Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 22: Chết hãy còn sâu nặng
Cố Tây Tước
02/11/2018
Tinh thần Tiêu Thủy Quang có chút hoảng loạn, cô không cử động cũng không nói gì, có điều mùi hương của người bên cạnh khiến cô an tâm nên cứ dựa vào như vậy.
Chương Tranh Lam đương nhiên cũng không dám cử động mạnh, lúc này cô đang dựa vào anh, đây là chuyện anh khát khao biết mấy, thậm chí anh chẳng dám nói nhiều, cứ yên lặng ôm cô, hơi thở của cô thổi vào cổ khiến anh có phần ý loạn tình mê.
Còn Thủy Quang mệt quá rồi, cô không khống chế được đầu óc, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở thời niên thiếu của họ. Cô còn nhớ mùa đông năm nào đó cũng lạnh thế này, tuyết rơi rất sớm, cl kéo tay cô đi dưới tuyết, từng bước từng bước, khi đó cô đã nghĩ, nếu con đường đến trường cứ kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy!
Tiêu Thủy Quang đắm chìm trong những kí ức rất đỗi chân thực đó, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chương Tranh Lam vẫn không dám cử động, gió đêm thổi vào người khiến anh run rẩy, nhưng trong tim anh lại được hơi ấm bao phủ. Anh hưởng thụ sự yên tĩnh, bình yên của hai người, rất lâu sau đó, người trong lòng anh đã hoàn toàn im lặng, anh mới khe khẽ gọi: “Thủy Quang?” Die n da n le q uy do n
Thủy Quang ngủ say rồi, cô đã khóc đến kiệt sức. Chương Tranh Lam cúi xuống, nhờ ánh đèn đường mờ ảo mà nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng khẽ hôn lên trán cô.
“Em ngủ đi, anh bế em lên xe.”
Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, trong vườn trường chẳng có mấy người qua lại nên khi Chương Tranh Lam bế Thủy Quang ra xe, cả quãng đường chẳng có mấy người chú ý.
Khi anh cẩn thận đặt cô vào ghế phụ, bảo vệ trong phòng trực ban đi ra hỏi: “Hai người là… Làm sao vậy? Cô ấy không sao chứ?”
Chương Tranh Lam làm động tác “suỵt”, đóng cửa xe rồi mới nói: “Cô ấy không sao.” Lúc trước anh nôn nóng, khi xuống xe còn không kịp rút chìa khóa, chắc là bảo vệ vẫn luôn trông cho, anh liền nói: “Cám ơn chú vì vừa rồi đã để ý giúp chiếc xe.”
Bảo vệ vừa nhìn người đàn ông này đã đoán được là người thành đạt trong xã hội, lại nói chuyện rất lịch sự, liền cười, nói: “Chiếc xe sang trọng thế này mà cậu cũng dám vứt đó rồi chạy, tôi còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn chứ?!”Ông chú đó nói rồi nhìn người trong xe. “Bạn gái bị ốm sao?”
Mọi tâm tư của Chương Tranh Lam đều dồn vào Thủy Quang, anh lại nói thêm một câu: “Cám ơn chú!” rồi gật gật đầu, vòng sang phía bên kia để lên xe.
Bảo vệ nhìn chiếc xe Cayenne rời đi, thở dài một tiếng. Ôi! Người có tiền!”
Người có tiền là ông chủ Chương không lái xe đi quá xa, chẳng bao lâu sau anh đã dừng xe bên đường, vì Thủy Quang ngủ không yên giấc lắm.
Chương Tranh Lam dừng xe, đưa tay sờ lên trán cô, vẫn còn hơi lạnh, anh kéo chiếc áo vest đang đắp trên người cô cao thêm một chút, tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ, lại sợ ghế chưa đủ thấp, cô sẽ cảm thấy khó chịu, bèn vươn người ra giúp cô hạ lưng ghế xuống thêm chút nữa.
Khi anh muốn lùi lại, Thủy Quang lại nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”
Chương Tranh Lam sao có thể kìm chế được khi cô như thế này, anh lập tức bất động, dịu dàng nói: “Anh không đi, không đi đâu hết.”
Con đường này rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua, đèn xe chiếu lên hàng lông mi hơi run rẩy của cô. Chương Tranh Lam không kiềm chế được cúi đầu hôn mắt cô, Thủy Quang chau mày trong vô thức, Chương Tranh Lam hơi nhếch khóe môi, lại hôn lên mi tâm của cô.
Thủy Quang khó chịu thở dài một tiếng, thả lỏng tay ra. Anh kéo tay cô đặt về chỗ cũ, môi anh di chuyển đến bên tai cô, khẽ nói: “Thủy Quang, em đã tóm rồi thì đừng hòng buông… mặc kệ người em muốn giữ lại là ai.” Die n da n le q uy do n
Sau đó Chương Tranh Lam đưa Tiêu Thủy Quang về nhà mình, lý do rất đầy đủ, anh không thể tự lục tìm chìa khóa trên người cô, sau đó tự mở cửa nhà cô.
Trên cả quãng đường, Thủy Quang vẫn luôn trong trạng thái mê man, mày nhíu chặt. Chương Tranh Lam có chút lo lắng, dù đang lái xe nhưng vẫn liên tục nhìn sang cô.
Anh dừng xe trước cửa nhà mình, đi qua giúp cô cởi dây an toàn, khi sờ trán cô thì phát hiện cô đang toát mô hôi, khi đó trái tim anh thắt lại, may mà cô chưa sốt. Anh lập tức lấy giấy ăn lau mô hôi cho cô, sau đó bế cô vào nhà. Khi đặt cô lên giường, anh vẫn thấy không yên tâm, tìm nhiệt kế đo cho cô, ba mươi bảy phẩy tám độ, hơi cao, anh lại đi giặt khăn mặt đắp lên trán cô.
Trong cơn mê man, Thủy Quang nói lạnh, còn hỏi cô đang ở đâu…
Chương Tranh Lam ngồi bên mép giường, đưa tay vén máy ngọn tóc dính trên gò má cô. “Không sao đâu, anh ở đây rồi.”
Sau đó anh gọi điện cho một bác sĩ quen, nửa tiếng sau bác sĩ đến, kiểm tra xong nói là cô bị nhiễm lạnh, lát nữa uống ít thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏi. Chương Tranh Lam cảm ơn rồi tiễn bác sĩ xuống lầu. “Hôm khác tôi mời anh ăn cơm”
Đối phương cười, nói: “Anh cũng đừng căng thẳng quá, chắc là do tinh thần cô ấy mệt mỏi, lại bị nhiễm lạnh nên mới mê man như thế.”
“Vâng, cảm ơn anh!” Chương Tranh Lam tiễn bác sĩ về.
Anh quay về phòng, mở tủ lấy thêm một chiếc chăn đắp lên người cô, lại giúp cô thay túi nước trên trán rồi mới đi tắm rửa. Tắm xong anh lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, khi ngửi thấy hương thơm thanh mát trên tóc cô, anh cảm thấy mình chưa được thỏa mãn như thế này.
Anh ôm cô, thủ thỉ nói những lời yêu thương, nói khi còn nhỏ anh không sợ trời không sợ đất nhưng bây giờ, chỉ cần đối diện với cô là lại sợ, khi mười chín tuổi, anh được nhận giải thưởng sáng tạo khoa học kỹ thuật toàn quốc cũng không thấy căng thẳng như khi nhìn thấy cô. Anh nói: “Thủy Quang, anh sẽ đối tốt với em, nhất định sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em.”
Tình đến từ thuở nào, chết hãy còn sâu nặng...
Hôm sau, Chương Tranh Lam tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp, thấy bên cạnh mình trống không, anh ngồi bật dậy. Anh nghĩ, cô ấy đi rồi, giống như hai năm trước, nhưng khi quay đầu thì thấy người đứng bên cửa sổ, anh không dám tin nên nhất thời ngồi đờ đẫn trên giường.
Chương Tranh Lam ngồi một lúc lâu mới xuống giường, đi qua đó.
Thủy Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì, nghĩ gì, có chút thất thần, nhưng bức tranh thế này đã khiến Chương Tranh Lam vô cùng xúc động.
Cô ấy chưa đi? Điều này có nghĩa là gì?
Anh không dám mơ một giấc mơ quá đẹp đẽ nhưng cũng không ngăn được một tia hy vọng đang trào dâng trong lòng.
Anh không kìm được duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo cô từ phía sau. Anh muốn gọi: “Thủy Quang!” Anh muốn nói rất nhiều điều, giống như tối hôm qua, có thể giãi bày tất cả những cảm xúc trong lòng, nhưng lúc này cô tỉnh táo, anh chẳng nắm chắc chút nào, có thể anh chỉ nói một câu là cô đã không muốn nghe rồi, hoặc là dứt khoát đẩy anh ra và bỏ chạy.
Chương Tranh Lam nghĩ mình mà cũng có lúc không tự tin như thế này, nhưng anh thật sự mong muốn cô sẽ đáp lại dù chỉ một chút.
Từ lúc bị anh ôm, Thủy Quang đã hết thất thần, cô muốn kéo tay anh xuống nhưng anh vô thức ôm chặt hơn.
Thủy Quang nói: “Anh buông tay ra.”
Chương Tranh Lam nghe thấy lời cô nói, cảm giác bất an bỗng giảm bớt, còn vùi mặt vào cổ cô, mỉm cười.
“Tối qua em còn bảo anh đừng buông tay đấy.”
Nói ra kể cũng kỳ lạ, Tiêu Thủy Quang phớt lờ anh, anh sẽ hoang mang, căng thẳng, nhưng một khi Thủy Quang nói mấy câu, cho dù chẳng phải lời tốt đẹp gì, anh lập tức trở nên vô lại.
Thủy Quang trầm mặt hồi lâu mới nói: “Anh buông tay ra đi!” Chương Tranh Lam còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, cô đã khẽ giọng nói: “Tôi đói rồi.”
Câu “tôi đói rồi” của Thủy Quang khiến Chương Tranh Lam ngẩn ra một hồi lâu, sau đó liền cười.
“Vậy anh đi làm bữa sáng. Em muốn ăn gì? Cháo, mì, hay bánh mì, sữa? Hay là ăn cơm nhé?” Anh thơm một cái lên má cô, động tác này hoàn toàn là vô thức, bản thân anh cũng không để ý, sau đó lập tức đi xuống lầu.
Thủy Quang bị nụ hôn quá đỗi tự nhiên của anh làm ngẩn người, còn Chương Tranh Lam đi đến cửa rồi lại nhớ ra điều gì đó, quay trở lại, nói: “Quên mất, anh đưa em vào nhà vệ sinh trước. Anh đi lấy bàn chải, khăn mặt cho em, kem đánh răng thì em cứ dùng của anh nhé?”
Chương Tranh Lam kéo tay Thủy Quang đưa vào phòng tắm, vặn vòi nước xả hết nước lạnh đi rồi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt mới ở trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh ra. “Để anh ngâm nước nóng một lát rồi em hẵng dùng.”
Chương Tranh Lam rửa một chiếc cốc sứ trắng mới tinh, lấy nước nóng rồi thả bàn chải vào, lại giặt chiếc khăn mặt hai lần bằng nước nóng mới vắt khô, đặt tạm trong chậu sứ bên cạnh.
Người đàn ông này vừa ngủ dậy, vẫn mặc áo ngủ, tóc cũng rối tung, lại vui vẻ sửa soạn đồ, Thủy Quang nhìn anh, không ngăn cản, cũng không nói gì.
Xong anh nhìn sang cô, nói: “Được rồi.” Khi liếc mắt nhìn sang bồn tắm, anh ho một tiếng, nói: “Nếu em tắm thì lấy dầu gội, sữa tắm ở trên giá nhé!”
Thủy Quang hờ hững đáp, tuy là chẳng có bao nhiêu cảm xúc nhưng Chương Tranh Lam đã thấy thỏa mãn trong lòng, anh nói: “Vậy anh xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, em xong thì xuống nhé!”. Khi anh ra ngoài, rất chu đáo đóng cửa lại.
Thủy Quang đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, cuối cùng khẽ than: “Rốt cuộc mình đang làm gì đây?”
_________________
Chương Tranh Lam đương nhiên cũng không dám cử động mạnh, lúc này cô đang dựa vào anh, đây là chuyện anh khát khao biết mấy, thậm chí anh chẳng dám nói nhiều, cứ yên lặng ôm cô, hơi thở của cô thổi vào cổ khiến anh có phần ý loạn tình mê.
Còn Thủy Quang mệt quá rồi, cô không khống chế được đầu óc, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở thời niên thiếu của họ. Cô còn nhớ mùa đông năm nào đó cũng lạnh thế này, tuyết rơi rất sớm, cl kéo tay cô đi dưới tuyết, từng bước từng bước, khi đó cô đã nghĩ, nếu con đường đến trường cứ kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy!
Tiêu Thủy Quang đắm chìm trong những kí ức rất đỗi chân thực đó, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chương Tranh Lam vẫn không dám cử động, gió đêm thổi vào người khiến anh run rẩy, nhưng trong tim anh lại được hơi ấm bao phủ. Anh hưởng thụ sự yên tĩnh, bình yên của hai người, rất lâu sau đó, người trong lòng anh đã hoàn toàn im lặng, anh mới khe khẽ gọi: “Thủy Quang?” Die n da n le q uy do n
Thủy Quang ngủ say rồi, cô đã khóc đến kiệt sức. Chương Tranh Lam cúi xuống, nhờ ánh đèn đường mờ ảo mà nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng khẽ hôn lên trán cô.
“Em ngủ đi, anh bế em lên xe.”
Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, trong vườn trường chẳng có mấy người qua lại nên khi Chương Tranh Lam bế Thủy Quang ra xe, cả quãng đường chẳng có mấy người chú ý.
Khi anh cẩn thận đặt cô vào ghế phụ, bảo vệ trong phòng trực ban đi ra hỏi: “Hai người là… Làm sao vậy? Cô ấy không sao chứ?”
Chương Tranh Lam làm động tác “suỵt”, đóng cửa xe rồi mới nói: “Cô ấy không sao.” Lúc trước anh nôn nóng, khi xuống xe còn không kịp rút chìa khóa, chắc là bảo vệ vẫn luôn trông cho, anh liền nói: “Cám ơn chú vì vừa rồi đã để ý giúp chiếc xe.”
Bảo vệ vừa nhìn người đàn ông này đã đoán được là người thành đạt trong xã hội, lại nói chuyện rất lịch sự, liền cười, nói: “Chiếc xe sang trọng thế này mà cậu cũng dám vứt đó rồi chạy, tôi còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn chứ?!”Ông chú đó nói rồi nhìn người trong xe. “Bạn gái bị ốm sao?”
Mọi tâm tư của Chương Tranh Lam đều dồn vào Thủy Quang, anh lại nói thêm một câu: “Cám ơn chú!” rồi gật gật đầu, vòng sang phía bên kia để lên xe.
Bảo vệ nhìn chiếc xe Cayenne rời đi, thở dài một tiếng. Ôi! Người có tiền!”
Người có tiền là ông chủ Chương không lái xe đi quá xa, chẳng bao lâu sau anh đã dừng xe bên đường, vì Thủy Quang ngủ không yên giấc lắm.
Chương Tranh Lam dừng xe, đưa tay sờ lên trán cô, vẫn còn hơi lạnh, anh kéo chiếc áo vest đang đắp trên người cô cao thêm một chút, tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ, lại sợ ghế chưa đủ thấp, cô sẽ cảm thấy khó chịu, bèn vươn người ra giúp cô hạ lưng ghế xuống thêm chút nữa.
Khi anh muốn lùi lại, Thủy Quang lại nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”
Chương Tranh Lam sao có thể kìm chế được khi cô như thế này, anh lập tức bất động, dịu dàng nói: “Anh không đi, không đi đâu hết.”
Con đường này rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua, đèn xe chiếu lên hàng lông mi hơi run rẩy của cô. Chương Tranh Lam không kiềm chế được cúi đầu hôn mắt cô, Thủy Quang chau mày trong vô thức, Chương Tranh Lam hơi nhếch khóe môi, lại hôn lên mi tâm của cô.
Thủy Quang khó chịu thở dài một tiếng, thả lỏng tay ra. Anh kéo tay cô đặt về chỗ cũ, môi anh di chuyển đến bên tai cô, khẽ nói: “Thủy Quang, em đã tóm rồi thì đừng hòng buông… mặc kệ người em muốn giữ lại là ai.” Die n da n le q uy do n
Sau đó Chương Tranh Lam đưa Tiêu Thủy Quang về nhà mình, lý do rất đầy đủ, anh không thể tự lục tìm chìa khóa trên người cô, sau đó tự mở cửa nhà cô.
Trên cả quãng đường, Thủy Quang vẫn luôn trong trạng thái mê man, mày nhíu chặt. Chương Tranh Lam có chút lo lắng, dù đang lái xe nhưng vẫn liên tục nhìn sang cô.
Anh dừng xe trước cửa nhà mình, đi qua giúp cô cởi dây an toàn, khi sờ trán cô thì phát hiện cô đang toát mô hôi, khi đó trái tim anh thắt lại, may mà cô chưa sốt. Anh lập tức lấy giấy ăn lau mô hôi cho cô, sau đó bế cô vào nhà. Khi đặt cô lên giường, anh vẫn thấy không yên tâm, tìm nhiệt kế đo cho cô, ba mươi bảy phẩy tám độ, hơi cao, anh lại đi giặt khăn mặt đắp lên trán cô.
Trong cơn mê man, Thủy Quang nói lạnh, còn hỏi cô đang ở đâu…
Chương Tranh Lam ngồi bên mép giường, đưa tay vén máy ngọn tóc dính trên gò má cô. “Không sao đâu, anh ở đây rồi.”
Sau đó anh gọi điện cho một bác sĩ quen, nửa tiếng sau bác sĩ đến, kiểm tra xong nói là cô bị nhiễm lạnh, lát nữa uống ít thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏi. Chương Tranh Lam cảm ơn rồi tiễn bác sĩ xuống lầu. “Hôm khác tôi mời anh ăn cơm”
Đối phương cười, nói: “Anh cũng đừng căng thẳng quá, chắc là do tinh thần cô ấy mệt mỏi, lại bị nhiễm lạnh nên mới mê man như thế.”
“Vâng, cảm ơn anh!” Chương Tranh Lam tiễn bác sĩ về.
Anh quay về phòng, mở tủ lấy thêm một chiếc chăn đắp lên người cô, lại giúp cô thay túi nước trên trán rồi mới đi tắm rửa. Tắm xong anh lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, khi ngửi thấy hương thơm thanh mát trên tóc cô, anh cảm thấy mình chưa được thỏa mãn như thế này.
Anh ôm cô, thủ thỉ nói những lời yêu thương, nói khi còn nhỏ anh không sợ trời không sợ đất nhưng bây giờ, chỉ cần đối diện với cô là lại sợ, khi mười chín tuổi, anh được nhận giải thưởng sáng tạo khoa học kỹ thuật toàn quốc cũng không thấy căng thẳng như khi nhìn thấy cô. Anh nói: “Thủy Quang, anh sẽ đối tốt với em, nhất định sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em.”
Tình đến từ thuở nào, chết hãy còn sâu nặng...
Hôm sau, Chương Tranh Lam tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp, thấy bên cạnh mình trống không, anh ngồi bật dậy. Anh nghĩ, cô ấy đi rồi, giống như hai năm trước, nhưng khi quay đầu thì thấy người đứng bên cửa sổ, anh không dám tin nên nhất thời ngồi đờ đẫn trên giường.
Chương Tranh Lam ngồi một lúc lâu mới xuống giường, đi qua đó.
Thủy Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì, nghĩ gì, có chút thất thần, nhưng bức tranh thế này đã khiến Chương Tranh Lam vô cùng xúc động.
Cô ấy chưa đi? Điều này có nghĩa là gì?
Anh không dám mơ một giấc mơ quá đẹp đẽ nhưng cũng không ngăn được một tia hy vọng đang trào dâng trong lòng.
Anh không kìm được duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo cô từ phía sau. Anh muốn gọi: “Thủy Quang!” Anh muốn nói rất nhiều điều, giống như tối hôm qua, có thể giãi bày tất cả những cảm xúc trong lòng, nhưng lúc này cô tỉnh táo, anh chẳng nắm chắc chút nào, có thể anh chỉ nói một câu là cô đã không muốn nghe rồi, hoặc là dứt khoát đẩy anh ra và bỏ chạy.
Chương Tranh Lam nghĩ mình mà cũng có lúc không tự tin như thế này, nhưng anh thật sự mong muốn cô sẽ đáp lại dù chỉ một chút.
Từ lúc bị anh ôm, Thủy Quang đã hết thất thần, cô muốn kéo tay anh xuống nhưng anh vô thức ôm chặt hơn.
Thủy Quang nói: “Anh buông tay ra.”
Chương Tranh Lam nghe thấy lời cô nói, cảm giác bất an bỗng giảm bớt, còn vùi mặt vào cổ cô, mỉm cười.
“Tối qua em còn bảo anh đừng buông tay đấy.”
Nói ra kể cũng kỳ lạ, Tiêu Thủy Quang phớt lờ anh, anh sẽ hoang mang, căng thẳng, nhưng một khi Thủy Quang nói mấy câu, cho dù chẳng phải lời tốt đẹp gì, anh lập tức trở nên vô lại.
Thủy Quang trầm mặt hồi lâu mới nói: “Anh buông tay ra đi!” Chương Tranh Lam còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, cô đã khẽ giọng nói: “Tôi đói rồi.”
Câu “tôi đói rồi” của Thủy Quang khiến Chương Tranh Lam ngẩn ra một hồi lâu, sau đó liền cười.
“Vậy anh đi làm bữa sáng. Em muốn ăn gì? Cháo, mì, hay bánh mì, sữa? Hay là ăn cơm nhé?” Anh thơm một cái lên má cô, động tác này hoàn toàn là vô thức, bản thân anh cũng không để ý, sau đó lập tức đi xuống lầu.
Thủy Quang bị nụ hôn quá đỗi tự nhiên của anh làm ngẩn người, còn Chương Tranh Lam đi đến cửa rồi lại nhớ ra điều gì đó, quay trở lại, nói: “Quên mất, anh đưa em vào nhà vệ sinh trước. Anh đi lấy bàn chải, khăn mặt cho em, kem đánh răng thì em cứ dùng của anh nhé?”
Chương Tranh Lam kéo tay Thủy Quang đưa vào phòng tắm, vặn vòi nước xả hết nước lạnh đi rồi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt mới ở trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh ra. “Để anh ngâm nước nóng một lát rồi em hẵng dùng.”
Chương Tranh Lam rửa một chiếc cốc sứ trắng mới tinh, lấy nước nóng rồi thả bàn chải vào, lại giặt chiếc khăn mặt hai lần bằng nước nóng mới vắt khô, đặt tạm trong chậu sứ bên cạnh.
Người đàn ông này vừa ngủ dậy, vẫn mặc áo ngủ, tóc cũng rối tung, lại vui vẻ sửa soạn đồ, Thủy Quang nhìn anh, không ngăn cản, cũng không nói gì.
Xong anh nhìn sang cô, nói: “Được rồi.” Khi liếc mắt nhìn sang bồn tắm, anh ho một tiếng, nói: “Nếu em tắm thì lấy dầu gội, sữa tắm ở trên giá nhé!”
Thủy Quang hờ hững đáp, tuy là chẳng có bao nhiêu cảm xúc nhưng Chương Tranh Lam đã thấy thỏa mãn trong lòng, anh nói: “Vậy anh xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, em xong thì xuống nhé!”. Khi anh ra ngoài, rất chu đáo đóng cửa lại.
Thủy Quang đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, cuối cùng khẽ than: “Rốt cuộc mình đang làm gì đây?”
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.