Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo
Chương 23: Cháy bỏng yêu thương.
Ngọc Như
02/10/2020
Đã hơn 2 tuần từ hồi giao ước với anh rằng sẽ không bao giờ bỏ học một buổi nào hết. Nói thật thì ở học viện toàn những khóa học cô đã từng học qua, toàn là những thứ làm cô cảm thấy chán chường và mệt mỏi.
Khi buổi học kết thúc, cô nhanh nhẹn sắp xếp cặp vở vào balo. Lướt lướt cái điện thoại trên tay, dán mắt vào cái con số đang nhảy 5h10 kia. Cô bất giác mỉm cười dịu dàng, lại nói một mình. Sắp được gặp anh dâu rồi!
Lúc ấy, cả lớp học ai nấy đều đã về gần hết. Chỉ còn mình cô với sự cô đơn này bủa vây và thế là từ đâu đó xuất hiện một đứa tên con trai bước lại. Theo thói quen của mình, cô lại vừa lướt điện thoại nhắn tin với Thạc Dương vừa lạnh lùng nói
Xin lỗi, tôi không có hứng thú!
Người con trai đó không nói gì, chỉ im lặng một chút lâu rồi mới thỏ thẻ đáp thành lời, chất giọng dịu dàng thanh tao cất lên Xin lỗi nhưng tôi có thể nói chuyện với cô không?
Không tiện! Tặc lưỡi một cái.
Nhưng, tôi có chuyện muốn nói!
Có chuyện gì?... Cô trở nên tức tối rồi ngước lên nhìn.
Một giây muốn té ngửa. Cô trố mắt nhìn cái người con trai có đứng đó. Dáng dấp thư sinh, người nhỏ nhắn xinh xinh, còn đặc biệt hơn là cái gương mặt yêu kiều không vướng một chút bụi trần. Nói chung là đẹp xuất sắc, đẹp đến nổi cô cũng bị lưu mờ. Máu hủ cô lại nổi lên, buộc miệng cô phải bảo rằng Ối cha mẹ ơi, con cái nhà ai mà thụ dữ vậy?
Cậu ta bàng hoàng, ánh mắt có chút ngần ngại đưa về nơi khác. Sau đó cậu ta e thẹn rồi nói giọng nhỏ nhẹ y như con gái Cậu biết tôi là gay sao?
...Cô im lặng trầm ngâm.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. Cậu ta thấy rất sợ hãi một điều gì đó. Sợ cô lại kì thị mình, sợ cô lại hô hào lên rằng cậu chính là gay. Lúc trước cậu bị cô lập vì chuyện này nên giờ nghĩ lại thấy thật sự rất sợ. Không lẽ đến khi lên đại học, cậu cũng không có một người bạn nào chấp nhận cậu là gay sao?. Cậu chỉ muốn sống với chính mình thôi mà...
Thấy cô vẫn im ru không nói tiếng nào, cậu thở dài nói.
Xin lỗi vì đã làm cô khó chịu. Tôi đi đây...
Rồi cậu định bước đi nhưng cô lại kéo áo cậu, đứng dậy theo.
Này, sao cậu lại nói với tôi cậu là gay?
...Vì, tôi muốn làm bạn với cô!
Cô suy nghĩ một chút rồi lại bật cười như con dở hơi.
Sao cậu lại muốn kết bạn với tôi? Cậu không nghĩ tôi kì thị LGBT à?
Cậu lắc đầu, mỉm cười đáp Không. Cô nhìn như thế nào cũng không giống một người kì thị cả. Bởi tôi có thể biết ánh mắt của cô khi bật cười, một ánh mắt tìm ẩn sự thích thú và đồng cảm hơn là kì thị!
Vậy ư! Vậy giờ chúng ta là bạn, tôi tên là Đoàn Sinh. Là cái cô sinh viên truyền thuyết nghỉ học gần cả nữa năm học vì làm biếng đi đây! Cứ gọi tôi là Tiểu Sinh nhé!
Cậu ta ngạc nhiên đến đôi môi mở to hết cỡ Vậy hóa ra cô là tiểu thư danh giá của gia tộc nhà họ Đoàn nổi tiếng nhất nhì với chỉ số IQ cao hơn cả thiên tài ư?
Cô bật cười khanh khách, đưa tay lắc lắc như kiểu ngại ngùng Tôi không nổi như vậy đâu! Còn cậu tên gì?
Tôi tên là Trầm Lăng, tôi ngồi ở sau cách cô 2 dãy bàn. Do chắc cô mới học khoảng 2 tuần nên cô không biết nhiều người nhỉ. Chút cô tôi kết bạn wechat với cô nhé, tôi sẽ gửi ảnh tên từng người ở đây cho cô biết!
Cô nghe thế thì thấy mệt nhừ người, cậu ta làm như vậy không biết để làm gì. Cô cũng đâu cần biết mấy cái tên nhảm nhí đó làm gì, mới học 2 tuần cô cũng đã nắm rõ hết bản tính của từng người trong đây. Toàn là những loại người thích dùng tiền giải quyết mọi chuyện, toàn là những đức bậc con ông cháu cha con nhà giàu từ đâu đó đến chốn Thượng Hải này học. Nam thì ít mà nữ thì toàn mấy cô ả khua môi múa mép thích tạo sự nổi bật. Ước gì cô có thể chạy đến đích hoàn thành hết 4 năm đại học ra trường cho rồi. Chứ ở đây chắc không chịu nổi, kết bạn được vài người mà gây sự chắc cả trường mất.
Tôi không cần đâu, cậu khỏi gửi!
Sao vậy? Cô không thích kết bạn sao?
Không, tôi thích ít bạn hơn là nhiều bạn!
Tại sao? Còn tôi thì thích nhiều bạn hơn là chỉ có vài người bạn! Cậu ngây ngô nói.
Cô đứng đó, ánh mắt nhìn cậu như muốn thiêu rụi Vì tôi ghét bị phản bội!
Cái nhìn đầy gai góc làm cậu giật cả mình. Cô cười tươi Còn nếu cậu không phản bội tôi thì tôi sẽ bám theo cậu dai dẳng suốt đấy!
Nói rồi, cô choàng balo qua vai mình rồi kéo cậu bỏ đi. Trong sân trường của trường học viên hàng không đầy vẻ phong lưu quyền quý, cô kéo tay cậu đi dưới sân trường. Sân trường vắng lặng không một tiếng ồn ào nào, gió chiều của Thượng Hải vẫn lành lạnh vẫn ấm ấm. Cảm giác thật thích làm sao, cứ như được vỗ về khi cô đơn. Hôm nay, cô cũng được kết thêm một người bạn. Mà người đó là một bé thụ xinh xẻo nữa chứ. Mới lúc đầu khi nhìn thấy cậu, cô đã biết chắc định mệnh ông trời đưa đẩy cậu nằm dưới rồi.
Cậu ta có giọng nói ngọt ngào, hành động đáng yêu lại rất biết quan tâm người khác. Cậu ta là con nhà khá giả, do học lực giỏi nên mới có thể bước chân vào trường này. Cậu ta có ước mơ làm cơ trưởng, một ước mơ hồi năm 10 tuổi cho đến bây giờ...Thật sự, đó là ước mơ cháy bỏng nhất mà cậu muốn thực hiện cho bằng được. Cậu khác người khác vô cùng, nói chung. Nhìn cậu, cô có thể biết là người tốt hay sao chỉ qua biểu hiện trên nét mặt.
Vậy nhà trọ cậu ở đâu?
Nhà tôi đi bộ một đoạn là đến ngay. Khi nào rãnh rỗi cứ ghé qua nhà tôi chơi nhé!
Được chứ. Tôi sẽ đến!
Đi một đoạn, cô thấy Thạc Dương đang đứng đó. Hôm nay anh cực kì điển trai, mặc bộ quần áo vest đen trông thật phong độ. Thấy cô, anh lại nhẹ nhàng đi lại. Khuôn mặt soái ca không góc chết ngước nhìn, lời lẽ có chút ấm áp Sao giờ mới ra?
À, tôi có chút chuyện nên đi ra sớm một chút!
Rồi lại nhìn sang bên kia, anh lại hỏi Ai vậy?
A Lăng thấy anh thì ngại ngùng đỏ mặt, đôi mắt lại lộ nét vui vẻ. Cúi đầu trông vô cùng ngốc nghếch chỉ để chào hỏi Em chào anh, em tên là Trầm Lăng, là bạn mới quen của Đoàn Sinh ạ!
Rồi lại ghé sát vào tai cô Bạn trai của cô hả?
Cô nghe thế thì bật cười, nổi cả gai óc theo. Cô lắc đầu cười nhạt nhẽo, nói lớn.
Anh ấy là chị dâu tương lai của tôi đó. Là người tôi đã kể nãy giờ cho cậu đấy. Tên Thạc Nhất Dương, 21 tuổi. Sinh viên năm 3 của trường đại học Y đấy!
Cậu ta nghe thế thì ngạc nhiên rồi lại có chút hâm mộ. Đôi mắt to tròn rồi lại híp mí lại, cậu ta mỉm cười trông thật đáng yêu hết sức. Thật ngưỡng mộ anh! Một lúc nào đó em sẽ được như anh, công khai minh bạch và không sợ sệt điều gì cả!
Sau đó, cậu ta mỉm cười quay sang nhìn cô Vậy ngày mai gặp nhé? Tớ về trước nha...Em chào anh ạ!
... Anh có chút không hiểu.
Rồi lại kéo tay cô một cái mạnh. Cậu ta nói gì vậy? Tôi không hiểu một chút gì hết!
Rồi cố lại choàng cổ anh, dí sát mặt vào tai. Thỏ thẻ giọng to nhỏ, câu dẫn.
Anh muốn biết không?
Muốn...
Ý là...ý là...là...EM ĐÓI BỤNG RỒI, MÌNH ĐI ĂN CƠM NHÁ?
................................................................
Thạc Dương, sao hôm nay ăn mặc sang trọng vậy? Anh muốn rước tôi trong bộ dạng nam tính vậy sao?
Tôi được thầy mời đi tham quan một chuyến đi gặp Tiến sĩ nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút chứ sao?
Hóa ra là vậy!
Hôm nay sao rồi? Cô đi học có vui không?
Không, không vui chút nào nhưng đổi lại tôi được kết bạn với một tiểu mỹ thụ xinh đẹp! Cậu ta rất thú vị đấy càng đáng ngạc nhiên hơn cậu ta là gay!
Anh dừng đũa, mắt có chút tò mò.
Nhưng sao cậu ta lại có thể kết bạn với một người như cô được chứ?
Ý anh là sao? Cô cau mài.
Ý tôi là sao cậu ta lại có đủ can đảm để kết bạn với một người vừa thủ đoạn vừa xảo quyệt như cô!
Khi buổi học kết thúc, cô nhanh nhẹn sắp xếp cặp vở vào balo. Lướt lướt cái điện thoại trên tay, dán mắt vào cái con số đang nhảy 5h10 kia. Cô bất giác mỉm cười dịu dàng, lại nói một mình. Sắp được gặp anh dâu rồi!
Lúc ấy, cả lớp học ai nấy đều đã về gần hết. Chỉ còn mình cô với sự cô đơn này bủa vây và thế là từ đâu đó xuất hiện một đứa tên con trai bước lại. Theo thói quen của mình, cô lại vừa lướt điện thoại nhắn tin với Thạc Dương vừa lạnh lùng nói
Xin lỗi, tôi không có hứng thú!
Người con trai đó không nói gì, chỉ im lặng một chút lâu rồi mới thỏ thẻ đáp thành lời, chất giọng dịu dàng thanh tao cất lên Xin lỗi nhưng tôi có thể nói chuyện với cô không?
Không tiện! Tặc lưỡi một cái.
Nhưng, tôi có chuyện muốn nói!
Có chuyện gì?... Cô trở nên tức tối rồi ngước lên nhìn.
Một giây muốn té ngửa. Cô trố mắt nhìn cái người con trai có đứng đó. Dáng dấp thư sinh, người nhỏ nhắn xinh xinh, còn đặc biệt hơn là cái gương mặt yêu kiều không vướng một chút bụi trần. Nói chung là đẹp xuất sắc, đẹp đến nổi cô cũng bị lưu mờ. Máu hủ cô lại nổi lên, buộc miệng cô phải bảo rằng Ối cha mẹ ơi, con cái nhà ai mà thụ dữ vậy?
Cậu ta bàng hoàng, ánh mắt có chút ngần ngại đưa về nơi khác. Sau đó cậu ta e thẹn rồi nói giọng nhỏ nhẹ y như con gái Cậu biết tôi là gay sao?
...Cô im lặng trầm ngâm.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. Cậu ta thấy rất sợ hãi một điều gì đó. Sợ cô lại kì thị mình, sợ cô lại hô hào lên rằng cậu chính là gay. Lúc trước cậu bị cô lập vì chuyện này nên giờ nghĩ lại thấy thật sự rất sợ. Không lẽ đến khi lên đại học, cậu cũng không có một người bạn nào chấp nhận cậu là gay sao?. Cậu chỉ muốn sống với chính mình thôi mà...
Thấy cô vẫn im ru không nói tiếng nào, cậu thở dài nói.
Xin lỗi vì đã làm cô khó chịu. Tôi đi đây...
Rồi cậu định bước đi nhưng cô lại kéo áo cậu, đứng dậy theo.
Này, sao cậu lại nói với tôi cậu là gay?
...Vì, tôi muốn làm bạn với cô!
Cô suy nghĩ một chút rồi lại bật cười như con dở hơi.
Sao cậu lại muốn kết bạn với tôi? Cậu không nghĩ tôi kì thị LGBT à?
Cậu lắc đầu, mỉm cười đáp Không. Cô nhìn như thế nào cũng không giống một người kì thị cả. Bởi tôi có thể biết ánh mắt của cô khi bật cười, một ánh mắt tìm ẩn sự thích thú và đồng cảm hơn là kì thị!
Vậy ư! Vậy giờ chúng ta là bạn, tôi tên là Đoàn Sinh. Là cái cô sinh viên truyền thuyết nghỉ học gần cả nữa năm học vì làm biếng đi đây! Cứ gọi tôi là Tiểu Sinh nhé!
Cậu ta ngạc nhiên đến đôi môi mở to hết cỡ Vậy hóa ra cô là tiểu thư danh giá của gia tộc nhà họ Đoàn nổi tiếng nhất nhì với chỉ số IQ cao hơn cả thiên tài ư?
Cô bật cười khanh khách, đưa tay lắc lắc như kiểu ngại ngùng Tôi không nổi như vậy đâu! Còn cậu tên gì?
Tôi tên là Trầm Lăng, tôi ngồi ở sau cách cô 2 dãy bàn. Do chắc cô mới học khoảng 2 tuần nên cô không biết nhiều người nhỉ. Chút cô tôi kết bạn wechat với cô nhé, tôi sẽ gửi ảnh tên từng người ở đây cho cô biết!
Cô nghe thế thì thấy mệt nhừ người, cậu ta làm như vậy không biết để làm gì. Cô cũng đâu cần biết mấy cái tên nhảm nhí đó làm gì, mới học 2 tuần cô cũng đã nắm rõ hết bản tính của từng người trong đây. Toàn là những loại người thích dùng tiền giải quyết mọi chuyện, toàn là những đức bậc con ông cháu cha con nhà giàu từ đâu đó đến chốn Thượng Hải này học. Nam thì ít mà nữ thì toàn mấy cô ả khua môi múa mép thích tạo sự nổi bật. Ước gì cô có thể chạy đến đích hoàn thành hết 4 năm đại học ra trường cho rồi. Chứ ở đây chắc không chịu nổi, kết bạn được vài người mà gây sự chắc cả trường mất.
Tôi không cần đâu, cậu khỏi gửi!
Sao vậy? Cô không thích kết bạn sao?
Không, tôi thích ít bạn hơn là nhiều bạn!
Tại sao? Còn tôi thì thích nhiều bạn hơn là chỉ có vài người bạn! Cậu ngây ngô nói.
Cô đứng đó, ánh mắt nhìn cậu như muốn thiêu rụi Vì tôi ghét bị phản bội!
Cái nhìn đầy gai góc làm cậu giật cả mình. Cô cười tươi Còn nếu cậu không phản bội tôi thì tôi sẽ bám theo cậu dai dẳng suốt đấy!
Nói rồi, cô choàng balo qua vai mình rồi kéo cậu bỏ đi. Trong sân trường của trường học viên hàng không đầy vẻ phong lưu quyền quý, cô kéo tay cậu đi dưới sân trường. Sân trường vắng lặng không một tiếng ồn ào nào, gió chiều của Thượng Hải vẫn lành lạnh vẫn ấm ấm. Cảm giác thật thích làm sao, cứ như được vỗ về khi cô đơn. Hôm nay, cô cũng được kết thêm một người bạn. Mà người đó là một bé thụ xinh xẻo nữa chứ. Mới lúc đầu khi nhìn thấy cậu, cô đã biết chắc định mệnh ông trời đưa đẩy cậu nằm dưới rồi.
Cậu ta có giọng nói ngọt ngào, hành động đáng yêu lại rất biết quan tâm người khác. Cậu ta là con nhà khá giả, do học lực giỏi nên mới có thể bước chân vào trường này. Cậu ta có ước mơ làm cơ trưởng, một ước mơ hồi năm 10 tuổi cho đến bây giờ...Thật sự, đó là ước mơ cháy bỏng nhất mà cậu muốn thực hiện cho bằng được. Cậu khác người khác vô cùng, nói chung. Nhìn cậu, cô có thể biết là người tốt hay sao chỉ qua biểu hiện trên nét mặt.
Vậy nhà trọ cậu ở đâu?
Nhà tôi đi bộ một đoạn là đến ngay. Khi nào rãnh rỗi cứ ghé qua nhà tôi chơi nhé!
Được chứ. Tôi sẽ đến!
Đi một đoạn, cô thấy Thạc Dương đang đứng đó. Hôm nay anh cực kì điển trai, mặc bộ quần áo vest đen trông thật phong độ. Thấy cô, anh lại nhẹ nhàng đi lại. Khuôn mặt soái ca không góc chết ngước nhìn, lời lẽ có chút ấm áp Sao giờ mới ra?
À, tôi có chút chuyện nên đi ra sớm một chút!
Rồi lại nhìn sang bên kia, anh lại hỏi Ai vậy?
A Lăng thấy anh thì ngại ngùng đỏ mặt, đôi mắt lại lộ nét vui vẻ. Cúi đầu trông vô cùng ngốc nghếch chỉ để chào hỏi Em chào anh, em tên là Trầm Lăng, là bạn mới quen của Đoàn Sinh ạ!
Rồi lại ghé sát vào tai cô Bạn trai của cô hả?
Cô nghe thế thì bật cười, nổi cả gai óc theo. Cô lắc đầu cười nhạt nhẽo, nói lớn.
Anh ấy là chị dâu tương lai của tôi đó. Là người tôi đã kể nãy giờ cho cậu đấy. Tên Thạc Nhất Dương, 21 tuổi. Sinh viên năm 3 của trường đại học Y đấy!
Cậu ta nghe thế thì ngạc nhiên rồi lại có chút hâm mộ. Đôi mắt to tròn rồi lại híp mí lại, cậu ta mỉm cười trông thật đáng yêu hết sức. Thật ngưỡng mộ anh! Một lúc nào đó em sẽ được như anh, công khai minh bạch và không sợ sệt điều gì cả!
Sau đó, cậu ta mỉm cười quay sang nhìn cô Vậy ngày mai gặp nhé? Tớ về trước nha...Em chào anh ạ!
... Anh có chút không hiểu.
Rồi lại kéo tay cô một cái mạnh. Cậu ta nói gì vậy? Tôi không hiểu một chút gì hết!
Rồi cố lại choàng cổ anh, dí sát mặt vào tai. Thỏ thẻ giọng to nhỏ, câu dẫn.
Anh muốn biết không?
Muốn...
Ý là...ý là...là...EM ĐÓI BỤNG RỒI, MÌNH ĐI ĂN CƠM NHÁ?
................................................................
Thạc Dương, sao hôm nay ăn mặc sang trọng vậy? Anh muốn rước tôi trong bộ dạng nam tính vậy sao?
Tôi được thầy mời đi tham quan một chuyến đi gặp Tiến sĩ nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút chứ sao?
Hóa ra là vậy!
Hôm nay sao rồi? Cô đi học có vui không?
Không, không vui chút nào nhưng đổi lại tôi được kết bạn với một tiểu mỹ thụ xinh đẹp! Cậu ta rất thú vị đấy càng đáng ngạc nhiên hơn cậu ta là gay!
Anh dừng đũa, mắt có chút tò mò.
Nhưng sao cậu ta lại có thể kết bạn với một người như cô được chứ?
Ý anh là sao? Cô cau mài.
Ý tôi là sao cậu ta lại có đủ can đảm để kết bạn với một người vừa thủ đoạn vừa xảo quyệt như cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.