Em Gái Của Gian Thần

Chương 79: Tâm tư thầm kín

Trường Câu Lạc Nguyệt

29/09/2019

Hai ngày sau Lý Duy Nguyên đã rời khỏi Lý phủ đi đến Thái Hồ trị thuỷ, lúc này nha hoàn Tiểu Thanh cũng được điều đến Di Hoà Viện.

Tiểu Thanh trên danh nghĩa là đến đây làm công việc quét dọn. Nhưng ngay từ đầu Lý Duy Nguyên đã nói rõ thân phận của Tiểu Thanh cho Lý Lệnh Uyển biết, vì vậy ngày đầu tiên Lý Lệnh Uyển đã an bài nàng ta trở thành nha hoàn hầu hạ bên người.

Năm nay Tiểu Thanh mười bảy tuổi, tướng mạo khá bình thường. Hiện giờ nàng ta đang cúi đầu đứng yên lặng ở một bên, dường như nàng ta luôn cố gắng giảm sự chú ý của người khác đối với mình.

Nếu không cẩn thận quan sát có lẽ người ta còn cho rằng nàng ta chỉ là một vật được bài trí trong căn phòng này mà thôi.

Nhưng Lý Lệnh Uyển tin tưởng vào sự sắp xếp của Lý Duy Nguyên, nếu hắn đã tự mình an bài Tiểu Thanh đến đây bảo vệ nàng, chắc chắn võ công của Tiểu Thanh cũng không thuộc dạng tầm thường.

Cho nên nàng đối với Tiểu Thanh rất tốt, thậm chí nàng cũng không vì việc Tiểu Thanh không biết làm việc gì mà xa lánh nàng ta.

Mỗi lần nàng nghĩ đến Lý Duy Nguyên, trong lòng càng cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngày ấy khi hắn nói với nàng, hắn phải rời khỏi đây một thời gian, còn bảo nàng phải ngoan ngoãn chờ hắn trở về, sau đó hắn còn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng...

Lúc ấy ngữ khí của hắn thật thân mật, ánh mắt lại vô cùng si mê, hơn nữa cử chỉ lại quá dịu dàng, vì vậy mỗi lần trái tim nàng đập nhanh liên hồi, trên mặt cũng nóng bừng.

Nàng cứ cảm thấy những cử chỉ khi ấy của hắn, khác hẳn với những cử chỉ mà một vị huynh trưởng có với muội muội của mình, ngược lại dường như lại giống những cử chỉ của các đôi tình nhân với nhau vậy?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nàng chỉ cảm thấy cả cơ thể mình toát cả mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ Lý Duy Nguyên sớm đã biết hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống, hay do hắn cảm thấy tình cảm huynh muội của bọn họ đã quá thân thiết, cho nên những cử chỉ như vậy cũng không phải là vấn đề quá lớn?

Hay có thể, tất cả những điều đó chỉ là ảo giác của bản thân nàng, có phải nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Hắn đành cho nàng chỉ là dạng tình cảm huynh muội đơn thuần mà thôi.

Lúc này nàng chợt nghĩ đến một chuyện, có thể trước đó nàng không chú ý đến những hành động kỳ lạ này của hắn, nhưng hiện tại mỗi lần nhớ đến lại cảm thấy càng ngày càng khả nghi.

Nàng lập tức nhớ lại thái độ mấy ngày vừa qua của hắn đối với mình, nàng có chút kinh ngạc. Tuy rằng trước đây Lý Duy Nguyên thường có những cử chỉ thân mật này với nàng, nhưng ít nhiều hắn vẫn có chút kiềm chế.

Đôi khi hắn sẽ nắm tay nàng vào lúc nàng cảm thấy buồn bã, cũng có lúc hắn sẽ ôm an ủi nhưng lại buông ra rất mau, lời nói cùng cử chỉ cũng không ái muội như hiện nay.

Không biết từ bao giờ, ánh mắt khi nhìn đến nàng lại triền miên như thế. Thậm chí hắn còn thường chủ động nắm tay nàng, ôm lấy nàng, ngay cả việc đưa tay vuốt ve gương mặt nàng cũng chỉ là những cử chỉ bình thường sao?

Đột nhiên nàng chợt nhớ đến một chuyện, ngày ấy sau khi tỉnh rượu quay trở về Di Hoà Viện, trong lúc Tiểu Phiến đem nước đến cho nàng tắm gội.

Lúc cởi y phục ra, nàng lại nhìn thấy trên bả vai mình có hai dấu đỏ. Hơn nữa khi nàng ngồi trước gương lại nhìn thấy trên cổ mình có thêm một dấu nữa.

Ngày đó nàng chỉ nghĩ có thể do mùa hè có nhiều muỗi, do nàng không chú ý nên đã bị muỗi cắn.

Thậm chí lúc nàng say rượu tỉnh lại cũng cảm thấy đầu lưỡi mình đau đớn, nhưng nàng chỉ cho rằng trong lúc say rượu nàng vô tình cắn vào lưỡi mình, chỉ là khi nghĩ lại tất cả mọi chuyện...

Lý Lệnh Uyển cảm thấy kinh hoàng, cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo. Có phải Lý Duy Nguyên thừa dịp nàng say rượu đã làm gì đó với nàng....

Nghĩ đến đây nàng chợt nắm chặt khung thêu trong tay, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt.

Lúc này Tiểu Phiến bưng chén chè hạt sen đến cho nàng dùng, khi Tiểu Phiến nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, chợt hốt hoảng hỏi: " Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Sau đó nàng ta còn kêu tiếp hai tiếng tiểu thư, thì Lý Lệnh Uyển mới ngẩng đầu lên, còn cố mỉm cười nhìn nàng ta nói: " Ta không sao. Do ta quá tập trung thêu túi thơm, cho nên có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt thôi."

Trước khi Lý Duy Nguyên rời đi, hắn đã bảo nàng thêu cho hắn một túi thơm, lúc ấy nàng đã đồng ý.

Vì thế mấy ngày qua nàng luôn cẩn thận lựa chọn nguyên liệu, đến cả suy nghĩ nên dùng kim chỉ cùng hoa văn gì để làm chúng.

Nhưng hiện giờ nàng lại đem khung thêu đặt lên bàn Kháng Trác, bởi vì nàng không còn tâm trạng nào làm chúng nữa.

Tiểu Phiến dâng chè hạt sen lên, nàng đưa tay nhận lấy, bất quá cũng không dùng, nàng chỉ cúi đầu, dùng muỗng khuấy nhẹ chén chè.

Lúc này nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, có người vén màn phòng lên.

" Tiểu thư," Tiểu Ngọc cầm một phong thư đến đây, tay còn lại cầm một gói đồ, cười tủm tỉm nói: " Vừa rồi nha hoàn của lão thái thái đem những vật này đến đây, nàng ấy nói đấy là thư và quà của đại thiếu gia gửi cho người. Lão thái thái liền phân phó nàng ấy đem đến đây."

Lý Lệnh Uyển nghe Tiểu Ngọc nói xong, động tác khuấy chè chợt dừng lại, Lý Duy Nguyên gửi thư cho nàng sao.

Nhưng bỗng nhiên nàng phát hiện bản thân mình không còn hứng thú muốn xem thư của hắn, thì phải làm sao đây?

Tiểu Ngọc thấy tiểu thư có chút chần chờ, trong lòng chợt hoài nghi, kêu một tiếng: " Tiểu thư?"

Chẳng phải thường ngày tiểu thư cùng đại thiếu gia thân thiết với nhau lắm sao? Hơn nữa khi đại thiếu gia không có ở đây, tiểu thư còn luôn miệng nhắc về đại thiếu gia trước mặt nàng kia mà. Vì sao hôm nay thái độ của tiểu thư lại lạ lùng như thế?

Lý Lệnh Uyển khẽ thở dài một hơi, nàng liền đặt chén chè lên bàn Kháng Trác, đưa tay nói: " Đưa chúng cho ta."

Tiểu Ngọc vội cầm phong thư cùng túi đồ đưa đến cho nàng.

Lý Lệnh Uyển cầm túi đồ trong tay, cũng không có ý định xem bức thư. Nàng chỉ mở túi đồ, bên trong có rất nhiều đồ vật màu sắc rực rỡ, một cái khăn tay thêu hình con bướm, một cây lược hoa mẫu đơn làm từ ngà voi, một tượng bé gái làm từ gỗ đáng yêu, một tượng bé trai ngây thơ chất phác trên lưng nó được khắc hai chữ A Phúc, còn có một cây quạt tròn lụa bươm bướm, đến cả các loại mứt hoa quả đa dạng, cuối cùng là một viên xúc xắc màu đỏ làm từ ngọc thạch.

Bên dưới viên xúc xắc còn buộc một dây kim tuyến dài, đính một viên trân châu san hô đỏ rực. Nàng lại nhìn viên xúc xắc, thầm thở dài một hơi, theo sau nàng mở phong thư ra xem.

Lý Duy Nguyên viết rằng, mấy ngày qua trong lúc ở Giang Tô, những lúc nhàn rỗi hắn có đi dạo ngoài phố còn mua một ít đặc sản nổi danh ở nơi đây nhờ người mang về tặng nàng.

Tiếp nữa là báo bình an, hắn còn dặn dò nàng phải cẩn thận khi ở một mình ở trong Lý phủ, cuối cùng còn viết, hắn vô cùng nhớ nàng, không biết những ngày qua nàng có nhớ đến hắn không? Hắn rất mong thư hồi âm của nàng.

Lý Lệnh Uyển đọc xong bức thư, lại ngồi ngây ngốc một lúc, lại nhìn đến viên xúc xắc. Sau một lúc, nàng cầm nó lên, trong lòng không khỏi cười khổ.

Xúc xắc lung linh hoà đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người có hay?

Nếu lúc trước nàng còn có thể tự lừa mình dối người, cho rằng những cử chỉ của Lý Duy Nguyên đối với mình chỉ là sự ân cần của huynh trưởng đối với muội muội.

Nhưng hiện tại phong thư cùng viên xúc xắc này giống như một cái tát đang tát mạnh vào mặt nàng.

Rốt cuộc hắn đã sớm biết nàng cùng hắn không có quan hệ huyết thống nào với nhau từ khi nào, có phải hắn cho rằng mối ràng buộc về thân phận đường huynh muội này, đã không còn là điều quan trọng nữa?

Nếu nghĩ theo một chiều hướng khác chính là hắn quá to gan, nhưng nếu nghĩ theo hướng ngược lại chính là tình cảm hắn dành cho nàng....

Vì sao hắn lại biết được chuyện này? Từ khi nào hắn biết mọi chuyện?

Trong đầu Lý Lệnh Uyển thầm suy nghĩ, một lúc sau nàng cũng đã tìm ra đáp án.

Có lẽ là vào cái đêm nàng đi gặp mặt Đỗ Thị, hắn đã trốn bên ngoài nghe thấy hết tất cả những lời nói của nàng và Đỗ Thị.

Chỉ là hắn che giấu quá giỏi, giỏi đến mức nàng không hề có chút hoài nghi nào với hắn. Hơn nữa khi nghĩ lại chuyện này, nàng chợt phát hiện từ sau ngày hôm ấy hắn đã không còn điều gì cố kỵ với nàng nữa.

Lý Lệnh Uyển gắt gao nắm chặt viên xúc xắc trong tay, nhất thời nàng cảm thấy vô cùng hoang mang.

Nàng cứ tưởng rằng chuyện này sẽ không bao giờ bị bại lộ, bởi vì nàng sợ sau khi bắn biết được sự thật sẽ xa cách nàng.

Xem ra hiện giờ, hắn không chỉ là không xa cách nàng, ngược lại hắn càng muốn giữ chặt lấy nàng, còn muốn thân mật....

Nghĩ đến đây, nàng liền muốn cười bất quá là cười khổ.

Con mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Dù nàng đã cố che giấu lâu như vậy, nhưng hắn sớm đã biết hết mọi chuyện, sau đó hắn còn giả vờ như không biết chỉ vì muốn xem nàng diễn trò vô nghĩa sao?

Cuối cùng hắn đã biết được chuyện gì? Nếu hắn đã nghe thấy hết những lời đêm đó của nàng và Đỗ Thị, có phải trong lòng hắn đã bắt đầu hoài nghi làm sao nàng biết được những chuyện đó không?

Thậm chí trước kia lão thái thái từng hoài nghi nàng bị yêu quái nhập vào người, đối với một người tâm tư kín đáo cùng khôn khéo như hắn, làm sao không sinh hoài nghi gì với nàng?

Nếu nghiêm túc mà nói, vốn dĩ trước kia nàng đã vô tình để lộ ra quá nhiều manh mối trước mặt hắn, cho nên lão thái thái cũng đã nhận vài phần.



Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật đau đầu. Giờ phút này nàng thật giống như thằng hề.

Bấy lâu nay nàng ở trước mặt Lý Duy Nguyên diễn nhiều trò như vậy, còn tự cho rằng mình đủ thông minh để cảm hoá được hắn, nhưng kỳ thật từ đầu tới cuối trong lòng hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư nàng.

Hiện giờ nàng không còn tâm tình nào thêu túi thơm nữa, cũng chẳng còn muốn dùng chè hạt sen gì cả.

Sau đó nàng nói bản thân mình mệt mỏi, kiếm cớ tống cổ Tiểu Ngọc, Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh đi ra ngoài.

Nàng vô lực nằm úp đầu xuống bàn Kháng Trác, thầm nghĩ chờ sau khi hắn trở về, nàng phải dùng thân phận gì để đối diện với hắn đây?

Bởi vì từ trước đến này nàng chỉ xem hắn như ca ca của mình, chưa bao giờ nàng nghĩ tới việc xem hắn như người yêu.

*

Đảo mắt đã hết tháng bảy, thời tiết cũng bắt đầu mát mẻ. Nhưng tất cả đoá hoa sen ở Y Lan Viện đều đã khô héo, ngay cả lá vàng úa.

Bởi vì đã từ lâu rồi không còn có ai chăm sóc chúng, cho nên chúng mới trở nên như vậy. Ngay cả sân viện cỏ đã mọc đầy, góc tường phủ đầy rêu xanh.

Hôm nay Lý Lệnh Yến đến thăm Tôn Lan Y, nàng vừa bước vào viện liền nhìn thấy hoàn cảnh tiêu điều như vậy, trong lòng cảm thấy có chút tức giận.

Nàng bắt tất cả các nha hoàn làm việc trong Y Lan Viện ra ngoài sân quỳ gối, còn trách mắng bọn họ không làm tốt bổn phận của mình.

Trước kia khi Tôn Lan Y cùng Lý Tu Bách từ Hàng Châu trở về đây, Tôn Lan Y chỉ mang theo một đại nha hoàn và hai tiểu nha hoàn đi cùng.

Hiện giờ đại nha hoàn Minh Nguyệt đã được lão thái thái đưa lên làm di nương, còn cho nàng ta dưỡng thai ở một viện khác, cho nên nơi này chỉ còn có nha hoàn Tuyết Liễu cùng Hoa Ngữ là nha hoàn cận thân của Tôn Lan Y mà thôi.

Còn các nha hoàn khác khi nhìn thấy Tôn Lan Y không còn được lão thái thái và Lý Tu Bách xem trọng, thì bọn họ đã nhanh chân đi đến nơi khác, thậm chí đám người bọn họ còn luôn miệng nói Tôn Lan Y đã thất thế.

Trong Y Lan Viện chỉ còn một ít nha hoàn ở lại, nhưng bọn họ luôn nghĩ rằng Tôn Lan Y chỉ là một di nương không được sủng ái, đương nhiên ai mà còn quan tâm đến Tôn Lan Y làm gì, vì thế các nàng ta càng trở nên lười biếng không muốn quét dọn nơi đây.

Lý Lệnh Yến quở trách các nàng, còn bắt các nàng quỳ gối trong sân viện. Dù sao Lý Lệnh Yến vẫn là tiểu thư của Lý phủ, cho nên bọn họ nào dám làm trái ý muốn của Lý Lệnh Yến, bất quá trong lòng bọn họ đang âm thầm oán trách nàng ta.

Lý Lệnh Yến vô cùng phẫn hận. Trước đó vài ngày, thân phận của nàng và với Tôn Lan Y ở Lý phủ này cao quý đến dường nào, chẳng phải các nha hoàn khi nhìn thấy mẫu tử bọn họ đều tươi cười kêu một tiếng Tam tiểu tư, Lan di nương sao?

Nhưng hiện giờ thì sao, đám hạ nhân kia chẳng thèm ngó ngàng gì đến bọn họ. Mấy ngay qua nàng luôn bị đám hạ nhân xem thường, làm cho nàng vô cùng tức giận.

Chỉ là hiện giờ còn cách nào à? Bởi vì cái chết của Lý Duy Hoa, tâm trạng của Lý Tu Bách càng không tốt, gần đây hắn ta còn bị giáng chức càng làm cho hắn ta thêm nản lòng. Đêm nào hắn cũng đến thư phòng mà ngủ, thậm chí còn cùng các nha hoàn ở đó đàn đúm với nhau.

Nàng đã nhiều lần đi đến tìm hắn ta, nhưng hắn ta không chịu gặp nàng. Nàng hiểu rõ bởi vì hắn ta sợ nhìn thấy nàng sẽ lại nhớ đến Lý Duy Hoa, làm cho hắn ta càng thêm khổ sở, vì thế luôn tìm cách trốn tránh nàng.

Lý Lệnh Yến không tài nào chấp nhận được sự thật này. Trước kia nàng chính là bảo bối mà Lý Tu Bách thương yêu nhất, phàm chỉ cần nàng mở miệng muốn điều gì, hắn ta luôn đồng ý, vì sao hiện giờ nàng muốn gặp mặt hắn ta thôi cũng không thể?

Ngay cả Tôn Lan Y cũng như vậy, cả ngày chỉ biết ngồi ngây ngốc trong phòng không thèm để ý gì đến nàng.

Nhớ đến chuyện đó, nàng càng lạnh lùng lướt nhìn qua các nha hoàn quỳ gối trong viện, cuối cùng nàng xoay người bước vào phòng.

Hiện tại nha hoàn hầu hạ nàng tên là Thanh Liên, là người thay thế nha hoàn Thanh Đồng. Cũng không hiểu vì sao, cho dù nàng có tìm mọi cách lấy lòng Thanh Liên như thế nào, Thanh Liên cũng không dễ dàng bị nàng mua chuộc

Thanh Liên luôn đối xử với nàng rất âm dương quái khí. Bất quá bề ngoài luôn tỏ ra cung kính với nàng, nhưng bên trong thì lại chẳng xem nàng ra gì.

Tất nhiên Lý Lệnh Yến hiểu rõ, chắc hẳn Thanh Liên đã có người chống lưng cho nên mới có gan lớn như vậy, có thể người đó có khả năng là Lý Duy Nguyên.

Bởi vì lão thái thái sẽ không đối xử với nàng như vậy, dù sao nàng cũng là cháu gái của bà ta kia mà.

Còn Chu Thị chỉ là một kẻ nhu nhược, làm sao có thể tính kế với nàng. Hơn nữa với trí thông minh của Chu Thị cũng không thể suy nghĩ ra cách làm này đâu.

Ngay cả Lý Lệnh Uyển, tuy rằng không phải là một kẻ ngốc, nhưng Lý Lệnh Uyển không bao giờ biết tính kế người khác, tất nhiên người còn lại chính là Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên làm những điều này cũng là vì Lý Lệnh Uyển. Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Yến càng cảm thấy căm hận.

Dựa vào cái gì mà Lý Lệnh Uyển lại được Lý Duy Nguyên hao tâm tổn sức che chở như vậy? Hơn nữa Chu Thị cũng một lòng yêu thương nàng.

Tuy rằng lão thái thái không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn yêu thích đứa cháu gái ấy.

Lại còn Lý Lệnh Kiều, hiện giờ nàng ta và Lý Lệnh Uyển rất thân thiết với nhau. Mỗi lần Lý Lệnh Kiều nhìn thấy Lý Lệnh Yến, nàng ta chỉ ngẩng mặt lên trời, không thì lại nói những lời châm chọc mỉa mai.

Thậm chí Quảng Bình Hầu Phủ còn đích thân đến nhà hỏi cưới Lý Lệnh Uyển, mùa xuân năm sau Lý Lệnh Uyển sẽ được gả đến đó làm thế tử phu nhân, sau này sẽ trở thành hầu phu nhân.

Lý Lệnh Yến biết rằng tương lai sau này của Lý Lệnh Uyển vô cùng vinh quang, vậy còn nàng thì sao?

Mọi mặt của nàng đều hơn hẳn Lý Lệnh Uyển, nhưng hiện giờ nàng cái gì cũng không có. Đệ đệ thì đã chết, lúc nào mẫu thân cũng chỉ biết ngồi thẫn thờ trong phòng, ngay cả phụ thân cũng không để ý đến nàng, còn những người khác thì càng không cần phải nói đến.

Vì sao trên đời này không có một người nào vì nàng mà suy tính? Trong lòng nàng càng cảm thấy phẫn hận không thôi, vì thế khi nàng nhìn thấy Thanh Liên vén màn chậm chạp, vì thù mới hận cũ chồng lên nhau, nàng lập tức đưa tay tát thật mạnh vào mặt của Thanh Liên.

Sau đó nàng nói: " Đồ vô dụng, vén màn thôi mà cũng không xong sao?" Nàng lại thấp giọng quát: " Có phải trong lòng ngươi cũng coi thường người tiểu thư như ta đây, cho nên ngươi mới chậm chập như vậy? Ngươi nên nhớ rõ, ta thân là tiểu thư còn ngươi chẳng qua chỉ là một nô tì thấp hèn mà thôi."

Cái tát này của Lý Lệnh Yến quả thật không nhẹ, sau khi bị tát xong nhất thời Thanh Liên có chút chao đảo.

Nhưng Lý Lệnh Yến cũng chẳng thèm để tâm đến nàng ta, Lý Lệnh Yến tự đưa tay vén màn bước vào phòng.

Mấy ngày qua Tôn Lan Y vẫn luôn ngồi ngây ngốc trong phòng, không hề rời khỏi phòng nửa bước.

Nha hoàn Tuyết Liễu cùng Hoa Ngữ sớm đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cho nên các nàng vội vàng vén màn phòng ngủ lên, đón Lý Lệnh Yến vào trong.

" Tiểu thư," hốc mắt Tuyết Liễu có chút hồng ửng hồng, theo sau nàng ta lại nói: " Cũng may là người đã đến. Mấy ngày người không đến đây, trong cái viện này đã không còn ai quan tâm đến phu nhân nữa. Ngay cả hai bà sử cũng không chịu làm việc."

Lý Lệnh Yến nghe xong, chỉ nhấp môi không nói gì. Nàng nhìn về phía Tôn Lan Y.

Tôn Lan Y vẫn ngồi yên lặng trên giường, trong tay luôn cầm cái yếm của Lý Duy Hoa, vẻ mặt ngây ngốc.

Bất quá đã nhiều ngày trôi qua, thân thể của nàng ta gầy đi không ít, giống như một bông hoa cúc héo khô trong gió. Nếu nàng ta cứ mãi như vậy, chỉ sợ ngày tìm đến cái chết cũng không còn xa đâu.

Lý Lệnh Yến thấy Tôn Lan Y như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy căm hận cùng đau lòng. Đau lòng chính là dù sau nàng ta cũng là mẫu thân thân sinh của mình, nhìn thấy bộ dạng nàng ta như vậy làm sao không khó chịu cho được?

Còn căm hận là bởi vì đệ đệ đã chết rồi, nhưng nàng vẫn còn sống kia mà, hơn nữa hiện giờ tình cảnh của nàng lại thê thảm như vậy, vì sao phụ thân cùng mẫu thân không ai vì nàng mà suy tính, vì nàng mà tranh thủ một phen?

Chẳng lẽ hai người bọn họ cứ trơ mắt nhìn nàng bị hạ nhân coi khinh như vậy sao? Dù gì nàng cũng là đứa con do bọn họ sinh ra.

Lúc này Lý Lệnh Yến tiến về phía giường, ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay Tôn Lan Y.

Tôn Lan Y cũng tuỳ ý để nàng nắm, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn nàng một lần, Tôn Lan Y vẫn luôn cúi đầu nhìn cái yếm trong tay mình.

Lý Lệnh Yến nhìn thấy thái độ của Tôn Lan Y, bỗng nhiên nàng cảm thấy tức giận, đến nỗi đôi tay cũng run lên.

Nàng liền đưa tay đoạt lấy cái yếm trong tay Tôn Lan Y đi, quăng nó xuống đất. Thậm chí nàng giơ chân hung hăng dẫm lên nó mấy cái.

Cái yếm bị đoạt đi, Tôn Lan Y lập tức ngẩng đầu lên, nhưng Tôn Lan Y cũng không nghĩ tới việc muốn đoạt nó trở lại, nàng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lý Lệnh Yến, cho nên nàng không có ý đoạt lại nó.

" Mẫu thân, người đang làm gì vậy? Cái yếm đó chỉ là vật vô tri, còn con mới chính là nhi nữ của người kia mà, con còn đang sống sờ sờ đứng trước mặt người đây." Lý Lệnh Yến nhìn về phía Tôn Lan Y la to, theo sau nàng lại nói tiếp: " Mẫu thân nhìn con đi. Người nhìn xem con là ai."

Nhưng Tôn Lan Y vẫn luôn nhìn về cái yếm nằm trên mặt đất. " Hoa nhi," Nàng lại lẩm bẩm một mình: " Hoa nhi của ta, ngươi đem Hoa nhi trả lại cho ta."

" Không có Hoa nhi, vĩnh viễn không còn Hoa nhi nữa," Lý Lệnh Yến lại la to hơn, nàng liền nhấc chân đạp lên cái yếm đó vài cái nữa, nàng lại nói: " Hoa Nhi sớm đã chết rồi, nó không thể sống lại được đâu. Cái này chỉ là một cái yếm mà thôi, không phải là Hoa nhi của người."

Nàng vừa khóc vừa nói: " Mẫu thân, người nhìn con đi. Con là Yến nhi, chẳng lẽ người không cần con nữa sao?"

Ngay sau đó nàng càng khóc lớn hơn nói: " Vì sao cả hai người đều như vậy hả? Đệ đệ đã chết rồi, phụ thân không để ý đến con, ngay cả mẫu thân cũng như vậy, người còn không hề liếc mắt nhìn con một lần.



Con là nhi nữ của các người kia mà, các người có biết mỗi ngày con phải sống như thế nào không?

Con bị người ta tính kế, đến cả nha hoàn thân cận cũng bị đổi đi, còn các nha hoàn mới đến mỗi lần con muốn sai bảo các nàng ta làm gì đó, thì các nàng ta luôn từ chối con.

Mẫu thân, người có thể đừng chỉ nghĩ đến mình đệ đệ thôi có được không? Đệ đệ chết rồi, nhưng con vẫn còn sống. Người nhìn con xem, nhìn con xem, chẳng lẽ người cứ trơ mắt nhìn nhi nữ của mình bị người khác hại chết sao, vì sao người cứ mãi nhìn ngắm đồ vật của người đã chết vậy?"

Cuối cùng Tôn Lan Y cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn nàng, bất quá ánh mắt Tôn Lan Y vô cùng lạnh lùng, giống như giọt sương cuối mùa thu.

Lý Lệnh Yến vẫn còn đang kích động đứng la lối, nàng chợt nhìn thấy Tôn Lan Y đã nhìn đến mình, trong lòng nàng vô cùng vui sướng, căn bản không chú ý đến sắc mặt kỳ lạ của Tôn Lan Y.

Nàng vội vàng chạy đến ôm cánh tay của Tôn Lan Y, nói: " Mẫu thân, con biết người vẫn để ý đến con mà, kỳ thật trái tim của phụ thân đều đặt lên người của mẫu thân, chỉ vì mấy ngày qua người quá lạnh nhạt với phụ thân, cho nên phụ thân mới không đến nơi này.

Chỉ cần người bảo nha hoàn nói với phụ thân vài câu, tất nhiên phụ thân sẽ nhanh chóng đến đây thôi. Sau đó người chỉ cần cười với phụ thân, hay người không cười cũng được, cứ việc nói với phụ thân vài câu, phụ thân sẽ không rời đi nữa, thậm chí sau này phụ thân cũng sẽ trở về như ngày xưa, mỗi ngày phụ thân đều đến đây với người.

Đến lúc đó người sẽ có thể sinh thêm hài tử. Nếu người có thể sinh thêm một nhi tử, vậy cần gì phải âu sầu nữa?"

Lý Lệnh Yến càng nói càng trở nên kích động, chỉ cần Tôn Lan Y có thể sinh thêm một người nhi tử thì địa vị ở Lý phủ này của nàng sẽ vô cùng vững chắc.

Nếu nàng có thể tìm cách để cho Tôn Lan Y gặp mặt mọi người trong Tôn gia, làm cho Tôn gia nhận lại Tôn Lan Y. Thậm chí để bọn họ gây áp lực với lão thái thái, chẳng phải Tôn Lan Y có thể ngồi lên vị trí chính thê sao?

Chỉ cần Tôn Lan Y trở thành chính thê, thì nàng chính là đích trưởng nữ, tất nhiên hoàn cảnh nàng sẽ tốt hơn. Khẳng định cuộc sống của nàng nàng sẽ tốt hơn cả Lý Lệnh Uyển.

Nghĩ đến đây ánh mắt của Lý Lệnh Yến lại sáng lên. Chỉ cần Tôn Lan Y bình phục thì tất cả mọi việc đều dễ dàng.

Nhưng lúc này Tôn Lan Y lại rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Yến liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng ta vang lên: " Yến nhi, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng."

Lý Lệnh Yến ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng. Chỉ là nàng không nhìn đến Lý Lệnh Yến, nàng đứng lên vòng qua người Lý Lệnh Yến, cúi người nhặt lại cái yếm nằm trên mặt đất, đưa tay phủi những bủi bẩn do Lý Lệnh Yến

gây ra.

Sau đó nàng chậm rãi nói tiếp: " Ngươi cho rằng ta quá đau khổ mới như vậy sao, hay bởi vì ta mất đi nhi tử không còn có thể níu chân phụ thân của ngươi, cũng chẳng còn chỗ đứng trong Lý phủ này nữa sao?"

Nói tới đây, nàng có chút khinh miệt nói: " Lý Tu Bách là cái thá gì? Lý gia là cái thá gì? Những điều đó có thể khiến ta hao tâm tổn sức để tìm cách đứng vững ở cái gia đình này sao?

Ta đau khổ là bởi vì ta mất đi đứa con của mình. Đứa bé ta phải hoài thai chín tháng mười ngày, trải qua thập tử nhất sinh mới có thể sinh ra nó, lúc đó nó chỉ như một chú mèo con, chỉ biết khóc oa oa, khi nó lớn lên một chút thì sẽ cười với ta, sẽ kêu ta là mẫu thân." Nàng nghẹn ngào không thể nói nên lời.

Lúc này Lý Lệnh Yến lại phẫn nộ nói: " Nhưng con cũng là con của mẫu thân. Con cũng do người hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra. Chẳng lẽ con không phải do một tay người chăm sóc sao?"

Dừng một chút, nàng lại khóc nói: " Kỳ thật con có một câu luôn muốn hỏi mẫu thân, có phải trong lòng người không hề yêu thích con?

Vì điều gì từ lúc con sinh ra đến lớn lên người rất ít khi cười với con? Hơn nữa cũng chưa bao giờ làm bất cứ món đồ nào cho con?

Lúc nào người cũng dạy con phải an phận thủ thường, kêu con không cần giở trò vặt vãnh ở bên ngoài, người có bao giờ quan tâm đến con một chút nào không?

Nhưng người đối với đệ đệ thì khác, người luôn ôn nhu cười với nó, cũng sẽ thường thêu đồ cho nó, vậy còn con thì sao?

Trước nay chỉ có phụ thân yêu thương con mà thôi. Chỉ là hiện giờ phụ thân cũng không còn để ý đến con nữa." Nói tới đây nàng cũng không màng đến hình tượng của mình, khóc thật lớn tiếng.

Nha hoàn Tuyết Liễu cùng Hoa Ngữ thấy như thế, các nàng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Theo sau âm thầm rời khỏi phòng.

Tôn Lan Y nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Lệnh Yến, ánh mắt cũng có chút bi thương.

Lý Lệnh Yến được sinh ra là do một lần Lý Tu Bách cưỡng bức nàng mà có. Hơn nữa hắn còn dùng Lý Lệnh Yến uy hiếp nàng không cho nàng rời đi, cho nên tình cảm của nàng đối với Lý Lệnh Yến có chút phức tạp.

Tuy rằng nàng biết Lý Lệnh Yến là nhi nữ thân sinh của mình, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy Lý Lệnh Yến, thì nàng lại nhớ đến việc phát sinh ngày hôm đó....

Tôn Lan Y đau khổ nhắm mắt lại, một lúc sau nàng lên tiếng: " Yến nhi, thực xin lỗi con, là mẫu thân không đúng. Ta sinh con ra mà lại không dạy dỗ con thật tốt, đó là sai lầm của ta."

Tôn Lan Y nhìn Lý Lệnh Yến bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh: " Con cùng phụ thân của con rất giống nhau, là người có tính tình tệ bạc, mọi chuyện chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi, con như vậy thật không tốt."

" Thế nào là tính tình tệ bạc? Thế nào là chỉ biết nghĩ cho bản thân mình?" Bị chính mẫu thân thân sinh nói như vậy, tất nhiên Lý Lệnh Yến cảm thấy đau lòng, nàng lên tiếng cãi lại: " Là do trong lòng mẫu thân không yêu thích con, cho nên mới nói như vậy."

Tôn Lan Y nghe thế liền thở dài nói: " Yến nhi, con gạt được mọi người nhưng con không gạt được ta đâu. Trong lòng con vẫn luôn mặc cảm về thân phận con vợ lẽ của mình, cho nên con luôn xúi giục ta đi tranh đoạt vị trí thái thái.

Hơn nữa con rất ghét Tứ tiểu thư, con cho rằng nàng không bằng con, con xem việc so sánh hơn thua chính là niềm vui của mình.

Nhưng Yến nhi à, con có biết vì sao Tứ tiểu thư lại được nhiều người yêu thích không? Là bởi vì Tứ tiểu thư đối với con là thật lòng, nàng luôn đối xử với mọi người như nhau, chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân mình mà làm tổn thương người khác.

Còn con, sau khi con hồi phủ chỉ biết kết giao với những người tương lai có thể giúp ích được cho con.

Giống như Thất tiểu thư vậy, vì thân phận nàng cũng là con vợ lẽ sau này chẳng thể giúp gì được cho con, vì thế con luôn trước mặt tỏ vẻ thân thiện với nàng nhưng trong lòng con đối với nàng có bao nhiều là thật lòng?

Ngay cả việc ở chùa Thừa Ân, con chẳng niệm tình thủ túc đã ra tay đẩy Thất tiểu thư xuống nước, rồi lại nhảy xuống cứu nàng là vì điều gì?

Ta biết trong lòng con hiểu rõ là vì sao mà. Khi con thấy sự việc không thành thì liền đem mọi tội lỗi đẩy lên người của Ngũ tiểu thư.

Yến nhi, con mưu tính rất tốt. Thông minh quá cũng sẽ mắc phải sai lầm thôi, Yến nhi à. Con cho rằng người khác không nhìn ra được sao, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ về con như thế nào? Trước đó con đã hao tâm tổn sức mưu tính ra sao tất cả đều không thành công."

Lý Lệnh Yến nghe xong, tất nhiên nàng cũng không thể cãi lại. Bất quá khi nàng định mở miệng nói tiếp, Tôn Lan Y đã cướp lời: " Nếu nói các nàng chỉ là người ngoài thì cũng không sao, nhưng con đối với ta, đối với phụ thân, cùng đệ đệ của con, thì con có bao nhiêu là thật tâm hả?

Đệ đệ con chết rồi, lòng ta đau như dao cắt sống không bằng chết, vì sao con cứ phải tâm tâm niệm niệm sau cái chết của đệ đệ, hai mẫu tử chúng ta đã không còn địa vị gì trong lòng của phụ thân con, ở Lý phủ này con cũng mất đi chỗ dựa.

Phụ thân con vì áy náy về cái chết của đệ đệ, cho nên không muốn gặp con, hắn sợ khi nhìn thấy con sẽ làm bản thân nhớ đến những chuyện đó, con cứ cho rằng phụ thân không để ý đến con vì thế đám hạ nhân trong Lý phủ này cũng không xem trọng con.

Thế nên con muốn phụ thân con lại đối xử tốt với con như ngày xưa, để chứng minh cho mọi người thấy con chính là bảo bối của phụ thân con, khiến cho hạ nhân không còn dám khinh thường con nữa.

Còn ta, mẫu thân thân sinh của con đây, khi đệ đệ con chết đi, cả ngày ta chỉ biết đau khổ nhưng từ lúc con đến đây có nói lời an ủi nào với ta chưa?

Hiện giờ con đến đây thăm ta, chỉ vì ta không bận tâm đến con mà thôi. Vì vậy con muốn đến đây xúi giục ta tranh giành lại sự sủng ái của phụ thân con, sau đó muốn ta sinh cho phụ thân con thêm một người nhi tử, điều này sẽ giúp con lấy lại địa vị trong lòng của phụ thân, cũng giúp con đứng vững trong Lý phủ này.

Con cho rằng sau khi ta được phụ thân con sủng ái, còn sinh được nhi tử, thậm chí còn có sự giúp sức của ngoại tổ phụ, bọn họ sẽ đưa ta lên vị trí thái thái, đến lúc đó con có thể danh chính ngôn thuận làm đích trưởng nữ có phải không?"

" Yến nhi," Tôn Lan Y đau lòng thở dài một hơi, nói tiếp: " Con đừng nghĩ sẽ lên tiếng phản bác những lời này của ta. Thật sư ta cũng hy vọng tất cả điều là do ta suy nghĩ sai mà thôi, chỉ là những điều đó đều là sự thật. Không ai hiểu nhi nữ bằng mẫu thân đâu."

Lúc này Lý Lệnh Yến không lên tiếng nói gì, trong lòng nàng cũng rất khổ sở, cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Nhất thời sắc mặt nàng hết xanh rồi lại trắng. Nàng không dám nhìn đến Tôn Lan Y. Nhưng quả thật nàng cũng rất hận Tôn Lan Y, cho nên nàng chẳng muốn nhìn đến Tôn Lan Y nữa.

Đây chính là mẫu thân thân sinh của mình đây sao, vì sao mẫu thân của mình lại có thể nói mình như vậy?

Tôn Lan Y vì điều gì mà lại nói nàng như thế? Chẳng phải phụ mẫu nên toàn tâm toàn ý vì đứa con của mình mà mưu tính sao?

Một lúc sau, nàng hung hăng dậm chân một cái, ra sức cắn môi dưới rồi xoay người chạy ra ngoài.

Tôn Lan Y nhìn về phía cửa sổ, nàng thấy bóng dáng của Lý Lệnh Yến đã biến mất ở cửa viện, lại khẽ thở dài một hơi.

Lúc này nàng quay trở về giường, ánh mắt mơ màng nhìn về phía những hoa sen trong lu nước.

Đã qua tháng bảy, hoa sen cũng đã khô héo. Mà cả đời này của nàng cũng giống như đóa hoa sen kia từ từ trở nên khô héo.

——————//—-//——————-

* Editor: Tội cho một đời của Tôn Lan Y cũng như Chu Thị, một người không đến được với người mình yêu, người còn lại thì không được người mình yêu đáp lại.

Chương này khá dài, nếu có lỗi nào vui lòng góp ý mình chỉnh sửa lại!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Gái Của Gian Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook