Em Gái Của Gian Thần

Chương 65: Lần đầu tranh đấu

Trường Câu Lạc Nguyệt

29/09/2019

Lý Duy Nguyên phát hiện ánh mắt Thuần Vu Kỳ nhìn về phía Lý Lệnh Uyển có chút khác biệt.

Hắn hơi trầm mặc, lập tức nhích người về phía trước chắn tầm mắt của Thuần Vu Kỳ. Đồng thời hắn cũng muốn cho Thuần Vu Kỳ biết rõ nàng chỉ thuộc về một mình hắn, sau đó hắn nắm lấy tay nàng.

Thuần Vu Kỳ nhìn thấy hành động này lại chợt nhíu mày lại. Ngày thường hắn luôn tạo cho người khác cảm giác ôn hoà giống như một cơn gió xuân. Nhưng hiện tại đôi mày hắn nhíu lại, ánh mắt dường như chứa đựng một sự lạnh lùng.

Phàm là những việc liên quan đến Lý Lệnh Uyển, Lý Duy Nguyên chưa bao giờ có ý nhượng bộ dù chỉ nửa bước, vì vậy hắn cũng dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía Thuần Vu Kỳ.

Một lúc sau, đôi tay trong áo Thuần Vu Kỳ khẽ nắm chặt lại, nhưng vẫn cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: " À. Tại hạ đã nghe danh Đại Giác Pháp Sư từ lâu, cho nên hôm nay mới có cơ hội đi đến đây để thỉnh giáo Đại Giác Pháp Sư. Nhưng tại hạ không ngờ ở đây cũng còn duyên gặp lại Lý đại nhân và Lý tiểu thư."

Lúc này Lý Duy Nguyên mới biết người đang đứng bên cạnh mình chính là Đại Giác Pháp Sư.

Khi hắn còn nhỏ đã từng gặp qua ông ta, hơn nữa ông ta còn nói vận mệnh của hắn cho lão thái thái biết.

Vì vậy càng làm bà ta chán ghét hắn hơn, bỏ mặc hắn bị những hạ nhân trong Lý phủ ức hiếp cũng không lên tiếng giúp đỡ.

Có thể nói, những năm tháng ấy chính là những năm tháng khổ sở nhất của hắn. Còn cái vị Đại Giác Pháp Sư này chính là người góp một phần sức lực trong đó.

Vì vậy ánh mắt của hắn khi nhìn ông ta không có chút thiện cảm nào. Tất nhiên ông ta cũng cảm nhận ra điều đó, nhưng sắc mặt ông ta vẫn bình thản.

Đại Giác Pháp Sư lquan sát Lý Duy Nguyên, rồi đến Thuần Vu Kỳ, cuối cùng là đến Lý Lệnh Uyển.

Sau khi quan sát ba người bọn họ, ông ta hơi ủ rũ chắp tay trước ngực, niệm một câu kinh phật.

Trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng khẩn trương. Nàng sợ Đại Giác Pháp Sư sẽ nói điều gì đó với bọn họ, điều đó sẽ khiến cho Lý Duy Nguyên và Thuần Vu Kỳ nghi ngờ lai lịch của nàng, như vậy sẽ rất phiền toái.

Nhưng cũng may, Đại Giác Pháp Sư chỉ niệm một câu kinh phật cũng không nói gì. Ông ta xin phép cáo từ với bọn họ, liền xoay người rời đi.

Nàng nhìn thấy ông ta đã đi xa, trái tim mới được thả lỏng một chút. Tâm tình chưa bình tĩnh được bao lâu, thì lại nghe Thuần Vu Kỳ lên tiếng hỏi nàng: " Lý tiểu thư trước kia đã từng gặp qua Đại Giác Pháp Sư sao?"

Tất nhiên nàng biết Thuần Vu Kỳ đã nghe hết những lời nói vừa rồi, cho nên hắn đã sinh nghi hỏi nàng như vậy.

Nếu không phải vì Lý Duy Nguyên vẫn còn ở đây, nhất định nàng sẽ nói dối với Thuần Vu Kỳ, trước kia nàng có ơn với Đại Giác Pháp Sư cho nên khi gặp lại nàng ông ta mới có những hành động như vậy, có thể Thuần Vu Kỳ sẽ tin.

Nhưng bây giờ Lý Duy Nguyên đứng sờ sờ ở đây làm sao nàng có thể nói như vậy. Quả thực một mình nàng không thể đấu lại hai người bọn họ.

Đã nói dối với một người thì phải nói dối luôn người còn lại, nhưng phải nói như thế nào để bọn họ không sinh nghi. Cuối cùng nàng đành phải thành thật trả lời: " Không quen."

Cũng may, nàng còn thông minh bổ sung thêm một câu: " Có thể vừa rồi Đại Giác Pháp Sư nhận nhầm người, cho nên mới nói ta có ân với ông ta."

Tuy rằng Thuần Vu Kỳ không lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn nàng dường như đang suy tư điều gì đó.

Vốn dĩ Đại Giác Pháp Sư là một cao tăng đắc đạo, ngay cả đương kim Hoàng thương nhìn thấy ông ta cũng phải cũng kính vài phần.

Nhưng vừa rồi ông ta ở trước mặt Lý Lệnh Uyển lại xưng hô nàng là ngài, còn tự nhận bản thân là tiểu tăng, hai người bọn họ còn nói những lời khó hiểu.

Nếu đúng như lời nàng nói chưa từng gặp qua Đại Giác Pháp Sư, cũng có thể ông ta nhận nhầm nàng là người từng có an với mình thì sao?

Chỉ là hắn lại nhớ đến một chuyện, khi ấy chính nàng đã hỏi ông ta có phải là Đại Giác Pháp Sư không?

Trước nay nàng chưa bao giờ gặp qua ông ta, làm sao nàng có thể mở miệng hỏi như vậy?

Nàng sớm đã biết Đại Giác Pháp Sư, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra?

Thuần Vu Kỳ suy nghĩ những điều đó, đôi mày

càng nhíu lại. Hắn cảm thấy sự việc này quả thực quá mơ hồ, những ý nghĩ trong đầu đều trở nên hổn loạn. Hắn không tài nào tìm ra vấn đề nằm ở đâu, cũng nghĩ không thông việc này.

Về phần Lý Duy Nguyên, khi nghe những lời nói của Thuần Vu Kỳ và Lý Lệnh Uyển, còn

nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Thuần Vu Kỳ.

Tất nhiên hắn cũng biết vừa rồi những lời nàng nói với Đại Giác Pháp sư đã làm cho Thuần Vu Kỳ nghi ngờ.

Hơn nữa mọi người đều nói Đại Giác Pháp Sư là người có thể nhìn thấy quá khứ lẫn tương lai, mà nàng cũng có khả năng đó. Cho nên khi hai người bọn họ ở cùng nhau đã nói những chuyện gì đó.

Thuần Vu Kỳ lại là một người cực kỳ thông minh, e rằng khi ấy đã nghe thấy hết những lời nói bọn họ, trong lòng đã bắt đầu sinh nghi.

Lý Duy Nguyên tin rằng Thuần Vu Kỳ không thể nào nghĩ ra được chuyện Lý Lệnh Uyển là người có khả năng biết trước chuyện tương lai, cho nên hắn ta sinh nghi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Lý Duy Nguyên cũng không lo lắng về vấn đề này, cho dù Thuần Vu Kỳ có thông minh đến đâu cũng không thể phát hiện ra chuyện đó.

Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười, nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển, thầm nghĩ, Uyển Uyển của hắn thật tài giỏi.

Ngay cả Đại Giác Pháp Sư và Thuần Vũ Kỳ mà nàng cũng có thể lừa gạt chỉ bằng một vài lời nói mà thôi.

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyện, tròng lòng cảm thấy có chút bất an, vẻ mặt cũng thay đổi, ánh mắt nhìn Lý Lệnh Uyển cũng dần dần trở nên sâu thẳm.

Nếu Đại Giác Pháp Sư có thể biết trước quá khứ và tương lai như lời mọi người đồn đãi, vừa rồi ông ta lại tự chủ động đến đây tìm Lý Lệnh Uyển.

Dù sao ông ta chính là một cao tăng đắc đạo, tất nhiên sẽ không phải bị hấp dẫn bởi tướng mạo xinh đẹp của nàng mà đi đến đây.

Nói cách khác, ông ta đến đây tìm nàng là vì ông ta đã biết rõ lai lịch nàng là lai, cho nên mới nói những lời đó với nàng, có đúng hay không?

Nghĩ đến đây, trái tim Lý Duy Nguyên càng đập nhanh hơn. Kỳ thật mấy năm qua, đôi khi hắn cũng đã từng suy nghĩ rốt cuộc Lý Lệnh Uyển là ai?

Vì sao nàng lại có thể biết nhiều việc như vậy, thậm chí nàng còn biết rõ kết cục của từng người?

Cuối cùng bây giờ cũng đã có một người biết được rõ lai lịch của nàng ngay ở trước mắt...

Hắn nắm chặt tay của nàng. Trong đầu thầm nghĩ, bây giờ hắn xúc động đi tìm Đại Giác Pháp Sư hỏi rõ lai lịch của nàng, nếu ông ta không muốn nói cho hắn biết thì sao, nhưng hắn vẫn sẽ tìm cách để ông ta phải nói ra.

Lý Lệnh Uyển không hề hay biết thân phận của nàng sắp bị người khác tìm cách vạch trần. Bất quá nàng không hiểu vì sao Lý Duy Nguyên lại nắm chặt tay mình như vậy.

Cho nên nàng vội gọi hắn: " Ca Ca." Lý Duy Nguyên nghe vậy mới hồi thần, quay đầu nhìn nàng.



Thiếu nữ hai má ửng hồng bởi do thời tiết oi bức, hơn nữa đôi mày thanh tú cũng nhíu lại, còn cắn môi dưới, vẻ mặt giống như đang chịu đựng một sự đau đớn.

Hắn hoảng sợ, vội hỏi: " Uyển Uyển, muội làm sao vậy?"

Hiện tại còn có Thuần Vu Kỳ đứng ở đây, cho nên nàng không thể nói hắn làm nàng đau chỉ đành phải im lặng, nhẹ lắc bàn tay của hắn.

Hắn đã hiểu rõ ý tứ của nàng, lập tức lỏng tay nàng, còn nắm tay nàng lên xem xét cẩn thận, hắn hỏi nàng: " Uyển Uyển, muội còn đau không?"

Lý Lệnh Uyển không lên tiếng, ngược lại đem tay mình thoát khỏi tay hắn, vội giấu tay ở sau lưng.

Từ nãy đến giờ, Thuần Vu Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi việc. Không hiểu vì sao trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, hắn muốn tiến đến che chở cho Lý Lệnh Uyển.

Hắn cảm thấy sự quan tâm và chiếm hữu của Lý Duy Nguyên đối với nàng đã vượt qua rãnh giới đường huynh muội thông thường, hai người bọn họ có thật là huynh muội của nhau không?

Khi hắn nhìn thấy thái độ của nàng đối với Lý Duy Nguyên, tuy nàng có ỷ lại vào Lý Duy Nguyên nhưng cũng có vài phần sợ hãi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Có lẽ sau khi quay về hắn phải suy xét thật kỹ vấn đề này. Còn phải sai người đi điều tra bọn họ một phen. Nhưng ánh mắt khi nhìn đến bọn họ vẫn có ý tứ dò xét.

Lý Duy Nguyên không thích người khác nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, cho nên hắn liền lên tiếng cáo từ: " Hiện giờ người nhà của tại hạ và xá muội đang đợi ở thiện phòng, mạng phép cáo từ với Thuần Vu đại nhân, có cơ hội sẽ gặp lại."

Thuần Vu Kỳ cũng gật đầu, lại khôi phục dáng vẻ thanh tao nho nhã, nói: " Lý đại nhân, Lý tiểu thư, gặp lại sau."

Hắn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ đã khuất xa. Trong lúc đi Lý Duy Nguyên còn lo lắng quan sát cẩn thận đôi tay Lý Lệnh Uyển.

Không biết bọn họ nói gì với nhau, nàng liền nhìn Lý Duy Nguyên mỉm cười thật tươi, thậm chí Lý Duy Nguyên còn đưa tay xoa đầu nàng.

Thuần Vu Kỳ nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng khó chịu, sắc mặt cũng trầm xuống.

Ngay từ đầu Trường Thanh đã đứng bên cạnh Thuần Vu Kỳ, hắn ta liền cũng kính hỏi: " Thế tử, bây giờ chúng ta có quay về phủ không?"

Sáng sớm hôm nay, Thuần Vu Kỳ bảo muốn đến chùa Thừa Ân ngắm cảnh. Vốn dĩ hắn là một người không tin vào thần linh, sau khi ngắm cảnh đến nhàm chán liền đi vào các đại điện tham quan, nhưng không có ý định dâng hương bái phật.

Trong lúc hắn ở bên trong tiểu điện, bỗng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đứng bên ngoài, hắn muốn bước ra chào hỏi nàng một tiếng. Nhưng không nghĩ đến Đại Giác Pháp Sư lại đến trước hắn.

Hiện giờ cảnh cũng đã ngắm, người thì cũng đã đi mất, cho nên Trường Thanh mới to gan lên tiếng hỏi, có nên trở về phủ hay không.

Nhưng Thuần Vu Kỳ không trả lời hắn ta, ánh mắt vẫn nhìn hướng Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển.

Trường Thanh muốn hỏi lại một lần nữa, bỗng nhiên Thuần Vu Kỳ lại lên tiếng: " Tạm thời chúng ta không quay về phủ."

Dừng một lúc, Thuần Vu Kỳ lại phân phó: " Ngươi đi tìm một vị tăng nhân trong chùa, bảo chuẩn bị cho chúng ta một thiện phòng. Đêm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở đây."

Lúc này Thuần Vu Kỳ thầm nghĩ, xem ra hôm nay cả gia đình Lý gia đều đến đây dâng hương bái Phật. Có lẽ với cái thời tiết này sẽ không quay về sớm, chắc chắn sẽ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm. Đã vậy hắn cũng ở lại, biết đâu sẽ có cơ hội gặp nàng lần nữa.

*

Sau khi Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển tụ hợp với đám người của Lý gia thì cũng đã xế chiều, thời tiết đã tốt hơn, lão thái thái bảo mọi người đi đến đại điện dâng hương bái phật.

Trong lúc Lý Duy Nguyên ở trong phòng luôn đứng ngồi không yên, hắn không biết có nên đi tìm Đại Giác Pháp sư hỏi rõ lai lịch của Lý Lệnh Uyển hay không.

Chỉ là khi hắn dự định rời khỏi phòng, thì lại nhìn thấy nàng đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Lý Lệnh Kiều. Bỗng nhiên hắn cảm thấy vấn đề lai lịch của nàng đã không còn quan trọng.

Cho dù nàng là ai chỉ cần hiện giờ nàng vẫn ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Hắn cần gì phải tìm hiểu rõ lai lịch của nàng?

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn nhìn nàng mỉm cười gật đầu, rồi đi cùng đám người Lý Tu Bách tiến về phía đại điện.

Lý Lệnh Kiều nhìn thấy thái độ Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển ôn hoà như vậy, nàng ta liền bĩu môi nói: " Đại ca đối với ai đều cũng lạnh nhạt, chỉ có dịu dàng với một mình tỷ."

Bởi vì sự xuất hiện của Lý Lệnh Yến, cho nên mối quan hệ của Lý Lệnh Kiều và nàng chuyển biến khá tốt.

Tuy tính tình Lý Lệnh Kiều vẫn còn kiêu căng nhưng nàng ta không phải là một người có tâm địa xấu. Dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn mà thôi.

Lý Lệnh Uyển nghe như vậy chỉ mỉm cười, nói: " Nếu muội thân thiết với đại ca nhiều hơn, muội sẽ phát hiện tính tình huynh ấy rất tốt, huynh ấy cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với muội nữa."

" Vẫn là nên miễn đi." Lý Lệnh Kiều lắc đầu, " Nhìn bộ dạng đại ca lạnh lùng như vậy, ta cũng không dám thân thiết với huynh ấy đau. Sợ rằng chưa kịp thân thiết đã bị sự lạnh lùng của huynh ấy doạ chết mất rồi."

Dứt lời, Lý Lệnh Kiều chọc khuỷu tay Lý Lệnh Uyển, bảo nàng nhìn về phía trước. Bởi vì lúc này Lý Lệnh Quyên đang thân thiết nắm tay cười nói với Lý Lệnh Yến.

Sau đó Lý Lệnh Kiều thần thần bí bí nói: " Mấy ngày trước ta có tình cờ thấy tỷ ấy và đại ca ở trong hoa viên, tỷ ấy còn tặng cho đại ca một cái túi thơm, còn nói do đích thân mình làm, còn bảo chúc mừng đại ca thi đỗ trạng nguyên.

Nhưng đại ca không nhìn đến tỷ ấy liền nhấc chân rời đi. Lúc ấy vẻ mặt của tỷ ấy hết xanh rồi lại trắng đứng ở đó rất lâu mới rời đi.

Sau đó tỷ biết có chuyện gì xảy ra không? Qua hai ngày sau, ta nhìn thấy trên người nhị ca có cái túi thơm ấy. Làm sao Tam tỷ có thể thêu hai cái túi thơm giống nhau y như đúc được, chẳng phải Tam tỷ đã đem cái túi thơm của đại ca tặng lại cho nhị ca sao?

Có thể tam tỷ thấy đại ca được làm quan trong Hàn Lâm Viện, cho nên muốn lấy lòng đại ca nhưng xem ra đại ca cũng không yêu thích tam tỷ, vì thế tam tỷ mới quay sang lấy lòng nhị ca.

Nhị ca thật là đáng thương, huynh ấy vậy mà đi dùng đồ vật người khác bỏ đi, mà vẫn luôn nghĩ rằng trong lòng tam tỷ chỉ có duy nhất người ca ca này.

Thực sự ta không quen nhìn cái bộ dạng giả tạo của tam tỷ, cho nên ta đã nói mọi chuyện cho nhị ca biết. Nhưng nhị ca không tin ta còn nói ta lúc nào cũng chỉ biết nói xấu tam tỷ. Khi ấy ta rất giận, nói tóm lại ta không bao giờ muốn để ý đến nhị ca nữa. Để ta xem, tam tỷ đối xử tốt với nhị ca được bao lâu."

Nhờ Lý Lệnh Kiều nên nàng mới biết được chuyện Lý Lệnh Yến tặng túi thơm cho Lý Duy Nguyên, nhưng việc Lý Duy Lăng bênh vực Lý Lệnh Yến cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng nàng không vui khi Lý Lệnh Yến xuất hiện, nói thẳng ra nàng và Lý Lệnh Yến là người của hai chiến tuyến.

Chỉ cần ngày nào lão thái thái và Lý Tu Bách vẫn còn ý định đưa Tôn Lan Y lên vị trí chính thê, bọn họ chính là kẻ địch của nàng và Chu Thị.

Nói câu thật lòng, từ khi đám người Lý Lệnh Yến quay về, thỉnh thoảng nàng ta sẽ đến thăm hỏi nàng, còn tặng quà cáp cho nàng.

Thậm chí Lý Lệnh Yến còn tỏ ra rất quan tâm đến nàng, luôn nói chuyện ôn hoà với nàng. Tất nhiên những điều đó chỉ là giả dối mà thôi, ngay cả dáng vẻ hiền lành cũng là giả tạo, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng ta lại phải cố gắng đi lấy lòng Lý Duy Nguyên.

" Đại ca không kể với ta chuyện này," Lý Lệnh Uyển nhẹ nhàng nói, " Chỉ là Ngũ muội này, tại sao muội phải đến trước mặt Nhị ca nói chuyện đó, tất nhiên là huynh ấy sẽ không tin muội rồi."

Làm sao có thể tin chuyện đó? Bởi vì lúc nào Lý Lệnh Yến cũng tỏ vẻ hiền lành thân thiện cơ mà.

Lý Lệnh Kiều khinh thường bĩu môi: " Huynh ấy tin hay không thì tuỳ. Dù sao ta cũng chống mắt lên mà xem, sau này Tam muội muội tốt của huynh ấy sẽ có số phận như thế nào."

Số phận như thế nào hả? Tất nhiên Lý Lệnh Yến là mệnh phượng hoàng rồi. Ngày sau sẽ là mẫu nghi thiện hạ.



Nghĩ đến việc này, Lý Lệnh Uyển lại ra sức khuyên Lý Lệnh Kiều: " Thôi, Ngũ muội, ta biết trong lòng muội không thích Tam tỷ, nhưng ít nhất muội cũng đừng thể hiện rõ ra mặt như vậy. Đừng làm cho tỷ ấy cũng ghét muội."

Ở trong truyện Lý Lệnh Yến chính là một lúc trà xanh chính hiệu. Tuỳ vào hoàn cảnh và mục đích nàng ta sẽ không từ một thủ đoạn nào để đạt được chúng.

Bề ngoài nàng ta luôn tỏ vẻ hiền lương thục đức, nhưng một khi ai đắc tội với nàng ta thì người đó không thể sống yên ổn.

Về sau nàng ta còn trở nên mưu mô xảo quyệt. Thậm chí còn lợi dụng Lý Duy Nguyên, Thuần Vu Kỳ và Lương Phong Vũ dọn sạch chướng ngại trên con đường trở thành Hoàng Hậu của mình.

Cho nên ai mà đắc tội với Lý Lệnh Yến thì kết cục không tốt lắm, ví dụ như nguyên thân Lý Lệnh Uyển này đây.

Ngay cả Lý Lệnh Kiều cũng vậy, trong truyện nguyên thân và Lý Lệnh Kiều cấu kết với nhau tìm cách hãm hại Lý Lệnh Yến.

Tất nhiên kết cục cuối cùng của Lý Lệnh Kiều cũng không được tốt lắm. Tuy rằng không bị giết chết nhưng Lý Lệnh Yến chỉ cần giở chút thủ đoạn, đã làm cho Lý Lệnh Kiều phải gả cho một người trượng phu đức hạnh tệ bạc, cả đời Lý Lệnh Kiều phải sống trong đau khổ.

Cho nên khi nàng nghe Lý Lệnh Kiều nói xấu Lý Lệnh Yến, nàng cảm thấy vô cùng rối rắm.

Bởi vì nàng không muốn Lý Lệnh Kiều gây thù với Lý Lệnh Yến. Tuy bề ngoài Lý Lệnh Yến vô hại nhưng cái dàng hậu cung của nàng ta lại rất ghê gớm.

Chỉ cần bọn họ ra tay cũng đủ làm cho Lý Lệnh Kiều sống không bằng chết.

Nhưng Lý Lệnh Kiều nào biết đến việc đó, nàng ta còn dào dạt đắc ý nói: " Ha, chắc ta sợ tỷ ấy ghét ta à? Tỷ ấy cũng chỉ là một thứ nữ thôi, làm sao có thể so sánh với đích nữ tôn quý như ta?"

Nghe Lý Lệnh Kiều nói xong, Lý Lệnh Uyển chỉ biết thở dài một hơi cũng không nói gì thêm nữa.

Lý Lệnh Kiều này cho dù bị giết chết, thì cũng không hiểu tại sao bản thân lại bị giết chết cơ đấy.

Bọn bọn tán gẫu vài câu đã đi đến đại điện, tuy đã xế chiều nhưng bên trong đại điện đã thắp đèn sáng trưng như ban ngày. Lại còn có một đám tăng nhân ngồi xếp bằng trên đệm hương hồ, nhắm mắt đọc Tâm Kinh.

Ngồi chính giữa đại điện là một vị cao tăng, trong tay cầm một cái dùi gõ mõ, vừa niệm kinh vừa gõ mõ. Đây chính là Đại Giác Pháp Sư, bây giờ ông ta đã thay y phục, quả thực đúng với dáng vẻ cao tăng đắc đạo.

Lão thái thái không nghĩ tới tại đây lại có thể gặp lại Đại Giác Pháp Sư, bà vội bảo Song Hồng dìu mình đến đó, cúi người hành lễ, cũng kính nói: " Xin chào Đại Giác Pháp Sư."

Đại Giác Pháp Sư cũng mở mắt lên, mỉm cười coi như chào hỏi. Sau đó ông ta lại nhắm mắt, chuyên tâm đọc kinh gõ mõ.

Nhìn thấy ông ta hành động như vậy, lão thái thái cũng không dám quấy rầy, liền bảo mọi người dâng hương bái phật.

Không khí trong đại điện vô cùng trang nghiêm, chúng tăng ni tập trung niệm kinh. Lần trước Lý Lệnh Uyển đến đây cũng không dâng hương bái phật, nhưng nhìn không khí trang nghiêm như vậy nàng liền quỳ xuống bái phật.

Chờ đến khi nàng quỳ bái xong vị Bồ Tát cuối cùng, vội đứng lên. Nàng lại nhìn thấy Thuần Vu Kỳ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn, càng làm nổi bật khí chất nho nhã của hắn. Bởi vì ánh sánh trong đại điện quá yếu ớt không thể nhìn thấy biểu tình trên gương mặt hắn là gì.

" Không nghĩ tới Lý đại nhân thế mà cũng tin vào thần phật." Trên mặt Thuần Vu Kỳ luôn có một nụ cười nhạt, ngay cả giọng nói cũng như vậy.

Lý Duy Nguyên dự định quỳ bái phật Di Lặc, nghe thấy giọng nói của Thuần Vu Kỳ vang lên cũng vờ như không nghe thấy, hắn vén tà áo quỳ xuống.

Sau khi quỳ bái xong liền thong thả đứng lên, tiến đến bàn phật, chậm rãi lên tiếng: "Trong lòng tin thì là sẽ có."

Hắn cầm ba ném nhang để gần ngọn đèn lưu ly trên bàn, lại từ tốn nói: " Không giống Thuần Vu đại nhân, trong lòng không tin đương nhiên cũng không tin thế gian này có thần linh."

Thuần Vu Kỳ đáp lời: "Vậy Lý đại nhân có nghe qua một câu, cầu người không bằng tự cầu chính mình không?"

" Thế gian này vốn có nhiều việc bất đắc dĩ, không thể tự cầu mình là sẽ thành."

Dứt lời Lý Duy Nguyên cấm ba nén nhang vào trong lư hương đồng, xoay người nhìn về phía Thuần Vu Kỳ, mỉm cười nói tiếp: " Lý mỗ có một tâm nguyện, nếu tâm nguyện đó có thể thành hiện thực, tại hạ nguyện suốt đời đến đây dâng hương bái phật."

Tâm nguyện duy nhất của hắn chính là mong muốn Lý Lệnh Uyển cả đời bình an bầu bạn cùng hắn mà thôi.

Thuần Vu Kỳ nhẹ đáp lời: " Chúng sinh đều tin vào những lời phật pháp, thực ra những điều đó chỉ toàn là chấp niệm nhất thời mà thôi. Tất cả những việc trong lòng chỉ là vọng tưởng cùng chấp niệm của bản thân, Lý đại nhân tại sao không chịu suy nghĩ sáng suốt hơn, tự nhiên sẽ thành Phật, ngay cả tâm hồn cũng cảm thấy thanh thản."

Lý Duy Nguyên chỉ mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển. Hắn nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, không biết nàng đang lo lắng chuyện gì.

Chẳng lẽ những lời nói của Thuần Vu Kỳ đã doạ nàng sợ hãi?

Hắn mỉm cười trấn an nàng, lại quay mặt nhìn về phía Thuần Vu Kỳ, bình tĩnh nói: " Chấp niệm của ta, đến chết ta cũng sẽ không buông bỏ."

Hắn không bao giờ muốn buông bỏ chấp niệm ấy, cũng chẳng muốn thành Phật hay cả việc tâm hồn thanh thản, hắn chỉ muốn sống bên nàng cả đời.

Thuần Vu Kỳ nghe hắn nói như vậy, ánh mắt có chút thay đổi, đôi tay cũng nắm chặt lại.

Lý Duy Nguyên không để ý đếnThuần Vu Kỳ. Sau đó hắn tiến đến chỗ nàng, cúi đầu trò chuyện cùng nàng.

Sau đó đám người lão thái thái cũng đến chào hỏi Thuần Vu Kỳ. Tuy trong kỳ thi đình, hắn chỉ đạt danh hiệu thám hoa, nhưng cũng được ban chức quan thất phẩm trong Hàn Lâm Viện, chức quan này thấp hơn Lý Duy Nguyên một bậc, thậm chí cũng không bằng chức quan của Lý Tu Bách.

Nhưng Thuần Vu Kỳ cũng là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, một ngày nào đó sẽ được kế thừa tước vị, chắc hẳn con đường làm quan sẽ càng rộng mở, cho nên đám người của lão thái thái không dám khinh thường.

Bọn họ hàn huyên một lúc, chúng tăng ni cũng đã niệm kinh xong. Lão thái thái bảo các tôn bối đến bái kiến Đại Giác Pháp Sư, ý của bà là muốn ông ta đoán mệnh cho bọn họ.

Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển cảm thấy khẩn trương. Nếu để Đại Giác Pháp Sư nói ra việc Lý Lệnh Yến có mệnh phượng hoàng, lại sợ nhất ông ta sẽ nói Lý Duy Nguyên là khắc tinh, không biết đám người của lão thái thái sẽ đối xử với Lý Duy Nguyên ra sao?

Bất quá nàng chợt nghĩ lại, dù gì hiện tại Lý Duy Nguyên cũng đã khác xưa, hắn lại được làm quan trong Hàn Lâm Viện, cho nên lão thái thái chẳng dám làm gì tổn hại đến hắn đâu.

Hơn nữa hắn chỉ mười chín tuổi đã đảm nhiệm chức quan lục phẩm, làm sao bà ta còn dám coi thường hắn. Hiện tại hắn đã đủ khả năng bảo vệ bản thân mình thật tốt.

Nhưng ngược lại điều nàng lo lắng bây giờ chính là Đại Giác Pháp Sư biết rõ lai lịch của mình.

Nếu ông ta lỡ lời nói ra việc này thì sao, như vậy chẳng phải lão thái thái và đám người Lý Tu Bách sẽ xem nàng là yêu quái mà ra tay hành hạ nàng? Bây giờ nàng phải làm gì, thật là khó xử.

———————//—-//————————

Tác giả có lời muốn nói: Quả thực từ khi Uyển Uyển xuyên vào đây, chẳng có ngày nào được sống yên ổn, lúc nào tâm tình cũng phải lo âu sợ hãi, thật quá cực khổ.

P/s: Giải thích một chút, Uyển Uyển vốn chỉ là một người bình thường. Tuy rằng nàng là tác giả của quyển truyện này, nhưng nói cách khác, nàng đã giả thuyết mọi nhân vật trong truyện của nàng đều có IQ lên 180, vì vậy bọn họ đều cực kỳ thông minh, mà người tác giả như nàng chỉ có IQ tầm thường, làm sao nàng có thể giải quyết những nhân vật thông minh ở trong truyện, thế là nàng chỉ biết sợ hãi cùng khó xử mà thôi.

Tuy rằng thoạt nhìn nàng rất yếu thế, thứ nhất nàng lại xuyên vào một nguyên thân ngu ngốc, còn thứ hai nữ chính quá khôn ngoan. Thế nên các độc giả à ngàn vạn lần đừng đặt kỳ vọng quá lớn vào Uyển Uyển nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Gái Của Gian Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook