Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 30: Lần đầu tiên hẹn hò (1)
Cố Tây Tước
07/11/2018
Tối qua gần như không ngủ được nên Chương Tranh Lam bảo Tiểu Hà pha cà phê mang vào.
“Chương Tổng, happy birthday, tuy hơi muộn nhưng em mới đến chưa được một năm nên không biết, thật có lỗi quá. Mà nghe nói bọn anh Đại Quốc tối qua cũng không hẹn được anh à?” Tiểu Hà vì được khen ăn mặc xinh đẹp nên giọng điệu có chút nịnh bợ, lại thấy sếp khi lật xem giấy tờ, tài liệu, trên gương mặt cũng lộ rõ nụ cười, bất giác mạnh dạn hỏi: “Ngày đặc biệt thế này, chắc chắn là đi chơi với người yêu đúng không?”
Chương Tranh Lam ngẩng lên, Tiểu Hà đứng thẳng người, nói: “Sếp, cà phê của anh.”
Die nda nl equ ydo n
Chương Tranh Lam cười cười, sau đó hỏi: “Sao nào, có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh vậy sao?”
“Không, không.” Trong lòng Hà cô nương thầm trả lời là đúng vậy, trong công ty, ai mà không có hứng thú tám chuyện liên quan đến anh chứ? Một người có đủ điều kiện về kinh tế, ngoại hình đủ cool, lại còn hào phóng, phóng túng nhưng không thiếu vẻ lịch sự, những người như thế này, chỉ cần anh muốn, cuộc sống chẳng thiếu điều đẹp đẽ, nhưng vấn đề là cuộc sống của Chương lão đại quá nhạt nhẽo, vô vị nên hiếm khi có tin đồn gì, vì thế chỉ cần lão đại có vẻ bất thường là sẽ bị đem ra bàn tán, haizz, cũng chẳng có cách nào, người làm IT đều quá tẻ nhạt.
Cho nên chuyện có rất nhiều lời đồn xung quanh sếp nhưng chẳng có mấy ai biết được chân tướng cũng đã trở thành một hiện tượng.
Lần trước, lão Trần phụ trách quảng cáo trò chơi suy đoán sếp có quan hệ với cô gái ký hợp đồng với công ty bọn họ, nhưng suy đoán này lập tức bị công kích. “Tuy lão đại rất phong lưu nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức ra tay với người mới gặp hai lần đâu.”
Sự mẫn cảm của phụ nữ thì lại khác, cảm giác của Tiểu Hà là sếp đang yêu, nhưng đối tượng chắc không phải cô gái họ Giang kia. Vậy rốt cuộc là ai? Dù chưa biết đối tượng khiến Chương lão đại trở nên bất thường là ai nhưng chắc chắn đó phải là người rất “lợi hại”, điều này cô có thể nhìn ra rất rõ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, chân tướng vẫn là điều bí ẩn.
Dù sao thì lúc này vẫn còn sớm, Tiểu Hà muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với sếp nhưng di động trên bàn đổ chuông. Chương Tranh Lam nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt lập tức thay đổi, nói một cách chính xác là “ngạc nhiên vui mừng”. “A lô?”
Khi ở trên xe buýt, Thủy Quang nhận được điện thoại của ông chủ công ty nhiếp ảnh, hỏi cô buổi tối có thể qua đó chụp nốt phần còn lại không, bởi cuối tuần này tất cả nhiếp ảnh gia đều phải ra ngoài, mà ảnh của Chương Tổng có lẽ cần dùng gấp, e là không kéo dài được, cuối cùng đối phương còn nói: “Hay là cô Tiêu thử hỏi Chương Tổng xem, nếu không vội thì hoãn đến tuần sau, dù sao thì bảo cô đến buổi tối, tôi cũng thấy rất ngại.”
Từ lúc bắt đầu cuộc gọi đến khi dập máy, đối phương không cho Thủy Quang xem vào một câu nào, giữa chừng cô chỉ nói được câu: “Ông có thể tự hỏi anh ấy.”
Nhưng đối phương lại nói: “Chương Tổng là khách hàng lớn của chúng tôi, chúng tôi không thể đắc tội được.” Trong lời nói có ý tứ sâu xa. “Thật ngại quá, cô Tiêu, tôi có điện thoại, cứ tạm vậy đi nhé!”
Thủy Quang cứng họng, khi xuống xe, cô đành phải gọi điện thoại cho người kia.
Giọng nam quen thuộc truyền đến bên tai, Thủy Quang chợt cảm thấy khó mở miệng.
“Bây giờ anh có bận không?”
Chương Tranh Lam đã đi đến bên cửa sổ, lúc này anh chỉ tập trung nghe điện thoại. “Không bận, em có chuyện gì à? Em nói đi.” Khẩu khí của anh giống như đang hận mình không thể moi tim móc phổi, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
“Ảnh quảng cáo cho trò chơi của công ty anh có gấp không? Có thể để đến cuối tuần sau chụp không?”
“Ảnh quảng cáo? Không gấp. Lão Lệ tìm em nói chuyện rồi à?”
“Vâng, cô dừng một chút. “Không còn chuyện gì khác, em dập máy đây.”
Chương Tranh Lam vội nói: “Đợi chút! Em ăn sáng chưa? Đến công ty chưa?”
“Ăn rồi… Em vừa đến cửa.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Vậy thì tốt, trưa anh qua tìm em.”
Tiểu Hà ở bên cạnh thì đờ đẫn, sững sờ. Ông chủ Chương dùng giọng nói và thái độ này để nói chuyện với người ta từ khi nào vậy? Cuộc trò chuyện còn toàn là những lời buồn nôn như thế này nữa!
Ông chủ Chương thu ánh nhìn về, nghiêng người coi như chú ý đến cô thư ký đang há hốc miệng ở trong phòng làm việc. “Tiểu Hà, còn chuyện gì à?”
Lúc này trông Chương Tranh Lam có vẻ tươi tắn, vui vẻ, trên khuôn mặt anh tuấn, trầm tĩnh còn toát ra một thứ ánh sáng đặc biệt khiến Tiểu Hà nhìn thấy mà thất thần, vội nói: “À, không có gì nữa, em ra ngoài đây!”
Sau đó Tiểu Hà liên tục cảm khái: “May mà mình có bạn trai rồi, nếu không thì chưa biết chừng sẽ mất khí tiết. A Di Đà Phật!”
Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam qua chỗ Thủy Quang, trên đường đi có gọi điện thoại cho cô nhưng cô không bắt máy, anh buồn rầu lẩm bẩm: “Nếu em dám cho anh leo cậy, sau này anh sẽ ngày ngày ngồi trước cửa công ty em từ sáng sớm, không đúng, phải là ngồi trước cửa nhà em từ sáng sớm…” Nói xong anh lại tự cười, than: “Haizz, chỉ nghĩ như vậy thôi, không dám đâu.”
Chương Tranh Lam đến công ty của Thủy Quang trước một giờ. Trước đo, vì anh rời khỏi công ty sớm nên bị một đám cấp dưới la ó: “Lão đạo càng ngày càng bỏ bê công việc.” Anh ném mấy tờ ngân phiếu ra. “Cơm trưa, thừa trả thiếu bù.” Trong những tiếng hoan hô đưa tiễn, Chương lão địa vẫy vẫy tay với những người phía sau, phong độ rời đi, còn thấp thoáng nghe thấy ai đó nói: “Con trai lão đại đầy tháng rồi sao?”
_________________
“Chương Tổng, happy birthday, tuy hơi muộn nhưng em mới đến chưa được một năm nên không biết, thật có lỗi quá. Mà nghe nói bọn anh Đại Quốc tối qua cũng không hẹn được anh à?” Tiểu Hà vì được khen ăn mặc xinh đẹp nên giọng điệu có chút nịnh bợ, lại thấy sếp khi lật xem giấy tờ, tài liệu, trên gương mặt cũng lộ rõ nụ cười, bất giác mạnh dạn hỏi: “Ngày đặc biệt thế này, chắc chắn là đi chơi với người yêu đúng không?”
Chương Tranh Lam ngẩng lên, Tiểu Hà đứng thẳng người, nói: “Sếp, cà phê của anh.”
Die nda nl equ ydo n
Chương Tranh Lam cười cười, sau đó hỏi: “Sao nào, có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh vậy sao?”
“Không, không.” Trong lòng Hà cô nương thầm trả lời là đúng vậy, trong công ty, ai mà không có hứng thú tám chuyện liên quan đến anh chứ? Một người có đủ điều kiện về kinh tế, ngoại hình đủ cool, lại còn hào phóng, phóng túng nhưng không thiếu vẻ lịch sự, những người như thế này, chỉ cần anh muốn, cuộc sống chẳng thiếu điều đẹp đẽ, nhưng vấn đề là cuộc sống của Chương lão đại quá nhạt nhẽo, vô vị nên hiếm khi có tin đồn gì, vì thế chỉ cần lão đại có vẻ bất thường là sẽ bị đem ra bàn tán, haizz, cũng chẳng có cách nào, người làm IT đều quá tẻ nhạt.
Cho nên chuyện có rất nhiều lời đồn xung quanh sếp nhưng chẳng có mấy ai biết được chân tướng cũng đã trở thành một hiện tượng.
Lần trước, lão Trần phụ trách quảng cáo trò chơi suy đoán sếp có quan hệ với cô gái ký hợp đồng với công ty bọn họ, nhưng suy đoán này lập tức bị công kích. “Tuy lão đại rất phong lưu nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức ra tay với người mới gặp hai lần đâu.”
Sự mẫn cảm của phụ nữ thì lại khác, cảm giác của Tiểu Hà là sếp đang yêu, nhưng đối tượng chắc không phải cô gái họ Giang kia. Vậy rốt cuộc là ai? Dù chưa biết đối tượng khiến Chương lão đại trở nên bất thường là ai nhưng chắc chắn đó phải là người rất “lợi hại”, điều này cô có thể nhìn ra rất rõ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, chân tướng vẫn là điều bí ẩn.
Dù sao thì lúc này vẫn còn sớm, Tiểu Hà muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với sếp nhưng di động trên bàn đổ chuông. Chương Tranh Lam nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt lập tức thay đổi, nói một cách chính xác là “ngạc nhiên vui mừng”. “A lô?”
Khi ở trên xe buýt, Thủy Quang nhận được điện thoại của ông chủ công ty nhiếp ảnh, hỏi cô buổi tối có thể qua đó chụp nốt phần còn lại không, bởi cuối tuần này tất cả nhiếp ảnh gia đều phải ra ngoài, mà ảnh của Chương Tổng có lẽ cần dùng gấp, e là không kéo dài được, cuối cùng đối phương còn nói: “Hay là cô Tiêu thử hỏi Chương Tổng xem, nếu không vội thì hoãn đến tuần sau, dù sao thì bảo cô đến buổi tối, tôi cũng thấy rất ngại.”
Từ lúc bắt đầu cuộc gọi đến khi dập máy, đối phương không cho Thủy Quang xem vào một câu nào, giữa chừng cô chỉ nói được câu: “Ông có thể tự hỏi anh ấy.”
Nhưng đối phương lại nói: “Chương Tổng là khách hàng lớn của chúng tôi, chúng tôi không thể đắc tội được.” Trong lời nói có ý tứ sâu xa. “Thật ngại quá, cô Tiêu, tôi có điện thoại, cứ tạm vậy đi nhé!”
Thủy Quang cứng họng, khi xuống xe, cô đành phải gọi điện thoại cho người kia.
Giọng nam quen thuộc truyền đến bên tai, Thủy Quang chợt cảm thấy khó mở miệng.
“Bây giờ anh có bận không?”
Chương Tranh Lam đã đi đến bên cửa sổ, lúc này anh chỉ tập trung nghe điện thoại. “Không bận, em có chuyện gì à? Em nói đi.” Khẩu khí của anh giống như đang hận mình không thể moi tim móc phổi, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
“Ảnh quảng cáo cho trò chơi của công ty anh có gấp không? Có thể để đến cuối tuần sau chụp không?”
“Ảnh quảng cáo? Không gấp. Lão Lệ tìm em nói chuyện rồi à?”
“Vâng, cô dừng một chút. “Không còn chuyện gì khác, em dập máy đây.”
Chương Tranh Lam vội nói: “Đợi chút! Em ăn sáng chưa? Đến công ty chưa?”
“Ăn rồi… Em vừa đến cửa.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Vậy thì tốt, trưa anh qua tìm em.”
Tiểu Hà ở bên cạnh thì đờ đẫn, sững sờ. Ông chủ Chương dùng giọng nói và thái độ này để nói chuyện với người ta từ khi nào vậy? Cuộc trò chuyện còn toàn là những lời buồn nôn như thế này nữa!
Ông chủ Chương thu ánh nhìn về, nghiêng người coi như chú ý đến cô thư ký đang há hốc miệng ở trong phòng làm việc. “Tiểu Hà, còn chuyện gì à?”
Lúc này trông Chương Tranh Lam có vẻ tươi tắn, vui vẻ, trên khuôn mặt anh tuấn, trầm tĩnh còn toát ra một thứ ánh sáng đặc biệt khiến Tiểu Hà nhìn thấy mà thất thần, vội nói: “À, không có gì nữa, em ra ngoài đây!”
Sau đó Tiểu Hà liên tục cảm khái: “May mà mình có bạn trai rồi, nếu không thì chưa biết chừng sẽ mất khí tiết. A Di Đà Phật!”
Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam qua chỗ Thủy Quang, trên đường đi có gọi điện thoại cho cô nhưng cô không bắt máy, anh buồn rầu lẩm bẩm: “Nếu em dám cho anh leo cậy, sau này anh sẽ ngày ngày ngồi trước cửa công ty em từ sáng sớm, không đúng, phải là ngồi trước cửa nhà em từ sáng sớm…” Nói xong anh lại tự cười, than: “Haizz, chỉ nghĩ như vậy thôi, không dám đâu.”
Chương Tranh Lam đến công ty của Thủy Quang trước một giờ. Trước đo, vì anh rời khỏi công ty sớm nên bị một đám cấp dưới la ó: “Lão đạo càng ngày càng bỏ bê công việc.” Anh ném mấy tờ ngân phiếu ra. “Cơm trưa, thừa trả thiếu bù.” Trong những tiếng hoan hô đưa tiễn, Chương lão địa vẫy vẫy tay với những người phía sau, phong độ rời đi, còn thấp thoáng nghe thấy ai đó nói: “Con trai lão đại đầy tháng rồi sao?”
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.