Em Gái Của Gian Thần

Chương 21: Nội tâm ban đầu

Trường Câu Lạc Nguyệt

29/09/2019

" Ngươi lạnh sao? Nếu lạnh thì mau quay trở về nơi ở của mình đi. Ta không bảo ngươi phải ở lại đây thức cùng ta đến sáng."

Lý Lệnh Uyển bị câu nói này của Lý Duy Nguyên làm tức đến hộc máu, mặc dù từ nãy đến giờ hắn không lên tiếng nói gì với nàng, nhưng một khi hắn lên tiếng lại chẳng nói ra lời nào tốt đẹp cả.

Mẹ nó, ta đây rất muốn tán vào mặt ngươi một cái đấy, sau đó nói cho ngươi biết lão nương đây không muốn lấy lòng ngươi nữa. Ngươi muốn làm gì thì làm đi.

Hiện tại đôi môi nàng cắn chặt, hai tay giấu trong áo phát run. Nhưng nàng vẫn cố hít một hơi thật sâu không ngừng an ủi chính mình, nàng không nên tức giận phải biết kiềm chế. Nàng phải nhẫn nhịn vì để bảo toàn mạng sống sau này của mình.

Tính mạng vẫn quan trọng hơn với việc nóng giận không phải sao? Chờ sau khi mọi chuyện trong cốt truyện hoàn toàn thay đổi, nàng sẽ tính sổ với Lý Duy Nguyên cũng không muộn.

Trong truyện chính nàng đã viết Lý Duy Nguyên là người an bài kết cuộc cuối cùng của nguyên thân Lý Lệnh Uyển. Thậm chí hắn còn làm cùng vô cùng ngắn ngọn súc tích, hắn sẽ giải quyết mọi thứ thật sạch sẽ. Chẳng những nắm trong tay quyền lực vô hạn, hơn nữa sau này hắn sẽ phát điên.

Ha, chỉ là bây giờ nàng cần phải bảo tồn tính mạng của mình thật tốt, đến lúc đó nàng không trừng trị được một kẻ điên như hắn hay sao?

Lúc này ở trong nội tâm Lý Lệnh Uyển muốn hung hăng đánh cho hắn vài cái tát, sau đó gọi Lý Duy Nguyên là đồ tiểu nhân. Nhưng hiện giờ nàng vẫn phải nhẫn nhịn, lại còn phải đứng lên đi đến bên cạnh thư án, nói: " Ca ca, huynh nhận lấy đi." Nàng đem lò sưởi nhỏ trong lồng ngực đưa đến cho hắn.

Lý Duy Nguyên hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng. Con nhóc này trên mặt vẫn tươi cười hồn nhiên chân thành nhìn hắn nói: " Ca ca, nếu huynh có cái lò sưởi nhỏ này, sau này lúc huynh đọc sách sẽ không còn lạnh nữa."

Nhưng vừa rồi hắn từng hỏi nàng có lạnh hay không, nàng không hề nói bản thân mình lạnh, với hành động này của nàng là chỉ vì lo lắng hắn sẽ bị lạnh thôi sao?

Hắn ngồi suy nghĩ một lúc, quyển sách trong tay cũng không thể cầm chắt. Nhưng hắn vẫn không nói gì chỉ chăm chú nhìn nàng như vậy.

Trên gương mặt nàng vẫn là nét hồn nhiên cùng nụ cười chân thành. Thậm chí nàng còn chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêng đầu tò mò hỏi: " Ca ca, huynh nhìn muội như thế làm gì? Chẳng lẽ trên mặt muội có hoa hay sao?"

Nói xong nàng liền đưa tay sờ vào mặt mình. Sờ thật kĩ nàng lại nghi hoặc nhìn hắn, khó hiểu hỏi: " Ca ca, muội sờ lên mặt mình rồi hình như trên mặt muội đâu có hoa."

Đối với một người thận trọng lại thông minh như Lý Duy Nguyên khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng hắn lại có xuất hiện một ý tưởng ngớ ngẩn chính là hắn cũng muốn đưa tay sờ lên gương mặt nàng một chút.

Lúc nào trên mặt nàng cũng thể hiện vẻ hồn nhiên ngây thơ, chẳng lẽ tất cả những việc đó đều chỉ là giả vờ?

Nếu thật sự những điều ấy chỉ là giả vờ, nàng quả thực là một người rất biết diễn kịch nha. Nhưng thời khắc này Lý Duy Nguyên thật sự hy vọng nàng không phải đang giả vờ với hắn.

Vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ này của nàng tất cả đều là thật, cũng như sự quan tâm của nàng dành cho hắn hay cả hai tiếng gọi ca ca kia vậy.

Lý Duy Nguyên cứ nhìn Lý Lệnh Uyển thật lâu như vậy, đột nhiên buông quyển sách trong tay xuống, không nói một lời nào liền đi đến một góc trong phòng tìm một châu than cũ nát đem đến đây, hắn lại lấy một ít than củi ra. Nhìn dáng vẻ này dường như hắn đang muốn đốt than củi.

Trong lúc hắn đang bận rộn đốt than củi, ánh mắt Lý Lệnh Uyển cực kỳ nhanh nhìn thoáng qua những quyển sách đặt trên thư án.

Hình như toàn là tứ thư ngũ kinh, tuy rằng chúng đã đều cũ nát nhưng bề ngoài rất sạch sẽ, hơn nữa những trang giấy vô cùng thẳng thớm, chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đã biết chủ nhân của chúng yêu quý chúng đến mức nào.

Ở thời điểm gian nan cực khổ như vậy hắn vẫn luôn kiên trì đọc sách, lại còn yêu quý sách vở như mạng sống, khó trách cuối cùng hắn cũng sẽ đề danh bảng vàng, một đường ngồi vào vị trí tể tướng.

Lý Lệnh Uyển cảm thán một chút. Sau đó nàng lại quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên, lúc này hắn còn ở bên kia cắm cúi bỏ than vào chậu, nàng liền đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nhìn hắn nhóm lửa.

Xem ra kỹ thuật nhóm lửa của Lý Duy Nguyên cũng không thuần thục lắm, thậm chí nói đúng hơn là tay chân vụng về.

Lý Lệnh Uyển đã ngồi bên cạnh nhìn hắn lâu như vậy, nhưng hắn vẫn chưa bắt được lửa để đốt than. Nhiều nhất cũng chỉ là loé lên vài tia lửa nhỏ rồi lại vụt tắt.

Lý Lệnh Uyển sợ Lý Duy Nguyên sốt ruột, thẹn hoá quá giận đến lúc đó đem hết tội lỗi trút lên người nàng.



Từ nhỏ tâm tư của Lý Duy Nguyên đều thâm trầm khó đoán, trong đầu lại có nhiều ý nghĩ biến thái. Ở cùng với một kẻ như vậy làm sao nàng không cảm thấy lo sợ cho được?

Tính tình hắn vốn đen tối còn nàng thì trong sáng, nếu hắn muốn giở trò gì thì nàng không có biện pháp nào để né tránh.

Cho nên Lý Lệnh Uyển liền mở miệng trấn an Lý Duy Nguyên: " Ca ca, chắc là do than củi không tốt cho nên mới khó bắt lửa."

Lý Duy Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái. Hắn dùng ánh mắt như nói nàng đúng là một kẻ ngu ngốc.

Lý Lệnh Uyển vừa nhìn đã biết ý nghĩ này của hắn, lập tức nàng cảm thấy khí huyết sôi trào.

Mẹ nó, nàng còn không phải lo sợ hắn sẽ cảm thấy mất mặt, cho nên mới hạ cho hắn một bậc thang để hắn có thể bước xuống không phải sao? Hắn ngược lại còn dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc mà nhìn nàng.

Nàng cảm thấy cực kỳ tức giận liền xoay mặt đi hướng khác, chẳng muốn nhìn đến Lý Duy Nguyên nữa.

Lý Duy Nguyên hơi cong khoé môi, hắn nhìn nàng tức giận như vậy thật là có chút buồn cười.

Nhưng hắn vẫn không lên tiếng, sau đó hắn đứng dậy đi đến thư án cầm nến rồi quay lại. Ngọn nến lan tỏa những ánh sáng thuần khiết, khi hắn nhìn đến màu cam của ngọn nến lại nhớ đến dáng vẻ tức giận Lý Lệnh Uyển, ý cười trên càng sâu hơn.

Chỉ là hắn vẫn không nói điều gì với nàng, một lúc sau khối than củi cũng cháy lên được ngọn lửa. Hắn liền đem than củi bỏ vào chậu than, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi chậu than đầy ắp những thanh than củi, những khối than bên dưới đang dần dần lan toả lên những khối than được đặt phía trên mặt, chỉ chốc lát tất cả than củi trong chậu từ từ cháy đều.

Lý Lệnh Uyển liền nhích người ngồi gần chậu than, lập tức nàng cảm thấy cả người ấm áp lên không ít.

Nhưng nàng chẳng muốn nói chuyện với Lý Duy Nguyên, cũng chẳng muốn xoay đầu nhìn hắn.

Đôi khi nàng vẫn cố gắng nhiệt tình với hắn, nhưng nhìn cách hắn đối xử với mình, càng làm nàng cảm thấy mệt mỏi.

Hơn nữa mỗi lần nàng hứng thú bừng bừng tìm cách lấy lòng hắn thì đều bị hắn đả kích, khiến nàng cảm thấy không vui vẻ.

Cho nên hiện tại nàng chỉ là đang bình tâm một chút, chờ tâm tình khôi phục nàng lại tiếp tục kế hoạch lấy lòng hắn.

Vì thế nàng vẫn yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ngắm xung quanh trong căn phòng này.

Kỳ thật căn phòng này cũng chẳng có gì đẹp, chỉ là một cái phòng đơn giản, nhìn sâu bên trong còn có một gian phòng nhỏ đặt một cái giá giường vô cùng đơn giản,trên giường chỉ trải một tấm chăn trải giường màu xanh đậm, một cái chăn cùng một cái rèm giường mà thôi.

Đầu giường treo một tấm liễn vuông nhỏ, kế đến còn có một cái rương loang lỗ màu sơn nằm sát vách tường, nàng nghĩ nó để dùng đựng y phục.

Lý Lệnh Uyển lại nhìn tiếp xung quanh cũng không còn đồ vật gì. Nàng đã từng đi với Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc đến các phòng lớn xem qua, nàng thấy hai cái trụ đặt trong phòng chỉ dùng để bày trí so với nơi này của Lý Duy Nguyên cũng không khác nhiều lắm.

Nghĩ đến đây Lý Lệnh Uyển liền thở dài. Nếu đổi lại là nàng ở trong hoàn cảnh như thế này, thậm chí mấy chục năm qua ngày nào cũng bị người khác chà đạp chế nhạo, có lẽ trong lòng nàng cũng sinh ra những suy nghĩ biến thái như vậy. Suy nghĩ chốc lát nàng liền cả thấy thâm tâm không còn giận Lý Duy Nguyên nữa.

Nàng quay đầu nhìn lại liền thấy Lý Duy Nguyên vẫn ngồi xổm cạnh bên chậu than, trong tay cầm đồng que cời than chọc vào trong chậu than củi.

Ai nha, nói không chừng trong lòng hắn cũng biết không nên dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng như vậy, nhưng do ngượng ngùng nên không mở miệng nói nàng đừng chấp nhất với hắn.

Cho nên hắn vẫn luôn yên lặng ngồi ở đây không rời đi,chính là muốn dùng hành động thực tế biểu đạt ý muốn xin lỗi của hắn, bởi vì hắn luôn mong chờ nàng sẽ hết tức giận với hắn có đúng không.

Trong lòng tưởng tượng như thế, nên Lý Lệnh Uyển liền cảm thấy vẻ mặt này của Lý Duy Nguyên thật đáng yêu. Hắn đâu thể nào là một người kiêu ngạo như nàng đã nghĩ có đúng không? Vì thế nàng không giận dỗi hắn nữa.



"Ca ca" nàng mở miệng gọi hắn một tiếng ngọt ngào, lại hỏi hắn: " Cẩn Ngôn đâu? Tại sao muội không nhìn thấy hắn ta."

Lý Duy Nguyên lại ngẩng đầu nhìn nàng, suy nghĩ xem trong lòng nàng rốt cuộc còn quan tâm bao nhiêu người nữa? Có lẽ hắn không phải là người duy nhất mà nàng muốn quan tâm đến.

Ý thức được điều này, hắn liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, tay cầm chặt đồng que cởi than. Bất quá khi nhìn đến gương mặt tươi cười và ánh mắt tha thiết của Lý Lệnh Uyển, cuối cùng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: " Hôm nay là đêm trừ tịch, ta cho hắn nghỉ một ngày để đi về nhà."

Bởi vì trong lòng hắn không thoải mái, cho nên giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.

Nhưng trong đầu Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy Lý Duy Nguyên là một người thật đáng yêu, cho nên nàng không để ý tới giọng nói lạnh lẽo kia của hắn.

Ngược lại trong lòng còn cảm khái, chỉ vì một đêm trừ tịch mà Lý Duy Nguyên liền cho phép Cẩn Ngôn nghỉ một ngày để trở về đoàn viên cùng người nhà, xem ra hiện giờ Lý Duy Nguyên chưa hoàn toàn trở nên biến thái như trong truyện.

Nếu nàng dẫn dắt hắn đi theo con đường đúng, biết đâu cuối cùng hắn sẽ không còn trở thành con người lúc nào cũng có ý nghĩ biến thái. Nói không chừng hắn có thể trở thành một con người lạc quan rộng rãi, mỗi ngày đều phấn đấu trở thành thanh niên tốt.

Sau khi ý thức được điều này, nụ cười trên môi Lý Lệnh Uyển càng thêm xán lạn, giọng nói cũng ngọt ngào hơn.

" Ca ca," nàng nhích lại gần Lý Duy Nguyên một chút, mỉm cười nói: " Tuy rằng đêm nay không có Cẩn Ngôn, nhưng huynh còn có muội ở đây. Muội sẽ cùng huynh thức đêm. Hơn nữa chờ đến giờ Tý, muội phải chúc ca ca huynh đây năm mới vui vẻ."

Lý Duy Nguyên không lên tiếng, vẫn cúi đầu cầm que đồng cời than gắp những khối than củi trong chậu than.

Nhưng kỳ thật than củi trong chậu đang cháy rất tốt, không cần làm đi là lại động tác đó nhiều như vậy.

Lý Lệnh Uyển phát hiện một việc. Từ nãy đến giờ nàng không dám ngồi gần hắn, nhưng khi nàng nhích người đến bên cạnh hắn, lại trùng hợp hắn đang cúi đầu, nàng liền nhìn thấy trên cổ trắng nõn của hắn có những vết thương đang chảy máu.

Vì ánh sáng của nến không được sáng lắm, hơn nữa ánh sáng vẫn luôn nhấp nháy, nàng nhìn không rõ rốt cuộc có phải là vết máu hay không.

Nàng liền cúi người qua, sau đó đưa tay sờ lên cổ hắn. Tuy rằng hắn lại né tránh, nhưng mà nàng vẫn sờ được vào chúng.

Có gì đó sền sệt nàng thu ngón tay lại để lên chóp mũi ngửi có mùi máu tươi. Là máu, xem ra cái vết nơi cổ hắn thực sự là vết máu. Hơn nữa vết thương rất sâu vết máu cũng khá nhiều.

Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên đứng lên, siết chặt que đồng cời than trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lý Lệnh Uyển.

" Ngươi đang là cái gì?" Giọng nói của hắn âm trầm lại chứa đầy phẫn nộ: " Ai kêu ngươi đụng đến ngươi ta?"

Bị chính mẫu thân của mình ra tay độc ác như vậy, hiển nhiên là đau đớn lắm nhưng hắn không muốn để ai biết đến chuyện đó.

Hắn chỉ giống như một con thú nhỏ trong đêm khuya tĩnh lặng khi không một ai để ý đến mình, liền tìm cho bản thân một góc để liếm láp những vết thương trên người mình.

Hắn chưa bao giờ muốn để người khác nhìn thấy những vết thương đó, tất nhiên là cũng không chấp nhận được việc có người chạm đến những vết thương ấy, cho nên hắn mới tức giận như vậy. Nhưng Lý Lệnh Uyển lại không hiểu việc này.

Trong lòng nàng chỉ nghĩ, có thể dùng độc trị độc nha. Chỉ cần nàng dịu dàng quan tâm đến những vết thương trên người hắn, biết đâu sẽ làm hắn hoàn toàn mở rộng trái tim với nàng thì sao?

Cho nên bằng bất cứ giá nào, hôm nay nhất quyết nàng phải băng bó vết thương cho hắn. Nàng chắc chắn những vết thương trên người Lý Duy Nguyên là do Đỗ Thị gây ra. Thậm chí không chỉ có vết thương trên cổ mà khắp nơi trên người hắn đều là những vết thương chồng chất.

Có lẽ vừa rồi Lý Duy Nguyên rời khỏi Thế An Đường đã đến thăm Đỗ Thị, muốn cùng Đỗ Thị trải qua đêm trừ tịch cùng nhau đón năm mới, có thể hắn đã hy vọng chuyện đó lắm, nhưng khi đến nơi Đỗ Thị lại phát điên mà đánh hắn có đúng không?

Trên người nhiều vết thương như vậy, chắc có lẽ hắn cũng thương tâm và tuyệt vọng lắm.

Lý Lệnh Uyển thầm thở dài. Sau đó nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt hiền hoà nhìn Lý Duy Nguyên, giọng nói nhẹ nhàng hỏi hắn: " Ca ca, huynh có đau lắm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Gái Của Gian Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook