Chương 17:
Ngưng Phiến
30/10/2024
… Không được.
Không về nhà ăn tối thì cũng không xong. Giao em gái cho người khác cả ngày, mình vẫn không nỡ. Trì Anh thấy Trì Triệt có vẻ khác thường, liền chuyển ánh mắt từ TV sang anh, nghi hoặc hỏi: "Ca ca làm sao vậy?"
Trì Triệt sờ sờ bụng, uể oải trả lời: "Không có gì."
Sau đó anh nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi thở dài: "Không thể ăn được cơm, thật sự quá đau khổ."
Bình thường Trì Triệt đã quen với việc ăn kiêng để giữ dáng, nhưng có những lúc thèm ăn lại trỗi dậy, khiến anh khó lòng kiềm chế. Người ta thường nói ăn uống tốt mới có tâm trạng tốt, nhưng với anh điều này khó lòng thực hiện. Dù ngay cả khi nằm viện trước đó, anh cũng không dám ăn nhiều.
Thức ăn bày ra ngay trước mắt, tại sao lại không thể ăn?
Trì Anh không hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao lại không ăn được?"
Trì Triệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu ăn, sẽ bị béo. Mà béo thì sẽ xấu, xấu ảnh hưởng đến hình ảnh, đến lúc đó không kiếm được tiền nữa, chúng ta sẽ phải ra ngoài ăn gió Tây Bắc."
Trì Anh lập tức hiểu ra: "Thì ra ca ca dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền."
Trì Triệt kiêu ngạo nhếch mép: "Đúng rồi."
Nếu không có khuôn mặt này, chắc anh chỉ có thể làm vũ công hoặc quay lại hát rong như mấy hôm trước.
Trì Triệt rất rõ về khả năng của bản thân.
Nghe vậy, Trì Anh nghiêm túc nhíu mày. Nếu ca ca không kiếm được tiền, anh ấy sẽ trở nên nghèo khó, không nuôi nổi cô nữa. Đến lúc đó, có lẽ cô sẽ phải ra ngoài kiếm tiền, thậm chí còn phải nuôi cả anh trai.
Thật sự quá mệt mỏi!
Nhưng không thể ăn gì cũng là một điều vô cùng khổ sở.
Cô bé suy nghĩ một lúc, quên cả việc xem anime.
Trì Triệt không để tâm lắm, nhưng đến tối khi sắp đi ngủ, Trì Anh cầm trong tay một thứ gì đó, thần bí hề hề tiến lại gần anh.
"Ca ca, anh muốn ăn mà không bị béo không?"
Dĩ nhiên là muốn rồi. Chỉ ăn mà không mập chắc chắn là giấc mơ của mọi nghệ sĩ.
Trì Triệt không biết cô bé muốn làm gì, nhướng mày: "Tất nhiên là muốn."
Nghe vậy, Trì Anh nở nụ cười, vươn tay nhỏ bé ra. Dưới ánh mắt tò mò của Trì Triệt, cô chậm rãi mở lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô bé có một con sâu nhỏ màu trắng đang nằm cuộn tròn. Con sâu trắng tinh, dù nhỏ nhưng phát ra khí tức mạnh mẽ, nằm yên không dám động đậy, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không về nhà ăn tối thì cũng không xong. Giao em gái cho người khác cả ngày, mình vẫn không nỡ. Trì Anh thấy Trì Triệt có vẻ khác thường, liền chuyển ánh mắt từ TV sang anh, nghi hoặc hỏi: "Ca ca làm sao vậy?"
Trì Triệt sờ sờ bụng, uể oải trả lời: "Không có gì."
Sau đó anh nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi thở dài: "Không thể ăn được cơm, thật sự quá đau khổ."
Bình thường Trì Triệt đã quen với việc ăn kiêng để giữ dáng, nhưng có những lúc thèm ăn lại trỗi dậy, khiến anh khó lòng kiềm chế. Người ta thường nói ăn uống tốt mới có tâm trạng tốt, nhưng với anh điều này khó lòng thực hiện. Dù ngay cả khi nằm viện trước đó, anh cũng không dám ăn nhiều.
Thức ăn bày ra ngay trước mắt, tại sao lại không thể ăn?
Trì Anh không hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao lại không ăn được?"
Trì Triệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu ăn, sẽ bị béo. Mà béo thì sẽ xấu, xấu ảnh hưởng đến hình ảnh, đến lúc đó không kiếm được tiền nữa, chúng ta sẽ phải ra ngoài ăn gió Tây Bắc."
Trì Anh lập tức hiểu ra: "Thì ra ca ca dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền."
Trì Triệt kiêu ngạo nhếch mép: "Đúng rồi."
Nếu không có khuôn mặt này, chắc anh chỉ có thể làm vũ công hoặc quay lại hát rong như mấy hôm trước.
Trì Triệt rất rõ về khả năng của bản thân.
Nghe vậy, Trì Anh nghiêm túc nhíu mày. Nếu ca ca không kiếm được tiền, anh ấy sẽ trở nên nghèo khó, không nuôi nổi cô nữa. Đến lúc đó, có lẽ cô sẽ phải ra ngoài kiếm tiền, thậm chí còn phải nuôi cả anh trai.
Thật sự quá mệt mỏi!
Nhưng không thể ăn gì cũng là một điều vô cùng khổ sở.
Cô bé suy nghĩ một lúc, quên cả việc xem anime.
Trì Triệt không để tâm lắm, nhưng đến tối khi sắp đi ngủ, Trì Anh cầm trong tay một thứ gì đó, thần bí hề hề tiến lại gần anh.
"Ca ca, anh muốn ăn mà không bị béo không?"
Dĩ nhiên là muốn rồi. Chỉ ăn mà không mập chắc chắn là giấc mơ của mọi nghệ sĩ.
Trì Triệt không biết cô bé muốn làm gì, nhướng mày: "Tất nhiên là muốn."
Nghe vậy, Trì Anh nở nụ cười, vươn tay nhỏ bé ra. Dưới ánh mắt tò mò của Trì Triệt, cô chậm rãi mở lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô bé có một con sâu nhỏ màu trắng đang nằm cuộn tròn. Con sâu trắng tinh, dù nhỏ nhưng phát ra khí tức mạnh mẽ, nằm yên không dám động đậy, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.