Chương 12
Bunti Phương
10/08/2015
Trong một tiệm cà phê sang trọng cách xa trường học...
“Sao lại muốn nói chuyện với tôi? Không phải là cô nên sống chết để giấu giếm thân phận của mình hay sao? Sao? Điều gì lại khiến cho cô không muốn giấu nữa?” nó tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực và đầu hơi nghiêm và phía bên phải, ánh mắt không thôi dò xét thái độ của người phía đối diện mình. Đúng dáng vẻ của một tiểu thư kiêu kì...
“Không phải là tôi giấu, chỉ là chưa đến lúc nói ra thôi nhưng bị cô phát hiện rồi nên nói sớm hơn thôi.” Hạ Anh mỉm cười đáp trả lại nó rồi uống một ngụm sinh tố bơ.
“Phát hiện là việc biết được sự thật khi đối phương không thừa nhận đó, như vậy là cô giấu tôi. Được rồi, nói nhanh đi. Cô tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Hạ Anh nhìn nó rồi bật cười, nó không mấy ngạc nhiên gì với thái độ của cô vì những người trong tổ chức là những con người khác biệt, có thể họ không có trí tuệ siêu phàm nhưng lại hoàn thành mọi công việc một cách rất tốt. Họ còn được hưởng khóa rèn luyện thái độ nửa năm để chọc tức FBI khi không may bị tóm nữa, ông trùm này thật là tỉ mỉ với việc trả thù FBI (và cả người của chính phủ các nước nữa, bây giờ thì nó vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể)
“Có vẻ như hôm nay tôi không hẹn cô thì cô cũng sẽ hẹn tôi để nói chuyện, nhiều câu hỏi thế cơ mà...”
“Tôi không có nhiều thời gian, nói nhanh đi!”
“Làm gì mà cô lại cứ vội vàng như vậy cơ chứ nhỉ? Thôi thôi được rồi, tôi cũng phải đi làm thêm nữa. Key...”
Đang nói thì ngay lập tức cô bị nó chen ngang:
“Cái tên đó là để cho cô tùy tiện gọi hay sao?” đó là cái tên mà nó đã đặt cho anh từ khi còn nhỏ.
“Được thôi, Tuấn Trắng nói tôi thân với cô, anh ta muốn cô có một cuộc sống vui vẻ hơn nhưng lại không tin tưởng vào những người mà mình không biết rõ, tôi có nhiệm vụ là làm bạn với cô, thế thôi. Xem ra bây giờ không được rồi.”
Nó không nói gì một lúc lâu, anh quan tâm đến nó như vậy sao? Nó thấy hối hận về việc mình đã làm, lẽ ra nó không nên điều tra thân phận của Hạ Anh...
Thấy nó không có vẻ gì là muốn nói chuyện tiếp nên cô đứng vậy ra về, đi được một đoạn thì nó tiếp tục nói, vẫn giữ nguyên dáng ngồi mặc dù cô đã đi ra gần đến cửa:
“Cô, thích Key sao? Cô yêu anh ấy à? Không cần trả lời đâu, nếu đúng thì đừng tiếp tục nữa, dừng lại đi. Không một người con gái nào được yêu anh ấy khi chưa có sự đồng ý của tôi đâu, mặc dù anh không quan tâm đâu nhưng tôi thấy rất khó chịu khi biết có người thích anh ấy.”
Hạ Anh cúi thấp đầu, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, nói một câu rồi bước đi:
“Anh ta không phải là người tôi thích và càng không phải người tôi yêu, chỉ là một người mà tôi vô cùng tôn trọng. Nghe cô nói thôi đã đủ để biết cho chưa yêu ai bao giờ, làm sao có thể nói không được yêu là là không yêu, không được thích là không thích chứ? Mệnh lệnh của trái tim mà!”
Vì câu nói ấy mà trong đầu nó rối tung hết cả nên, nó không muốn ai đó nhắc đến tình yêu trước mặt mình, nhất là việc đưa ra những triết lí quỷ quái đấy nữa. Nhưng sao những lời nói đó lại khiến cho nó bận tâm đến vậy?
***
Nó mở cửa và đi vào phòng của anh, đặt mình lên ghế và nhìn ngắm bức ảnh lớn phía trước mặt. Bức ảnh chụp nó và anh mặc trang phục của tử thần và đằng sau là những đám mây đen, bức ảnh đó là do chính tay nó chỉnh sửa và cho đến bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu được ý nghĩa của những đám mây đó, anh biết nó không chỉ có nghĩa là tối tăm mù mịt, cũng không hẳn là giấu hiệu của một cơn mưa...
“Tiểu thư, có điện thoại từ nhà trường gọi tới!”
Nó không thích bị làm phiền khi đang ở trong phòng của anh nhưng mà khi nghe người quản gia nhắc đến “nhà trường” đột nhiên nó lại nhớ ra mình đang là một học sinh, hai từ đó hiến cho nó thấy vui vẻ hơn:
“Họ nói gì vậy?” nó đứng dậy và đi xuống dưới nhà, tự nhiên lại muốn uống một ly nước lọc, người quản gia vẫn đi theo sau:
“Họ thông báo buổi họp phụ huynh sắp tới.” nghe đến đấy nó dừng bước, nó quên mất là có việc họp mặt phụ huynh.
“Bao giờ vậy?”
“Cuối tuần này, khoảng 3 ngày nữa...”
Nó tiếp tục bước tiếp xuống nhà và tự rót nước uống, người quản gia vẫn đứng bên cạnh chờ câu trả lời.
“Nhưng mà này, sao ông không nói với anh trai tôi? Không phải những chuyện như vậy nói với anh ấy sẽ tốt hơn là nói với tôi hay sao?”
“Là do không liên lạc được với thiếu gia.”
Không liên lạc được là sao chứ? Mặc dù nó không hay gọi cho anh nhưng không phải điện thoại của anh là thứ không bao giờ ngừng hoạt động sao? Anh có tận ba cái máy dùng chung một số cơ mà...
“Được rồi, cứ để đó đi.” Nó vội vàng quay trở lại phòng của mình để gọi điện cho anh, chưa bao giờ cảm giác bất an lại dâng cao như vậy.
***
“Sao lại muốn nói chuyện với tôi? Không phải là cô nên sống chết để giấu giếm thân phận của mình hay sao? Sao? Điều gì lại khiến cho cô không muốn giấu nữa?” nó tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực và đầu hơi nghiêm và phía bên phải, ánh mắt không thôi dò xét thái độ của người phía đối diện mình. Đúng dáng vẻ của một tiểu thư kiêu kì...
“Không phải là tôi giấu, chỉ là chưa đến lúc nói ra thôi nhưng bị cô phát hiện rồi nên nói sớm hơn thôi.” Hạ Anh mỉm cười đáp trả lại nó rồi uống một ngụm sinh tố bơ.
“Phát hiện là việc biết được sự thật khi đối phương không thừa nhận đó, như vậy là cô giấu tôi. Được rồi, nói nhanh đi. Cô tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Hạ Anh nhìn nó rồi bật cười, nó không mấy ngạc nhiên gì với thái độ của cô vì những người trong tổ chức là những con người khác biệt, có thể họ không có trí tuệ siêu phàm nhưng lại hoàn thành mọi công việc một cách rất tốt. Họ còn được hưởng khóa rèn luyện thái độ nửa năm để chọc tức FBI khi không may bị tóm nữa, ông trùm này thật là tỉ mỉ với việc trả thù FBI (và cả người của chính phủ các nước nữa, bây giờ thì nó vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể)
“Có vẻ như hôm nay tôi không hẹn cô thì cô cũng sẽ hẹn tôi để nói chuyện, nhiều câu hỏi thế cơ mà...”
“Tôi không có nhiều thời gian, nói nhanh đi!”
“Làm gì mà cô lại cứ vội vàng như vậy cơ chứ nhỉ? Thôi thôi được rồi, tôi cũng phải đi làm thêm nữa. Key...”
Đang nói thì ngay lập tức cô bị nó chen ngang:
“Cái tên đó là để cho cô tùy tiện gọi hay sao?” đó là cái tên mà nó đã đặt cho anh từ khi còn nhỏ.
“Được thôi, Tuấn Trắng nói tôi thân với cô, anh ta muốn cô có một cuộc sống vui vẻ hơn nhưng lại không tin tưởng vào những người mà mình không biết rõ, tôi có nhiệm vụ là làm bạn với cô, thế thôi. Xem ra bây giờ không được rồi.”
Nó không nói gì một lúc lâu, anh quan tâm đến nó như vậy sao? Nó thấy hối hận về việc mình đã làm, lẽ ra nó không nên điều tra thân phận của Hạ Anh...
Thấy nó không có vẻ gì là muốn nói chuyện tiếp nên cô đứng vậy ra về, đi được một đoạn thì nó tiếp tục nói, vẫn giữ nguyên dáng ngồi mặc dù cô đã đi ra gần đến cửa:
“Cô, thích Key sao? Cô yêu anh ấy à? Không cần trả lời đâu, nếu đúng thì đừng tiếp tục nữa, dừng lại đi. Không một người con gái nào được yêu anh ấy khi chưa có sự đồng ý của tôi đâu, mặc dù anh không quan tâm đâu nhưng tôi thấy rất khó chịu khi biết có người thích anh ấy.”
Hạ Anh cúi thấp đầu, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, nói một câu rồi bước đi:
“Anh ta không phải là người tôi thích và càng không phải người tôi yêu, chỉ là một người mà tôi vô cùng tôn trọng. Nghe cô nói thôi đã đủ để biết cho chưa yêu ai bao giờ, làm sao có thể nói không được yêu là là không yêu, không được thích là không thích chứ? Mệnh lệnh của trái tim mà!”
Vì câu nói ấy mà trong đầu nó rối tung hết cả nên, nó không muốn ai đó nhắc đến tình yêu trước mặt mình, nhất là việc đưa ra những triết lí quỷ quái đấy nữa. Nhưng sao những lời nói đó lại khiến cho nó bận tâm đến vậy?
***
Nó mở cửa và đi vào phòng của anh, đặt mình lên ghế và nhìn ngắm bức ảnh lớn phía trước mặt. Bức ảnh chụp nó và anh mặc trang phục của tử thần và đằng sau là những đám mây đen, bức ảnh đó là do chính tay nó chỉnh sửa và cho đến bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu được ý nghĩa của những đám mây đó, anh biết nó không chỉ có nghĩa là tối tăm mù mịt, cũng không hẳn là giấu hiệu của một cơn mưa...
“Tiểu thư, có điện thoại từ nhà trường gọi tới!”
Nó không thích bị làm phiền khi đang ở trong phòng của anh nhưng mà khi nghe người quản gia nhắc đến “nhà trường” đột nhiên nó lại nhớ ra mình đang là một học sinh, hai từ đó hiến cho nó thấy vui vẻ hơn:
“Họ nói gì vậy?” nó đứng dậy và đi xuống dưới nhà, tự nhiên lại muốn uống một ly nước lọc, người quản gia vẫn đi theo sau:
“Họ thông báo buổi họp phụ huynh sắp tới.” nghe đến đấy nó dừng bước, nó quên mất là có việc họp mặt phụ huynh.
“Bao giờ vậy?”
“Cuối tuần này, khoảng 3 ngày nữa...”
Nó tiếp tục bước tiếp xuống nhà và tự rót nước uống, người quản gia vẫn đứng bên cạnh chờ câu trả lời.
“Nhưng mà này, sao ông không nói với anh trai tôi? Không phải những chuyện như vậy nói với anh ấy sẽ tốt hơn là nói với tôi hay sao?”
“Là do không liên lạc được với thiếu gia.”
Không liên lạc được là sao chứ? Mặc dù nó không hay gọi cho anh nhưng không phải điện thoại của anh là thứ không bao giờ ngừng hoạt động sao? Anh có tận ba cái máy dùng chung một số cơ mà...
“Được rồi, cứ để đó đi.” Nó vội vàng quay trở lại phòng của mình để gọi điện cho anh, chưa bao giờ cảm giác bất an lại dâng cao như vậy.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.