Chương 93: Nói thẳng
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Lúc Lý Lệnh Uyển nổi giận đùng đùng đi đến Kiêm Gia Uyển, Lý Lệnh Yến vừa bước ra khỏi cửa phòng.
Vừa rồi Lý Lệnh Yến cũng hay tin Lý Duy An đã chết, tuy rằng trong lòng nàng ta cảm thấy rất vui sướng, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra đau buồn muốn đi đến Lạc Mai Cư an ủi Chu Thị.
Nàng ta không lo lắng Chu Thị sẽ hoài nghi những lời nói ngày hôm qua của mình, việc nàng ta gián tiếp bày cách hại chế Lý Duy An có vài người sẽ không biết. Hơn nữa Chu Thị là một người ngu xuẩn thì làm sao sẽ hiểu được.
Chẳng phải khi ấy nàng ta nói ra điều đó cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của Lý Duy An sao, với lại chỉ đề nghị như vậy thôi người quyết định có làm hay không chính là ở Chu Thị kia mà? Nếu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Chu Thị.
Bất quá nàng ta vừa bước ra khỏi cửa phòng liền nghe thấy bên ngoài có người đập mạnh cửa viện.
Nàng ta chợt nhíu mày, nghĩ ai sẽ đến đây lúc này, sau đó phân phó tiểu nha hoàn ra mở cửa, còn chính mình thì cứ đứng trên bậc thềm trước của phòng.
Tiểu nha hoàn vội vàng vâng một tiếng, theo sau ra ngoài mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ở bên ngoài, tiểu nha hoàn lập tức cúi người hành lễ, kêu một tiếng Tứ tiểu thư.
Nhưng Lý Lệnh Uyển không thèm đáp lời, nhanh chóng bước vào trong, lúc này nàng nhìn thấy Lý Lệnh Yến đang đứng trước cửa phòng.
Dáng người Lý Lệnh Yến khá cao, còn Lý Lệnh Uyển nhỏ nhắn, cho nên khi hai người đứng đối diện nhau Lý Lệnh Uyển vẫn thấp hơn Lý Lệnh Yến một chút.
Hơn nữa Lý Lệnh Yến còn đứng trên bậc thềm, vì vậy nàng ta chiếm ưu thế nhiều hơn. Nhưng luận về khí thế tuyệt đối Lý Lệnh Uyển chẳng hề thua kém.
Hiện tại Lý Lệnh Yến mặc y phục màu tím thêu hoa văn, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
" Đệ đệ của ta có phải do ngươi hại chết?" Lý Lệnh Uyển cũng không muốn nói những lời vô nghĩa với Lý Lệnh Yến, nàng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Lý Lệnh Yến nghe vậy liền cười. Nàng ta nhẹ nhàng vân vê hoa văn thêu trên tay áo mình, cười nói: " Những lời nói này của Tứ muội là thế nào? Đừng tuỳ tiện vu khống cho ta làm tổn hạnh thanh danh của ta. Buổi tối hôm qua ta vẫn luôn ở trong phòng, không hề bước ra khỏi phòng nửa bước, như vậy cái chết của An nhi có liên quan gì đến ta? Tứ muội đừng vì quá đau thương mà tuỳ tiện đổ tội lên đầu ta."
Lý Lệnh Uyển cười lạnh một tiếng nói: " Cho dù ngươi có thể lừa gạt được tất cả mọi người, nhưng ngươi không lừa được ta đâu. Chính ngươi bày cách đốt than trong phòng còn bảo phải đóng kín cửa, nếu là người khác khi ở trong phòng đó cũng sẽ bị trúng độc huống hồ chi một tiểu hài tử mới sinh như An nhi."
Nói tới đây nàng càng nói lớn hơn một chút: " Tâm tư của ngươi thật độc ác. An nhi mới bao nhiêu tuổi, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Trong lòng Lý Lệnh Yến hơi bất ngờ, nàng ta không nghĩ tới một người ngu ngốc như Lý Lệnh Uyển lại có thể biết được việc ấy?
Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười nói: " Mọi việc đều phải có bằng chứng như vậy mới có thể tố cáo được, đừng chỉ dựa vào những lời nói lung tung của Tứ muội mà định tội cho ta, có phải hay không?"
Lý Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng lại càng nổi giận. Bởi vì Lý Lệnh Yến nói những lời như vậy thật đáng giận, rõ ràng đều là do kế hoạch độc ác của Lý Lệnh Yến, nhưng cuối cùng Lý Lệnh Yến lại tỏ vẻ như mọi việc không liên quan gì đến mình. Thậm chí thanh danh của Lý Lệnh Yến cũng không hề bị tổn hại.
Nếu để người khác biết những lời nói ngày hôm qua của Lý Lệnh Yến nói với Chu Thị, thì bọn họ chỉ cho rằng là những lời của tỷ tỷ quan tâm tới đệ đệ của mình, cho nên Chu Thị mới làm theo. Việc trúng độc CO đến chết, nói cho người khác biết thì có mấy ai tin đây?
Có thể người khác còn cho rằng Lý Lệnh Uyển bị bệnh thần kinh nữa. Hơn nữa nói cách khác, đến lúc đó Lý Lệnh Yến hoàn toàn có thể khóc lóc nói rằng bản thân mình không biết được việc này nha.
Dù sao nói như thế nào, nghĩ ra sao, hay giải thích rõ như vậy, chỉ e rằng người ngoài đều không cho là Lý Lệnh Yến làm ra. Thậm chí bọn họ cũng chẳng thèm nghi ngờ Lý Lệnh Yến.
Loại cảm giác biết rõ hung thủ tàn nhẫn đang đứng trước mặt mình, còn ra tay hãm hại người thân bên cạnh mình. Nhưng lại không thể tìm ra biện pháp trừng trị người đó, để người đó tự do tự tại sống thoải mái khiến cho tâm tình Lý Lệnh Uyển không thể nào chấp nhận được, nàng càng nổi giận hơn.
Lúc này Lý Lệnh Uyển không nói thêm lời vô nghĩa, nhanh chân bước lên bậc thềm đồng thời nàng giơ tay cao lên tán thật mạnh vào má của Lý Lệnh Yến.
" Cần bằng chứng đúng không?" Lý Lệnh Uyển cười lạnh nói tiếp: " Hiện tại ta không cần có bằng chứng gì cũng có thể đánh ngươi."
Ngày thường tính tình Lý Lệnh Uyển ôn hoà không hề tranh cải cùng ai, cho nên Lý Lệnh Yến không ngờ tới có ngày Lý Lệnh Uyển lại ra tay đánh người. Hơn nữa còn ra rất tay mạnh và nhanh lẹ như vậy.
Sau khi đánh xong Lý Lệnh Uyển còn chưa hả giận, thừa dịp Lý Lệnh Yến chưa kịp phản ứng, nàng tiếp túc tán một cái vào má còn lại của Lý Lệnh Yến.
Nàng giận dữ mắng: " Lần trước ở Tây Trì ngươi đẩy ta xuống nước ta còn chưa tính toán với ngươi, ta chỉ tuỳ theo ý tổ mẫu phạt ngươi quỳ ở từ đường sám hối, cũng như cấm túc ngươi.
Nhưng ngươi vẫn chứng nào tật nấy không biết sửa đổi, ngược lại còn làm ra việc hại người. Ngươi cho rằng thế gian này chỉ có mình ngươi là thông minh sao, cho nên sẽ không ai phát hiện ra những việc làm ác độc của ngươi? Ha, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt một chút mới được." Dứt lời, nàng lại muốn đánh tiếp.
Nhưng vừa rồi Lý Lệnh Yến vì quá bất ngờ nên không phản ứng để cho Lý Lệnh Uyển tát mình một cái nữa, đương nhiên lúc này Lý Lệnh Yến phải phản ứng lại thôi, làm sao có thể để Lý Lệnh Uyển tuỳ ý đánh mình?
Hiển nhiên khi tay Lý Lệnh Uyển sắp đánh xuống mặt Lý Lệnh Yến, thì Lý Lệnh Yến lập tức đưa tay cản lại nắm chặt tay Lý Lệnh Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh ta?"
Lý Lệnh Uyển bật cười, theo sau nàng nhìn thẳng Lý Lệnh Yến, cười nói: " Ta là cái thứ gì sao? Ta là trưởng nữ cao quý duy nhất của Tam phòng, còn ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ đê tiện con vợ lẽ mà thôi."
Đây chính là vấn đề trong lòng Lý Lệnh Yến lưu tâm nhất, nhưng hiện tại lại bị chính Lý Lệnh Uyển vạch trần như vậy.
Cho nên nàng ta vô cùng tức giận, không còn bộ dạng dịu dàng như ngày thường nữa.
Lý Lệnh Yến liền giơ tay muốn đánh vào mặt Lý Lệnh Uyển, nhưng Lý Lệnh Uyển lanh tay lẹ mắt tránh khỏi.
Đồng thời Lý Lệnh Uyển còn tiến sát bên tai Lý Lệnh Yến thấp giọng cười nói: " À ta còn muốn nói cho ngươi biết một vài chuyện. Kỳ thật ban đâu cuộc đời này của ngươi luôn sẽ thuận buồm xuôi gió. Ngươi sẽ có thân phận đích trưởng nữ cao quý của Lý phủ, còn có mệnh phường hoàng, người đại ca coi trọng duy nhất chỉ là ngươi.
Ngay cả Lương Phong Vũ và Thuần Vu Kỳ vẫn luôn lưu luyến si mê ngươi, còn có cả Tạ Uẩn. À, ngươi chưa từng gặp qua Tạ Uẩn đúng không?
Đêm đó ở Tây Trì kỳ thật Tạ Uẩn cũng có mặt, bất quá hắn ta lại ở trên một con thuyền khác mà thôi. Hắn ta chính là Tam hoàng tử đấy. Căn bản ngươi sẽ trở hoàng tử phi, sau đó sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng thật đáng tiếc hiện tại đã có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một thứ nữ, trong mắt của đại ca chỉ có mình ta. Lương Phong Vũ cùng Thuần Vu Kỳ cũng sẽ không thèm ngó ngàng đến ngươi, đến nỗi Tạ Uẩn ngươi cũng không gặp được.
Lý Lệnh Yến, ngươi xem vốn dĩ những thứ đó đều thuộc về ngươi, nhưng bây giờ hết thảy đều bị ta đoạt lấy. Ngươi nghe xong, có cảm thấy tức giận và không cam lòng hay không?"
Lý Lệnh Yến đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Lệnh Uyển, trong ánh mặt ngập tràn thù hận cùng không cam lòng. Nhưng cũng có chút không thể tin.
Kỳ thật có một chuyện nàng ta chưa bao giờ kể với ai, trước khi nàng ta cùng Lý Tu Bách từ Hàng Châu trở về kinh thành đã từng nằm mơ.
Trong giấc mơ nàng ta hồi Lý phủ không bao lâu đã được trở thành đích trưởng nữ, sau đó lại có người đoán mệnh cho nàng ta chính là mệnh phượng hoàng, tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu. Lúc ấy nàng ta đã tin vào giấc mộng đó, cho nên sau khi trở về càng để ý đến thân phận đích trưởng nữ. Nhưng hiện tại... Ngay cả gặp mặt Tam hoàng tử Tạ Uẩn...
Bỗng nhiên nàng ta chợt nhớ đến cái đêm ở Tây Trì, trong lúc mệt nhoài bơi vào bờ đã tình cờ gặp một vị công tử.
Theo như ấn tượng của nàng ta chắc chắn vị công tử kia chính là Tam hoàng tử Tạ Uẩn, chẳng phải khi đó nàng ta đã gặp mặt Tạ Uẩn một bước lên mây sao?
Có thể nói đêm hôm đó nàng ta còn tỏ thái độ coi khinh Tạ Uẩn như thế nào, nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu sớm biết hắn chính là Tam hoàng tử, tất nhiên nàng ta sẽ không tỏ thái độ với hắn như vậy.
Chỉ là hiện tại người nàng hận nhất vẫn chính là Lý Lệnh Uyển, đồng thời trong lòng nàng ta cũng có vài phần sợ hãi Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển đã cướp hết mọi thứ vốn thuộc về mình, nhưng quan trọng làm sao Lý Lệnh Uyển biết được chuyện đó? Còn biết rõ ràng như vậy?
Nhớ tới mấy ngày nay từng vô tình nghe thấy các vú già trong phủ nói nhãm rằng, mấy năm trước lão thái thái nghi ngờ Lý Lệnh Uyển bị yêu tính nhập, liền thỉnh đạo sĩ đến bắt...
" Ngươi, ngươi không phải là con người?" Tuy rằng đã giữa trưa, nhưng Lý Lệnh Yến vẫn không ngăn được đổ mồ hôi lạnh.
Lý Lệnh Uyển bật cười nói: " Đúng vậy, ta không phải là con người. Ta là yêu ma quỷ quái. Ngươi có thể làm gì ta?"
Lúc này Lý Lệnh Yến liền nhìn về phía cái bóng của Lý Lệnh Uyển đang phản chiếu trên mặt đất rất rõ ràng. Nếu Lý Lệnh Uyển là mà thì làm sao có bóng, vậy chắc chắn nàng là quỷ. Nói như vậy...
Lúc này Lý Lệnh Yến bỗng nhiên cắn răng, cho dù Lý Lệnh Uyển có là yêu ma quỷ quái thì như thế nào?
Hiện giờ nàng ta còn gì để mất? Đệ đệ đã chết, mẫu thân cũng không còn, phụ thân thì ngày ngày như người vô hồn, cũng không thể dựa dẫm vào Ngoại tổ phụ, cả ngày chỉ bị nhốt ở trong Lý phủ làm sao còn có cơ hội gặp lại Tạ Uẩn?
Cho nên nàng ta còn phải sợ gì nữa? Cùng lắm nàng ta sẽ cùng Lý Lệnh Uyển đồng quy vu tận mà thôi, cũng coi như giảm bớt phần nào sự uất hận của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến liền sinh ra hận ý, nàng ta vẫn nắm chặt tay Lý Lệnh Uyển, theo sau đưa tay đẩy mạnh bả vãi của Lý Lệnh Uyển, đồng thời còn dùng chân tàn nhẫn đạp chân của Lý Lệnh Uyển. Cuối cùng cả hai người cùng nhau té nhào từ trên bậc thềm xuống đất.
Lý Lệnh Yến ra tay quá nhanh cũng quá mạnh, cho dù Lý Lệnh Uyển sớm đã đề phòng. Nhưng dáng người của Lý Lệnh Yến cũng cao hơn nàng, dưới cơn giận dữ của Lý Lệnh Yến cùng sức lực của nàng ta, lập tức nàng bị đẩy té xuống đất. Nàng ngã xuống vang lên một tiếng lớn, đầu nàng đập mạnh vào bậc thềm.
Đương nhiên Lý Lệnh Yến cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu nàng ta cũng đập trúng bậc thềm.
Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh đứng một bên nhìn, ban đầu Lý Lệh Uyển còn chiếm ưu thế cho nên các nàng không tiến lên. Nhưng sau đó lại không ngờ tới, Lý Lệnh Yến bỗng nhiên hành động như vậy lại còn xảy ra quá nhanh, các nàng cũng không kịp đề phòng.
Chờ đến khi các nàng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngã xuống đất, hai người đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng tiến đến đỡ Lý Lệnh Uyển.
Nhưng còn có người tiến đến nhanh hơn các nàng, Lý Duy Nguyên vội đẩy mạnh Lý Lệnh Yến ra khỏi người Lý Lệnh Uyển, sau đó bế Lý Lệnh Uyển lên.
Hắn vội vàng xem xét vết thương trên đầu nàng, lập tức hỏi: " Uyển Uyển, nàng không sao chứ? Có đau lắm không?"
Làm sao mà không đau? Cái ót đập mạnh vào bậc thang như vậy, khiến nàng cảm thấy mơ hồ tưởng chừng muốn chảy máu mũi, lỗ tai ù ù không thôi, cho nên nàng không thể nghe rõ người đang bế mình nói gì.
Lý Duy Nguyên ra sức ôm chặt nàng trong lồng ngực, nàng vẫn choáng váng như cũ không thể nhìn rõ mặt hắn.
Giờ phút này, trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng giận dữ. Hôm nay là ngày nghỉ của hắn, căn bản hắn luôn ở trong viện của mình suy tính chuyện của mình cùng Lý Lệnh Uyển. Nhưng bỗng nhiên Cẩn Ngôn lvội vàng chạy vào báo với hắn việc Lý Duy An đã chết.
Kỳ thật đối với hắn mà nói, Lý Duy An sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, bất quá hắn biết Lý Lệnh Uyển rất để ý nó, cho nên hắn cũng sẽ để ý.
Hắn biết nàng sẽ rất đau lòng nên đã vội vàng muốn đi tìm nàng. Chờ sau khi hắn đến Di Hoà Viện thì nha hoàn lại nói nàng đã đi đến Lạc Mai Cư. Sau đó hắn cũng đến đó tìm lại nghe nói rằng Tứ tiểu thư nổi giận đùng đùng đi đến Kiêm Gia Uyển.
Lúc ấy trong lòng hắn chợt trầm xuống, nhanh chóng đi đến Kiêm Gia Uyển. Khi hắn đến nơi liền nhìn thấy cửa viện đã mở, hắn vội bước vào trong lại nhìn thấy cảnh tượng Lý Lệnh Yến ra tay đẫy ngã Lý Lệnh Uyển.
Lý Duy Nguyên vừa nhìn thấy liền nhanh chân chạy đến phía Lý Lệnh Uyển, hắn thấy Lý Lệnh Yến vẫn nắm chặt bả vai Lý Lệnh Uyển, hắn lập tức đẩy mạnh Lý Lệnh Yến ra bế Lý Lệnh Uyển lên.
Hiển nhiên nàng đang rất đau đớn, đôi mi mảnh khảnh cũng gắt gao nhíu lại. Hơn nữa dường như nàng không nghe thấy hắn nói gì cả, cho dù hắn có nói lớn tiếng thế nào nàng cũng không hề phản ứng.
Trong lòng hắn chợt kinh hãi, giọng nói có chút run run kêu nàng: " Uyển Uyển?"
Dường như nàng đã nghe thấy tiếng hắn kêu. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng đã từ từ bình tĩnh trở lại lại, cuối cùng nàng cũng nhìn đến hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: " Ca ca."
Lý Duy Nguyên nhìn nàng, bỗng nhiên hắn càng ôm chặt nàng vào lòng. Từ cái ngày nàng đột nhiên xuất hiện, cũng có thể một ngày nào đó nàng sẽ đột ngột rời đi, nghĩ đến đó thôi trong lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vừa rồi hắn còn tận mắt chứng kiến nàng đập đầu mạnh như vậy.
Lúc ấy khi nàng đập đầu mạnh xuống đất thì hắn mới vội chạy đến. Hắn lo sợ bởi vì việc này sẽ khiến nàng biến mất. Nhưng cũng may hiện giờ nàng vẫn còn bên cạnh hắn.
Lý Duy Nguyên bế nàng lên đi đến trước mặt Lý Lệnh Yến. Có lẽ Lý Lệnh Yến té xuống cũng bị thương không nhẹ, đầu óc nàng ta choáng váng không hề hay biết Lý Duy Nguyên tiến vào đây.
Chờ sau khi bớt choáng váng một chút, nàng ta liền ngồi dậy, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước mặt mình.
Lý Lệnh Yến hoảng sợ nhưng ngay sau đó vội vàng thu lại vẻ mặt đó. Nàng ta nản lòng thoái chí nghĩ, còn có gì phải sợ?
Chẳng phải những gì thuộc về mình đều đã bị cướp mất hết rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng vậy? Cả đời này của nàng ta chỉ gắn liền với thân phận thứ nữ thấp kém, còn không bằng chết đi cho xong.
Vì thế nàng ta ngẩng đầu bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Lý Duy Nguyên, không có biểu tình gì nhìn hắn nói: " Huynh muốn giết ta, vì muốn báo thù cho muội muội yêu quý của huynh sao? Nào tới đi."
Nhìn Lý Duy Nguyên như vậy, Lý Lệnh Yến lại suy nghĩ, nếu đúng như lời Lý Lệnh Uyển vừa nói, căn bản người muội muội mà Lý Duy Nguyên quan tâm chẳng phải là nàng ta sao, làm sao có thể là Lý Lệnh Uyển?
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển đã cướp hết mọi thứ thuộc về nàng ta, mặc dù nàng ta muốn chết nhưng cũng muốn kéo Lý Lệnh Uyển chết cùng.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nàng ta từ từ đứng lên, muốn đưa tay bắt lấy Lý Lệnh Uyển đang nằm trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên.
Bất quá Lý Duy Nguyên sớm đã có phòng bị, hắn nhanh chân đạp thật mạnh vào người Lý Lệnh Yến.
Lần này hắn cùng sức khá mạnh khiến cho Lý Lệnh Yến đau đớn té xuống đất co người ôm bụng. Đồng thời hắn cũng lạnh lùng nói: " Giết ngươi, thì quá dễ cho ngươi rồi." Nói xong câu đó, hắn liền bế Lý Lệnh Uyển rời đi.
Sau khi Lý Lệnh Yến nghe hắn nói lời này, không hiểu vì sao bỗng nhiên nàng ta cảm thấy trong lòng vô cùng lo sợ, cơ thể lập tức trở nên lạnh lẽo.
Rốt cuộc Lý Duy Nguyên sẽ đối phó với mình như thế nào? Tính tình của hắn lạnh lùng như vậy, nếu thật sự rơi vào trong tay hắn chỉ sợ rằng sống không bằng chết.
Không được, nàng phải đi tìm phụ thân, phải tính toàn với phụ thân chuyện này mới được. Tốt nhất phải thuyết phục phụ thân đưa nàng đến gặp Ngoại tổ phụ, cho nàng cùng ông ta nhận nhau.
Chờ sau khi nàng gặp được ngoại tổ phụ, nàng sẽ tìm cách tiếp cận Tam hoàng tử Tạ Uẩn, chắc chắn tương lại sẽ vẫn giống như ban đầu nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đến lúc đó, nàng sẽ khiến cho Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên giả giá để bọn họ sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, nàng mặc kệ các nha hoàn đang lôi kéo mình, lảo đảo đứng lên đi ra ngoài. Bất quá khi đi đến trước cửa viện, nàng liền nhìn thấy trên mặt đất có một túi thơm.
Túi thơm màu xanh, trên mặt túi còn được thêu một đóa hoa hải đường xinh đẹp lại vô cùng tỉ mỹ.
Lý Lệnh Yến nhận ra đây chính là hoa văn Lý Lệnh Uyển thường hay thêu, nàng chỉ cho rằng túi thơm đó là của Lý Lệnh Uyển đánh rơi.
Ban đầu nàng muốn đưa chân dẫm đạp cái túi thơm đó,hoặc là dùng kéo cắt nát nó ra, nhưng sau đó nàng chợt suy nghĩ lại, chờ sau khi nàng gặp mặt phụ thân biết đâu có thể lợi dụng cái túi thơm này tìm chuyện vu oan cho Lý Lệnh Uyển.
Nghĩ đến đây nàng liền cúi người nhặt nó lên, sau đó cất vào trong tay áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi tìm Lý Tu Bách.
*
Lý Lệnh Uyển lo lắng việc bản thân mình đập đầu vào bậc thềm đã chấn động đến não. Bởi vì đã qua một thời gian, nhưng nàng vẫn cảm thấy đầu choáng váng như cũ, hơn nữa nàng còn muốn ói.
Sau khi rời khỏi Kim Gia Uyển nàng không muốn để Lý Duy Nguyên bế mình, cho nên nàng một mực muốn tự đi.
Lý Duy Nguyên không thể lay chuyển được ý muốn của nàng, cuối cùng hắn đành phải thả nàng xuống.
Nhưng nàng vừa đặt chân xuống đất, liền cảm thấy vô cùng choáng váng giống như say xe, không giữ được thăng bằng nàng liền nghiêng người về một phía. Cũng may Lý Duy Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, theo sau hắn lại bế nàng lên.
Lý Duy Nguyên lo lắng vừa rồi nàng bị té xuống đất sẽ bị thương, cho nên hắn vội vàng phân phó Cẩn Ngôn ra ngoài tìm đại phu, sau đó hắn nhanh chóng bế nàng trở về Di Hoà Viện.
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển vẫn muốn đi đến Lạc Mai Cư. Lý Duy An vừa mới mất, nàng không yên tâm về Chu Thị, nàng muốn đi đến đó trấn an Chu Thị.
Nhưng Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong lo lắng của mình, hắn chỉ khuyên nàng: " Hiện tại bộ dạng của nàng như vậy, nếu để nương của nàng nhìn thấy chỉ sợ càng làm nương của nàng lo lắng. Ta đã sai Cẩn Ngôn đi mời đại phu. Trước tiên nàng hãy quay về Di Hoà Viện để đại phu xem qua, xác nhận nàng không sao thì ta sẽ đi cùng nàng đến Lạc Mai Cư."
Lý Lệnh Uyển cũng suy nghĩ lại, quả thật hiện tại nàng không thể đem cái bộ dạng này mà đi gặp Chu Thị, cho nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Chờ sau khi đi đến Di Hoà Viện, Lý Duy Nguyên cũng không dám thả nàng xuống, hắn nhanh đặt nàng lên trên giường, bản thân hắn ngồi sát mép giường quan sát nàng.
Chỉ cần nàng hơi nhúc nhích đầu hắn liền đưa tay ngăn cản, còn nhẹ giọng nói: " Đừng nhúc nhích."
Lý Lệnh Uyển...
Trong đầu thầm nghĩ, chàng cứ dứt khoát đem trói ta lại luôn đi.
Cũng may đại phu đã nhanh chóng đến đây, Lý Duy Nguyên vội vàng buông màn trên giường xuống, hắn che chắn Lý Lệnh Uyển kín mít chỉ cho phép nàng đưa cánh tay ra ngoài cho đại phu bắt mạch.
Sau khi đại phu bắt mạch xong, ông ta liền nói với Lý Duy Nguyên không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nằm nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại.
Sau đó ông ta còn để lại một gói thuốc, dặn dò phải cho nàng uống thêm canh gừng dùng thuốc một hai ngày là sẽ ổn.
Lý Duy Nguyên cẩn thận nghe lời đại phu nói, theo sau hắn đưa bạc cho ông ta, còn phân phó Cẩn Ngôn tiễn đại phu ra ngoài.
Tiếp đến hắn kêu Tiểu Phiến đến phòng bếp sai người nấu canh gừng đem đến đây, còn hắn một tấc cũng không chịu rời khỏi nàng.
Hiện tại Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy choáng váng, cực kỳ muốn ngủ. Nàng chợt nhớ đến, nếu bị chấn thương não có khả năng sẽ mất trí nhớ liệu nàng có mất trí nhớ hay không, đúng là tự mình hại mình mà.
Sau khi suy nghĩ, không biết vì sao nàng bỗng nhiên muốn cười. Nhưng nàng chưa kịp cười thành tiếng đã mơ hồ ngủ mất.
Nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện với nhau.
Mặc dù nàng vẫn còn nhắm mắt, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó chính là giọng nói của Lý Duy Nguyên đang nói chuyện cùng Cẩn Ngôn.
Nàng từ từ mở mắt, sau một lúc mới có thể nhìn rõ hoa văn thêu trên màn giường. Theo sau nàng lại nghe giọng nói của Lý Duy Nguyên vang lên.
Tuy rằng hắn nói rất nhỏ cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng nàng vẫn nghe được một vài chuyện, ví như chuyện của Tôn Lan Y, Lương Phong Vũ, cùng cả đám người đến hành thích Tạ Uẩn.
Nàng chợt giật mình vội vàng đứng dậy xốc chăn bước xuống giường. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy hoa mắt, thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống.
Bất quá nàng thật sự rất tò mò Lý Duy Nguyên cùng Cẩn Ngôn nói điều gì, vì thế nàng cắn răng kiên trì rón rén đi đến gần cửa phòng lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện bên ngoài đại sảnh.
———————-//—-//———————-
* Tác giả có lời muốn nói: tuy rằng mỗi bình luận của các bạn ta không thể nào trả lời hết, nhưng ta đều xem qua. Cảm ơn các bạn đọc đã duy trì cổ vũ cho ra, cũng cảm ơn những ý kiến cùng phê bình của các bạn.
* Editor: hết những chương ngọt rồi các cậu à!!!
Vừa rồi Lý Lệnh Yến cũng hay tin Lý Duy An đã chết, tuy rằng trong lòng nàng ta cảm thấy rất vui sướng, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra đau buồn muốn đi đến Lạc Mai Cư an ủi Chu Thị.
Nàng ta không lo lắng Chu Thị sẽ hoài nghi những lời nói ngày hôm qua của mình, việc nàng ta gián tiếp bày cách hại chế Lý Duy An có vài người sẽ không biết. Hơn nữa Chu Thị là một người ngu xuẩn thì làm sao sẽ hiểu được.
Chẳng phải khi ấy nàng ta nói ra điều đó cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của Lý Duy An sao, với lại chỉ đề nghị như vậy thôi người quyết định có làm hay không chính là ở Chu Thị kia mà? Nếu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Chu Thị.
Bất quá nàng ta vừa bước ra khỏi cửa phòng liền nghe thấy bên ngoài có người đập mạnh cửa viện.
Nàng ta chợt nhíu mày, nghĩ ai sẽ đến đây lúc này, sau đó phân phó tiểu nha hoàn ra mở cửa, còn chính mình thì cứ đứng trên bậc thềm trước của phòng.
Tiểu nha hoàn vội vàng vâng một tiếng, theo sau ra ngoài mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ở bên ngoài, tiểu nha hoàn lập tức cúi người hành lễ, kêu một tiếng Tứ tiểu thư.
Nhưng Lý Lệnh Uyển không thèm đáp lời, nhanh chóng bước vào trong, lúc này nàng nhìn thấy Lý Lệnh Yến đang đứng trước cửa phòng.
Dáng người Lý Lệnh Yến khá cao, còn Lý Lệnh Uyển nhỏ nhắn, cho nên khi hai người đứng đối diện nhau Lý Lệnh Uyển vẫn thấp hơn Lý Lệnh Yến một chút.
Hơn nữa Lý Lệnh Yến còn đứng trên bậc thềm, vì vậy nàng ta chiếm ưu thế nhiều hơn. Nhưng luận về khí thế tuyệt đối Lý Lệnh Uyển chẳng hề thua kém.
Hiện tại Lý Lệnh Yến mặc y phục màu tím thêu hoa văn, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
" Đệ đệ của ta có phải do ngươi hại chết?" Lý Lệnh Uyển cũng không muốn nói những lời vô nghĩa với Lý Lệnh Yến, nàng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Lý Lệnh Yến nghe vậy liền cười. Nàng ta nhẹ nhàng vân vê hoa văn thêu trên tay áo mình, cười nói: " Những lời nói này của Tứ muội là thế nào? Đừng tuỳ tiện vu khống cho ta làm tổn hạnh thanh danh của ta. Buổi tối hôm qua ta vẫn luôn ở trong phòng, không hề bước ra khỏi phòng nửa bước, như vậy cái chết của An nhi có liên quan gì đến ta? Tứ muội đừng vì quá đau thương mà tuỳ tiện đổ tội lên đầu ta."
Lý Lệnh Uyển cười lạnh một tiếng nói: " Cho dù ngươi có thể lừa gạt được tất cả mọi người, nhưng ngươi không lừa được ta đâu. Chính ngươi bày cách đốt than trong phòng còn bảo phải đóng kín cửa, nếu là người khác khi ở trong phòng đó cũng sẽ bị trúng độc huống hồ chi một tiểu hài tử mới sinh như An nhi."
Nói tới đây nàng càng nói lớn hơn một chút: " Tâm tư của ngươi thật độc ác. An nhi mới bao nhiêu tuổi, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Trong lòng Lý Lệnh Yến hơi bất ngờ, nàng ta không nghĩ tới một người ngu ngốc như Lý Lệnh Uyển lại có thể biết được việc ấy?
Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười nói: " Mọi việc đều phải có bằng chứng như vậy mới có thể tố cáo được, đừng chỉ dựa vào những lời nói lung tung của Tứ muội mà định tội cho ta, có phải hay không?"
Lý Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng lại càng nổi giận. Bởi vì Lý Lệnh Yến nói những lời như vậy thật đáng giận, rõ ràng đều là do kế hoạch độc ác của Lý Lệnh Yến, nhưng cuối cùng Lý Lệnh Yến lại tỏ vẻ như mọi việc không liên quan gì đến mình. Thậm chí thanh danh của Lý Lệnh Yến cũng không hề bị tổn hại.
Nếu để người khác biết những lời nói ngày hôm qua của Lý Lệnh Yến nói với Chu Thị, thì bọn họ chỉ cho rằng là những lời của tỷ tỷ quan tâm tới đệ đệ của mình, cho nên Chu Thị mới làm theo. Việc trúng độc CO đến chết, nói cho người khác biết thì có mấy ai tin đây?
Có thể người khác còn cho rằng Lý Lệnh Uyển bị bệnh thần kinh nữa. Hơn nữa nói cách khác, đến lúc đó Lý Lệnh Yến hoàn toàn có thể khóc lóc nói rằng bản thân mình không biết được việc này nha.
Dù sao nói như thế nào, nghĩ ra sao, hay giải thích rõ như vậy, chỉ e rằng người ngoài đều không cho là Lý Lệnh Yến làm ra. Thậm chí bọn họ cũng chẳng thèm nghi ngờ Lý Lệnh Yến.
Loại cảm giác biết rõ hung thủ tàn nhẫn đang đứng trước mặt mình, còn ra tay hãm hại người thân bên cạnh mình. Nhưng lại không thể tìm ra biện pháp trừng trị người đó, để người đó tự do tự tại sống thoải mái khiến cho tâm tình Lý Lệnh Uyển không thể nào chấp nhận được, nàng càng nổi giận hơn.
Lúc này Lý Lệnh Uyển không nói thêm lời vô nghĩa, nhanh chân bước lên bậc thềm đồng thời nàng giơ tay cao lên tán thật mạnh vào má của Lý Lệnh Yến.
" Cần bằng chứng đúng không?" Lý Lệnh Uyển cười lạnh nói tiếp: " Hiện tại ta không cần có bằng chứng gì cũng có thể đánh ngươi."
Ngày thường tính tình Lý Lệnh Uyển ôn hoà không hề tranh cải cùng ai, cho nên Lý Lệnh Yến không ngờ tới có ngày Lý Lệnh Uyển lại ra tay đánh người. Hơn nữa còn ra rất tay mạnh và nhanh lẹ như vậy.
Sau khi đánh xong Lý Lệnh Uyển còn chưa hả giận, thừa dịp Lý Lệnh Yến chưa kịp phản ứng, nàng tiếp túc tán một cái vào má còn lại của Lý Lệnh Yến.
Nàng giận dữ mắng: " Lần trước ở Tây Trì ngươi đẩy ta xuống nước ta còn chưa tính toán với ngươi, ta chỉ tuỳ theo ý tổ mẫu phạt ngươi quỳ ở từ đường sám hối, cũng như cấm túc ngươi.
Nhưng ngươi vẫn chứng nào tật nấy không biết sửa đổi, ngược lại còn làm ra việc hại người. Ngươi cho rằng thế gian này chỉ có mình ngươi là thông minh sao, cho nên sẽ không ai phát hiện ra những việc làm ác độc của ngươi? Ha, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt một chút mới được." Dứt lời, nàng lại muốn đánh tiếp.
Nhưng vừa rồi Lý Lệnh Yến vì quá bất ngờ nên không phản ứng để cho Lý Lệnh Uyển tát mình một cái nữa, đương nhiên lúc này Lý Lệnh Yến phải phản ứng lại thôi, làm sao có thể để Lý Lệnh Uyển tuỳ ý đánh mình?
Hiển nhiên khi tay Lý Lệnh Uyển sắp đánh xuống mặt Lý Lệnh Yến, thì Lý Lệnh Yến lập tức đưa tay cản lại nắm chặt tay Lý Lệnh Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh ta?"
Lý Lệnh Uyển bật cười, theo sau nàng nhìn thẳng Lý Lệnh Yến, cười nói: " Ta là cái thứ gì sao? Ta là trưởng nữ cao quý duy nhất của Tam phòng, còn ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ đê tiện con vợ lẽ mà thôi."
Đây chính là vấn đề trong lòng Lý Lệnh Yến lưu tâm nhất, nhưng hiện tại lại bị chính Lý Lệnh Uyển vạch trần như vậy.
Cho nên nàng ta vô cùng tức giận, không còn bộ dạng dịu dàng như ngày thường nữa.
Lý Lệnh Yến liền giơ tay muốn đánh vào mặt Lý Lệnh Uyển, nhưng Lý Lệnh Uyển lanh tay lẹ mắt tránh khỏi.
Đồng thời Lý Lệnh Uyển còn tiến sát bên tai Lý Lệnh Yến thấp giọng cười nói: " À ta còn muốn nói cho ngươi biết một vài chuyện. Kỳ thật ban đâu cuộc đời này của ngươi luôn sẽ thuận buồm xuôi gió. Ngươi sẽ có thân phận đích trưởng nữ cao quý của Lý phủ, còn có mệnh phường hoàng, người đại ca coi trọng duy nhất chỉ là ngươi.
Ngay cả Lương Phong Vũ và Thuần Vu Kỳ vẫn luôn lưu luyến si mê ngươi, còn có cả Tạ Uẩn. À, ngươi chưa từng gặp qua Tạ Uẩn đúng không?
Đêm đó ở Tây Trì kỳ thật Tạ Uẩn cũng có mặt, bất quá hắn ta lại ở trên một con thuyền khác mà thôi. Hắn ta chính là Tam hoàng tử đấy. Căn bản ngươi sẽ trở hoàng tử phi, sau đó sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng thật đáng tiếc hiện tại đã có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một thứ nữ, trong mắt của đại ca chỉ có mình ta. Lương Phong Vũ cùng Thuần Vu Kỳ cũng sẽ không thèm ngó ngàng đến ngươi, đến nỗi Tạ Uẩn ngươi cũng không gặp được.
Lý Lệnh Yến, ngươi xem vốn dĩ những thứ đó đều thuộc về ngươi, nhưng bây giờ hết thảy đều bị ta đoạt lấy. Ngươi nghe xong, có cảm thấy tức giận và không cam lòng hay không?"
Lý Lệnh Yến đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Lệnh Uyển, trong ánh mặt ngập tràn thù hận cùng không cam lòng. Nhưng cũng có chút không thể tin.
Kỳ thật có một chuyện nàng ta chưa bao giờ kể với ai, trước khi nàng ta cùng Lý Tu Bách từ Hàng Châu trở về kinh thành đã từng nằm mơ.
Trong giấc mơ nàng ta hồi Lý phủ không bao lâu đã được trở thành đích trưởng nữ, sau đó lại có người đoán mệnh cho nàng ta chính là mệnh phượng hoàng, tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu. Lúc ấy nàng ta đã tin vào giấc mộng đó, cho nên sau khi trở về càng để ý đến thân phận đích trưởng nữ. Nhưng hiện tại... Ngay cả gặp mặt Tam hoàng tử Tạ Uẩn...
Bỗng nhiên nàng ta chợt nhớ đến cái đêm ở Tây Trì, trong lúc mệt nhoài bơi vào bờ đã tình cờ gặp một vị công tử.
Theo như ấn tượng của nàng ta chắc chắn vị công tử kia chính là Tam hoàng tử Tạ Uẩn, chẳng phải khi đó nàng ta đã gặp mặt Tạ Uẩn một bước lên mây sao?
Có thể nói đêm hôm đó nàng ta còn tỏ thái độ coi khinh Tạ Uẩn như thế nào, nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu sớm biết hắn chính là Tam hoàng tử, tất nhiên nàng ta sẽ không tỏ thái độ với hắn như vậy.
Chỉ là hiện tại người nàng hận nhất vẫn chính là Lý Lệnh Uyển, đồng thời trong lòng nàng ta cũng có vài phần sợ hãi Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển đã cướp hết mọi thứ vốn thuộc về mình, nhưng quan trọng làm sao Lý Lệnh Uyển biết được chuyện đó? Còn biết rõ ràng như vậy?
Nhớ tới mấy ngày nay từng vô tình nghe thấy các vú già trong phủ nói nhãm rằng, mấy năm trước lão thái thái nghi ngờ Lý Lệnh Uyển bị yêu tính nhập, liền thỉnh đạo sĩ đến bắt...
" Ngươi, ngươi không phải là con người?" Tuy rằng đã giữa trưa, nhưng Lý Lệnh Yến vẫn không ngăn được đổ mồ hôi lạnh.
Lý Lệnh Uyển bật cười nói: " Đúng vậy, ta không phải là con người. Ta là yêu ma quỷ quái. Ngươi có thể làm gì ta?"
Lúc này Lý Lệnh Yến liền nhìn về phía cái bóng của Lý Lệnh Uyển đang phản chiếu trên mặt đất rất rõ ràng. Nếu Lý Lệnh Uyển là mà thì làm sao có bóng, vậy chắc chắn nàng là quỷ. Nói như vậy...
Lúc này Lý Lệnh Yến bỗng nhiên cắn răng, cho dù Lý Lệnh Uyển có là yêu ma quỷ quái thì như thế nào?
Hiện giờ nàng ta còn gì để mất? Đệ đệ đã chết, mẫu thân cũng không còn, phụ thân thì ngày ngày như người vô hồn, cũng không thể dựa dẫm vào Ngoại tổ phụ, cả ngày chỉ bị nhốt ở trong Lý phủ làm sao còn có cơ hội gặp lại Tạ Uẩn?
Cho nên nàng ta còn phải sợ gì nữa? Cùng lắm nàng ta sẽ cùng Lý Lệnh Uyển đồng quy vu tận mà thôi, cũng coi như giảm bớt phần nào sự uất hận của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến liền sinh ra hận ý, nàng ta vẫn nắm chặt tay Lý Lệnh Uyển, theo sau đưa tay đẩy mạnh bả vãi của Lý Lệnh Uyển, đồng thời còn dùng chân tàn nhẫn đạp chân của Lý Lệnh Uyển. Cuối cùng cả hai người cùng nhau té nhào từ trên bậc thềm xuống đất.
Lý Lệnh Yến ra tay quá nhanh cũng quá mạnh, cho dù Lý Lệnh Uyển sớm đã đề phòng. Nhưng dáng người của Lý Lệnh Yến cũng cao hơn nàng, dưới cơn giận dữ của Lý Lệnh Yến cùng sức lực của nàng ta, lập tức nàng bị đẩy té xuống đất. Nàng ngã xuống vang lên một tiếng lớn, đầu nàng đập mạnh vào bậc thềm.
Đương nhiên Lý Lệnh Yến cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu nàng ta cũng đập trúng bậc thềm.
Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh đứng một bên nhìn, ban đầu Lý Lệh Uyển còn chiếm ưu thế cho nên các nàng không tiến lên. Nhưng sau đó lại không ngờ tới, Lý Lệnh Yến bỗng nhiên hành động như vậy lại còn xảy ra quá nhanh, các nàng cũng không kịp đề phòng.
Chờ đến khi các nàng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngã xuống đất, hai người đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng tiến đến đỡ Lý Lệnh Uyển.
Nhưng còn có người tiến đến nhanh hơn các nàng, Lý Duy Nguyên vội đẩy mạnh Lý Lệnh Yến ra khỏi người Lý Lệnh Uyển, sau đó bế Lý Lệnh Uyển lên.
Hắn vội vàng xem xét vết thương trên đầu nàng, lập tức hỏi: " Uyển Uyển, nàng không sao chứ? Có đau lắm không?"
Làm sao mà không đau? Cái ót đập mạnh vào bậc thang như vậy, khiến nàng cảm thấy mơ hồ tưởng chừng muốn chảy máu mũi, lỗ tai ù ù không thôi, cho nên nàng không thể nghe rõ người đang bế mình nói gì.
Lý Duy Nguyên ra sức ôm chặt nàng trong lồng ngực, nàng vẫn choáng váng như cũ không thể nhìn rõ mặt hắn.
Giờ phút này, trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng giận dữ. Hôm nay là ngày nghỉ của hắn, căn bản hắn luôn ở trong viện của mình suy tính chuyện của mình cùng Lý Lệnh Uyển. Nhưng bỗng nhiên Cẩn Ngôn lvội vàng chạy vào báo với hắn việc Lý Duy An đã chết.
Kỳ thật đối với hắn mà nói, Lý Duy An sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, bất quá hắn biết Lý Lệnh Uyển rất để ý nó, cho nên hắn cũng sẽ để ý.
Hắn biết nàng sẽ rất đau lòng nên đã vội vàng muốn đi tìm nàng. Chờ sau khi hắn đến Di Hoà Viện thì nha hoàn lại nói nàng đã đi đến Lạc Mai Cư. Sau đó hắn cũng đến đó tìm lại nghe nói rằng Tứ tiểu thư nổi giận đùng đùng đi đến Kiêm Gia Uyển.
Lúc ấy trong lòng hắn chợt trầm xuống, nhanh chóng đi đến Kiêm Gia Uyển. Khi hắn đến nơi liền nhìn thấy cửa viện đã mở, hắn vội bước vào trong lại nhìn thấy cảnh tượng Lý Lệnh Yến ra tay đẫy ngã Lý Lệnh Uyển.
Lý Duy Nguyên vừa nhìn thấy liền nhanh chân chạy đến phía Lý Lệnh Uyển, hắn thấy Lý Lệnh Yến vẫn nắm chặt bả vai Lý Lệnh Uyển, hắn lập tức đẩy mạnh Lý Lệnh Yến ra bế Lý Lệnh Uyển lên.
Hiển nhiên nàng đang rất đau đớn, đôi mi mảnh khảnh cũng gắt gao nhíu lại. Hơn nữa dường như nàng không nghe thấy hắn nói gì cả, cho dù hắn có nói lớn tiếng thế nào nàng cũng không hề phản ứng.
Trong lòng hắn chợt kinh hãi, giọng nói có chút run run kêu nàng: " Uyển Uyển?"
Dường như nàng đã nghe thấy tiếng hắn kêu. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng đã từ từ bình tĩnh trở lại lại, cuối cùng nàng cũng nhìn đến hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: " Ca ca."
Lý Duy Nguyên nhìn nàng, bỗng nhiên hắn càng ôm chặt nàng vào lòng. Từ cái ngày nàng đột nhiên xuất hiện, cũng có thể một ngày nào đó nàng sẽ đột ngột rời đi, nghĩ đến đó thôi trong lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vừa rồi hắn còn tận mắt chứng kiến nàng đập đầu mạnh như vậy.
Lúc ấy khi nàng đập đầu mạnh xuống đất thì hắn mới vội chạy đến. Hắn lo sợ bởi vì việc này sẽ khiến nàng biến mất. Nhưng cũng may hiện giờ nàng vẫn còn bên cạnh hắn.
Lý Duy Nguyên bế nàng lên đi đến trước mặt Lý Lệnh Yến. Có lẽ Lý Lệnh Yến té xuống cũng bị thương không nhẹ, đầu óc nàng ta choáng váng không hề hay biết Lý Duy Nguyên tiến vào đây.
Chờ sau khi bớt choáng váng một chút, nàng ta liền ngồi dậy, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước mặt mình.
Lý Lệnh Yến hoảng sợ nhưng ngay sau đó vội vàng thu lại vẻ mặt đó. Nàng ta nản lòng thoái chí nghĩ, còn có gì phải sợ?
Chẳng phải những gì thuộc về mình đều đã bị cướp mất hết rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng vậy? Cả đời này của nàng ta chỉ gắn liền với thân phận thứ nữ thấp kém, còn không bằng chết đi cho xong.
Vì thế nàng ta ngẩng đầu bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Lý Duy Nguyên, không có biểu tình gì nhìn hắn nói: " Huynh muốn giết ta, vì muốn báo thù cho muội muội yêu quý của huynh sao? Nào tới đi."
Nhìn Lý Duy Nguyên như vậy, Lý Lệnh Yến lại suy nghĩ, nếu đúng như lời Lý Lệnh Uyển vừa nói, căn bản người muội muội mà Lý Duy Nguyên quan tâm chẳng phải là nàng ta sao, làm sao có thể là Lý Lệnh Uyển?
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển đã cướp hết mọi thứ thuộc về nàng ta, mặc dù nàng ta muốn chết nhưng cũng muốn kéo Lý Lệnh Uyển chết cùng.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nàng ta từ từ đứng lên, muốn đưa tay bắt lấy Lý Lệnh Uyển đang nằm trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên.
Bất quá Lý Duy Nguyên sớm đã có phòng bị, hắn nhanh chân đạp thật mạnh vào người Lý Lệnh Yến.
Lần này hắn cùng sức khá mạnh khiến cho Lý Lệnh Yến đau đớn té xuống đất co người ôm bụng. Đồng thời hắn cũng lạnh lùng nói: " Giết ngươi, thì quá dễ cho ngươi rồi." Nói xong câu đó, hắn liền bế Lý Lệnh Uyển rời đi.
Sau khi Lý Lệnh Yến nghe hắn nói lời này, không hiểu vì sao bỗng nhiên nàng ta cảm thấy trong lòng vô cùng lo sợ, cơ thể lập tức trở nên lạnh lẽo.
Rốt cuộc Lý Duy Nguyên sẽ đối phó với mình như thế nào? Tính tình của hắn lạnh lùng như vậy, nếu thật sự rơi vào trong tay hắn chỉ sợ rằng sống không bằng chết.
Không được, nàng phải đi tìm phụ thân, phải tính toàn với phụ thân chuyện này mới được. Tốt nhất phải thuyết phục phụ thân đưa nàng đến gặp Ngoại tổ phụ, cho nàng cùng ông ta nhận nhau.
Chờ sau khi nàng gặp được ngoại tổ phụ, nàng sẽ tìm cách tiếp cận Tam hoàng tử Tạ Uẩn, chắc chắn tương lại sẽ vẫn giống như ban đầu nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đến lúc đó, nàng sẽ khiến cho Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên giả giá để bọn họ sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, nàng mặc kệ các nha hoàn đang lôi kéo mình, lảo đảo đứng lên đi ra ngoài. Bất quá khi đi đến trước cửa viện, nàng liền nhìn thấy trên mặt đất có một túi thơm.
Túi thơm màu xanh, trên mặt túi còn được thêu một đóa hoa hải đường xinh đẹp lại vô cùng tỉ mỹ.
Lý Lệnh Yến nhận ra đây chính là hoa văn Lý Lệnh Uyển thường hay thêu, nàng chỉ cho rằng túi thơm đó là của Lý Lệnh Uyển đánh rơi.
Ban đầu nàng muốn đưa chân dẫm đạp cái túi thơm đó,hoặc là dùng kéo cắt nát nó ra, nhưng sau đó nàng chợt suy nghĩ lại, chờ sau khi nàng gặp mặt phụ thân biết đâu có thể lợi dụng cái túi thơm này tìm chuyện vu oan cho Lý Lệnh Uyển.
Nghĩ đến đây nàng liền cúi người nhặt nó lên, sau đó cất vào trong tay áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi tìm Lý Tu Bách.
*
Lý Lệnh Uyển lo lắng việc bản thân mình đập đầu vào bậc thềm đã chấn động đến não. Bởi vì đã qua một thời gian, nhưng nàng vẫn cảm thấy đầu choáng váng như cũ, hơn nữa nàng còn muốn ói.
Sau khi rời khỏi Kim Gia Uyển nàng không muốn để Lý Duy Nguyên bế mình, cho nên nàng một mực muốn tự đi.
Lý Duy Nguyên không thể lay chuyển được ý muốn của nàng, cuối cùng hắn đành phải thả nàng xuống.
Nhưng nàng vừa đặt chân xuống đất, liền cảm thấy vô cùng choáng váng giống như say xe, không giữ được thăng bằng nàng liền nghiêng người về một phía. Cũng may Lý Duy Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, theo sau hắn lại bế nàng lên.
Lý Duy Nguyên lo lắng vừa rồi nàng bị té xuống đất sẽ bị thương, cho nên hắn vội vàng phân phó Cẩn Ngôn ra ngoài tìm đại phu, sau đó hắn nhanh chóng bế nàng trở về Di Hoà Viện.
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển vẫn muốn đi đến Lạc Mai Cư. Lý Duy An vừa mới mất, nàng không yên tâm về Chu Thị, nàng muốn đi đến đó trấn an Chu Thị.
Nhưng Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong lo lắng của mình, hắn chỉ khuyên nàng: " Hiện tại bộ dạng của nàng như vậy, nếu để nương của nàng nhìn thấy chỉ sợ càng làm nương của nàng lo lắng. Ta đã sai Cẩn Ngôn đi mời đại phu. Trước tiên nàng hãy quay về Di Hoà Viện để đại phu xem qua, xác nhận nàng không sao thì ta sẽ đi cùng nàng đến Lạc Mai Cư."
Lý Lệnh Uyển cũng suy nghĩ lại, quả thật hiện tại nàng không thể đem cái bộ dạng này mà đi gặp Chu Thị, cho nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Chờ sau khi đi đến Di Hoà Viện, Lý Duy Nguyên cũng không dám thả nàng xuống, hắn nhanh đặt nàng lên trên giường, bản thân hắn ngồi sát mép giường quan sát nàng.
Chỉ cần nàng hơi nhúc nhích đầu hắn liền đưa tay ngăn cản, còn nhẹ giọng nói: " Đừng nhúc nhích."
Lý Lệnh Uyển...
Trong đầu thầm nghĩ, chàng cứ dứt khoát đem trói ta lại luôn đi.
Cũng may đại phu đã nhanh chóng đến đây, Lý Duy Nguyên vội vàng buông màn trên giường xuống, hắn che chắn Lý Lệnh Uyển kín mít chỉ cho phép nàng đưa cánh tay ra ngoài cho đại phu bắt mạch.
Sau khi đại phu bắt mạch xong, ông ta liền nói với Lý Duy Nguyên không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nằm nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại.
Sau đó ông ta còn để lại một gói thuốc, dặn dò phải cho nàng uống thêm canh gừng dùng thuốc một hai ngày là sẽ ổn.
Lý Duy Nguyên cẩn thận nghe lời đại phu nói, theo sau hắn đưa bạc cho ông ta, còn phân phó Cẩn Ngôn tiễn đại phu ra ngoài.
Tiếp đến hắn kêu Tiểu Phiến đến phòng bếp sai người nấu canh gừng đem đến đây, còn hắn một tấc cũng không chịu rời khỏi nàng.
Hiện tại Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy choáng váng, cực kỳ muốn ngủ. Nàng chợt nhớ đến, nếu bị chấn thương não có khả năng sẽ mất trí nhớ liệu nàng có mất trí nhớ hay không, đúng là tự mình hại mình mà.
Sau khi suy nghĩ, không biết vì sao nàng bỗng nhiên muốn cười. Nhưng nàng chưa kịp cười thành tiếng đã mơ hồ ngủ mất.
Nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện với nhau.
Mặc dù nàng vẫn còn nhắm mắt, nhưng vẫn có thể phân biệt được đó chính là giọng nói của Lý Duy Nguyên đang nói chuyện cùng Cẩn Ngôn.
Nàng từ từ mở mắt, sau một lúc mới có thể nhìn rõ hoa văn thêu trên màn giường. Theo sau nàng lại nghe giọng nói của Lý Duy Nguyên vang lên.
Tuy rằng hắn nói rất nhỏ cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng nàng vẫn nghe được một vài chuyện, ví như chuyện của Tôn Lan Y, Lương Phong Vũ, cùng cả đám người đến hành thích Tạ Uẩn.
Nàng chợt giật mình vội vàng đứng dậy xốc chăn bước xuống giường. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy hoa mắt, thiếu chút nữa nàng đã ngã xuống.
Bất quá nàng thật sự rất tò mò Lý Duy Nguyên cùng Cẩn Ngôn nói điều gì, vì thế nàng cắn răng kiên trì rón rén đi đến gần cửa phòng lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện bên ngoài đại sảnh.
———————-//—-//———————-
* Tác giả có lời muốn nói: tuy rằng mỗi bình luận của các bạn ta không thể nào trả lời hết, nhưng ta đều xem qua. Cảm ơn các bạn đọc đã duy trì cổ vũ cho ra, cũng cảm ơn những ý kiến cùng phê bình của các bạn.
* Editor: hết những chương ngọt rồi các cậu à!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.