Em Đừng Hòng Chạy

Chương 42: Ngũ Cảnh thương em .

Châu Di

01/05/2024

Cảnh Nhị cầm khẩu súng tỉa bắn liên tục, mồ hôi trên trán cứ thế chảy không ngừng. Từng viên đạn bắn ra khỏi súng anh là một mạng người.

Bên tiến bên lùi không phân thắng bại.

- Đuổi đến tận đây rồi muốn cho bọn chúng chạy sao? Bắn cho tao!!

- Bao vây tụi nó.

- RÕ!! - RÕ!!

[ 2 tiếng trước ]

Lục Cảnh Thành nhận được mật báo từ Úc, ngay lập tức đã liên lạc với lão Nhị. Lô hàng mới từ Singapore và số dữ liệu mật của cơ sở 4 đều bị bọn chúng trà trộn cướp sạch.

Đám người ở bến cảng F chỉ là chuột bạch, đây mới là người mà bọn chúng phái tới đạp đổ chén cơm của bọn họ.

Nhưng sau khi Cảnh Nhị và đàn em chạy đến khu vực được báo lại không thấy dấu vết.

Bọn họ lập tức cho người vây quanh khắp phía Bắc Và Nam BangKok.

Cuối cùng vẫn là đuổi kịp bọn chúng. Bọn não nhỏ này lại không sợ rút súng từ trong lô hàng chơi với bọn họ.

Một bên là rừng nhân tạo, bên còn lại là khu nhà hoang lụp xụp, tồi tàn. Hai bên đấu súng cũng đã hơn một tiếng nhưng không một bên nào chịu thua bên nào.

Cảnh Nhị thấy thế chỉ cười khẩy, bọn cứng đầu này còn muốn chơi tiếp thì anh chơi tới cùng với chúng nó.

- Lão Nhị, đạn sắp hết rồi!

- Được. Cho bọn nó bắn, mình ngưng trước.

Vẻ mặt lấm lem bụi cát, bùn đất dính khắp mặt bọn họ. Nhị ngả lưng dựa vào bức tường cũ, anh lấy từ trong túi áo mấy viên kẹo nhỏ, tung cho đàn em bên cạnh mỗi người một viên.

- Kẹo em út. Tiếp lấy sức chơi chúng nó.

- Anh lấy kẹo chỗ Kỳ sao? Uy tín đấy.

- Chả không.

- Kế hoạch còn đấy, cứ thế mà làm thôi.

- Được. Được.

- Lão Nhị, làm một điếu.

Cảnh Nhị thấy có điếu thuốc trước mặt từ phía đàn em đưa ra liền hào hứng nhận lấy, không ngần ngại châm điếu thuốc.

- Hết đạn chưa?

- súng trong lô hàng chỉ có 400 viên, đến giờ chắc chắn chỉ còn 60 viên.

- Tốt, cho người liên lạc với đàn bên khu D bao vây phía Bắc Nam. Giết không tha!

- Rõ.

Nhị quay lưng ló mặt qua khe hở bức tường, quan sát bên kia khu rừng.

- Ngồi đây chờ đi. Bọn chúng không trốn được đâu.

- Vâng.<code>.... </code>Budapest - Hungary. Tiên Hiệp Hay

[ Tổ Chức J2 ]



- Chủ tể, phía Tiểu Nhị ổn chứ ạ?

- ừ.

Lục Cảnh Thành đứng trước tấm cửa kính nhìn ra phía sân sau của căn biệt phủ. Hắn ta im lặng đến đáng sợ, khiến cho những người ở đấy không dám hé răng nửa lời làm phiền thú vui tao nhã của hắn.

RENG!! RENG!! RENG!!

- Chủ tể Ngài có điện thoại.

Lục Cảnh Thành liền quay người vội vàng bước đến giật chiếc di động từ tay Cảnh Chấp. Dòng số lạ lập tức hiện ra khiến anh có chút khó chịu, nắm chặt chiếc di động. Như vừa hụt hẫng một cái gì đó …

Anh ném phăng chiếc di động cho Cảnh Chấp, rồi quay người. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói quen thuốc từ đầu dây bên kia anh lập tức tiến lại.

- Alo, Chấp xin nghe!

- …Lục Cảnh Thành đâu?

- Cô …

- có chuyện gì?

Cảnh Chấp chưa kịp mở lời đã bị Lục Cảnh Thành cướp chiếc di động trong tay lần hai. Động tác nhanh khiến ông có chút hoang mang, đứng đờ tại chỗ.

- Giúp tôi …

- Em bị làm sao? Nói.

Lục Cảnh Thành lật giọng ngay lập tức khiến đám người có mặt trong phòng được một phen bất ngờ, ngạc nhiên không thôi.

- Tôi thì bị làm sao được? Giúp tôi giải mã ổ hubert.

- mở cam lên tôi xem động cơ hoạt động.



Cam di động vừa bật lên, một khuôn mặt nam cường tráng hiện vừa khuôn hình cam. Rồi nhanh chóng quay cam sau về chiếc ổ khóa.

- Khóa hubert?

- Đúng rồi. Tôi bật cam rồi anh hướng dẫn đi.

- Tô Ngữ Âm đâu?



- Tôi không chuyên vấn đề này để Quạ Đen đảm nhận là được rồi.

- Nghe chị.

- …

Hai bọn họ nói chuyện với khiến Lục Cảnh Thành khó chịu, gương mặt đen sầm xuống, giọng điệu dịu dàng vừa nãy cũng biến mất.

- Quay cam lên góc trái ổ khóa …<code>.......... </code>Cảnh Kỳ đứng tựa vào bức tường trong góc của căn phòng, vẻ mặt nhàm chán vung chân vung tay đá tường. Bất ngờ Cảnh Nhất bước đến trước mặt cô.

- Kỳ! Anh nói chuyện với em được không?

- Em không rảnh, để hôm khác…



- Ngay hôm nay được không, anh không muốn em phải khó xử.

Cảnh Kỳ quay lưng bước ra khỏi căn phòng, Nhất chủ ngượng cười rồi theo sau bước chân cô ra khuôn viên

Không khí ảm đạm, cả khuôn viên chìm trong sự im lặng chỉ. Hai người một nam một nữ đứng trong khuôn viên không nói lấy nửa câu.

- Anh gọi em ra có chuyện gì?

- Anh biết tình cảm em dành cho anh. Nhưng anh …

- Em biết anh định nói gì rồi. Không cần nói thêm.

Cảnh Kỳ mặc bộ nữ quân đội đen bó sát tôn ba vòng chuẩn xác. Mái tóc được buộc đuôi ngựa cao cùng gương mặt nhỏ nhắn màu nâu non càng làm cô trở lên xinh đẹp, quyến rũ …

- Anh có một cô bạn gái người Canada tên Á Hy. Cô ấy gặp tai nạn vào tháng 2 vừa rồi …lý do anh từ chối em là vì cô ấy. Anh không muốn em luôn vì anh mà khó xử với đồng nghiệp. …tình cảm của em anh nhận. Nhưng hãy cho anh nhận dưới danh nghĩa là một người anh cả em nhé!

- …

Nghe đến đây ánh mắt Kỳ có chút ửng hồng, nhưng cô không khóc, cô biết anh A Nhất muốn tốt cho cô nên mới nói những lời này. Sự thật luôn làm người ta đau lòng mà.

- Em không nói gì cũng được. Người sai trong chuyện này là anh, em đừng tự trách bản thân nhé. Anh thừa nhận bản thân có rung động với em nhưng đó chỉ là khoảng khắc nhất thời. Tình yêu có thể ép buộc nhưng tình cảm thì không. Anh vẫn nhớ lần đầu gặp em khi lão đại đưa em về bọn anh rất thương em và bây giờ vẫn không thay đổi. Em vẫn là cô bé nhỏ nhắn, ngang bướng của Ngũ Cảnh bọn anh. Kỳ, tháng sau khi làm xong nhiệm vụ anh rời tổ chức trở về Canada rồi. Xin lỗi vì không nói với em những lời này sớm hơn, nhưng vì em luôn tránh mặt anh nên anh không thể …

- Em biết chuyện của anh và chị Á Hy rồi. Tình cảm của em đúng là có chút trẻ con mà.Anh trở về chăm sóc chị ấy sẽ tốt hơn là nơi chém giết này.Em và các anh chờ tiệc mừng của hai người …

- Kỳ, cảm ơn em. Còn một chuyện nữa anh muốn em cần phải biết.

Kỳ ngước mặt nhìn Cảnh Nhất với vẻ mặt ngạc nhiên

- Chuyện gì ạ?

- A Tam thích em lắm đấy. Chỉ là sau chuyện này thắng bé nhát hơn không dám nói với em …Anh giúp được nó đến đây thôi. Tất cả còn lại nghe em thôi.

Cảnh Kỳ mỉm cười, cô có những người anh tuyệt vời mà đến tận bây giờ cô mới biết. Không chung huyết thống nhưng bọn họ rất tốt với cô, thương cô như em gái vậy.

- Em cảm ơn anh. Anh A Nhất. Chuyện trước đây chúng ta xí xóa nhé, em vẫn muốn được làm em gái của bọn anh.

- Được, nghe em út hết.

Cảnh Nhất ôm trầm lấy Kỳ, anh biết anh sắp phải xa cô em gái nhỏ này rồi, phải lâu lắm mới thể gặp lại cô bé. Cái ôm này là cái ôm tình nghĩa trên tình thần đồng lòng của đôi bên.

- ------------

Buổi tối tại căn biệt thự lạ khiến Kỳ khó ngủ, cảnh vật xung quang im lặng không thôi chỉ đọng lại tiếng gió từng đợt đập nhẹ vào cửa sổ khiến tấm rèm bay nhẹ trong gió.

Kỳ trở người liên tục, cô không thể ngủ được, nhớ đến những lời a nhất nói với mình. Kỳ không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước

- A Tam thích em lắm đấy. Chỉ là sau chuyện này thắng bé nhát hơn không dám nói với em …

Kỳ đưa tay với chiếc di động trên bàn, cô còn chưa kịp mở nó lên tin nhắn Cảnh Tam đã gửi đến.

“ chưa ngủ sao cô út! Thức đêm không tốt đâu “

Cô bật khóc, những giọt nước mắt mặn chảy xuống nhưng miệng cô lại nở nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc. Cảnh Tam lúc nào cũng quan tâm cô như vậy, chỉ là cô không để ý những điều đó …

Cảnh Tam bên biên giới cũng không ngủ được giống cô vậy. Anh có cảm giác không yên tâm khi ngủ nên leo lên đài quan sát hóng gió. Cứ ngỡ rằng nhắn vậy cô sẽ không xem nhưng hóa ra cô vẫn chưa ngủ.

“ em muốn nói chuyện với anh “

Cảnh Nhất đã tạo điều kiện cho cô vậy tại sao cô không nắm bắt chứ? A Tam tốt đến thế cơ mà!

“ được “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Hòng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook