Chương 140: [KẾT] Bình an
Khánh Huyền Trần
18/07/2022
Nhâm Cảnh Thâm tỉnh dậy từ sớm rồi an nhàn ngồi dùng bữa dưới nhà, cùng
lúc đó ông bà Nhâm cùng con trai San Viên từ thang máy đi ra. Chưa thấy
hình đã thấy tiếng, thằng bé cười khanh khách trước sự trêu đùa của ba
mẹ hắn, trước đây hay ngủ nướng nhưng dạo này còn dậy sớm, ngày ngày
hoạt động nô đùa rất náo nhiệt và hoạt bát. Diệm Thanh đặt thằng bé ngồi cạnh mình, ngó ngang xung quanh rồi hỏi:
- Cảnh Thâm... vợ mình đâu rồi? Sao chỉ mình con ngồi ung dung dùng bữa thế này?
Nam nhân nghe vậy liền cười nhẹ, hắn gục đầu xuống bữa ăn, nói nhỏ:
- Tình Nhu... còn đang hơi mệt mẹ ạ. Chúng ta cứ dùng bữa trước, chút em ấy dậy con sẽ chuẩn bị bữa sáng sau
Diệm Thanh toan hỏi thêm về sức khỏe Tình Nhu liền bị Nhâm Thế Thành giữ lại, ông ra mắt kí hiệu cho vợ mình về vài vết thâm đỏ trên đốt cổ Cảnh Thâm như nhắc khéo bà không hỏi thêm. Diệm Thanh khẽ nhìn rồi biết ý liền im bặt, quay ra chuẩn bị yếm đeo cho San Viên rồi để thằng bé ăn trước mấy món nhẹ
Trong khi đó, Tình Nhu nằm vật vờ trên giường, tâm trí đã tỉnh nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lấy tâm mi, cơ thể khắp nơi ra rời, đêm qua thực sự không nhớ tên biến thái đến bao giờ mới dừng lại. Đúng là ba năm trôi qua hắn dồn lại trong một đêm, Tình Nhu cũng theo đó mà đồng ý sẽ có đứa con thứ hai của hai người. Nữ nhân nằm đó suy nghĩ, cô biết Cảnh Thâm nghe tin San Viên là con trai ruột của cả hai thì vui mừng đến nhường nào, duy là hắn còn đương tiếc nuối vì suốt năm tháng bé bỏng của con mình lại không có mặt để chứng kiến đứa trẻ sinh ra thế nào, tiếng khóc quấy của con ra sao... Bởi vậy mà hắn tha thiết có thêm những đứa trẻ khác, để bản thân được thực sự trải nghiệm cảm giác làm ba một lần
Một lúc sau
Tình Nhu khẽ cựa người, hai bên sườn eo liền răng rắc lên thành tiếng, nhăn mày chịu đựng để nằm quay sang bên trái cho đỡ mỏi, lần này tới cái xương lưng bỗng khực lại, cơn đau dây dưa cả khắp cơ thể. Tình Nhu theo đó mà chợt tỉnh, liếc nhìn đồng hồ đã chỉ 10 giờ hơn, cô lẩm bẩm:
- Chết... San Viên đã ăn uống gì chưa không biết...
Cô với tay lấy chiếc điện thoại, bắt máy gọi cho Cảnh Thâm rồi cọc cằn;
- Anh... lên phòng... Ngay!
Nam nhân như gắn tên lửa đằng sau mà tốc độ không thôi, nghe ngữ điệu cô nói vậy liền sợ hãi nữ nhân gặp biến cố gì. Mở toang cửa phòng ra rồi hào sảng:
- Vợ nhỏ... Tôi đây, em sao thế? Có chuyện gì gấp gáp vậy?
Tình Nhu đập tay lên trán tỏ vẻ chán chường tên chồng bỉ ổi này, cô thở dài:
- Không, anh bình tĩnh đi... San Viên đâu? Thằng bé đã ăn uống gì chưa?
Nam nhân ngó nghiêng chung quanh, mọi thứ vẫn ổn, hắn đi lại đóng cửa phòng rồi hào hứng đi lại giường, thao tác rất nhanh nhẹn, nằm ngay cạnh Tình Nhu rồi đáp:
- Con dậy từ sớm được ông bà cho ăn rồi... Ban nãy ba mẹ mới bế thằng bé đi siêu thị, hì
Tình Nhu gật gù rồi im bặt, Nhâm Cảnh Thâm nằm đó chờ đợi mãi rồi hết kiên nhẫn, lí sự:
- Này... Thế... Thế em không quan tâm tôi à? Sao không hỏi tôi dùng bữa hay chưa? Nhỡ tôi chưa ăn sáng thì sao?
Tình Nhu quay sang, liếc hắn đầy vẻ khinh bỉ rồi lại cười tươi, trêu ngươi nam nhân:
- Thì... Kệ anh
Nhâm Cảnh Thâm không chịu, từ đâu mà hắn học thói nhõng nhẽo của con trẻ, liền vung chăn lên nằm ôm lấy cơ thể đang lõa lồ của vợ nhỏ, rúc rúc sau gáy cổ, ra vẻ oan ức:
- Không chịu
Sau đó thì...
Ông bà Nhâm tới trưa cũng về, Thế Thành vào nhà thấy con trai ung dung đọc sách, ngó nhìn một lượt rồi chạy lại hỏi khẽ:
- Này... Thế Tình Nhu chưa dậy à? Con bé ngủ sâu vậy? Con lên gọi Tình Nhu xuống ăn trưa đi
Nhâm Cảnh Thâm bỗng cười nhẹ, hắn khoác vai ba mình, hề hà:
- Hai chúng con ăn đến "no" rồi, ba mẹ cũng dùng bữa rồi đi nghỉ nhé... À, chiều tối nay ba mẹ tắm táp cho San Viên giúp vợ con, chắc cô ấy... Hì, còn chưa lết nổi xuống giường
Lời cuối Nhâm Cảnh Thâm nói bỗng nhỏ dần, đầy vẻ bí ẩn rồi hắn rời đi. Nhâm Thế Thành nhìn theo đăm chiêu rồi lại thở dài, than:
- Ôi... Tuổi trẻ!
1 năm sau
Tình Nhu từ trong phòng khám đi ra, cái bụng thực sự lớn, nữ nhân cầm theo giấy xét nghiệm thai nhi. Nhâm Cảnh Thâm ngồi đợi bên ngoài, thấy cô đi lại liền ráo riết tới:
- A Nhu... Sao rồi? Đứa bé...
Tình Nhu xoa nhẹ lên bụng, thủ thỉ:
- Con vẫn khỏe... em vẫn ăn uống điều độ nên chúng vẫn phát triển. Nhưng mà hình như ăn nhiều quá, nên cái thai cũng lớn hơn thường... Lại còn, sinh đôi nữa...
Nhâm Cảnh Thâm cẩn thận đỡ vợ đi trên hành lang, đến phòng siêu âm thai, vị bác sĩ riêng đã đợi trước liền chuẩn bị cho Tình Nhu lên giường nằm, máy soi được áp từ từ lên mặt bụng trơn láng, hình ảnh hai bào thai dần hiện lên trên máy. Vị bác sĩ động viên:
- Trộm vía, phu nhân đây có sức mạnh lớn nên hai đứa bé thực sự khỏe mạnh... Ngài Nhâm nhìn xem, sinh đôi một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ nhé
Cảnh Thâm ngắm nhìn thật kĩ, hạnh phúc không thôi, ánh mắt hắn không rời đi một giây phút nào, nắm chắc tay Tình Nhu rồi đáp lại:
- Sinh đôi... Thật tuyệt!
Tối hôm đó
Cảnh Thâm cẩn trọng kê gối nằm dưới bụng vợ nhỏ, lại trườn mình xuống dưới áp tai vào mặt bụng, lẩm bẩm:
- Tình Nhu... 1 tháng nữa thôi, tôi sẽ được gặp chúng, lại là sinh đôi nữa... Nghĩ tới ngày tháng sắp tới, hai đứa bé kháu khỉnh cùng San Viên đã lớn... Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc biết nhường nào
Tình Nhu đan tay vào chân tóc nam nhân, rờ rờ massage rồi gật gù, cơ thể có mỏi nhừ nhưng trông vẻ hạnh phúc của ba mẹ, vẻ ngóng mong từng ngày của Cảnh Thâm và cả vẻ cuống quýt tò mò đầy đáng yêu của San Viên... Tất cả là động lực để nữ nhân cố gắng dưỡng thai, giữ gìn sức khỏe thật tốt
Nhâm Cảnh Thâm hôn lên mu bàn tay của vợ nhỏ, thủ thỉ:
- Tôi đã mua một căn nhà lớn hơn, ở đó có sân vườn rất rộng, có nhà vườn nhỏ cho trẻ con... Tất cả nội thất đã được sắm sửa... Căn nhà đứng tên em... Tất cả mọi thứ, em muốn gì hãy nói ra... Tôi sẽ cho em hết
Tình Nhu nhìn xuống vẻ mặt sáng ngời của Nhâm Cảnh Thâm, hắn đã gần 40... Ngưỡng 38 tuổi... Vậy mà ngày nào cũng tâm sự thỏ thẻ mấy lời ngọt ngào sến súa này. Tuy hiện tại cơ thể thật nặng nề và tâm trí cũng mệt mỏi đến nhường nào nhưng nữ nhân vẫn thực sự được an ủi biết bao, cô xoa lên phần má của Cảnh Thâm, cười nhẹ:
- Chỉ cần ba mẹ, anh, San Viên và sắp tới là hai đứa nhỏ được sinh ra an toàn cùng em... Tất cả chúng ta hãy thật bình an và hạnh phúc
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền cười tươi vui vẻ, xúc động đáp lại:
- Nhất định rồi... Hì
- Cảnh Thâm... vợ mình đâu rồi? Sao chỉ mình con ngồi ung dung dùng bữa thế này?
Nam nhân nghe vậy liền cười nhẹ, hắn gục đầu xuống bữa ăn, nói nhỏ:
- Tình Nhu... còn đang hơi mệt mẹ ạ. Chúng ta cứ dùng bữa trước, chút em ấy dậy con sẽ chuẩn bị bữa sáng sau
Diệm Thanh toan hỏi thêm về sức khỏe Tình Nhu liền bị Nhâm Thế Thành giữ lại, ông ra mắt kí hiệu cho vợ mình về vài vết thâm đỏ trên đốt cổ Cảnh Thâm như nhắc khéo bà không hỏi thêm. Diệm Thanh khẽ nhìn rồi biết ý liền im bặt, quay ra chuẩn bị yếm đeo cho San Viên rồi để thằng bé ăn trước mấy món nhẹ
Trong khi đó, Tình Nhu nằm vật vờ trên giường, tâm trí đã tỉnh nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lấy tâm mi, cơ thể khắp nơi ra rời, đêm qua thực sự không nhớ tên biến thái đến bao giờ mới dừng lại. Đúng là ba năm trôi qua hắn dồn lại trong một đêm, Tình Nhu cũng theo đó mà đồng ý sẽ có đứa con thứ hai của hai người. Nữ nhân nằm đó suy nghĩ, cô biết Cảnh Thâm nghe tin San Viên là con trai ruột của cả hai thì vui mừng đến nhường nào, duy là hắn còn đương tiếc nuối vì suốt năm tháng bé bỏng của con mình lại không có mặt để chứng kiến đứa trẻ sinh ra thế nào, tiếng khóc quấy của con ra sao... Bởi vậy mà hắn tha thiết có thêm những đứa trẻ khác, để bản thân được thực sự trải nghiệm cảm giác làm ba một lần
Một lúc sau
Tình Nhu khẽ cựa người, hai bên sườn eo liền răng rắc lên thành tiếng, nhăn mày chịu đựng để nằm quay sang bên trái cho đỡ mỏi, lần này tới cái xương lưng bỗng khực lại, cơn đau dây dưa cả khắp cơ thể. Tình Nhu theo đó mà chợt tỉnh, liếc nhìn đồng hồ đã chỉ 10 giờ hơn, cô lẩm bẩm:
- Chết... San Viên đã ăn uống gì chưa không biết...
Cô với tay lấy chiếc điện thoại, bắt máy gọi cho Cảnh Thâm rồi cọc cằn;
- Anh... lên phòng... Ngay!
Nam nhân như gắn tên lửa đằng sau mà tốc độ không thôi, nghe ngữ điệu cô nói vậy liền sợ hãi nữ nhân gặp biến cố gì. Mở toang cửa phòng ra rồi hào sảng:
- Vợ nhỏ... Tôi đây, em sao thế? Có chuyện gì gấp gáp vậy?
Tình Nhu đập tay lên trán tỏ vẻ chán chường tên chồng bỉ ổi này, cô thở dài:
- Không, anh bình tĩnh đi... San Viên đâu? Thằng bé đã ăn uống gì chưa?
Nam nhân ngó nghiêng chung quanh, mọi thứ vẫn ổn, hắn đi lại đóng cửa phòng rồi hào hứng đi lại giường, thao tác rất nhanh nhẹn, nằm ngay cạnh Tình Nhu rồi đáp:
- Con dậy từ sớm được ông bà cho ăn rồi... Ban nãy ba mẹ mới bế thằng bé đi siêu thị, hì
Tình Nhu gật gù rồi im bặt, Nhâm Cảnh Thâm nằm đó chờ đợi mãi rồi hết kiên nhẫn, lí sự:
- Này... Thế... Thế em không quan tâm tôi à? Sao không hỏi tôi dùng bữa hay chưa? Nhỡ tôi chưa ăn sáng thì sao?
Tình Nhu quay sang, liếc hắn đầy vẻ khinh bỉ rồi lại cười tươi, trêu ngươi nam nhân:
- Thì... Kệ anh
Nhâm Cảnh Thâm không chịu, từ đâu mà hắn học thói nhõng nhẽo của con trẻ, liền vung chăn lên nằm ôm lấy cơ thể đang lõa lồ của vợ nhỏ, rúc rúc sau gáy cổ, ra vẻ oan ức:
- Không chịu
Sau đó thì...
Ông bà Nhâm tới trưa cũng về, Thế Thành vào nhà thấy con trai ung dung đọc sách, ngó nhìn một lượt rồi chạy lại hỏi khẽ:
- Này... Thế Tình Nhu chưa dậy à? Con bé ngủ sâu vậy? Con lên gọi Tình Nhu xuống ăn trưa đi
Nhâm Cảnh Thâm bỗng cười nhẹ, hắn khoác vai ba mình, hề hà:
- Hai chúng con ăn đến "no" rồi, ba mẹ cũng dùng bữa rồi đi nghỉ nhé... À, chiều tối nay ba mẹ tắm táp cho San Viên giúp vợ con, chắc cô ấy... Hì, còn chưa lết nổi xuống giường
Lời cuối Nhâm Cảnh Thâm nói bỗng nhỏ dần, đầy vẻ bí ẩn rồi hắn rời đi. Nhâm Thế Thành nhìn theo đăm chiêu rồi lại thở dài, than:
- Ôi... Tuổi trẻ!
1 năm sau
Tình Nhu từ trong phòng khám đi ra, cái bụng thực sự lớn, nữ nhân cầm theo giấy xét nghiệm thai nhi. Nhâm Cảnh Thâm ngồi đợi bên ngoài, thấy cô đi lại liền ráo riết tới:
- A Nhu... Sao rồi? Đứa bé...
Tình Nhu xoa nhẹ lên bụng, thủ thỉ:
- Con vẫn khỏe... em vẫn ăn uống điều độ nên chúng vẫn phát triển. Nhưng mà hình như ăn nhiều quá, nên cái thai cũng lớn hơn thường... Lại còn, sinh đôi nữa...
Nhâm Cảnh Thâm cẩn thận đỡ vợ đi trên hành lang, đến phòng siêu âm thai, vị bác sĩ riêng đã đợi trước liền chuẩn bị cho Tình Nhu lên giường nằm, máy soi được áp từ từ lên mặt bụng trơn láng, hình ảnh hai bào thai dần hiện lên trên máy. Vị bác sĩ động viên:
- Trộm vía, phu nhân đây có sức mạnh lớn nên hai đứa bé thực sự khỏe mạnh... Ngài Nhâm nhìn xem, sinh đôi một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ nhé
Cảnh Thâm ngắm nhìn thật kĩ, hạnh phúc không thôi, ánh mắt hắn không rời đi một giây phút nào, nắm chắc tay Tình Nhu rồi đáp lại:
- Sinh đôi... Thật tuyệt!
Tối hôm đó
Cảnh Thâm cẩn trọng kê gối nằm dưới bụng vợ nhỏ, lại trườn mình xuống dưới áp tai vào mặt bụng, lẩm bẩm:
- Tình Nhu... 1 tháng nữa thôi, tôi sẽ được gặp chúng, lại là sinh đôi nữa... Nghĩ tới ngày tháng sắp tới, hai đứa bé kháu khỉnh cùng San Viên đã lớn... Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc biết nhường nào
Tình Nhu đan tay vào chân tóc nam nhân, rờ rờ massage rồi gật gù, cơ thể có mỏi nhừ nhưng trông vẻ hạnh phúc của ba mẹ, vẻ ngóng mong từng ngày của Cảnh Thâm và cả vẻ cuống quýt tò mò đầy đáng yêu của San Viên... Tất cả là động lực để nữ nhân cố gắng dưỡng thai, giữ gìn sức khỏe thật tốt
Nhâm Cảnh Thâm hôn lên mu bàn tay của vợ nhỏ, thủ thỉ:
- Tôi đã mua một căn nhà lớn hơn, ở đó có sân vườn rất rộng, có nhà vườn nhỏ cho trẻ con... Tất cả nội thất đã được sắm sửa... Căn nhà đứng tên em... Tất cả mọi thứ, em muốn gì hãy nói ra... Tôi sẽ cho em hết
Tình Nhu nhìn xuống vẻ mặt sáng ngời của Nhâm Cảnh Thâm, hắn đã gần 40... Ngưỡng 38 tuổi... Vậy mà ngày nào cũng tâm sự thỏ thẻ mấy lời ngọt ngào sến súa này. Tuy hiện tại cơ thể thật nặng nề và tâm trí cũng mệt mỏi đến nhường nào nhưng nữ nhân vẫn thực sự được an ủi biết bao, cô xoa lên phần má của Cảnh Thâm, cười nhẹ:
- Chỉ cần ba mẹ, anh, San Viên và sắp tới là hai đứa nhỏ được sinh ra an toàn cùng em... Tất cả chúng ta hãy thật bình an và hạnh phúc
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền cười tươi vui vẻ, xúc động đáp lại:
- Nhất định rồi... Hì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.