Chương 23: Cú đánh
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Tình Nhu chưa kịp định hình sự việc thì ngay tức khắc một cú đánh mạnh giáng xuống, cách hai lớp quần cotton mỏng nên thực sự khiến nữ nhân đau điếng lên, hét:
- Ag... đau đó
Nhâm Cảnh Thâm không khoan nhượng, một tay ép chặt cổ cô úp xuống ghế, một tay giơ lên cao lấy lực, miệng gằn lên:
- Tội 2, phá bĩnh giấc ngủ quý giá
Một cú đánh nữa giáng xuống bên mông còn lại, Tình Nhu tê cứng luôn cả phần hông lẫn đùi, người ưỡn lên như tôm con, bất giác vì đau, thẹn quá nên mắt sớm chảy lệ. Nữ nhân cãi cố:
- Ah..hức.. em không có nhớ gì hết...
Nhâm Cảnh Thâm nghe giọng vật nhỏ nỉ non thì có chút mủi lòng, hắn thích trêu chọc cô đến khóc lớn lên thì thôi. Nam nhân không dừng lại ở hai cú đánh mạnh, hắn bóp nhẹ vào hai trái đào căng mềm, cúi xuống bên vành tai nóng đỏ của Tình Nhu, nói:
- Nên để tôi đánh cho nhớ
Một lực tay nữa giáng mạnh xuống bầu mông Tình Nhu, tiếng đánh đôm đốp vang lên, lần này cô không kiêng dè mà úp mặt xuống ghế sofa, nức nở:
- Ah...hức..hức..Em ghét anh, ghét anh
Bàn tay Cảnh Thâm đốp chát như thế nhưng không hề hấn gì, bàn tay rắn, to, da lại dày nên so với hai trái đào kia chỉ như gãi ngứa ở bàn tay hắn. Nam nhân đặt vật nhỏ nằm xuống, nữ nhân vẫn nằm đó không động đậy, quyết không đều đều với tên biến thái này, Tình Nhu biết ngay hắn chỉ tranh thủ những lúc tách được ông bà Nhâm với cô ra là sẽ giở thói trêu dai này mà. Nữ nhân sụt sịt nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, cơ thế lại một lần nữa chịu tác động, cả cơ thể Nhâm Cảnh Thâm nằm úp lên Tình Nhu
Hơi nóng rát từ bầu mông Tình Nhu cũng làm hạ bộ nam nhân dao động, hắn cúi xuống hôn vào gáy vật nhỏ, thì thầm:
- Em định ăn vạ đến bao giờ? Không đi chơi nữa à? Tôi đã mua vé đi bảo tàng em thích...
Tình Nhu định lật người ẩn mạnh tên này ra thì phát hiện mình không đủ sức, cô khó nhọc nói:
- Đến bao giờ anh xin lỗi... anh không xin lỗi em không đi, nằm ỳ cả ngày cũng được
Nhâm Cảnh Thâm cười vui vẻ, hắn cạ cạ vành tai cô, đùa:
- Vậy tôi nằm đợi em
Bàn tay nam nhân bắt đầu rờ quanh cơ thể vật nhỏ, y như con rắn trườn xung quanh thớ da, sau cùng lại vòng xuống hai trái đào mọng, xoa bóp nhẹ nhàng sau ba cú đánh đau lúc nãy, bàn tay lớn mân mê như làm dịu đi cơn đau lúc nãy, Tình Nhu cũng chỉ nước mắt cá sấu, mặt cô tỉnh trơ ra, làm mình làm mẩy với nam nhân.
Dù gì cũng biết đêm qua có lỡ gác lên cổ hắn rồi nhưng vì thấy tên ác ma này tức tối mất ngủ, lỡ cô thức dậy hắn xử tội ngay nên vờ ngủ, mặc hắn chỉnh lại chỗ nằm cho mình. Cái nết ngủ của Tình Nhu cũng lạ, ở nhà quen rồi, giường lớn một mình nên ngang dọc đủ thể loại. Bất giác nghĩ về đêm qua Cảnh Thâm suýt tắc thở khiến vật nhỏ khúc khích cười dưới lòng hắn, vừa cười cũng phải giả vờ mè nheo khóc
Sau cùng không đợi được, Cảnh Thâm ngồi thẳng dậy rồi một mạch nắm eo cô dựng lên, động tác nhanh gọn đến bất ngờ, nhoằng cái Tình Nhu ngồi bật dậy, yên vị trên đùi hắn, khuôn mặt cô ngơ ngác như nai con trước cảnh tượng xung quanh. Nhâm Cảnh Thâm cười cười, đưa tay lên quệt đi giọt lệ còn đọng bên má, nói:
- Sao? Em khóc thêm đi... Tôi muốn xem lắm
Nam nhân biết vật nhỏ chỉ hành hắn thôi chứ có gì là giận dỗi thật, nếu có thì cũng quy phục dưới sự mặt dày của tên biến thái này. Tình Nhu hằm hè nhìn Nhâm Cảnh Thâm, toan đứng dậy rời đi thì hắn kéo sát lại, ánh mắt hai người chạm nhau thẳng thắn, Cảnh Thâm không nói không rằng hôn lên cánh môi mọng của em gái, hắn hôn sâu, lưỡi quấn vào bên trong như cá gặp nước, tha hồ nghịch ngợm. Lưỡi nhỏ của nữ nhân vẫn kém cỏi như vậy, không biết né tránh như nào nên oằn mình bị nam nhân trêu đùa. Hơi thở cũng không kiểm soát nên lần nào cũng tức anh ách nơi lồng ngực, cả người thì bị giữ chặt không lối thoát
Bàn tay Cảnh Thâm di chuyển khắp cơ thể cô, rờ đến đâu cũng mân mê vào trong áo, sờ nắn thớ da mịn màng của Tình Nhu. Bất giác điện thoại bên cạnh reo lên, máy của Tình Nhu, là bà Thanh gọi tới. Nhâm Cảnh Thâm đểu cáng bắt máy rồi đưa cho nữ nhân, cô rối bời, lắp bắp:
- Ah... Mẹ ạ, con đây
Diệm Thanh nghe giọng con gái thì nhẹ nhàng hỏi:
- Ừ, giờ mẹ mới gọi cho con.. Hôm qua con đến thì sợ mệt nên để con nghỉ... Biết ngay con sẽ nghe tới trưa mà, bên Canada trưa thì chỗ mẹ với ba đã tối rồi... Nào, thế hai đứa đang làm gì?
Tình Nhu tập trung nghe điện thoại, bỗng chốc dưới ngực truyền lên dây thần kinh nhạy cảm, cúi xuống mới thấy quá nửa cúc áo đã bị tên biến thái này cởi sạch, hắn rúc vào khe rãnh thơm tho, hai tay trấn ngự hai bên bồng đào vê nắn
Tình Nhu giật bắn mình, kinh thiên nhìn nam nhân, một tay lơ quơ rồi đáp:
- Con với anh... Um...chuẩn bị đi ăn..ah...
Nhâm Cảnh Thâm chơi xấu, hắn cố tình gặm mạnh lên một bên đầu n*m, chiếc lưỡi lại vê tròn hạt đậu hồng khiến chúng như nhảy nhót tránh khỏi sự động chạm ấy
P/s: ehehehehhe hãy tiếp tục ủng hộ truyện bằng cách thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote cho tui nhe các bácccc
- Ag... đau đó
Nhâm Cảnh Thâm không khoan nhượng, một tay ép chặt cổ cô úp xuống ghế, một tay giơ lên cao lấy lực, miệng gằn lên:
- Tội 2, phá bĩnh giấc ngủ quý giá
Một cú đánh nữa giáng xuống bên mông còn lại, Tình Nhu tê cứng luôn cả phần hông lẫn đùi, người ưỡn lên như tôm con, bất giác vì đau, thẹn quá nên mắt sớm chảy lệ. Nữ nhân cãi cố:
- Ah..hức.. em không có nhớ gì hết...
Nhâm Cảnh Thâm nghe giọng vật nhỏ nỉ non thì có chút mủi lòng, hắn thích trêu chọc cô đến khóc lớn lên thì thôi. Nam nhân không dừng lại ở hai cú đánh mạnh, hắn bóp nhẹ vào hai trái đào căng mềm, cúi xuống bên vành tai nóng đỏ của Tình Nhu, nói:
- Nên để tôi đánh cho nhớ
Một lực tay nữa giáng mạnh xuống bầu mông Tình Nhu, tiếng đánh đôm đốp vang lên, lần này cô không kiêng dè mà úp mặt xuống ghế sofa, nức nở:
- Ah...hức..hức..Em ghét anh, ghét anh
Bàn tay Cảnh Thâm đốp chát như thế nhưng không hề hấn gì, bàn tay rắn, to, da lại dày nên so với hai trái đào kia chỉ như gãi ngứa ở bàn tay hắn. Nam nhân đặt vật nhỏ nằm xuống, nữ nhân vẫn nằm đó không động đậy, quyết không đều đều với tên biến thái này, Tình Nhu biết ngay hắn chỉ tranh thủ những lúc tách được ông bà Nhâm với cô ra là sẽ giở thói trêu dai này mà. Nữ nhân sụt sịt nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, cơ thế lại một lần nữa chịu tác động, cả cơ thể Nhâm Cảnh Thâm nằm úp lên Tình Nhu
Hơi nóng rát từ bầu mông Tình Nhu cũng làm hạ bộ nam nhân dao động, hắn cúi xuống hôn vào gáy vật nhỏ, thì thầm:
- Em định ăn vạ đến bao giờ? Không đi chơi nữa à? Tôi đã mua vé đi bảo tàng em thích...
Tình Nhu định lật người ẩn mạnh tên này ra thì phát hiện mình không đủ sức, cô khó nhọc nói:
- Đến bao giờ anh xin lỗi... anh không xin lỗi em không đi, nằm ỳ cả ngày cũng được
Nhâm Cảnh Thâm cười vui vẻ, hắn cạ cạ vành tai cô, đùa:
- Vậy tôi nằm đợi em
Bàn tay nam nhân bắt đầu rờ quanh cơ thể vật nhỏ, y như con rắn trườn xung quanh thớ da, sau cùng lại vòng xuống hai trái đào mọng, xoa bóp nhẹ nhàng sau ba cú đánh đau lúc nãy, bàn tay lớn mân mê như làm dịu đi cơn đau lúc nãy, Tình Nhu cũng chỉ nước mắt cá sấu, mặt cô tỉnh trơ ra, làm mình làm mẩy với nam nhân.
Dù gì cũng biết đêm qua có lỡ gác lên cổ hắn rồi nhưng vì thấy tên ác ma này tức tối mất ngủ, lỡ cô thức dậy hắn xử tội ngay nên vờ ngủ, mặc hắn chỉnh lại chỗ nằm cho mình. Cái nết ngủ của Tình Nhu cũng lạ, ở nhà quen rồi, giường lớn một mình nên ngang dọc đủ thể loại. Bất giác nghĩ về đêm qua Cảnh Thâm suýt tắc thở khiến vật nhỏ khúc khích cười dưới lòng hắn, vừa cười cũng phải giả vờ mè nheo khóc
Sau cùng không đợi được, Cảnh Thâm ngồi thẳng dậy rồi một mạch nắm eo cô dựng lên, động tác nhanh gọn đến bất ngờ, nhoằng cái Tình Nhu ngồi bật dậy, yên vị trên đùi hắn, khuôn mặt cô ngơ ngác như nai con trước cảnh tượng xung quanh. Nhâm Cảnh Thâm cười cười, đưa tay lên quệt đi giọt lệ còn đọng bên má, nói:
- Sao? Em khóc thêm đi... Tôi muốn xem lắm
Nam nhân biết vật nhỏ chỉ hành hắn thôi chứ có gì là giận dỗi thật, nếu có thì cũng quy phục dưới sự mặt dày của tên biến thái này. Tình Nhu hằm hè nhìn Nhâm Cảnh Thâm, toan đứng dậy rời đi thì hắn kéo sát lại, ánh mắt hai người chạm nhau thẳng thắn, Cảnh Thâm không nói không rằng hôn lên cánh môi mọng của em gái, hắn hôn sâu, lưỡi quấn vào bên trong như cá gặp nước, tha hồ nghịch ngợm. Lưỡi nhỏ của nữ nhân vẫn kém cỏi như vậy, không biết né tránh như nào nên oằn mình bị nam nhân trêu đùa. Hơi thở cũng không kiểm soát nên lần nào cũng tức anh ách nơi lồng ngực, cả người thì bị giữ chặt không lối thoát
Bàn tay Cảnh Thâm di chuyển khắp cơ thể cô, rờ đến đâu cũng mân mê vào trong áo, sờ nắn thớ da mịn màng của Tình Nhu. Bất giác điện thoại bên cạnh reo lên, máy của Tình Nhu, là bà Thanh gọi tới. Nhâm Cảnh Thâm đểu cáng bắt máy rồi đưa cho nữ nhân, cô rối bời, lắp bắp:
- Ah... Mẹ ạ, con đây
Diệm Thanh nghe giọng con gái thì nhẹ nhàng hỏi:
- Ừ, giờ mẹ mới gọi cho con.. Hôm qua con đến thì sợ mệt nên để con nghỉ... Biết ngay con sẽ nghe tới trưa mà, bên Canada trưa thì chỗ mẹ với ba đã tối rồi... Nào, thế hai đứa đang làm gì?
Tình Nhu tập trung nghe điện thoại, bỗng chốc dưới ngực truyền lên dây thần kinh nhạy cảm, cúi xuống mới thấy quá nửa cúc áo đã bị tên biến thái này cởi sạch, hắn rúc vào khe rãnh thơm tho, hai tay trấn ngự hai bên bồng đào vê nắn
Tình Nhu giật bắn mình, kinh thiên nhìn nam nhân, một tay lơ quơ rồi đáp:
- Con với anh... Um...chuẩn bị đi ăn..ah...
Nhâm Cảnh Thâm chơi xấu, hắn cố tình gặm mạnh lên một bên đầu n*m, chiếc lưỡi lại vê tròn hạt đậu hồng khiến chúng như nhảy nhót tránh khỏi sự động chạm ấy
P/s: ehehehehhe hãy tiếp tục ủng hộ truyện bằng cách thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote cho tui nhe các bácccc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.