Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 109: Vậy thì ngủ thôi

Điềm Thố Ngư

19/04/2022

"Nhưng mà, vì sao anh lại tặng quà cho em?" Thường Lê ngẩng đầu hỏi.

"Ngày mai là sinh nhật em đó, quên rồi à?" Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn cô: "Ban đầu tính là ngày mai sẽ đến đón xem, bây giờ chỉ có thể tặng em trước."

Thường Lê nghe anh nói mới nhớ ra ngày mai là sinh nhật mình.

Mấy ngày nay đều chỉ chăm chăm lo huấn luyện quân sự, đến chuyện này cũng sớm vứt ra sau đầu.

"Ồ." Thường Lê nhớ ra, khẽ nghiêng lưng dựa lên tường, nhấc ngón trỏ đang móc chìa khoá lên: "Đây là quà sinh nhật của em?"

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Thường Lê quan sát chiếc chìa khoá, bên trên còn có tên khu chung cư: "Chỉ một là sinh nhật thôi mà anh lại tặng đồ đắt như vậy cho em á?"

Thường Lê cảm thấy không hợp lý lắm: "Hơn nữa lại không phải sinh nhật hai mươi tuổi, chỉ là một sinh nhật mười chín tuổi mà thôi."

Hứa Ninh Thanh bất đắc dĩ nói: "Cũng không đắt lắm, chủ yếu là gần trường của em, nếu có chuyện gì không về kí túc xá được thì em có thể đến đây ở."

Thường Lê lại nhìn vòng quanh phòng, đã trang trí nhiều hoàn thiện, không giống như chỉ mới bày biện qua loa đại khái: "Anh mua căn này từ khi nào?"

"Chắc là kì nghỉ đông, lúc em sắp tham gia Giải mùa đông."

"..." Thường Lê cảm thấy mình không thể hiểu được cái tư duy phá gia bại tử này của Hứa Ninh Thanh: "Khi đó không phải em vẫn chưa yêu anh sao, vậy mà anh vẫn định tặng nhà cho em à?"

Rõ ràng đều là phú nhị đại như nhau, tại sao đẳng cấp của anh lại đi xa như vậy?!

Hứa Ninh Thanh cười cười: "Đúng vậy, lấy danh nghĩa một người chú chú tặng cho em."

"..." Thường Lê âm thầm cho anh một ngón cái, cảm khái nói: "Cái gì cũng không làm vậy mà lừa gạt được cả căn nhà, em cảm thấy bản thân thật quá có sức hút."

Hứa Ninh Thanh hơi gật đầu tỏ ý đồng tình với câu cảm khái kia, sau đó nắm lấy eo cô tiến lên hai bước, phía sau lưng Thường Lê vốn đang dựa tường, Hứa Ninh Thanh khẽ tiến lại gần liền tạo ra cảm giác áp chế, chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay chống lên tường liền lập tức trở thành khung cảnh bá đạo tổng tài kabedon* luôn.

*Kabedon: Động tác chống tay lên tường để dồn nữ chính vào một góc á, ờm chắc ai cũng biết rồi ha:v

Thế nhưng Hứa Ninh Thanh không làm gì cả, anh chứ như vậy ôm eo Thường Lê, hôn một chút lên môi cô, thấp giọng nói: "Nhưng mà bây giờ đã là bạn gái rồi, có cái nhà để thuận tiện lén lén lút lút, cũng thuận tiện cho anh làm vài thứ gì đó."

"..."

Thường Lê vô thức liếm môi một cái, ẩm ướt.

Cô nhớ tới câu nói ban nãy của Hứa Ninh Thanh.

- ----- "Cho nên anh quyết định nhốt em lại luôn, để em mỗi ngày mở mắt liền có thể nhìn thấy anh."

Cái này có chút kích động.

Thường Lê ngẩng đầu, nhìn anh: "Thuận tiện để anh ngủ cùng em à?"

Cơ hàm Hứa Ninh Thanh xiết chặt, nghiến chặt, ngón cái khẽ lướt một vòng quanh môi cô, lau đi vết ướt: "Vừa mới vào đại học có mấy này, cánh cứng cáp rồi?"

Thường Lê nhìn anh không nói gì.

Thật ra cô cũng rất xấu hổ, nhưng cũng không muốn giả bộ, cô biết rõ những người xung quanh Hứa Ninh Thanh như thế nào, phần đa đều chưa có xác định quan hệ đã tiến đến bước cuối cũng kia, cho nên cô nghĩ Hứa Ninh Thanh mưa dầm thấm đất cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy.

Từ sau khi bọn họ xác định mối quan hệ, Hứa Ninh Thanh chỉ ôm ôm hôn hôn cô thôi, thỉnh thoảng có mở đèn vàng mập mờ này nọ, nhưng chưa từng đề cập với cô về phương diện kia.

Đôi khi Thường Lê xoắn xuýt bẻ hướng đề tài nhưng Hứa Ninh Thanh cũng chỉ cười chứ không nói gì cả.



Cô biết Hứa Ninh Thanh cảm thấy tuổi cô còn nhỏ, lo lắng cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ, cho nên muốn bảo vệ cô, nhưng Thường Lê không muốn bị anh một mực bảo vệ giống một đứa con nít như vậy.

Hai người đối mặt hồi lâu.

Bộ dáng người đàn ông có chút trầm ngâm, bị ánh đèn ngoài cửa chiếu qua, lộ ra góc cạnh phản chiếu càng rõ ràng.

"Nếu như anh muốn." Thường Lê nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "...Em đồng ý."

"Được." Hứa Ninh Thanh nói: "Vậy thì ngủ thôi."

Thường Lê: "...?"

Cô vừa mới tán thưởng một trận Hứa Ninh Thanh vì cô mà kiềm chế dục vọng các thứ, khiến bản thân cảm động không thôi, một giây sau liền bị anh thẳng thừng đập tan.

"Thay giày." Hứa Ninh Thanh lấy ra một đôi dép lê từ tủ giày, ném trước mặt cô.

Thường Lê sững sờ thay dép, rất vừa chân, lại ngơ ngác bị anh lôi vào phòng ngủ.

Hứa Ninh Thanh đi ở phía trước, không nhìn được biểu cảm của anh, trong phòng ngủ là một chiếc giường lớn, ga giường màu be, anh đi đến vén chăn ra, kéo Thường Lê nằm xuống.

Đột nhiên cúi người, cánh tay chống bên cạnh đầu cô, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc.

Thường Lê nằm trên giường, ngón chân co quắc, không nhúc nhích nhìn Hứa Ninh Thanh đang tựa sát bên người mình.

Một tư thế, mập mờ trước nay chưa từng có.

Thường Lê cảm giác được hơi thở anh đang dần dần ổn định lại, hầu kết kẽ động trên dưới, biểu cảm cũng giãn ra, không còn xụ mặt nữa.

Sau đó Hứa Ninh Thanh giơ tay cọ qua môi cô, nói khẽ: "Nghỉ ngơi một lát, khi nào ăn tối anh gọi em dậy."

Thường Lê:???

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh lướt xuống phía dưới.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay đơn giản, động tác vừa rồi khiến vạt áo cuốn lên, lộ ra một đoạn phần bụng thon phẳng, làn da trắng nõn mịn màng.

Hứa Ninh Thanh giương mắt, không nhìn tiếp nữa, vừa muốn ngồi dậy thì bị cô nắm cổ kéo lại.

Người nhúi ngược về phía trước, tóc trên trán quét qua mặt Thường Lê, sau đó bốn mắt nhìn nhau.

Thường Lê ôm cổ anh: "Không phải nói là ngủ sao, anh định đi đâu?"

Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Muốn ngủ với anh đến vậy à?"

Nhịp tim Thường Lê đập như sấm, trên mặt cũng có dấu hiệu nóng lên, cô không muốn quá rút rè, liều mình dứt khoát gật đầu một cái: "Muốn."

Hứa Ninh Thanh "Chậc" một tiếng, phần gáy bị mười ngón tay cô đan xem ôm chặt, hai tay chống đỡ trên giường, từ trên cao nhìn cô, lúc mở miệng âm thanh càng trầm hơn: "Bạn nhỏ à, em mới mấy tuổi, biết ngủ với anh sẽ như thế nào không?"

"Em biết." Thường Lê nhìn anh, nói: "Mà em cũng không phải bạn nhỏ gì cả, em là bạn gái anh đó nha, em lại còn học muộn hơn một năm so với những người khác, bây giờ em đã mười chín tuổi rồi."

Dây thần kinh sau gáy của Hứa Ninh Thanh như bị thắt chặt.

"Cho nên em có thể."

Lúc nói câu này Thường Lê vẫn là không dám đối diện với Hứa Ninh Thanh, quay đầu qua, nhẹ giọng lặp lại: "Em có thể, những lời lúc trước em từng nói đều là nghiêm túc, mấy người kia có thể thì em cũng có thể."

Cánh Tay Hứa Ninh Thanh không tiếp tục chống đỡ nữa, áp người xuống, nhẹ ngàng liếm lên vành tai cô, thấp giọng nói: "Ở đâu ra 'mấy người kia' vậy?"



Thường Lê xấu hổ từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận từng cái hôn nóng rực của Hứa Ninh Thanh đặt lên cơ thể mình, mang theo hương vị đặc thù của anh, Thường Lê không nhịn được: "Thì... là mấy người bạn kia đó."

Hứa Ninh Thanh hôn cô, động tác càng lúc càng mạnh mẽ, hai chân chống bên cạnh người cô, đầu ngón tay mang theo hơi ấm mở cổ áo cô ra, liếm láp hướng xuống phần xương quai xanh của cô.

Đầu ngón tay như mang lửa, từng chút từng chút đi xuống, như đốt cháy làn da cô.

Tiếng thở dốc gần trong gang tấc, mỗi lỗ chân lông đều như có xúc giác, trước đó Thường Lê kiên cường đến mấy, tới lúc này cũng có chút không chịu được nữa.

Cô đưa tay bắt lấy cổ áo Hứa Ninh Thanh, một mùi hương mát lạnh dễ chịu, loại cảm giác xa lạ này khiến người cô như nhẹ bẫng, từ trong cổ họng tràn ra những âm thanh nhỏ vụn mơ hồ.

Ngay sau đó cảm giác được động tác của Hứa Ninh Thanh trên người bỗng dừng lại, xương quai xanh bị anh cắn mạnh một phát.

Thường Lê co rút người lại: "Đau."

Hứa Ninh Thanh ngẩng đầu lên, hình ảnh con ngươi nâu thẫm trong vắt như được đánh bóng, nhìn một lần thì không thể quên được.

Thường Lê nhìn anh, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không giãy giụa cũng không nhúc nhích, cần cổ trắng nõn hiện lên mấy vết đỏ, khoé mắt đỏ ừng, hốc mắt ướt sũng.

Anh thở gấp gáp, khó khăn chống người lên, cúi đầu xuống, tóc rối trên trán bị ánh trời chiều từ của sổ chiếu lên từng mảng lốm đốm, sau đó đặt lên trán Thường Lê một nụ hôn rồi ngồi dậy.

Thường Lê kéo vạt áo của mình xuống, cũng ngồi dậy theo.

Mặt cô nóng như muốn bốc cháy, mấy cái dũng khí vô tâm chọc ghẹo bị một phút vừa rồi phủi sạch, cô không biết làm cách nào mình có thể toàn mạng sống sót qua một phút đó nữa.

Hứa Ninh Thanh như vậy thực sự là quá đòi mạng mà.

Thường Lê ngồi trên đầu giường một hồi, Hứa Ninh Thanh cũng nghiêng người ngồi bên mép giường không nói gì, dừng một chút, cô giơ tay lên sờ xương quai xanh một cái, lại thuận tay sờ lên cổ và vành tai.

Nóng quá.

Thường Lê lôi chăn vòng qua cổ mình, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

"Hứa Ninh Thanh." Một chân cô cách lớp chăn mềm khẽ đá anh một cái, thanh âm mềm mại: "Cái đó của anh bị gì rồi à?"

Hứa Ninh Thanh dừng lại, nghiêng đầu qua phía bên này nhìn cô, ánh mắt đen ngầm, thanh âm nhàn nhạt: "Ừm."

"..."

Thường Lê cảm thấy thật thần kỳ, lần trước ở nhà Hứa Ninh Thanh cũng phản ứng kì lạ như vậy, chỉ ngồi dựa vào ghế sô pha không nhúc nhích.

"Đàn ông các anh mà như vậy." Thường Lê cố tìm từ thích hợp: "Là không thể động sao? Bị đình trụ rồi à?"

Hứa Ninh Thanh cảm thấy gan của Thường Lê thật lớn, rõ ràng ban nãy vừa mới hôn xương quai xanh một chút thì cả người đã cứng đờ rồi, sau đó lại như sắp khóc đến nơi, khóe mắt đều đỏ hết lên, bây giờ vừa mới mới buông cô ra lại không biết sống chết động vào.

"Có thể động mà." Hứa Ninh Thanh khàn giọng cười một tiếng, híp mắt nhìn xuống: "Đương nhiên phải động, chỉ là muốn chờ em lớn thêm một chút nữa."

Thường Lê: "..."

Hứa Ninh Thanh chậm rãi thở ra một hơi, đứng dậy đi vào phòng tắm, một lát sau trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy.

Thường Lê ngồi tại đầu giường ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động mở camerra trước lên, những vết tích mập mờ trên cổ, còn có một vòng dấu răng nhàn nhạt trên xương quai xanh.

Mà ngày mai cô còn phải đi huấn luyện quân sự!!!

Lúc huấn luyện quân sự mà che cổ lại còn bị chú ý hơn so với phơi ra nữa...

Thường Lê tuyệt vọng nhắm mắt lại, trượt người vào trong chăn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook