Chương 32: Mất ngủ
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Tình Nhu đắc thắng trong lòng, ngồi cười khúc khích rồi giả bộ tử tế:
- Em ngủ cũng vào giấc thôi.. Nhưng ai phá giấc ngủ của anh sao? Hay là ác mộng... Trông anh thế này, em lo lắng lắm
Lời nói cuối Tình Nhu thể hiện sự cao trào trong giả tạo, cô mới đấy đã không nhịn được cười mà quay đi chỗ khác rúc rích rúc rích, xong xuôi lại gần giả vờ quan tâm nhưng cốt yếu là nhìn khuôn mặt thâm quầng như gấu trúc của “anh trai”. Sau cùng cô mới nhịn lại, cố nghiêm túc:
- Anh hai.. em hỏi thật.. anh gặp vấn đề gì mà hốc hác thế này? Mới chỉ một đêm...
Nhâm Cảnh Thâm mệt mỏi nên cũng không có sức đùa nghịch hay bắt nạt lại Tình Nhu, chịu ngồi im để cô cười nhạo từ nãy đến giờ, nhàn nhạt đáp lại, giọng giận dỗi:
- Còn không phải tại cái khóa gì đó...
Tình Nhu khoác vai hắn, thủ thỉ: . ngôn tình sủng
- Ừ.. chiếc chân chốt cửa.. nó chắc lắm, anh đã nghĩ về nó cả đêm à? Chắc anh nghĩ sao em có thể mua? Loại này chắc đến cỡ nào hay cách để phá được nó đúng không?
Khuôn mặt Cảnh Thâm ngờ nghệch rồi né tránh vì mấy lời vật nhỏ nói đều đúng, khẽ ẩn dịch người mình ra khỏi vòng tay Tình Nhu, hắn đương còn tức tối vì mình lại gặp khó khăn đến thế.. Tình Nhu lại vòng tay ôm chặt cổ hắn hơn, cô cười khì khì bên tai nam nhân, sau cùng hôn chụt vào má hắn một cái, thỏa mãn nói:
- Anh hai đừng cố.. em sẽ không để anh bắt nạt đâu.. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà haha
Cô uống nốt cốc sữa rồi vỗ vai Cảnh Thâm, khuyên nhủ:
- Nay em tự đi, anh không cần lo... Thiết nghĩ anh giao việc cho anh Bắc Trạch làm rồi nghỉ một buổi sáng mà ngủ bù lại giấc nhé anh hai “yêu dấu”
Nhâm Cảnh Thâm thở dài, hắn cũng không hiểu đêm qua trằn trọc cái gì mà cơ thể lại mệt mỏi đến thế. Đều đặn từ lúc hắn xác nhận có chút cảm tình với Tình Nhu, hình như từ năm 14 tuổi, đều đặn tối nào trước khi ngủ cũng qua phòng “em gái nuôi” để hỏi thăm hay dạo này tợn hơn là mấy hành động quá trớn như thế. Nam nhân tự vấn có phải đã bện hơi cô rồi không? Đã bện hơi thì khó khăn quá vì muốn thoát ra cũng khó
Nhâm Cảnh Thâm chau mày, khó chịu đáp:
- Em đi nhanh nhanh cho khuất mắt tôi...
Tình Nhu nghe thế không tức giận, không bẽ bàng mà ngược lại còn thích thú, chủ động ôm hắn một lần nữa, cà rỡn châm chọc:
- Vâng.. chào anh hai
Sáng hôm đó
Nhâm Cảnh Thâm đúng là nghe theo lời cô nói, hắn giao việc cho Bắc Trạch còn mình thì đi ngủ sáng hôm ấy, đặt lưng lên giường là hai mắt nhắm nghiền lại, tự nhủ khi bù lại giấc rồi sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc cái chân cửa kia lợi hại ra sao. Nam nhân chỉ nằm chợp mắt 2 tiếng buổi sáng rồi ngay tức khắc bật dậy, nhìn lên đồng hồ thì hơn 1 giờ nữa Tình Nhu sẽ trở về, cô đi làm thủ tục gì đó cho việc xác nhận kết quả thi
Nhâm Cảnh Thâm chạy sang phòng bên bằng lối cửa đó, hắn nhìn thấy chiếc chốt cửa, đã đính cố định vào cửa nên chỉ còn cách làm thế nào để... chiếc chốt này hỏng? Nam nhân quan sát một hồi thì thấy cũng không khả quan, vậy là Tình Nhu khôn ranh chẳng đùa, cô muốn đối đầu mà phải chọc hắn đến khó nhằn thì thôi
Nam nhân tựa vào tường, sau cùng cũng nghĩ ra một kế nhưng phải canh đúng thời gian nếu không bỏ lỡ mất thì sẽ khó thành công lần sau, hắn lẩm bẩm:
- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn... móng tay nhọn thì..hmm đã có kìm móng tay, Tình Nhu... cái sai của em là dám chống đối
Tối đó
Nhâm Cảnh Thâm khoan thai dùng bữa, Tình Nhu vẫn hí hửng với chiếc chốt cửa an toàn, vừa ăn vừa vui vẻ hàn huyên. Cô chủ động hỏi:
- Anh hai, mai chúng ta về nhà thăm bố mẹ nhé?
Nhâm Cảnh Thâm gật gù:
- Được.. mọi chuyện theo ý em
Nữ nhân cười cười rồi cạnh khóe một chút:
- Nhưng mà.. anh nhớ ngủ sớm nhé.. Đừng để mất ngủ
Bữa tối cũng xong, Tình Nhu cẩn trọng quan sát Cảnh Thâm, hắn bảo sẽ lên thư phòng nên đây là cơ hội để cô về phòng. Nữ nhân thong dong bước trên hành lang, chuẩn bị mở cửa thì một lực ôm mạnh bế thốc cô lên, là Nhâm Cảnh Thâm... Nữ nhân giật bắn mình, hắn thẳng tiến về phòng mình, bước chân sải dài nhanh nhẹn khiến vật nhỏ còn chưa hỏi kịp
Đến khi định thần lại thì nam nhân đã đặt cô đứng yên trong phòng, quay ra chốt cửa lại rồi khoanh tay, tra hỏi:
- Rồi nhé.. đêm nay tôi sẽ ngủ ngon
Tình Nhu lùi ra sau, ngờ vực:
- Anh bảo lên thư phòng.. nhưng thực chất là cố tình đánh lạc hướng em đúng không?
Nam nhân búng tay, cà rỡn:
- Đúng.., tôi rất cất công đấy. Sáng nay định phá cái chốt cửa chết tiệt kia nhưng nó quá chắc nên tôi nghĩ.. cách nhanh gọn nhất là đem em về phòng mình luôn, hì
Tình Nhu thở hắt nóng giận, gằn:
- Ag.. anh..đồ mặt dày, em chỉ ước sao anh không bị mất ngủ rồi ngất lịm đi, em sẽ thay cái chốt đó vào cánh cửa phòng này, nhốt anh..
Nam nhân đưa tay lên ám hiệu “suỵt”, hắn đút tay vào túi quần, hít một hơi dài chiến thắng, khuyên nhủ Tình Nhu bằng chất giọng đểu giả, y như Tình Nhu sáng nay làm điều tương tự với hắn:
- Tiểu Nhu.. đừng nhiều lời, kẻo chút nữa em không thể nói một câu gì hoàn chỉnh hay... phải hạ mình dưới tôi
P/s: Thả tim, tặng điểm quà và nếu còn phiếu vote thì hãy vote cho truyện nha mọi người ơiii. Cảm ơn mọi người nhiều người
- Em ngủ cũng vào giấc thôi.. Nhưng ai phá giấc ngủ của anh sao? Hay là ác mộng... Trông anh thế này, em lo lắng lắm
Lời nói cuối Tình Nhu thể hiện sự cao trào trong giả tạo, cô mới đấy đã không nhịn được cười mà quay đi chỗ khác rúc rích rúc rích, xong xuôi lại gần giả vờ quan tâm nhưng cốt yếu là nhìn khuôn mặt thâm quầng như gấu trúc của “anh trai”. Sau cùng cô mới nhịn lại, cố nghiêm túc:
- Anh hai.. em hỏi thật.. anh gặp vấn đề gì mà hốc hác thế này? Mới chỉ một đêm...
Nhâm Cảnh Thâm mệt mỏi nên cũng không có sức đùa nghịch hay bắt nạt lại Tình Nhu, chịu ngồi im để cô cười nhạo từ nãy đến giờ, nhàn nhạt đáp lại, giọng giận dỗi:
- Còn không phải tại cái khóa gì đó...
Tình Nhu khoác vai hắn, thủ thỉ: . ngôn tình sủng
- Ừ.. chiếc chân chốt cửa.. nó chắc lắm, anh đã nghĩ về nó cả đêm à? Chắc anh nghĩ sao em có thể mua? Loại này chắc đến cỡ nào hay cách để phá được nó đúng không?
Khuôn mặt Cảnh Thâm ngờ nghệch rồi né tránh vì mấy lời vật nhỏ nói đều đúng, khẽ ẩn dịch người mình ra khỏi vòng tay Tình Nhu, hắn đương còn tức tối vì mình lại gặp khó khăn đến thế.. Tình Nhu lại vòng tay ôm chặt cổ hắn hơn, cô cười khì khì bên tai nam nhân, sau cùng hôn chụt vào má hắn một cái, thỏa mãn nói:
- Anh hai đừng cố.. em sẽ không để anh bắt nạt đâu.. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà haha
Cô uống nốt cốc sữa rồi vỗ vai Cảnh Thâm, khuyên nhủ:
- Nay em tự đi, anh không cần lo... Thiết nghĩ anh giao việc cho anh Bắc Trạch làm rồi nghỉ một buổi sáng mà ngủ bù lại giấc nhé anh hai “yêu dấu”
Nhâm Cảnh Thâm thở dài, hắn cũng không hiểu đêm qua trằn trọc cái gì mà cơ thể lại mệt mỏi đến thế. Đều đặn từ lúc hắn xác nhận có chút cảm tình với Tình Nhu, hình như từ năm 14 tuổi, đều đặn tối nào trước khi ngủ cũng qua phòng “em gái nuôi” để hỏi thăm hay dạo này tợn hơn là mấy hành động quá trớn như thế. Nam nhân tự vấn có phải đã bện hơi cô rồi không? Đã bện hơi thì khó khăn quá vì muốn thoát ra cũng khó
Nhâm Cảnh Thâm chau mày, khó chịu đáp:
- Em đi nhanh nhanh cho khuất mắt tôi...
Tình Nhu nghe thế không tức giận, không bẽ bàng mà ngược lại còn thích thú, chủ động ôm hắn một lần nữa, cà rỡn châm chọc:
- Vâng.. chào anh hai
Sáng hôm đó
Nhâm Cảnh Thâm đúng là nghe theo lời cô nói, hắn giao việc cho Bắc Trạch còn mình thì đi ngủ sáng hôm ấy, đặt lưng lên giường là hai mắt nhắm nghiền lại, tự nhủ khi bù lại giấc rồi sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc cái chân cửa kia lợi hại ra sao. Nam nhân chỉ nằm chợp mắt 2 tiếng buổi sáng rồi ngay tức khắc bật dậy, nhìn lên đồng hồ thì hơn 1 giờ nữa Tình Nhu sẽ trở về, cô đi làm thủ tục gì đó cho việc xác nhận kết quả thi
Nhâm Cảnh Thâm chạy sang phòng bên bằng lối cửa đó, hắn nhìn thấy chiếc chốt cửa, đã đính cố định vào cửa nên chỉ còn cách làm thế nào để... chiếc chốt này hỏng? Nam nhân quan sát một hồi thì thấy cũng không khả quan, vậy là Tình Nhu khôn ranh chẳng đùa, cô muốn đối đầu mà phải chọc hắn đến khó nhằn thì thôi
Nam nhân tựa vào tường, sau cùng cũng nghĩ ra một kế nhưng phải canh đúng thời gian nếu không bỏ lỡ mất thì sẽ khó thành công lần sau, hắn lẩm bẩm:
- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn... móng tay nhọn thì..hmm đã có kìm móng tay, Tình Nhu... cái sai của em là dám chống đối
Tối đó
Nhâm Cảnh Thâm khoan thai dùng bữa, Tình Nhu vẫn hí hửng với chiếc chốt cửa an toàn, vừa ăn vừa vui vẻ hàn huyên. Cô chủ động hỏi:
- Anh hai, mai chúng ta về nhà thăm bố mẹ nhé?
Nhâm Cảnh Thâm gật gù:
- Được.. mọi chuyện theo ý em
Nữ nhân cười cười rồi cạnh khóe một chút:
- Nhưng mà.. anh nhớ ngủ sớm nhé.. Đừng để mất ngủ
Bữa tối cũng xong, Tình Nhu cẩn trọng quan sát Cảnh Thâm, hắn bảo sẽ lên thư phòng nên đây là cơ hội để cô về phòng. Nữ nhân thong dong bước trên hành lang, chuẩn bị mở cửa thì một lực ôm mạnh bế thốc cô lên, là Nhâm Cảnh Thâm... Nữ nhân giật bắn mình, hắn thẳng tiến về phòng mình, bước chân sải dài nhanh nhẹn khiến vật nhỏ còn chưa hỏi kịp
Đến khi định thần lại thì nam nhân đã đặt cô đứng yên trong phòng, quay ra chốt cửa lại rồi khoanh tay, tra hỏi:
- Rồi nhé.. đêm nay tôi sẽ ngủ ngon
Tình Nhu lùi ra sau, ngờ vực:
- Anh bảo lên thư phòng.. nhưng thực chất là cố tình đánh lạc hướng em đúng không?
Nam nhân búng tay, cà rỡn:
- Đúng.., tôi rất cất công đấy. Sáng nay định phá cái chốt cửa chết tiệt kia nhưng nó quá chắc nên tôi nghĩ.. cách nhanh gọn nhất là đem em về phòng mình luôn, hì
Tình Nhu thở hắt nóng giận, gằn:
- Ag.. anh..đồ mặt dày, em chỉ ước sao anh không bị mất ngủ rồi ngất lịm đi, em sẽ thay cái chốt đó vào cánh cửa phòng này, nhốt anh..
Nam nhân đưa tay lên ám hiệu “suỵt”, hắn đút tay vào túi quần, hít một hơi dài chiến thắng, khuyên nhủ Tình Nhu bằng chất giọng đểu giả, y như Tình Nhu sáng nay làm điều tương tự với hắn:
- Tiểu Nhu.. đừng nhiều lời, kẻo chút nữa em không thể nói một câu gì hoàn chỉnh hay... phải hạ mình dưới tôi
P/s: Thả tim, tặng điểm quà và nếu còn phiếu vote thì hãy vote cho truyện nha mọi người ơiii. Cảm ơn mọi người nhiều người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.