Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma Quỷ
Chương 31: Anh trai dạy em gái học bơi
Lưu Vân
02/09/2016
Bốn người xuất phát đi đến bãi biển phía trước, Tương Ngôn Tân lôi kéo chị gái lén nói nhỏ " Giúp mình nghĩ biện pháp ở cùng một chỗ với Hân Ngữ "
Thiến Lệ liếc xéo Tương Ngôn Tân một cái " Mới vừa rồi còn cười nhạo chị, giờ lại muốn chị giúp sao? "
Tương Ngôn Tân khẩn cầu nói " Xin cậu nha, giúp một tay! "
" Hừ, gọi chị hai "
Tương Ngôn Tân ngoan ngoãn nói tiếp " Chị hai, giúp em trai chị một lần đi "
Thiến Lệ ha ha cười lớn, vuốt đầu Tương Ngôn Tân nói " Ngoan lắm, chị hai giúp em "
Đến bãi biển, Thiến Lệ hưng phấn đem dép ném qua một bên, đi chân trần dẫm lên bờ cát trắng, hướng về phía mặt biển trước mắt gấp gáp chạy tới " Biển ơi, ta tới đây! "
Tương Ngôn Tân xụ mặt lại " Đừng làm em mất mặt có được hay không? "
Phương Tử Ngôn nắm tay em gái đi đến trước quầy hàng, chỉ vào mấy cái phao nói " Chọn một cái mình thích đi "
Phương Hân Ngữ khổ sở nói " Anh hai, em có thể không chọn không, tròng cái này vào trông rất trẻ con "
Phương Tử Ngôn quay người qua, híp mắt hỏi em gái " Em biết bơi sao? "
Phương Hân Ngữ ngu ngơ lắc đầu. Trong giọng nói của Phương Tử Ngôn mang theo một tia nguy hiểm không cho phép cãi lời " Còn không nhanh lên chọn một cái "
Phương Hân Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, chẳng thể làm gì khác hơn là chọn một cái phao màu vàng nhạt không quá nổi bật. Phương Hân Ngữ tròng phao ngang người bước vào nước biển, nước bao phủ nửa người dưới của cô, lạnh lẽo xâm nhập tận trong xương tuỷ
" Anh hai, thật lạnh, em có chút sợ "
Phương Tử Ngôn ở phía sau vỗ lưng cô " Đừng sợ, anh hai bên cạnh em "
Cơ thể Hân Ngữ hơn phân nửa chìm vào trong nước biển, phần còn lại được phao nâng nổi lên, tuy rằng hai vai đều ở trên mặt biển, nhưng Phương Hân Ngữ vẫn luôn cảm thấy nước biển muốn tràn vào mũi và miệng của mình.
Phát hiện em gái sợ hãi, Phương Tử Ngôn ôm lấy eo cô nói " Nơi này mực nước rất nông, em thẳng chân xuống, hoàn toàn có thể đứng lên "
Phương Hân Ngữ làm thử, phát hiện thật sự có thể đứng chạm đến đáy, nhất thời không còn sợ hãi.
" Anh hai dạy em cách thở, lúc tay vẩy nước thì ngẩng đầu hít khí, chân duỗi thì cúi đầu nín thở "
" Anh hai, thật là phức tạp, em nghe không hiểu "
" Anh làm mẫu cho em xem một chút, để em học cách làm "
Phương Tử Ngôn ở gần đó bơi một vòng, động tác ưu nhã giống như người cá trong biển. Phương Hân Ngữ bắt chước học theo mấy lần, qua một hồi cũng gần làm giống. Phương Tử Ngôn nhịn không được hôn lên mặt em gái một cái " Em gái của anh thật thông minh "
Thiến Lệ ở gần đó nhìn thấy cực kỳ ước ao, bèn chạy tới quầy hàng mua một cái phao vòng, mang lên người rồi chạy tới nói với Phương Tử Ngôn " Anh Phương, em cũng không biết bơi, anh dạy em đi "
Đang học duỗi chân, Hân Ngữ nghe vậy chợt ngừng lại, đôi mắt như trân châu đen nhìn chăm chú vào hai người. Phương Tử Ngôn nhìn về phía vùng nước sâu phía trước, Tương Ngôn Tân đang bơi rất vui vẻ " Em trai em không phải biết bơi sao? "
Thiến Lệ vẻ mặt ghét bỏ " Nó quá ngu ngốc, dạy hoài không được "
Phương Tử Ngôn chỉ lạnh lùng trả lời " Vậy em ráng luyện nhiều một chút ". Dứt lời, Phương Tử Ngôn nắm lấy phao của Hân Ngữ " Đi ra vùng nước sâu thử xem "
Thiến Lệ xiết chặt phao, phì phò tức giận, nhìn về phía xa xa hướng Tương Ngôn Tân hét lớn " Ngu ngốc, nhanh cút sang đây cho chị, ngay cả bạn gái cũng không muốn theo đuổi sao? "
Phương Hân Ngữ bị anh trai kéo đi ra xa, sợ đến bắp chân đạp loạn dưới nước " Anh hai, không muốn a, em rất sợ ..."
Phương Tử Ngôn dịu dàng nói " Anh hai sẽ không để cho em sặc chút nước nào, ngoan thả lỏng một chút "
Phương Hân Ngữ bị đẩy ngày càng xa, cơ thể nhỏ bé phiêu du trên mặt biển bao la rộng lớn, cảm giác đặc biệt bất lực. Ở thời điểm Hân Ngữ khẩn trương muốn khóc, thì một đôi tay dài rộng ấm áp ôm lấy cô nhẹ nhàng nói
" Cuối cùng chỉ còn hai chúng ta "
Thiến Lệ liếc xéo Tương Ngôn Tân một cái " Mới vừa rồi còn cười nhạo chị, giờ lại muốn chị giúp sao? "
Tương Ngôn Tân khẩn cầu nói " Xin cậu nha, giúp một tay! "
" Hừ, gọi chị hai "
Tương Ngôn Tân ngoan ngoãn nói tiếp " Chị hai, giúp em trai chị một lần đi "
Thiến Lệ ha ha cười lớn, vuốt đầu Tương Ngôn Tân nói " Ngoan lắm, chị hai giúp em "
Đến bãi biển, Thiến Lệ hưng phấn đem dép ném qua một bên, đi chân trần dẫm lên bờ cát trắng, hướng về phía mặt biển trước mắt gấp gáp chạy tới " Biển ơi, ta tới đây! "
Tương Ngôn Tân xụ mặt lại " Đừng làm em mất mặt có được hay không? "
Phương Tử Ngôn nắm tay em gái đi đến trước quầy hàng, chỉ vào mấy cái phao nói " Chọn một cái mình thích đi "
Phương Hân Ngữ khổ sở nói " Anh hai, em có thể không chọn không, tròng cái này vào trông rất trẻ con "
Phương Tử Ngôn quay người qua, híp mắt hỏi em gái " Em biết bơi sao? "
Phương Hân Ngữ ngu ngơ lắc đầu. Trong giọng nói của Phương Tử Ngôn mang theo một tia nguy hiểm không cho phép cãi lời " Còn không nhanh lên chọn một cái "
Phương Hân Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, chẳng thể làm gì khác hơn là chọn một cái phao màu vàng nhạt không quá nổi bật. Phương Hân Ngữ tròng phao ngang người bước vào nước biển, nước bao phủ nửa người dưới của cô, lạnh lẽo xâm nhập tận trong xương tuỷ
" Anh hai, thật lạnh, em có chút sợ "
Phương Tử Ngôn ở phía sau vỗ lưng cô " Đừng sợ, anh hai bên cạnh em "
Cơ thể Hân Ngữ hơn phân nửa chìm vào trong nước biển, phần còn lại được phao nâng nổi lên, tuy rằng hai vai đều ở trên mặt biển, nhưng Phương Hân Ngữ vẫn luôn cảm thấy nước biển muốn tràn vào mũi và miệng của mình.
Phát hiện em gái sợ hãi, Phương Tử Ngôn ôm lấy eo cô nói " Nơi này mực nước rất nông, em thẳng chân xuống, hoàn toàn có thể đứng lên "
Phương Hân Ngữ làm thử, phát hiện thật sự có thể đứng chạm đến đáy, nhất thời không còn sợ hãi.
" Anh hai dạy em cách thở, lúc tay vẩy nước thì ngẩng đầu hít khí, chân duỗi thì cúi đầu nín thở "
" Anh hai, thật là phức tạp, em nghe không hiểu "
" Anh làm mẫu cho em xem một chút, để em học cách làm "
Phương Tử Ngôn ở gần đó bơi một vòng, động tác ưu nhã giống như người cá trong biển. Phương Hân Ngữ bắt chước học theo mấy lần, qua một hồi cũng gần làm giống. Phương Tử Ngôn nhịn không được hôn lên mặt em gái một cái " Em gái của anh thật thông minh "
Thiến Lệ ở gần đó nhìn thấy cực kỳ ước ao, bèn chạy tới quầy hàng mua một cái phao vòng, mang lên người rồi chạy tới nói với Phương Tử Ngôn " Anh Phương, em cũng không biết bơi, anh dạy em đi "
Đang học duỗi chân, Hân Ngữ nghe vậy chợt ngừng lại, đôi mắt như trân châu đen nhìn chăm chú vào hai người. Phương Tử Ngôn nhìn về phía vùng nước sâu phía trước, Tương Ngôn Tân đang bơi rất vui vẻ " Em trai em không phải biết bơi sao? "
Thiến Lệ vẻ mặt ghét bỏ " Nó quá ngu ngốc, dạy hoài không được "
Phương Tử Ngôn chỉ lạnh lùng trả lời " Vậy em ráng luyện nhiều một chút ". Dứt lời, Phương Tử Ngôn nắm lấy phao của Hân Ngữ " Đi ra vùng nước sâu thử xem "
Thiến Lệ xiết chặt phao, phì phò tức giận, nhìn về phía xa xa hướng Tương Ngôn Tân hét lớn " Ngu ngốc, nhanh cút sang đây cho chị, ngay cả bạn gái cũng không muốn theo đuổi sao? "
Phương Hân Ngữ bị anh trai kéo đi ra xa, sợ đến bắp chân đạp loạn dưới nước " Anh hai, không muốn a, em rất sợ ..."
Phương Tử Ngôn dịu dàng nói " Anh hai sẽ không để cho em sặc chút nước nào, ngoan thả lỏng một chút "
Phương Hân Ngữ bị đẩy ngày càng xa, cơ thể nhỏ bé phiêu du trên mặt biển bao la rộng lớn, cảm giác đặc biệt bất lực. Ở thời điểm Hân Ngữ khẩn trương muốn khóc, thì một đôi tay dài rộng ấm áp ôm lấy cô nhẹ nhàng nói
" Cuối cùng chỉ còn hai chúng ta "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.