Em Gái Của Gian Thần

Chương 61: Thăm dò lẫn nhau

Trường Câu Lạc Nguyệt

29/09/2019

Lúc Lý Lệnh Uyển tỉnh lại thì trời đã sắp tối, có một chút ánh nắng chiều xuyên qua khẽ cửa sổ.

Nàng hôn mê cũng đã nhiều ngày, cho nên khi tỉnh dậy liền cảm thấy cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào cả, hiện tại nàng nằm ngây ngốc trên giường.

Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài gió lớn thổi qua những cành trúc vang lên từng tiếng xào xạt, bỗng nhiên nàng chợt nhớ lại những sự việc trước khi nàng hôn mê bất tỉnh.

Tiếp đến nàng lại nghe thấy tiếng bước chân cực kỳ nhẹ, nàng liền nhìn thấy có người đưa tay vén tấm màn giường lên.

Những tia nắng chiều chiếu lên thân hình của người ấy, giờ phút này xung quanh thân thể người ấy như tỏa ra một ánh hào quang nhu hoà, lại cực kỳ ấm áp.

Nhưng sau khi Lý Lệnh Uyển nhìn thấy rõ người ấy là ai, bỗng nhiên nàng chợt ngồi thẳng người lên. Sợ hãi lui thân thể mình sát vào trong giường, vội úp mặt mình xuống đầu gối không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong miệng nàng còn hoảng sợ kêu lên: " Đừng tới đây. Ngươi đừng tới đây."

Mà người vừa rồi vén màn lên chính là Lý Duy Nguyên, lúc hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển tỉnh lại, trong lòng cực kỳ vui mừng hắn muốn tiến đến hỏi thăm nàng.

Đột nhiên khi nàng nhìn thấy hắn thì giống như nhìn thấy ma, vẻ mặt vô cùng sợ hãi lại còn ra sức trốn tránh hắn nữa, thậm chí nàng còn mở miệng đuổi hắn đi, lập tức hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tất nhiên hắn hiểu rõ sau khi Lý Lệnh Uyển nhìn thấy thi thể của Đỗ Thị, việc ấy đã khiến nàng kinh sợ, hơn nữa khi nàng vừa tỉnh lại chắc chắn sẽ nhớ đến những việc trong lúc mê sản, cho nên khi nhìn thấy hắn mới trở nên sợ hãi như vậy, theo bản năng chỉ nghĩ đến việc tránh né hắn mà thôi.

Tuy rằng lý trí Lý Duy Nguyên biết rõ Lý Lệnh Uyển vì giấc mơ đó mới sợ hãi mình, nhưng khi nhìn bộ dạng nàng như vậy trong lòng hắn dường như có trăm ngàn cây kim gấm vào vô cùng khó chịu.

Sau đó hắn hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng đi đến mép giường, đặt chén thuộc trong tay xuống cái bàn nhỏ bên cạnh giường.

Bởi vì hắn không yên tâm để người khác sắc thuốc cho nàng, vì thế nhiều ngày qua mọi việc đó đều do chính một tay hắn làm, từ việc lấy thuốc đến việc nghiền thuốc, kể cả nấu thuốc đều do tự hắn làm hết.

Sau khi nấu thuốc xong, hắn liền bưng tới đặt trên bàn đỡ nàng dựa vào lòng mình, đút từng muỗng thuốc cho nàng uống.

Mặc dù trong lúc Lý Lệnh Uyển hôn mê nhưng vẫn một mực không thích uống thuốc đắng. Cho nên mỗi khi hắn đút thuốc nàng luôn nhíu mày, cắn chặt răng không chịu hé miệng.

Vất vả lắm hắn mới đút nàng uống được một muỗng thuốc, lập tức nàng sẽ nhả hết ra. Cuối cùng không còn biện pháp nào khác hắn đành ngậm một ngụm thuốc, đưa tay kéo cằm nàng để nàng hé miệng ra một chút,hắn liền cúi đầu đem hết thuốc ở trong miệng mình truyền vào trong miệng nàng.

Vì tránh cho nàng lại nhả thuốc ra, khi truyền thuốc vào hắn vẫn luôn ngậm chặt môi nàng, đợi đến lúc nàng nuốt toàn số bộ thuốc đó xuống thì hắn mới buông đôi môi nàng ra, hắn cứ dùng biện pháp này đút hết số thuốc còn lại.

" Uyển Uyển," Lý Duy Nguyên gọi tên nàng thật dịu dàng, nhưng Lý Lệnh Uyển nghe xong toàn thân vẫn sợ hãi run rẩy như cũ, sau đó hắn tiếp tục nói: " Muội làm sao vậy? Ta là ca ca đây."

Lúc này hắn đưa tay kéo nàng lại gần mình. Mà nàng vẫn một mực tránh tay hắn, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng vừa khóc vừa nói: " Ngươi đừng tới đây. Ngươi đừng tới đây."

Nhưng Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng hắn chỉ cảm thấy nhói đau. Hắn cũng biết rõ nếu hiện tại cứ kiên trì kéo nàng đến gần, hoặc ôm lấy nàng, có lẽ chỉ làm nàng thêm sợ hãi càng khiến nàng tránh xa hắn.

Cho nên hắn quyết định thu hồi tay lại đi đến giá treo áo lấy một cái áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Bởi vì hiện tại nàng chỉ đang mặc một bộ trung y mỏng manh, cho dù ở trong phòng cũng sẽ dễ bị cảm lạnh.

Trong lúc Lý Duy Nguyên khoác áo choàng cho nàng, hắn cảm nhận thực rõ ràng là cơ thể của nàng đang run rẩy vì sợ hãi, đầu của nàng càng cúi thấp hơn.

Khi này hắn thầm thở dài một hơi cũng không lên tiếng nói gì nữa. Nhưng hắn cũng không hề có ý định rời đi chỉ ngồi yên lặng ở mép giường nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chuyên chú lại ôn nhu.

Bởi vì hắn đang chờ đợi Lý Lệnh Uyển bình tĩnh lại. Hắn tin tưởng nàng là một cô nương lạc quan như một đóa hoa dướng dương, trong thế gian này chẳng có người nào có thể sánh bằng nàng.

Chỉ cần hắn cho nàng một chút thời gian bình tâm trở lại thôi, mà việc hắn có thể làm bây giờ chính là ngồi yên lặng bên cạnh nàng, vẫn luôn âm thầm quan sát nàng. Hiện tại mặt trời đã ngã về phía Tây, ánh sáng từ từ biến mất, bầu trời cũng bắt đầu tối đen.

Tiểu Phiến muốn vào phòng thắp đèn nhưng bất quá khi Tiểu Phiến vừa mới mở cửa vén màn bước vào, thì liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên lắc tay với mình, ý hắn bảo nàng ta hãy đi ra ngoài.

Sau đó nàng ta lại âm thầm nhìn đến Lý Lệnh Uyển vẫn đang vùi đầu trên đầu gối của mình không hề nhúc nhích, trong lòng có chút hoài nghi.

Nàng ta thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư đã tỉnh lại? Nhưng vì sao bộ dạng của tiểu thư lại như vậy? Mặc dù trong đầu có nhiều câu hỏi nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, vì vậy nàng ta đành buông màn cửa xuống, nhẹ nhàng xoay người bước ra ngoài.

Sau khi Lý Duy Nguyên thấy Tiểu Phiến đã rời khỏi, hắn lại quay đầu tiếp tục nhìn Lý Lệnh Uyển. Chỉ một lúc sau nàng hơi ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt ra nhìn về phía hắn, ánh mắt cẩn thận đề phòng mà lặng lẽ quan sát hắn.

Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn cũng đang nhìn mình, nàng có chút chấn động tựa như một con thú nhỏ gặp phải thú dữ, nàng lập tức cúi đầu xuống ngay.

Trong lòng Lý Duy Nguyên cực kỳ vui mừng, cuối

cùng nàng đã dần buông lỏng một chút. Vì thế hắn vội ôn nhu kêu nàng một tiếng: " Uyển Uyển."

Lý Lệnh Uyển vẫn không lên tiếng đáp lại, nhưng hắn vẫn cứ kiên trì gọi tiếp: " Uyển Uyển." Theo sau lại hỏi nàng: " Muội có đối bụng không? Ta bảo Tiểu Phiến đem cháo gà tới đây nhé, muội đã hôn mê nhiều ngày rồi, có phải hiện tại muội muốn ăn một ít gì đó phải không?

Chỉ một lát sau, Lý Duy Nguyên liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mình. Hiện tại vẻ mặt hắn cực kỳ ôn nhu còn có hơi mỉm cười, hắn để mặt nàng tuý ý quan sát.

Hắn lại nghe thấy giọng nói run run mơ hồ của nàng, nàng gọi hắn: " Ca ca?" Lý Duy Nguyên nghe nàng gọi mình vội vàng đáp lại: " Ừ, ta đây."

Sau đó Lý Lệnh Uyển lại cất tiếng gọi hắn một lần nữa: " Ca ca."

Lý Duy Nguyên vẫn kiên nhẫn đáp lời nàng: " Ta ở đây."

Bỗng nhiên nàng bật khóc nhanh tiến về phía Lý Duy Nguyên, đưa đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn, nàng tựa khuôn mặt mình vào nơi hỏm cổ hắn, nức nở nói: " Người ấy, người nữ nhân ấy, bà ta đã chết rồi."

Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi trên cổ hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn đưa tay ôm chặt lấy cơ thể của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng: " Ta biết. Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua hết rồi. Có ca ca ở đây, ta nhất định sẽ không để bất kì việc gì làm tổn hại đến muội."

Khi nghe những lời nói của Lý Duy Nguyên thì động tác của nàng có chút dừng lại, giọng nói nức nở vừa rồi cũng mềm mại hơn một chút vang lên: " Ca ca, muội rất sợ. Muội, muội nằm mơ thấy bà ta muốn tới đây lấy mạng của muội. Muội, muội còn mơ thấy ca ca cắt đầu lưỡi của muội, huynh còn vì Tam tỷ mà nhẫn tâm giết chết muội. Ca ca, muội sợ đau lắm, muội không muốn chết đâu."

Nói tới đây, nước mắt nàng lại tuôn rơi càng khóc lóc thảm thương hơn, đến mức không thể nói nên lời.

Lý Duy Nguyên là một người thông minh, tất nhiên hắn sẽ biết được nàng đây chính là đang nói dối.

Nhưng khi hắn thấy nàng khóc thê lương như vậy, còn ở bên tai mình gọi từng tiếng ca ca, nàng nói rằng nàng sợ hãi, nàng không muốn chết, thì làm sao hắn còn có tâm trạng nào mà nghi ngờ những việc nàng che giấu?

Dù hắn biết nàng đang cố tình che giấu sự thật, nhất định hắn cũng sẽ không truy hỏi nàng nữa, hơn nữa cho dù nàng đã đào sẵn cái hố này thì hắn khẳng định bản thân sẽ không có chút do dự nào liền nhảy vào, chỉ cần nàng muốn là được.

Sau đó hắn càng ôm chặt Lý Lệnh Uyển vào lòng, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đầy đau lòng, lại nhẹ giọng nói: " Đồ ngốc, sinh mệnh của muội còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của bản thân ta. Ca ca làm sao đành lòng cắt đầu lưỡi của muội, lại còn vì kẻ khác mà giết chết muội? Ca ca chỉ muốn bảo vệ muội cả đời, ca ca tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào có thể xúc phạm đến muội. Sau này không cần phải sợ ca ca, có được không? Hả?"

Hắn đang dỗ ngọt nàng như một đứa trẻ. Thực ra bộ dạng của nàng lúc này giống như một đứa trẻ vậy, nàng còn tựa vào lòng hắn khóc thút tha thút thít.



Bởi vì Lý Lệnh Uyển hiểu rõ Lý Duy Nguyên vẫn rất dễ mềm lòng, mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của nàng.

Hơn nữa từ sau sự việc của Đỗ Thị, nàng cũng đã suy nghĩ, nàng không còn cách nào ở trước mặt hắn nói dối để lừa gạt bắn được nữa.

Cho nên bây giờ nàng cứ giả vờ khóc lóc một chút, khiến hắn trở nên mềm lòng một chút, sau đó sẽ từ từ nói rõ với hắn sự việc đêm hôm đó.

Kỳ thật Lý Lệnh Uyển chỉ là đang áp dụng biện pháp chủ động tấn công. Thế nên nàng không đợi Lý Duy Nguyên mở lời hỏi trước, chính nàng sẽ mở miệng nói trước.

Nàng vừa khóc thút thít vừa nói: " Đêm đó từ chỗ của ca ca trở về, bỗng nhiên muội ngửi được một mùi hoa lạ muội muốn tìm xem rốt cuộc đó là mùi hương của loại hoa nào. Kết quả là vì trời quá tối muội bị lạc đường không hiểu làm sao muội lại đi lạc đến chỗ tiểu viện ấy. Trước kia muội chưa bao giờ nhìn thấy tiểu viện ấy trong lòng có chút tò mò liền đi vào trong xem thử. Nhưng muội không ngờ tới bên trong đó lại có người ở, hơn nữa lúc muội bước vào phòng thì cái người nữ nhân kia không hiểu vì điều gì mà lại xông tới bóp cổ của muội. Cũng may lúc đó ca ca đến kịp thời cứu muội bằng không có lẽ muội đã sớm chết rồi."

Nàng lại hít mũi hai cái liền ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên, hỏi: "Ca ca, vì sao buổi tối hôm ấy huynh cũng đi tới nơi đó vậy? Huynh đến lúc nào thế? Còn nữa, người nữ nhân kia là ai, huynh có biết không?"

Lý Duy Nguyên sau khi nghe nàng nói xong, ngăn không được trong lòng thầm cười mắng yêu nàng một tiếng tiểu nha đầu.

Kỳ thật khi nãy nàng vừa mới tỉnh lại, hắn nhìn ra được nàng thật sự rất sợ hãi chứ không phải là giả vờ.

Nhưng sau khi nàng co ro ngồi trong góc giường bình tĩnh lại, chắc hẳn nàng đã nghĩ thông suốt một vài việc, cho nên nàng lo lắng hắn sẽ hỏi nàng chuyện buổi tối hôm đó.

Vì thế nàng mới lên tiếng hỏi trước, bởi vì nàng đang lo lắng sợ hắn đã nghe hết những lời nói của nàng nói với Đỗ Thị.

Tất nhiên nàng không muốn để cho hắn biết được rồi, vì vậy mới tương kế tựu kế giả vờ yếu đuối khóc lóc kể lể với hắn.

Nhưng tiểu nha đầu này cũng thực sự thông minh, nàng nói những lời nói đó có bốn phần giả sáu phần là thật, nếu là người bình thường khi nghe thấy chỉ sợ rằng đã bị nàng lừa gạt.

Hơn nữa nàng nói những điều đó không chỉ đơn thuần là đang thử hắn, mà nàng còn đem những sự lo lắng trong lòng mình nói ra, trước tiên là nàng muốn giải thích với hắn, sau đó lại bắt đầu truy hỏi hắn.

Nhất thời trong lòng Lý Duy Nguyên có chút tức giận với nàng, hắn hận không thể lật người nàng lại đánh vào mông nàng một cái, theo sau đánh tới hai bàn tay của nàng.

Nàng như vậy chính là không tin tưởng hắn, nếu nàng bằng lòng kể hết những việc nàng giấu giếm trong lòng cho hắn biết rõ thì tốt rồi. Nhưng nàng vẫn cố tình che giấu không nói ra còn sợ hắn biết được một vài việc gì nữa chứ.

Tất nhiên Lý Duy Nguyên cũng hiểu rõ, hiện tại Lý Lệnh Uyển vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, nếu hắn cứ truy hỏi nàng, hoặc nói ra bản thân mình đã biết được một số việc, chỉ sợ rằng nàng lại sẽ như con thỏ nhỏ sau khi bị kinh sợ liền chạy mất.

Hơn nữa nàng cũng chẳng còn bao giờ chịu thân thiết với hắn nữa. Dù sao nàng đã cố tình giả vờ như vậy thì tạm thời hắn cứ giả vờ hồ đồ theo nàng thôi.

Lý Duy Nguyên vẻ mặt bình tĩnh trả lời nàng: " Đêm hôm đó Tiểu Phiến đến tìm ta, Tiểu Phiến nói muội có chuyện quên nói cho ta biết nên đã quay lại tìm ta, còn bảo Tiểu Phiến trở về trước. Nhưng Tiểu Phiến trước sau cũng không yên tâm, Tiểu Phiến lo lắng muội sẽ lạc đường, cho nên Tiểu Phiến cầm đèn lồng đi đến chỗ của ta tìm muội. Chỉ là sau khi đến đây, Tiểu Phiến mới biết muội không trở lại đây. Vì vậy ta cùng Tiểu Phiến còn có Cẩn Ngôn vô cùng lo lắng, thế nên bọn ta liền vội vàng đi khắp nơi tìm muội. Khi đó vừa lúc ta đi tới chỗ tiểu viện kia, bỗng nhiên nghe bên trong truyền đến tiếng hét của muội, ta liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào nhưng không mở cửa được, lúc ấy trong lòng ta vô cùng lo lắng nên vội trèo tường vào. Sau khi ta tiến vào thì liền nhìn thấy người nữ nhân kia đang bóp cổ muội, ta nhanh chóng tiến đến cứu muội. Còn sự việc sau đó, chắc muội đều đã biết."

Nói tới đây, giọng nói của hắn hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng có chút ảm đạm, nói tiếp: " Ngay cả người nữ nhân kia là ai, ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà đêm đó, haizz, ta chỉ là vô tình đẩy bà ta đập đầu trúng tường, bà ta liền như vậy, như vậy mà chết."

Sau đó giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt toàn là bi thương, nói: " Uyển Uyển, ta, ta đã giết người. Muội có phải là rất sợ ta đúng không?"

Nghe xong câu hỏi của Lý Duy Nguyên, trong lòng nàng cũng có chút bối rối. Tất nhiên nàng hiểu rõ, nếu đêm đó Lý Duy Nguyên không nghe thấy nàng và Đỗ Thị đã nói những gì với nhau là một chuyện tốt.

Nhưng hiện tại nàng nghe thấy hắn nói rõ ràng như vậy có chút không tin. Mà vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh chẳng giống như đang giả bộ, nàng lại càng không tin tưởng.

Rõ ràng hắn biết Đỗ Thị là mẫu thân của mình, chỉ vì hắn muốn cứu nàng mới sơ ý đẩy ngã Đỗ Thị, khiến cho Đỗ Thị đập đầu vào tường mà chết.

Cho nên khi hắn nói đến việc lỡ tay giết chết Đỗ Thị thật sự vẻ mặt hắn cực kỳ đau thương, hai mắt lại còn rưng rưng. Nhưng bởi vì hắn sợ nàng biết Đỗ Thị là ai cho nên mới cố gắng chịu đựng sự thương tâm đó mà nói với nàng rằng hắn không biết Đỗ Thị.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình thật hồ đồ. Chỉ là khi nàng nhìn thấy bộ dạng khổ sở cùng thương tâm này của hắn, ngăn không được xúc động liền đưa tay vỗ vào mu bàn tay hắn, trấn an hắn: " Ca ca, huynh không cần quá tự trách bản thân. Huynh, huynh cũng chỉ bởi vì cứu muội mới sơ ý giết người thôi. Nếu thật sự có báo ứng thì việc này cứ báo ứng trên người muội, việc đó không liên quan gì tới huynh cả. Huynh cũng không cần tự trách bản thân mình làm gì."

Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên lại đưa tay ôm chặt nàng vào lòng. Hiện tại trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu thật sự thế gian này có thần linh thì bọn họ cứ báo ứng việc này lên người hắn đi, chỉ cần Uyển Uyển của hắn vĩnh viễn sống tốt là đủ rồi.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình sắp không thở nổi, vì nàng bị hắn ôm nàng quá chặt. Lập tức nàng giơ tay vỗ trên vai hắn, rồi nói: " Ca ca, huynh muốn ôm chết muội sao."

Sau khi nghe nàng nói xong vội thả lỏng vòng tay.Tiếp đến lại đưa mắt nhìn nàng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói với nàng: " Uyển Uyển, đừng sợ ca ca nữa. Ca ca tuyệt đối không bao giờ làm việc gì gây thương tổn cho muội đâu.

Nếu hắn đã nghiêm túc hứa hẹn với mình như vậy, trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Kỳ thật vừa rồi khi nàng ngồi co ro trong góc giường đã suy nghĩ rất cẩn thận, tuy rằng kết cục của Đỗ Thị vẫn giống như trong truyện gốc, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn có nhiều điểm không giống trong truyện.

Thứ nhất Lý Duy Nguyên cố ý giết Đỗ Thị là vào năm hắn mười bốn tuổi. Hơn nữa bởi vì Đỗ Thị thường xuyên trách mắng cùng đánh đập hắn, cho nên trong thâm tâm hắn trở nên vặn vẹo biến thái không muốn chịu đựng những đòn roi đó nữa, vì vậy mới sinh ra ý định giết chết Đỗ Thị.

Nhưng hiện tại hắn vì cứu nàng mới vô ý khiến Đỗ Thị chết, điều đó không phải là hắn cố ý muốn giết chết Đỗ Thị, với lại hắn năm nay đã mười chín tuổi, thời gian việc này xảy ra chẳng còn giống như trong truyện nữa.

Còn thứ hai là về cái chết của Hoạ Bình, bởi vì trong truyện khoảng thời gian mà Hoạ Bình chết đi cũng là thời điểm nguyên thân này chết, Hoạ Bình chết là do Lý Duy Nguyên ban cho một chén thuốc độc, bắt Hoạ Bình uống.

Mà lúc này, Họa Bình lại chết sớm hơn dự kiến, nàng ta nhảy giếng tự tử cũng chẳng còn giống y như trong truyện gốc.

Cho nên việc Đỗ Thị chết, có lẽ chỉ là một việc ngoài ý muốn chắc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, như vậy cũng chứng minh có thể kết cục sau này của nàng chẳng giống như trong truyện gốc đâu.

Lý Lệnh Uyển hoàn toàn yên tâm nhưng nàng chợt nghĩ lại, làm sao nàng có thể thử Lý Duy Nguyên được đây.

Bởi vì nàng không xác định được việc đêm đó Lý Duy Nguyên có chắc là không nghe thấy nàng cùng Đỗ Thị nói về thân thế của hắn hay không, cũng không biết hắn nghe được ít hay nhiều.

Bất quá hiện tại khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, có lẽ hắn thật sự không nghe thấy những lời nói đó đâu.

Nếu hắn nghe thấy chắc chắn giờ phút này, khi hắn đã biết nàng cùng hắn không có quan hệ huyết thống nào với nhau, bọn họ cũng chẳng phải là đường huynh muội ruột thịt nữa, thì hắn sẽ không đối xử tốt với nàng như bây giờ.

Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Lệnh Uyển càng tin chắc hắn không nghe thấy. Hơn nữa lúc này bên ngoài phòng đã được thắp đèn sáng trưng, ánh sáng chiếu vào bên trong phòng khiến nàng cũng cảm thấy bớt sợ hãi hơn một chút, cả thân thể đều buông lỏng. Sau đó nàng liền cảm thấy đói bụng.

Dù sao nàng đã hôn mê hai ngày, trong bụng đều không còn hột cơm nào để tiêu hoá được nữa. Tiếp đến nàng liền lên tiếng: " Ca ca, muội đói bụng." Theo sau nàng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên, giọng nói nũng nịu: " Muội muốn ăn cháo gà."

Lý Duy Nguyên nghe nàng kêu đói bụng, hắn liền lên tiếng kêu Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc tiến vào phân phó các nàng thắp đèn trong phòng lên, rồi bảo các nàng ta đem cháo gà đến đây.

Sau khi Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc nhìn thấy bộ dạng tươi tỉnh của Lý Lệnh Uyển, bọn họ thầm nghĩ, có lẽ bệnh tình của tiểu thư đã tốt hơn cho nên trong lòng bọn họ vô cùng vui mừng, trên mặt đều tươi cười.

Tiểu Phiến nhanh chóng thắp hai cây đèn trong phòng, còn Tiểu Ngọc đi ra ngoài lấy cháo gà mang đến đây. Lúc này Lý Duy Nguyên liền cầm chén thuốc trên bàn lên, đưa tới trước mặt nàng, rồi nói: " Uyển Uyển, uống thuốc đi."

Trong khi Lý Lệnh Uyển hôn mê còn theo bản năng không chịu uống thốc, huống hồ chi hiện tại nàng đã tỉnh lại thì làm sao chịu uống nó chứ.

Cho nên nàng nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng mình, giọng nói ồm ồm từ phía sau bàn tay trắng mịn của nàng truyền ra: " Ngửi mùi thôi đã biết đắng rồi, uống vào chắc chắn càng đắng hơn. Muội không uống đâu."



Lý Duy Nguyên cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn vẫn phải nhẫn nại yêu cầu nàng uống thuốc: " Thuốc đắng dã tật. Uống đi, muội ngoan ngoãn uống thuốc thì mới khỏi bệnh. Ngoan nào, mau uống thuốc đi."

Cuối cùng dưới sự bắt ép của Lý Duy Nguyên, thì Lý Lệnh Uyển đánh tìm cách đánh lạc hướng hắn. Nàng liền chỉ tay vào trong chén thuốc nhìn hắn, giọng điệu ghét bỏ nói: " Không có muỗng thì muội uống như thế nào? Ca ca, huynh bị ngốc à. Tại sao khi cầm chén thuốc đến đây lại không chịu lấy theo cái muỗng?"

Nghe nàng hỏi xong, Lý Duy Nguyên có chút xấu hổ cúi đầu nhìn đến chén thuốc đó.

Cần muỗng làm cái gì chứ? Chẳng phải hai ngày qua hắn đều dùng miệng móm thuốc cho nàng sao, tất nhiên là không cần dùng đến muỗng rồi.

Nhưng hắn không biết giải thích thế nào cho nàng, chẳng lẽ hắn phải nói hai ngày qua ta toàn dùng miệng móm thuốc cho nàng sao?

Nghĩ đến việc mình dùng miệng móm thuốc cho nàng, trong lòng Lý Duy Nguyên ngăn không được sự rung động.

Cái lưỡi của nàng thật mềm, trơn truông tựa như ngọc. Dù có mùi vị của thuốc đắng cũng không tài nào giảm bớt đi sự mê hoặc của nó, thật là khiến người ta vô cùng lưu luyến mà.

Chỉ là hiện tại Lý Lệnh Uyển đã tỉnh rồi, tạm thời hắn không còn thể dùng phương pháp đó móm thuốc cho nàng nữa, vì thế hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Lý Lệnh Uyển liền đưa tay sở chén thuốc nhanh chóng rút tay về, nói: " Chén thuốc này đã nguội rồi, làm sao uống được nữa? Ca ca, muội không uống đâu."

Lý Duy Nguyên thấy nàng cứ tìm cách trốn tránh việc uống thuốc, hắn cũng đành phải thỏa hiệp thôi.

Cho nên hắn cầm chén thuốc giao cho Tiểu Phiến, còn phân phó nàng ta hâm nóng lại, theo sau hắn quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển nói: " Chờ muội dùng bữa tối xong thì uống thuốc cũng được." Nghe hắn nói xong, Lý Lệnh Uyển âm thầm bĩu môi.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi sau khi ăn cháo gà xong sẽ tìm cách tống cổ Lý Duy Nguyên trở về tiểu viện của hắn.

Chờ khi hắn rời khỏi thì chẳng còn ai ép nàng uống thuốc nữa. Nhưng thật đáng tiếc, Lý Duy Nguyên đâu dễ bị nàng lừa gạt như vậy.

Cho nên khi nàng ăn cháo gà xong liền vội vàng nói với hắn rằng, ca ca hai ngày này đã vất vả rồi, dù sao bệnh tình của muội cũng đã tốt hơn, ca ca huynh mau trở về nghỉ ngơi đi.

Nhưng khi Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong vẫn cứ ngồi yên không có ý định rời đi. Hắn còn ngước nhìn nàng một cái, sau đó từ từ lên tiếng: " Đợi muội uống xong thuốc ta sẽ đi."

Theo sau hắn liền kêu Tiểu Phiến mang chén thuốc đã được hâm nóng đến đây. Lúc này Lý Lệnh Uyển thầm mắng chửi hắn, nàng còn trừng mắt với hắn, nếu thật sự ánh mắt này có chứa kim châm chắc có lẽ trên người hắn sớm đã bị đâm nhiều nhát.

Bất quá Lý Duy Nguyên vẫn như cũ ngồi yên ở mép giường, hắn còn bưng chén thốc đến trước mặt nàng, cười nói: " Nếu muội không uống hết chén thuốc này thì ta sẽ không rời khỏi đây."

Lý Lệnh Uyển lại hung hăng liếc hắn một cái, liền đưa tay nhận chén thuốc từ trong tay hắn, nàng cắn răng nhắm mắt, bộ dạng cầm chén thuốc kia của nàng tựa như một tráng sĩ trước khi bị hành quyết không sợ chết vậy, theo sau nàng nhanh chóng đưa lên miệng uống cạn một hơi.

Chờ sau khi uống thuốc xong, liền đưa cái chén không đến trước mặt Lý Duy Nguyên, tức giận nói: " Hiện giờ huynh có thể an tâm đi rồi chứ? Muội muốn nghỉ ngơi."

Sau đó Lý Duy Nguyên cũng nhanh tay nhận lại cái chén không, lại vươn người đến chỗ nàng, trên mặt hắn nở nụ cười ôn hoà giơ tay bỏ vào trong miệng nàng một thứ.

Lập tức Lý Lệnh Uyển hoảng sợ, nàng đang muốn hỏi hắn đã cho nàng ăn cái gì thì chợt cảm nhận trong miệng mình có mùi vị ngọt ngọt.

Theo sau nàng liền thấy Lý Duy Nguyên lấy từ trong tay áo mình ra một hộp sứ màu xanh, nhét vào tay nàng, cười nói: " Mứt hoa quả của Thải Nguyệt Trai đấy."

Thải Nguyệt Trai chính là cửa tiệm nổi danh nhất kinh thành về bán mứt hoa quả, chỉ một hộp mứt nhỏ thôi cũng đã rất đắt.

Bất quá Lý Lệnh Uyển cũng không có ý định khách khí với Lý Duy Nguyên, cho nên nàng liền nhận lấy, còn cười xán lạn với hắn.

Lý Duy Nguyên lại cẩn thận dặn dò nàng vài câu, theo sau hắn mới nói một câu nữa mới chịu quay người rời đi, hắn bảo rằng ngay mai ta sẽ đến thăm muội.

Chỉ là lúc hắn sắp rời đi liền đưa mắt nhìn đến Tiểu Phiến, ý bảo Tiểu Phiến ra ngoài một chút. Mà Tiểu Phiến sau khi nhìn thấy ánh mắt ám chỉ này của hắn, nàng ta cũng vội vàng ra ngoài, cung kính hỏi: " Xin hỏi đại thiếu gia có gì phân phó?"

Giờ phút này vẻ mặt hắn không hề có nửa điểm ôn nhu như vừa rồi đối với Lý Lênh Uyển, mà ngược lại hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm.

" Tuy rằng hiện tại Uyển Uyển đã tỉnh lại, nhìn muội ấy rất khỏe nhưng chỉ e rằng sau khi ngủ sẽ lại nằm mơ thấy ác mộng. Buổi tối ngươi cùng Tiểu Ngọc hãy ngủ gần giường của muội ấy, hai ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu muội ấy có nằm mơ thấy ác mộng đến khóc thất thanh thì nhớ kỹ phải nhanh đến xem muội ấy. Còn nếu muội ấy có điểm nào bất thường thì phải nhanh chóng báo cho ta." Tiểu Phiến nghe xong liền vội vàng đáp ứng.

Lý Duy Nguyên còn dặn dò một câu: " Buối tối trong phòng của muội ấy phải thắp hai cây đèn không được thổi tắt chúng đi. Bởi vì buổi tối sau khi muội ấy giật mình tỉnh lại chắc chắn sẽ rất sợ bóng tối."

Tiểu Phiến cũng nhanh chóng đáp ứng. Sau khi hắn cẩn thận dặn dò nàng ta một số chuyện khác thì mới an tâm rời đi.

Kỳ thật lúc Lý Lệnh Uyển hôn mê hắn vẫn luôn thúc trục suốt bên cạnh nàng một tấc không rời. Nhưng hiện tại nàng đã tỉnh lại, còn mở miệng kêu hắn trở về nếu hắn còn ở lại, chỉ sợ nàng sẽ lại sinh nghi như vậy thì không tốt.

Cho nên tạm thời hắn trở về nơi ở của mình trước, chờ ngày mai lại đến thăm nàng.

Chỉ là trong lòng hắn trước sau vẫn cảm thấy lo lắng cho Lý Lệnh Uyển, vì vậy cả đêm hắn đều ngủ không ngon giấc còn mấy lần giật mình tỉnh dậy.

Đến sáng hôm sau hắn nhanh dùng bữa sáng, vội vàng đi đến Di Hoà Viện thăm nàng. Chỉ là khi sắp đến nơi, hẳn lại nhìn thấy có một nha hoàn đang dẫn một người hướng về phía Di Hoà Viện của Lý Lênh Uyển. Hẳn nhanh chân tiến lên thì thấy người nọ chính là Lương Phong Vũ.

Hôm nay Lương Phong Vũ hình như trao chuốt hơn thường ngày, trên người hắn đang mặc một bộ y phục mới tinh màu xanh ngọc, trên hông còn đeo một đai lưng làm từ bạc càng tô điểm cho dáng người cao ráo của hắn ta.

Lúc này nha hoà kia đã nhìn thấy Lý Duy Nguyên, nàng vội hành lễ với hắn, còn gọi một tiếng đại thiếu gia.

Lương Phòng Vũ cũng chắp tay hành lễ, xưng hô hắn một tiếng Lý đại ca. Theo sau Lý Duy Nguyên cũng khách sáo đáp lễ với Lương Phong Vũ.

Hắn nhìn đến nha hoàn kia, mở miệng hỏi nàng ta: " Ngươi đang dẫn Lương thế tử đi đâu vậy?" Khi nghe hắn hỏi xong, nàng ta cũng nhanh chóng trả lời: " Là lão thái thái sai nô tì dẫn Lương thế tử đến chỗ của Tứ tiểu thư."

Lương Phong Vũ cũng vội vàng mở miệng giải thích: " Ta nghe nói Uyển, à, Lý tiểu thư bị nhiễm phong hàn mấy ngày rồi còn chưa khỏi bệnh, trong lòng ta vô cùng lo lắng cho nên hôm nay mới quyết định đến đây thăm nàng. Vừa rồi ta đã đến bái kiến lão thái thái cũng đã nói rõ ý định của mình, vì vậy lão thái thái đã đồng ý, thế nên lão thái thái mới kêu nha hoàn dẫn ta đến chỗ của Lý tiểu thư."

Tất nhiên Lương Phong Vũ hiểu rõ, Lý Duy Nguyên không vui mừng khi thấy hắn ta thân cận với Lý Lệnh Uyển.

Bởi vậy lúc này hắn mới nói những lời này vì muốn cho Lý Duy Nguyên biết đây chính là do lão thái thái đã đồng ý cho hắn đến thăm Lý Lệnh Uyển, thì làm sao Lý Duy Nguyên còn dám gây khó dễ cho hắn được nữa.

Quả thực sau khi Lý Duy Nguyên nghe Lương Phong Vũ nói xong, hắn hơi nhướng mày ánh mắt nhìn Lương Phong Vũ cũng có vài phần lạnh lùng.

———————-//—-//———————

* Tác giả có lời muốn nói: Ảnh đế cùng ảnh hậu diễn xuất quá tài tình!!!

* Lời Editor: cái bạn Lương thế tử kia chẳng phải đối thủ của Nguyên ca đâu, nhưng mấy chương sau đối thủ nặng kí của Nguyên ca mới xuất hiện nhiều. À mà cái con bạch liên hoa Lý Lệnh Yến kia mấy chương sau cũng có nhiều đất diễn hơn rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Gái Của Gian Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook