Chương 6
Bunti Phương
10/08/2015
Sau tiết học là khoảng 10p nghỉ giải lao, Đức tối qua đã rất chăm học để có thể giải đáp bất cứ chỗ nào nó không hiểu nhưng ai lại ngờ được chính cậu mới có chỗ cần nó hướng dẫn nhưng vì lòng tự trọng của một thằng con trai mới lớn mà cậu không dám hỏi. cậu không ngờ laig nó lại học giỏi đến vậy, những kiến thức là lớp đang học thì hình như là nó đã học qua hết rồi, lại còn là học nâng cao nữa cơ.
“Này! Đi chơi đi. Dạo này thấy “cắm cọc” trong lớp hơi bị nhiều rồi đấy nhá?” mấy cậu bạn vẫn hay chơi với Đức chạy ra cố lôi cậu đi ra ngoài rồi còn nhìn nhìn nó kiểu ám chỉ gì đó với cậu rồi cả lũ cùng phá lên cười. Nó thì rất bực mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, tiếp tục nghe nhạc trên ipod, tất nhiên là nó không thể nghe mấy người bên cạnh đang nói cái gì nhưng nó có cảm giác rất nhiều người đang nhìn mình dù cho có đang gục mặt xuống bàn đi nữa. Có thể nó được ưu ái hơn bất kì ai ở điểm rất nhạy bén, giác quan thứ 6 rất chuẩn xác.
“Này, đi đi. Ngồi đây làm gì? Em nó còn đang nghe nhạc ngủ thế này không chơi với mày đâu.” Trong lúc máy tự động chuyển bài thì có vài giây ngưng nhạc nên nó nghe được câu nói ấy rõ mồn một nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, vì muốn nghe tiếp cuộc hội thoại lên nó nhẹ rút chân cắm tai nghe ra, khi đó nhạc sẽ tự động ngừng phát.
“Mày ăn nói kiểu gì vậy? Ngọc bằng tuổi mình mà xưng hô vậy hả?” Đức lần đầu tiên tỏ ra khó chịu với đám bạn của mình như vậy nên được nước cả bòn cùng nhau “ồ” lên một tiếng đồng thanh rõ to rồi lại tiếp tục phá lên cười, thi nhau vỗ tay vào vai cậu rồi lắc đầu ý là “vì gái mà bỏ anh em như vậy là không được”.
“Mà kể cũng lạ nhỉ? Rõ tên là Hà Ngọc Băng là lại đi bắt người ta gọi là Ngọc, thú thực là tôi thích cái tên Băng kia hơn. Từ bé đến giờ chưa gọi đứa con gái nào như vậy, mà cũng chẳng thấy con nào tên như vậy mà gọi cơ.” Một tên ngồi ngay gần nó nói rõ to, nó nhận ra đó là giọng của cậu học sinh ngồi cuối lớp vừa rồi.
“Thì ở nhà nghe bố mẹ gọi vậy quen rồi nên đến trường nghe gọi Băng không quen, có thế cũng thắc mắc nữa.” Nghe nhắc đến hai từ “bố mẹ” tâm trạng nó bất chợt trùng xuống, không thèm nghe lén mấy người này nới chuyện nữa nó tiếp tục cắm tai nghe vào, tiếng nhạc lại át đi hết những tiếng nói bên cạnh. Nhưng tại sao trong đầu nó bây giờ vẫn văng vẳng hai từ “bố mẹ”?
Một lát sau đó Đức lay lay người nó vì đã vào tiết học rồi nhưng mãi mà nó vẫn không chịu dậy. Thầy giáo thì cũng không mấy để ý đến việc dưới lớp có học sinh gục xuống bàn vì không phải hôm nay mới có và cũng không phải nó là người duy nhất.
“Có thể là giờ học sử là giờ học phù hợp để ngủ hơn là giờ văn, bố mẹ vẫn thường hay kể chuyện cổ tích cho con nghe để ru chúng ngủ mà!” Đức cười cười nói chuyện với thằng bạn ngồi bàn bên cạnh khi cậu ta chỉ nó đang có vẻ như là say ngủ. Lại một lần nữa trong lúc chuyển bài hai từ “bố mẹ” lại lọt vào tai nó. Chưa một lần nó được nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ. Từ khi nó còn nhỏ Key đã rất bận rộn với công việc của W nên về rất muộn, khi đó thì nó đã ngủ rồi. Đôi lần xem trên tivi thấy trẻ con được mẹ kể chuyện cho trước khi ngủ nó cũng muốn được như vậy nhưng không dám đòi anh kể cho nghe vì biết anh rất bận. Có một lần vì muốn quá nên nó nói với anh mình bị khó ngủ chứ cũng không dám nói thẳng ra là muốn anh kể chuyện cho khi ngủ, vậy là anh đưa cho nó cái ipod. Cầm cái ipod trên tay nó nhẹ mỉm cười rồi trèo lên giường đi ngủ, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại: “Anh bận lắm không được giận anh, không giận anh, không giận anh...không giận anh...”
...
Không thể chịu đựng thêm nó đứng dậy xin phép thầy giáo ra ngoài, vừa đi vừa cố hít thở để giữ bình tĩnh. Nó có đang khóc không khi mà nước mắt không rơi? Liệu sẽ có lúc nó rơi nước mắt vì mệt mỏi hay buồn phiền không? Từ nhỏ nó đã được dậy cho phải mạnh mẽ và đó cũng là bản năng của nó rồi nên có những lúc nó còn mạnh mẽ hơn cả con trai nữa. Nếu con trai coi nước mắt là kẻ thù thì với nó thứ đó là không hề tồn tại, nó không cho phép mình khóc vì khi đó nó sẽ bị coi là yếu đuối, nó không muốn mình yếu đuối vì như vậy Key sẽ vất vả thêm nữa...
Thấy sắc mặt nó không tốt Đức cứ ngồi cố nhìn theo bóng nó mãi cho đến khi khuất không thấy đâu nữa thì cậu cứ nhấp nha nhấp nhô trên ghế để tím lại cái bóng dáng ấy quay trở lại tầm mắt của mình nhưng mãi mà không được. Sau khi được tập thể những thằng bạn thân của mình động viên cậu quyết xin ra ngoài với nó.
Khi vừa ra khỏi cửa lớp thì mấy thằng bạn của cậu lại hào hứng reo lên :
“Có thế chứ!” đầy thích chí nhưng tất nhiên là nhỏ thôi vì đang còn trong giờ học.
Có một ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng người con trai ấy...
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.