Chương 94: 3 tháng
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Tình Nhu cười đểu, đáp:
- Vậy được... Để xem anh có bản lĩnh đến đâu
Nhâm Cảnh Thâm gật gù rồi hỏi:
- Nhưng em chưa đề ra thời gian cụ thể nhỉ? Phải có thời gian mới kịch tính hơn chứ, hửm? Tôi sẽ không được phép động vào em trong bao lâu đây, A Nhu?
Tình Nhu ngẫm nghĩ, đi sát lại phía bàn rồi bắt đầu tính toán. Nữ nhân lập luận, Nhâm Cảnh Thâm trong một tuần đã sốt sắng lên rồi thì khả năng chịu đựng cũng không cao đâu, thêm nữa là cô còn liên tục kích thích nam nhân như này thì sớm muộn hắn vẫn chịu thua, đến lúc đó thì Tình Nhu thoải mái cao ngạo
Nữ nhân giơ lên ba ngón tay, khảng khái:
- 3 tháng... Thời hạn là 3 tháng nhé
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền có chút choáng váng, hắn đưa tay rờ lên vầng trán, đôi lúc lại trân trân nhìn Tình Nhu đầy hoang mang, sau cùng đành chấp thuận:
- Được... 3 tháng thôi nhé?
Tình Nhu ngồi xuống ghế đối diện, hơi ngửa ra sau rồi cả gan gác hai chân thon nuột lên mặt bàn, vắt chéo rồi ủy mị đáp:
- Vâng ạ
Sau cùng cô an nhàn duy trì tư thế này đọc sách, hàng lông mày thi thoảng nhếch lên tự kiêu vì nữ nhân biết Nhâm Cảnh Thâm hắn ít nhiều đang dao động mạnh. Và đúng như lời cô nói, Nhâm Cảnh Thâm muốn tập trung giải quyết công việc cũng khó, ánh mắt tự động liếc nhìn tiểu thỏ mấy lần, cũng đành mở lời:
- A Nhu... 3 tháng cũng dài như 3 năm đấy
Hôm sau
Tình Nhu thoải mái tới trường, hôm nay không nhờ xe của Cảnh Thâm hay Bắc Trạch tới đón mà lại đi mô tô cùng La Vân Ngọc. Tình Nhu và Vân Ngọc từ ngày thẳng thắn với nhau thì hai người trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, có tâm sự gì là hai người bộc bạch hết cho nhau. Nhâm Cảnh Thâm cũng biết nam nhân này không hứng thú gì với vợ nhỏ nói riêng và những người phụ nữ khác nói chung, dù sao cậu ta cũng có bông chậu cho riêng mình rồi mà... Nhưng nhìn lúc tiểu thỏ và Vân Ngọc đùa cợt vui vẻ lại khiến lửa giận trong lòng Cảnh Thâm le lói lên dần dần. Cũng chỉ biết đứng đó nghiến răng, xả xối với Bắc Trạch:
- Sao tên oắt này phóng nhanh thế nhỉ? Chẳng may Tình Nhu sợ hãi thì sao đây? Mà đưa đón đi học có cần phải ôm chặt thế không?
Bắc Trạch thở dài, trả lời:
- Đó là xe phân khối lớn, lúc nào cũng phóng với tốc độ nhanh... Tôi nghĩ cô chủ không sợ đâu, trông cô ấy rất thoải mái thưa ngài. À thêm nữa là người sau phải vin chặt vào người trước là đúng rồi, nhỡ ngã hay mất đà thì sao đây...
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy thì thở dài, đâu phải hắn không biết, chỉ là cố soi mói rồi biện ra vài lí do khó chịu về tên Vân Ngọc kia thôi
Thời gian rồi cũng trôi qua một tuần, đúng sống sót nổi cũng không dễ gì. Tình Nhu liên tục thay mấy bộ đồ tình thú mà hắn mua, tối nào cũng qua thư phòng đọc sách hay ngồi đây làm bài, sáng ra lại nhờ nam nhân khác chở tới trường. Dạo gần đây, vòng bạn bè của Tình Nhu rất rộng, cô đã làm quen được nhiều bạn mới hơn, phải kể đến vài tên tiểu tử nào đó trông rất lạ lẫm nhưng lại khá ân cần với vật nhỏ đây
Nhâm Cảnh Thâm mấy lần bức bối, gặng hỏi:
- Tình Nhu, thằng nhóc sáng nay chở em tới trường là ai thế?
Nữ nhân đáp ngay:
- Đàn anh khóa trên đó, chúng em phải làm bài luận và giảng viên giao những anh chị khóa trước hướng dẫn... Em và anh ấy mới quen nhau thôi
Nhâm Cảnh Thâm gật gù rồi lại hỏi:
- À nhưng mà sao nhìn cậu này khác người con trai hôm thứ hai đầu tuần trước thế?
Nữ nhân thản nhiên đáp lại:
- Vâng, tuần trước là một bạn cùng khóa nhưng học khác ngành, bạn đó học bên Logistics
Nhâm Cảnh Thâm cứ nhớ mặt mấy tên con trai lạ lạ đến đón Tình Nhu đi học thì lại hỏi thêm được bao nhiêu người lạ. Sau cùng, anh thầm trách:
- Em thật là... Sao làm quen với một đống tên như vậy làm gì chứ? Cũng đâu cần phải nhờ tới bọn họ chở đi học đâu...
Tình Nhu cười thầm, nữ nhân giấu tiệt không nói cho Nhâm Cảnh Thâm biết rằng mấy người con trai cô quen, đều là bông đã có chậu, mà chậu của họ cũng là... một nam nhân. Lên đại học, bao nhiêu sinh viên từ khắp đất nước đổ về học, dĩ nhiên gặp nhiều người khác nhau rồi. Tình Nhu lại rất duyên khi liên tiếp gặp những chàng trai đáng yêu như vậy, cô biết cách nói chuyện với La Vân Ngọc và rút ra được cách giao tiếp gần gũi với họ, nghiễm nhiên Tình Nhu có thể nhờ mấy người anh, người bạn đó rồi... Nhưng riêng tên tiểu tử Hoàng Chí hay đưa đón cô là rất xéo sắc, rất ưa ngồi lê đôi mách, cái dáng vẻ yểu điệu của cậu ta có khi còn uyển chuyển, dịu dàng hơn Tình Nhu
Về phía Nhâm Cảnh Thâm, qua một tuần mà đã đủ thứ chuyện đau đầu, đúng là nữ nhân này rất biết bày trò. Nhiều lần trấn tĩnh bản thân phải tiết chế hơn, tỏ ra lo lắng quá sẽ bị vợ nhỏ khinh thường chết mất... Nhưng nghĩ là thế chứ Cảnh Thâm không làm được. Sau cùng hắn thở dài, trăn trở:
- 3 tháng... Rất rất lâu đây, Tình Nhu1
P/s: nay đầu tuần có phiếu vote z nên mng... hãy tiếp tục thả tim tặng điểm quà và phiếu vote choa truyện nhoa mnggggg
- Vậy được... Để xem anh có bản lĩnh đến đâu
Nhâm Cảnh Thâm gật gù rồi hỏi:
- Nhưng em chưa đề ra thời gian cụ thể nhỉ? Phải có thời gian mới kịch tính hơn chứ, hửm? Tôi sẽ không được phép động vào em trong bao lâu đây, A Nhu?
Tình Nhu ngẫm nghĩ, đi sát lại phía bàn rồi bắt đầu tính toán. Nữ nhân lập luận, Nhâm Cảnh Thâm trong một tuần đã sốt sắng lên rồi thì khả năng chịu đựng cũng không cao đâu, thêm nữa là cô còn liên tục kích thích nam nhân như này thì sớm muộn hắn vẫn chịu thua, đến lúc đó thì Tình Nhu thoải mái cao ngạo
Nữ nhân giơ lên ba ngón tay, khảng khái:
- 3 tháng... Thời hạn là 3 tháng nhé
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền có chút choáng váng, hắn đưa tay rờ lên vầng trán, đôi lúc lại trân trân nhìn Tình Nhu đầy hoang mang, sau cùng đành chấp thuận:
- Được... 3 tháng thôi nhé?
Tình Nhu ngồi xuống ghế đối diện, hơi ngửa ra sau rồi cả gan gác hai chân thon nuột lên mặt bàn, vắt chéo rồi ủy mị đáp:
- Vâng ạ
Sau cùng cô an nhàn duy trì tư thế này đọc sách, hàng lông mày thi thoảng nhếch lên tự kiêu vì nữ nhân biết Nhâm Cảnh Thâm hắn ít nhiều đang dao động mạnh. Và đúng như lời cô nói, Nhâm Cảnh Thâm muốn tập trung giải quyết công việc cũng khó, ánh mắt tự động liếc nhìn tiểu thỏ mấy lần, cũng đành mở lời:
- A Nhu... 3 tháng cũng dài như 3 năm đấy
Hôm sau
Tình Nhu thoải mái tới trường, hôm nay không nhờ xe của Cảnh Thâm hay Bắc Trạch tới đón mà lại đi mô tô cùng La Vân Ngọc. Tình Nhu và Vân Ngọc từ ngày thẳng thắn với nhau thì hai người trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, có tâm sự gì là hai người bộc bạch hết cho nhau. Nhâm Cảnh Thâm cũng biết nam nhân này không hứng thú gì với vợ nhỏ nói riêng và những người phụ nữ khác nói chung, dù sao cậu ta cũng có bông chậu cho riêng mình rồi mà... Nhưng nhìn lúc tiểu thỏ và Vân Ngọc đùa cợt vui vẻ lại khiến lửa giận trong lòng Cảnh Thâm le lói lên dần dần. Cũng chỉ biết đứng đó nghiến răng, xả xối với Bắc Trạch:
- Sao tên oắt này phóng nhanh thế nhỉ? Chẳng may Tình Nhu sợ hãi thì sao đây? Mà đưa đón đi học có cần phải ôm chặt thế không?
Bắc Trạch thở dài, trả lời:
- Đó là xe phân khối lớn, lúc nào cũng phóng với tốc độ nhanh... Tôi nghĩ cô chủ không sợ đâu, trông cô ấy rất thoải mái thưa ngài. À thêm nữa là người sau phải vin chặt vào người trước là đúng rồi, nhỡ ngã hay mất đà thì sao đây...
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy thì thở dài, đâu phải hắn không biết, chỉ là cố soi mói rồi biện ra vài lí do khó chịu về tên Vân Ngọc kia thôi
Thời gian rồi cũng trôi qua một tuần, đúng sống sót nổi cũng không dễ gì. Tình Nhu liên tục thay mấy bộ đồ tình thú mà hắn mua, tối nào cũng qua thư phòng đọc sách hay ngồi đây làm bài, sáng ra lại nhờ nam nhân khác chở tới trường. Dạo gần đây, vòng bạn bè của Tình Nhu rất rộng, cô đã làm quen được nhiều bạn mới hơn, phải kể đến vài tên tiểu tử nào đó trông rất lạ lẫm nhưng lại khá ân cần với vật nhỏ đây
Nhâm Cảnh Thâm mấy lần bức bối, gặng hỏi:
- Tình Nhu, thằng nhóc sáng nay chở em tới trường là ai thế?
Nữ nhân đáp ngay:
- Đàn anh khóa trên đó, chúng em phải làm bài luận và giảng viên giao những anh chị khóa trước hướng dẫn... Em và anh ấy mới quen nhau thôi
Nhâm Cảnh Thâm gật gù rồi lại hỏi:
- À nhưng mà sao nhìn cậu này khác người con trai hôm thứ hai đầu tuần trước thế?
Nữ nhân thản nhiên đáp lại:
- Vâng, tuần trước là một bạn cùng khóa nhưng học khác ngành, bạn đó học bên Logistics
Nhâm Cảnh Thâm cứ nhớ mặt mấy tên con trai lạ lạ đến đón Tình Nhu đi học thì lại hỏi thêm được bao nhiêu người lạ. Sau cùng, anh thầm trách:
- Em thật là... Sao làm quen với một đống tên như vậy làm gì chứ? Cũng đâu cần phải nhờ tới bọn họ chở đi học đâu...
Tình Nhu cười thầm, nữ nhân giấu tiệt không nói cho Nhâm Cảnh Thâm biết rằng mấy người con trai cô quen, đều là bông đã có chậu, mà chậu của họ cũng là... một nam nhân. Lên đại học, bao nhiêu sinh viên từ khắp đất nước đổ về học, dĩ nhiên gặp nhiều người khác nhau rồi. Tình Nhu lại rất duyên khi liên tiếp gặp những chàng trai đáng yêu như vậy, cô biết cách nói chuyện với La Vân Ngọc và rút ra được cách giao tiếp gần gũi với họ, nghiễm nhiên Tình Nhu có thể nhờ mấy người anh, người bạn đó rồi... Nhưng riêng tên tiểu tử Hoàng Chí hay đưa đón cô là rất xéo sắc, rất ưa ngồi lê đôi mách, cái dáng vẻ yểu điệu của cậu ta có khi còn uyển chuyển, dịu dàng hơn Tình Nhu
Về phía Nhâm Cảnh Thâm, qua một tuần mà đã đủ thứ chuyện đau đầu, đúng là nữ nhân này rất biết bày trò. Nhiều lần trấn tĩnh bản thân phải tiết chế hơn, tỏ ra lo lắng quá sẽ bị vợ nhỏ khinh thường chết mất... Nhưng nghĩ là thế chứ Cảnh Thâm không làm được. Sau cùng hắn thở dài, trăn trở:
- 3 tháng... Rất rất lâu đây, Tình Nhu1
P/s: nay đầu tuần có phiếu vote z nên mng... hãy tiếp tục thả tim tặng điểm quà và phiếu vote choa truyện nhoa mnggggg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.