Chương 122: Làm rõ thân phận
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Tuy rằng Lý Duy Nguyên ra ngoài xử lý công vụ, nhưng lúc nào trong lòng cũng nhớ Lâm Uyển. Cho nên sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, hắn lập tức quay trở về.
Xế chiều hắn đã về đến Lý phủ. Vừa bước vào cửa phủ, hắn liền bảo Cẩn Ngôn dẫn những ám vệ trông chừng Lâm Uyển đến đây, hắn muốn hỏi xem hôm nay nàng đã làm những gì.
Đội trưởng nhóm ám vệ quỳ trước mặt hắn, cung kính trả lời: " Sau khi tướng gia đi khỏi, Tiểu Điệp cô nương chỉ ở quanh quẩn trong tiểu viện. Một lúc sau Tiểu Phiến cô cô có đến trò chuyện cùng Tiểu Điệp cô nương, nhưng không ở lại quá lâu. Buổi trưa nàng có đi đến phòng bếp lấy cơm, rồi lại trở về viện dùng cơm. Vào giờ mùi nàng lại đi dạo trong hậu hoa viên một lúc. Sau đó nàng lại đứng trước cây đào tiên sát vách tường, nhìn nó suy tư gì đó, rồi leo lên cây. Tướng gia tha tội, cái cây đó quá to lớn, cành lá um tùm thuộc hạ không tài nào nhìn rõ nàng trèo lên đó làm gì. Nhưng một lúc sau nàng đã trèo xuống, lại quay về phòng không ra ngoài nữa."
Lý Duy Nguyên biết rõ trong hoa viên có một cây đào tiên to, thân cây một vòng tay ôm không hết. Nếu to gan một chút, chỉ cần trèo lên thân cây nhảy xuống là có thể đi ra bên ngoài phủ.....
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại trầm xuống, bởi vì hắn nhớ đến lời nói của Thuần Vu Kỳ lúc ấy.
" Trong lòng ngươi biết rõ, Uyển Uyển ở bên ngươi nàng sẽ không cảm thấy vui vẻ, hà tất gì ngươi còn bắt nàng bên cạnh mình, chẳng phải càng làm nàng không vui? Lúc ấy nàng đã muốn rời khỏi ngươi, ngươi cho rằng hiện giờ nàng không còn có ý định thoát khỏi ngươi nữa sao?"
Những lời nói đó giống như những cây châm cắm chặt trong lòng hắn. Mỗi lần nhớ đến sẽ cảm thấy có chút đau đớn.
Bảy năm trước khi Uyển Uyển sắp chết đã từng nói không muốn ở lại bên hắn, muốn rời khỏi hắn, nhiều năm qua việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn. Quả thực hắn đã sớm thần hồn át thần tính, trông gà hoá cuốc.
Hiện tại lại nghe ám vệ báo những việc này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là Uyển Uyển lại muốn bỏ hắn mà đi.
Bằng không đang yên đang lành nàng trèo lên cây làm gì? Tất nhiên là nàng muốn thăm dò địa hình ở bên ngoài tiểu viện mà thôi, sau đó sẽ nghĩ xem có thể nhờ cái cây này thoát khỏi nơi đây.
Bất luận là bảy năm trước hay là bảy năm sau, nàng vẫn luôn có ý nghĩ rời xa hắn, còn muốn tìm cách trốn khỏi hắn sao?
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên siết chặt đôi tay.
" Mau đốn cái cây đó đi, thêu nó thành tro bụi." Hắn lạnh lùng phân phó một câu, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi, liền đứng dậy xoay người rời đi.
Lúc này Lâm Uyển đang ngồi cạnh bàn, đùa nghịch trái đào trong tay mình. Vừa rồi Tiểu Phiến có đến đây, vô tình nhắc đến chuyện lần trước Lý Duy Nguyên sau khi cung tham gia yến hội đã uống say. Nàng cho rằng hôm nay hắn ra ngoài lại là đi dự tiệc, hay xã giao gì đấy khó tránh khỏi việc uống rượu.
Vừa rồi nàng có đi dạo trong hậu hoa viên có nhìn thấy một cây đào tiên. Nhất thời nàng lại nhớ đến lúc bé bà của nàng có dùng trái đào làm nước uống, vừa có thể giải nhiệt vừa có công dụng giải rượu.
Vì vậy nàng đã trèo lên cây hái vài quả đào, nàng muốn dùng chúng nấu nước cho Lý Duy Nguyên uống, giúp hắn giải rượu cũng như giúp hắn an thần.
Nghĩ đến Lý Duy Nguyên, nàng lại cúi đầu, tay khẽ vuốt ve những trái đào trên bàn, khoé môi cong lên.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ trong lòng hắn vẫn còn có nàng, bằng không hắn cũng sẽ không làm những cây trâm đó cho nàng.
Hơn nữa trong lúc nàng trở về thế giới thực, mỗi đêm nàng đều nằm mơ thấy hắn, trong đêm tối cô đơn hắn còn thầm nguyện cầu nàng mau mau quay trở lại.
Lúc ấy nàng chỉ cho rằng bản thân mình gặp ảo giác, nhưng xem ra khi đó chính là tâm linh tương thông.
Tuy rằng nàng không ở thế giới này, nhưng không hiểu vì nguyên do gì nàng vẫn sẽ nhìn thấy hắn đang làm những chuyện gì.
Lâm Uyển thầm nghĩ, chờ Lý Duy Nguyên trở về nàng sẽ thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với hắn.
Cho dù hắn vẫn còn hận nàng, nàng cũng sẽ giải thích rõ ràng cho hắn hiểu, cầu xin hắn tha thứ.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài mở cửa, liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước cửa viện.
Lâm Uyển không nghĩ tới Lý Duy Nguyên lại quay về sớm như vậy, trên mặt nàng hiện ra vài phần khiếp sợ, cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: " Chàng trở về rồi sao?"
Nhưng Lý Duy Nguyên cứ nhìn chằm chằm nàng, hắn chỉ cho rằng nàng đang lên kế hoạch bỏ trốn lại không ngờ tới hắn đột nhiên quay trở về quấy rầy kế hoạch của nàng. Cho nên sắc mặt cùng giọng nói của nàng mới như thế.
Nhất thời gương mặt Lý Duy Nguyên càng thêm thâm trầm. Một câu cũng không nói, chỉ lành lùng liếc nhìn nàng một cái.
Bỗng nhiên hắn nắm chặt cổ tay nàng, còn đóng cửa viện lại, cài luôn then cửa. Sau đó hắn lôi kéo nàng vào trong phòng, áp sát người nàng lên vách tường, đưa tay nắm cằm nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào nàng.
" Nàng lại muốn trốn khỏi ta, hả? Lần này nàng muốn trốn đi đâu? Trở về bên cạnh Thuần Vu Kỳ sao?"
Lâm Uyển cảm thấy không thể hiểu được hắn đang nói gì. Từ lúc trở về đến bây giờ, hắn cứ nói chuyện không đầu không đuôi.
Nàng đưa tay gỡ bàn tay đang đặt trên cằm mình ra. Quả thực chỉ như châu châu đá xe, chẳng thể lay động được hắn.
Cằm bị hắn siết đến đau nhức, nàng bắt đầu cảm thấy tức giận, không vui hỏi hắn: " Chàng làm sao vậy? Đang yên đang lành phát điên cái gì vậy?"
" Ta điên rồi, sớm đã điên rồi." Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như vậy. Nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ phát hiện có vài phần thê lương cùng bi ai, " Ta biết rõ cuộc sống bi thảm này của mình đều do chính do chính nàng ban cho, nhưng ta lại không thể hận nàng, chỉ cần biết được việc nàng có thể ở quay về, trong lòng ta vô cùng vui sướng cũng không muốn oán trách nàng nữa.
Còn nàng thì sao, nàng đối xử với ta như thế nào? Bắt ta đau khổ chờ đợi bảy năm, ngày ngày đêm đêm hy vọng nàng quay trở lại. Sau khi nàng quay lại vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy, còn ở bên cạnh Thuần Vu Kỳ đến tận nửa tháng.
Thậm chí gặp mặt nhau trong cung cũng không nhận lại ta. Mặc dù nàng đối xử với ta như vậy, nhưng trái tim ta vẫn luôn yêu nàng, không tiếc dùng mọi cách đem nàng trở về bên mình.
Ta đã từng nghĩ, chỉ cần nàng nhận lại ta, gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa. Nhưng nàng đã đối xử với ta ra sao? Rõ ràng lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy ta, lại cố chấp không nhận ta. Ngay cả lúc này đây, nàng vẫn muốn trốn khỏi ta. Nàng muốn trốn đi đâu? Nói cho ta biết, nàng muốn trốn đi đâu hả?"
Lâm Uyển vô cùng khiếp sợ, nhất thời quên cả đau đớn, mở to mắt không dám tin nhìn hắn: " Chàng, chàng đã sớm biết ta là ai?"
Bởi vì cực kỳ kích động, thanh âm phát ra cũng run run.
Lý Duy Nguyên cười lạnh: " Đúng vậy. Tuy rằng tướng mạo của nàng khác trước kia, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã nhận ra nàng, thế nào có phải ta so với Thuần Vu Kỳ lợi hại hơn nhiều? Chẳng giống như hắn đợi sau khi ta hoán đổi nàng và biểu muội của hắn, thì hắn mới phát hiện ra."
Theo sau hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, tay càng ra sức siết chặt cằm nàng: " Cho dù là như vậy, nàng vẫn tìm trăm phương ngàn kế bỏ trốn để trở về bên cạnh hắn ta."
Quả thực Lâm Uyển bị những lời nói của Lý Duy Nguyên làm cho tức chết mất thôi: " Chuyện này liên quan gì đến Thuần Vu Kỳ? Từ khi nào ta nói muốn trở về bên hắn?"
Quan trọng nhất chính là nếu Lý Duy Nguyên đã nói như vậy, không phải mấy ngày nay hắn luôn...
Lâm Uyển lại nhớ đến bộ dạng nhu thuận của mình mỗi lần đối diện Lý Duy Nguyên, còn luôn miệng gọi hắn là tướng gia, xưng bản thân là nô tì.
Hắn thì hay rồi, rõ ràng sớm đã biết nàng là ai nhưng không biểu hiện ra điều gì, cứ nhìn nàng làm trò hề trước mặt hắn. Nghĩ đến đây nàng càng cảm thấy tức giận.
" Lý Duy Nguyên, tên hỗn đản này." Nàng tức giận buột miệng thốt lên, " Vì sao chàng lại có thể ức kiếp ta như vậy?"
Cho nên cái thân phận này cũng do hắn an bài sao? Còn làm nha hoàn hầu hạ bên người hắn. Chẳng phải hắn đang muốn cùng nàng diễn một vở kịch tướng gia và tiểu nha hoàn sao?
Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ cười lạnh: " Sao nào, hiện giờ không muốn gọi ta là tướng gia nữa à, còn dám gọi thẳng tên ta như thế sao?"
Sau đó hắn áp sát vào người nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt âm trầm: " Ức hiếp nàng? Cái này mà gọi là ức hiếp sao? Bây giờ ta sẽ cho nàng biết thế nào mới là ức hiếp."
Dứt lời, hắn liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Lâm Uyển bị hắn làm đau, trong lòng cũng tức giận, liền ra sức tránh né. Nhưng hắn đã nhanh tay trói chặt đôi tay nàng ở sau lưng, còn gắt gao áp sát nàng vào tường không cho nàng nhúc nhích, môi hắn còn kề sát môi nàng động tác càng ngày càng hung ác.
Hắn không màng nàng giãy giụa liền bế nàng bước nhanh đến giường, ném nàng xuống đó.
Lâm Uyển muốn ngồi lên nhưng Lý Duy Nguyên đã nhanh cúi người đè lên người nàng. Cả cơ thể hắn áp sát vào người nàng, tay phải của hắn nắm chặt đôi tay nàng giơ lên đỉnh đầu, hung hăng ấn nàng xuống giường, tay còn lại cởi áo nàng ra.
Nàng giận đến run cả người, trong lòng vô cùng sợ hãi, nước mắt cũng tuôn rơi. Nhưng nàng quật cường không chịu hé miệng, chỉ cố gắng giãy giụa tránh né những nụ hôn của hắn.
Làm sao nàng có thể tránh né được? Chỉ một lúc sau, Lý Duy Nguyên đã cởi áo nàng ra, cúi đầu ghé vào tai nàng, nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, nàng không thoát khỏi ta đâu. Cả đời này đừng hòng thoát khỏi ta, nàng hãy chết tâm đi."
Hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng, cả con người hắn toát lên hơi thở nguy hiểm. Lúc này nàng cực kỳ sợ hãi, cở thể cũng run rẩy.
Cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, liền bật khóc.
" Lý Duy Nguyên, chàng là tên hổn đản." Đôi mắt nàng đỏ bừng, giận dữ nói: " Chàng mau thả ta ra."
Nhưng lời nói này của nàng không có một chút khí thế nào.
Lúc này đôi mắt Lý Duy Nguyên cũng đỏ bừng. " Không có chuyện đó đâu. Uyển Uyển, nàng biết rõ ta không thể buông tay nàng. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là người của ta."
Dứt lời, hắn đưa tay muốn cởi váy nàng xuống.
Lâm Uyển cực kỳ sợ hãi, khóc rống lên. Vừa khóc lại vừa mắng hắn: " Lý Duy Nguyên, chàng là một kẻ vô lại. Chàng mau thả ta ra."
Động tác của Lý Duy Nguyên chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Giờ phút này y phục trên người nàng xộc xệch, mặt toàn nước mắt, nàng khóc đến không thể thở nổi.
Nội tâm hắn chợt kinh hãi. Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Rõ ràng hắn đã từng hứa sẽ không làm tổn hại đến nàng, nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã làm nàng khóc thê lương như vậy.
Chung quy hắn không đành lòng nhìn nàng đau khổ thế này. Ngay sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng, không nói một tiếng.
Lâm Uyển vẫn còn đang khóc, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra cũng biết rõ Lý Duy Nguyên đã rời khỏi phòng.
Một lúc sau, nàng ngồi dậy run rẩy mặc lại y phục, ôm chặt đầu gối ngồi trong góc giường, cắn chặt môi khóc.
Nàng không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào. Trước đó trong lòng nàng rất vui mừng chờ Lý Duy Nguyên trở về, nàng muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, còn xin hắn tha thứ.
Thậm chí nàng còn muốn nói cho hắn biết, cả đời này nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng hiện tại vì sao hắn lại tức giận với nàng?
Nàng chôn đầu trong đầu gối thút tha thút thít khóc. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang cầm một hộp thức ăn đứng trước cửa phòng.
Nhìn thấy nàng đang nhìn đến mình, hắn vẫn cầm hộp thức ăn trong tay, giọng nói có chút cứng ngắc: " Lại đây dùng bữa tối đi. Ta đã căn dặn phòng bếp làm món thịt cua sư tử đầu mà nàng thích ăn nhất."
Lâm Uyển chỉ nhìn về phía cửa sổ, không biết trời đã tối từ bao giờ. Nhưng nàng còn tâm trạng nào nuốt trôi cơm? Đừng nói là thịt cua sư tử đầu, cho dù là gan rồng tuỷ phượng nàng cũng nuốt không trôi.
Vì thế nàng liền lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống, quật cường nói: " Ta không ăn."
Lý Duy Nguyên nghe xong, liền đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó tiến về phía nàng.
Lâm Uyển cực kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn hắn, nàng còn có rúm thân mình lại lẫn trốn hắn.
Vừa rồi dáng vẻ của Lý Duy Nguyên thực sự đã dọa nàng sợ. Cho nên khi hắn tiến đến đây, bất giác trong đầu nàng lại hiện lên những cảnh tượng khi nãy.
———————-//—-//——————
* Editor: hôm nay chơi lớn bạo chương!! Ngay mai sẽ có xương gặm các bạn à
Xế chiều hắn đã về đến Lý phủ. Vừa bước vào cửa phủ, hắn liền bảo Cẩn Ngôn dẫn những ám vệ trông chừng Lâm Uyển đến đây, hắn muốn hỏi xem hôm nay nàng đã làm những gì.
Đội trưởng nhóm ám vệ quỳ trước mặt hắn, cung kính trả lời: " Sau khi tướng gia đi khỏi, Tiểu Điệp cô nương chỉ ở quanh quẩn trong tiểu viện. Một lúc sau Tiểu Phiến cô cô có đến trò chuyện cùng Tiểu Điệp cô nương, nhưng không ở lại quá lâu. Buổi trưa nàng có đi đến phòng bếp lấy cơm, rồi lại trở về viện dùng cơm. Vào giờ mùi nàng lại đi dạo trong hậu hoa viên một lúc. Sau đó nàng lại đứng trước cây đào tiên sát vách tường, nhìn nó suy tư gì đó, rồi leo lên cây. Tướng gia tha tội, cái cây đó quá to lớn, cành lá um tùm thuộc hạ không tài nào nhìn rõ nàng trèo lên đó làm gì. Nhưng một lúc sau nàng đã trèo xuống, lại quay về phòng không ra ngoài nữa."
Lý Duy Nguyên biết rõ trong hoa viên có một cây đào tiên to, thân cây một vòng tay ôm không hết. Nếu to gan một chút, chỉ cần trèo lên thân cây nhảy xuống là có thể đi ra bên ngoài phủ.....
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại trầm xuống, bởi vì hắn nhớ đến lời nói của Thuần Vu Kỳ lúc ấy.
" Trong lòng ngươi biết rõ, Uyển Uyển ở bên ngươi nàng sẽ không cảm thấy vui vẻ, hà tất gì ngươi còn bắt nàng bên cạnh mình, chẳng phải càng làm nàng không vui? Lúc ấy nàng đã muốn rời khỏi ngươi, ngươi cho rằng hiện giờ nàng không còn có ý định thoát khỏi ngươi nữa sao?"
Những lời nói đó giống như những cây châm cắm chặt trong lòng hắn. Mỗi lần nhớ đến sẽ cảm thấy có chút đau đớn.
Bảy năm trước khi Uyển Uyển sắp chết đã từng nói không muốn ở lại bên hắn, muốn rời khỏi hắn, nhiều năm qua việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn. Quả thực hắn đã sớm thần hồn át thần tính, trông gà hoá cuốc.
Hiện tại lại nghe ám vệ báo những việc này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là Uyển Uyển lại muốn bỏ hắn mà đi.
Bằng không đang yên đang lành nàng trèo lên cây làm gì? Tất nhiên là nàng muốn thăm dò địa hình ở bên ngoài tiểu viện mà thôi, sau đó sẽ nghĩ xem có thể nhờ cái cây này thoát khỏi nơi đây.
Bất luận là bảy năm trước hay là bảy năm sau, nàng vẫn luôn có ý nghĩ rời xa hắn, còn muốn tìm cách trốn khỏi hắn sao?
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên siết chặt đôi tay.
" Mau đốn cái cây đó đi, thêu nó thành tro bụi." Hắn lạnh lùng phân phó một câu, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi, liền đứng dậy xoay người rời đi.
Lúc này Lâm Uyển đang ngồi cạnh bàn, đùa nghịch trái đào trong tay mình. Vừa rồi Tiểu Phiến có đến đây, vô tình nhắc đến chuyện lần trước Lý Duy Nguyên sau khi cung tham gia yến hội đã uống say. Nàng cho rằng hôm nay hắn ra ngoài lại là đi dự tiệc, hay xã giao gì đấy khó tránh khỏi việc uống rượu.
Vừa rồi nàng có đi dạo trong hậu hoa viên có nhìn thấy một cây đào tiên. Nhất thời nàng lại nhớ đến lúc bé bà của nàng có dùng trái đào làm nước uống, vừa có thể giải nhiệt vừa có công dụng giải rượu.
Vì vậy nàng đã trèo lên cây hái vài quả đào, nàng muốn dùng chúng nấu nước cho Lý Duy Nguyên uống, giúp hắn giải rượu cũng như giúp hắn an thần.
Nghĩ đến Lý Duy Nguyên, nàng lại cúi đầu, tay khẽ vuốt ve những trái đào trên bàn, khoé môi cong lên.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ trong lòng hắn vẫn còn có nàng, bằng không hắn cũng sẽ không làm những cây trâm đó cho nàng.
Hơn nữa trong lúc nàng trở về thế giới thực, mỗi đêm nàng đều nằm mơ thấy hắn, trong đêm tối cô đơn hắn còn thầm nguyện cầu nàng mau mau quay trở lại.
Lúc ấy nàng chỉ cho rằng bản thân mình gặp ảo giác, nhưng xem ra khi đó chính là tâm linh tương thông.
Tuy rằng nàng không ở thế giới này, nhưng không hiểu vì nguyên do gì nàng vẫn sẽ nhìn thấy hắn đang làm những chuyện gì.
Lâm Uyển thầm nghĩ, chờ Lý Duy Nguyên trở về nàng sẽ thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với hắn.
Cho dù hắn vẫn còn hận nàng, nàng cũng sẽ giải thích rõ ràng cho hắn hiểu, cầu xin hắn tha thứ.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài mở cửa, liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước cửa viện.
Lâm Uyển không nghĩ tới Lý Duy Nguyên lại quay về sớm như vậy, trên mặt nàng hiện ra vài phần khiếp sợ, cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: " Chàng trở về rồi sao?"
Nhưng Lý Duy Nguyên cứ nhìn chằm chằm nàng, hắn chỉ cho rằng nàng đang lên kế hoạch bỏ trốn lại không ngờ tới hắn đột nhiên quay trở về quấy rầy kế hoạch của nàng. Cho nên sắc mặt cùng giọng nói của nàng mới như thế.
Nhất thời gương mặt Lý Duy Nguyên càng thêm thâm trầm. Một câu cũng không nói, chỉ lành lùng liếc nhìn nàng một cái.
Bỗng nhiên hắn nắm chặt cổ tay nàng, còn đóng cửa viện lại, cài luôn then cửa. Sau đó hắn lôi kéo nàng vào trong phòng, áp sát người nàng lên vách tường, đưa tay nắm cằm nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào nàng.
" Nàng lại muốn trốn khỏi ta, hả? Lần này nàng muốn trốn đi đâu? Trở về bên cạnh Thuần Vu Kỳ sao?"
Lâm Uyển cảm thấy không thể hiểu được hắn đang nói gì. Từ lúc trở về đến bây giờ, hắn cứ nói chuyện không đầu không đuôi.
Nàng đưa tay gỡ bàn tay đang đặt trên cằm mình ra. Quả thực chỉ như châu châu đá xe, chẳng thể lay động được hắn.
Cằm bị hắn siết đến đau nhức, nàng bắt đầu cảm thấy tức giận, không vui hỏi hắn: " Chàng làm sao vậy? Đang yên đang lành phát điên cái gì vậy?"
" Ta điên rồi, sớm đã điên rồi." Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như vậy. Nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ phát hiện có vài phần thê lương cùng bi ai, " Ta biết rõ cuộc sống bi thảm này của mình đều do chính do chính nàng ban cho, nhưng ta lại không thể hận nàng, chỉ cần biết được việc nàng có thể ở quay về, trong lòng ta vô cùng vui sướng cũng không muốn oán trách nàng nữa.
Còn nàng thì sao, nàng đối xử với ta như thế nào? Bắt ta đau khổ chờ đợi bảy năm, ngày ngày đêm đêm hy vọng nàng quay trở lại. Sau khi nàng quay lại vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy, còn ở bên cạnh Thuần Vu Kỳ đến tận nửa tháng.
Thậm chí gặp mặt nhau trong cung cũng không nhận lại ta. Mặc dù nàng đối xử với ta như vậy, nhưng trái tim ta vẫn luôn yêu nàng, không tiếc dùng mọi cách đem nàng trở về bên mình.
Ta đã từng nghĩ, chỉ cần nàng nhận lại ta, gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa. Nhưng nàng đã đối xử với ta ra sao? Rõ ràng lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy ta, lại cố chấp không nhận ta. Ngay cả lúc này đây, nàng vẫn muốn trốn khỏi ta. Nàng muốn trốn đi đâu? Nói cho ta biết, nàng muốn trốn đi đâu hả?"
Lâm Uyển vô cùng khiếp sợ, nhất thời quên cả đau đớn, mở to mắt không dám tin nhìn hắn: " Chàng, chàng đã sớm biết ta là ai?"
Bởi vì cực kỳ kích động, thanh âm phát ra cũng run run.
Lý Duy Nguyên cười lạnh: " Đúng vậy. Tuy rằng tướng mạo của nàng khác trước kia, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã nhận ra nàng, thế nào có phải ta so với Thuần Vu Kỳ lợi hại hơn nhiều? Chẳng giống như hắn đợi sau khi ta hoán đổi nàng và biểu muội của hắn, thì hắn mới phát hiện ra."
Theo sau hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, tay càng ra sức siết chặt cằm nàng: " Cho dù là như vậy, nàng vẫn tìm trăm phương ngàn kế bỏ trốn để trở về bên cạnh hắn ta."
Quả thực Lâm Uyển bị những lời nói của Lý Duy Nguyên làm cho tức chết mất thôi: " Chuyện này liên quan gì đến Thuần Vu Kỳ? Từ khi nào ta nói muốn trở về bên hắn?"
Quan trọng nhất chính là nếu Lý Duy Nguyên đã nói như vậy, không phải mấy ngày nay hắn luôn...
Lâm Uyển lại nhớ đến bộ dạng nhu thuận của mình mỗi lần đối diện Lý Duy Nguyên, còn luôn miệng gọi hắn là tướng gia, xưng bản thân là nô tì.
Hắn thì hay rồi, rõ ràng sớm đã biết nàng là ai nhưng không biểu hiện ra điều gì, cứ nhìn nàng làm trò hề trước mặt hắn. Nghĩ đến đây nàng càng cảm thấy tức giận.
" Lý Duy Nguyên, tên hỗn đản này." Nàng tức giận buột miệng thốt lên, " Vì sao chàng lại có thể ức kiếp ta như vậy?"
Cho nên cái thân phận này cũng do hắn an bài sao? Còn làm nha hoàn hầu hạ bên người hắn. Chẳng phải hắn đang muốn cùng nàng diễn một vở kịch tướng gia và tiểu nha hoàn sao?
Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ cười lạnh: " Sao nào, hiện giờ không muốn gọi ta là tướng gia nữa à, còn dám gọi thẳng tên ta như thế sao?"
Sau đó hắn áp sát vào người nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt âm trầm: " Ức hiếp nàng? Cái này mà gọi là ức hiếp sao? Bây giờ ta sẽ cho nàng biết thế nào mới là ức hiếp."
Dứt lời, hắn liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Lâm Uyển bị hắn làm đau, trong lòng cũng tức giận, liền ra sức tránh né. Nhưng hắn đã nhanh tay trói chặt đôi tay nàng ở sau lưng, còn gắt gao áp sát nàng vào tường không cho nàng nhúc nhích, môi hắn còn kề sát môi nàng động tác càng ngày càng hung ác.
Hắn không màng nàng giãy giụa liền bế nàng bước nhanh đến giường, ném nàng xuống đó.
Lâm Uyển muốn ngồi lên nhưng Lý Duy Nguyên đã nhanh cúi người đè lên người nàng. Cả cơ thể hắn áp sát vào người nàng, tay phải của hắn nắm chặt đôi tay nàng giơ lên đỉnh đầu, hung hăng ấn nàng xuống giường, tay còn lại cởi áo nàng ra.
Nàng giận đến run cả người, trong lòng vô cùng sợ hãi, nước mắt cũng tuôn rơi. Nhưng nàng quật cường không chịu hé miệng, chỉ cố gắng giãy giụa tránh né những nụ hôn của hắn.
Làm sao nàng có thể tránh né được? Chỉ một lúc sau, Lý Duy Nguyên đã cởi áo nàng ra, cúi đầu ghé vào tai nàng, nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, nàng không thoát khỏi ta đâu. Cả đời này đừng hòng thoát khỏi ta, nàng hãy chết tâm đi."
Hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng, cả con người hắn toát lên hơi thở nguy hiểm. Lúc này nàng cực kỳ sợ hãi, cở thể cũng run rẩy.
Cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, liền bật khóc.
" Lý Duy Nguyên, chàng là tên hổn đản." Đôi mắt nàng đỏ bừng, giận dữ nói: " Chàng mau thả ta ra."
Nhưng lời nói này của nàng không có một chút khí thế nào.
Lúc này đôi mắt Lý Duy Nguyên cũng đỏ bừng. " Không có chuyện đó đâu. Uyển Uyển, nàng biết rõ ta không thể buông tay nàng. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là người của ta."
Dứt lời, hắn đưa tay muốn cởi váy nàng xuống.
Lâm Uyển cực kỳ sợ hãi, khóc rống lên. Vừa khóc lại vừa mắng hắn: " Lý Duy Nguyên, chàng là một kẻ vô lại. Chàng mau thả ta ra."
Động tác của Lý Duy Nguyên chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Giờ phút này y phục trên người nàng xộc xệch, mặt toàn nước mắt, nàng khóc đến không thể thở nổi.
Nội tâm hắn chợt kinh hãi. Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Rõ ràng hắn đã từng hứa sẽ không làm tổn hại đến nàng, nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã làm nàng khóc thê lương như vậy.
Chung quy hắn không đành lòng nhìn nàng đau khổ thế này. Ngay sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng, không nói một tiếng.
Lâm Uyển vẫn còn đang khóc, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra cũng biết rõ Lý Duy Nguyên đã rời khỏi phòng.
Một lúc sau, nàng ngồi dậy run rẩy mặc lại y phục, ôm chặt đầu gối ngồi trong góc giường, cắn chặt môi khóc.
Nàng không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào. Trước đó trong lòng nàng rất vui mừng chờ Lý Duy Nguyên trở về, nàng muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, còn xin hắn tha thứ.
Thậm chí nàng còn muốn nói cho hắn biết, cả đời này nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng hiện tại vì sao hắn lại tức giận với nàng?
Nàng chôn đầu trong đầu gối thút tha thút thít khóc. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang cầm một hộp thức ăn đứng trước cửa phòng.
Nhìn thấy nàng đang nhìn đến mình, hắn vẫn cầm hộp thức ăn trong tay, giọng nói có chút cứng ngắc: " Lại đây dùng bữa tối đi. Ta đã căn dặn phòng bếp làm món thịt cua sư tử đầu mà nàng thích ăn nhất."
Lâm Uyển chỉ nhìn về phía cửa sổ, không biết trời đã tối từ bao giờ. Nhưng nàng còn tâm trạng nào nuốt trôi cơm? Đừng nói là thịt cua sư tử đầu, cho dù là gan rồng tuỷ phượng nàng cũng nuốt không trôi.
Vì thế nàng liền lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống, quật cường nói: " Ta không ăn."
Lý Duy Nguyên nghe xong, liền đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó tiến về phía nàng.
Lâm Uyển cực kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn hắn, nàng còn có rúm thân mình lại lẫn trốn hắn.
Vừa rồi dáng vẻ của Lý Duy Nguyên thực sự đã dọa nàng sợ. Cho nên khi hắn tiến đến đây, bất giác trong đầu nàng lại hiện lên những cảnh tượng khi nãy.
———————-//—-//——————
* Editor: hôm nay chơi lớn bạo chương!! Ngay mai sẽ có xương gặm các bạn à
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.