Chương 30
Điền Thị Thỏ
12/07/2021
Tô Như Nguyệt bắn được vài cái, thì không muốn chơi tiếp nữa, đáng lý ra tâm trạng cô rất tốt, không hiểu sao đột nhiên lại buồn bực khó chịu, không muốn làm bất cứ điều gì vào lúc này cả.
Long Roy thấy Tô Như Nguyệt đột nhiên hạ súng xuống, nên quay sang hỏi "Chán sao?"
Tô Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhẹ giọng "Em mệt, em muốn về nhà!"
Long Roy nghe thế, lo lắng hỏi "Em bệnh sao? Để anh xem!" nói rồi định đưa tay lên trán Tô Như Nguyệt, nhưng bị cô cản lại, nói "Em mỏi chân!"
Long Roy nhìn bộ dạng bĩu môi làm nũng, cúi thấp đầu của Tô Như Nguyệt, thì có chút bất đắc dĩ cười cười , không phải hắn không cảm nhận được cô thay đổi, chỉ là hắn không muốn nói ra mà thôi.
Trước đây chỉ khi cô cần hắn giúp đỡ, mới đến tìm hắn, còn liếc mắt đưa tình với hắn, đôi mắt cô rất đẹp, chính vì thế hắn liền say tình của cô, dù biết cô chỉ lợi dụng hắn, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện giúp cô, dù khi xong việc, cô đều kiêu ngạo bước qua mặt hắn, hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng từ ngày cô bị xe đụng đến nay, cô cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác trước đây, cô giống như một đứa em gái hay làm nũng, hay một người bạn thân thiết, ánh mắt cô nói cho hắn biết, cô đối với hắn chưa từng vượt qua hai từ 'bạn bè', hắn cứ tưởng hắn sẽ đau khổ lắm, nhưng cùng cô trở thành bạn bè tốt, hắn lại cảm thấy rất vui, có lẽ hắn cũng chỉ muốn cùng cô dừng lại ở mức độ như vậy mà thôi.
Đột nhiên Long Roy ngồi xuống, đưa lưng về phía Tô Như Nguyệt, nói "Lên đi!"
Tô Như Nguyệt đánh vào lưng Long Roy một cái, lớn giọng nói "Anh đừng có mà lợi dụng em!"
Long Roy nghe thế, đứng lên quay người lại, nói "Ai mà thèm lợi dụng con heo nhà em!"
Tô Như Nguyệt bĩu môi, nói "Vậy mà có người thích heo đấy!"
Long Roy cười tươi nhìn Tô Như Nguyệt từ trên xuống dưới, chậc lưỡi vài cái, nói "Lúc trước là anh mắt mù!"
Tô Như Nguyệt trừng mắt, nghiến răng nói "Anh muốn chết có phải không?"
Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, Long Roy quay người bỏ chạy, Tô Như Nguyệt hét lớn phía sau "Đứng lại!"
Vì Long Roy khá cao, nên bước chân cực kỳ nhanh, thấy Tô Như Nguyệt đuổi theo không kịp, cứ luôn miệng kêu hắn đứng lại, hắn quay đầu cười ha hả, nói "Anh không đứng đấy, giỏi thì đuổi theo đi!"
Tô Như Nguyệt bình thường chạy rất chậm, chỉ khi chuyện gì liên quan tới sống chết mới chạy nhanh một chút, danh hiệu 'con rùa đại học B' lúc trước ở trường ban tặng cho cô, đâu phải để trưng, huống hồ đuổi theo một người chân dài như Long Roy càng không thể.
Trung tâm mua sắm rộng lớn tới như vậy, lại có một cặp nam nữ chẳng khác gì trẻ con, người chạy sau gọi người chạy trước, người chạy trước quay ngược lại trêu tức, khiến người chạy sau mặt đỏ vì tức.
Cho đến khi không còn nghe giọng trêu tức của người chạy trước nữa, người chạy sau mới im bặt!
Tô Như Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy Long Roy đâu, vội vàng đi kiếm, chỗ này rộng lớn như thế, cô lại không rành đường, làm sao có thể tìm đây?
Định lấy điện thoại điện cho Long Roy, nhưng cô chợt nhớ, lúc nãy máy cô hết pin, cô đã sạc ở nhà rồi, cứ nghĩ rằng đi một chút sẽ về, không nghĩ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế này.
Tô Như Nguyệt không biết làm thế nào, cứ đi lòng vòng, đi đến một cửa hàng nào, cô đều dừng lại kiếm, đi gần 2 tiếng đồng hồ, khiến Tô Như Nguyệt muốn phát khóc, chân mỏi rã rời, cả người mệt đến không còn sức.
Tô Như Nguyệt dựa vào một cửa hàng trang sức nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi đứng dậy định tiếp tục đi tìm Long Roy, như có cảm giác, Tô Như Nguyệt đưa mắt vào trong xem có thấy Long Roy không, nhưng buồn cười nhất là Long Roy thì không thấy, lại thấy Cảnh Điềm Điềm cùng Dương Lâm Tình chọn trang sức.
Dương Lâm Tình cầm một sợi dây chuyền lên, quay lại đằng sau, nhìn hai người đang ngồi trên ghế gần đó là Tô Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn hỏi ý kiến, hai người đàn ông nhìn Dương Lâm Tình một cách ôn nhu, cười khẽ gật đầu, Dương Lâm Tình cười tươi, quay lại tiếp tục chọn cái khác.
Tô Như Nguyệt nhìn thấy cảnh đó, tự chế giễu bản thân, vịt thì vẫn là vịt, dù cô đang mang vẻ ngoài Phượng Hoàng thì làm sao?
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi mệnh vịt của chính mình!
Vịt thì làm sao đòi hóa Thiên Nga?
Nữ phản diện thì làm sao so với nữ chính?
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Dương Lâm Tình, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất tao nhã, dịu dàng hơn người, lại được hai người con trai cực phẩm hết mực yêu thương, bảo vệ, đúng là may mắn trong may mắn.
Cô đã từng nghĩ, nếu một ngày Cố Thiên Tuấn dịu dàng với cô, thì sẽ như thế nào?
Hoặc Tô Tử Kỳ hết mực yêu thương cô thì sẽ như thế nào?
Có lẽ cô sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời!
Nhưng đáng tiếc, điều đó chỉ dành cho Dương Lâm Tình!
Chứ không dành cho Tô Như Nguyệt!
Long Roy thấy Tô Như Nguyệt đột nhiên hạ súng xuống, nên quay sang hỏi "Chán sao?"
Tô Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhẹ giọng "Em mệt, em muốn về nhà!"
Long Roy nghe thế, lo lắng hỏi "Em bệnh sao? Để anh xem!" nói rồi định đưa tay lên trán Tô Như Nguyệt, nhưng bị cô cản lại, nói "Em mỏi chân!"
Long Roy nhìn bộ dạng bĩu môi làm nũng, cúi thấp đầu của Tô Như Nguyệt, thì có chút bất đắc dĩ cười cười , không phải hắn không cảm nhận được cô thay đổi, chỉ là hắn không muốn nói ra mà thôi.
Trước đây chỉ khi cô cần hắn giúp đỡ, mới đến tìm hắn, còn liếc mắt đưa tình với hắn, đôi mắt cô rất đẹp, chính vì thế hắn liền say tình của cô, dù biết cô chỉ lợi dụng hắn, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện giúp cô, dù khi xong việc, cô đều kiêu ngạo bước qua mặt hắn, hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng từ ngày cô bị xe đụng đến nay, cô cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác trước đây, cô giống như một đứa em gái hay làm nũng, hay một người bạn thân thiết, ánh mắt cô nói cho hắn biết, cô đối với hắn chưa từng vượt qua hai từ 'bạn bè', hắn cứ tưởng hắn sẽ đau khổ lắm, nhưng cùng cô trở thành bạn bè tốt, hắn lại cảm thấy rất vui, có lẽ hắn cũng chỉ muốn cùng cô dừng lại ở mức độ như vậy mà thôi.
Đột nhiên Long Roy ngồi xuống, đưa lưng về phía Tô Như Nguyệt, nói "Lên đi!"
Tô Như Nguyệt đánh vào lưng Long Roy một cái, lớn giọng nói "Anh đừng có mà lợi dụng em!"
Long Roy nghe thế, đứng lên quay người lại, nói "Ai mà thèm lợi dụng con heo nhà em!"
Tô Như Nguyệt bĩu môi, nói "Vậy mà có người thích heo đấy!"
Long Roy cười tươi nhìn Tô Như Nguyệt từ trên xuống dưới, chậc lưỡi vài cái, nói "Lúc trước là anh mắt mù!"
Tô Như Nguyệt trừng mắt, nghiến răng nói "Anh muốn chết có phải không?"
Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, Long Roy quay người bỏ chạy, Tô Như Nguyệt hét lớn phía sau "Đứng lại!"
Vì Long Roy khá cao, nên bước chân cực kỳ nhanh, thấy Tô Như Nguyệt đuổi theo không kịp, cứ luôn miệng kêu hắn đứng lại, hắn quay đầu cười ha hả, nói "Anh không đứng đấy, giỏi thì đuổi theo đi!"
Tô Như Nguyệt bình thường chạy rất chậm, chỉ khi chuyện gì liên quan tới sống chết mới chạy nhanh một chút, danh hiệu 'con rùa đại học B' lúc trước ở trường ban tặng cho cô, đâu phải để trưng, huống hồ đuổi theo một người chân dài như Long Roy càng không thể.
Trung tâm mua sắm rộng lớn tới như vậy, lại có một cặp nam nữ chẳng khác gì trẻ con, người chạy sau gọi người chạy trước, người chạy trước quay ngược lại trêu tức, khiến người chạy sau mặt đỏ vì tức.
Cho đến khi không còn nghe giọng trêu tức của người chạy trước nữa, người chạy sau mới im bặt!
Tô Như Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy Long Roy đâu, vội vàng đi kiếm, chỗ này rộng lớn như thế, cô lại không rành đường, làm sao có thể tìm đây?
Định lấy điện thoại điện cho Long Roy, nhưng cô chợt nhớ, lúc nãy máy cô hết pin, cô đã sạc ở nhà rồi, cứ nghĩ rằng đi một chút sẽ về, không nghĩ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế này.
Tô Như Nguyệt không biết làm thế nào, cứ đi lòng vòng, đi đến một cửa hàng nào, cô đều dừng lại kiếm, đi gần 2 tiếng đồng hồ, khiến Tô Như Nguyệt muốn phát khóc, chân mỏi rã rời, cả người mệt đến không còn sức.
Tô Như Nguyệt dựa vào một cửa hàng trang sức nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi đứng dậy định tiếp tục đi tìm Long Roy, như có cảm giác, Tô Như Nguyệt đưa mắt vào trong xem có thấy Long Roy không, nhưng buồn cười nhất là Long Roy thì không thấy, lại thấy Cảnh Điềm Điềm cùng Dương Lâm Tình chọn trang sức.
Dương Lâm Tình cầm một sợi dây chuyền lên, quay lại đằng sau, nhìn hai người đang ngồi trên ghế gần đó là Tô Tử Kỳ và Cố Thiên Tuấn hỏi ý kiến, hai người đàn ông nhìn Dương Lâm Tình một cách ôn nhu, cười khẽ gật đầu, Dương Lâm Tình cười tươi, quay lại tiếp tục chọn cái khác.
Tô Như Nguyệt nhìn thấy cảnh đó, tự chế giễu bản thân, vịt thì vẫn là vịt, dù cô đang mang vẻ ngoài Phượng Hoàng thì làm sao?
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi mệnh vịt của chính mình!
Vịt thì làm sao đòi hóa Thiên Nga?
Nữ phản diện thì làm sao so với nữ chính?
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Dương Lâm Tình, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất tao nhã, dịu dàng hơn người, lại được hai người con trai cực phẩm hết mực yêu thương, bảo vệ, đúng là may mắn trong may mắn.
Cô đã từng nghĩ, nếu một ngày Cố Thiên Tuấn dịu dàng với cô, thì sẽ như thế nào?
Hoặc Tô Tử Kỳ hết mực yêu thương cô thì sẽ như thế nào?
Có lẽ cô sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời!
Nhưng đáng tiếc, điều đó chỉ dành cho Dương Lâm Tình!
Chứ không dành cho Tô Như Nguyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.