Chương 112: Bức thư
Khánh Huyền Trần
23/06/2022
Nam nhân thở dài, chỉnh chiếc áo vest rồi nhạt nhòa hỏi:
- Lại sao nữa?
Bắc Trạch cầm bức thư đung đưa, đùa:
- Cô chủ Tình Nhu nay không gọi điện, nhắn tin mà chuyển qua viết thư để tình cảm hai người mới mẻ hơn hay sao? Kiểu liên lạc từ thời xa xưa nay lại thấy lãng mạn đến lạ, haha
Cảnh Thâm nghe tới Tình Nhu liền sốt sắng, hôm qua túc trực chiếc máy đọc tin nhắn rep lại chỉ thấy vài lời phiếm lạnh nhạt. Nay cô gửi thư liền khiến hắn khó hiểu, trước hết phải giật lấy bức thư xem tiểu thỏ của hắn rốt cuộc định bày trò gì khác
Bắc Trạch có hóng hớt cũng chỉ dám đứng xa xa, đợi chờ Nhâm Cảnh Thâm đọc xong thì trêu đùa chuyện tình chích bông này tiếp. Vẻ mặt nam nhân ban đầu vẫn bình thản, một mặt giấy thư dài, nét bút đen mềm mại rõ từng con chữ... Bắc Trạch trông vẻ mặt đờ đẫn của cậu chủ thì liền bồn chồn không thôi, Cảnh Thâm đã đọc hơn 5 phút rồi, anh liền giả vờ ẩn nhẹ người hắn, đùa:
- Này, cô chủ viết gì mà như chứa bùa ngải thế? Cậu đọc xong liền đơ ra là sao?
Bất giác Nhâm Cảnh Thâm buông thõng bức thư xuống, tờ giấy cũng rơi lạt phạt dưới nền đất, khuôn mặt hắn bình thản mà đôi mắt vô hồn đến lạ, lắp bắp:
- Bức thư này... cậu lấy lúc mấy giờ?
Bắc Trạch thản nhiên cầm lên đọc, trả lời:
- Sáng nay 5 giờ tôi qua tôi đã lấy ngoài hòm thư... Hình như được thả vào từ rạng sáng, có hơi ướt mép, chắc do cơn mưa
Bắc Trạch hí hửng nói:
- Nào... “Cảnh Thâm, xin hãy đọc từng dõng chữ này của em bằng sự bao dung và bình tĩnh”... “Em đang ở một nơi xa...”... “Để giải thích cho điều này...”
Anh ban đầu hào hứng muốn tìm vài con chữ để trêu ghẹo cậu chủ của mình mà sau cùng như hiểu nội dung bức thư, không giấu được vẻ bàng hoàng mà lí nhí đọc riêng, cẩn trọng đọc lại rồi cũng lắp bắp:
- Cảnh Thâm... đây... đây là...
Nam nhân ngồi bệt dưới cầu thang, vẫn chưa thoát khỏi từng dòng chữ cô viết, trên tay lăm le điện thoại gọi mấy cuộc nhưng đều không nhận được phản hồi, thuê bao cũng báo số sim này đã hủy. Bỗng điện thoại của Bắc Trạch vang lên, của bà chủ Diệm Thanh gọi tới. Mới bắt máy đã nghe giọng bà nức nở:
- A Trạch, Cảnh Thâm có cùng chỗ con không? Mau lên... ta cần gặp nó... Sao ta không thể gọi điện cho nó, cả Tình Nhu nữa...
Bắc Trạch rối bời, run run đưa máy cho Nhâm Cảnh Thâm, khuôn mặt hắn đằng đằng nhìn vào không trung, thâm trầm đáp:
- Con đây, mẹ
Diệm Thanh như muốn nổ tung, bà như hét bằng hết sức lực trong điện thoại, tiếng khóc nấc kèm các câu hỏi dồn dập:
- Bức thư... bức thư... Phù phù, con và Tình Nhu... trời ơi, mẹ chết mất... Tình Nhu bỏ đi... mẹ không hiểu gì hết Cảnh Thâm... hai đứa muốn giết mẹ phải không?
Hắn day day trán, ánh mắt nhắm nghiền lại rối trí rồi lại nhìn căng về phía trước, nghiến nhẹ hàm răng, mạch lạc:
- Bây giờ con về nhà ngay... mong mẹ bình tĩnh
Cả ngày hôm đó Nhâm gia đến xáo xào, bà Thanh cuối cùng cũng biết sự thật, Nhâm Thế Thành thì đã liệu từ trước chỉ là không ngờ Tình Nhu lại chọn cách này để rút lui. Nhâm Cảnh Thâm ngồi trước mặt ba mẹ, không kiêng dè kể ra mọi chuyện, đến giờ có hỏi ông bà Nhâm có trách cứ hai người họ hay không thì không quan trọng, chỉ biết bà Thanh liên tục rối bời, nói:
- Vậy mau tìm con bé về... Chuyện khác chúng ta giải quyết sau
Nói đoạn bà ngất lịm đi, chuyện chồng thêm chuyện, ông Nhâm muốn bình tĩnh giải quyết cũng không thể, lại chạy vậy gọi bác sĩ, vẻ mặt ông đằm đằm đến khó coi, để y tá chăm sóc vợ mình rồi quay lại thư phòng, cẩn thận đọc từng dòng thư tay của Tình Nhu. Cả bức thư cô chỉ bày tỏ lòng biết ơn, cầu xin sự tha thứ của ba mẹ trước những chuyện cô đã làm rồi thực tâm mong mình không trở thành gánh nặng cho Nhâm gia
Thế Thành đối với từng dòng chữ này bèn nhớ tới một chuyện, nói:
- Hmm... có vẻ ba đã hiểu sao con bé lại đường đột đến vậy?
Nhâm Cảnh Thâm ngồi im lặng đối diện, khuôn mặt hắn không rõ là biểu cảm gì, chỉ thấy đôi mắt buồn và thất vọng đã tỏa ra xung quanh khiến không khí cũng đặc quánh. Khuôn miệng cũng trùng xuống không muốn mở lời, hai tay đan nhau cấu vào từng da thịt. Thế Thành hiểu rõ tâm tình con trai, kể:
- Chuyện cũng được mấy tháng trước, có lẽ nghe được lời Chu Cầu nói với ba nên mới khiến Tình Nhu mặc cảm và suy diễn nhiều đến thế
Diệm Thanh như muốn nổ tung, bà như hét bằng hết sức lực trong điện thoại, tiếng khóc nấc kèm các câu hỏi dồn dập:
Cuộc nói chuyện buổi chiều hôm ấy kết thúc, tối đó Nhâm Thế Thành nổi hứng xem lại camera lắp trong nhà thì thấy Tình Nhu cầm cốc sinh tố đứng ngoài cửa phòng ông, đúng lúc Chu Cầu lại đang nói ra những lời bài xích đến vậy. Trong những tháng sau đó quan sát, tưởng rằng nữ nhân đã hoàn toàn gạt bỏ mọi lời nói ấy ra khỏi đầu, không ngờ lại để trong lòng cô đả kích đến thế
- Lại sao nữa?
Bắc Trạch cầm bức thư đung đưa, đùa:
- Cô chủ Tình Nhu nay không gọi điện, nhắn tin mà chuyển qua viết thư để tình cảm hai người mới mẻ hơn hay sao? Kiểu liên lạc từ thời xa xưa nay lại thấy lãng mạn đến lạ, haha
Cảnh Thâm nghe tới Tình Nhu liền sốt sắng, hôm qua túc trực chiếc máy đọc tin nhắn rep lại chỉ thấy vài lời phiếm lạnh nhạt. Nay cô gửi thư liền khiến hắn khó hiểu, trước hết phải giật lấy bức thư xem tiểu thỏ của hắn rốt cuộc định bày trò gì khác
Bắc Trạch có hóng hớt cũng chỉ dám đứng xa xa, đợi chờ Nhâm Cảnh Thâm đọc xong thì trêu đùa chuyện tình chích bông này tiếp. Vẻ mặt nam nhân ban đầu vẫn bình thản, một mặt giấy thư dài, nét bút đen mềm mại rõ từng con chữ... Bắc Trạch trông vẻ mặt đờ đẫn của cậu chủ thì liền bồn chồn không thôi, Cảnh Thâm đã đọc hơn 5 phút rồi, anh liền giả vờ ẩn nhẹ người hắn, đùa:
- Này, cô chủ viết gì mà như chứa bùa ngải thế? Cậu đọc xong liền đơ ra là sao?
Bất giác Nhâm Cảnh Thâm buông thõng bức thư xuống, tờ giấy cũng rơi lạt phạt dưới nền đất, khuôn mặt hắn bình thản mà đôi mắt vô hồn đến lạ, lắp bắp:
- Bức thư này... cậu lấy lúc mấy giờ?
Bắc Trạch thản nhiên cầm lên đọc, trả lời:
- Sáng nay 5 giờ tôi qua tôi đã lấy ngoài hòm thư... Hình như được thả vào từ rạng sáng, có hơi ướt mép, chắc do cơn mưa
Bắc Trạch hí hửng nói:
- Nào... “Cảnh Thâm, xin hãy đọc từng dõng chữ này của em bằng sự bao dung và bình tĩnh”... “Em đang ở một nơi xa...”... “Để giải thích cho điều này...”
Anh ban đầu hào hứng muốn tìm vài con chữ để trêu ghẹo cậu chủ của mình mà sau cùng như hiểu nội dung bức thư, không giấu được vẻ bàng hoàng mà lí nhí đọc riêng, cẩn trọng đọc lại rồi cũng lắp bắp:
- Cảnh Thâm... đây... đây là...
Nam nhân ngồi bệt dưới cầu thang, vẫn chưa thoát khỏi từng dòng chữ cô viết, trên tay lăm le điện thoại gọi mấy cuộc nhưng đều không nhận được phản hồi, thuê bao cũng báo số sim này đã hủy. Bỗng điện thoại của Bắc Trạch vang lên, của bà chủ Diệm Thanh gọi tới. Mới bắt máy đã nghe giọng bà nức nở:
- A Trạch, Cảnh Thâm có cùng chỗ con không? Mau lên... ta cần gặp nó... Sao ta không thể gọi điện cho nó, cả Tình Nhu nữa...
Bắc Trạch rối bời, run run đưa máy cho Nhâm Cảnh Thâm, khuôn mặt hắn đằng đằng nhìn vào không trung, thâm trầm đáp:
- Con đây, mẹ
Diệm Thanh như muốn nổ tung, bà như hét bằng hết sức lực trong điện thoại, tiếng khóc nấc kèm các câu hỏi dồn dập:
- Bức thư... bức thư... Phù phù, con và Tình Nhu... trời ơi, mẹ chết mất... Tình Nhu bỏ đi... mẹ không hiểu gì hết Cảnh Thâm... hai đứa muốn giết mẹ phải không?
Hắn day day trán, ánh mắt nhắm nghiền lại rối trí rồi lại nhìn căng về phía trước, nghiến nhẹ hàm răng, mạch lạc:
- Bây giờ con về nhà ngay... mong mẹ bình tĩnh
Cả ngày hôm đó Nhâm gia đến xáo xào, bà Thanh cuối cùng cũng biết sự thật, Nhâm Thế Thành thì đã liệu từ trước chỉ là không ngờ Tình Nhu lại chọn cách này để rút lui. Nhâm Cảnh Thâm ngồi trước mặt ba mẹ, không kiêng dè kể ra mọi chuyện, đến giờ có hỏi ông bà Nhâm có trách cứ hai người họ hay không thì không quan trọng, chỉ biết bà Thanh liên tục rối bời, nói:
- Vậy mau tìm con bé về... Chuyện khác chúng ta giải quyết sau
Nói đoạn bà ngất lịm đi, chuyện chồng thêm chuyện, ông Nhâm muốn bình tĩnh giải quyết cũng không thể, lại chạy vậy gọi bác sĩ, vẻ mặt ông đằm đằm đến khó coi, để y tá chăm sóc vợ mình rồi quay lại thư phòng, cẩn thận đọc từng dòng thư tay của Tình Nhu. Cả bức thư cô chỉ bày tỏ lòng biết ơn, cầu xin sự tha thứ của ba mẹ trước những chuyện cô đã làm rồi thực tâm mong mình không trở thành gánh nặng cho Nhâm gia
Thế Thành đối với từng dòng chữ này bèn nhớ tới một chuyện, nói:
- Hmm... có vẻ ba đã hiểu sao con bé lại đường đột đến vậy?
Nhâm Cảnh Thâm ngồi im lặng đối diện, khuôn mặt hắn không rõ là biểu cảm gì, chỉ thấy đôi mắt buồn và thất vọng đã tỏa ra xung quanh khiến không khí cũng đặc quánh. Khuôn miệng cũng trùng xuống không muốn mở lời, hai tay đan nhau cấu vào từng da thịt. Thế Thành hiểu rõ tâm tình con trai, kể:
- Chuyện cũng được mấy tháng trước, có lẽ nghe được lời Chu Cầu nói với ba nên mới khiến Tình Nhu mặc cảm và suy diễn nhiều đến thế
Diệm Thanh như muốn nổ tung, bà như hét bằng hết sức lực trong điện thoại, tiếng khóc nấc kèm các câu hỏi dồn dập:
Cuộc nói chuyện buổi chiều hôm ấy kết thúc, tối đó Nhâm Thế Thành nổi hứng xem lại camera lắp trong nhà thì thấy Tình Nhu cầm cốc sinh tố đứng ngoài cửa phòng ông, đúng lúc Chu Cầu lại đang nói ra những lời bài xích đến vậy. Trong những tháng sau đó quan sát, tưởng rằng nữ nhân đã hoàn toàn gạt bỏ mọi lời nói ấy ra khỏi đầu, không ngờ lại để trong lòng cô đả kích đến thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.