnh hắn, nắm bắt thời cơ nói: "Chào anh, nhà hàng chúng tôi nghiêm cấm gây ồn ào, phiền anh phối hợp."

Hắn cũng không nói thêm lời gì kỳ quái, trừng mắt nhìn Hứa Ninh Thanh một cái, liền theo phục vụ đi ra ngoài.

Thường Lê nhẹ nhàng thở ra.

Cô lặng lẽ giương mắt thăm dò Hứa Ninh Thanh, gương mặt lạnh xuống càng lộ ra góc cạch rõ ràng, con ngươi đen trầm như đáy cốc, mí mắt cụp xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Người ban nãy." Thường Lê mím môi, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: "Chú quen à?"

Hứa Ninh Thanh: "Bạn học thời đại học."

".. Ồ." Thường Lê sờ sờ lọn tóc.

Còn muốn nói gì đó, Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên cầm khăn ướt lau tay hỏi: "Ăn no chưa, no rồi thì để anh đưa em về nhà, không phải còn nhiều bài muốn ôn sao."

Thường Lê nuốt xuống lời muốn hỏi: "Ừm, được ạ."

Lên xe. Thường Lê có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Hứa Ninh Thanh thật sự không tốt, cả người đều là lạnh lùng cùng buồn bực, hắn rất ít khi như vậy.

Người ban nãy với hắn có gì không thoải mái sao?

Giống như quan hệ giữa cô và Lê Hoan?

Nhưng dù quan hệ của cô với Lê Hoan không được tốt cũng không tới mức sẽ giống như một màn kia trong nhà hàng.

Thường Lê quay đầu nhìn xe cộ lướt qua ngoài đường.

Thời tiết đã ấm áp hơn, bắt đầu có không khí mùa hạ, rõ ràng nhất là lúc này, dù đã ăn tối xong nhưng trời vẫn chưa hoàn toàn trầm xuống, bầu trời vẫn là mảng lớn xanh ngát, xa xa thoáng chút ráng chiều màu mỡ gà đang buông xuống.

Đến chung cư Minh Tây, Thường Lê cầm túi sách xuống xe, Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nhìn qua, giơ ngón trỏ cầm túi cho cô.

Giống như thường ngày hắn giúp cô mang túi sách rồi đưa cô về tận nhà.



Hai người sóng vai nhau đứng chờ thang máy.

"Chú ơi."

"Ừm?"

"Lát nữa chú định đi đâu à?"

"Đâu có, làm sao vậy?"

Thường Lê nghiêng đầu nhìn hắn: "Chú đừng chạy đi tìm người kia nha."

Hứa Ninh Thanh rủ mắt xuống, không nói chuyện, ánh mắt biểu lộ sự nghi hoặc.

"Cháu cảm thấy hắn không được bình thường, cũng không biết, tới khi gặp lại chú hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa, cứ như cháu và Lê Hoan bây giờ đi, cháu không thèm để ý cô ta liền thanh tĩnh đi nhiều." Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh cười, giơ tay vò tóc cô: "Em sợ anh chạy đi đánh hắn à?"

"Chú vừa rồi chính là muốn đánh người." Thường Lê ăn ngay nói thật.

Hứa Ninh Thanh: "Anh cũng không biết đi đâu tìm hắn, với lại, anh đã lớn từng này, đâu còn bạo lực như vậy nữa."

"..."

Thường Lê nhớ tới việc trước đó với Thẩm Tề, cảm thấy câu nói này không có chút sức thuyết phục nào: "Không đi là được rồi."

"Em yên tâm." Hứa Ninh Thanh một tay mang túi sách, một tay khác khoác lên bả vai cô: "Về nhà lo ôn luyện cho tốt, còn có mấy ngày nữa là thi rồi, đừng suy nghĩ lung tung mấy chuyện này."

Đi vào thang máy, đưa Thường Lê đến cửa nhà, Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nói: "Anh nói trước kia chưa từng có bạn gái là sự thật, không hề nói dối em, đừng suy nghĩ lung tung."

Thường Lê ôm túi sách dừng lại, tim dâng lên loại cảm giác khó tả, mang theo dòng điện nhỏ bé, cô gật gật đầu ngoan ngoãn nói: "Cháu biết rồi."

-

Buổi tối Thường Lê soạn ra một chồng dày sách giáo khoa lên bàn, bắt đầu ôn tập.

Bà nội cầm dĩa hoa quả đi vào: "Lê Lê, nghỉ ngơi một chút, ăn hoa quả đi."

"Cháu cảm ơn bà." Thường Lê châm khối dưa hấu bỏ vào miệng: "Đúng rồi, bà nội."

"Làm sao vậy?"

".. Bà có biết người nào tên là Tần Nguyệt không?"

"Hả? Hai chữ thôi à?"

"Cháu cũng không biết, chỉ biết tên đọc như vậy."

Bà nội nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Làm sao vậy, Lê Lê hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì ạ." Thường Lê gục xuống bàn, thuận miệng nói: "Chỉ là nghe chú nhắc đến, không có việc gì, tò mò một chút thôi ạ."

Bà nội gõ đầu cô, cười nói: "Tò mò thì chờ thi xong trực tiếp hỏi chú là được."

Thường Lê thở dài: "Ừm."

"Vậy cháu học đi, bà không làm phiền nữa, nhớ ngủ sơm một chút."

Thường Lê tin Hứa Ninh Thanh không phải là người sẽ nói dối cô, hắn nói không có quan hệ gì với Tần Nguyệt kia thì chắc chắn là không có quan hệ gì, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ.

Tần Nguyệt.

Thường Lê ngẫm nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được cái tên tương tự nào trong nhóm các cô tiểu thư nhà đài các mà cô biết, cô thậm chú còn chưa nghe qua ai họ Tần.

Thường Lê lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, tập trung đọc sách giáo khoa.

Qua mười hai giờ mới tắt đèn đi ngủ.



Kết quả trong mộng lại mơ tới chuyện này.

Trong mơ khung cảnh rất hỗn loạn, xuất hiện Hứa Ninh Thanh cùng một nữ sinh tên "Tần Nguyệt", khuôn mặt nữ sinh trong mộng mơ hồ, nhìn không rõ, chỉ nhìn được rất gầy rất trắng, dáng người cao gầy.

Các loại cảnh tượng đan vào một chỗ, không nhìn thấy đầu đuôi câu chuyện gì cả.

Thường Lê tỉnh.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc nửa phút, chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy, chăn bông mềm mại trượt từ vai xuống, cô liếc mắt nhìn thời gian.

Bốn giờ rưỡi sáng.

Mới ngủ được bốn tiếng.

Thường Lê tựa lên đầu giường, chậm rãi thở ra một hơi.

Cô cảm thấy không thể hiểu được bản thân mình, rõ ràng biết Tần Nguyệt không có quan hệ gì với Hứa Ninh Thanh, thế mà vẫn mơ hai người này ở bên nhau.

Từ khi Hứa Ninh Thanh nói muốn theo đuổi cô, cô đã cảm thấy không chân thực, luôn luôn lo lắng do dự, mới đầu thậm chí còn tức giận, nhưng không thể phủ nhận là bây giờ cô đang rất hưởng thụ.

Hưởng thụ thậm chí đến trong mộng cũng bật cười.

Cho nên cũng sẽ sợ hãi, sợ hãi giấc mộng này có một ngày cô phải tỉnh lại.

Mặc dù bây giờ nối đe dọa là một Tần Nguyệt ngang dọc thế nào cũng không biết.

Nhưng cô lại nhớ tới người đàn ông kia trong nhà hàng, nụ cười quỷ dị, nói "Rất xinh đấy, nhưng mà không cùng phong cách với Tần Nguyệt nha", "Chỉ hy vọng sau này sẽ không phải kết thúc như Tần Nguyệt".

Nói nhảm cái gì vậy!

Phiền chết đi được!

Thường Lê trùm chăn kín đầu, nằm ở trên giường đạp hai cái, ép mình ngủ tiếp.

Lần nữa tỉnh lại trời đã sáng trưng, đêm qua không kéo rèm cửa, lúc này ánh nắng có chút chói mắt.

Đồng hồ trên tường chỉ chín rưỡi sáng.

Phản ứng đầu tiên của Thường Lê là, thật tốt, không mơ thấy gì kì quái nữa, ngủ yên giấc.

Phản ứng thứ hai là hình như mình quên cái gì đó.

Nằm hai giây, Thường Lê từ trên giường bật dậy, làm mèo mập nhàn nhã nằm dưới đuôi giường giật nảy mình cũng bật dậy theo.

Không quan tâm mèo mập, Thường Lê cầm điện thoại ấn mở trang bán vé triển lãm Lâm Thành.

Chín giờ mở bán.

Đương nhiên chờ cô chỉ còn hai chữ "Hết vé".

Thường Lê vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm hai chữ hết vé đó hồi lâu.

Không cách nào tiếp nhận việc cô vậy mà bỏ lỡ triển lãm tranh của Lâm Thành những hai lần.

Lại còn là khoảng thời gian tốt đẹp sau khi thi đại học nữa chứ!

Thường Lê "A" một tiếng, ném di động qua một bên, quấn chăn lăn qua lăn lại một vòng.

Điện thoại trên giường rung hai tiếng, thoát khỏi trang bán vé, chuyển qua màn hình chính, Thường Lê liếc nhìn thấy thông báo tin nhắn Wechat hiện lên vòng tròn đỏ "2".

Thường Lê rút tay từ trong chăn ra mở Wechat, là Hứa Ninh Thanh gửi tới.

* * * [Hình ảnh]

* * * Sau khi thi đại học xong đi xem triển lãm với anh không?

Là hình hai tấm vé vào cửa triển lãm của Lâm Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook