Chương 62: Tôi giấu
Tuyết Trung Tống Thang
05/08/2020
Edit: Sơ Thuần, Sơ Ngọc
Beta: Sơ Tuyết
**************************
Vẻ mặt Chu Đồ chết lặng, tín nhiệm gì đó 800 năm trước sớm bị cho chó ăn rồi.
Lần trước tổ tông này xác thật từng nói Mục gia chuẩn bị nhận nuôi một cô bé, còn bảo hắn đi kiểm tra cô bé kia.
Chu Đồ nghĩ chính mình còn không đến mức chưa gì đã là lão già hay quên, nếu nói hắn không có nhớ lầm, cái cô bé kia không lớn như vậy, diện mạo, chiều cao, tuổi, mặc kệ là hạng nhất nào đều không khớp!
"Mục Vân Tu, cậu nhìn tôi giống thằng ngu thế sao?" Chu Đồ chỉ vào mặt chính mình.
Mục Vân Tu lắc đầu, "Anh sao có thể nghĩ như vậy, cái này còn không rõ ràng sao, giống cái gì, căn bản chính là rất giống đi."
Chu Đồ:......
Rất muốn mắng người!
Đối mặt với người đại diện không tín nhiệm, Mục Vân Tu chọc chọc cái mũi nhỏ của tiểu gia hỏa trong lòng ngực.
"Nào, Y Y, nói cho chú này thân phận của em, cho nhị ca một chút trong sạch."
Chu Đồ nghiến răng, hắn cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi mà thôi, vì cái gì gia hỏa này là anh, hắn lại là chú?
Cho dù bối phận cao, hắn cũng cao hứng đến không đứng dậy nổi!
Y Y không có cự tuyệt yêu cầu của nhị ca, hóp bụng ưỡn ngực, lộ ra là một người lễ phép mà tươi cười.
"Chú ơi chào chú, cháu tên Mục Vân Y, ba tên Mục Đông Dương, mẹ tên Kiều Hân, cháu xác thật là em gái nhị ca." Y Y trịnh trọng mà vươn móng vuốt nhỏ, "Nhờ chú chiếu cố nhị ca."
Chu Đồ:...... Em gái nhỏ, không cần dùng kính ngữ được chứ, cảm giác trán càng lạnh hơn.
Có cô bé tự giới thiệu, có ánh mắt cảm động và vui vẻ của người anh trai yêu dấu đánh tới, Chu Đồ tin rồi.
Hắn vươn tay đang muốn đáp lại cái bắt tay của cô bé, tay nhỏ của cô bé đã bị người nào đó trên đường cướp đi, cũng tặng hắn một cái cười lạnh ghét bỏ.
Khóe miệng Chu Đồ giật giật, quyết định không chấp nhặt với hắn.
"Cậu lúc trước bảo tôi tra cái kia là xảy ra chuyện gì?"
"Có một chuyện như vậy sao? Tôi sao lại không có ấn tượng nhỉ."
"......"
"Đừng quan tâm lúc trước như thế nào, anh chỉ cần nhớ kỹ, Y Y là em gái của Mục Vân Tu tôi là được, anh giúp tôi nhìn nó nhé, nó chính là bảo bối nhà chúng tôi công nhận."
Người đại diện Chu làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng phải phụ trách chăm sóc đứa trẻ, vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng được.
"Nếu là bảo bối của Mục gia, cậu còn đưa người mang tới loại địa phương này, Mục Vân Tu, cậu muốn cho người nhà các cậu xé xác tôi sao?"
Mục Vân Tu liếc mắt nhìn hắn, "Anh làm sao có thể nghĩ tôi như vậy, quá ác độc."
"Cậu cũng biết cậu ác độc?" Chu Đồ kinh ngạc.
"Không, là tư tưởng anh ác độc, có phải đường chân tóc cao hơn, năng lực lý giải cũng sẽ kém hơn hay không?"
"!!!" Hắn liền không thể nghĩ thứ này sẽ quá thiện lương như vậy.
Tức giận của Chu Đồ mau chóng đi hết.
"Cậu thật sự chuẩn bị để Tiểu Y Y ở đây?"
"Đương nhiên."
Chu Đồ bất đắc dĩ thở dài, đứa trẻ mềm mại đáng yêu như vậy, hắn để ý không đến mấy ngày sẽ biến thành đóa hoa nhỏ khô khốc mất.
Tổ tông này quả nhiên là có độc.
Mục Vân Tu cũng mặc kệ Chu Đồ và người khác nghĩ như thế nào, mang theo Y Y dạo đoàn phim một vòng, để cho tất cả mọi người đều biết hắn có một cô em gái bốn tuổi, xinh đẹp đáng yêu vô cùng.
Chu Đồ đau đầu.
"Cậu không đi làm việc, đừng quấy rầy người khác được không, vốn dĩ quay chụp đã không được thuận lợi, đạo diễn cũng sắp ăn thịt người đến nơi, cậu còn làm như vậy."
"Tôi chính là muốn cho bọn họ đều biết, tiểu gia hỏa là người của Mục gia chúng tôi, là em gái của Mục Vân Tu."
"Được rồi." Như vậy cũng không tồi, giới giải trí loại người nào cũng có, không thiếu những người thích khi dễ đứa trẻ nhỏ như thế này, đánh đòn phủ đầu ngay từ bây giờ để đề phòng.
Kế tiếp, Chu Đồ cho rằng Mục Vân Tu đã bắt đầu làm việc.
Rốt cuộc hắn cũng đã bị "đề bạt" thành một tay giữ trẻ, Mục nhị thiếu bắt đầu công tác không phải là bình thường sao?
Nhưng mà sự thật chứng minh, hắn nghĩ vẫn là quá đẹp rồi.
Anh trai mới nào đó không nỗ lực công tác làm tấm gương tốt cho em gái, ngược lại mang theo cô bé bốn tuổi đi dạo chơi sa mạc.
Lạc đà đoàn phim chuẩn bị dùng để đóng phim bị người nào đó dùng số tiền lớn cho thuê.
Các loại sinh vật nhỏ trong sa mạc, đều bị hai anh em vô tình vây xem.
Beta: Sơ Tuyết
**************************
Vẻ mặt Chu Đồ chết lặng, tín nhiệm gì đó 800 năm trước sớm bị cho chó ăn rồi.
Lần trước tổ tông này xác thật từng nói Mục gia chuẩn bị nhận nuôi một cô bé, còn bảo hắn đi kiểm tra cô bé kia.
Chu Đồ nghĩ chính mình còn không đến mức chưa gì đã là lão già hay quên, nếu nói hắn không có nhớ lầm, cái cô bé kia không lớn như vậy, diện mạo, chiều cao, tuổi, mặc kệ là hạng nhất nào đều không khớp!
"Mục Vân Tu, cậu nhìn tôi giống thằng ngu thế sao?" Chu Đồ chỉ vào mặt chính mình.
Mục Vân Tu lắc đầu, "Anh sao có thể nghĩ như vậy, cái này còn không rõ ràng sao, giống cái gì, căn bản chính là rất giống đi."
Chu Đồ:......
Rất muốn mắng người!
Đối mặt với người đại diện không tín nhiệm, Mục Vân Tu chọc chọc cái mũi nhỏ của tiểu gia hỏa trong lòng ngực.
"Nào, Y Y, nói cho chú này thân phận của em, cho nhị ca một chút trong sạch."
Chu Đồ nghiến răng, hắn cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi mà thôi, vì cái gì gia hỏa này là anh, hắn lại là chú?
Cho dù bối phận cao, hắn cũng cao hứng đến không đứng dậy nổi!
Y Y không có cự tuyệt yêu cầu của nhị ca, hóp bụng ưỡn ngực, lộ ra là một người lễ phép mà tươi cười.
"Chú ơi chào chú, cháu tên Mục Vân Y, ba tên Mục Đông Dương, mẹ tên Kiều Hân, cháu xác thật là em gái nhị ca." Y Y trịnh trọng mà vươn móng vuốt nhỏ, "Nhờ chú chiếu cố nhị ca."
Chu Đồ:...... Em gái nhỏ, không cần dùng kính ngữ được chứ, cảm giác trán càng lạnh hơn.
Có cô bé tự giới thiệu, có ánh mắt cảm động và vui vẻ của người anh trai yêu dấu đánh tới, Chu Đồ tin rồi.
Hắn vươn tay đang muốn đáp lại cái bắt tay của cô bé, tay nhỏ của cô bé đã bị người nào đó trên đường cướp đi, cũng tặng hắn một cái cười lạnh ghét bỏ.
Khóe miệng Chu Đồ giật giật, quyết định không chấp nhặt với hắn.
"Cậu lúc trước bảo tôi tra cái kia là xảy ra chuyện gì?"
"Có một chuyện như vậy sao? Tôi sao lại không có ấn tượng nhỉ."
"......"
"Đừng quan tâm lúc trước như thế nào, anh chỉ cần nhớ kỹ, Y Y là em gái của Mục Vân Tu tôi là được, anh giúp tôi nhìn nó nhé, nó chính là bảo bối nhà chúng tôi công nhận."
Người đại diện Chu làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng phải phụ trách chăm sóc đứa trẻ, vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng được.
"Nếu là bảo bối của Mục gia, cậu còn đưa người mang tới loại địa phương này, Mục Vân Tu, cậu muốn cho người nhà các cậu xé xác tôi sao?"
Mục Vân Tu liếc mắt nhìn hắn, "Anh làm sao có thể nghĩ tôi như vậy, quá ác độc."
"Cậu cũng biết cậu ác độc?" Chu Đồ kinh ngạc.
"Không, là tư tưởng anh ác độc, có phải đường chân tóc cao hơn, năng lực lý giải cũng sẽ kém hơn hay không?"
"!!!" Hắn liền không thể nghĩ thứ này sẽ quá thiện lương như vậy.
Tức giận của Chu Đồ mau chóng đi hết.
"Cậu thật sự chuẩn bị để Tiểu Y Y ở đây?"
"Đương nhiên."
Chu Đồ bất đắc dĩ thở dài, đứa trẻ mềm mại đáng yêu như vậy, hắn để ý không đến mấy ngày sẽ biến thành đóa hoa nhỏ khô khốc mất.
Tổ tông này quả nhiên là có độc.
Mục Vân Tu cũng mặc kệ Chu Đồ và người khác nghĩ như thế nào, mang theo Y Y dạo đoàn phim một vòng, để cho tất cả mọi người đều biết hắn có một cô em gái bốn tuổi, xinh đẹp đáng yêu vô cùng.
Chu Đồ đau đầu.
"Cậu không đi làm việc, đừng quấy rầy người khác được không, vốn dĩ quay chụp đã không được thuận lợi, đạo diễn cũng sắp ăn thịt người đến nơi, cậu còn làm như vậy."
"Tôi chính là muốn cho bọn họ đều biết, tiểu gia hỏa là người của Mục gia chúng tôi, là em gái của Mục Vân Tu."
"Được rồi." Như vậy cũng không tồi, giới giải trí loại người nào cũng có, không thiếu những người thích khi dễ đứa trẻ nhỏ như thế này, đánh đòn phủ đầu ngay từ bây giờ để đề phòng.
Kế tiếp, Chu Đồ cho rằng Mục Vân Tu đã bắt đầu làm việc.
Rốt cuộc hắn cũng đã bị "đề bạt" thành một tay giữ trẻ, Mục nhị thiếu bắt đầu công tác không phải là bình thường sao?
Nhưng mà sự thật chứng minh, hắn nghĩ vẫn là quá đẹp rồi.
Anh trai mới nào đó không nỗ lực công tác làm tấm gương tốt cho em gái, ngược lại mang theo cô bé bốn tuổi đi dạo chơi sa mạc.
Lạc đà đoàn phim chuẩn bị dùng để đóng phim bị người nào đó dùng số tiền lớn cho thuê.
Các loại sinh vật nhỏ trong sa mạc, đều bị hai anh em vô tình vây xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.