Chương 50: Tình cảm huynh muội
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Trên đời này có một loại người được gọi là con nhà người ta, bọn họ học hành giỏi giang, tính tình thì ngoan ngoãn, không hề có một khuyết điểm nào cả, giống như Lý Lệnh Yến vậy.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy cả ngày hôm nay, à mà nói đúng hơn là suốt một buổi học hôm nay, nàng cùng Lý Lệnh Kiều, còn có cả Lý Lệnh Quyên toàn là bị Lý Lệnh Yến ngược.
Dù là lễ nghi, thêu thùa, hay cầm nghệ thì tất cả các môn Lý Lệnh Yến đều giỏi, giỏi đến mức một người nghiêm khắc như Hỉ ma ma cũng phải khen ngợi nàng ta một tiếng.
Ngay cả nữ phu tử dạy thêu thùa cũng không cần bàn đến, sau khi tan học nữ phu tử còn kêu Lý Lệnh Yến ở lại, bởi vì nữ tử muốn cùng nàng ta thảo luận về vấn đề thêu thùa.
Lý Lệnh Uyển...
Lý Lệnh Kiều...
Lý Lệnh Quyên có vẻ rất thích người tỷ tỷ này, vừa tan học nàng ta liền thân thiết gọi Lý Lệnh Yến một tiếng Tam tỷ. Thậm chí nàng ta cũng không quay về nơi ở của mình mà quyết định ở lại cùng Lý Lệnh Yến, theo như nàng ta nói bởi vì nàng ta cũng muốn ngồi lại học hỏi kỹ thuật thêu thùa của bọn họ.
Vì thế Lý Lệnh Uyển và Lý Lệnh Kiều cùng nhau rời khỏi phòng học. Tuy rằng đêm qua tâm trạng của Lý Lệnh Uyển vô cùng tệ, nàng chỉ muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu vào chết cho xong, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh lại nàng liền cảm thấy nhân sinh vẫn còn nhiều điều tươi đẹp.
Cho nên nàng phải cố gắng tiếp tục sống thật tốt không thể vì chút khó khăn trước mắt mà bỏ cuộc. Nàng tin tưởng một tương lai tươi sáng đang chờ đợi mình ở phía trước. Vốn nàng cũng không phải là một con người quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng chẳng có tài nghệ gì nổi bật, có thể nhìn lên nàng không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không có ai bằng mình.
Mặc dù Lý Lệnh Yến có nổi bật ra sao thì chuyện này đối với nàng cũng không quan trọng. Dường như Lý Lệnh Kiều không yêu thích Lý Lệnh Yến cho lắm.
Bởi vì khi Lý Lệnh Kiều nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ôm một lò sưởi nhỏ ở trong tay, vẻ mặt bình thản đi ở phía trước, vì thế nàng ta liền hừ lạnh một tiếng, mở miệng âm dương quái khí nói: " Không ngờ Lý Lệnh Yến đối với tất cả các môn lại đều am hiểu như vậy, đến cả các vị phu tử cũng yêu thích tỷ ấy. Hiện giờ trong mắt bọn họ chỉ chú ý đến mỗi tỷ ấy, vì thế ta và ngươi chỉ có thể âm thầm hâm mộ. Có phải trong lòng ngươi cũng không ưa thích cũng như chán ghét tỷ ấy không?"
Lý Lệnh Uyển nghe nàng ta nói thế, liền quay đầu lại nhìn nàng ta, vẻ mặt Lý Lệnh Uyển bình thản cười nói: " Núi này cao sẽ có núi khác có hơn, tại sao ta phải chán ghét tỷ ấy kia chứ?"
" Ngươi nói như vậy chẳng qua là đang tự an ủi bản thân mình mà thôi," Lý Lệnh Kiều hừ nhẹ, " Nhưng ta chính là không thích tỷ ấy."
Đối với việc Lý Lệnh Kiều không yêu thích Lý Lệnh Yến thì nàng có thể hiểu rõ.
Dù sao Lý Lệnh Kiều cũng chỉ là một đứa bé, tất nhiên không thích người khác nổi bật hơn mình, hơn nữa mọi người chỉ tập trung chú ý vào Lý Lệnh Yến thì lại càng làm nàng ta không vui.
Cho nên mỗi ngày nàng ta chỉ biết dồn tâm tư hờn dỗi Lý Lệnh Yến, xem ra hiện giờ nàng ta cũng không còn tâm trí đâu kiếm chuyện với Lý Lệnh Uyển, ngược lại nàng ta sẽ dồn hết tâm trí tìm cách đối phó với Lý Lệnh Yến.
Nghĩ đến đây Lý Lệnh Uyển cảm thấy vui vẻ hơn, có thể việc Lý Lệnh Yến trở về cũng không phải là một việc không tốt, ít nhất sau này Lý Lệnh Kiều sẽ không còn ở sau lưng nàng giở trò nữa, xem ra cũng là một chuyện tốt.
Chờ sau khi nàng cùng Lý Lệnh Kiều ai đi đường nấy, lúc này nàng cũng không muốn trở về Di Hoà Viện, nàng quyết định đến Lạc Mai Cư thăm Chu Thị.
Sau đó nàng liền đi đến Lạc Mai Cư, khi nàng đến đã thấy Chu Thị đang ngồi trên giường gỗ, trong tay cầm một khung thêu đang thêu thùa gì đó.
Chu Thị thấy Lý Lệnh Uyển đến vội buông khung thêu trong tay xuống, theo sau vẫy tay gọi nàng đi qua đó.
Lý Lệnh Uyển nhanh chân đi đến chỗ Chu Thị ngồi xuống, nàng âm thầm quan sát Chu Thị.
Tuy rằng sắc mặt của Chu Thị đã đỡ tiều tụy hơn hôm qua, nhưng tinh thần vẫn còn chưa ổn định lắm, hơn nữa đôi mắt còn sưng như vậy, có lẽ do tối qua đã khóc rất nhiều nhìn bộ dạng của Chu Thị thật khiến người ta cảm thấy buồn lòng thay Chu Thị
Thải Vi dâng trà lên, nàng ta còn cầm một hộp đen mạ vàng mở ra bên trong chính là các loại mứt hoa quả.
Chu Thị vừa bảo Lý Lệnh Uyển ăn mứt hoa quả, vừa nói với nàng: " Mẫu thân biết trong lòng con đang lo lắng cho ta, nhưng con yên tâm đêm qua ta đã suy nghĩ thông suốt rồi."
Tiếp đến Chu Thị khẽ thở dài, quay đầu nhìn bầu trời âm u ở bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ta coi như trượng phu của mình đã chết, ta không muốn phải đau lòng thêm nữa."
Nàng ta quay lại nhìn Lý Lệnh Uyển, vẻ mặt ôn hoà nói: " Huống chi mẫu thân còn có con. Có một nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, ta còn muốn để ý đến những việc khác làm gì?"
Những lời nói này của Chu Thị khiến Lý Lệnh Uyển cực kỳ cảm động. Nàng liền ngồi sát vào Chu Thị. Dựa đầu vào vai nàng ta, nhẹ giọng nói: " Đúng vậy, mẫu thân, người đừng để tâm những việc đó nữa. Mặc kệ bọn họ như thế nào, chỉ cần hai mẫu tử chúng ta sống thật tốt là được rồi."
Đêm qua nàng cũng đã cẩn thận suy nghĩ đến việc nếu Lý Tu Bách muốn hoà li với Chu Thị có thể sẽ khó thực hiện được.
Bởi vì hiện tại nhà mẹ đẻ của Chu Thị đã không còn ai mà Lý phủ này ai cũng biết chuyện đó, cho dù trong tay của Chu Thị cũng có một chút ít của hồi môn đủ để nàng ta sinh sống qua ngày, nhưng nếu để việc ấy truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ về Lý gia như thế nào?
Nàng hiểu Chu Thị vốn không phải là một người kiên cường liệu nàng ta có thể bỏ ngoài tai những lời người khác dị nghị hay không.
Hơn nữa sau khi rời khỏi đây Chu Thị chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm thì biết làm gì kiếm sống, nếu như nàng ta bị những đám lưu manh bên ngoài ức hiếp thì sao.
Nếu Chu Thị cùng Lý Tu Bách hoà li, dù nàng có muốn cùng Chu Thị rời khỏi Lý phủ e rằng sẽ không được.
Bởi vì nàng mang họ Lý, mặc dù Lý Tu Bách không vui mừng khi có nữ nhi như nàng nhưng vì mặt mũi của Lý gia và lão thái thái, tất nhiên hắn ta cũng sẽ không đồng ý để nàng đi theo Chu Thị.
Cho dù có đem việc đó đến quan phủ kiện cáo cũng không thể được, bởi vì đầu năm nay đã ban hành luật lệ mới phàm là hài tử mang họ của phụ thân thì không thể rời khỏi cùng mẫu thân của mình, mà nàng lại là hậu duệ của Lý gia thì bọn họ tuyệt đối sẽ dùng luật lệ đó để nàng không thể đi cùng Chu Thị được.
Đến lúc đó Chu Thị chỉ có một thân một mình thì phải làm sao? Biết đâu nàng ta sẽ nghĩ đến việc đi đến am ni cô thanh đăng cổ phật cả đời này. Nếu nàng ta gặp phải cái am ni cô không sạch sẽ, vậy cũng coi như sống không bằng chết.
Cho nên Lý Lệnh Uyển nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách phải để Chu Thị ở lại Lý phủ này mà thôi.
Chỉ cần nàng có thể bảo vệ tốt vị trí chính thê cho Chu Thị thì cả đời nàng ta không phải chịu khổ sở nữa.
Hơn nữa trong truyện gốc nàng từng viết về việc đại nha hoàn bên cạnh Tôn Lan Y cùng Lý Tu Bách có gian tình, hắn ta lại làm cho đại nha hoàn đó mang thai, chỉ cần để đại nha hoàn đó mang thai chính tháng mười ngày sinh ra một đứa con, đến lúc đó nàng sẽ tìm cách để đứa con đó ghi vào danh nghĩa của Chu Thị, để Chu Thị dốc lòng dạy dỗ nó thì về già Chu Thị cũng có người chăm sóc.
Vì thế vẫn có câu thơ nói rất đúng " Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."
Bất luận dù ở hoàn cảnh khốn khổ đến đâu chúng ta phải tin tưởng đây chỉ là tạm thời, tất cả mọi việc đều sẽ có cách giải quyết, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
Sau khi Chu Thị nghe Lý Lệnh Uyển nói như thế, trong lòng nàng ta cũng trở nên ấm áp, vẻ mặt u buồn cũng tươi sáng hơn một chút.
Tiếp đến nàng ta lại cầm khung thêu đặt trên bàn lên, đưa cho Lý Lệnh Uyển xem: " Gần đây mẫu thân nhàn rỗi nên muốn làm cho con một đôi giày. Con thấy hoa hải đường này có đẹp không?"
Lý Lệnh Uyển cũng nhìn đến chúng, trên khung thêu là một tấm vải lụa hồng nhạt bên trên còn có một đóa hoa hải đường đang thêu dang dở.
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển không thể nói là nó không đẹp. Vì thế nàng làm nũng với Chu Thị nói: " Mẫu thân, con còn muốn người làm cho con một bộ váy trên đó thêu một đóa hoa hải đường nữa được không? Chờ đến mùa xuân, con liền mặc bộ váy đó và mang đôi hài này thì thật tuyệt biết bao."
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển biết để làm một bộ váy thêu hoa hải đường rất mệt và cũng tốn thời gian, nhưng nàng vốn muốn tìm việc gì đó cho Chu Thị làm, hy vọng Chu Thị sẽ không suy nghĩ những chuyện lung tung để khiến bản thân buồn phiền.
Đối với yêu cầu này của nàng, tất nhiên Chu Thị sẽ đồng ý. Chu Thị cẩn thận tỉ mỉ hỏi nàng thích dạng váy nào màu sắc ra sao, Lý Lệnh Uyển cùng ngồi bên cạnh trả lời từng chút một.
Sau đó Chu Thị giữ nàng lại dùng bữa tối, khi dùng bữa xong hai mẫu tử bọn họ trò chuyện với nhau một lúc lâu. Lúc này Lý Lệnh Uyển mới cáo từ cùng Chu Thị, nàng dẫn Tiểu Phiến bước ra cửa.
Vẫn như thường lệ Chu Thị sẽ tiễn nàng ra khỏi cửa viện, nhìn bóng nàng khuất xamthì mới xoay người trở về phòng, cũng kêu nha hoàn đóng cửa viện.
Nhưng hiện tại Lý Lệnh Lệnh Uyển không lập tức trở về Di Hoà Viện, nàng suy nghĩ lại muốn đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Dù sao mấy ngày gần đây phu tử dạy Văn học
đã nghỉ, cho nên đám người Lý Duy Nguyên không còn đến học đường học nữa.
Cũng nhiều ngày nàng chưa gặp hắn không biết hắn như thế nào rồi, trong lòng nàng cũng có chút nhớ hắn, vì vậy nàng muốn đến thăm hắn.
Sau khi nàng và Tiểu Phiến đứng trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên, Tiểu Phiến liền tiến lên gõ cửa.
Một lúc sau Cẩn Ngôn đã nhanh chóng đến mở cửa, hắn t nhìn thấy nàng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hơn nữa trời cũng đã khuya, nhiều ngày qua thời tiết về đêm thường trở lạnh ai ngờ đến lúc này các nàng sẽ đến đây.
Lý Duy Nguyên còn không ngờ rằng nàng sẽ đến đây, vì thế khi hắn nhìn thấy nàng vẻ mặt cũng có chút chút kinh ngạc.
Hắn liền buông quyển sách trong tay xuống, vội vàng tiến đến hỏi nàng: " Tại sao giờ này muội còn đến đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hôm qua khi hắn thấy đám người Lý Tu Bách vừa trở về, thái độ của Lý Tu Bách đối với Chu Thị cùng Lý Lệnh Uyển vô cùng lạnh nhạt, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng, hắn sợ những việc này sẽ khiến nàng uất ức không vui.
" Cũng không có chuyện gì đâu." Lý Lệnh Uyển vừa lên tiếng vừa cởi áo choàng đưa cho Tiểu Phiến, rồi nàng lại nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Chỉ là nhiều ngày qua muội không gặp ca ca, trong lòng có chút nhớ huynh, cho nên sau khi muội đến thăm mẫu thân xong, tiện đường đến đây gặp mặt ca ca một chút."
Lạc Mai Cư của Chu Thị nằm cách tiểu viện yên tĩnh của Lý Duy Nguyên một đoạn khá xa, hai chữ tiện đường này dường như...
Nhưng khi nghe thấy nàng vì nhớ hắn mà đến đây, cũng không màng trời tối và thời tiết lạnh giá, trong lòng hắn cảm thấy mừng như điên.
Bất quá mấy năm qua hắn đã học cách không thể hiện sắc mặt ra ngoài, cho nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng qua là đôi mắt của hắn càng trở nên sáng hơn.
Lý Lệnh Uyển đi tới trước thư án của hắn, đưa tay cầm quyển sách hắn đang xem lên, sau đó nàng ngẩng đầu hỏi: " Ca ca, mấy ngày nay huynh chỉ ở mãi trong phòng đọc sách thôi sao?"
" Ừ." Lý Duy Nguyên gật đầu, hắn liền nhấc chân đi tới chỗ nàng đứng bên cạnh nàng. Dáng người nàng nhỏ xinh, hiện tại hai người đứng gần nhau, nàng chỉ đứng tới ngực của hắn thôi.
Chợt hắn nhớ tới ngày hôm qua lúc mình ôm Lý Lệnh Uyển, đầu nàng dựa vào lồng ngực mình, hai tay mềm mại của nàng ôm chặt eo mình, chóp mũi cũng chỉ toàn hương thơm của nàng....
Đột nhiên cơ thể hắn có chút khô nóng, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy bực bội.
Rốt cuộc vì sao trong đầu hắn lại có thể có những suy nghĩ không trong sáng như thế? Tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng hiểu vốn dĩ tình cảm hắn dành cho Lý Lệnh Uyển, không phải là tình cảm huynh muội, nhưng trước mắt mọi người bọn họ chính là đường huynh muội ruột thịt, nhưng tại sao hắn lại có những ý nghĩa xấu xa như thế với nàng?
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển làm sao hiểu được trong nội tâm của Lý Duy Nguyên đang giằng xé như thế nào chứ, nàng chỉ nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên thật đúng là tài giỏi nha.
Dù gì phu tử dạy văn học cũng đã nghỉ, các thiếu gia trong Lý phủ cũng được nghỉ đông sớm.
Cho nên Lý Duy Lăng khi nghỉ học cũng không lo tới chuyện đọc sách nữa, hắn ta mỗi ngày chỉ có suy nghĩ hôm nay đi đâu chơi ngày mai tụ tập đàn đúm ở chỗ nào.
Với lại Lý Duy Lăng còn trẻ tuổi đã đỗ cử nhân, thế nên có rất nhiều người nịn nọt hắn ta, vì vậy bên ngoài hắn ta càng kết giao nhiều bằng hữu, hắn ta còn nói dối với lão thái thái rằng, hẹn bạn hữu ra ngoài đối ẩm thơ ca cho kỳ thi Xuân sắp tới.
Mà lão thái thái nghe xong, tất nhiên cũng cao hứng, bà ta liền cho phép hắn ta đi, còn sợ hắn ta không đủ bạc dùng còn lén đưa thêm bạc trợ cấp cho hắn ta nữa.
Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng đọc sách, còn có bộ dạng không màng thế sự bên ngoài. Lý Lệnh Uyển nhìn hắn như thế, trong lòng càng cảm thấy khâm phục hắn hơn, nhưng nàng cũng khá lo lắng cho hắn.
Ngươi nghĩ rằng bản thân đang sống trong thời nguyên thủy sao. Không thể cả đời ở một mình như thế phải đi ra ngoài giao thiệp đi chứ.
Hơn nữa mỗi ngày cứ nhốt mình trong phòng đọc sách, thời gian quá lâu cũng không tốt nói không chừng sau này học hành nhiều quá khiến cả con người trở nên ù lì thì sao.
Nếu như học thức của ngươi quá uyên thâm, lại nói những lời cao siêu với ta, khiến cho ta không tài nào hiểu được lại thì khổ.
Cho nên vẫn nên phải ra ngoài thư giãn thôi, chứ cứ mãi học hành như máy móc sợ một ngày sẽ phản tác dụng biến ngươi thành đần độn mất.
Sau khi trong đầu có ý nghĩ như thế, Lý Lệnh Uyển liền hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh có muốn ra bên ngoài chơi không?"
Dù sao Lý phủ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn cũng có hoa viên, nhưng cứ đi hoài một chỗ sẽ sinh cảm giác nhàm chán, lâu lâu đi ra ngoài dạo chơi cũng tốt mà.
Lý Duy Nguyên liền hướng mắt nhìn nàng, hỏi: " Uyển Uyển, muội muốn đi đâu chơi?"
Hiện tại hắn đang cố gắng khống chế những dao động trong lòng mình, bằng không hắn làm sao dám nhìn thẳng Lý Lệnh Uyển như vậy.
Bất quá một khi tâm tư đã trội dậy thì không phải nói muốn khống chế nó là có thể làm được, cho dù hắn cố gắng đè nén tình cảm sai trái này cách mấy thì cũng vô dụng, chỉ cần nhìn thấy Lý Lệnh Uyển hắn lại cảm thấy dao động.
Đặc biệt là lúc này ánh nến chiếu vào gương mặt nàng, càng khiến nàng trở nên xinh đẹp sáng chói, kiều diễm động lòng người.
Lý Duy Nguyên lập tức dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài, không dám nhìn thẳng vào nàng nữa. Hắn sợ nhìn nàng càng nhiều thì trong lòng hắn lại càng xao động hơn.
Lý Lệnh Uyển cũng không chú ý đến sự khác thường này của Lý Duy Nguyên, nàng chỉ đang nhíu mày suy tư.
Bởi vì vừa rồi Lý Duy Nguyên hỏi nàng muốn đi đến nơi nào chơi, bất thình lình nàng cũng không nghĩ ra địa điểm cho nên nàng trở nên ngu ngơ.
Nàng từ khi xuyên vào đây đến bây giờ, ngày ngày nàng đều chỉ quanh quẩn trong Lý phủ này chưa hề đặt chân đi ra ngoài lần nào.
Có đôi khi ngẫu nhiên đi cùng lão thái thái đến miếu thắp hương mà thôi, kể cả những ngày lễ tết nàng cũng chỉ đi lanh quanh trong phủ, không ra ngoài thì làm sao biết được những địa điểm đi chơi nào cơ chứ.
Nhưng vừa nãy nghe Lý Duy Nguyên hỏi như vậy, trong lòng nàng cũng có một chút hứng thú về việc đi chơi này.
Nàng phải cố suy nghĩ xem có chỗ nào thú vị để đi không, hơn nữa tốt nhất chỗ đó lão thái thái cũng không đi cùng được.
Bởi vì mỗi lần có lão thái thái ở bên cạnh, nàng phải tỏ vẻ đoan trang, thuỳ mị đúng thật là gò bó, nàng chỉ muốn đi đến nơi nào mà bản thân có thể tự do thoải mái chơi đùa mà thôi.
Vì thế nàng liền ngẩng đầu hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, chúng ta thật sự có thể ra bên ngoài chơi sao?"
Lúc này Lý Duy Nguyên mới quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt nàng sáng lấp lánh tựa như những vì sao trên bầu trời vậy.
Lý Duy Nguyên cảm thấy bản thân dường như bị cuốn hút vào đó. Hắn có chút hoảng loạn liền quay đầu đi, hai tay bối rối nắm chặt.
Sau một lúc giọng nói hắn có chút lãnh đạm nói với nàng: " Nếu muội muốn, tất nhiên là có thể."
Vừa rồi hắn phải cố gắng không chế tâm trí mình không được suy nghĩ lung tung, cho nên giọng nói có chút lãnh đạm.
Ngược lại Lý Lệnh Uyển lại rất cao hứng, không chú ý tới việc này, nàng thật hưng phấn nói: " Muội phải làm cách nào mới có thể đi ra ngoài? Tổ mẫu sẽ đồng ý sao? Còn nữa ngoài trời lại còn có tuyết rơi, khắp nơi đều phủ đầy tuyết trong kinh thành còn có chỗ nào để du ngoạn chứ?"
Lý Duy Nguyên vẫn hướng mắt nhìn ra bóng đêm đen bên ngoài cửa phòng như cũ, nhưng hắn vẫn trả lời nàng: " Hai ngày sau muội hãy đến chỗ tổ mẫu nói, muội muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút, chắc có lẽ tổ mẫu sẽ không phản đối đâu. Nếu tổ mẫu lo lắng muội một mình ra ngoài không an toàn, thì muội cứ nói muội sẽ kêu ta đi cùng, như vậy tổ mẫu cũng không còn lý do nào từ chối nữa. Muội cùng đừng nhọc lòng suy nghĩ trong kinh thành này có chỗ nào để du ngoạn hay không, cái này cứ để ta lo."
Có lẽ sau sự việc của Lý Tu Bách, trong lòng lão thái thái cũng cảm thấy có chút áy náy cùng thương xót đối với Lý Lệnh Uyển, cho nên chỉ cần hai ngày sau Lý Lệnh Uyển đề ra yêu cầu này với bà, thì chắc chắn bà sẽ không phản đối đâu.
" Tại sao muội phải đi ra ngoài cùng với ca ca?" Lý Lệnh Uyển trong lòng có hơi thất vọng. Kỳ thật nàng chỉ muốn đi một mình ra ngoài chơi thôi. Nếu không có nơi nào thú vị để đi, thì ra ngoài hóng gió cũng được mà, đó cũng là cách giải sầu tốt nhất.
" Muội không có ý định đi cùng ta sao?" Lúc này Lý Duy Nguyên đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hơi nguy hiểm, "Vậy muội muốn ra ngoài cùng ai?"
Đột nhiên hắn trầm mặc làm không khí xung quanh cũng lạnh lẽo nhìn hắn thật sự rất đáng sợ. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Mấy năm nay Lý Duy Nguyên vẫn luôn cực kỳ yêu thương nàng, hắn luôn chiều theo ý nàng, trước mặt nàng hắn không bao giờ có sắc mặt đó, cho nên đôi khi nàng cũng quên mất cái người trước mắt này, tương lai chính là tể tướng đại nhân một người hành sự cực kỳ ngoan độc cùng tàn nhẫn.
Ngay lập tức Lý Lệnh Uyển bất chợt lùi về sau một bước, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn chằm chằm Lý Duy Nguyên không dám lên tiếng.
Lúc này Lý Duy Nguyên mới phản ứng lại, hắn vội thu lại sắc mặt lạnh như băng của mình, tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy vai Lý Lệnh Uyển, liền nhẹ nhàng nói: " Uyển Uyển, ca ca doạ muội sợ rồi sao?"
Sắc mặt Lý Lệnh Uyển vẫn trắng bệch như cũ, nàng nhấp môi không nói gì. Lý Duy Nguyên liền than nhẹ một tiếng, sau đó hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.
Hắn đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực thì cảm xúc dao động ngày càng mãnh liệt hơn, giống như có thứ gì đó đập vào trái tim hắn. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý định táo bạo.
Hắn sẽ không để Lý Lệnh Uyển gả cho bất kì kẻ nào hết, dù có phải dùng thân phận huynh trưởng để ở bên cạnh nàng cả đời cũng được.
Hơn nữa hắn cũng không có ý định thành thân cùng ai. Hắn sẽ làm một vị huynh trưởng yêu thương nàng nhất, bảo vệ nàng sống tốt cả đời. Như vậy là đủ rồi, còn những chuyện khác hắn đều không quan tâm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn liền tỳ cằm nhẹ trên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói với nàng: " Uyển Uyển, đừng sợ ta, vĩnh viễn cũng không phải sợ ta. Ca ca đời này đều sẽ yêu thương che chở cho muội."
Lý Lệnh Uyển suy tư một lúc, nàng thò đầu ra từ trong lồng ngực của hắn, nói: " Vâng." Giờ khắc này bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác giống như nàng cùng Lý Duy Nguyên sẽ sống nương tựa nhau cả đời vậy, trong lòng nàng có một chút đau xót nha.
Khi nghe câu trả lời này của nàng, trong lòng Lý Duy Nguyên bình tâm lại không ít. Tiếp đến hắn quyết tâm đem Lý Uyện ra khỏi lồng ngực mình, phân phó Cẩn Ngôn đem một cái đèn lồng đến đây hắn muốn đưa Lý Lệnh Uyển trở về.
Hôm này trời không trăng không sao gió đêm thổi qua những cành cây vang lên từng tiếng xào xạt. Lý Duy Nguyên một tay cầm đèn lồng, một tay nắm lấy bàn tay của Lý Lệnh Uyển, dẫn nàng trở về Di Hoà Viện.
Khi đến trước cửa viện hắn nhìn thấy nàng cùng Tiểu Phiến đã bước vào trong, thì hắn mới an tâm xoay người chậm rãi trở về.
Lý Duy Nguyên còn nhớ rõ, trong thời khắc u ám nhất của cuộc đời, chính Lý Lệnh Uyển đã cầm đèn lồng chiếu sáng cho hắn, cho nên cả đời này hắn chỉ nguyện vì nàng mà tỏa sáng.
Sau một giấc mơ hỗn độn, sáng sớm tỉnh giấc hắn cảm thấy dưới hạ thân của mình có một chút ẩm ướt cùng lạnh lẽo. Hắn ngồi yên trên giường suy tư một lúc, hắn nhanh thay một chiếc quần khác.
Hắn lại gọi Cẩn Ngôn đem nước đến cho mình rửa mặt, sau khi ăn sáng xong hắn liền ngồi xuống thư án luyện chữ.
Luyện chữ có thế giúp con người ta bình tâm tĩnh khí, bởi vì lúc xưa mỗi lần trong lòng hắn có chuyện không vui liền sẽ luyện chữ, chẳng hiểu tại sao hôm nay dù có luyện chữ như thế nào, thì trong lòng hắn vẫn bực bội như cũ, hắn hoàn toàn không thể nào bình tâm tĩnh khí như ngày thường được.
Cuối cùng hắn đành đặt cây bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn con thỏ chặn giấy kia đến xuất thần. Nhìn một lúc hắn liền cầm lên ngắm nghía.
Hắn liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe giọng nói của Cẩn Ngôn vang lên: " Tứ tiểu thư, người đến sao?"
Hôm nay là ngày nghỉ cố định mà lão thái thái đã định ra, cho nên nàng không cần đến học đường. Lúc xưa cứ tới ngày nghỉ Lý Lệnh Uyển liền đến chỗ hắn chơi, sau này hắn cũng quen với việc này nhưng hiện tại khi nghe nàng đến hắn lại cảm thấy hoảng hốt cùng bối rối.
Thời tiết trở lạnh cho nên con thỏ chặn giấy trong lòng bàn tay hắn cũng hơi lạnh.
Lúc này hắn lại nghe được giọng nói vui vẻ của Lý Lệnh Uyển vàng lên: " Cẩn Ngôn, ca ca của ta đâu?"
Lý Duy Nguyên nghe được giọng nói này, trái tim trong lồng ngực càng đập nhanh hơn. Hắn hoảng loạn đem con thỏ chặn giấy trong tay ném trên thư án, lại nhanh đẩy ghế ra đứng lên, nhưng bởi vì quá luống cuống không cẩn thận đầu gối đụng vào cạnh thư án, vì đau quá hắn khẽ rên một tiếng. Thì lúc này Lý Lệnh Uyển đã mở cửa phòng bước vào.
Sau khi nàng bước vào đã nhìn thấy những trang giấy bị vò nát ném khắp nơi trên mặt đất.
" Ca ca, huynh làm sao vậy?" Vẻ mặt nàng cực kỳ hoảng hốt, nàng ngồi xổm xuống nhặt những trang giấy đó lên mở ra xem, sau đó nàng ngẩng đầu hỏi hắn: " Đây đều là giấy mà huynh đã viết sai sao?"
Hôm nay nàng mặc y phục có màu hồng nhạt hoa văn thêu tinh xảo trên vạt áo, trên tóc còn cày một cây trâm hình con bướm, điểm thêm những hạt châu nhỏ khi nàng ngẩng đầu thì chúng cũng đong đưa theo nhìn thật là sinh động.
Lý Duy Nguyên không dám nhìn nàng, hắn có chút hoảng hốt liền quay đầu đi hướng khác. Hôm qua trong giấc mơ nàng nằm dưới thân người hắn, vẻ mặt nàng ửng hồng kiều mị làm sao, mỗi lần hắn động thân nàng liền mềm giọng kêu ca ca...
Lúc này Lý Lệnh Uyển đã đem những tờ giấy bị vò nát xếp ra phẳng phiu đặt lên thư án, lại hỏi hắn: " Ca ca, huynh hôm nay làm sao vậy? Muội nhớ rõ lúc trước huynh là người viết chữ đẹp nhất đến cả các phu tử đều phải khen huynh một tiếng, nói là vừa nhìn thấy đã biết huynh là người cực kỳ bình tĩnh, nhưng vừa rồi muội có xem qua hình như những chữ đó có chút nóng vội có phải không?"
Nàng vừa hỏi như vậy, Lý Duy Nguyên cảm thấy tai mình có chút nóng lên. Hắn họ nhẹ một tiếng, hàm hồ trả lời: " Chỉ là tối qua ta ngủ không ngon nên tâm tình mới không tốt vậy thôi." Sau đó lại hỏi tiếp: " Muội đến tìm ta có chuyện gì?"
Lý Lệnh Uyển nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ cười nói: " Muội mới vừa đến Thế An Đường tìm tổ mẫu, nói rằng hôm nay muội muốn ra ngoài dạo chơi để giải sầu, lúc đầu tổ mẫu không đồng ý, nói rằng muội một mình ra cửa tổ mẫu không yên tâm, nhưng muội nhanh chóng nói có ca ca đi cùng muội, tổ mẫu liền đồng ý, chỉ dặn dò muội nhớ trở về sớm một chút. Ca ca, hiện tại chúng ta sẽ đi đâu chơi vậy?"
Thật vất vả lắm Lý Lệnh Uyển mới có thể đi ra ngoài chơi một lần, cho nên nàng cảm thấy cực kỳ cao hứng, vì thế nàng cười tươi như hoa.
———————//——//—————————
Ôi làng nước ơi!! Nguyên ca mộng xuân rồi kìa
Lý Lệnh Uyển cảm thấy cả ngày hôm nay, à mà nói đúng hơn là suốt một buổi học hôm nay, nàng cùng Lý Lệnh Kiều, còn có cả Lý Lệnh Quyên toàn là bị Lý Lệnh Yến ngược.
Dù là lễ nghi, thêu thùa, hay cầm nghệ thì tất cả các môn Lý Lệnh Yến đều giỏi, giỏi đến mức một người nghiêm khắc như Hỉ ma ma cũng phải khen ngợi nàng ta một tiếng.
Ngay cả nữ phu tử dạy thêu thùa cũng không cần bàn đến, sau khi tan học nữ phu tử còn kêu Lý Lệnh Yến ở lại, bởi vì nữ tử muốn cùng nàng ta thảo luận về vấn đề thêu thùa.
Lý Lệnh Uyển...
Lý Lệnh Kiều...
Lý Lệnh Quyên có vẻ rất thích người tỷ tỷ này, vừa tan học nàng ta liền thân thiết gọi Lý Lệnh Yến một tiếng Tam tỷ. Thậm chí nàng ta cũng không quay về nơi ở của mình mà quyết định ở lại cùng Lý Lệnh Yến, theo như nàng ta nói bởi vì nàng ta cũng muốn ngồi lại học hỏi kỹ thuật thêu thùa của bọn họ.
Vì thế Lý Lệnh Uyển và Lý Lệnh Kiều cùng nhau rời khỏi phòng học. Tuy rằng đêm qua tâm trạng của Lý Lệnh Uyển vô cùng tệ, nàng chỉ muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu vào chết cho xong, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh lại nàng liền cảm thấy nhân sinh vẫn còn nhiều điều tươi đẹp.
Cho nên nàng phải cố gắng tiếp tục sống thật tốt không thể vì chút khó khăn trước mắt mà bỏ cuộc. Nàng tin tưởng một tương lai tươi sáng đang chờ đợi mình ở phía trước. Vốn nàng cũng không phải là một con người quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng chẳng có tài nghệ gì nổi bật, có thể nhìn lên nàng không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không có ai bằng mình.
Mặc dù Lý Lệnh Yến có nổi bật ra sao thì chuyện này đối với nàng cũng không quan trọng. Dường như Lý Lệnh Kiều không yêu thích Lý Lệnh Yến cho lắm.
Bởi vì khi Lý Lệnh Kiều nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ôm một lò sưởi nhỏ ở trong tay, vẻ mặt bình thản đi ở phía trước, vì thế nàng ta liền hừ lạnh một tiếng, mở miệng âm dương quái khí nói: " Không ngờ Lý Lệnh Yến đối với tất cả các môn lại đều am hiểu như vậy, đến cả các vị phu tử cũng yêu thích tỷ ấy. Hiện giờ trong mắt bọn họ chỉ chú ý đến mỗi tỷ ấy, vì thế ta và ngươi chỉ có thể âm thầm hâm mộ. Có phải trong lòng ngươi cũng không ưa thích cũng như chán ghét tỷ ấy không?"
Lý Lệnh Uyển nghe nàng ta nói thế, liền quay đầu lại nhìn nàng ta, vẻ mặt Lý Lệnh Uyển bình thản cười nói: " Núi này cao sẽ có núi khác có hơn, tại sao ta phải chán ghét tỷ ấy kia chứ?"
" Ngươi nói như vậy chẳng qua là đang tự an ủi bản thân mình mà thôi," Lý Lệnh Kiều hừ nhẹ, " Nhưng ta chính là không thích tỷ ấy."
Đối với việc Lý Lệnh Kiều không yêu thích Lý Lệnh Yến thì nàng có thể hiểu rõ.
Dù sao Lý Lệnh Kiều cũng chỉ là một đứa bé, tất nhiên không thích người khác nổi bật hơn mình, hơn nữa mọi người chỉ tập trung chú ý vào Lý Lệnh Yến thì lại càng làm nàng ta không vui.
Cho nên mỗi ngày nàng ta chỉ biết dồn tâm tư hờn dỗi Lý Lệnh Yến, xem ra hiện giờ nàng ta cũng không còn tâm trí đâu kiếm chuyện với Lý Lệnh Uyển, ngược lại nàng ta sẽ dồn hết tâm trí tìm cách đối phó với Lý Lệnh Yến.
Nghĩ đến đây Lý Lệnh Uyển cảm thấy vui vẻ hơn, có thể việc Lý Lệnh Yến trở về cũng không phải là một việc không tốt, ít nhất sau này Lý Lệnh Kiều sẽ không còn ở sau lưng nàng giở trò nữa, xem ra cũng là một chuyện tốt.
Chờ sau khi nàng cùng Lý Lệnh Kiều ai đi đường nấy, lúc này nàng cũng không muốn trở về Di Hoà Viện, nàng quyết định đến Lạc Mai Cư thăm Chu Thị.
Sau đó nàng liền đi đến Lạc Mai Cư, khi nàng đến đã thấy Chu Thị đang ngồi trên giường gỗ, trong tay cầm một khung thêu đang thêu thùa gì đó.
Chu Thị thấy Lý Lệnh Uyển đến vội buông khung thêu trong tay xuống, theo sau vẫy tay gọi nàng đi qua đó.
Lý Lệnh Uyển nhanh chân đi đến chỗ Chu Thị ngồi xuống, nàng âm thầm quan sát Chu Thị.
Tuy rằng sắc mặt của Chu Thị đã đỡ tiều tụy hơn hôm qua, nhưng tinh thần vẫn còn chưa ổn định lắm, hơn nữa đôi mắt còn sưng như vậy, có lẽ do tối qua đã khóc rất nhiều nhìn bộ dạng của Chu Thị thật khiến người ta cảm thấy buồn lòng thay Chu Thị
Thải Vi dâng trà lên, nàng ta còn cầm một hộp đen mạ vàng mở ra bên trong chính là các loại mứt hoa quả.
Chu Thị vừa bảo Lý Lệnh Uyển ăn mứt hoa quả, vừa nói với nàng: " Mẫu thân biết trong lòng con đang lo lắng cho ta, nhưng con yên tâm đêm qua ta đã suy nghĩ thông suốt rồi."
Tiếp đến Chu Thị khẽ thở dài, quay đầu nhìn bầu trời âm u ở bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ta coi như trượng phu của mình đã chết, ta không muốn phải đau lòng thêm nữa."
Nàng ta quay lại nhìn Lý Lệnh Uyển, vẻ mặt ôn hoà nói: " Huống chi mẫu thân còn có con. Có một nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, ta còn muốn để ý đến những việc khác làm gì?"
Những lời nói này của Chu Thị khiến Lý Lệnh Uyển cực kỳ cảm động. Nàng liền ngồi sát vào Chu Thị. Dựa đầu vào vai nàng ta, nhẹ giọng nói: " Đúng vậy, mẫu thân, người đừng để tâm những việc đó nữa. Mặc kệ bọn họ như thế nào, chỉ cần hai mẫu tử chúng ta sống thật tốt là được rồi."
Đêm qua nàng cũng đã cẩn thận suy nghĩ đến việc nếu Lý Tu Bách muốn hoà li với Chu Thị có thể sẽ khó thực hiện được.
Bởi vì hiện tại nhà mẹ đẻ của Chu Thị đã không còn ai mà Lý phủ này ai cũng biết chuyện đó, cho dù trong tay của Chu Thị cũng có một chút ít của hồi môn đủ để nàng ta sinh sống qua ngày, nhưng nếu để việc ấy truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ về Lý gia như thế nào?
Nàng hiểu Chu Thị vốn không phải là một người kiên cường liệu nàng ta có thể bỏ ngoài tai những lời người khác dị nghị hay không.
Hơn nữa sau khi rời khỏi đây Chu Thị chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm thì biết làm gì kiếm sống, nếu như nàng ta bị những đám lưu manh bên ngoài ức hiếp thì sao.
Nếu Chu Thị cùng Lý Tu Bách hoà li, dù nàng có muốn cùng Chu Thị rời khỏi Lý phủ e rằng sẽ không được.
Bởi vì nàng mang họ Lý, mặc dù Lý Tu Bách không vui mừng khi có nữ nhi như nàng nhưng vì mặt mũi của Lý gia và lão thái thái, tất nhiên hắn ta cũng sẽ không đồng ý để nàng đi theo Chu Thị.
Cho dù có đem việc đó đến quan phủ kiện cáo cũng không thể được, bởi vì đầu năm nay đã ban hành luật lệ mới phàm là hài tử mang họ của phụ thân thì không thể rời khỏi cùng mẫu thân của mình, mà nàng lại là hậu duệ của Lý gia thì bọn họ tuyệt đối sẽ dùng luật lệ đó để nàng không thể đi cùng Chu Thị được.
Đến lúc đó Chu Thị chỉ có một thân một mình thì phải làm sao? Biết đâu nàng ta sẽ nghĩ đến việc đi đến am ni cô thanh đăng cổ phật cả đời này. Nếu nàng ta gặp phải cái am ni cô không sạch sẽ, vậy cũng coi như sống không bằng chết.
Cho nên Lý Lệnh Uyển nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách phải để Chu Thị ở lại Lý phủ này mà thôi.
Chỉ cần nàng có thể bảo vệ tốt vị trí chính thê cho Chu Thị thì cả đời nàng ta không phải chịu khổ sở nữa.
Hơn nữa trong truyện gốc nàng từng viết về việc đại nha hoàn bên cạnh Tôn Lan Y cùng Lý Tu Bách có gian tình, hắn ta lại làm cho đại nha hoàn đó mang thai, chỉ cần để đại nha hoàn đó mang thai chính tháng mười ngày sinh ra một đứa con, đến lúc đó nàng sẽ tìm cách để đứa con đó ghi vào danh nghĩa của Chu Thị, để Chu Thị dốc lòng dạy dỗ nó thì về già Chu Thị cũng có người chăm sóc.
Vì thế vẫn có câu thơ nói rất đúng " Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."
Bất luận dù ở hoàn cảnh khốn khổ đến đâu chúng ta phải tin tưởng đây chỉ là tạm thời, tất cả mọi việc đều sẽ có cách giải quyết, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
Sau khi Chu Thị nghe Lý Lệnh Uyển nói như thế, trong lòng nàng ta cũng trở nên ấm áp, vẻ mặt u buồn cũng tươi sáng hơn một chút.
Tiếp đến nàng ta lại cầm khung thêu đặt trên bàn lên, đưa cho Lý Lệnh Uyển xem: " Gần đây mẫu thân nhàn rỗi nên muốn làm cho con một đôi giày. Con thấy hoa hải đường này có đẹp không?"
Lý Lệnh Uyển cũng nhìn đến chúng, trên khung thêu là một tấm vải lụa hồng nhạt bên trên còn có một đóa hoa hải đường đang thêu dang dở.
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển không thể nói là nó không đẹp. Vì thế nàng làm nũng với Chu Thị nói: " Mẫu thân, con còn muốn người làm cho con một bộ váy trên đó thêu một đóa hoa hải đường nữa được không? Chờ đến mùa xuân, con liền mặc bộ váy đó và mang đôi hài này thì thật tuyệt biết bao."
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển biết để làm một bộ váy thêu hoa hải đường rất mệt và cũng tốn thời gian, nhưng nàng vốn muốn tìm việc gì đó cho Chu Thị làm, hy vọng Chu Thị sẽ không suy nghĩ những chuyện lung tung để khiến bản thân buồn phiền.
Đối với yêu cầu này của nàng, tất nhiên Chu Thị sẽ đồng ý. Chu Thị cẩn thận tỉ mỉ hỏi nàng thích dạng váy nào màu sắc ra sao, Lý Lệnh Uyển cùng ngồi bên cạnh trả lời từng chút một.
Sau đó Chu Thị giữ nàng lại dùng bữa tối, khi dùng bữa xong hai mẫu tử bọn họ trò chuyện với nhau một lúc lâu. Lúc này Lý Lệnh Uyển mới cáo từ cùng Chu Thị, nàng dẫn Tiểu Phiến bước ra cửa.
Vẫn như thường lệ Chu Thị sẽ tiễn nàng ra khỏi cửa viện, nhìn bóng nàng khuất xamthì mới xoay người trở về phòng, cũng kêu nha hoàn đóng cửa viện.
Nhưng hiện tại Lý Lệnh Lệnh Uyển không lập tức trở về Di Hoà Viện, nàng suy nghĩ lại muốn đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Dù sao mấy ngày gần đây phu tử dạy Văn học
đã nghỉ, cho nên đám người Lý Duy Nguyên không còn đến học đường học nữa.
Cũng nhiều ngày nàng chưa gặp hắn không biết hắn như thế nào rồi, trong lòng nàng cũng có chút nhớ hắn, vì vậy nàng muốn đến thăm hắn.
Sau khi nàng và Tiểu Phiến đứng trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên, Tiểu Phiến liền tiến lên gõ cửa.
Một lúc sau Cẩn Ngôn đã nhanh chóng đến mở cửa, hắn t nhìn thấy nàng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hơn nữa trời cũng đã khuya, nhiều ngày qua thời tiết về đêm thường trở lạnh ai ngờ đến lúc này các nàng sẽ đến đây.
Lý Duy Nguyên còn không ngờ rằng nàng sẽ đến đây, vì thế khi hắn nhìn thấy nàng vẻ mặt cũng có chút chút kinh ngạc.
Hắn liền buông quyển sách trong tay xuống, vội vàng tiến đến hỏi nàng: " Tại sao giờ này muội còn đến đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hôm qua khi hắn thấy đám người Lý Tu Bách vừa trở về, thái độ của Lý Tu Bách đối với Chu Thị cùng Lý Lệnh Uyển vô cùng lạnh nhạt, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng, hắn sợ những việc này sẽ khiến nàng uất ức không vui.
" Cũng không có chuyện gì đâu." Lý Lệnh Uyển vừa lên tiếng vừa cởi áo choàng đưa cho Tiểu Phiến, rồi nàng lại nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Chỉ là nhiều ngày qua muội không gặp ca ca, trong lòng có chút nhớ huynh, cho nên sau khi muội đến thăm mẫu thân xong, tiện đường đến đây gặp mặt ca ca một chút."
Lạc Mai Cư của Chu Thị nằm cách tiểu viện yên tĩnh của Lý Duy Nguyên một đoạn khá xa, hai chữ tiện đường này dường như...
Nhưng khi nghe thấy nàng vì nhớ hắn mà đến đây, cũng không màng trời tối và thời tiết lạnh giá, trong lòng hắn cảm thấy mừng như điên.
Bất quá mấy năm qua hắn đã học cách không thể hiện sắc mặt ra ngoài, cho nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng qua là đôi mắt của hắn càng trở nên sáng hơn.
Lý Lệnh Uyển đi tới trước thư án của hắn, đưa tay cầm quyển sách hắn đang xem lên, sau đó nàng ngẩng đầu hỏi: " Ca ca, mấy ngày nay huynh chỉ ở mãi trong phòng đọc sách thôi sao?"
" Ừ." Lý Duy Nguyên gật đầu, hắn liền nhấc chân đi tới chỗ nàng đứng bên cạnh nàng. Dáng người nàng nhỏ xinh, hiện tại hai người đứng gần nhau, nàng chỉ đứng tới ngực của hắn thôi.
Chợt hắn nhớ tới ngày hôm qua lúc mình ôm Lý Lệnh Uyển, đầu nàng dựa vào lồng ngực mình, hai tay mềm mại của nàng ôm chặt eo mình, chóp mũi cũng chỉ toàn hương thơm của nàng....
Đột nhiên cơ thể hắn có chút khô nóng, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy bực bội.
Rốt cuộc vì sao trong đầu hắn lại có thể có những suy nghĩ không trong sáng như thế? Tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng hiểu vốn dĩ tình cảm hắn dành cho Lý Lệnh Uyển, không phải là tình cảm huynh muội, nhưng trước mắt mọi người bọn họ chính là đường huynh muội ruột thịt, nhưng tại sao hắn lại có những ý nghĩa xấu xa như thế với nàng?
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển làm sao hiểu được trong nội tâm của Lý Duy Nguyên đang giằng xé như thế nào chứ, nàng chỉ nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên thật đúng là tài giỏi nha.
Dù gì phu tử dạy văn học cũng đã nghỉ, các thiếu gia trong Lý phủ cũng được nghỉ đông sớm.
Cho nên Lý Duy Lăng khi nghỉ học cũng không lo tới chuyện đọc sách nữa, hắn ta mỗi ngày chỉ có suy nghĩ hôm nay đi đâu chơi ngày mai tụ tập đàn đúm ở chỗ nào.
Với lại Lý Duy Lăng còn trẻ tuổi đã đỗ cử nhân, thế nên có rất nhiều người nịn nọt hắn ta, vì vậy bên ngoài hắn ta càng kết giao nhiều bằng hữu, hắn ta còn nói dối với lão thái thái rằng, hẹn bạn hữu ra ngoài đối ẩm thơ ca cho kỳ thi Xuân sắp tới.
Mà lão thái thái nghe xong, tất nhiên cũng cao hứng, bà ta liền cho phép hắn ta đi, còn sợ hắn ta không đủ bạc dùng còn lén đưa thêm bạc trợ cấp cho hắn ta nữa.
Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng đọc sách, còn có bộ dạng không màng thế sự bên ngoài. Lý Lệnh Uyển nhìn hắn như thế, trong lòng càng cảm thấy khâm phục hắn hơn, nhưng nàng cũng khá lo lắng cho hắn.
Ngươi nghĩ rằng bản thân đang sống trong thời nguyên thủy sao. Không thể cả đời ở một mình như thế phải đi ra ngoài giao thiệp đi chứ.
Hơn nữa mỗi ngày cứ nhốt mình trong phòng đọc sách, thời gian quá lâu cũng không tốt nói không chừng sau này học hành nhiều quá khiến cả con người trở nên ù lì thì sao.
Nếu như học thức của ngươi quá uyên thâm, lại nói những lời cao siêu với ta, khiến cho ta không tài nào hiểu được lại thì khổ.
Cho nên vẫn nên phải ra ngoài thư giãn thôi, chứ cứ mãi học hành như máy móc sợ một ngày sẽ phản tác dụng biến ngươi thành đần độn mất.
Sau khi trong đầu có ý nghĩ như thế, Lý Lệnh Uyển liền hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh có muốn ra bên ngoài chơi không?"
Dù sao Lý phủ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn cũng có hoa viên, nhưng cứ đi hoài một chỗ sẽ sinh cảm giác nhàm chán, lâu lâu đi ra ngoài dạo chơi cũng tốt mà.
Lý Duy Nguyên liền hướng mắt nhìn nàng, hỏi: " Uyển Uyển, muội muốn đi đâu chơi?"
Hiện tại hắn đang cố gắng khống chế những dao động trong lòng mình, bằng không hắn làm sao dám nhìn thẳng Lý Lệnh Uyển như vậy.
Bất quá một khi tâm tư đã trội dậy thì không phải nói muốn khống chế nó là có thể làm được, cho dù hắn cố gắng đè nén tình cảm sai trái này cách mấy thì cũng vô dụng, chỉ cần nhìn thấy Lý Lệnh Uyển hắn lại cảm thấy dao động.
Đặc biệt là lúc này ánh nến chiếu vào gương mặt nàng, càng khiến nàng trở nên xinh đẹp sáng chói, kiều diễm động lòng người.
Lý Duy Nguyên lập tức dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài, không dám nhìn thẳng vào nàng nữa. Hắn sợ nhìn nàng càng nhiều thì trong lòng hắn lại càng xao động hơn.
Lý Lệnh Uyển cũng không chú ý đến sự khác thường này của Lý Duy Nguyên, nàng chỉ đang nhíu mày suy tư.
Bởi vì vừa rồi Lý Duy Nguyên hỏi nàng muốn đi đến nơi nào chơi, bất thình lình nàng cũng không nghĩ ra địa điểm cho nên nàng trở nên ngu ngơ.
Nàng từ khi xuyên vào đây đến bây giờ, ngày ngày nàng đều chỉ quanh quẩn trong Lý phủ này chưa hề đặt chân đi ra ngoài lần nào.
Có đôi khi ngẫu nhiên đi cùng lão thái thái đến miếu thắp hương mà thôi, kể cả những ngày lễ tết nàng cũng chỉ đi lanh quanh trong phủ, không ra ngoài thì làm sao biết được những địa điểm đi chơi nào cơ chứ.
Nhưng vừa nãy nghe Lý Duy Nguyên hỏi như vậy, trong lòng nàng cũng có một chút hứng thú về việc đi chơi này.
Nàng phải cố suy nghĩ xem có chỗ nào thú vị để đi không, hơn nữa tốt nhất chỗ đó lão thái thái cũng không đi cùng được.
Bởi vì mỗi lần có lão thái thái ở bên cạnh, nàng phải tỏ vẻ đoan trang, thuỳ mị đúng thật là gò bó, nàng chỉ muốn đi đến nơi nào mà bản thân có thể tự do thoải mái chơi đùa mà thôi.
Vì thế nàng liền ngẩng đầu hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, chúng ta thật sự có thể ra bên ngoài chơi sao?"
Lúc này Lý Duy Nguyên mới quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt nàng sáng lấp lánh tựa như những vì sao trên bầu trời vậy.
Lý Duy Nguyên cảm thấy bản thân dường như bị cuốn hút vào đó. Hắn có chút hoảng loạn liền quay đầu đi, hai tay bối rối nắm chặt.
Sau một lúc giọng nói hắn có chút lãnh đạm nói với nàng: " Nếu muội muốn, tất nhiên là có thể."
Vừa rồi hắn phải cố gắng không chế tâm trí mình không được suy nghĩ lung tung, cho nên giọng nói có chút lãnh đạm.
Ngược lại Lý Lệnh Uyển lại rất cao hứng, không chú ý tới việc này, nàng thật hưng phấn nói: " Muội phải làm cách nào mới có thể đi ra ngoài? Tổ mẫu sẽ đồng ý sao? Còn nữa ngoài trời lại còn có tuyết rơi, khắp nơi đều phủ đầy tuyết trong kinh thành còn có chỗ nào để du ngoạn chứ?"
Lý Duy Nguyên vẫn hướng mắt nhìn ra bóng đêm đen bên ngoài cửa phòng như cũ, nhưng hắn vẫn trả lời nàng: " Hai ngày sau muội hãy đến chỗ tổ mẫu nói, muội muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút, chắc có lẽ tổ mẫu sẽ không phản đối đâu. Nếu tổ mẫu lo lắng muội một mình ra ngoài không an toàn, thì muội cứ nói muội sẽ kêu ta đi cùng, như vậy tổ mẫu cũng không còn lý do nào từ chối nữa. Muội cùng đừng nhọc lòng suy nghĩ trong kinh thành này có chỗ nào để du ngoạn hay không, cái này cứ để ta lo."
Có lẽ sau sự việc của Lý Tu Bách, trong lòng lão thái thái cũng cảm thấy có chút áy náy cùng thương xót đối với Lý Lệnh Uyển, cho nên chỉ cần hai ngày sau Lý Lệnh Uyển đề ra yêu cầu này với bà, thì chắc chắn bà sẽ không phản đối đâu.
" Tại sao muội phải đi ra ngoài cùng với ca ca?" Lý Lệnh Uyển trong lòng có hơi thất vọng. Kỳ thật nàng chỉ muốn đi một mình ra ngoài chơi thôi. Nếu không có nơi nào thú vị để đi, thì ra ngoài hóng gió cũng được mà, đó cũng là cách giải sầu tốt nhất.
" Muội không có ý định đi cùng ta sao?" Lúc này Lý Duy Nguyên đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hơi nguy hiểm, "Vậy muội muốn ra ngoài cùng ai?"
Đột nhiên hắn trầm mặc làm không khí xung quanh cũng lạnh lẽo nhìn hắn thật sự rất đáng sợ. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Mấy năm nay Lý Duy Nguyên vẫn luôn cực kỳ yêu thương nàng, hắn luôn chiều theo ý nàng, trước mặt nàng hắn không bao giờ có sắc mặt đó, cho nên đôi khi nàng cũng quên mất cái người trước mắt này, tương lai chính là tể tướng đại nhân một người hành sự cực kỳ ngoan độc cùng tàn nhẫn.
Ngay lập tức Lý Lệnh Uyển bất chợt lùi về sau một bước, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn chằm chằm Lý Duy Nguyên không dám lên tiếng.
Lúc này Lý Duy Nguyên mới phản ứng lại, hắn vội thu lại sắc mặt lạnh như băng của mình, tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy vai Lý Lệnh Uyển, liền nhẹ nhàng nói: " Uyển Uyển, ca ca doạ muội sợ rồi sao?"
Sắc mặt Lý Lệnh Uyển vẫn trắng bệch như cũ, nàng nhấp môi không nói gì. Lý Duy Nguyên liền than nhẹ một tiếng, sau đó hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.
Hắn đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực thì cảm xúc dao động ngày càng mãnh liệt hơn, giống như có thứ gì đó đập vào trái tim hắn. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý định táo bạo.
Hắn sẽ không để Lý Lệnh Uyển gả cho bất kì kẻ nào hết, dù có phải dùng thân phận huynh trưởng để ở bên cạnh nàng cả đời cũng được.
Hơn nữa hắn cũng không có ý định thành thân cùng ai. Hắn sẽ làm một vị huynh trưởng yêu thương nàng nhất, bảo vệ nàng sống tốt cả đời. Như vậy là đủ rồi, còn những chuyện khác hắn đều không quan tâm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn liền tỳ cằm nhẹ trên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói với nàng: " Uyển Uyển, đừng sợ ta, vĩnh viễn cũng không phải sợ ta. Ca ca đời này đều sẽ yêu thương che chở cho muội."
Lý Lệnh Uyển suy tư một lúc, nàng thò đầu ra từ trong lồng ngực của hắn, nói: " Vâng." Giờ khắc này bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác giống như nàng cùng Lý Duy Nguyên sẽ sống nương tựa nhau cả đời vậy, trong lòng nàng có một chút đau xót nha.
Khi nghe câu trả lời này của nàng, trong lòng Lý Duy Nguyên bình tâm lại không ít. Tiếp đến hắn quyết tâm đem Lý Uyện ra khỏi lồng ngực mình, phân phó Cẩn Ngôn đem một cái đèn lồng đến đây hắn muốn đưa Lý Lệnh Uyển trở về.
Hôm này trời không trăng không sao gió đêm thổi qua những cành cây vang lên từng tiếng xào xạt. Lý Duy Nguyên một tay cầm đèn lồng, một tay nắm lấy bàn tay của Lý Lệnh Uyển, dẫn nàng trở về Di Hoà Viện.
Khi đến trước cửa viện hắn nhìn thấy nàng cùng Tiểu Phiến đã bước vào trong, thì hắn mới an tâm xoay người chậm rãi trở về.
Lý Duy Nguyên còn nhớ rõ, trong thời khắc u ám nhất của cuộc đời, chính Lý Lệnh Uyển đã cầm đèn lồng chiếu sáng cho hắn, cho nên cả đời này hắn chỉ nguyện vì nàng mà tỏa sáng.
Sau một giấc mơ hỗn độn, sáng sớm tỉnh giấc hắn cảm thấy dưới hạ thân của mình có một chút ẩm ướt cùng lạnh lẽo. Hắn ngồi yên trên giường suy tư một lúc, hắn nhanh thay một chiếc quần khác.
Hắn lại gọi Cẩn Ngôn đem nước đến cho mình rửa mặt, sau khi ăn sáng xong hắn liền ngồi xuống thư án luyện chữ.
Luyện chữ có thế giúp con người ta bình tâm tĩnh khí, bởi vì lúc xưa mỗi lần trong lòng hắn có chuyện không vui liền sẽ luyện chữ, chẳng hiểu tại sao hôm nay dù có luyện chữ như thế nào, thì trong lòng hắn vẫn bực bội như cũ, hắn hoàn toàn không thể nào bình tâm tĩnh khí như ngày thường được.
Cuối cùng hắn đành đặt cây bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn con thỏ chặn giấy kia đến xuất thần. Nhìn một lúc hắn liền cầm lên ngắm nghía.
Hắn liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe giọng nói của Cẩn Ngôn vang lên: " Tứ tiểu thư, người đến sao?"
Hôm nay là ngày nghỉ cố định mà lão thái thái đã định ra, cho nên nàng không cần đến học đường. Lúc xưa cứ tới ngày nghỉ Lý Lệnh Uyển liền đến chỗ hắn chơi, sau này hắn cũng quen với việc này nhưng hiện tại khi nghe nàng đến hắn lại cảm thấy hoảng hốt cùng bối rối.
Thời tiết trở lạnh cho nên con thỏ chặn giấy trong lòng bàn tay hắn cũng hơi lạnh.
Lúc này hắn lại nghe được giọng nói vui vẻ của Lý Lệnh Uyển vàng lên: " Cẩn Ngôn, ca ca của ta đâu?"
Lý Duy Nguyên nghe được giọng nói này, trái tim trong lồng ngực càng đập nhanh hơn. Hắn hoảng loạn đem con thỏ chặn giấy trong tay ném trên thư án, lại nhanh đẩy ghế ra đứng lên, nhưng bởi vì quá luống cuống không cẩn thận đầu gối đụng vào cạnh thư án, vì đau quá hắn khẽ rên một tiếng. Thì lúc này Lý Lệnh Uyển đã mở cửa phòng bước vào.
Sau khi nàng bước vào đã nhìn thấy những trang giấy bị vò nát ném khắp nơi trên mặt đất.
" Ca ca, huynh làm sao vậy?" Vẻ mặt nàng cực kỳ hoảng hốt, nàng ngồi xổm xuống nhặt những trang giấy đó lên mở ra xem, sau đó nàng ngẩng đầu hỏi hắn: " Đây đều là giấy mà huynh đã viết sai sao?"
Hôm nay nàng mặc y phục có màu hồng nhạt hoa văn thêu tinh xảo trên vạt áo, trên tóc còn cày một cây trâm hình con bướm, điểm thêm những hạt châu nhỏ khi nàng ngẩng đầu thì chúng cũng đong đưa theo nhìn thật là sinh động.
Lý Duy Nguyên không dám nhìn nàng, hắn có chút hoảng hốt liền quay đầu đi hướng khác. Hôm qua trong giấc mơ nàng nằm dưới thân người hắn, vẻ mặt nàng ửng hồng kiều mị làm sao, mỗi lần hắn động thân nàng liền mềm giọng kêu ca ca...
Lúc này Lý Lệnh Uyển đã đem những tờ giấy bị vò nát xếp ra phẳng phiu đặt lên thư án, lại hỏi hắn: " Ca ca, huynh hôm nay làm sao vậy? Muội nhớ rõ lúc trước huynh là người viết chữ đẹp nhất đến cả các phu tử đều phải khen huynh một tiếng, nói là vừa nhìn thấy đã biết huynh là người cực kỳ bình tĩnh, nhưng vừa rồi muội có xem qua hình như những chữ đó có chút nóng vội có phải không?"
Nàng vừa hỏi như vậy, Lý Duy Nguyên cảm thấy tai mình có chút nóng lên. Hắn họ nhẹ một tiếng, hàm hồ trả lời: " Chỉ là tối qua ta ngủ không ngon nên tâm tình mới không tốt vậy thôi." Sau đó lại hỏi tiếp: " Muội đến tìm ta có chuyện gì?"
Lý Lệnh Uyển nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ cười nói: " Muội mới vừa đến Thế An Đường tìm tổ mẫu, nói rằng hôm nay muội muốn ra ngoài dạo chơi để giải sầu, lúc đầu tổ mẫu không đồng ý, nói rằng muội một mình ra cửa tổ mẫu không yên tâm, nhưng muội nhanh chóng nói có ca ca đi cùng muội, tổ mẫu liền đồng ý, chỉ dặn dò muội nhớ trở về sớm một chút. Ca ca, hiện tại chúng ta sẽ đi đâu chơi vậy?"
Thật vất vả lắm Lý Lệnh Uyển mới có thể đi ra ngoài chơi một lần, cho nên nàng cảm thấy cực kỳ cao hứng, vì thế nàng cười tươi như hoa.
———————//——//—————————
Ôi làng nước ơi!! Nguyên ca mộng xuân rồi kìa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.