Chương 77: Nội tình bên trong
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Khi Lý Lệnh Uyển biết tin về cái chết của Lý Duy Hoa là vào lúc nàng đang ngồi dưới giàn nho trong tiểu viện của Lý Duy Nguyên, mà ăn kem tuyết.
Trong cái chén sứ trắng tinh là những lớp đá bào mịn giống như muối, bên trên còn rưới một lớp nước ô mai, còn thêm một lớp sữa bò, cuối cùng trên đỉnh còn đặt vài hạt đậu đỏ.
Nhìn thôi đã thấy phát thèm, thật đúng là làm cho tình thân vô cùng thoải mái, huống hồ khi cho chúng vào miệng thật ngon làm sao. Lý Lệnh Uyển mãi say mê ăn chúng.
Bỗng nhiên nha hoàn Thải Vi hầu hạ bên người Chu Thị vội vàng chạy đến đây, báo: " Tiểu thư, không tốt rồi, Bát thiếu gia xảy ra chuyện, thái thái sai nô tì đến đây báo cho người biết."
" Bát thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?" Lý Lệnh Uyển vẫn còn chưa biết chuyện hệ trọng đã xảy ra, cho nên nàng vẫn nhàn nhã ăn kem tuyết của mình, còn dùng một cái muỗng nhỏ mút một lớp kem tuyết cho vào miệng mình, rồi từ từ lên tiếng.
" Nghe nói Bát thiếu gia ăn kẹo đường bị mắc nghẹn. Sau đó đã, đã," Thải Vi nói ra những lời này, vẻ mặt có chút không đành lòng, sau đó lại nói tiếp: " Bát thiếu gia chết rồi."
Ngay từ đầu Lý Lệnh Uyển vốn không có phản ứng gì với những lời nói của Thải Vi, cho đến khi nàng nghe thấy tin Lý Duy Hoa đã chết, nàng vô cùng kinh hoàng nhìn về phía Thải Vi, thấp giọng hỏi: " Ngươi nói Hoa nhi, nó, nó..."
Hai chữ kia nàng không dám thốt ra, Thải Vi lại gật đầu nói: " Vâng. Hiện tại Lan di nương vì quá đau khổ mà đã hôn mê bất tỉnh, còn lão gia thì ra sức đánh người nhũ mẫu đã chăm sóc Bát thiếu gia. Lão thái thái cũng ở nơi đó, đại thái thái cùng Ngũ tiểu thư và Lục thiếu gia bọn họ cũng đã nhanh chân chạy đến, thái thái sai nô tì đến đây mời người và Đại thiếu nhanh chân đi đến đó."
Lý Lệnh Uyển vội vàng đứng dậy từ ghế đá, nhìn về phía Lý Duy Nguyên ngồi đối diện, nói: " Ca ca, chúng ta mau đi qua đó thôi."
Nghe nàng nói xong, Lý Duy Nguyên hơi chau mày, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lý Tu Bách luôn thích giận chó đánh mèo, hơn nữa trong lòng Lý Tu Bách cũng không yêu thích gì Lý Lệnh Uyển, mỗi lần hắn ta gặp chuyện gì không vui đều muốn trút giận lên người nàng.
Hiện giờ hắn ta lại gặp phải chuyện như vậy, ai biết được hắn ta có nổi điên lên mà trút giận lên người nàng không?
Lý Duy Nguyên không muốn bất kỳ kẻ nào trách mắng Lý Lệnh Uyển cả. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt với nhau, hơn nữa Lý Duy Hoa cũng đã mất, mọi người trong phủ đều đã đến đó.
Nếu như nàng không đi e rằng sau này không chỉ một mình Lý Tu Bách vì việc này mà làm khó nàng, ngay cả lão thái thái còn có những người trong Lý phủ này sẽ nói nàng là người vô lương tâm.
Nghĩ như thế, trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác, hắn vội đứng dậy, nói: " Được, chúng ta đi đến đó thôi."
Hai người bọn họ đi thật nhanh đến Y Lan Viện, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy lão thái thái sai các nha hoàn giữ lấy Lý Tu Bách, còn có một người đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, trên người bà ta chằng chịt những vết roi, đúng là nhũ mẫu của Lý Duy Hoa.
Lão thái thái lên tiếng trách mắng Lý Tu Bách: " Ngươi đánh chết bà ta có lợi ích gì sao? Hoa nhi cũng không thể sống lại được. Hơn nữa việc này đều có một phần trách nhiệm của ngươi, khi đó Uyển nhi đã từng nói đừng nên để Hoa nhi ăn những thức ăn đó, mà ngươi có nghe lời Uyển nhi đâu, ngươi còn nói Uyển nhi muốn làm hại Hoa nhi, giờ ngươi nhìn xem việc bây giờ ra sao hả? Hại chết Hoa nhi chính là ngươi cái người phụ thân thân sinh của nó."
Lý Tu Bách chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng, hắn ta ngồi ủ rũ trên ghế không khóc lóc gì cả.
Còn về phần lão thái thái, trong lòng bà vô cùng khó chịu. Tuy rằng bà có ba đứa con trai, nhưng cháu trai lại không nhiều, đặc biệt là Tam phòng chỉ có duy nhất một mình Lý Duy Hoa là con trai.
Hơn nữa sáng nay Lý Duy Hoa còn được nhũ mẫu bế sang thỉnh an bà, nó còn tung tăng nhảy nhót trong phòng, ngọt ngào kêu bà là tổ mẫu, bây giờ thì sao nó đã nằm yên bất động ở trên giường mất rồi.
Lão thái thái nhìn đến thi thể của Lý Duy Hoa nằm trên giường La Hán, bà cảm thấy thật đau xót, bà liền bật khóc.
Bà vừa khóc vừa luôn miệng oán trách Lý Tu Bách, bà nói tại sao hắn lại cố chấp như vậy, tại sao không nghe theo lời Lý Lệnh Uyển? Hiện tại thì tốt rồi, đứa cháu đáng yêu của bà đã bị hắn hại chết.
Tuy rằng hiện giờ trong phòng còn có Từ Thị, cùng đám người của Chu Thị, nhưng không một ai dám lên tiếng khuyên can.
Bọn họ biết khuyên cái gì đây? Cho nên tất cả bọn họ đều chỉ biết cúi đầu im lặng đứng yên trong phòng.
Lão thái thái mắng Lý Tu Bách một lúc, theo sau bà nhìn thấy Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã tới nơi, bà thở dài một hơi nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Hiện giờ cả gia đình Nhị thúc của cháu đã đi đến Thiên Trường huyện, đám người Tam phòng lại gặp phải chuyện này, ai ai cũng đau lòng xót xa còn có tâm tư nào lo hậu sự của Hoa nhi?
Lương nhi thì còn nhỏ tuổi, cũng chẳng thể trông cậy gì vào nó. Nguyên nhi à, cháu là trưởng tôn của Lý gia, vì thế cháu hãy lo hậu sự của Hoa nhi đi, dù sao cháu cũng là đại ca của nó, là người thích hợp nhất lo liệu việc này."
Lý Duy Nguyên nghe xong liền vâng một tiếng. Sau đó hắn xoay người bước ra cửa, phân phó gã sai vặt thu dọn sạch sẽ gian phòng ở phía Tây, còn sai người đóng chặt những cánh cửa sổ trong gian phòng đó.
Tiếp đến hắn bảo người vào phòng bế thi thể của Lý Duy Hoa tới nơi đó. Thậm chí hắn cũng phân phó người đi mời đạo sĩ đến đây, còn căn dặn mua một cổ quan tài tốt nhất đem về.
Lúc này hắn nhìn thấy Tôn Lan Y đang nằm bất tỉnh trên giường, hắn liền bảo gã sai vặt đi mời đại phu. Tóm lại tất cả những việc lớn nhỏ hắn đều xử lý rất thỏa đáng đâu đều vào đấy.
Lão thái thái nhìn thấy như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy an ủi được phần nào. Sau đó bà lại thở dài một tiếng, nhìn mọi người còn đứng trong phòng, nói: " Ta già rồi cũng không biết lúc nào sẽ đi gặp Diêm Vương. Nhưng ta không ngờ Diêm Vương lại ra tay bắt cháu trai của ta đi trước, ta thật sự quá đau lòng."
Dứt lời bà lại bật khóc, mọi người trong phòng nghe xong lời này cũng khóc theo.
Sau khi khóc một lúc, bà liền phất tay nhìn Chu thị nói: " Trước đó vài ngày ngươi có nói với ta chuyện nha hoàn Minh Nguyệt có thai. Ban đầu ngươi nói, ngươi muốn đưa nàng ta lên làm di nương, còn muốn đứa bé của nàng ta sau sẽ ghi dưới danh nghĩa của ngươi mà nuôi dưỡng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt. Nếu nha hoàn kia sinh được con trai thì nó sẽ ghi dưới danh nghĩa của ngươi, nó sẽ trở thành con vợ cả, cuối cùng Tam phòng cũng có người nối dõi, nếu ngày sau ta chết đi dưới suối vàng còn có mặt mũi gặp lại lão gia của các ngươi." Nói xong bà lại rơi nước mắt.
Từ Thị thấy thế liền vội vàng phân phó nha hoàn dìu lão thái thái trở về phòng: " Mẫu thân, người yên tâm nơi này đã có chúng con lo liệu, tạm thời người hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Sau đó lão thái thái lại vẫy tay kêu Song Hồng dìu mình đứng lên, vừa khóc vừa bước ra ngoài. Nhìn bộ dạng này của bà thật đáng thương, dường như sau một ngày đã già đi rất nhiều.
Lúc này Lý Duy Nguyên đã phân phó xong những việc cần làm cho hậu sự của Lý Duy Hoa, hắn vội bước vào phòng thì nhìn thấy lão thái thái muốn rời đi, cho nên hắn vội vàng đi đến chỗ của Lý Lệnh Uyển, nhẹ giọng nói với nàng: " Muội đến dìu tổ mẫu quay về Thế An Đường đi, nơi này đã có huynh lo liệu tạm thời không cần muội ở lại đây."
Thứ nhất hắn lo lắng Lý Tu Bách sẽ lại nổi điên giận chó đánh mèo trút giận lên người Lý Lệnh Uyển.
Còn thứ hai, trong phòng này vừa có người chết, hắn lo nàng sẽ vì chuyện này mà sợ hãi. Hơn nữa nơi này cũng không cần nàng ở lại làm gì, chi bằng cứ để nàng dìu lão thái thái trở về phòng, người khác nhìn thấy nàng như vậy, bọn họ cũng chỉ nói nàng thật hiếu thuận, tuyệt đối không ai dám nói điều gì linh tinh.
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển hiểu ý của hắn, cho nên nàng vội vàng đuổi theo đỡ tay lão thái thái, nhẹ giọng an ủi bà, hai người bọn họ từ từ đi về hướng Thế An Đường.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đã đi xa, hắn cũng an tâm hơn một chút. Sau đó hắn bình tĩnh phân phó gã sai vặt cùng các nha hoàn ở trong phòng thu xếp nơi này thật sạch sẽ.
Theo sau hắn chợt thoáng nhìn về phía màn bích sa, màn phòng có hơi xốc lên, hắn nhìn thấy Lý Lệnh Yến đứng bên cạnh cửa, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt toàn là nước mắt và uất hận.
Trong lúc Tôn Lan Y ngất xỉu, Lý Tu Bách vội đưa tay đỡ lấy Tôn Lan Y, hắn ta cũng giao lại thi thể của Lý Duy Hoa cho người nha hoàn đứng bên cạnh, còn hắn thì bế Tôn Lan Y trở về phòng, rồi đặt nàng lên giường.
Cho dù hắn có kêu nàng như thế nào, hay đưa tay ấn huyệt nhân trung của nàng ra sao, thậm chí hắn còn hô hấp cho nàng, nàng vẫn không tỉnh lại, chỉ nhắm mắt nằm đó giống như một người đã chết.
Lý Tu Bách biết do nàng đau thương quá độ dẫn đến ngất xỉu. Hắn ta rơi nước mắt thở dài một tiếng, sau đó căn dặn Lý Lệnh Yến ở lại trong phòng chăm sóc cho nàng, hắn ta lại vén màn đi ra ngoài đại sảnh.
Trong lúc lão thái thái cùng đám người trong Lý phủ vẫn đang khóc lóc ở bên ngoài.
Lý Lệnh Yến lại nhìn thấy Lý Tu Bách rời khỏi, nàng ngồi lên mép giường nhìn Tôn Lan Y vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nàng âm thầm rơi nước mắt.
Nàng không hiểu vì sao mọi chuyên lại trở nên như vậy, rõ ràng lúc bọn họ còn ở Hàng Châu vẫn luôn tốt đẹp kia mà.
Nhưng vì sao khi trở về kinh thành, lại có nhiều chuyện xảy ra như thế?
Ban đầu ở Hàng Châu, Lý Tu Bách đã từng nói với nàng, nữ nhi của ta đúng là tướng mạo và tài nghệ đều xuất sắc như vậy, làm sao có thể chỉ làm thân phận thứ nữ?
Chờ sau khi phụ thân trở về, phụ thân sẽ làm mọi cách để mẫu thân của con trở thành chính thê, làm cho con đường đường chính chính vẻ vang trở thành đích trưởng nữ.
Chỉ là sau khi trở lại đây, đích trưởng nữ nàng còn chưa làm được, thì đã phải khép nép trước mặt thái thái Chu Thị, còn luôn bị người khác coi thường vì thân phận thứ nữ của mình, hiện giờ đến đệ đệ cũng không còn.
Đệ đệ chính là người sau này nàng và mẫu thân có thể dựa dẫm vào. Bởi vì thân phận nàng chỉ là một thứ nữ tầm thường, có ai xem trọng đâu. Hiện nay đệ đệ của nàng cũng đã chết, tương lại sau này nàng còn biết dựa dẫm vào ai?
Hơn nữa nàng còn nghe thấy những lời nói vừa rồi lão thái thái và Chu Thị. Chẳng phải Minh Nguyệt đã mang thai đứa bé của phụ thân sao?
Vì sao Mình Nguyệt lại ở chỗ của thái thái? Khó trách mấy ngày nay nàng đến Y Lan Viện đều không nhìn thấy Minh Nguyệt đâu cả.
Thì ra là nàng ta đã được thái thái đem đi, có lẽ thái thái biết bản thân mình không thể sinh con cho phụ thân nữa, cho nên muốn dùng đứa con của Minh Nguyệt thành con của mình, nếu như Minh Nguyệt sinh con trai thì....
Nghĩ đến đây, nàng càng nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận. Đệ đệ của nàng đã chết, còn thái thái chỉ có một người nữ nhi là Lý Lệnh Uyển, hiện giờ thái thái còn sắp có thêm một đứa con nữa.
Chẳng phải cuộc sống sau này của hai người bọn họ sẽ rất tốt sao, còn nàng cùng mẫu của mình phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa nàng cũng không còn trông mong gì vào mẫu thân mình nữa rồi, bản thân nàng cũng chẳng thể trở thành đích trưởng nữ được nữa.
Mấy ngày qua những nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng đều đã bị đổi đi, ngay cả nha hoàn thân cận Thanh Đồng cũng không may mắn thoát khỏi.
Nàng biết những nha hoàn mới tới tuy rằng bề ngoài rất cung kính với nàng, nhưng nội tâm bọn họ nghĩ gì làm sao nàng không biết chứ.
Cho nên nàng đã dùng không ít bạc để tìm hiểu, thì ra người giở trò sau lưng nàng chính là Lý Duy Nguyên.
Kỳ thật nàng cùng Lý Duy Nguyên chẳng có bất hoà gì với nhau, hắn muốn tính kế nàng như vậy, chẳng phải là vì Lý Lệnh Uyển sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng càng cảm thất uất hận, huống hồ hiện giờ còn xảy ra chuyện của Lý Duy Hoa.
Sau đó nàng tức giận đứng lên, vén màn bích sa lên. Khi vừa vén màn lên liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng hờ hững, dường như nếu hiện giờ nàng có chết trước mặt hắn tuyệt đối hắn cũng chẳng màng quan tâm đến.
Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy, trong lòng nàng thêm tức giận đến đôi tay cũng run lên.
Rõ ràng nàng cùng Lý Lệnh Uyển đều là đường muội của hắn kia mà, nhưng vì sao trong mắt hắn chỉ có một mình Lý Lệnh Uyển, vì sao hắn lại đối xử với nàng như cỏ dại ven đường?
Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến hung hăng trừng mắt với Lý Duy Nguyên một lúc, sau đó nàng buông màn bích sa xuống, xoay người ngồi lại giường.
Nàng không khóc lóc nữa, nàng khẽ cắn môi dưới, nhất định nàng phải tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy. Cho dù như thế nào, nàng cũng phải tìm cho bản thân mình một tương lai tươi sáng hơn.
*
Lý Duy Nguyên không có một chút quan tâm nào khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến. Nói thật lòng, chuyện hắn lo lằng nhất chính là Lý Lệnh Yến sẽ gây chuyện bất lợi với Lý Lệnh Uyển.
Nếu không phải vì hiện tại trên danh nghĩa hắn và Lý Lệnh Yến vẫn là đường huynh muội, có lẽ hắn đã sớm ra tay diệt trừ nàng ta rồi.
Lúc trước hắn chỉ đổi đi những nha hoàn hầu hạ lâu năm bên cạnh nàng ta, thậm chí còn hạn chế nàng ta đi ra ngoài, những việc này chỉ là một sự trừng phạt nhỏ đối với nàng ta mà thôi.
Tất nhiên nếu sau này nàng ta còn dám gây bất lợi cho Lý Lệnh Uyển, nhất định hắn sẽ không quan tâm đến cái danh nghĩa đường huynh muội này nữa, sẽ ra tay xử lý nàng ta.
Lúc này gã sai vặt đã mời đại phụ tới đây, dù đại phu có thử bao nhiêu cách thì Tôn Lan Y vẫn hôn mê như cũ.
Cuối cùng đại phu chỉ còn dùng viện pháp châm cứu mà thôi, sau đó ông ta rút một cây ngân châm, châm vào các huyệt vị trên người của Tôn Lan Y.
Sau một lúc thì nàng ta cũng đã tỉnh lại, nhưng đã không khóc cũng không nháo như vừa rồi nữa. Thậm chí đại phu châm cứu trên người nàng, nàng cũng chẳng hề mở miệng kêu than.
Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến thấy vậy, làm cho hai người bọn họ luống cuống lên.Tuy rằng Lý Lệnh Yến là một người thông minh, nhưng nàng ta chỉ mới mười bốn tuổi.
Hơn nữa vừa trải qua việc mất đi đệ đệ, còn mẫu thân hiện giờ lại trở thành như vậy, làm
nàng ta vô cùng tuyệt vọng, liền đưa tay nắm lấy tay Tôn Lan Y, kêu từng tiếng mẫu thân.
Còn Lý Tu Bách chỉ biết đứng một bên than ngắn thở dài, thỉnh thoảng cũng rơi vài giọt nước mắt.
Tất nhiên với tình trạng này của Lý Tu Bách làm sao có thể đứng ra chủ trì hậu sự của Lý Duy Hoa.
Tuy rằng Lý phủ có Tam phòng, nhưng giống như những lời nói vừa rồi của lão thái thái, đám người Nhị phòng sớm đã đi đến Thiên Trường huyện, còn Lý Tu Tùng thì đã xuất gia làm hoà thượng.
Lý Duy Lương thì còn nhỏ tuổi không thể trông cậy, chỉ còn lại duy nhất một mình Lý Duy Nguyên là trưởng tôn là có thể dựa vào. Vì vậy tất cả mọi chuyện hậu sự của Lý Duy Hoa đều do một tay Lý Duy Nguyên xử lý.
Bởi vì thời tiết nóng bức, cho nên không thể để thi thể của Lý Duy Hoa ở trong Lý phủ quá lâu. Hơn nữa Lý Duy Hoa cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, lại còn chết trẻ theo ý của lão thái thái chỉ cầm làm đám tang một ngày, sau đó kêu bốn gã sai vặt nâng quan tài của Lý Duy Hoa an táng tại phần mộ tổ tiên của Lý gia.
Trong lúc an táng Lý Duy Hoa cũng không có một ai đi cùng, lão thái thái thì lớn tuổi sức khỏe không tốt nên chẳng thể đi, còn Lý Tu Bách thì lại không dám đi vì sợ không đành lòng nhìn thấy cảnh con trai của mình bị chôn cất, về phần Tôn Lan Y thì cứ nằm bất động như vậy, làm sao có thể đi được.
Ngay cả những người trong phòng khác cũng không muốn đi, dù gì cũng chỉ là một đứa con của vợ lẽ, nên cũng chẳng muốn đi.
Huống hồ thời tiết lại nóng bức như thế, chẳng ai muốn lộ mặt ra ngoài, cuối cùng chỉ có một mình Lý Duy Nguyên đưa quan tài của Lý Duy Hoa đến nơi an táng mà thôi.
Sau sự việc này, tạm thời Lý Lệnh Yến cũng chịu an phận một chút, còn Lý Tu Bách tiều tụy đi không ít, ngay cả Tôn Lan Y cũng như cái xác không hồn.
Nàng ta cả đêm đều không chợp mắt, lúc nào cũng chỉ ôm cái yếm ngày đó nàng ta đã thêu cho Lý Duy Hoa.
Nàng ta cũng không chịu ăn uống gì, thậm chí cũng không nói chuyện. Mặc cho mọi người có khuyên nhủ ra sao, thì nàng ta vẫn chỉ ngồi ngây ngốc ôm cái yếm, không quan tâm bất cứ chuyện gì.
Nhưng kỳ thật trong Lý phủ này cũng không có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến Tôn Lan Y.
Với lão thái thái mà nói, ngay từ đầu bà chỉ coi trọng thân phận nhi nữ của Tôn Ngự Sự mà thôi.
Chỉ là sau khi bà nghe thấy những lời nói của Lý Duy Nguyên, bà hiểu ra thân phận này của nàng ta cũng chẳng có thể giúp đỡ được gì cho Lý phủ, ngược lại còn gây phiền phức cho mọi người trong Lý phủ, cho nên trong lòng bà bắt đầu không yêu thích nàng nữa.
Còn về phần Từ Thị, bất quá Tôn Lan Y chỉ là một người thiếp của Tam thúc. Hơn nữa đối với cái chết của Lý Duy Hoa nàng ta cũng không quan tâm, dù sao nó cũng chỉ là một đứa con của vợ lẽ, có ảnh hưởng gì đến Đại phòng của mình đâu?
Chẳng lẽ Tự Thị còn phải hạ mình đi an ủi một người thiếp thất nhỏ nhoi sao?
Thậm chí những hạ nhân trong Lý phủ cũng không cần nói đến, bọn họ chỉ cần nhìn vào thái độ của lão thái thái đối xử với người khác như thế nào, thì bọn họ sẽ làm như thế. Thậm chí bọn họ chỉ mang tâm trạng đến xem náo nhiệt mà thôi.
Nhưng Chu Thị thì khác, nàng ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Tôn Lan Y thật sự là quá đáng thương.
Trước kia nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến bỗng nhiên một ngày Tôn Lan Y sẽ trở thành như vậy, mỗi lần nàng ta nhìn thấy Lý Tu Bách đối xử tốt với Tôn Lan Y, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen ghét và khó chịu.
Nhưng thỉnh thoảng nàng ta sẽ đi đến Lan Y Viện trò chuyện cùng Tôn Lan Y, thậm chí nàng còn ra sức khuyên nhủ Tôn Lan Y. Nàng ta nói, Tôn Lan Y còn trẻ sau này vẫn có thể sinh thêm con cái.
Có một lần Lý Tu Bách đến đây bắt gặp Chu Thị đang ở chỗ của Tôn Lan Y, hắn lại mở miệng nói móc Chu Thị, hắn bảo Chu Thị đây là mèo khóc chuột giả từ bi.
Kỳ thật hắn ta cố ý nói ra những lời nói đó để xem phản ứng của Tôn Lan Y, sau đó hắn ta còn cấm Chu Thị không được đến Y Lan Viện.
Vì chuyện đó Chu Thị khóc một phen, từ sau lần đó nàng ta không bao giờ đi đến Y Lan Viện lần nào nữa.
Còn Lý Tu Bách sau ngày đó, cũng không đi đến Y lan viện. Bởi vì mỗi lần hắn đi đến nơi đó, đều nhìn thấy dáng vẻ giống như xác chết của Tôn Lan Y, nàng cũng chẳng nhìn hắn một lần, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không có. Mặc cho hắn nói như thế nào, thì cứ như mặt nóng đi dán mông lạnh vậy.
Mặt khác, trong lòng Lý Tu Bách vẫn luôn cảm thấy áy náy và khó chịu về cái chết của Lý Duy Hoa.
Tuy rằng trước mặt mọi người hắn một mực không chịu thừa nhận chính mình đã gián tiếp hại chết Lý Duy Hoa, luôn đổ mọi tội lỗi lên người của nhũ mẫu.
Ngày ấy sau khi hắn đánh nhũ mẫu một trận thừa sống thiếu chết, thì ngày kế tiếp hắn liền bán bà ta cho người khác làm kỹ nữ, nhưng kỳ thật trong lòng hắn biết rõ chính hắn mới là người gián tiếp hại chết Lý Duy Hoa.
Nếu lúc đó hắn chịu nghe theo lời nói của Lý Lệnh Uyển, không để Lý Duy Hoa ăn những thức ăn đó, làm sao Lý Duy Hoa có thể chết?
Hiện tại hắn vẫn còn có thể nghe thấy Lý Duy Hoa gọi mình là phụ thân. Nhưng chính hắn đã tự tay mua kẹo đường đó cho Lý Duy Hoa ăn, mới làm nó chết oan uổng như vậy.
Vì sao khi ấy hắn lại nghĩ Lý Lệnh Uyển có lòng dạ hiểm độc, còn nghĩ nàng muốn hãm hại Lý Duy Hoa kia chứ? Đúng là do sự cố chấp của hắn mới khiến cho đứa con trai hắn yêu thương nhất chết đi.
Mấy ngày nay, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều nhớ đến chuyện này, trong lòng cực kỳ đau đớn tựa như có hàng vạn cây kim đâm vào tâm can, hắn chỉ còn cách uống rượu giải sầu.
Nếu không làm như vậy thì suốt đêm hắn sẽ không thể tài nào ngủ yên, mỗi lần hắn nhắm mắt lại liền mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Lý Duy Hoa khi bị mắc nghẹn.
Có đôi khi hắn muốn đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lý Duy Hoa, nhưng mỗi lần như thế thì Lý Duy Hoa đều biến mất.
Trong lòng hắn vô cùng đau khổ, ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm đều lấy rượu giải sầu, chỉ có khi say hắn mới có thể nhằm mắt ngủ được một chút. Ngay cả việc làm quan cũng không bận tâm đến.
Dù sao hắn cũng là Hộ Bộ hữu thị lang, hằng đêm cứ say rượu như vậy, chẳng phải sáng sớm đến Hộ Bộ làm việc thì còn tập trung tinh thần được sao?
Vốn dĩ chốn quan trường nhiều mưu mô thủ đoạn. Hơn nữa năm trước hắn mới được điều về kinh nhậm chức Hộ Bộ hữu thị lang, chẳng phải trong triều luôn có những người luôn rình rập chức vụ này của hắn sao?
Tất nhiên đám người đó không muốn hắn tiếp tục đảm nhận chức vụ này, thậm chí trong lòng bọn họ còn cảm thấy ghen ghét.
Hiện tại hắn luôn chỉ biết uống rượu giải sầu, lơ là chính sự còn gây ra rất nhiều sai sót.
Có một lần khi lên triều, trong lúc còn chưa tỉnh rượu tinh thần thì uể oải, vừa lúc Hoàng Thượng ngồi trên Kim Loan Điện nhìn thấy, lập tức trách phạt hắn một trận.
Chờ sau khi hạ triều không tránh khỏi sự chê cười của các vị đồng liêu. Sau đó hắn còn tính toán sai các khoảng thuế ở các huyện khác, đã phạm một lỗi lầm cực kỳ to lớn.
Hộ Bộ Thượng Thư biết được chuyện này vô cùng tức giận, ông ta liền viết một sớ tấu chương dâng lên Hoàng Thượng.
Sau khi Hoàng Thượng hay tin cực kỳ giận dữ, Hoàng Thượng nói làm sao để cho một người như vậy làm việc trong Hộ Bộ? Còn giữ chức vụ Hộ Bộ hữu thị lang quan trong như vậy?
Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh giáng chức quan của hắn. Bất quá Hoàng Thượng cũng niệm tình mấy năm qua hắn xử lý tốt chính vụ ở nơi khác, vì thế giáng chức để hắn trở thành Thái Bộc Tự Thiếu Khanh.
Vốn dĩ Thái Bộc Tự Thiếu Khanh chỉ là một chức quan tứ phẩm, so với chức quan tam phẩm ban đầu vẫn thấp hơn một bậc.
Hơn nữa Thái Bộc Tự chỉ tiếp quản việc chăm sóc ngựa của nha môn, hiện giờ không có chiến loạn thiên hạ thái bình, chức vụ này của hắn cũng giống như một gã sai vặt nhàn nhã, căn bản không có quyền hành gì.
Đối với việc bị giáng chức Lý Tu Bách cũng vô cùng buồn khổ. Huống chi mỗi lần hắn đến thăm Tôn Lan Y, thì luôn nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của nàng ta, cho dù hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ hay an ủi ra sao.
Thậm chí hắn còn nổi giận trách mắng những nha hoàn trong viện, ra tay đập nát những món đồ ở trong phòng thì nàng ta vẫn như cũ không đoái hoài gì đến hắn.
Tất nhiên lâu ngày, làm sao Lý Tu Bách không cảm thấy khó chịuc? Cuối cùng hắn không bao giờ đặt chân đến Y Lan Viện nữa.
Còn về phần lão thái thái, bà cũng bắt đầu trở nên không vui khi nhìn thấy Tôn Lan Y. Bởi vì bà cảm thấy cái chết của Lý Duy Hoa đều do người làm mẫu thân như nàng ta không biết cách chăm sóc.
Hơn nữa hiện giờ Lý Duy Hoa cũng đã chết, nàng ta còn làm bộ dạng đó cho ai coi? Thậm chí còn gián tiếp khiến cho Lý Tu Bách bị giáng chức thành một chức quan an nhàn nhỏ bé ở trong nha môn.
Ngay cả những hạ nhân trong Lý phủ khi nhìn thấy lão thái thái cùng Lý Tu Bách đối xử với Tôn Lan Y như vậy, thì bọn họ cũng sẽ làm theo, có chuyện gì mà bọn họ không làm được đâu?
Chưa tính mỗi lần bọn họ nhắc đến Tôn Lan Y, trong mắt đều chỉ có xem thường, thậm chí bọn họ còn tự ý cắt xén chi phí chi tiêu hằng ngày của nàng ta, bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến nàng ta là ai.
Nhưng kỳ thật Tôn Lan Y còn sống cũng chẳng khác gì đã chết. Nàng cũng không màng so đo những điêu đó, ngày ngày chỉ ủ rũ ngồi trong Y lan viện, trên tay lúc nào cũng cầm cái yếm của Lý Duy Hoa âm thầm rơi nước mắt.
Hiện tại trong Y Lan Viện chỉ còn những nha hoàn hầu hạ nàng nhiều năm ở lại. Bên trong ngày càng ngày càng trở nên quạnh quẽ.
Lý Lệnh Uyển đều đem những biến hoá này đặt vào mắt, trong lòng nàng chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.
Vốn dĩ trong truyện gốc nàng không viết về chuyện Lý Duy Hoa bị mắc nghẹn kẹo đường mà chết, ngược lại trong truyện Lý Duy Hoa vẫn luôn bình bình an an sống hết cuộc đời.
Cho nên Tôn Lan Y vẫn luôn có hai đứa con, mặc dù lần Tôn Lan Y tình cờ gặp lại Vĩnh Hoan Hầu.
Sau khi nàng ta biết Vĩnh Hoan Hầu vẫn chưa chịu thành thân, cả đời chỉ mong tìm thấy nàng, tuy rằng trong lòng nàng ta vô cùng cảm động nhưng cuối cùng vẫn phải cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Bởi vì nàng ta đã là mẫu thân, nàng ta phải có trách nhiệm với những đứa con của mình.
Nhưng Lý Duy Hoa lại đột ngột chết đi, còn Tôn Lan Y thì sống cũng như đã chết. Có lẽ việc Tôn Lan Y tìm cái chết cũng không còn xa nữa.
" Lan di nương thật sự rất đáng thương." Lý Lệnh Uyển lên tiếng cảm thán với Lý Duy Nguyên.
Sau đó hắn thoáng nhìn nàng một cái. Trời nóng bức nàng ăn mặc mỏng manh hơn lúc bình thường.
Hôm nay nàng mặc một cái áo sa màu xanh nhạt, váy tơ lụa màu trắng, tóc thì được vấn hai búi tóc nhỏ, bên trên tóc còn cài cây trâm mà hắn đã mua tặng nàng.
Hiện tại nàng ngồi trên chiếc giường thấp sát mặt đất, đôi mày hơi chau lại, vẻ mặt có chút không đành lòng.
" Trên đời này còn nhiều người đáng thương hơn rất nhiều," Lý Duy Nguyên lrũ mắt, đưa ngón tay nhẹ nhàng vân vê trang sách, rồi lại lật sang trang mới, nói: " Muội không biết đó thôi, có nhiều người cơm còn không có để ăn, nói chi đến việc ngủ."
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển hiểu được những lời nói này của hắn, cho nên nàng chỉ có thể cảm thán một câu như vậy.
Đối với sự việc của Tôn Lan Y, nói như thế nào nhỉ, quả thật nàng cảm thấy đồng tình với Tôn Lan Y là một chuyện, nhưng nếu muốn nàng ra tay giúp đỡ Tôn Lan Y thì lại là một chuyện khác, bởi vì dù nàng có cảm thấy đáng tiếc cho Tôn Lan Y như thế nào thì cũng không thể giúp được gì cả.
Thật lòng mà nói, nếu nàng ra tay giúp đỡ Tôn Lan Y thì cũng đồng nghĩa nàng đang gián tiếp giúp cho Lý Lệnh Yến.
Tạm thời mà nói, nàng cùng Lý Lệnh Yến đang đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nàng còn viết cho Lý Lệnh Yến là một nhân vật lợi hại như vậy, chỉ sợ là.....
Cho nên tốt nhất nàng không cần bỏ đá xuống giếng thêm nữa, có đúng không?
Hôm này là ngày nghỉ của Lý Duy Nguyên, bởi vì trong lòng Lý Lệnh Uyển có rất nhiều chuyện phiền lòng không thể giải toả.
Hai ngay nay nàng cũng không thể gặp mặt hắn, cho nên nàng nhớ rõ hôm nay chính là ngày nghỉ của hắn, nàng tranh thủ thời tiết mát mẻ nhanh chân chạy đến đây.
Nàng muốn gặp hắn, trò chuyện cùng hắn, sau đó nàng sẽ trở về viện của mình. Bất quá hiện giờ mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng chói chang, nhìn thôi đã cảm thấy sợ rồi, làm sao còn dám đi ra ngoài?
Thế nên tạm thời nàng không muốn trở về nữa, chờ đến xế chiều thời tiết mát mẻ hơn một chút nàng sẽ trở về.
Bất quá nàng ở cũng không có việc gì để làm ở đây, nàng chỉ việc ăn không ngồi rồi mà thôi.
Lúc này nàng ngồi trên chiếc giường thấp sát mặt đất chờ cơm. Vừa rồi Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đã đi đến phòng bếp lấy thức ăn của nàng cùng Lý Duy Nguyên đem về.
Lý Duy Nguyên vẫn đang ngồi đọc sách phía đối diện, hắn nhìn thấy bộ dạng nhàm chán của nàng, hắn liền buông sách xuống, đề nghị: " Hay là chúng ta chơi cờ nhé?"
Nghe xong nàng không có chút hứng thú nào liền lắc đầu.
Căn bản nàng biết rõ IQ của nàng không bằng Lý Duy Nguyên, làm sao có thể chơi cờ cùng hắn? Muốn để nàng thua thảm hại sao?
" Huynh cứ tiếp tục đọc sách đi." Lý Lệnh Uyển có chút uể oải lên tiếng.
Thời tiết quá nóng, thật sự làm cho cả con người không còn tinh thần gì cả. Hơn nữa cứ mỗi lần nàng đến tìm Lý Duy Nguyên thì chẳng phải đều nhìn thấy hắn chuyên tâm đọc sách sao?
Dù gì hắn cũng đã là Trạng Nguyên, vì sao trong lúc nhàn rỗi hắn đều đọc sách thế này? Trong truyện gốc nàng không hề viết đến tình tiết này mà.
Lý Duy Nguyên biết nàng không có hứng thú với việc chơi cờ, cho nên hắn lại lên tiếng đề nghị những trò khác, chỉ là nàng vẫn uể oải từ chối.
Trời nóng bức nàng không muốn làm gì cả, nàng chỉ muốn sau khi dùng bữa xong sẽ tìm một nơi mát mẻ nào đó để nghỉ ngơi mà thôi.
Chờ sau khi thức dậy, trời cũng đã tối nàng sẽ trở về đi tắm cho mát mẻ, sau đó lại vận động một chút, tiếp đến là đi ngủ.
Mùa hè thật dễ giảm cân đó. Bất quá lúc này Cẩn Ngôn lại cầm một thứ gì đó tiến vào đây, nhìn thấy chúng lập tức nàng liền trở nên hứng thú.
——————————-//—-//—————————
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đọc hãi cố suy nghĩ chút xíu về chương này nha. Ban đầu chương này chỉ là những cuộc nói chuyện của Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên, với lại cũng nhắc về việc Lý Tu Bách bị gián chức quan.
Mặc khác, Lý Lệnh Uyển là kiểu người ngốc nghếch đáng yêu. Thứ nhất căn bản nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nàng không thể nào đoán trước được việc gì cả.
Thứ hai nàng không đủ sức che chở cho bất kì ai, mọi việc nàng làm đều là do tự chính bản thân nàng phải bận tâm suy nghĩ tự tìm ra cách.
Còn về phần Lý Duy Nguyên, vốn dĩ trong truyện gốc hắn chính là thanh đao luôn chực chờ trên đỉnh đầu của nàng, không biết lúc nào hắn sẽ ra tay với nàng.
Nhưng hiện tại thì thế lực của hắn đã mạnh hơn, hắn còn rất yêu thương và bảo vệ nàng, thế nên nàng không còn hao tâm phí sức lo lắng về chuyện đó nữa.
Còn về phần nữ chính Lý Lệnh Yến, ta chưa viết rõ ràng về tính cách nàng. Tuy rằng trong truyện Lý Lệnh Uyển chỉ nói nữ chính là một tiểu trà xanh, cũng chưa từng nói tới nàng sẽ làm hại người khác. Đương nhiên khi có người hại nàng thì nàng sẽ phải phản kích lại thôi.
Trong truyện gốc nguyên thân Lý Lệnh Uyển vì làm hại nữ chính, cho nên nàng mới ra tay xử lý nguyên thân.
Với lại sau khi Lý Lệnh Uyển xuyên vào sách, trong lòng nàng không hề có ý định hãm hại nữ chính, thậm chí nàng còn duy trì mối quan hệ bình thường với nữ chính, có thể thấy là nước sông không phạm nước giếng, nhưng nàng đâu hay biết nữ chính vì những nguyên do khác tác động đã từ từ biến chất mất rồi.
*Editor: chương mới ra lò!!! Chương này cũng là chương khá dài đấy, tớ phải làm mất 3 tiếng đó!!!
Trong cái chén sứ trắng tinh là những lớp đá bào mịn giống như muối, bên trên còn rưới một lớp nước ô mai, còn thêm một lớp sữa bò, cuối cùng trên đỉnh còn đặt vài hạt đậu đỏ.
Nhìn thôi đã thấy phát thèm, thật đúng là làm cho tình thân vô cùng thoải mái, huống hồ khi cho chúng vào miệng thật ngon làm sao. Lý Lệnh Uyển mãi say mê ăn chúng.
Bỗng nhiên nha hoàn Thải Vi hầu hạ bên người Chu Thị vội vàng chạy đến đây, báo: " Tiểu thư, không tốt rồi, Bát thiếu gia xảy ra chuyện, thái thái sai nô tì đến đây báo cho người biết."
" Bát thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?" Lý Lệnh Uyển vẫn còn chưa biết chuyện hệ trọng đã xảy ra, cho nên nàng vẫn nhàn nhã ăn kem tuyết của mình, còn dùng một cái muỗng nhỏ mút một lớp kem tuyết cho vào miệng mình, rồi từ từ lên tiếng.
" Nghe nói Bát thiếu gia ăn kẹo đường bị mắc nghẹn. Sau đó đã, đã," Thải Vi nói ra những lời này, vẻ mặt có chút không đành lòng, sau đó lại nói tiếp: " Bát thiếu gia chết rồi."
Ngay từ đầu Lý Lệnh Uyển vốn không có phản ứng gì với những lời nói của Thải Vi, cho đến khi nàng nghe thấy tin Lý Duy Hoa đã chết, nàng vô cùng kinh hoàng nhìn về phía Thải Vi, thấp giọng hỏi: " Ngươi nói Hoa nhi, nó, nó..."
Hai chữ kia nàng không dám thốt ra, Thải Vi lại gật đầu nói: " Vâng. Hiện tại Lan di nương vì quá đau khổ mà đã hôn mê bất tỉnh, còn lão gia thì ra sức đánh người nhũ mẫu đã chăm sóc Bát thiếu gia. Lão thái thái cũng ở nơi đó, đại thái thái cùng Ngũ tiểu thư và Lục thiếu gia bọn họ cũng đã nhanh chân chạy đến, thái thái sai nô tì đến đây mời người và Đại thiếu nhanh chân đi đến đó."
Lý Lệnh Uyển vội vàng đứng dậy từ ghế đá, nhìn về phía Lý Duy Nguyên ngồi đối diện, nói: " Ca ca, chúng ta mau đi qua đó thôi."
Nghe nàng nói xong, Lý Duy Nguyên hơi chau mày, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lý Tu Bách luôn thích giận chó đánh mèo, hơn nữa trong lòng Lý Tu Bách cũng không yêu thích gì Lý Lệnh Uyển, mỗi lần hắn ta gặp chuyện gì không vui đều muốn trút giận lên người nàng.
Hiện giờ hắn ta lại gặp phải chuyện như vậy, ai biết được hắn ta có nổi điên lên mà trút giận lên người nàng không?
Lý Duy Nguyên không muốn bất kỳ kẻ nào trách mắng Lý Lệnh Uyển cả. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt với nhau, hơn nữa Lý Duy Hoa cũng đã mất, mọi người trong phủ đều đã đến đó.
Nếu như nàng không đi e rằng sau này không chỉ một mình Lý Tu Bách vì việc này mà làm khó nàng, ngay cả lão thái thái còn có những người trong Lý phủ này sẽ nói nàng là người vô lương tâm.
Nghĩ như thế, trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác, hắn vội đứng dậy, nói: " Được, chúng ta đi đến đó thôi."
Hai người bọn họ đi thật nhanh đến Y Lan Viện, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy lão thái thái sai các nha hoàn giữ lấy Lý Tu Bách, còn có một người đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, trên người bà ta chằng chịt những vết roi, đúng là nhũ mẫu của Lý Duy Hoa.
Lão thái thái lên tiếng trách mắng Lý Tu Bách: " Ngươi đánh chết bà ta có lợi ích gì sao? Hoa nhi cũng không thể sống lại được. Hơn nữa việc này đều có một phần trách nhiệm của ngươi, khi đó Uyển nhi đã từng nói đừng nên để Hoa nhi ăn những thức ăn đó, mà ngươi có nghe lời Uyển nhi đâu, ngươi còn nói Uyển nhi muốn làm hại Hoa nhi, giờ ngươi nhìn xem việc bây giờ ra sao hả? Hại chết Hoa nhi chính là ngươi cái người phụ thân thân sinh của nó."
Lý Tu Bách chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng, hắn ta ngồi ủ rũ trên ghế không khóc lóc gì cả.
Còn về phần lão thái thái, trong lòng bà vô cùng khó chịu. Tuy rằng bà có ba đứa con trai, nhưng cháu trai lại không nhiều, đặc biệt là Tam phòng chỉ có duy nhất một mình Lý Duy Hoa là con trai.
Hơn nữa sáng nay Lý Duy Hoa còn được nhũ mẫu bế sang thỉnh an bà, nó còn tung tăng nhảy nhót trong phòng, ngọt ngào kêu bà là tổ mẫu, bây giờ thì sao nó đã nằm yên bất động ở trên giường mất rồi.
Lão thái thái nhìn đến thi thể của Lý Duy Hoa nằm trên giường La Hán, bà cảm thấy thật đau xót, bà liền bật khóc.
Bà vừa khóc vừa luôn miệng oán trách Lý Tu Bách, bà nói tại sao hắn lại cố chấp như vậy, tại sao không nghe theo lời Lý Lệnh Uyển? Hiện tại thì tốt rồi, đứa cháu đáng yêu của bà đã bị hắn hại chết.
Tuy rằng hiện giờ trong phòng còn có Từ Thị, cùng đám người của Chu Thị, nhưng không một ai dám lên tiếng khuyên can.
Bọn họ biết khuyên cái gì đây? Cho nên tất cả bọn họ đều chỉ biết cúi đầu im lặng đứng yên trong phòng.
Lão thái thái mắng Lý Tu Bách một lúc, theo sau bà nhìn thấy Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã tới nơi, bà thở dài một hơi nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Hiện giờ cả gia đình Nhị thúc của cháu đã đi đến Thiên Trường huyện, đám người Tam phòng lại gặp phải chuyện này, ai ai cũng đau lòng xót xa còn có tâm tư nào lo hậu sự của Hoa nhi?
Lương nhi thì còn nhỏ tuổi, cũng chẳng thể trông cậy gì vào nó. Nguyên nhi à, cháu là trưởng tôn của Lý gia, vì thế cháu hãy lo hậu sự của Hoa nhi đi, dù sao cháu cũng là đại ca của nó, là người thích hợp nhất lo liệu việc này."
Lý Duy Nguyên nghe xong liền vâng một tiếng. Sau đó hắn xoay người bước ra cửa, phân phó gã sai vặt thu dọn sạch sẽ gian phòng ở phía Tây, còn sai người đóng chặt những cánh cửa sổ trong gian phòng đó.
Tiếp đến hắn bảo người vào phòng bế thi thể của Lý Duy Hoa tới nơi đó. Thậm chí hắn cũng phân phó người đi mời đạo sĩ đến đây, còn căn dặn mua một cổ quan tài tốt nhất đem về.
Lúc này hắn nhìn thấy Tôn Lan Y đang nằm bất tỉnh trên giường, hắn liền bảo gã sai vặt đi mời đại phu. Tóm lại tất cả những việc lớn nhỏ hắn đều xử lý rất thỏa đáng đâu đều vào đấy.
Lão thái thái nhìn thấy như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy an ủi được phần nào. Sau đó bà lại thở dài một tiếng, nhìn mọi người còn đứng trong phòng, nói: " Ta già rồi cũng không biết lúc nào sẽ đi gặp Diêm Vương. Nhưng ta không ngờ Diêm Vương lại ra tay bắt cháu trai của ta đi trước, ta thật sự quá đau lòng."
Dứt lời bà lại bật khóc, mọi người trong phòng nghe xong lời này cũng khóc theo.
Sau khi khóc một lúc, bà liền phất tay nhìn Chu thị nói: " Trước đó vài ngày ngươi có nói với ta chuyện nha hoàn Minh Nguyệt có thai. Ban đầu ngươi nói, ngươi muốn đưa nàng ta lên làm di nương, còn muốn đứa bé của nàng ta sau sẽ ghi dưới danh nghĩa của ngươi mà nuôi dưỡng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt. Nếu nha hoàn kia sinh được con trai thì nó sẽ ghi dưới danh nghĩa của ngươi, nó sẽ trở thành con vợ cả, cuối cùng Tam phòng cũng có người nối dõi, nếu ngày sau ta chết đi dưới suối vàng còn có mặt mũi gặp lại lão gia của các ngươi." Nói xong bà lại rơi nước mắt.
Từ Thị thấy thế liền vội vàng phân phó nha hoàn dìu lão thái thái trở về phòng: " Mẫu thân, người yên tâm nơi này đã có chúng con lo liệu, tạm thời người hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Sau đó lão thái thái lại vẫy tay kêu Song Hồng dìu mình đứng lên, vừa khóc vừa bước ra ngoài. Nhìn bộ dạng này của bà thật đáng thương, dường như sau một ngày đã già đi rất nhiều.
Lúc này Lý Duy Nguyên đã phân phó xong những việc cần làm cho hậu sự của Lý Duy Hoa, hắn vội bước vào phòng thì nhìn thấy lão thái thái muốn rời đi, cho nên hắn vội vàng đi đến chỗ của Lý Lệnh Uyển, nhẹ giọng nói với nàng: " Muội đến dìu tổ mẫu quay về Thế An Đường đi, nơi này đã có huynh lo liệu tạm thời không cần muội ở lại đây."
Thứ nhất hắn lo lắng Lý Tu Bách sẽ lại nổi điên giận chó đánh mèo trút giận lên người Lý Lệnh Uyển.
Còn thứ hai, trong phòng này vừa có người chết, hắn lo nàng sẽ vì chuyện này mà sợ hãi. Hơn nữa nơi này cũng không cần nàng ở lại làm gì, chi bằng cứ để nàng dìu lão thái thái trở về phòng, người khác nhìn thấy nàng như vậy, bọn họ cũng chỉ nói nàng thật hiếu thuận, tuyệt đối không ai dám nói điều gì linh tinh.
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển hiểu ý của hắn, cho nên nàng vội vàng đuổi theo đỡ tay lão thái thái, nhẹ giọng an ủi bà, hai người bọn họ từ từ đi về hướng Thế An Đường.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đã đi xa, hắn cũng an tâm hơn một chút. Sau đó hắn bình tĩnh phân phó gã sai vặt cùng các nha hoàn ở trong phòng thu xếp nơi này thật sạch sẽ.
Theo sau hắn chợt thoáng nhìn về phía màn bích sa, màn phòng có hơi xốc lên, hắn nhìn thấy Lý Lệnh Yến đứng bên cạnh cửa, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt toàn là nước mắt và uất hận.
Trong lúc Tôn Lan Y ngất xỉu, Lý Tu Bách vội đưa tay đỡ lấy Tôn Lan Y, hắn ta cũng giao lại thi thể của Lý Duy Hoa cho người nha hoàn đứng bên cạnh, còn hắn thì bế Tôn Lan Y trở về phòng, rồi đặt nàng lên giường.
Cho dù hắn có kêu nàng như thế nào, hay đưa tay ấn huyệt nhân trung của nàng ra sao, thậm chí hắn còn hô hấp cho nàng, nàng vẫn không tỉnh lại, chỉ nhắm mắt nằm đó giống như một người đã chết.
Lý Tu Bách biết do nàng đau thương quá độ dẫn đến ngất xỉu. Hắn ta rơi nước mắt thở dài một tiếng, sau đó căn dặn Lý Lệnh Yến ở lại trong phòng chăm sóc cho nàng, hắn ta lại vén màn đi ra ngoài đại sảnh.
Trong lúc lão thái thái cùng đám người trong Lý phủ vẫn đang khóc lóc ở bên ngoài.
Lý Lệnh Yến lại nhìn thấy Lý Tu Bách rời khỏi, nàng ngồi lên mép giường nhìn Tôn Lan Y vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nàng âm thầm rơi nước mắt.
Nàng không hiểu vì sao mọi chuyên lại trở nên như vậy, rõ ràng lúc bọn họ còn ở Hàng Châu vẫn luôn tốt đẹp kia mà.
Nhưng vì sao khi trở về kinh thành, lại có nhiều chuyện xảy ra như thế?
Ban đầu ở Hàng Châu, Lý Tu Bách đã từng nói với nàng, nữ nhi của ta đúng là tướng mạo và tài nghệ đều xuất sắc như vậy, làm sao có thể chỉ làm thân phận thứ nữ?
Chờ sau khi phụ thân trở về, phụ thân sẽ làm mọi cách để mẫu thân của con trở thành chính thê, làm cho con đường đường chính chính vẻ vang trở thành đích trưởng nữ.
Chỉ là sau khi trở lại đây, đích trưởng nữ nàng còn chưa làm được, thì đã phải khép nép trước mặt thái thái Chu Thị, còn luôn bị người khác coi thường vì thân phận thứ nữ của mình, hiện giờ đến đệ đệ cũng không còn.
Đệ đệ chính là người sau này nàng và mẫu thân có thể dựa dẫm vào. Bởi vì thân phận nàng chỉ là một thứ nữ tầm thường, có ai xem trọng đâu. Hiện nay đệ đệ của nàng cũng đã chết, tương lại sau này nàng còn biết dựa dẫm vào ai?
Hơn nữa nàng còn nghe thấy những lời nói vừa rồi lão thái thái và Chu Thị. Chẳng phải Minh Nguyệt đã mang thai đứa bé của phụ thân sao?
Vì sao Mình Nguyệt lại ở chỗ của thái thái? Khó trách mấy ngày nay nàng đến Y Lan Viện đều không nhìn thấy Minh Nguyệt đâu cả.
Thì ra là nàng ta đã được thái thái đem đi, có lẽ thái thái biết bản thân mình không thể sinh con cho phụ thân nữa, cho nên muốn dùng đứa con của Minh Nguyệt thành con của mình, nếu như Minh Nguyệt sinh con trai thì....
Nghĩ đến đây, nàng càng nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận. Đệ đệ của nàng đã chết, còn thái thái chỉ có một người nữ nhi là Lý Lệnh Uyển, hiện giờ thái thái còn sắp có thêm một đứa con nữa.
Chẳng phải cuộc sống sau này của hai người bọn họ sẽ rất tốt sao, còn nàng cùng mẫu của mình phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa nàng cũng không còn trông mong gì vào mẫu thân mình nữa rồi, bản thân nàng cũng chẳng thể trở thành đích trưởng nữ được nữa.
Mấy ngày qua những nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng đều đã bị đổi đi, ngay cả nha hoàn thân cận Thanh Đồng cũng không may mắn thoát khỏi.
Nàng biết những nha hoàn mới tới tuy rằng bề ngoài rất cung kính với nàng, nhưng nội tâm bọn họ nghĩ gì làm sao nàng không biết chứ.
Cho nên nàng đã dùng không ít bạc để tìm hiểu, thì ra người giở trò sau lưng nàng chính là Lý Duy Nguyên.
Kỳ thật nàng cùng Lý Duy Nguyên chẳng có bất hoà gì với nhau, hắn muốn tính kế nàng như vậy, chẳng phải là vì Lý Lệnh Uyển sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng càng cảm thất uất hận, huống hồ hiện giờ còn xảy ra chuyện của Lý Duy Hoa.
Sau đó nàng tức giận đứng lên, vén màn bích sa lên. Khi vừa vén màn lên liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng hờ hững, dường như nếu hiện giờ nàng có chết trước mặt hắn tuyệt đối hắn cũng chẳng màng quan tâm đến.
Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy, trong lòng nàng thêm tức giận đến đôi tay cũng run lên.
Rõ ràng nàng cùng Lý Lệnh Uyển đều là đường muội của hắn kia mà, nhưng vì sao trong mắt hắn chỉ có một mình Lý Lệnh Uyển, vì sao hắn lại đối xử với nàng như cỏ dại ven đường?
Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến hung hăng trừng mắt với Lý Duy Nguyên một lúc, sau đó nàng buông màn bích sa xuống, xoay người ngồi lại giường.
Nàng không khóc lóc nữa, nàng khẽ cắn môi dưới, nhất định nàng phải tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy. Cho dù như thế nào, nàng cũng phải tìm cho bản thân mình một tương lai tươi sáng hơn.
*
Lý Duy Nguyên không có một chút quan tâm nào khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến. Nói thật lòng, chuyện hắn lo lằng nhất chính là Lý Lệnh Yến sẽ gây chuyện bất lợi với Lý Lệnh Uyển.
Nếu không phải vì hiện tại trên danh nghĩa hắn và Lý Lệnh Yến vẫn là đường huynh muội, có lẽ hắn đã sớm ra tay diệt trừ nàng ta rồi.
Lúc trước hắn chỉ đổi đi những nha hoàn hầu hạ lâu năm bên cạnh nàng ta, thậm chí còn hạn chế nàng ta đi ra ngoài, những việc này chỉ là một sự trừng phạt nhỏ đối với nàng ta mà thôi.
Tất nhiên nếu sau này nàng ta còn dám gây bất lợi cho Lý Lệnh Uyển, nhất định hắn sẽ không quan tâm đến cái danh nghĩa đường huynh muội này nữa, sẽ ra tay xử lý nàng ta.
Lúc này gã sai vặt đã mời đại phụ tới đây, dù đại phu có thử bao nhiêu cách thì Tôn Lan Y vẫn hôn mê như cũ.
Cuối cùng đại phu chỉ còn dùng viện pháp châm cứu mà thôi, sau đó ông ta rút một cây ngân châm, châm vào các huyệt vị trên người của Tôn Lan Y.
Sau một lúc thì nàng ta cũng đã tỉnh lại, nhưng đã không khóc cũng không nháo như vừa rồi nữa. Thậm chí đại phu châm cứu trên người nàng, nàng cũng chẳng hề mở miệng kêu than.
Lý Tu Bách cùng Lý Lệnh Yến thấy vậy, làm cho hai người bọn họ luống cuống lên.Tuy rằng Lý Lệnh Yến là một người thông minh, nhưng nàng ta chỉ mới mười bốn tuổi.
Hơn nữa vừa trải qua việc mất đi đệ đệ, còn mẫu thân hiện giờ lại trở thành như vậy, làm
nàng ta vô cùng tuyệt vọng, liền đưa tay nắm lấy tay Tôn Lan Y, kêu từng tiếng mẫu thân.
Còn Lý Tu Bách chỉ biết đứng một bên than ngắn thở dài, thỉnh thoảng cũng rơi vài giọt nước mắt.
Tất nhiên với tình trạng này của Lý Tu Bách làm sao có thể đứng ra chủ trì hậu sự của Lý Duy Hoa.
Tuy rằng Lý phủ có Tam phòng, nhưng giống như những lời nói vừa rồi của lão thái thái, đám người Nhị phòng sớm đã đi đến Thiên Trường huyện, còn Lý Tu Tùng thì đã xuất gia làm hoà thượng.
Lý Duy Lương thì còn nhỏ tuổi không thể trông cậy, chỉ còn lại duy nhất một mình Lý Duy Nguyên là trưởng tôn là có thể dựa vào. Vì vậy tất cả mọi chuyện hậu sự của Lý Duy Hoa đều do một tay Lý Duy Nguyên xử lý.
Bởi vì thời tiết nóng bức, cho nên không thể để thi thể của Lý Duy Hoa ở trong Lý phủ quá lâu. Hơn nữa Lý Duy Hoa cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, lại còn chết trẻ theo ý của lão thái thái chỉ cầm làm đám tang một ngày, sau đó kêu bốn gã sai vặt nâng quan tài của Lý Duy Hoa an táng tại phần mộ tổ tiên của Lý gia.
Trong lúc an táng Lý Duy Hoa cũng không có một ai đi cùng, lão thái thái thì lớn tuổi sức khỏe không tốt nên chẳng thể đi, còn Lý Tu Bách thì lại không dám đi vì sợ không đành lòng nhìn thấy cảnh con trai của mình bị chôn cất, về phần Tôn Lan Y thì cứ nằm bất động như vậy, làm sao có thể đi được.
Ngay cả những người trong phòng khác cũng không muốn đi, dù gì cũng chỉ là một đứa con của vợ lẽ, nên cũng chẳng muốn đi.
Huống hồ thời tiết lại nóng bức như thế, chẳng ai muốn lộ mặt ra ngoài, cuối cùng chỉ có một mình Lý Duy Nguyên đưa quan tài của Lý Duy Hoa đến nơi an táng mà thôi.
Sau sự việc này, tạm thời Lý Lệnh Yến cũng chịu an phận một chút, còn Lý Tu Bách tiều tụy đi không ít, ngay cả Tôn Lan Y cũng như cái xác không hồn.
Nàng ta cả đêm đều không chợp mắt, lúc nào cũng chỉ ôm cái yếm ngày đó nàng ta đã thêu cho Lý Duy Hoa.
Nàng ta cũng không chịu ăn uống gì, thậm chí cũng không nói chuyện. Mặc cho mọi người có khuyên nhủ ra sao, thì nàng ta vẫn chỉ ngồi ngây ngốc ôm cái yếm, không quan tâm bất cứ chuyện gì.
Nhưng kỳ thật trong Lý phủ này cũng không có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến Tôn Lan Y.
Với lão thái thái mà nói, ngay từ đầu bà chỉ coi trọng thân phận nhi nữ của Tôn Ngự Sự mà thôi.
Chỉ là sau khi bà nghe thấy những lời nói của Lý Duy Nguyên, bà hiểu ra thân phận này của nàng ta cũng chẳng có thể giúp đỡ được gì cho Lý phủ, ngược lại còn gây phiền phức cho mọi người trong Lý phủ, cho nên trong lòng bà bắt đầu không yêu thích nàng nữa.
Còn về phần Từ Thị, bất quá Tôn Lan Y chỉ là một người thiếp của Tam thúc. Hơn nữa đối với cái chết của Lý Duy Hoa nàng ta cũng không quan tâm, dù sao nó cũng chỉ là một đứa con của vợ lẽ, có ảnh hưởng gì đến Đại phòng của mình đâu?
Chẳng lẽ Tự Thị còn phải hạ mình đi an ủi một người thiếp thất nhỏ nhoi sao?
Thậm chí những hạ nhân trong Lý phủ cũng không cần nói đến, bọn họ chỉ cần nhìn vào thái độ của lão thái thái đối xử với người khác như thế nào, thì bọn họ sẽ làm như thế. Thậm chí bọn họ chỉ mang tâm trạng đến xem náo nhiệt mà thôi.
Nhưng Chu Thị thì khác, nàng ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Tôn Lan Y thật sự là quá đáng thương.
Trước kia nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến bỗng nhiên một ngày Tôn Lan Y sẽ trở thành như vậy, mỗi lần nàng ta nhìn thấy Lý Tu Bách đối xử tốt với Tôn Lan Y, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen ghét và khó chịu.
Nhưng thỉnh thoảng nàng ta sẽ đi đến Lan Y Viện trò chuyện cùng Tôn Lan Y, thậm chí nàng còn ra sức khuyên nhủ Tôn Lan Y. Nàng ta nói, Tôn Lan Y còn trẻ sau này vẫn có thể sinh thêm con cái.
Có một lần Lý Tu Bách đến đây bắt gặp Chu Thị đang ở chỗ của Tôn Lan Y, hắn lại mở miệng nói móc Chu Thị, hắn bảo Chu Thị đây là mèo khóc chuột giả từ bi.
Kỳ thật hắn ta cố ý nói ra những lời nói đó để xem phản ứng của Tôn Lan Y, sau đó hắn ta còn cấm Chu Thị không được đến Y Lan Viện.
Vì chuyện đó Chu Thị khóc một phen, từ sau lần đó nàng ta không bao giờ đi đến Y Lan Viện lần nào nữa.
Còn Lý Tu Bách sau ngày đó, cũng không đi đến Y lan viện. Bởi vì mỗi lần hắn đi đến nơi đó, đều nhìn thấy dáng vẻ giống như xác chết của Tôn Lan Y, nàng cũng chẳng nhìn hắn một lần, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không có. Mặc cho hắn nói như thế nào, thì cứ như mặt nóng đi dán mông lạnh vậy.
Mặt khác, trong lòng Lý Tu Bách vẫn luôn cảm thấy áy náy và khó chịu về cái chết của Lý Duy Hoa.
Tuy rằng trước mặt mọi người hắn một mực không chịu thừa nhận chính mình đã gián tiếp hại chết Lý Duy Hoa, luôn đổ mọi tội lỗi lên người của nhũ mẫu.
Ngày ấy sau khi hắn đánh nhũ mẫu một trận thừa sống thiếu chết, thì ngày kế tiếp hắn liền bán bà ta cho người khác làm kỹ nữ, nhưng kỳ thật trong lòng hắn biết rõ chính hắn mới là người gián tiếp hại chết Lý Duy Hoa.
Nếu lúc đó hắn chịu nghe theo lời nói của Lý Lệnh Uyển, không để Lý Duy Hoa ăn những thức ăn đó, làm sao Lý Duy Hoa có thể chết?
Hiện tại hắn vẫn còn có thể nghe thấy Lý Duy Hoa gọi mình là phụ thân. Nhưng chính hắn đã tự tay mua kẹo đường đó cho Lý Duy Hoa ăn, mới làm nó chết oan uổng như vậy.
Vì sao khi ấy hắn lại nghĩ Lý Lệnh Uyển có lòng dạ hiểm độc, còn nghĩ nàng muốn hãm hại Lý Duy Hoa kia chứ? Đúng là do sự cố chấp của hắn mới khiến cho đứa con trai hắn yêu thương nhất chết đi.
Mấy ngày nay, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều nhớ đến chuyện này, trong lòng cực kỳ đau đớn tựa như có hàng vạn cây kim đâm vào tâm can, hắn chỉ còn cách uống rượu giải sầu.
Nếu không làm như vậy thì suốt đêm hắn sẽ không thể tài nào ngủ yên, mỗi lần hắn nhắm mắt lại liền mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Lý Duy Hoa khi bị mắc nghẹn.
Có đôi khi hắn muốn đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lý Duy Hoa, nhưng mỗi lần như thế thì Lý Duy Hoa đều biến mất.
Trong lòng hắn vô cùng đau khổ, ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm đều lấy rượu giải sầu, chỉ có khi say hắn mới có thể nhằm mắt ngủ được một chút. Ngay cả việc làm quan cũng không bận tâm đến.
Dù sao hắn cũng là Hộ Bộ hữu thị lang, hằng đêm cứ say rượu như vậy, chẳng phải sáng sớm đến Hộ Bộ làm việc thì còn tập trung tinh thần được sao?
Vốn dĩ chốn quan trường nhiều mưu mô thủ đoạn. Hơn nữa năm trước hắn mới được điều về kinh nhậm chức Hộ Bộ hữu thị lang, chẳng phải trong triều luôn có những người luôn rình rập chức vụ này của hắn sao?
Tất nhiên đám người đó không muốn hắn tiếp tục đảm nhận chức vụ này, thậm chí trong lòng bọn họ còn cảm thấy ghen ghét.
Hiện tại hắn luôn chỉ biết uống rượu giải sầu, lơ là chính sự còn gây ra rất nhiều sai sót.
Có một lần khi lên triều, trong lúc còn chưa tỉnh rượu tinh thần thì uể oải, vừa lúc Hoàng Thượng ngồi trên Kim Loan Điện nhìn thấy, lập tức trách phạt hắn một trận.
Chờ sau khi hạ triều không tránh khỏi sự chê cười của các vị đồng liêu. Sau đó hắn còn tính toán sai các khoảng thuế ở các huyện khác, đã phạm một lỗi lầm cực kỳ to lớn.
Hộ Bộ Thượng Thư biết được chuyện này vô cùng tức giận, ông ta liền viết một sớ tấu chương dâng lên Hoàng Thượng.
Sau khi Hoàng Thượng hay tin cực kỳ giận dữ, Hoàng Thượng nói làm sao để cho một người như vậy làm việc trong Hộ Bộ? Còn giữ chức vụ Hộ Bộ hữu thị lang quan trong như vậy?
Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh giáng chức quan của hắn. Bất quá Hoàng Thượng cũng niệm tình mấy năm qua hắn xử lý tốt chính vụ ở nơi khác, vì thế giáng chức để hắn trở thành Thái Bộc Tự Thiếu Khanh.
Vốn dĩ Thái Bộc Tự Thiếu Khanh chỉ là một chức quan tứ phẩm, so với chức quan tam phẩm ban đầu vẫn thấp hơn một bậc.
Hơn nữa Thái Bộc Tự chỉ tiếp quản việc chăm sóc ngựa của nha môn, hiện giờ không có chiến loạn thiên hạ thái bình, chức vụ này của hắn cũng giống như một gã sai vặt nhàn nhã, căn bản không có quyền hành gì.
Đối với việc bị giáng chức Lý Tu Bách cũng vô cùng buồn khổ. Huống chi mỗi lần hắn đến thăm Tôn Lan Y, thì luôn nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của nàng ta, cho dù hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ hay an ủi ra sao.
Thậm chí hắn còn nổi giận trách mắng những nha hoàn trong viện, ra tay đập nát những món đồ ở trong phòng thì nàng ta vẫn như cũ không đoái hoài gì đến hắn.
Tất nhiên lâu ngày, làm sao Lý Tu Bách không cảm thấy khó chịuc? Cuối cùng hắn không bao giờ đặt chân đến Y Lan Viện nữa.
Còn về phần lão thái thái, bà cũng bắt đầu trở nên không vui khi nhìn thấy Tôn Lan Y. Bởi vì bà cảm thấy cái chết của Lý Duy Hoa đều do người làm mẫu thân như nàng ta không biết cách chăm sóc.
Hơn nữa hiện giờ Lý Duy Hoa cũng đã chết, nàng ta còn làm bộ dạng đó cho ai coi? Thậm chí còn gián tiếp khiến cho Lý Tu Bách bị giáng chức thành một chức quan an nhàn nhỏ bé ở trong nha môn.
Ngay cả những hạ nhân trong Lý phủ khi nhìn thấy lão thái thái cùng Lý Tu Bách đối xử với Tôn Lan Y như vậy, thì bọn họ cũng sẽ làm theo, có chuyện gì mà bọn họ không làm được đâu?
Chưa tính mỗi lần bọn họ nhắc đến Tôn Lan Y, trong mắt đều chỉ có xem thường, thậm chí bọn họ còn tự ý cắt xén chi phí chi tiêu hằng ngày của nàng ta, bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến nàng ta là ai.
Nhưng kỳ thật Tôn Lan Y còn sống cũng chẳng khác gì đã chết. Nàng cũng không màng so đo những điêu đó, ngày ngày chỉ ủ rũ ngồi trong Y lan viện, trên tay lúc nào cũng cầm cái yếm của Lý Duy Hoa âm thầm rơi nước mắt.
Hiện tại trong Y Lan Viện chỉ còn những nha hoàn hầu hạ nàng nhiều năm ở lại. Bên trong ngày càng ngày càng trở nên quạnh quẽ.
Lý Lệnh Uyển đều đem những biến hoá này đặt vào mắt, trong lòng nàng chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.
Vốn dĩ trong truyện gốc nàng không viết về chuyện Lý Duy Hoa bị mắc nghẹn kẹo đường mà chết, ngược lại trong truyện Lý Duy Hoa vẫn luôn bình bình an an sống hết cuộc đời.
Cho nên Tôn Lan Y vẫn luôn có hai đứa con, mặc dù lần Tôn Lan Y tình cờ gặp lại Vĩnh Hoan Hầu.
Sau khi nàng ta biết Vĩnh Hoan Hầu vẫn chưa chịu thành thân, cả đời chỉ mong tìm thấy nàng, tuy rằng trong lòng nàng ta vô cùng cảm động nhưng cuối cùng vẫn phải cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Bởi vì nàng ta đã là mẫu thân, nàng ta phải có trách nhiệm với những đứa con của mình.
Nhưng Lý Duy Hoa lại đột ngột chết đi, còn Tôn Lan Y thì sống cũng như đã chết. Có lẽ việc Tôn Lan Y tìm cái chết cũng không còn xa nữa.
" Lan di nương thật sự rất đáng thương." Lý Lệnh Uyển lên tiếng cảm thán với Lý Duy Nguyên.
Sau đó hắn thoáng nhìn nàng một cái. Trời nóng bức nàng ăn mặc mỏng manh hơn lúc bình thường.
Hôm nay nàng mặc một cái áo sa màu xanh nhạt, váy tơ lụa màu trắng, tóc thì được vấn hai búi tóc nhỏ, bên trên tóc còn cài cây trâm mà hắn đã mua tặng nàng.
Hiện tại nàng ngồi trên chiếc giường thấp sát mặt đất, đôi mày hơi chau lại, vẻ mặt có chút không đành lòng.
" Trên đời này còn nhiều người đáng thương hơn rất nhiều," Lý Duy Nguyên lrũ mắt, đưa ngón tay nhẹ nhàng vân vê trang sách, rồi lại lật sang trang mới, nói: " Muội không biết đó thôi, có nhiều người cơm còn không có để ăn, nói chi đến việc ngủ."
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển hiểu được những lời nói này của hắn, cho nên nàng chỉ có thể cảm thán một câu như vậy.
Đối với sự việc của Tôn Lan Y, nói như thế nào nhỉ, quả thật nàng cảm thấy đồng tình với Tôn Lan Y là một chuyện, nhưng nếu muốn nàng ra tay giúp đỡ Tôn Lan Y thì lại là một chuyện khác, bởi vì dù nàng có cảm thấy đáng tiếc cho Tôn Lan Y như thế nào thì cũng không thể giúp được gì cả.
Thật lòng mà nói, nếu nàng ra tay giúp đỡ Tôn Lan Y thì cũng đồng nghĩa nàng đang gián tiếp giúp cho Lý Lệnh Yến.
Tạm thời mà nói, nàng cùng Lý Lệnh Yến đang đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nàng còn viết cho Lý Lệnh Yến là một nhân vật lợi hại như vậy, chỉ sợ là.....
Cho nên tốt nhất nàng không cần bỏ đá xuống giếng thêm nữa, có đúng không?
Hôm này là ngày nghỉ của Lý Duy Nguyên, bởi vì trong lòng Lý Lệnh Uyển có rất nhiều chuyện phiền lòng không thể giải toả.
Hai ngay nay nàng cũng không thể gặp mặt hắn, cho nên nàng nhớ rõ hôm nay chính là ngày nghỉ của hắn, nàng tranh thủ thời tiết mát mẻ nhanh chân chạy đến đây.
Nàng muốn gặp hắn, trò chuyện cùng hắn, sau đó nàng sẽ trở về viện của mình. Bất quá hiện giờ mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng chói chang, nhìn thôi đã cảm thấy sợ rồi, làm sao còn dám đi ra ngoài?
Thế nên tạm thời nàng không muốn trở về nữa, chờ đến xế chiều thời tiết mát mẻ hơn một chút nàng sẽ trở về.
Bất quá nàng ở cũng không có việc gì để làm ở đây, nàng chỉ việc ăn không ngồi rồi mà thôi.
Lúc này nàng ngồi trên chiếc giường thấp sát mặt đất chờ cơm. Vừa rồi Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đã đi đến phòng bếp lấy thức ăn của nàng cùng Lý Duy Nguyên đem về.
Lý Duy Nguyên vẫn đang ngồi đọc sách phía đối diện, hắn nhìn thấy bộ dạng nhàm chán của nàng, hắn liền buông sách xuống, đề nghị: " Hay là chúng ta chơi cờ nhé?"
Nghe xong nàng không có chút hứng thú nào liền lắc đầu.
Căn bản nàng biết rõ IQ của nàng không bằng Lý Duy Nguyên, làm sao có thể chơi cờ cùng hắn? Muốn để nàng thua thảm hại sao?
" Huynh cứ tiếp tục đọc sách đi." Lý Lệnh Uyển có chút uể oải lên tiếng.
Thời tiết quá nóng, thật sự làm cho cả con người không còn tinh thần gì cả. Hơn nữa cứ mỗi lần nàng đến tìm Lý Duy Nguyên thì chẳng phải đều nhìn thấy hắn chuyên tâm đọc sách sao?
Dù gì hắn cũng đã là Trạng Nguyên, vì sao trong lúc nhàn rỗi hắn đều đọc sách thế này? Trong truyện gốc nàng không hề viết đến tình tiết này mà.
Lý Duy Nguyên biết nàng không có hứng thú với việc chơi cờ, cho nên hắn lại lên tiếng đề nghị những trò khác, chỉ là nàng vẫn uể oải từ chối.
Trời nóng bức nàng không muốn làm gì cả, nàng chỉ muốn sau khi dùng bữa xong sẽ tìm một nơi mát mẻ nào đó để nghỉ ngơi mà thôi.
Chờ sau khi thức dậy, trời cũng đã tối nàng sẽ trở về đi tắm cho mát mẻ, sau đó lại vận động một chút, tiếp đến là đi ngủ.
Mùa hè thật dễ giảm cân đó. Bất quá lúc này Cẩn Ngôn lại cầm một thứ gì đó tiến vào đây, nhìn thấy chúng lập tức nàng liền trở nên hứng thú.
——————————-//—-//—————————
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đọc hãi cố suy nghĩ chút xíu về chương này nha. Ban đầu chương này chỉ là những cuộc nói chuyện của Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên, với lại cũng nhắc về việc Lý Tu Bách bị gián chức quan.
Mặc khác, Lý Lệnh Uyển là kiểu người ngốc nghếch đáng yêu. Thứ nhất căn bản nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nàng không thể nào đoán trước được việc gì cả.
Thứ hai nàng không đủ sức che chở cho bất kì ai, mọi việc nàng làm đều là do tự chính bản thân nàng phải bận tâm suy nghĩ tự tìm ra cách.
Còn về phần Lý Duy Nguyên, vốn dĩ trong truyện gốc hắn chính là thanh đao luôn chực chờ trên đỉnh đầu của nàng, không biết lúc nào hắn sẽ ra tay với nàng.
Nhưng hiện tại thì thế lực của hắn đã mạnh hơn, hắn còn rất yêu thương và bảo vệ nàng, thế nên nàng không còn hao tâm phí sức lo lắng về chuyện đó nữa.
Còn về phần nữ chính Lý Lệnh Yến, ta chưa viết rõ ràng về tính cách nàng. Tuy rằng trong truyện Lý Lệnh Uyển chỉ nói nữ chính là một tiểu trà xanh, cũng chưa từng nói tới nàng sẽ làm hại người khác. Đương nhiên khi có người hại nàng thì nàng sẽ phải phản kích lại thôi.
Trong truyện gốc nguyên thân Lý Lệnh Uyển vì làm hại nữ chính, cho nên nàng mới ra tay xử lý nguyên thân.
Với lại sau khi Lý Lệnh Uyển xuyên vào sách, trong lòng nàng không hề có ý định hãm hại nữ chính, thậm chí nàng còn duy trì mối quan hệ bình thường với nữ chính, có thể thấy là nước sông không phạm nước giếng, nhưng nàng đâu hay biết nữ chính vì những nguyên do khác tác động đã từ từ biến chất mất rồi.
*Editor: chương mới ra lò!!! Chương này cũng là chương khá dài đấy, tớ phải làm mất 3 tiếng đó!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.