Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma Quỷ
Chương 33: Thiến Lệ không thấy! ( H )
Lưu Vân
02/09/2016
Lúc Thiến Lệ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong chăn ấm áp, tựa hồ có người nằm bên cạnh, giật mình kinh ngạc, cô đem người nọ đẩy xuống giường " Ngươi là ai? "
Dưới giường truyền đến tiếng con trai hít không khí. Thiến Lệ vừa nghe âm thanh này, hưng phấn nói " Là anh Phương đúng hay không? "
Người nọ như lò xo bật dậy, tách một cái mở đèn lên " Phương cái đầu chị, người ta vốn không hiếm lạ gì chị "
Thiến Lệ thấy người đó thật sự là Tương Ngôn Tân không khỏi mười phần thất vọng, lại nghe lời hắn nói chọc vào đúng chỗ đau của mình, bèn tức giận trả lời " Em cũng vậy thôi, Hân Ngữ không để ý đến em, chỉ thích anh trai của bạn ấy "
Hai người tức giận thở phì phò liếc nhau, nội tâm tràn đầy hâm mộ dáng vẻ thân thiết của hai anh em họ Phương, Thiến Lệ thì nghĩ nếu có anh trai thì tốt rồi, người còn lại thì ao ước có em gái thì hay biết mấy. Thiến Lệ cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, hoảng sợ nói
" Là ai giúp chị đổi áo ngủ "
Tương Ngôn Tân quay đầu chỗ khác, khuôn mặt không khỏi đỏ lên " Là em gọi nhân viên nữ vào thay giúp chị "
" Vậy sao em ngủ trên giường chị? "
Tương Ngôn Tân dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nói " Chị không nhớ rõ bản thân suýt chết chìm? "
Thiến Lệ vắt óc suy nghĩ, mơ hồ nhớ lại cô thực sự chìm trong nước, cư nhiên may mắn không chết, vậy là ai cứu cô?
Vẻ mặt Thiến Lệ đầy mong đợi nói " Có phải anh Phương cứu chị, còn giúp chị hô hấp nhân tạo? "
Tương Ngôn Tân vừa tức vừa xấu hổ mà mở cửa rời khỏi " Nghĩ thật hay "
Mà lúc này trên cùng tầng lầu, ở một gian phòng khác. Một cô gái bé nhỏ đang quỳ trên giường, một cự vật thô to rất nhanh ra vào khoang miệng chật hẹp của cô. Một người đàn ông cao lớn, nửa thân trên chỉnh tề, phía dưới quần được kéo xuống đầu gối, giữa hai chân cự vật cứng rắn dựng thẳng, mặc cho cô gái phục vụ mình. Cô gái miệng đều mỏi, uỷ khuất nhả ra, trong lòng ấm ức, có đúng hay không lúc ở trên biển phục vụ anh trai chưa đủ thoải mái, vừa trở về phòng lại bắt cô làm tiếp.
Phương Tử Ngôn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái nói " Anh hai vẫn còn cứng rắn đó "
Phương Hân Ngữ đành thuận thế nằm xuống, hai chân tinh tế thon gọn dạng ra hình chữ M, hướng về phía anh trai.
" Em gái ngoan "
Phương Tử Ngôn phủ lên người Hân Ngữ, cự vật tiến vào vùng kín của cô, đem hai cánh hoa tách ra, xâm nhập vào khe thịt non mềm ướt át. Phương Hân Ngữ rên rỉ thở dốc, thân thể nhỏ bé bị đụng đến loạng choạng. Ghê gớm hơn anh hai còn lấy gối kê đầu Hân Ngữ cao lên, để cô có thể nhìn rõ chỗ hai người giao hợp. Nhìn tận mặt hạ thể bị nhét đầy, vốn chỉ là một khe nhỏ bằng đầu ngón tay, cư nhiên có thể chất chứa được cự vật thô to như cánh tay trẻ nhỏ, còn liên tục thúc sâu vào tận cùng bên trong.
Chỗ giao hợp ngày càng ướt đẫm, u cốc co rút hút chặt cự vật, mật dịch chảy ra không ngừng, Phương Tử Ngôn dần cảm thấy tư thế này không đủ thoả mãn, đưa tay cởi áo ra, ôm lấy Hân Ngữ ngồi trên đùi mình, mạnh mẽ đem cự vật đâm vào rút ra. Khuôn mặt Hân Ngữ phiếm hồng dán lên vai anh, Phương Tử Ngôn cúi đầu hôn đôi môi nhỏ nhắn của em gái, đem trên dưới hai miệng nhỏ đều gắt gao chặn lại.
Phương Tử Ngôn kết thúc bằng nụ hôn sâu, thở hổn hển hỏi em gái " Thích anh hai làm vậy với em không? "
Sắc mặt Phương Hân Ngữ như hoa đào thẹn thùng nói " Thích, em rất thích anh ...."
Phương Tử Ngôn ngậm lấy vành tai cô ái muội nói " Có muốn cả đời đều cùng anh hai làm chuyện này? "
Phương Hân Ngữ ấp úng nói " Ừm, em hỏi anh một vấn đề, anh em có thể kết hôn không? "
Phương Tử Ngôn im lặng một hồi, sau đó hỏi ngược lại cô " Là ai quy định nhất định phải kết hôn mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ "
" Bởi vì..."
Điện thoại di động lại vang lên đúng lúc này, cắt đứt đoạn đối thoại quỷ dị của hai người. Phương Tử Ngôn không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, lại là Tương Ngôn Tân, vốn tính bỏ mặc, nhưng em gái khuyên anh bắt máy, có lẽ có chuyện khẩn cấp. Phương Tử Ngôn ấn nút trả lời, trong điện thoại di động vang lên âm thanh nóng nảy của Tương Ngôn Tân.
" Tôi...Chị của tôi không thấy ..."
Dưới giường truyền đến tiếng con trai hít không khí. Thiến Lệ vừa nghe âm thanh này, hưng phấn nói " Là anh Phương đúng hay không? "
Người nọ như lò xo bật dậy, tách một cái mở đèn lên " Phương cái đầu chị, người ta vốn không hiếm lạ gì chị "
Thiến Lệ thấy người đó thật sự là Tương Ngôn Tân không khỏi mười phần thất vọng, lại nghe lời hắn nói chọc vào đúng chỗ đau của mình, bèn tức giận trả lời " Em cũng vậy thôi, Hân Ngữ không để ý đến em, chỉ thích anh trai của bạn ấy "
Hai người tức giận thở phì phò liếc nhau, nội tâm tràn đầy hâm mộ dáng vẻ thân thiết của hai anh em họ Phương, Thiến Lệ thì nghĩ nếu có anh trai thì tốt rồi, người còn lại thì ao ước có em gái thì hay biết mấy. Thiến Lệ cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, hoảng sợ nói
" Là ai giúp chị đổi áo ngủ "
Tương Ngôn Tân quay đầu chỗ khác, khuôn mặt không khỏi đỏ lên " Là em gọi nhân viên nữ vào thay giúp chị "
" Vậy sao em ngủ trên giường chị? "
Tương Ngôn Tân dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nói " Chị không nhớ rõ bản thân suýt chết chìm? "
Thiến Lệ vắt óc suy nghĩ, mơ hồ nhớ lại cô thực sự chìm trong nước, cư nhiên may mắn không chết, vậy là ai cứu cô?
Vẻ mặt Thiến Lệ đầy mong đợi nói " Có phải anh Phương cứu chị, còn giúp chị hô hấp nhân tạo? "
Tương Ngôn Tân vừa tức vừa xấu hổ mà mở cửa rời khỏi " Nghĩ thật hay "
Mà lúc này trên cùng tầng lầu, ở một gian phòng khác. Một cô gái bé nhỏ đang quỳ trên giường, một cự vật thô to rất nhanh ra vào khoang miệng chật hẹp của cô. Một người đàn ông cao lớn, nửa thân trên chỉnh tề, phía dưới quần được kéo xuống đầu gối, giữa hai chân cự vật cứng rắn dựng thẳng, mặc cho cô gái phục vụ mình. Cô gái miệng đều mỏi, uỷ khuất nhả ra, trong lòng ấm ức, có đúng hay không lúc ở trên biển phục vụ anh trai chưa đủ thoải mái, vừa trở về phòng lại bắt cô làm tiếp.
Phương Tử Ngôn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái nói " Anh hai vẫn còn cứng rắn đó "
Phương Hân Ngữ đành thuận thế nằm xuống, hai chân tinh tế thon gọn dạng ra hình chữ M, hướng về phía anh trai.
" Em gái ngoan "
Phương Tử Ngôn phủ lên người Hân Ngữ, cự vật tiến vào vùng kín của cô, đem hai cánh hoa tách ra, xâm nhập vào khe thịt non mềm ướt át. Phương Hân Ngữ rên rỉ thở dốc, thân thể nhỏ bé bị đụng đến loạng choạng. Ghê gớm hơn anh hai còn lấy gối kê đầu Hân Ngữ cao lên, để cô có thể nhìn rõ chỗ hai người giao hợp. Nhìn tận mặt hạ thể bị nhét đầy, vốn chỉ là một khe nhỏ bằng đầu ngón tay, cư nhiên có thể chất chứa được cự vật thô to như cánh tay trẻ nhỏ, còn liên tục thúc sâu vào tận cùng bên trong.
Chỗ giao hợp ngày càng ướt đẫm, u cốc co rút hút chặt cự vật, mật dịch chảy ra không ngừng, Phương Tử Ngôn dần cảm thấy tư thế này không đủ thoả mãn, đưa tay cởi áo ra, ôm lấy Hân Ngữ ngồi trên đùi mình, mạnh mẽ đem cự vật đâm vào rút ra. Khuôn mặt Hân Ngữ phiếm hồng dán lên vai anh, Phương Tử Ngôn cúi đầu hôn đôi môi nhỏ nhắn của em gái, đem trên dưới hai miệng nhỏ đều gắt gao chặn lại.
Phương Tử Ngôn kết thúc bằng nụ hôn sâu, thở hổn hển hỏi em gái " Thích anh hai làm vậy với em không? "
Sắc mặt Phương Hân Ngữ như hoa đào thẹn thùng nói " Thích, em rất thích anh ...."
Phương Tử Ngôn ngậm lấy vành tai cô ái muội nói " Có muốn cả đời đều cùng anh hai làm chuyện này? "
Phương Hân Ngữ ấp úng nói " Ừm, em hỏi anh một vấn đề, anh em có thể kết hôn không? "
Phương Tử Ngôn im lặng một hồi, sau đó hỏi ngược lại cô " Là ai quy định nhất định phải kết hôn mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ "
" Bởi vì..."
Điện thoại di động lại vang lên đúng lúc này, cắt đứt đoạn đối thoại quỷ dị của hai người. Phương Tử Ngôn không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, lại là Tương Ngôn Tân, vốn tính bỏ mặc, nhưng em gái khuyên anh bắt máy, có lẽ có chuyện khẩn cấp. Phương Tử Ngôn ấn nút trả lời, trong điện thoại di động vang lên âm thanh nóng nảy của Tương Ngôn Tân.
" Tôi...Chị của tôi không thấy ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.