Chương 125: Đứa bé
Khánh Huyền Trần
01/07/2022
Tình Nhu đối với lời hắn nói thì thực sự không biết nói thêm như nào để Nhâm Cảnh Thâm hiểu, cô nhún mình:
- Nếu anh không chấp nhận được lí do ấy... thì coi như em có lỗi đi, em có lỗi vì bỏ đi không nói lời nào, không cùng anh dũng cảm để thú nhận với ba mẹ... em cũng có lỗi với hai người họ
Cảnh Thâm có vẻ dịu xuống, hắn trầm mặc:
- Ba mẹ lo lắng cho em nhiều, từ ngày em bỏ đi mẹ như không còn sức sống, thường ủ rũ... ba thì hay cử người đi tìm kiếm
Sau cùng nam nhân đi lại gần phía cô, hằn chạm lên mấy món đồ bày biện ở kệ tủ, cười nhạt:
- Tôi cũng thật chủ quan, lại không nghi ngờ La Vân Ngọc và Lý Bình... Đáng lẽ tôi phải nghĩ ngay kế hoạch của em hoàn hảo như vậy thì nhất định đằng sau phải có sự giúp đỡ rất lớn
Tình Nhu quay sang đáp:
- Hai anh ấy... chỉ đơn thuần là giúp đỡ em, họ không có âm mưu nào hết
Nghe vậy Cảnh Thâm liền cười lên vui vẻ, hắn cúi sát xuống gương mặt đỏ lựng của Tình Nhu, nụ cười giật giật lên đầy ghê rợn:
- Ừ, chứ hai thằng đấy thử dở trò gì xem... tôi sẽ biến đám cưới của bọn nó thành đám t*ng ngay
Không khí đang căng thẳng dần trở lại, Slavik ngồi mãi cũng chán, lại với tay ra phía Tình Nhu, từ bé cô và thằng bé luôn nói tiếng Serbia, có nói tiếng Trung nhưng chỉ là mấy câu đơn giản nên suốt đoạn hội thoại vừa rồi, Slavik không hiểu Tình Nhu và Cảnh Thâm đang nói gì. Nó bập bẹ tiếng Trung:
- Mẹ ơi... hì... con muốn... ăn bánh mì...
Tình Nhu khẽ ẩn Cảnh Thâm sang một bên, ngoái ra nhìn con mình, hai chân cô muốn chạy lại thật nhanh nhưng áp lực từ hắn đang tỏa ra xung quanh. Nam nhân quay lại nhìn thằng bé, khinh khỉnh nói:
- Nhóc con này em có từ lúc nào? Tôi đã cử người đi điều tra ở bệnh viện nhưng không tìm được nhiều thông tin... thằng khốn Vân Ngọc thực sự đã giấu em rất kĩ
Nhâm Cảnh Thâm bất giác khoác tay lên cổ cô, kéo sát Tình Nhu lại gần khuôn mặt hắn, lời hắn nói phả ra đầy nóng nực bên vành tai cô, đầy vẻ kiên nhẫn:
- Hơn 2 năm qua, tôi thật sự chưa tìm được tác giả của thằng con em... tôi muốn gi*t người lắm, Tình Nhu
Cô nghe vậy liền cười khẩy, Nhâm Cảnh Thâm thực sự giận quá mất khôn, lời nói đầy vô căn cứ và mang nặng sự xúc phạm, vậy mà hắn cố tình buột ra để tổn thương cô, như một sự trừng phạt từ tinh thần. Nam nhân chuyển sang ôm chặt cô trong lòng, bàn tay rắn rỏi nắn dọc khuôn eo của Tình Nhu, cười cười:
- Nào... em mau nói đi, tôi muốn biết 2 năm qua kẻ nào đã kề cạnh bên em... đừng nói là hai người đã kết hôn nhé... haiz... tôi đành chấp nhận em không hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng không sao, sau cùng em vẫn về cạnh tôi là được... Chỉ cần tôi gi*t thằng khốn đó, mọi kí ức nhơ nhuốc tại Vojvodina này tôi không biết và không điều tra lại. Chúng ta sẽ có đứa con cho riêng mình, ha?
Tình Nhu đối với lời nói này của Cảnh Thâm thi như không tin vào tai mình, hắn hoài nghi đến độ nghĩ cô đã cặp kè với người khác, lên giường với tên nào để sinh ra Slavik hay sao? Hắn còn không đủ tỉnh táo để hỏi thử cô rằng đứa con này liệu có phải của hai người hay không?
Tình Nhu sau cùng thở dài thống khổ, cô tủi thân đến chảy lệ thành hàng, cố giải thích:
- Hơn 2 năm qua em không ở cạnh ai cả, có người hàng xóm là bà Alina sang giúp đỡ... La Vân Ngọc và Lý Bình đôi lúc sang thăm. Vậy thôi, chỉ có em và Slavik ở đây... em không lên giường với tên đàn ông nào để sinh ra Slavik
Tình Nhu đã bày tỏ đến vậy rồi mà Nhâm Cảnh Thâm cũng chưa hiểu ra sao, hắn cả gan buông lời:
- Tiểu yêu tinh, vậy đứa bé là em đi nhặt ư? Em phải ăn nằm với nam nhân nào mới sinh ra chứ? Ngay cả trong giấy khai sinh tên cha thằng bé cũng để trống... em bảo vệ tình nhân đến vậy à?
Cảnh Thâm mới nói dứt lời, Tình Nhu liền vung một cú tát thật mạnh lên khuôn mặt ngả ngốn của hắn, nụ cười còn đang tươi rói trên môi liền méo xệch, tiếng chát như xé tan cả không gian, đầu nam nhân xoay nghiêng hẳn đi cho thấy cái tát cực kì đau, đẩy hắn vào thế hoàn toàn bị động. Cô gằn lên:
- Nhâm Cảnh Thâm... anh không xứng biết... tôi thực sự không muốn kể thêm cho anh bất cứ điều gì nữa. Trong lúc mang thai Slavik tôi đã vô cùng lo lắng nhưng vẫn hi vọng, ngày đẻ ra thằng bé tôi lại càng hạnh phúc hơn... còn anh... tốt nhất im đi
Tình Nhu mạnh mẽ ẩn Cảnh Thâm với vòng tay đang siết chặt mình, không kiêng dè mà đứng ra xa. Nhâm Cảnh Thâm từ từ đứng thẳng lại, đôi mắt không rõ tức giận hay bình thản mà hắn chỉ im lặng không nói lời nào, ngay sau đó liền rút khẩu súng ra, lên nòng đạn rồi giương thẳng về phía Slavik. Thằng bé đang ngờ nghệch nhìn hai người lớn nói chuyện rồi lại trông thấy Cảnh Thâm nhìn mình đằng đằng khiến nó khiếp sợ liền khóc ré lên.
Tình Nhu cũng bất ngờ với hành động này của Nhâm Cảnh Thâm, cô run run tiến lại, căng thẳng nhìn ngón tay hắn có thể bóp cò bất cứ lúc nào, sốt sắng:
- Anh... anh đang làm gì thế?
Nhâm Cảnh Thâm nghiến răng ken két, trả lời:
- Tình Nhu, là em tự lựa chọn... Thằng bé không nên có mặt trên đời, em cũng không được phép phản bội tôi... đứa con ngoài giá thú này tôi không thể cho nó sống1
P/s: Xin lỗi mng vì để mng đợi lâu, thả tim choa tui nhéeee. Bà nào cóa phiếu vote và đỉm quà thì cho tui xin. Chúc mng đọc chiện zui zẻ.
- Nếu anh không chấp nhận được lí do ấy... thì coi như em có lỗi đi, em có lỗi vì bỏ đi không nói lời nào, không cùng anh dũng cảm để thú nhận với ba mẹ... em cũng có lỗi với hai người họ
Cảnh Thâm có vẻ dịu xuống, hắn trầm mặc:
- Ba mẹ lo lắng cho em nhiều, từ ngày em bỏ đi mẹ như không còn sức sống, thường ủ rũ... ba thì hay cử người đi tìm kiếm
Sau cùng nam nhân đi lại gần phía cô, hằn chạm lên mấy món đồ bày biện ở kệ tủ, cười nhạt:
- Tôi cũng thật chủ quan, lại không nghi ngờ La Vân Ngọc và Lý Bình... Đáng lẽ tôi phải nghĩ ngay kế hoạch của em hoàn hảo như vậy thì nhất định đằng sau phải có sự giúp đỡ rất lớn
Tình Nhu quay sang đáp:
- Hai anh ấy... chỉ đơn thuần là giúp đỡ em, họ không có âm mưu nào hết
Nghe vậy Cảnh Thâm liền cười lên vui vẻ, hắn cúi sát xuống gương mặt đỏ lựng của Tình Nhu, nụ cười giật giật lên đầy ghê rợn:
- Ừ, chứ hai thằng đấy thử dở trò gì xem... tôi sẽ biến đám cưới của bọn nó thành đám t*ng ngay
Không khí đang căng thẳng dần trở lại, Slavik ngồi mãi cũng chán, lại với tay ra phía Tình Nhu, từ bé cô và thằng bé luôn nói tiếng Serbia, có nói tiếng Trung nhưng chỉ là mấy câu đơn giản nên suốt đoạn hội thoại vừa rồi, Slavik không hiểu Tình Nhu và Cảnh Thâm đang nói gì. Nó bập bẹ tiếng Trung:
- Mẹ ơi... hì... con muốn... ăn bánh mì...
Tình Nhu khẽ ẩn Cảnh Thâm sang một bên, ngoái ra nhìn con mình, hai chân cô muốn chạy lại thật nhanh nhưng áp lực từ hắn đang tỏa ra xung quanh. Nam nhân quay lại nhìn thằng bé, khinh khỉnh nói:
- Nhóc con này em có từ lúc nào? Tôi đã cử người đi điều tra ở bệnh viện nhưng không tìm được nhiều thông tin... thằng khốn Vân Ngọc thực sự đã giấu em rất kĩ
Nhâm Cảnh Thâm bất giác khoác tay lên cổ cô, kéo sát Tình Nhu lại gần khuôn mặt hắn, lời hắn nói phả ra đầy nóng nực bên vành tai cô, đầy vẻ kiên nhẫn:
- Hơn 2 năm qua, tôi thật sự chưa tìm được tác giả của thằng con em... tôi muốn gi*t người lắm, Tình Nhu
Cô nghe vậy liền cười khẩy, Nhâm Cảnh Thâm thực sự giận quá mất khôn, lời nói đầy vô căn cứ và mang nặng sự xúc phạm, vậy mà hắn cố tình buột ra để tổn thương cô, như một sự trừng phạt từ tinh thần. Nam nhân chuyển sang ôm chặt cô trong lòng, bàn tay rắn rỏi nắn dọc khuôn eo của Tình Nhu, cười cười:
- Nào... em mau nói đi, tôi muốn biết 2 năm qua kẻ nào đã kề cạnh bên em... đừng nói là hai người đã kết hôn nhé... haiz... tôi đành chấp nhận em không hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng không sao, sau cùng em vẫn về cạnh tôi là được... Chỉ cần tôi gi*t thằng khốn đó, mọi kí ức nhơ nhuốc tại Vojvodina này tôi không biết và không điều tra lại. Chúng ta sẽ có đứa con cho riêng mình, ha?
Tình Nhu đối với lời nói này của Cảnh Thâm thi như không tin vào tai mình, hắn hoài nghi đến độ nghĩ cô đã cặp kè với người khác, lên giường với tên nào để sinh ra Slavik hay sao? Hắn còn không đủ tỉnh táo để hỏi thử cô rằng đứa con này liệu có phải của hai người hay không?
Tình Nhu sau cùng thở dài thống khổ, cô tủi thân đến chảy lệ thành hàng, cố giải thích:
- Hơn 2 năm qua em không ở cạnh ai cả, có người hàng xóm là bà Alina sang giúp đỡ... La Vân Ngọc và Lý Bình đôi lúc sang thăm. Vậy thôi, chỉ có em và Slavik ở đây... em không lên giường với tên đàn ông nào để sinh ra Slavik
Tình Nhu đã bày tỏ đến vậy rồi mà Nhâm Cảnh Thâm cũng chưa hiểu ra sao, hắn cả gan buông lời:
- Tiểu yêu tinh, vậy đứa bé là em đi nhặt ư? Em phải ăn nằm với nam nhân nào mới sinh ra chứ? Ngay cả trong giấy khai sinh tên cha thằng bé cũng để trống... em bảo vệ tình nhân đến vậy à?
Cảnh Thâm mới nói dứt lời, Tình Nhu liền vung một cú tát thật mạnh lên khuôn mặt ngả ngốn của hắn, nụ cười còn đang tươi rói trên môi liền méo xệch, tiếng chát như xé tan cả không gian, đầu nam nhân xoay nghiêng hẳn đi cho thấy cái tát cực kì đau, đẩy hắn vào thế hoàn toàn bị động. Cô gằn lên:
- Nhâm Cảnh Thâm... anh không xứng biết... tôi thực sự không muốn kể thêm cho anh bất cứ điều gì nữa. Trong lúc mang thai Slavik tôi đã vô cùng lo lắng nhưng vẫn hi vọng, ngày đẻ ra thằng bé tôi lại càng hạnh phúc hơn... còn anh... tốt nhất im đi
Tình Nhu mạnh mẽ ẩn Cảnh Thâm với vòng tay đang siết chặt mình, không kiêng dè mà đứng ra xa. Nhâm Cảnh Thâm từ từ đứng thẳng lại, đôi mắt không rõ tức giận hay bình thản mà hắn chỉ im lặng không nói lời nào, ngay sau đó liền rút khẩu súng ra, lên nòng đạn rồi giương thẳng về phía Slavik. Thằng bé đang ngờ nghệch nhìn hai người lớn nói chuyện rồi lại trông thấy Cảnh Thâm nhìn mình đằng đằng khiến nó khiếp sợ liền khóc ré lên.
Tình Nhu cũng bất ngờ với hành động này của Nhâm Cảnh Thâm, cô run run tiến lại, căng thẳng nhìn ngón tay hắn có thể bóp cò bất cứ lúc nào, sốt sắng:
- Anh... anh đang làm gì thế?
Nhâm Cảnh Thâm nghiến răng ken két, trả lời:
- Tình Nhu, là em tự lựa chọn... Thằng bé không nên có mặt trên đời, em cũng không được phép phản bội tôi... đứa con ngoài giá thú này tôi không thể cho nó sống1
P/s: Xin lỗi mng vì để mng đợi lâu, thả tim choa tui nhéeee. Bà nào cóa phiếu vote và đỉm quà thì cho tui xin. Chúc mng đọc chiện zui zẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.