Chương 9
Bunti Phương
10/08/2015
Ở một quán nước vỉa hè, Đức đang ngồi tán chuyện với mấy thằng bạn của mình. Từ những câu chuyện game gì hay, cấp độ thế nào, súng gì hôm nay đột nhiên lại chuyển sang thành...
“Thế bao giờ định nói? Nhưng tao thấy không dễ đâu nha. Con nhỏ đó nhìn có vẻ sang chảnh, con nhà giàu lắm đấy! Lại còn ít nói, lạnh lùng thế nào nữa ấy.” Thành vừa nước vừa nói, dù là một đám con trai mới lớn chơi với nhau nhưng tuyệt nhiên chúng nó lại chẳng bao giờ có mùi thuốc lá, hay chơi game nhưng lại không bỏ học, cái chính là cả mấy thằng đều thuộc dạng học giỏi trong lớp.
“Ý mày là kiểu của mấy đứa con gái hay thích ấy hả?” Tuấn vừa mới nói thì ngay lập tức bị bốn tên còn lại cho ngay mấy cái vỗ vào đầu, vì là con trai nên dù là chỉ trêu thôi cũng đủ để long óc.
“Mày bị ngu hay sao? Mấy cái thằng con gái thích là Cool-Boy, còn em người tình của lớp trường lớp mình phải gọi là... Cool-Girl. Mà công nhận là cái tên nói lên tính cách thật, nghe tên thôi đã thấy lạnh hết cả người rồi. Mà này may là đây là Việt Nam chứ không sang nước ngoài gọi tên trước họ sau thì thành “Băng Hà” luôn rồi!” Nam là một thằng hay pha trò của nhóm, thường thì những câu cậu nói chỉ mang tính mua vui, không có hàm ý gì nhưng mà lại khiến cho nhân vật chính muốn giết người ngay lập tức.
“Cái thằng này, chết chóc gì ở đây hả? Mà nói rồi đấy, tao mà nghe chúng mày đứa nào gọi Băng này Băng kia nữa thì đừng có mà nhìn mặt tao nữa đấy! Ngọc, là Ngọc biết chưa?” Đức bị lũ bạn chọc cho tức phát điên lên, chuyển thái độ để thể hiện rõ là mình đang tức tối cho chúng nó sợ mà thôi mấy cái trò ấy đi thì ai ngờ cả lũ lại nhìn nhau rồi đồng thanh rú ầm nên:
“Ồồ....giận rồi!”
Mấy ông già ngồi uống trà ở cạnh đó tỏ ra khó chịu:
“Bà cứ suốt ngày để chúng nó ngồi đây làm loạn như thế mà được à?”
“Cái ông ngày nói hay nhỉ? Thời xưa còn trẻ mấy ông còn hơn thế cơ mà!” nghe bà ấy nói xong không ai nói thêm gì nữa. Những giương mặt nhăn nheo cùng mái tóc bạc lại bắt đầu nghĩ về một thời mình cũng như thế...
Để ý thấy Hưng hôm nay đột nhiên im lặng bất thường cậu hỏi:
“Này, mấy hôm nay thất tình hay sao mà lạ thế?”
“Yêu em nào đấy? Giấu giếm là không được với bọn này đâu nhá!”
“Để ý mới thấy, từ hôm lớp có học-sinh-mới Hưng nhà mình khác khác ý nhỉ?” Nam cố ý nhấn mạnh ba từ “học sinh mới” để ám chỉ nó.
“Làm gì có đâu, tại dạo này tao ốm, chúng mày đúng là cái lũ thấy gái mà bỏ bê bạn bè.” Hưng xua xua tay rồi đưa tay lên ôm mặt kiểu như là thất vọng vì có những người bạn như vậy. Thực ra bị nói trúng một phần khiến cho cậu hơi bối rối nhưng vì chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì nên chắc là chúng nó cũng không đoán ra được cậu đang nói dối...
Cậu đã sai khi bắt đầu cái tình yêu đấy, cậu không muốn đánh mất đi tình bạn bao nhiêu năm của mình.
***
“Chị đã tìm hiểu cho tôi chưa?” nó đứng quay lưng ra ngoài ban công, trên tay là một ly vang trắng...
Cô thư kí vừa được gọi vào vẫn cúi đầu kính cẩn dù cho nó không cả thèm liếc nhìn, xong rồi cô trả lời câu hỏi của nó:
“Đã cho người đi tìm hiểu, nhưng có vẻ đó là một cô bé nhà nghèo...”
Nó tỏ thái độ ngạc nhiên quay lại:
“Ở cái trường đó có người giàu sao?”
Cô thư kí ngạc nhiên, ấp úng một chút vì không hiểu nó muốn nói gì, câu nói của nó là đang khinh thường hay sao?
“Ngày mai đưa toàn bộ thông tin liên quan đến cho tôi. Ra ngoài đi!” nói xong nó lại quay lưng lại để tiếp tục ngắm nghía vườn hoa xinh đẹp bên cạnh bể bơi nhà mình. Nhẹ nhấp một chút rượu vừa đủ để rượu có thể lan ra khắp miệng nó khẽ mỉm cười, một nụ cười không rõ ràng...
***
“Thế bao giờ định nói? Nhưng tao thấy không dễ đâu nha. Con nhỏ đó nhìn có vẻ sang chảnh, con nhà giàu lắm đấy! Lại còn ít nói, lạnh lùng thế nào nữa ấy.” Thành vừa nước vừa nói, dù là một đám con trai mới lớn chơi với nhau nhưng tuyệt nhiên chúng nó lại chẳng bao giờ có mùi thuốc lá, hay chơi game nhưng lại không bỏ học, cái chính là cả mấy thằng đều thuộc dạng học giỏi trong lớp.
“Ý mày là kiểu của mấy đứa con gái hay thích ấy hả?” Tuấn vừa mới nói thì ngay lập tức bị bốn tên còn lại cho ngay mấy cái vỗ vào đầu, vì là con trai nên dù là chỉ trêu thôi cũng đủ để long óc.
“Mày bị ngu hay sao? Mấy cái thằng con gái thích là Cool-Boy, còn em người tình của lớp trường lớp mình phải gọi là... Cool-Girl. Mà công nhận là cái tên nói lên tính cách thật, nghe tên thôi đã thấy lạnh hết cả người rồi. Mà này may là đây là Việt Nam chứ không sang nước ngoài gọi tên trước họ sau thì thành “Băng Hà” luôn rồi!” Nam là một thằng hay pha trò của nhóm, thường thì những câu cậu nói chỉ mang tính mua vui, không có hàm ý gì nhưng mà lại khiến cho nhân vật chính muốn giết người ngay lập tức.
“Cái thằng này, chết chóc gì ở đây hả? Mà nói rồi đấy, tao mà nghe chúng mày đứa nào gọi Băng này Băng kia nữa thì đừng có mà nhìn mặt tao nữa đấy! Ngọc, là Ngọc biết chưa?” Đức bị lũ bạn chọc cho tức phát điên lên, chuyển thái độ để thể hiện rõ là mình đang tức tối cho chúng nó sợ mà thôi mấy cái trò ấy đi thì ai ngờ cả lũ lại nhìn nhau rồi đồng thanh rú ầm nên:
“Ồồ....giận rồi!”
Mấy ông già ngồi uống trà ở cạnh đó tỏ ra khó chịu:
“Bà cứ suốt ngày để chúng nó ngồi đây làm loạn như thế mà được à?”
“Cái ông ngày nói hay nhỉ? Thời xưa còn trẻ mấy ông còn hơn thế cơ mà!” nghe bà ấy nói xong không ai nói thêm gì nữa. Những giương mặt nhăn nheo cùng mái tóc bạc lại bắt đầu nghĩ về một thời mình cũng như thế...
Để ý thấy Hưng hôm nay đột nhiên im lặng bất thường cậu hỏi:
“Này, mấy hôm nay thất tình hay sao mà lạ thế?”
“Yêu em nào đấy? Giấu giếm là không được với bọn này đâu nhá!”
“Để ý mới thấy, từ hôm lớp có học-sinh-mới Hưng nhà mình khác khác ý nhỉ?” Nam cố ý nhấn mạnh ba từ “học sinh mới” để ám chỉ nó.
“Làm gì có đâu, tại dạo này tao ốm, chúng mày đúng là cái lũ thấy gái mà bỏ bê bạn bè.” Hưng xua xua tay rồi đưa tay lên ôm mặt kiểu như là thất vọng vì có những người bạn như vậy. Thực ra bị nói trúng một phần khiến cho cậu hơi bối rối nhưng vì chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì nên chắc là chúng nó cũng không đoán ra được cậu đang nói dối...
Cậu đã sai khi bắt đầu cái tình yêu đấy, cậu không muốn đánh mất đi tình bạn bao nhiêu năm của mình.
***
“Chị đã tìm hiểu cho tôi chưa?” nó đứng quay lưng ra ngoài ban công, trên tay là một ly vang trắng...
Cô thư kí vừa được gọi vào vẫn cúi đầu kính cẩn dù cho nó không cả thèm liếc nhìn, xong rồi cô trả lời câu hỏi của nó:
“Đã cho người đi tìm hiểu, nhưng có vẻ đó là một cô bé nhà nghèo...”
Nó tỏ thái độ ngạc nhiên quay lại:
“Ở cái trường đó có người giàu sao?”
Cô thư kí ngạc nhiên, ấp úng một chút vì không hiểu nó muốn nói gì, câu nói của nó là đang khinh thường hay sao?
“Ngày mai đưa toàn bộ thông tin liên quan đến cho tôi. Ra ngoài đi!” nói xong nó lại quay lưng lại để tiếp tục ngắm nghía vườn hoa xinh đẹp bên cạnh bể bơi nhà mình. Nhẹ nhấp một chút rượu vừa đủ để rượu có thể lan ra khắp miệng nó khẽ mỉm cười, một nụ cười không rõ ràng...
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.