Chương 68: Sự cố đêm khuya
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Lý Lệnh Kiều cảm thấy hôm này bản thân mình thực đúng là xui xẻo muốn chết. Sau khi cùng mọi người dâng hương lạy phật ở đại điện xong, nàng cũng trở về thiện phòng nghỉ ngơi, nàng còn phân phó Hồng Ngọc đem nước đến đây cho nàng rửa mặt, rửa mặt xong nàng muốn nghỉ ngơi.
Chỉ là không ngờ tới sau khi Hồng Ngọc lấy nước đem đến, Hồng Ngọc liền nói với nàng một việc: " Tiểu thư, vừa rồi nô tì nhìn thấy Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư, hai người bọn họ thần thần bí bí đi ra ngoài, hơn nữa bọn họ còn không dẫn theo nha hoàn đi cùng, cũng không biết bọn họ muốn đi đâu nữa."
Lý Lệnh Kiều sau khi nghe nàng ta nói xong liền hồi phục tinh thần.
Trong đầu Lý Lệnh Kiều thầm nghĩ, nửa đêm nửa hôm hai người bọn họ còn muốn đi ra ngoài, còn không dẫn theo nha hoàn chắc hẳn là muốn làm chuyện gì mờ ám.
Từ trước đến nay nàng sớm đã không vừa mắt Lý Lệnh Yến, nàng luôn muốn tìm ra nhược điểm của Lý Lệnh Yến, chẳng phải rốt cuộc hiện giờ nàng cũng đã có cơ hội tốt để tìm ra nhược điểm của Lý Lệnh Yến?
Vì thế nàng lập tức rời giường, vội vàng mặc lại y phục cũng không dẫn theo Hồng Ngọc, sau đó nàng len lén đi phía sau Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên đến nơi này, nàng âm thầm quan sát xem hai người bọn họ đến đây làm cái gì.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, hai người bọn họ đến đây chỉ để ngắm cảnh mà thôi. Cho nên trong lòng nàng có chút thất vọng.
Hơn nữa nàng còn đứng ở chỗ nhiều cây cối, lại còn nhiều muỗi như vậy. Vì vậy khi nàng trốn ở đây liền bị muỗi đốt.
Dẫu sao từ nhỏ nàng sống trong nhung lụa, da vẻ hồng hào bởi vậy khi cơ thể bị muỗi đốt thì liền sưng lên một cục.
Lúc này nàng không muốn tiếp tục theo dõi hai người bọn họ nữa, vốn dĩ nàng muốn quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Thì đột nhiên nàng nhìn thấy ngay gốc cây cao gần cạnh hồ sen thấp thoáng có bóng người.
Lập tức nàng cố gắng quan sát thật kỹ thì phát hiện đó lại là hai người nam tử, vì thế nàng cảm thấy bất ngờ.
Lý Lệnh Quyên vẫn còn nhỏ tuổi làm sao biết đến chuyện tình cảm nam nữ, nhưng còn Lý Lệnh Yến thì khác nha.
Dù sao Lý Lệnh Yến đã sắp đến tuổi cặp kê, có cái gì mà Lý Lệnh Yến không biết được đây?
Trong đầu Lý Lệnh Kiều thầm nghĩ, chắc hẳn Lý Lệnh Yến đi đến đây gặp tình nhân, cho nên đêm hôm khuya khoắt Lý Lệnh Yến lại tìm cớ chạy đến đây, có thể đi một mình Lý Lệnh Yến cảm thấy ngượng ngùng, thế nên Lý Lệnh Yến dẫn Lý Lệnh Quyên theo cùng.
Hơn nữa hôm nay trong chùa Thừa Ân đâu có nam tử nào xuất chúng ngoại trừ vị Vĩnh Hoan Hầu thế tử kia.
Chắc chắn Lý Lệnh Yến rất xem trọng gia thế cùng tướng mạo anh tuấn của hắn, cho nên nàng ta mới lén lút đêm khuya đến đây gặp mặt hắn.
Lý Lệnh Kiều nghĩ đến đây lập tức cảm thấy hưng phấn. Nếu nàng nói chuyện Lý Lệnh Yến nửa đêm nửa hôm lén đi ra ngoài gặp nam nhân cho người khác nghe, để xem sau này Lý Lệnh Yến còn có thể trước mặt người khác giả vờ đoan trang thuỳ mị nữa hay không.
Chỉ vì trong lòng quá hưng phấn, cho nên nàng không chú ý dưới chân mình có một hòn đá, nàng đá phải hòn đá đó làm cho nó lăn thật xa về phía trước.
Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên chuyên tâm ngắm cảnh, khi Lý Lệnh Yến nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn lại phía sau.
Sau đó nàng nhìn thấy Lý Lệnh Kiều, theo sau liền vang lên một tiếng bùm, nàng vội quay đầu trở lại, vẻ mặt khiếp sợ kêu lên một tiếng: " Thất muội."
Thì ra tiếng động vừa rồi chính là tiếng động Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước.
Tiếp đến Lý Lệnh Yến liền nhanh chân nhảy xuống cứu Lý Lệnh Quyên.
Lý Lệnh Kiều khi nhìn thấy hai người bọn họ đều rơi xuống nước, nhưng cả hai người bọn họ đều không biết bơi, bọn họ cố gắng đập tay xuống nước đẩy thân người lên.
Lý Lệnh Kiều nhìn thấy cảnh tượng đó khiến nàng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Tuy rằng nàng thực sự không thích Lý Lệnh Yến, nhưng dù sao bọn họ đền là tỷ muội ruột thịt, cho nên nàng cũng không thể cứ trơ mắt nhìn bọn họ chết đuối.
Bất quá nàng đã bị cảnh tượng này dọa sợ, khiến tay chân nàng đều trở nên bủn rủn nhưng nàng cũng không dám liều mình nhảy xuống hồ cứu hai người bọn họ, nàng cố cất tiếng nói run rẩy của mình lên: " Cứu người đi. Mau tới cứu người đi. Có người bị rơi xuống nước rồi."
Sau đó nàng vừa khóc vừa nói: " Tam tỷ, Thất muội, các người sao rồi? Có bị gì hay không?"
Nàng lại nhìn về phía hai người nam tử đứng dưới gốc cây cao kia, nàng hô lên: " Hai người các ngươi thấy chết cũng không cứu sao? Có người rơi xuống nước rồi này, hai người còn không mau đến đây cứu họ đi."
Thuần Vu Lỳ cùng Trường Thanh đang đứng dưới gốc cây cạnh hồ sen, khi bọn họ nhìn thấy Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, còn nghe thấy Lý Lệnh Kiều hô như thế, Trường Thanh vội xoay người xin chỉ thị của Thuần Vu Kỳ: " Thế tử, có cần nhảy xuống cứu hay không?"
Thuần Vu Kỳ sau khi nghe Trường Thanh hỏi xong, hắn chỉ đứng chắp tay phía sau không lên tiếng.Trường Thanh cũng không dám hỏi lại, chỉ biết đứng yên một bên.
Sau một lúc, Trường Thanh bỗng nghe Thuần Vu Kỳ có chút trào phúng hừ nhẹ một tiếng, theo sau hắn lại nói với Trường Thanh: " Ngươi hãy nhảy xuống cứu bọn họ đi."
Lập tức Trường Thanh lên tiếng, hắn ta xoay người chạy đến hồ sen vội nhảy xuống hồ, bơi đến cứu Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Thuần Vu Kỳ sau khi nhìn thấy Trường Thanh đã nhảy xuống hồ cứu bọn họ, hắn vội quay người về phía sau định rời đi.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Nguyên đứng cách đó không xa.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lý Lệnh Uyển, có lẽ nàng muốn đi đến nơi đó nhưng lại bị Lý Duy Nguyên đưa tay giữ lấy, dường như Lý Duy Nguyên không muốn nàng đi đến đó.
" Lý tiểu thư, Lý đại nhân?" Thuần Vu Kỳ hơi mỉm cười lên tiếng, hắn không biết hai người bọn họ đã đứng ở đây bao lâu, nhưng hắn chẳng để tâm lắm. Sau đó hắn thong thả đi về phía bọn họ.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vẫn có ý định đi đến hồ sen, hắn mỉm cười nhắc nàng một câu: " Trường Thanh bơi rất giỏi lệnh tỷ cùng lệnh muội sẽ không có việc gì đâu, Lý tiểu thư vẫn nên đứng chờ ở đây có lẽ sẽ tốt hơn, đừng đi đến đó chỉ tổn nước văng vào người thì lại không hay."
Nghe Thuần Vu Kỳ nói như thế, Lý Lệnh Uyển cũng không biết nên nói điều gì với hắn nữa.
Trong lòng nàng thầm nghĩ là y phục quan trọng hay hai mạng người quan trọng hơn?
Lý Lệnh Uyển không để ý đến Thuần Vu Kỳ. Nàng lại nhìn thấy Lý Lệnh Kiều kinh hãi ngồi bệch trên đất, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng khi nhìn thấy Lý Lệnh Kiều như vậy.
Vì thế nàng vội thoát khỏi tay của Lý Duy Nguyên chạy thật nhanh đến chỗ Lý Lệnh Kiều, nàng nhanh tay đỡ Lý Lệnh Kiều đứng lên, trấn an: " Ngũ muội, muội đừng sợ. Tam tỷ cùng Thất muội sẽ không sao đâu."
Tiểu Phiến thấy vậy cũng vội chạy qua, nàng ta giúp một tay đỡ Lý Lệnh Kiều đứng dậy.
Vốn dĩ Lý Lệnh Kiều là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, cho nên khi nàng ta nhìn thấy tình cảnh này, làm sao không kinh hãi được chứ?
Vì thế sắc mặt nàng ta trắng bệch không còn một giọt máu nào, đôi tay thì lạnh ngắt, sau đó nàng ngã vào lòng Lý Lệnh Uyển khóc.
Nhìn thấy Lý Lệnh Kiều khóc thê lương như vậy, Lý Lệnh Uyển vội trấn an Lý Lệnh Kiều, vừa nói vừa hướng mắt quan sát về phía Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên, hiện giờ bọn họ đã được Trường Thanh cứu lên bờ.
Lúc này Lý Duy Nguyên cũng nhanh chân chạy đến, hắn ở phía sau gọi một tiếng Uyển Uyển, nhưng mà nàng không hề để ý đến.
Nàng không thể trơ mắt đứng nhìn Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước mà không cứu, cũng như nhìn thấy Lý Lệnh Kiều bị hoảng sợ như vậy.
Vì thế nàng lập tức chạy đến đây xem bọn họ ra sao, tuy rằng nàng không biết bơi cũng chẳng thế cứu được hai người bọn họ nhưng tốt xấu gì nàng cũng có thể đến đây an ủi Lý Lệnh Kiều kia mà.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng không muốn để ý đến mình, hắn có chút bất đắc dĩ ầm thầm lắc đầu.
Theo sau hắn đột nhiên nghe Thuần Vu Kỳ đứng bên cạnh nói: " Lý tiểu thư quả là một người có tâm hồn lương thiện thực khiến người khác kính nể."
Lý Duy Nguyên nghe Thuần Vu Kỳ nói xong, hắn không lên tiếng. Thực sự hắn không thích Thuần Vu Kỳ có bất kì quan hệ nào với Lý Lệnh Uyển, hắn tin chắc rằng trên đời này sẽ không ai hiểu nàng bằng hắn.
Hơn nữa hắn cũng không thích người khác đánh giá nhân cách của nàng, đặc biệt là cái tên Thuần Vu Kỳ này.
Thuần Vu Kỳ chỉ chắp tay ở sau lưng nở một nụ cười nhạt, theo sau hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Duy Nguyên nói: " Lý đại nhân, hai vị lệnh muội của đại nhân rơi xuống nước, tại sao thân là huynh trưởng mà không quan tâm đến, còn tỏ thái độ dửng dưng dường như mọi chuyện đều không liên quan tới mình như vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe xong chợt cười lạnh, hắn đáp lời: " Vậy vì sao lúc hai vị xá muội của ta rơi xuống nước Thuần Vu đại nhân cũng ở gần đó, nhưng vì sao đại nhân cũng không chịu tự mình ta tay cứu các nàng? Hơn nữa đại nhân chỉ phân phó hộ vệ đến cứu dường như ta nhớ không nhầm thì vừa rồi Thuần Vu đại nhân cũng có ý định rời đi, có đúng không?"
Thuần Vu Kỳ chỉ cười không đáp lời, chỉ là đôi tay phía sau lưng nắm chặt lại, hắn nhìn thấy Trường Thanh đã cứu Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên lên bờ.
Trường Thanh muốn đỡ các nàng lại đây thì đột nhiên hắn liền lên tiếng: " Ngươi cứ đứng yên ở đó đừng nhúc nhích."
Tất nhiên Trường Thanh nào dám không nghe theo, cho nên Trường Thanh đành phải đứng yên tại chỗ.
Sau đó Trường Thanh thả hai người bọn họ xuống đất, tiếp đến liền nghe tiếng ho khan của hai người bọn họ vang lên.
Lý Lệnh Uyển đỡ Lý Lệnh Kiều từ từ tiến về phía bọn họ, lúc nàng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên và Thuần Vu Kỳ đang đứng cạnh nhau.
Một người lạnh lùng cao ngạo, người còn lại thì thanh tao lịch sự, quả thực khí thế không ai kém ai.
Không hổ danh danh là đệ nhất quyền thần cùng đệ nhị quyền thần trong triều đình, trong lòng nàng chợt có chút cảm thán.
Hiện tại tay chân Lý Lệnh Kiều đều bủn rủn, tuy rằng nàng ta được Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đỡ lấy, nhưng mà hơn phân nửa cơ thể đều ngã lên trên người Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển đang cố hết sức đỡ lấy Lý Lệnh Kiều, cũng không hề có ý đẩy nàng ta ra, cả ba người bọn họ từ từ tiến về phía Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên.
Lý Duy Nguyên liền nhíu mày, thoáng nhìn qua Lý Lệnh Kiều. Tiếp đến hắn quay đầu nhìn vế phía trước, lạnh nhạt nói: " Muội nhanh đi đi."
Nghe hắn nói như thế, Lý Lệnh Uyển và Lý Lệnh Kiều đồng thời đều ngẩn ra, bọn họ không biết lời nói này của hắn là có ý gì.
Căn bản hắn không nghĩ sẽ mở miệng giải thích nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, hắn thầm thở dài, liền chậm rãi nói: " Ta sợ phiền phức thôi."
Lý Lệnh Uyển nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu. Nàng vừa định mở miệng hỏi hắn thì Thuần Vu Kỳ chợt mỉm cười nói: " Lý tiểu thư, làm phiền tiểu thư nhanh đưa lệnh tỷ cùng lệnh muội trở về nghỉ ngơi. Tuy rằng thời tiết đã vào hạ nhưng gió đêm cũng rất lạnh, nếu không nhanh đỡ các nàng trở về, e rằng sẽ dễ bị nhiễm phong hàn."
Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, nếu ngươi biết các nàng y phục đều bị ướt, còn sợ các nàng cảm lạnh thì vừa rồi khi Trường Thanh muốn đỡ các nàng đến đây, tại sao ngươi lại không cho hả?
Đột nhiên thoáng một chút, nàng chợt mơ hồ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thuần Vu Kỳ. Hắn đây là đang sợ phải chịu trách nhiệm nha.
Đối với nữ tử danh tiết rất quan trọng. Hiện tại lại còn là mùa hạncác nàng ăn bận váy áo đơn bạc, lại còn bị rơi xuống nước làm cho y phục ướt sủng.
Cho nên sẽ dễ để lộ cảnh xuân, dù cho có mặc cũng như là không mặc mà thôi.
Lý Lệnh Quyên còn nhỏ thì không sao nhưng Lý Lệnh Yến thì khác, dù sao nàng ta cũng đã trưởng thành nếu bị nam nhân khác nhìn thấy, thì người đó phải chịu trách nhiệm với nàng ta.
Mà muốn chịu trách nhiệm thì phải làm sao? Tất nhiên là phải cưới nàng ta làm chính thê rồi! Cũng không thể nạp nàng ta làm thiếp được.
Lý Lệnh Uyển...
Thực quá là phiền phức mà! Tại sao đến bây giờ nàng mới hiểu ra chuyện này kia chứ?
Từ đầu nàng không nghĩ mọi việc sẽ có khả năng phát sinh như vậy, nàng đúng là quá ngốc nghếch, vì sao lúc này mới suy nghĩ ra chuyện này?
Nhưng tại sao Lý Duy Nguyên cũng chỉ biết đứng yên một chỗ vậy?
Hơn nữa vừa rồi vì sao hắn còn bảo nàng không cần đến đây?
Thậm chí khi nàng muốn đỡ Lý Lệnh Kiều đi đến nơi của Lý Lệnh Yến, hắn còn nói sợ phiền phức là có ý gì?
Thì ra phiền phức chính là vấn đề danh tiết nha. Nàng cảm thấy thật là mệt mỏi.
Con mẹ nó hai người các ngươi đều là yêu quái! Đạo hạnh của ta thật không phải là đối thủ của hai người các ngươi những chuyện như vậy mà các ngươi cũng có thể nhìn thấu được, thật là bái phục!!
Sau đó Lý Lệnh Uyển liền phân phó Tiểu Phiến nhanh đỡ Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư đến đây, theo sau nàng cũng muốn tiến đến đỡ bọn họ.
Nhưng lúc này Lý Duy Nguyên chợt kéo nàng lại, hắn đưa tay chỉ về phía trước, ý bảo nàng nhìn xem.
Kỳ thật vừa rồi khi Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến rơi xuống nước, Lý Lệnh Kiều vì quá sợ hãi đã la lớn, tiếp đến Trường Thanh lại nhảy xuống cứu người, theo sau nàng lại chạy đến đây đỡ Lý Lệnh Kiều.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian khá dài, hiển nhiên khi ấy mọi người trong Lý gia đều đã bị kinh động, bọn họ nhanh thắp đèn lần lượt đi đến đây. Có thể nhìn ra quang cảnh hiện giờ rất nháo loạn.
Lý Lệnh Kiều là người của đại phòng, Lý Lệnh Quyên lại là người của nhị phòng, còn Lý Lệnh Yến là người của tam phòng.
Tuy rằng Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến chỉ là con của vợ lẽ, hơn nữa hôm nay hai người di nương không đi theo đến đây.
Cho dù Tiền Thị cùng Chu Thị cũng không muốn để tâm đến hai người thứ nữ này, nhưng bọn họ cũng không muốn làm khó các nàng, cho nên bọn họ liền kêu nha hoàn thân cận của các nàng đi đến dìu bọn họ.
Các nha hoàn vừa đi vừa luôn miệng gọi tiểu thư. Còn về phần Lý Lệnh Kiều thì không phải nói tới, Từ Thị sớm đã chạy thật nhanh đến bên cạnh nàng ta, còn ôm nàng ta vào lòng mà khóc lớn.
Mấy ngày qua Từ Thị vô cùng đau khổ, nàng không hiểu tại sao Lý Tu Tùng lại nguyện đi làm hoà thượng cũng không chịu trở về Lý gia.
Lão thái thái vì sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm cho bà mất mặt, cho nên không cho phép nói chuyện này ra với bất kì một ai.
Tuy rằng trong lòng nàng đau khổ nhưng vẫn phải nói dối với nhi tử cùng nữ nhi của mình, phụ thân bọn họ chỉ đi ra ngoài du ngoạn một thời gian rồi sẽ nhanh chóng quay về.
Hơn nữa bề ngoài nàng còn phải tỏ vẻ vui vẻ trước mặt mọi người, nhưng sau lưng lại thầm khóc.
Chỉ là hiện tại, khi nàng nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của Lý Lệnh Kiều, nàng vô cùng đau lòng, vì thế nàng chỉ biết ôm Lý Lệnh Kiều mà khóc.
Còn Lý Tu Bách thì khỏi phải nói tới, lúc nào hắn cũng xem Lý Lệnh Yến như hòn ngọc quý trong tay mình.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Yến y phục ướt sủng ngồi trên mặt đất, hắn liền hỏi rõ tình huống khi nãy.
Sau đó hắn liền hung hăng đánh tay xuống mặt đất, luôn miệng hỏi đại nha hoàn của Lý Lệnh Yến, tại sao không biết quan tâm đến chủ tử của mình lại để cho chủ tử mình đi một mình đến đây, tới mức té xuống nước?
Theo sau hắn còn ra tay đẩy nha hoàn đó một cái thực mạnh, làm cho nha hoàn đó đứng không vững liền té xuống nước.
Hắn cũng mặc kệ nha hoàn đó lập tức lấy áo choàng khoác lên người Lý Lệnh Yến, hắn lấy áo choàng trùm kín nàng ta.
Sau đó hắn liền kêu hai tiểu nha hoàn đến đây đỡ nàng ta trở về. Hiện tại nàng ta vẫn khóc sướt mướt để cho hai tiểu nha hoàn đỡ mình quay trở về phòng.
Lý Lệnh Quyên cũng đã được nha hoàn dùng áo choàng che lại, còn có nhũ mẫu ôm nàng đi về phía trước.
Sau một lúc nháo loạn thì lão thái thái cầm trượng từ từ đi đến, bà được Song Hồng dìu đến đây.
Sau khi bà hỏi rõ tình huống vừa rồi, lại nhìn thấy Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến không có việc gì, thì bà liền quát lớn mọi người ở đây: " Còn làm loạn cái gì nữa? Còn không mau đỡ Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư trở về thay y phục."
Theo sau các nha hoàn lập tức đáp ứng, bọn họ đỡ các nàng trở về phòng.
Chỉ là trước khi đi Lý Lệnh Yến thoáng nhìn qua Thuần Vu Kỳ một cái. Hiện tại hắn vẫn chắp tay sau lưng cười nhạt đứng ở nơi đó.
Dù chỉ là một bộ dạng tuỳ hứng thôi cũng thể hiện ra dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của hắn. Người nam tử này thật quá xuất sắc chỉ cần gặp mặt một lần liền khiến người khác khó lòng quên được.
Nhưng người nam tử này cũng thật tuyệt tình. Vừa rồi khi hắn nhìn thấy nàng ta rơi xuống nước chỉ biết trơ mắt đứng nhìn không chịu ra tay cứu giúp.
Hơn nữa hắn chỉ phân phó gã hộ vệ đến cứu nàng ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Lệnh Yến hơi trầm xuống, nàng ta có chút không cam lòng liền khẽ cắn môi dưới.
Lý Lệnh Yến chợt nhìn thấy Thuần Vu Kỳ quay đầu nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, không biết hắn đang nói gì với Lý Lệnh Uyển.
Còn có Lý Duy Nguyên đưa người chắn ngang bọn họ, vẻ mặt Lý Duy Nguyên vô cùng lạnh nhạt.
Lý Lệnh Yến càng khẽ cắn mạnh môi mình, đến mức muốn đổ máu. Trong lòng nàng thầm nghĩ, hai người nam tử xuất chúng như vậy, vì sao đều coi trọng Lý Lệnh Uyển thế kia?
Lý Duy Nguyên thì cũng thôi đi, dù sao hắn cũng là đại ca của Lý Lệnh Uyển, hơn nữa bọn họ thân thiết nhiều năm như thế, tất nhiên nàng ta không thể thay thế địa vị Lý Lệnh Uyển trong lòng Lý Duy Nguyên.
Nhưng Thuần Vu Kỳ thì sao? Hắn cũng chỉ gặp mặt Lý Lệnh Uyển có vài lần chẳng phải sao? Lúc trước khi ở Quảng Bình Hầu phủ nàng ta đã nhìn ra Thuần Vu Kỳ rất để ý đến Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa hiện giờ nàng ta lại có bộ dạng chật vật như vậy, còn Lý Lệnh Uyển thì nhàn nhã đứng ở nơi đó, Thuần Vu Kỳ luôn tìm mọi cách nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, ngay cả Lý Duy Nguyên lại hết lòng che chắn cho Lý Lệnh Uyển nữa.
Trong lòng Lý Lệnh Yến tràn đầy sự không cam lòng, vì thế nàng ta liền nói nhỏ với nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó nha hoàn đó liền nhanh chân chạy về phía Lý Tu Bách.
Giờ phút này Lý Tu Bách cũng chẳng vui vẻ gì, thứ nhất hắn đau lòng khi nhìn thấy nữ nhi của mình rơi xuống nước, thứ hai là khi hắn nhìn thấy Thuần Vu Kỳ cũng ở đây, trong lòng lại càng khó chịu.
Bởi vì Thuần Vu Kỳ chính là tôn tử của Vĩnh Hoan Hầu, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Vĩnh Hoan Hầu thì hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi hắn nghe được Lý Lệnh Yến gọi người nói rằng, chính Thuần Vu Kỳ đã cứu nàng cùng Lý Lệnh Quyên thì hắn càng không vui.
Tuy rằng trong lòng không mấy vui vẻ nhưng hắn vẫn phải cảm tạ Thuần Vu Kỳ một tiếng: " Đa tạ thế tử đã ra tay cứu giúp tiểu nữ."
Thuần Vu Kỳ chắp tay khách sáo trả lời: " Lý thị lang khách khí rồi."
Lý Tu Bách nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang đứng cùng Lý Duy Nguyên, hắn ta đang không biết tìm chỗ náo trút giận, vì thế liền trút lên Lý Lệnh Uyển, hắn ta trừng mắt với nàng, mở miệng mắng nàng: " Tam tỷ của ngươi rơi xuống nước, tại sao ngươi chỉ biết thờ ơ đứng nhìn, ngươi không biết chạy đến cứu Tam tỷ của mình sao? Trong lòng ngươi rốt cuộc còn biết đến bốn chữ thủ túc tình thâm nữa hay không?"
Thực sự Lý Lệnh Uyển cảm thấy hiện giờ Lý Tu Bách giống như một con chó điên gặp ai cũng muốn cắn, cho dù trong lòng hắn ta có tức giận thì cũng không thể trút giận lên nàng kia chứ.
Sau đó nàng nhận thấy Lý Duy Nguyên bất bình muốn ra mặt cho nàng, nhưng nàng vội nắm cánh tay hắn lại, nàng không muốn hắn lên tiếng.
Biết nói cái gì bây giờ? Dù sao Lý Tu Bách cũng là trưởng bối của bọn họ, cho nên hắn ta có thể tuỳ ý trách mắng bọn họ, còn về phần vãn bối như bọn họ thì không được lên tiếng phản bác lại bằng không người ta sẽ nói bọn họ bất hiếu, không biết tôn trọng trưởng bối.
Hơn nữa nếu nàng mở miệng phản bác Lý Tu Bách cùng lắm nàng chỉ phải ăn vài cái tát, hay là phạt quỳ gối ở từ đường mà thôi.
Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, hiện tại hắn đã bước trên con đường làm quan mà đương kim Hoàng Thượng lại lấy chữ hiếu để trị quốc, vì thế nếu việc hắn chống đối với Lý Tu Bách để người ngoài biết được thì không phải chỉ bị trách mắng là bất hiếu, còn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của hắn.
Bây giờ Lý Tu Bách đã là Hộ Bộ hữu thị lang, trên quan trường ít nhiều gì hắn ta cũng có thể giúp đỡ cho Lý Duy Nguyên.
Nếu như Lý Duy Nguyên thực sự đắc tội với Lý Tu Bách, lỡ như hắn ta không niệm tình thân mà trách phạt Lý Duy Nguyên thì sao, với năng lực hiện tại của hắn ta muốn chèn ép Lý Duy Nguyên cũng cực kỳ dễ dàng.
Cho nên việc cần làm lúc này là gì? Chính là phải nhẫn nhịn. Giờ phút này trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận, hắn chỉ biết cúi đầu nắm chặt đôi tay của mình.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy hắn như vậy,liền nhẹ nhàng vuốt lên đôi tay hắn, nàng muốn hắn thả lỏng tay ra.
Nếu như Lý Duy Nguyên đã không thể lên tiếng chống đối lại Lý Tu Bách thì Thuần Vu Kỳ sẽ làm.
Bởi vì Thuần Vu Kỳ không muốn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển phải chịu uỷ khuất, hơn nữa lại còn chịu sự uỷ khuất vô lý như vậy.
Vì thế hắn lập tức mở miệng nói, giọng nói cũng không còn ôn nhu như xưa mà cực kỳ lạnh lùng, hắn nhìn thẳng vào Lý Tu Bách nói: " Tứ tiểu thư cũng là nữ tử nàng biết bơi hay sao? Ngài kêu nàng đi cứu người khác chẳng khác nào là kêu nàng tự mình đi nạp mạng. Tứ tiểu thư cũng là nữ nhi thân sinh của Lý thị lang kia mà, hơn nữa nàng còn là nữ nhi duy nhất được vợ cả sinh ra. Chẳng lẽ Lý thị lang muốn Tứ tiểu thư dùng chính sinh mệnh của mình mà đổi lấy sinh mệnh của một nữ nhi khác của ngài sao?"
Lời nói này của Thuần Vu Kỳ tương nói nghiêm trọng, thực sự không giống tác phong ôn hoà ngày thường của hắn.
Cho nên Lý Lệnh Uyển liền kinh ngạc nhìn hắn, nhưng ngay sau đó tay nàng bị Lý Duy Nguyên nắm chặt.
Hiện tại trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận. Bởi vì hắn nhìn thấy nàng bị ủy khuất mà lại chẳng thể làm gì cho nàng, chỉ có thể nhìn nàng đứng im lặng chịu đựng, còn Thuần Vu Kỳ lại có thể đòi lại công bằng cho nàng.
Tất nhiên Lý Tu Bách khi nghe Thuần Vu Kỳ nói như vậy, trong lòng hắn ta có chút không vui, huống chi hiện giờ Thuần Vu Kỳ lại đứng trước mặt mọi người chống đối hắn ta như vậy, nhất thời hắn ta liền tức giận.
Nhưng dù sao thân phận của Thuần Vu Kỳ cũng là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, làm sao hắn ta có thể dám làm gì Thuần Vu Kỳ, vì thế chỉ đành nén cơn giận dữ của mình lại, đôi tay hắn cũng có chút run lên đành phải nuốt cơm giận này vào lòng.
Lúc này Lão Thái Thái cũng đã được Song Hồng dìu đến đây, bà cũng nghe rõ hết những lời Thuần Vu Kỳ đã nói với Lý Tu Bách.
Tuy rằng bà đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn rất mình mẩn, cho nên bà liền quát lớn Lý Tu Bách: " Thế tử nói đúng lắm. Người làm phụ thân như ngươi thì nên biết rằng, lòng bàn tay cũng là thịt mu bàn tay cũng là thịt, chẳng lẽ ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu rõ sao? Còn không đa tạ thế tử đã chỉ bảo."
Sau đó bà lại quay đầu nhìn Thuần Vu Kỳ cười nói: " Thật ra ở nhà hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với Uyển nhi và Yến nhi, hơn nữa Uyển nhi lại là con vợ lớn, cho nên hắn ta càng yêu thương nàng hơn một chút. Chỉ là vừa rồi hắn nhìn thấy Yến nhi rơi xuống nước trong lòng lo lắng nhất thời nóng nảy mới nói với Uyển nhi như thế."
Lý Lệnh Uyển nghe bà nói thế, trong lòng thầm cười lạnh, quả thực bản lĩnh nói dối không chớp mắt của lão thái thái không ai có thể sánh bằng nha.
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ cũng biết lão thái thái đang nói dối, bởi vì lúc trước ở trong đại điện hắn đã nhìn thấy Lý Tu Bách trước mặt mọi người quát mắng Lý Lệnh Uyển.
Nhưng dù sao chuyện nhà của Lý gia hắn cũng không tiện xen vào. Vì thế khi hắn nghe lão thái thái nói như vậy cũng phải tìm bậc thang cho bọn họ leo xuống, sau đó hắn chỉ cười nhạt nói: " Là tại hạ thất lễ mong lão thái thái cùng Lý thị lang không cảm thấy phiền lòng về chuyện này."
Trong lòng Lý Tu Bách vẫn luôn tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt, ngược lại hắn ta còn phải dối lòng nói: " Không, không sao đâu, lời thế tử nói rất đúng."
Theo sau bọn họ nói với nhau đôi câu, thì Thuần Vu Kỳ cáo từ muốn rời đi. Lúc này tiểu nha hoàn khi nãy lại chạy đến đây, vẻ mặt sợ hãi cùng rụt rè nhìn Lý Tu Bách, bộ dạng nàng ta dường như muốn nói mà không dám nói.
Lý Tu Bách không thể trút giận lên người Lý Lệnh Uyển được nữa, cũng không thể trút lên Thuần Vu Kỳ, nhưng đối với một tiểu nha hoàn thì có thể.
Vì thế hắn ta liền nhíu mày lại, lạnh giọng quát tiểu nha hoàn kia: " Muốn nói cái gì thì mau nói đi, tại sao lại phải tỏ ra sợ hãi rụt rè như thế?"
Lý Lệnh Uyển âm thầm muốn đưa tay đỡ trán, nàng cảm thấy hôm nay biểu hiện của Lý Tu Bách cùng ngày xưa thay đổi quá lớn không còn dáng vẻ nho nhã khi xưa nữa rồi.
Do thời tiết quá nóng, hay vốn dĩ trong lòng Lý Tu Bách đang tức giận? Bởi vì hắn ta đã biết Thuần Vu Kỳ là tôn bối của Vĩnh Hoan Hầu, cho nên khi nhìn thấy Thuần Vu Kỳ sẽ nhớ đến Vĩnh Hoan Hầu, lại nghĩ đến chuyện của Tôn Lan Y.
Vì thế trong lòng hắn ta mới cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể tìm cách nói ra ngoài có đúng không?
Lúc này nàng cũng đã hiểu rõ tâm trạng của hắn ta, thế nên nàng càng cảm thấy vui vẻ.
Rõ ràng biết người nữ nhân mình yêu thương nhất, trong lòng luôn nhớ thương nam nhân khác. Hơn nữa nàng ta lại còn nhớ thương hoài không quên.
Cho dù hắn ta đã cố gắng không để ý đến nam nhân đó nữa, nhưng mọi người xung quanh đều có liên quan đến ngừơi đó, tất nhiên trong lòng hắn ta sẽ cảm thấy tức giận, chẳng phải tích tụ càng lâu thì sẽ càng dễ bùng nổ sao?
Cho dù hắn ta có tìm cách tránh né như thế nào thì những người có quan hệ với người đó vẫn cứ lượn lờ ngay trước mặt mình, còn hắn ta chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi, có phải mùi vị này vô cùng khó chịu không?
—- —————-//—-//———————
* Editor: Tui nói thật làm chương này tui khá ức chế
Chỉ là không ngờ tới sau khi Hồng Ngọc lấy nước đem đến, Hồng Ngọc liền nói với nàng một việc: " Tiểu thư, vừa rồi nô tì nhìn thấy Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư, hai người bọn họ thần thần bí bí đi ra ngoài, hơn nữa bọn họ còn không dẫn theo nha hoàn đi cùng, cũng không biết bọn họ muốn đi đâu nữa."
Lý Lệnh Kiều sau khi nghe nàng ta nói xong liền hồi phục tinh thần.
Trong đầu Lý Lệnh Kiều thầm nghĩ, nửa đêm nửa hôm hai người bọn họ còn muốn đi ra ngoài, còn không dẫn theo nha hoàn chắc hẳn là muốn làm chuyện gì mờ ám.
Từ trước đến nay nàng sớm đã không vừa mắt Lý Lệnh Yến, nàng luôn muốn tìm ra nhược điểm của Lý Lệnh Yến, chẳng phải rốt cuộc hiện giờ nàng cũng đã có cơ hội tốt để tìm ra nhược điểm của Lý Lệnh Yến?
Vì thế nàng lập tức rời giường, vội vàng mặc lại y phục cũng không dẫn theo Hồng Ngọc, sau đó nàng len lén đi phía sau Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên đến nơi này, nàng âm thầm quan sát xem hai người bọn họ đến đây làm cái gì.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, hai người bọn họ đến đây chỉ để ngắm cảnh mà thôi. Cho nên trong lòng nàng có chút thất vọng.
Hơn nữa nàng còn đứng ở chỗ nhiều cây cối, lại còn nhiều muỗi như vậy. Vì vậy khi nàng trốn ở đây liền bị muỗi đốt.
Dẫu sao từ nhỏ nàng sống trong nhung lụa, da vẻ hồng hào bởi vậy khi cơ thể bị muỗi đốt thì liền sưng lên một cục.
Lúc này nàng không muốn tiếp tục theo dõi hai người bọn họ nữa, vốn dĩ nàng muốn quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Thì đột nhiên nàng nhìn thấy ngay gốc cây cao gần cạnh hồ sen thấp thoáng có bóng người.
Lập tức nàng cố gắng quan sát thật kỹ thì phát hiện đó lại là hai người nam tử, vì thế nàng cảm thấy bất ngờ.
Lý Lệnh Quyên vẫn còn nhỏ tuổi làm sao biết đến chuyện tình cảm nam nữ, nhưng còn Lý Lệnh Yến thì khác nha.
Dù sao Lý Lệnh Yến đã sắp đến tuổi cặp kê, có cái gì mà Lý Lệnh Yến không biết được đây?
Trong đầu Lý Lệnh Kiều thầm nghĩ, chắc hẳn Lý Lệnh Yến đi đến đây gặp tình nhân, cho nên đêm hôm khuya khoắt Lý Lệnh Yến lại tìm cớ chạy đến đây, có thể đi một mình Lý Lệnh Yến cảm thấy ngượng ngùng, thế nên Lý Lệnh Yến dẫn Lý Lệnh Quyên theo cùng.
Hơn nữa hôm nay trong chùa Thừa Ân đâu có nam tử nào xuất chúng ngoại trừ vị Vĩnh Hoan Hầu thế tử kia.
Chắc chắn Lý Lệnh Yến rất xem trọng gia thế cùng tướng mạo anh tuấn của hắn, cho nên nàng ta mới lén lút đêm khuya đến đây gặp mặt hắn.
Lý Lệnh Kiều nghĩ đến đây lập tức cảm thấy hưng phấn. Nếu nàng nói chuyện Lý Lệnh Yến nửa đêm nửa hôm lén đi ra ngoài gặp nam nhân cho người khác nghe, để xem sau này Lý Lệnh Yến còn có thể trước mặt người khác giả vờ đoan trang thuỳ mị nữa hay không.
Chỉ vì trong lòng quá hưng phấn, cho nên nàng không chú ý dưới chân mình có một hòn đá, nàng đá phải hòn đá đó làm cho nó lăn thật xa về phía trước.
Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên chuyên tâm ngắm cảnh, khi Lý Lệnh Yến nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn lại phía sau.
Sau đó nàng nhìn thấy Lý Lệnh Kiều, theo sau liền vang lên một tiếng bùm, nàng vội quay đầu trở lại, vẻ mặt khiếp sợ kêu lên một tiếng: " Thất muội."
Thì ra tiếng động vừa rồi chính là tiếng động Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước.
Tiếp đến Lý Lệnh Yến liền nhanh chân nhảy xuống cứu Lý Lệnh Quyên.
Lý Lệnh Kiều khi nhìn thấy hai người bọn họ đều rơi xuống nước, nhưng cả hai người bọn họ đều không biết bơi, bọn họ cố gắng đập tay xuống nước đẩy thân người lên.
Lý Lệnh Kiều nhìn thấy cảnh tượng đó khiến nàng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Tuy rằng nàng thực sự không thích Lý Lệnh Yến, nhưng dù sao bọn họ đền là tỷ muội ruột thịt, cho nên nàng cũng không thể cứ trơ mắt nhìn bọn họ chết đuối.
Bất quá nàng đã bị cảnh tượng này dọa sợ, khiến tay chân nàng đều trở nên bủn rủn nhưng nàng cũng không dám liều mình nhảy xuống hồ cứu hai người bọn họ, nàng cố cất tiếng nói run rẩy của mình lên: " Cứu người đi. Mau tới cứu người đi. Có người bị rơi xuống nước rồi."
Sau đó nàng vừa khóc vừa nói: " Tam tỷ, Thất muội, các người sao rồi? Có bị gì hay không?"
Nàng lại nhìn về phía hai người nam tử đứng dưới gốc cây cao kia, nàng hô lên: " Hai người các ngươi thấy chết cũng không cứu sao? Có người rơi xuống nước rồi này, hai người còn không mau đến đây cứu họ đi."
Thuần Vu Lỳ cùng Trường Thanh đang đứng dưới gốc cây cạnh hồ sen, khi bọn họ nhìn thấy Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, còn nghe thấy Lý Lệnh Kiều hô như thế, Trường Thanh vội xoay người xin chỉ thị của Thuần Vu Kỳ: " Thế tử, có cần nhảy xuống cứu hay không?"
Thuần Vu Kỳ sau khi nghe Trường Thanh hỏi xong, hắn chỉ đứng chắp tay phía sau không lên tiếng.Trường Thanh cũng không dám hỏi lại, chỉ biết đứng yên một bên.
Sau một lúc, Trường Thanh bỗng nghe Thuần Vu Kỳ có chút trào phúng hừ nhẹ một tiếng, theo sau hắn lại nói với Trường Thanh: " Ngươi hãy nhảy xuống cứu bọn họ đi."
Lập tức Trường Thanh lên tiếng, hắn ta xoay người chạy đến hồ sen vội nhảy xuống hồ, bơi đến cứu Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Thuần Vu Kỳ sau khi nhìn thấy Trường Thanh đã nhảy xuống hồ cứu bọn họ, hắn vội quay người về phía sau định rời đi.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Nguyên đứng cách đó không xa.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lý Lệnh Uyển, có lẽ nàng muốn đi đến nơi đó nhưng lại bị Lý Duy Nguyên đưa tay giữ lấy, dường như Lý Duy Nguyên không muốn nàng đi đến đó.
" Lý tiểu thư, Lý đại nhân?" Thuần Vu Kỳ hơi mỉm cười lên tiếng, hắn không biết hai người bọn họ đã đứng ở đây bao lâu, nhưng hắn chẳng để tâm lắm. Sau đó hắn thong thả đi về phía bọn họ.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vẫn có ý định đi đến hồ sen, hắn mỉm cười nhắc nàng một câu: " Trường Thanh bơi rất giỏi lệnh tỷ cùng lệnh muội sẽ không có việc gì đâu, Lý tiểu thư vẫn nên đứng chờ ở đây có lẽ sẽ tốt hơn, đừng đi đến đó chỉ tổn nước văng vào người thì lại không hay."
Nghe Thuần Vu Kỳ nói như thế, Lý Lệnh Uyển cũng không biết nên nói điều gì với hắn nữa.
Trong lòng nàng thầm nghĩ là y phục quan trọng hay hai mạng người quan trọng hơn?
Lý Lệnh Uyển không để ý đến Thuần Vu Kỳ. Nàng lại nhìn thấy Lý Lệnh Kiều kinh hãi ngồi bệch trên đất, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng khi nhìn thấy Lý Lệnh Kiều như vậy.
Vì thế nàng vội thoát khỏi tay của Lý Duy Nguyên chạy thật nhanh đến chỗ Lý Lệnh Kiều, nàng nhanh tay đỡ Lý Lệnh Kiều đứng lên, trấn an: " Ngũ muội, muội đừng sợ. Tam tỷ cùng Thất muội sẽ không sao đâu."
Tiểu Phiến thấy vậy cũng vội chạy qua, nàng ta giúp một tay đỡ Lý Lệnh Kiều đứng dậy.
Vốn dĩ Lý Lệnh Kiều là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, cho nên khi nàng ta nhìn thấy tình cảnh này, làm sao không kinh hãi được chứ?
Vì thế sắc mặt nàng ta trắng bệch không còn một giọt máu nào, đôi tay thì lạnh ngắt, sau đó nàng ngã vào lòng Lý Lệnh Uyển khóc.
Nhìn thấy Lý Lệnh Kiều khóc thê lương như vậy, Lý Lệnh Uyển vội trấn an Lý Lệnh Kiều, vừa nói vừa hướng mắt quan sát về phía Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên, hiện giờ bọn họ đã được Trường Thanh cứu lên bờ.
Lúc này Lý Duy Nguyên cũng nhanh chân chạy đến, hắn ở phía sau gọi một tiếng Uyển Uyển, nhưng mà nàng không hề để ý đến.
Nàng không thể trơ mắt đứng nhìn Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước mà không cứu, cũng như nhìn thấy Lý Lệnh Kiều bị hoảng sợ như vậy.
Vì thế nàng lập tức chạy đến đây xem bọn họ ra sao, tuy rằng nàng không biết bơi cũng chẳng thế cứu được hai người bọn họ nhưng tốt xấu gì nàng cũng có thể đến đây an ủi Lý Lệnh Kiều kia mà.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng không muốn để ý đến mình, hắn có chút bất đắc dĩ ầm thầm lắc đầu.
Theo sau hắn đột nhiên nghe Thuần Vu Kỳ đứng bên cạnh nói: " Lý tiểu thư quả là một người có tâm hồn lương thiện thực khiến người khác kính nể."
Lý Duy Nguyên nghe Thuần Vu Kỳ nói xong, hắn không lên tiếng. Thực sự hắn không thích Thuần Vu Kỳ có bất kì quan hệ nào với Lý Lệnh Uyển, hắn tin chắc rằng trên đời này sẽ không ai hiểu nàng bằng hắn.
Hơn nữa hắn cũng không thích người khác đánh giá nhân cách của nàng, đặc biệt là cái tên Thuần Vu Kỳ này.
Thuần Vu Kỳ chỉ chắp tay ở sau lưng nở một nụ cười nhạt, theo sau hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Duy Nguyên nói: " Lý đại nhân, hai vị lệnh muội của đại nhân rơi xuống nước, tại sao thân là huynh trưởng mà không quan tâm đến, còn tỏ thái độ dửng dưng dường như mọi chuyện đều không liên quan tới mình như vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe xong chợt cười lạnh, hắn đáp lời: " Vậy vì sao lúc hai vị xá muội của ta rơi xuống nước Thuần Vu đại nhân cũng ở gần đó, nhưng vì sao đại nhân cũng không chịu tự mình ta tay cứu các nàng? Hơn nữa đại nhân chỉ phân phó hộ vệ đến cứu dường như ta nhớ không nhầm thì vừa rồi Thuần Vu đại nhân cũng có ý định rời đi, có đúng không?"
Thuần Vu Kỳ chỉ cười không đáp lời, chỉ là đôi tay phía sau lưng nắm chặt lại, hắn nhìn thấy Trường Thanh đã cứu Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên lên bờ.
Trường Thanh muốn đỡ các nàng lại đây thì đột nhiên hắn liền lên tiếng: " Ngươi cứ đứng yên ở đó đừng nhúc nhích."
Tất nhiên Trường Thanh nào dám không nghe theo, cho nên Trường Thanh đành phải đứng yên tại chỗ.
Sau đó Trường Thanh thả hai người bọn họ xuống đất, tiếp đến liền nghe tiếng ho khan của hai người bọn họ vang lên.
Lý Lệnh Uyển đỡ Lý Lệnh Kiều từ từ tiến về phía bọn họ, lúc nàng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên và Thuần Vu Kỳ đang đứng cạnh nhau.
Một người lạnh lùng cao ngạo, người còn lại thì thanh tao lịch sự, quả thực khí thế không ai kém ai.
Không hổ danh danh là đệ nhất quyền thần cùng đệ nhị quyền thần trong triều đình, trong lòng nàng chợt có chút cảm thán.
Hiện tại tay chân Lý Lệnh Kiều đều bủn rủn, tuy rằng nàng ta được Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đỡ lấy, nhưng mà hơn phân nửa cơ thể đều ngã lên trên người Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển đang cố hết sức đỡ lấy Lý Lệnh Kiều, cũng không hề có ý đẩy nàng ta ra, cả ba người bọn họ từ từ tiến về phía Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên.
Lý Duy Nguyên liền nhíu mày, thoáng nhìn qua Lý Lệnh Kiều. Tiếp đến hắn quay đầu nhìn vế phía trước, lạnh nhạt nói: " Muội nhanh đi đi."
Nghe hắn nói như thế, Lý Lệnh Uyển và Lý Lệnh Kiều đồng thời đều ngẩn ra, bọn họ không biết lời nói này của hắn là có ý gì.
Căn bản hắn không nghĩ sẽ mở miệng giải thích nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, hắn thầm thở dài, liền chậm rãi nói: " Ta sợ phiền phức thôi."
Lý Lệnh Uyển nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu. Nàng vừa định mở miệng hỏi hắn thì Thuần Vu Kỳ chợt mỉm cười nói: " Lý tiểu thư, làm phiền tiểu thư nhanh đưa lệnh tỷ cùng lệnh muội trở về nghỉ ngơi. Tuy rằng thời tiết đã vào hạ nhưng gió đêm cũng rất lạnh, nếu không nhanh đỡ các nàng trở về, e rằng sẽ dễ bị nhiễm phong hàn."
Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, nếu ngươi biết các nàng y phục đều bị ướt, còn sợ các nàng cảm lạnh thì vừa rồi khi Trường Thanh muốn đỡ các nàng đến đây, tại sao ngươi lại không cho hả?
Đột nhiên thoáng một chút, nàng chợt mơ hồ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thuần Vu Kỳ. Hắn đây là đang sợ phải chịu trách nhiệm nha.
Đối với nữ tử danh tiết rất quan trọng. Hiện tại lại còn là mùa hạncác nàng ăn bận váy áo đơn bạc, lại còn bị rơi xuống nước làm cho y phục ướt sủng.
Cho nên sẽ dễ để lộ cảnh xuân, dù cho có mặc cũng như là không mặc mà thôi.
Lý Lệnh Quyên còn nhỏ thì không sao nhưng Lý Lệnh Yến thì khác, dù sao nàng ta cũng đã trưởng thành nếu bị nam nhân khác nhìn thấy, thì người đó phải chịu trách nhiệm với nàng ta.
Mà muốn chịu trách nhiệm thì phải làm sao? Tất nhiên là phải cưới nàng ta làm chính thê rồi! Cũng không thể nạp nàng ta làm thiếp được.
Lý Lệnh Uyển...
Thực quá là phiền phức mà! Tại sao đến bây giờ nàng mới hiểu ra chuyện này kia chứ?
Từ đầu nàng không nghĩ mọi việc sẽ có khả năng phát sinh như vậy, nàng đúng là quá ngốc nghếch, vì sao lúc này mới suy nghĩ ra chuyện này?
Nhưng tại sao Lý Duy Nguyên cũng chỉ biết đứng yên một chỗ vậy?
Hơn nữa vừa rồi vì sao hắn còn bảo nàng không cần đến đây?
Thậm chí khi nàng muốn đỡ Lý Lệnh Kiều đi đến nơi của Lý Lệnh Yến, hắn còn nói sợ phiền phức là có ý gì?
Thì ra phiền phức chính là vấn đề danh tiết nha. Nàng cảm thấy thật là mệt mỏi.
Con mẹ nó hai người các ngươi đều là yêu quái! Đạo hạnh của ta thật không phải là đối thủ của hai người các ngươi những chuyện như vậy mà các ngươi cũng có thể nhìn thấu được, thật là bái phục!!
Sau đó Lý Lệnh Uyển liền phân phó Tiểu Phiến nhanh đỡ Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư đến đây, theo sau nàng cũng muốn tiến đến đỡ bọn họ.
Nhưng lúc này Lý Duy Nguyên chợt kéo nàng lại, hắn đưa tay chỉ về phía trước, ý bảo nàng nhìn xem.
Kỳ thật vừa rồi khi Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến rơi xuống nước, Lý Lệnh Kiều vì quá sợ hãi đã la lớn, tiếp đến Trường Thanh lại nhảy xuống cứu người, theo sau nàng lại chạy đến đây đỡ Lý Lệnh Kiều.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian khá dài, hiển nhiên khi ấy mọi người trong Lý gia đều đã bị kinh động, bọn họ nhanh thắp đèn lần lượt đi đến đây. Có thể nhìn ra quang cảnh hiện giờ rất nháo loạn.
Lý Lệnh Kiều là người của đại phòng, Lý Lệnh Quyên lại là người của nhị phòng, còn Lý Lệnh Yến là người của tam phòng.
Tuy rằng Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến chỉ là con của vợ lẽ, hơn nữa hôm nay hai người di nương không đi theo đến đây.
Cho dù Tiền Thị cùng Chu Thị cũng không muốn để tâm đến hai người thứ nữ này, nhưng bọn họ cũng không muốn làm khó các nàng, cho nên bọn họ liền kêu nha hoàn thân cận của các nàng đi đến dìu bọn họ.
Các nha hoàn vừa đi vừa luôn miệng gọi tiểu thư. Còn về phần Lý Lệnh Kiều thì không phải nói tới, Từ Thị sớm đã chạy thật nhanh đến bên cạnh nàng ta, còn ôm nàng ta vào lòng mà khóc lớn.
Mấy ngày qua Từ Thị vô cùng đau khổ, nàng không hiểu tại sao Lý Tu Tùng lại nguyện đi làm hoà thượng cũng không chịu trở về Lý gia.
Lão thái thái vì sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm cho bà mất mặt, cho nên không cho phép nói chuyện này ra với bất kì một ai.
Tuy rằng trong lòng nàng đau khổ nhưng vẫn phải nói dối với nhi tử cùng nữ nhi của mình, phụ thân bọn họ chỉ đi ra ngoài du ngoạn một thời gian rồi sẽ nhanh chóng quay về.
Hơn nữa bề ngoài nàng còn phải tỏ vẻ vui vẻ trước mặt mọi người, nhưng sau lưng lại thầm khóc.
Chỉ là hiện tại, khi nàng nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của Lý Lệnh Kiều, nàng vô cùng đau lòng, vì thế nàng chỉ biết ôm Lý Lệnh Kiều mà khóc.
Còn Lý Tu Bách thì khỏi phải nói tới, lúc nào hắn cũng xem Lý Lệnh Yến như hòn ngọc quý trong tay mình.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Yến y phục ướt sủng ngồi trên mặt đất, hắn liền hỏi rõ tình huống khi nãy.
Sau đó hắn liền hung hăng đánh tay xuống mặt đất, luôn miệng hỏi đại nha hoàn của Lý Lệnh Yến, tại sao không biết quan tâm đến chủ tử của mình lại để cho chủ tử mình đi một mình đến đây, tới mức té xuống nước?
Theo sau hắn còn ra tay đẩy nha hoàn đó một cái thực mạnh, làm cho nha hoàn đó đứng không vững liền té xuống nước.
Hắn cũng mặc kệ nha hoàn đó lập tức lấy áo choàng khoác lên người Lý Lệnh Yến, hắn lấy áo choàng trùm kín nàng ta.
Sau đó hắn liền kêu hai tiểu nha hoàn đến đây đỡ nàng ta trở về. Hiện tại nàng ta vẫn khóc sướt mướt để cho hai tiểu nha hoàn đỡ mình quay trở về phòng.
Lý Lệnh Quyên cũng đã được nha hoàn dùng áo choàng che lại, còn có nhũ mẫu ôm nàng đi về phía trước.
Sau một lúc nháo loạn thì lão thái thái cầm trượng từ từ đi đến, bà được Song Hồng dìu đến đây.
Sau khi bà hỏi rõ tình huống vừa rồi, lại nhìn thấy Lý Lệnh Quyên cùng Lý Lệnh Yến không có việc gì, thì bà liền quát lớn mọi người ở đây: " Còn làm loạn cái gì nữa? Còn không mau đỡ Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư trở về thay y phục."
Theo sau các nha hoàn lập tức đáp ứng, bọn họ đỡ các nàng trở về phòng.
Chỉ là trước khi đi Lý Lệnh Yến thoáng nhìn qua Thuần Vu Kỳ một cái. Hiện tại hắn vẫn chắp tay sau lưng cười nhạt đứng ở nơi đó.
Dù chỉ là một bộ dạng tuỳ hứng thôi cũng thể hiện ra dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của hắn. Người nam tử này thật quá xuất sắc chỉ cần gặp mặt một lần liền khiến người khác khó lòng quên được.
Nhưng người nam tử này cũng thật tuyệt tình. Vừa rồi khi hắn nhìn thấy nàng ta rơi xuống nước chỉ biết trơ mắt đứng nhìn không chịu ra tay cứu giúp.
Hơn nữa hắn chỉ phân phó gã hộ vệ đến cứu nàng ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Lệnh Yến hơi trầm xuống, nàng ta có chút không cam lòng liền khẽ cắn môi dưới.
Lý Lệnh Yến chợt nhìn thấy Thuần Vu Kỳ quay đầu nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, không biết hắn đang nói gì với Lý Lệnh Uyển.
Còn có Lý Duy Nguyên đưa người chắn ngang bọn họ, vẻ mặt Lý Duy Nguyên vô cùng lạnh nhạt.
Lý Lệnh Yến càng khẽ cắn mạnh môi mình, đến mức muốn đổ máu. Trong lòng nàng thầm nghĩ, hai người nam tử xuất chúng như vậy, vì sao đều coi trọng Lý Lệnh Uyển thế kia?
Lý Duy Nguyên thì cũng thôi đi, dù sao hắn cũng là đại ca của Lý Lệnh Uyển, hơn nữa bọn họ thân thiết nhiều năm như thế, tất nhiên nàng ta không thể thay thế địa vị Lý Lệnh Uyển trong lòng Lý Duy Nguyên.
Nhưng Thuần Vu Kỳ thì sao? Hắn cũng chỉ gặp mặt Lý Lệnh Uyển có vài lần chẳng phải sao? Lúc trước khi ở Quảng Bình Hầu phủ nàng ta đã nhìn ra Thuần Vu Kỳ rất để ý đến Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa hiện giờ nàng ta lại có bộ dạng chật vật như vậy, còn Lý Lệnh Uyển thì nhàn nhã đứng ở nơi đó, Thuần Vu Kỳ luôn tìm mọi cách nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, ngay cả Lý Duy Nguyên lại hết lòng che chắn cho Lý Lệnh Uyển nữa.
Trong lòng Lý Lệnh Yến tràn đầy sự không cam lòng, vì thế nàng ta liền nói nhỏ với nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó nha hoàn đó liền nhanh chân chạy về phía Lý Tu Bách.
Giờ phút này Lý Tu Bách cũng chẳng vui vẻ gì, thứ nhất hắn đau lòng khi nhìn thấy nữ nhi của mình rơi xuống nước, thứ hai là khi hắn nhìn thấy Thuần Vu Kỳ cũng ở đây, trong lòng lại càng khó chịu.
Bởi vì Thuần Vu Kỳ chính là tôn tử của Vĩnh Hoan Hầu, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Vĩnh Hoan Hầu thì hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi hắn nghe được Lý Lệnh Yến gọi người nói rằng, chính Thuần Vu Kỳ đã cứu nàng cùng Lý Lệnh Quyên thì hắn càng không vui.
Tuy rằng trong lòng không mấy vui vẻ nhưng hắn vẫn phải cảm tạ Thuần Vu Kỳ một tiếng: " Đa tạ thế tử đã ra tay cứu giúp tiểu nữ."
Thuần Vu Kỳ chắp tay khách sáo trả lời: " Lý thị lang khách khí rồi."
Lý Tu Bách nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang đứng cùng Lý Duy Nguyên, hắn ta đang không biết tìm chỗ náo trút giận, vì thế liền trút lên Lý Lệnh Uyển, hắn ta trừng mắt với nàng, mở miệng mắng nàng: " Tam tỷ của ngươi rơi xuống nước, tại sao ngươi chỉ biết thờ ơ đứng nhìn, ngươi không biết chạy đến cứu Tam tỷ của mình sao? Trong lòng ngươi rốt cuộc còn biết đến bốn chữ thủ túc tình thâm nữa hay không?"
Thực sự Lý Lệnh Uyển cảm thấy hiện giờ Lý Tu Bách giống như một con chó điên gặp ai cũng muốn cắn, cho dù trong lòng hắn ta có tức giận thì cũng không thể trút giận lên nàng kia chứ.
Sau đó nàng nhận thấy Lý Duy Nguyên bất bình muốn ra mặt cho nàng, nhưng nàng vội nắm cánh tay hắn lại, nàng không muốn hắn lên tiếng.
Biết nói cái gì bây giờ? Dù sao Lý Tu Bách cũng là trưởng bối của bọn họ, cho nên hắn ta có thể tuỳ ý trách mắng bọn họ, còn về phần vãn bối như bọn họ thì không được lên tiếng phản bác lại bằng không người ta sẽ nói bọn họ bất hiếu, không biết tôn trọng trưởng bối.
Hơn nữa nếu nàng mở miệng phản bác Lý Tu Bách cùng lắm nàng chỉ phải ăn vài cái tát, hay là phạt quỳ gối ở từ đường mà thôi.
Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, hiện tại hắn đã bước trên con đường làm quan mà đương kim Hoàng Thượng lại lấy chữ hiếu để trị quốc, vì thế nếu việc hắn chống đối với Lý Tu Bách để người ngoài biết được thì không phải chỉ bị trách mắng là bất hiếu, còn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của hắn.
Bây giờ Lý Tu Bách đã là Hộ Bộ hữu thị lang, trên quan trường ít nhiều gì hắn ta cũng có thể giúp đỡ cho Lý Duy Nguyên.
Nếu như Lý Duy Nguyên thực sự đắc tội với Lý Tu Bách, lỡ như hắn ta không niệm tình thân mà trách phạt Lý Duy Nguyên thì sao, với năng lực hiện tại của hắn ta muốn chèn ép Lý Duy Nguyên cũng cực kỳ dễ dàng.
Cho nên việc cần làm lúc này là gì? Chính là phải nhẫn nhịn. Giờ phút này trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận, hắn chỉ biết cúi đầu nắm chặt đôi tay của mình.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy hắn như vậy,liền nhẹ nhàng vuốt lên đôi tay hắn, nàng muốn hắn thả lỏng tay ra.
Nếu như Lý Duy Nguyên đã không thể lên tiếng chống đối lại Lý Tu Bách thì Thuần Vu Kỳ sẽ làm.
Bởi vì Thuần Vu Kỳ không muốn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển phải chịu uỷ khuất, hơn nữa lại còn chịu sự uỷ khuất vô lý như vậy.
Vì thế hắn lập tức mở miệng nói, giọng nói cũng không còn ôn nhu như xưa mà cực kỳ lạnh lùng, hắn nhìn thẳng vào Lý Tu Bách nói: " Tứ tiểu thư cũng là nữ tử nàng biết bơi hay sao? Ngài kêu nàng đi cứu người khác chẳng khác nào là kêu nàng tự mình đi nạp mạng. Tứ tiểu thư cũng là nữ nhi thân sinh của Lý thị lang kia mà, hơn nữa nàng còn là nữ nhi duy nhất được vợ cả sinh ra. Chẳng lẽ Lý thị lang muốn Tứ tiểu thư dùng chính sinh mệnh của mình mà đổi lấy sinh mệnh của một nữ nhi khác của ngài sao?"
Lời nói này của Thuần Vu Kỳ tương nói nghiêm trọng, thực sự không giống tác phong ôn hoà ngày thường của hắn.
Cho nên Lý Lệnh Uyển liền kinh ngạc nhìn hắn, nhưng ngay sau đó tay nàng bị Lý Duy Nguyên nắm chặt.
Hiện tại trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận. Bởi vì hắn nhìn thấy nàng bị ủy khuất mà lại chẳng thể làm gì cho nàng, chỉ có thể nhìn nàng đứng im lặng chịu đựng, còn Thuần Vu Kỳ lại có thể đòi lại công bằng cho nàng.
Tất nhiên Lý Tu Bách khi nghe Thuần Vu Kỳ nói như vậy, trong lòng hắn ta có chút không vui, huống chi hiện giờ Thuần Vu Kỳ lại đứng trước mặt mọi người chống đối hắn ta như vậy, nhất thời hắn ta liền tức giận.
Nhưng dù sao thân phận của Thuần Vu Kỳ cũng là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, làm sao hắn ta có thể dám làm gì Thuần Vu Kỳ, vì thế chỉ đành nén cơn giận dữ của mình lại, đôi tay hắn cũng có chút run lên đành phải nuốt cơm giận này vào lòng.
Lúc này Lão Thái Thái cũng đã được Song Hồng dìu đến đây, bà cũng nghe rõ hết những lời Thuần Vu Kỳ đã nói với Lý Tu Bách.
Tuy rằng bà đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn rất mình mẩn, cho nên bà liền quát lớn Lý Tu Bách: " Thế tử nói đúng lắm. Người làm phụ thân như ngươi thì nên biết rằng, lòng bàn tay cũng là thịt mu bàn tay cũng là thịt, chẳng lẽ ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu rõ sao? Còn không đa tạ thế tử đã chỉ bảo."
Sau đó bà lại quay đầu nhìn Thuần Vu Kỳ cười nói: " Thật ra ở nhà hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với Uyển nhi và Yến nhi, hơn nữa Uyển nhi lại là con vợ lớn, cho nên hắn ta càng yêu thương nàng hơn một chút. Chỉ là vừa rồi hắn nhìn thấy Yến nhi rơi xuống nước trong lòng lo lắng nhất thời nóng nảy mới nói với Uyển nhi như thế."
Lý Lệnh Uyển nghe bà nói thế, trong lòng thầm cười lạnh, quả thực bản lĩnh nói dối không chớp mắt của lão thái thái không ai có thể sánh bằng nha.
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ cũng biết lão thái thái đang nói dối, bởi vì lúc trước ở trong đại điện hắn đã nhìn thấy Lý Tu Bách trước mặt mọi người quát mắng Lý Lệnh Uyển.
Nhưng dù sao chuyện nhà của Lý gia hắn cũng không tiện xen vào. Vì thế khi hắn nghe lão thái thái nói như vậy cũng phải tìm bậc thang cho bọn họ leo xuống, sau đó hắn chỉ cười nhạt nói: " Là tại hạ thất lễ mong lão thái thái cùng Lý thị lang không cảm thấy phiền lòng về chuyện này."
Trong lòng Lý Tu Bách vẫn luôn tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt, ngược lại hắn ta còn phải dối lòng nói: " Không, không sao đâu, lời thế tử nói rất đúng."
Theo sau bọn họ nói với nhau đôi câu, thì Thuần Vu Kỳ cáo từ muốn rời đi. Lúc này tiểu nha hoàn khi nãy lại chạy đến đây, vẻ mặt sợ hãi cùng rụt rè nhìn Lý Tu Bách, bộ dạng nàng ta dường như muốn nói mà không dám nói.
Lý Tu Bách không thể trút giận lên người Lý Lệnh Uyển được nữa, cũng không thể trút lên Thuần Vu Kỳ, nhưng đối với một tiểu nha hoàn thì có thể.
Vì thế hắn ta liền nhíu mày lại, lạnh giọng quát tiểu nha hoàn kia: " Muốn nói cái gì thì mau nói đi, tại sao lại phải tỏ ra sợ hãi rụt rè như thế?"
Lý Lệnh Uyển âm thầm muốn đưa tay đỡ trán, nàng cảm thấy hôm nay biểu hiện của Lý Tu Bách cùng ngày xưa thay đổi quá lớn không còn dáng vẻ nho nhã khi xưa nữa rồi.
Do thời tiết quá nóng, hay vốn dĩ trong lòng Lý Tu Bách đang tức giận? Bởi vì hắn ta đã biết Thuần Vu Kỳ là tôn bối của Vĩnh Hoan Hầu, cho nên khi nhìn thấy Thuần Vu Kỳ sẽ nhớ đến Vĩnh Hoan Hầu, lại nghĩ đến chuyện của Tôn Lan Y.
Vì thế trong lòng hắn ta mới cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể tìm cách nói ra ngoài có đúng không?
Lúc này nàng cũng đã hiểu rõ tâm trạng của hắn ta, thế nên nàng càng cảm thấy vui vẻ.
Rõ ràng biết người nữ nhân mình yêu thương nhất, trong lòng luôn nhớ thương nam nhân khác. Hơn nữa nàng ta lại còn nhớ thương hoài không quên.
Cho dù hắn ta đã cố gắng không để ý đến nam nhân đó nữa, nhưng mọi người xung quanh đều có liên quan đến ngừơi đó, tất nhiên trong lòng hắn ta sẽ cảm thấy tức giận, chẳng phải tích tụ càng lâu thì sẽ càng dễ bùng nổ sao?
Cho dù hắn ta có tìm cách tránh né như thế nào thì những người có quan hệ với người đó vẫn cứ lượn lờ ngay trước mặt mình, còn hắn ta chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi, có phải mùi vị này vô cùng khó chịu không?
—- —————-//—-//———————
* Editor: Tui nói thật làm chương này tui khá ức chế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.