Chương 44: Cố Miên 4
Châu Di
09/05/2024
Ven bờ sông Dunabe hàng loạt các tiệm cafe, tiệm bánh ngọt nổi tiếng trải dài khắp nơi. Khung đường thơ mộng đẹp đến mê hồn.
Đường phố ở đây yên tĩnh, êm đềm khác với những tiếng ồn, náo nhiệt của Đông Nam Á.
Vẻ đẹp của tòa nhà quốc hội Hungary bên bờ sông Dunabe, cây cầu Chain khiến khách du lịch và người bản địa cảm thấy hạnh phúc, ao ước khi sống trong một môi trường cổ kính, hào quang của thành phố lớn Budapest.
Lục Cảnh ngồi sau khoang xe ánh mắt hắn lạnh như tảng băng Nam Cực thi thoảng lại đưa mắt liếc nhìn phía ngoài. Điếu thuốc trên tay thi thoảng lại để lại những tàn thuốc mỏng.
Chiếc xe dừng trước một quán cafe nổi tiếng kiểu Âu Walzer Café. Cảnh Chấp vừa quay người Lục Cảnh Thành đã ra lệnh mở cửa xe.
Lục Cảnh Thành bước xuống xe với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Hắn bước vào quán cafe cũng là lúc Cảnh Chấp nhanh chóng đi theo sau hắn.
- Walzer Café kính chào quý khách!
- Walzer Café kính chào quý khách!
Dáng người yểu điệu, body chỗ nóng chỗ lạnh của Cố Miên, Lục Cảnh Thành vừa nhìn đã nhận ra cô.
Cố Miên với dáng vẻ bây giờ chỉ có dáng vẻ dửng dưng, cô chống cằm quấy cốc cafe trong tay rất nhàm chán.
Phía đối diện cô là một người cảnh sát đang tra khảo viết lách gì đó rất chăm chú.Ánh mắt cô vừa quay qua cửa ra vào quán cafe đã chạm ánh mắt anh đang nhìn về phía cô.
Gương mặt anh vô cảm nhìn cô rồi lại quay người nhìn về phía người cảnh sát đối diện cô.
- Anh A Thành!!
Cố Miên không chút kiêng nể, cô gọi to tên anh rồi chạy lại ôm chặt lấy hông anh từ phía trước. Môi không kiềm chế được mà mỉm cười hạnh phúc.
- Sao giờ anh mới đến …bọn họ …bọn họ …ức hiếp emm
Lục Cảnh Thành kéo Cố Miên ra khỏi người mình, thái độ chán ghét nhìn những người xung quanh lén lút liếc nhìn bọn họ.
Cảnh Chấp bên cạnh chỉ biết lấy tay bịt chặt miệng cười thầm. Ông không ngờ chủ tể của hắn lòng dạ sắt thép như này cũng có cô gái thích đấy chứ. Không tồi.
- Cố Miên, không được làm loạn.
- ò…
Cố Miên thấy thái độ khó chịu của hắn thì có chút không vui, cô nhẹ nhàng rụt hai cánh tay đang ôm chặt lấy khoang ngực anh thu về phía mình.
- Bị kiểm tra giấy tờ cư trú?
- ừm …
Cố Miên làm ra vẻ hối lỗi cúi đầu trả lời anh, Lục Cảnh Thành thấy thế liên đưa tay xoa nhẹ đầu Cố Miên rồi tiến về phía người cảnh sát ở gần đó.
- Ra xe đợi anh.
- Vâng.
Đôi chân dài của hắn chỉ vỏn vẹn bước ba bốn bước đã đến chiếc bàn ban nãy. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế của Cố Miên, mặt đối mặt với người cảnh sát.
- xin hỏi, anh là người giám hộ của cô ấy sao?
- Phải. Là tôi.
- Giấy tờ xuất trình của cô ấy đã quá hạn, vui lòng cần người đứng ra bảo hộ cho cô ấy. Anh là chồng của cô ấy?
- Không phải.
. _________
15 phút sau.
Lục Cảnh Thành chào tạm biệt viên cảnh sát rồi lập tức bước ra khỏi cửa hàng. Hắn quay lại xe, nét mặt thể hiện rõ sự phiền toái.
- Anh A Thành, có phải anh trai em …
- Lô hàng của cậu ta đổi cũng đổi rồi, em tiếc cũng vậy. Lần sau đừng đi chơi lung tung nữa.
- Em biết rồi …
Cố Miên chán nản tựa đầu xuống cửa kính xe nhìn ra bên ngoài cửa. Vậy mà cô cứ nghĩ Lục Cảnh Thành đến là vì lo cho cô, hóa ra là anh cô đổi lô hàng hắn mới chịu đến giúp cô …vô vị thật đấy.
- -------
Ngữ Âm bên này lại vô cùng thản nhiên cầm ấm trà tự rót tự uống. Từ nhỏ đến lớn được ông ta nuôi dạy ở đây, cô lại còn không biết ông ta gọi cô đến đây để làm chứ, bình tĩnh đón nhẫn là thứ cô luôn chuẩn bị.
- Hoa Hồng!
- Lão gia, cứ phải từ từ chứ. Tôi đang khát.
- Hỗn xược!!
Cô uống vội ly nước rồi thẳng tay đập mạnh ly nước xuống chiếc bàn gỗ trước mặt. Cô đứng thẳng người bước ra khỏi chiếc bàn vừa rồi.
- Lão gia. Phạt cũng phạt rồi ông còn muốn phạt gì tôi nữa.
Ngữ Âm đưa tay xoa nhẹ vết thâm đỏ trên má và khóe miệng. Cô cười khểnh nhìn Công Quang, thái độ của ông ta bây giờ khiến cô chán ghét vô cùng.
- Tô Hạ. Lão Quang tôi thật sự khâm cô đấy.
Ông ta ném thẳng một tập ảnh vào mặt Ngữ Âm. Cô không kịp phản ứng với hành động của Quáng Quang.
Vừa định hình lại những tấm ảnh cô và Lục Cảnh Thành ôm ấp, môi chạm môi đều nằm trong khung hình. Đôi môi mỏng của cô có chút rung rung.
- Gặp vấn đề đây sao?
- …
Cô cười nhạt, ông ta như vậy là đang uy hiếp cô không phải sao. Rõ là biết cô gặp nguy hiểm nhưng lại ngó lơ khi cô trở về lại được mở màn bằng những thứ rác rưởi này, quả thật có chút thú vị.
- Tô Hạ. Cô có biết mình đang là ai? Làm gì? Cho ai không?
Trái lại với thái độ tức giận của Quáng Quang,Ngữ Âm lại rất bình thản, cô cúi người nhặt một tấm ảnh Lục Cảnh Thành ôm eo cô lên dơ trước mắt Quáng Quang.
- Lão gia, không thích tôi có tình nhân bên ngoài sao?
Ngữ Âm vo nát tấm hình vào lòng bàn tay, gương mặt tối sầm xuống.
- Lão gia. Ông nói xem, tôi với ông ai tàn nhẫn hơn?
Quáng Quang cười lớn, chẳng chút kiêng dè bóp mạnh cổ Ngữ Âm, phút chốc cô không phản ứng kịp đã bị ông ta nắm thóp …
- Hoa Hồng chỉ đẹp khi có gai. Nhưng phải xem cái gai này cần gì để bẻ.
- …
- Lão gia. Ông …bỉ…ổi thật…
Ngữ Âm khó thở, ông ta càng bóp cổ cô mạnh hơn. Bất chợt ông ta buông tay đẩy ngã cô xuống cô cũng vì thế mà cứu được một mạng
Ông ta chầm chậm ngồi xuống bên Ngữ Âm, vẻ khiêu khích hiện rõ trên mặt. Đưa tay vuốt ve mái tóc mượt óng đen của cô.
- Hoa Hồng hay Tô Hạ hay là Tô Ngữ Âm thì vẫn chỉ là một. Nghe thì SỐNG. Nghịch thì CHẾT.
Ông ta nói xong liền ung dung tự tại ra khỏi căn phòng. Tay còn không quên nhặt tấm dẻ trên bàn lau chùi tay bàn tay vừa chạm vào cô …
Ngữ Âm nhìn ông ta bằng nửa con mắt hận không thể giết ông ta … Nghe ông ta hay nghịch ông ta đều phải kết cục chết. Chỉ có cô của 14 năm trước mới làm điều ngu dốt như vậy, còn bây giờ …ông ta đừng mơ được như ý nguyện.
Đường phố ở đây yên tĩnh, êm đềm khác với những tiếng ồn, náo nhiệt của Đông Nam Á.
Vẻ đẹp của tòa nhà quốc hội Hungary bên bờ sông Dunabe, cây cầu Chain khiến khách du lịch và người bản địa cảm thấy hạnh phúc, ao ước khi sống trong một môi trường cổ kính, hào quang của thành phố lớn Budapest.
Lục Cảnh ngồi sau khoang xe ánh mắt hắn lạnh như tảng băng Nam Cực thi thoảng lại đưa mắt liếc nhìn phía ngoài. Điếu thuốc trên tay thi thoảng lại để lại những tàn thuốc mỏng.
Chiếc xe dừng trước một quán cafe nổi tiếng kiểu Âu Walzer Café. Cảnh Chấp vừa quay người Lục Cảnh Thành đã ra lệnh mở cửa xe.
Lục Cảnh Thành bước xuống xe với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Hắn bước vào quán cafe cũng là lúc Cảnh Chấp nhanh chóng đi theo sau hắn.
- Walzer Café kính chào quý khách!
- Walzer Café kính chào quý khách!
Dáng người yểu điệu, body chỗ nóng chỗ lạnh của Cố Miên, Lục Cảnh Thành vừa nhìn đã nhận ra cô.
Cố Miên với dáng vẻ bây giờ chỉ có dáng vẻ dửng dưng, cô chống cằm quấy cốc cafe trong tay rất nhàm chán.
Phía đối diện cô là một người cảnh sát đang tra khảo viết lách gì đó rất chăm chú.Ánh mắt cô vừa quay qua cửa ra vào quán cafe đã chạm ánh mắt anh đang nhìn về phía cô.
Gương mặt anh vô cảm nhìn cô rồi lại quay người nhìn về phía người cảnh sát đối diện cô.
- Anh A Thành!!
Cố Miên không chút kiêng nể, cô gọi to tên anh rồi chạy lại ôm chặt lấy hông anh từ phía trước. Môi không kiềm chế được mà mỉm cười hạnh phúc.
- Sao giờ anh mới đến …bọn họ …bọn họ …ức hiếp emm
Lục Cảnh Thành kéo Cố Miên ra khỏi người mình, thái độ chán ghét nhìn những người xung quanh lén lút liếc nhìn bọn họ.
Cảnh Chấp bên cạnh chỉ biết lấy tay bịt chặt miệng cười thầm. Ông không ngờ chủ tể của hắn lòng dạ sắt thép như này cũng có cô gái thích đấy chứ. Không tồi.
- Cố Miên, không được làm loạn.
- ò…
Cố Miên thấy thái độ khó chịu của hắn thì có chút không vui, cô nhẹ nhàng rụt hai cánh tay đang ôm chặt lấy khoang ngực anh thu về phía mình.
- Bị kiểm tra giấy tờ cư trú?
- ừm …
Cố Miên làm ra vẻ hối lỗi cúi đầu trả lời anh, Lục Cảnh Thành thấy thế liên đưa tay xoa nhẹ đầu Cố Miên rồi tiến về phía người cảnh sát ở gần đó.
- Ra xe đợi anh.
- Vâng.
Đôi chân dài của hắn chỉ vỏn vẹn bước ba bốn bước đã đến chiếc bàn ban nãy. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế của Cố Miên, mặt đối mặt với người cảnh sát.
- xin hỏi, anh là người giám hộ của cô ấy sao?
- Phải. Là tôi.
- Giấy tờ xuất trình của cô ấy đã quá hạn, vui lòng cần người đứng ra bảo hộ cho cô ấy. Anh là chồng của cô ấy?
- Không phải.
. _________
15 phút sau.
Lục Cảnh Thành chào tạm biệt viên cảnh sát rồi lập tức bước ra khỏi cửa hàng. Hắn quay lại xe, nét mặt thể hiện rõ sự phiền toái.
- Anh A Thành, có phải anh trai em …
- Lô hàng của cậu ta đổi cũng đổi rồi, em tiếc cũng vậy. Lần sau đừng đi chơi lung tung nữa.
- Em biết rồi …
Cố Miên chán nản tựa đầu xuống cửa kính xe nhìn ra bên ngoài cửa. Vậy mà cô cứ nghĩ Lục Cảnh Thành đến là vì lo cho cô, hóa ra là anh cô đổi lô hàng hắn mới chịu đến giúp cô …vô vị thật đấy.
- -------
Ngữ Âm bên này lại vô cùng thản nhiên cầm ấm trà tự rót tự uống. Từ nhỏ đến lớn được ông ta nuôi dạy ở đây, cô lại còn không biết ông ta gọi cô đến đây để làm chứ, bình tĩnh đón nhẫn là thứ cô luôn chuẩn bị.
- Hoa Hồng!
- Lão gia, cứ phải từ từ chứ. Tôi đang khát.
- Hỗn xược!!
Cô uống vội ly nước rồi thẳng tay đập mạnh ly nước xuống chiếc bàn gỗ trước mặt. Cô đứng thẳng người bước ra khỏi chiếc bàn vừa rồi.
- Lão gia. Phạt cũng phạt rồi ông còn muốn phạt gì tôi nữa.
Ngữ Âm đưa tay xoa nhẹ vết thâm đỏ trên má và khóe miệng. Cô cười khểnh nhìn Công Quang, thái độ của ông ta bây giờ khiến cô chán ghét vô cùng.
- Tô Hạ. Lão Quang tôi thật sự khâm cô đấy.
Ông ta ném thẳng một tập ảnh vào mặt Ngữ Âm. Cô không kịp phản ứng với hành động của Quáng Quang.
Vừa định hình lại những tấm ảnh cô và Lục Cảnh Thành ôm ấp, môi chạm môi đều nằm trong khung hình. Đôi môi mỏng của cô có chút rung rung.
- Gặp vấn đề đây sao?
- …
Cô cười nhạt, ông ta như vậy là đang uy hiếp cô không phải sao. Rõ là biết cô gặp nguy hiểm nhưng lại ngó lơ khi cô trở về lại được mở màn bằng những thứ rác rưởi này, quả thật có chút thú vị.
- Tô Hạ. Cô có biết mình đang là ai? Làm gì? Cho ai không?
Trái lại với thái độ tức giận của Quáng Quang,Ngữ Âm lại rất bình thản, cô cúi người nhặt một tấm ảnh Lục Cảnh Thành ôm eo cô lên dơ trước mắt Quáng Quang.
- Lão gia, không thích tôi có tình nhân bên ngoài sao?
Ngữ Âm vo nát tấm hình vào lòng bàn tay, gương mặt tối sầm xuống.
- Lão gia. Ông nói xem, tôi với ông ai tàn nhẫn hơn?
Quáng Quang cười lớn, chẳng chút kiêng dè bóp mạnh cổ Ngữ Âm, phút chốc cô không phản ứng kịp đã bị ông ta nắm thóp …
- Hoa Hồng chỉ đẹp khi có gai. Nhưng phải xem cái gai này cần gì để bẻ.
- …
- Lão gia. Ông …bỉ…ổi thật…
Ngữ Âm khó thở, ông ta càng bóp cổ cô mạnh hơn. Bất chợt ông ta buông tay đẩy ngã cô xuống cô cũng vì thế mà cứu được một mạng
Ông ta chầm chậm ngồi xuống bên Ngữ Âm, vẻ khiêu khích hiện rõ trên mặt. Đưa tay vuốt ve mái tóc mượt óng đen của cô.
- Hoa Hồng hay Tô Hạ hay là Tô Ngữ Âm thì vẫn chỉ là một. Nghe thì SỐNG. Nghịch thì CHẾT.
Ông ta nói xong liền ung dung tự tại ra khỏi căn phòng. Tay còn không quên nhặt tấm dẻ trên bàn lau chùi tay bàn tay vừa chạm vào cô …
Ngữ Âm nhìn ông ta bằng nửa con mắt hận không thể giết ông ta … Nghe ông ta hay nghịch ông ta đều phải kết cục chết. Chỉ có cô của 14 năm trước mới làm điều ngu dốt như vậy, còn bây giờ …ông ta đừng mơ được như ý nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.