Chương 119: Tết
Khánh Huyền Trần
27/06/2022
Nghe đến đây Bắc Hoa Cửu liền thay đổi thái độ, cô hạ thấp giọng xuống, khuôn mặt không còn hất hàm mà quay sang tò mò:
- “Bỏ đi”... Người yêu anh bỏ đi ư?
Nhâm Cảnh Thâm tiện tay rút ra một điếu thuốc, chống tay lên lan can đón nhận từng đợt gió phả vào, thở dài:
- Ừ, cũng gần một năm rồi... Tôi vẫn đang tìm kiếm nhưng kết quả... hmm, thực sự là không chút khả quan
Bắc Hoa Cửu đứng dựa vào thành, như tìm được sự đồng điệu, liền nhỏ nhẹ hơn:
- Phải có lí do gì chứ?
Nam nhân từ từ thả làn khói thuốc, rất nhanh đã tan vào không trung hay bị cuốn đi theo đợt gió, trả lời:
- Chuyện phức tạp lắm... Nói chung là do tôi. Cũng giống như cô, có gặp gỡ bao nhiêu người phụ nữ khác thì cô ấy là không ai thay thế được
Bắc Hoa Cửu chủ động lấy một điếu thuốc từ bao của Cảnh Thâm, động tác đánh lửa cũng rất chuyên nghiệp cho thấy cô và thuốc lá là sự quen thuộc từ lâu. Nữ nhân trầm mặc:
- Ít nhất cô ấy còn sống, trên thế giới này chỉ cần còn sống là còn cơ hội gặp lại... Còn nếu đã chết, nếu không phải kiếp sau thì chuyển luân bao nhiêu cũng phải tùy duyên tùy nợ
Nữ nhân im lặng một hồi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhắc lại chuyện này với một nam nhân xa lạ:
- Anh ấy đã chết rồi... Chúng tôi yêu nhau từ hồi là học sinh cấp ba tại LA, anh là con trai thứ trong gia đình buôn bán bất động sản tại Mỹ, cũng là người gốc Hoa. Trong ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau, anh ấy vì tới đón tôi mà tai nạn xe hơi
Nhâm Cảnh Thâm thoáng bất ngờ, chờ đợi câu chuyện rõ ràng hơn từ Bắc Hoa Cửu. Cô gái này bề ngoài luôn ngạo mạn, rất dễ khiến người ta có ấn tượng xấu về mình nhưng thực chất là cố đẩy mọi người ra xa để ấp ủ riêng nỗi buồn bên trong. Nữ nhân nói tiếp:
- Đã 5 năm trôi qua rồi... Còn anh, mới 1 năm rời xa cô ấy, nhất định anh sẽ tìm được chân mệnh của cuộc đời mình
Như lời động viên cuối cùng, Bắc Hoa Cửu hơi xúc động, thủ thỉ:
- Thà là chia tay còn hơn là âm dương cách biệt. Chia tay... còn duyên sẽ gặp lại... m dương cách biệt, haha... không còn cơ hội
Sau cùng tự cô phấn chấn tinh thần mình, hít một hơi thật sâu để lấy lại vẻ vui vẻ cao ngạo ban đầu, liền cả gan bá cổ Cảnh Thâm, đùa:
- Này sư huynh, tôi thấy chúng ta có chút hợp đấy... Có thể làm bạn không?
Nhâm Cảnh Thâm nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của Hoa Cửu, lịch thiệp:
- Được... chỉ là bạn, không dây dưa sang mối quan hệ mập mờ nào nhé, cũng đừng có tình cảm gì
Bắc Hoa Cửu mới dịu dàng một chút liền nổi đóa trước câu nói này của nam nhân, cô đá mạnh vào chân Cảnh Thâm, hét:
- Tên điên ảo tưởng... Bắc Hoa Cửu tôi mà phải hạ giá mập mờ ư? Tôi mập rõ, không mờ mịt gì cả... Còn tình cảm? Xì... anh không xứng lau giày cho tôi nữa
Nam nhân bị cơn đau đến tê tái từ gót nhọn của Bắc Hoa Cửu liền rúm ró người lại, anh co chân lên rồi nắn xuống để dịu đi cơn đau, gằn:
- Người phụ nữ hung dữ này... Cô... Con mẹ nó, khốn kiếp
Sau cùng Bắc Hoa Cửu quay gót đi trước, dáng đi đủng đỉnh, bờ vai ưỡn ra đầy kiêu ngạo, khuôn mặt hất lên cùng ánh mắt chỉ liếc xéo người khác. Nhâm Cảnh Thâm đứng đó hút nốt điếu thuốc, cơn đau dần dịu đi để lại hắn trầm ngâm với mấy lời nói của Hoa Cửu, cô ả này nói đúng, dù rằng cái tính cách của cô ta, nếu không phải gia đình quyền thế, là con người tài năng thì nhất định thảm hại dưới tay kẻ khác rồi
Cả hai trở lại phòng ăn, sau khi biết chuyện của đối phương liền trở nên dễ dàng xử sự hơn nhiều. Nữ nhân họ Bắc này còn chủ động liên lạc bảo Cảnh Thâm rằng cô ta cũng muốn giúp đỡ hắn tìm kiếm người yêu đã bỏ đi. Đáp lại sự hóng hớt này Nhâm Cảnh Thâm chỉ nhàn nhạt trả lời:
- Đồ nhiều chuyện... Tự lo cho mình đi!
Năm ấy cũng qua đi, Tết Nguyên đán lại tới, Nhâm phủ trang hoàng đỏ rực thật lộng lẫy. Bắc Trạch từ ngoài đi vào liền lạnh lẽo mà run cầm cập, than:
- Haiz... Thời tiết giết chết kẻ cô đơn mà... Tết rồi ai cũng đi chơi, đôi cặp bên nhau mà mình thì...
Nhâm Cảnh Thâm từ trên lầu bước xuống, lấy ra một phong bao dày cộp, đập vào vai Bắc Trạch rồi trầm mặc:
- Cầm lấy, mong năm nay cậu chăm chỉ hơn
Bắc Trạch như đứa trẻ con thích lì xì, đón nhận lấy phong bao rồi vui vẻ mở xem, liền hí hửng:
- Hê... Tôi nguyện lên núi đao xuống biển lửa bên cậu Cảnh Thâm. Gì chứ Tết nhất này tôi chỉ cần ở bên Nhâm gia, ai cần đi chơi xem pháo hoa với người yêu chứ?
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ rồi một mình ra ngoài vườn, hắn ngồi xuống chiếc xích đu vẻ vật vờ, ngước lên bầu trời đầy sao lấm chấm. Tết là khoảng thời gian quây quần nghỉ ngơi, gia đình đoàn tụ mà năm nay lòng hắn buồn đến nôn nao. Nam nhân lấy trong túi tấm ảnh nhỏ xinh, là khuôn mặt Tình Nhu cười tươi rạng rỡ ngày tốt nghiệp. Ngón tay khẽ rờ lên nụ cười ấy, lẩm bẩm:
- A Nhu... Lại đến Tết rồi... Chỉ là, năm nay không có em
Nhâm Cảnh Thâm như kẻ tự kỉ ngồi trải lòng một mình, bề ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm bình thản mà sâu bên trong đang dần mục nát. Hắn trầm ngâm:
- Bắc Hoa Cửu nói đúng... Chúng ta đang "tạm" chia tay, tôi vẫn còn cơ hội gặp lại em. Năm mới rồi, cầu em sống an toàn, mạnh khỏe và hạnh phúc...
- “Bỏ đi”... Người yêu anh bỏ đi ư?
Nhâm Cảnh Thâm tiện tay rút ra một điếu thuốc, chống tay lên lan can đón nhận từng đợt gió phả vào, thở dài:
- Ừ, cũng gần một năm rồi... Tôi vẫn đang tìm kiếm nhưng kết quả... hmm, thực sự là không chút khả quan
Bắc Hoa Cửu đứng dựa vào thành, như tìm được sự đồng điệu, liền nhỏ nhẹ hơn:
- Phải có lí do gì chứ?
Nam nhân từ từ thả làn khói thuốc, rất nhanh đã tan vào không trung hay bị cuốn đi theo đợt gió, trả lời:
- Chuyện phức tạp lắm... Nói chung là do tôi. Cũng giống như cô, có gặp gỡ bao nhiêu người phụ nữ khác thì cô ấy là không ai thay thế được
Bắc Hoa Cửu chủ động lấy một điếu thuốc từ bao của Cảnh Thâm, động tác đánh lửa cũng rất chuyên nghiệp cho thấy cô và thuốc lá là sự quen thuộc từ lâu. Nữ nhân trầm mặc:
- Ít nhất cô ấy còn sống, trên thế giới này chỉ cần còn sống là còn cơ hội gặp lại... Còn nếu đã chết, nếu không phải kiếp sau thì chuyển luân bao nhiêu cũng phải tùy duyên tùy nợ
Nữ nhân im lặng một hồi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhắc lại chuyện này với một nam nhân xa lạ:
- Anh ấy đã chết rồi... Chúng tôi yêu nhau từ hồi là học sinh cấp ba tại LA, anh là con trai thứ trong gia đình buôn bán bất động sản tại Mỹ, cũng là người gốc Hoa. Trong ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau, anh ấy vì tới đón tôi mà tai nạn xe hơi
Nhâm Cảnh Thâm thoáng bất ngờ, chờ đợi câu chuyện rõ ràng hơn từ Bắc Hoa Cửu. Cô gái này bề ngoài luôn ngạo mạn, rất dễ khiến người ta có ấn tượng xấu về mình nhưng thực chất là cố đẩy mọi người ra xa để ấp ủ riêng nỗi buồn bên trong. Nữ nhân nói tiếp:
- Đã 5 năm trôi qua rồi... Còn anh, mới 1 năm rời xa cô ấy, nhất định anh sẽ tìm được chân mệnh của cuộc đời mình
Như lời động viên cuối cùng, Bắc Hoa Cửu hơi xúc động, thủ thỉ:
- Thà là chia tay còn hơn là âm dương cách biệt. Chia tay... còn duyên sẽ gặp lại... m dương cách biệt, haha... không còn cơ hội
Sau cùng tự cô phấn chấn tinh thần mình, hít một hơi thật sâu để lấy lại vẻ vui vẻ cao ngạo ban đầu, liền cả gan bá cổ Cảnh Thâm, đùa:
- Này sư huynh, tôi thấy chúng ta có chút hợp đấy... Có thể làm bạn không?
Nhâm Cảnh Thâm nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của Hoa Cửu, lịch thiệp:
- Được... chỉ là bạn, không dây dưa sang mối quan hệ mập mờ nào nhé, cũng đừng có tình cảm gì
Bắc Hoa Cửu mới dịu dàng một chút liền nổi đóa trước câu nói này của nam nhân, cô đá mạnh vào chân Cảnh Thâm, hét:
- Tên điên ảo tưởng... Bắc Hoa Cửu tôi mà phải hạ giá mập mờ ư? Tôi mập rõ, không mờ mịt gì cả... Còn tình cảm? Xì... anh không xứng lau giày cho tôi nữa
Nam nhân bị cơn đau đến tê tái từ gót nhọn của Bắc Hoa Cửu liền rúm ró người lại, anh co chân lên rồi nắn xuống để dịu đi cơn đau, gằn:
- Người phụ nữ hung dữ này... Cô... Con mẹ nó, khốn kiếp
Sau cùng Bắc Hoa Cửu quay gót đi trước, dáng đi đủng đỉnh, bờ vai ưỡn ra đầy kiêu ngạo, khuôn mặt hất lên cùng ánh mắt chỉ liếc xéo người khác. Nhâm Cảnh Thâm đứng đó hút nốt điếu thuốc, cơn đau dần dịu đi để lại hắn trầm ngâm với mấy lời nói của Hoa Cửu, cô ả này nói đúng, dù rằng cái tính cách của cô ta, nếu không phải gia đình quyền thế, là con người tài năng thì nhất định thảm hại dưới tay kẻ khác rồi
Cả hai trở lại phòng ăn, sau khi biết chuyện của đối phương liền trở nên dễ dàng xử sự hơn nhiều. Nữ nhân họ Bắc này còn chủ động liên lạc bảo Cảnh Thâm rằng cô ta cũng muốn giúp đỡ hắn tìm kiếm người yêu đã bỏ đi. Đáp lại sự hóng hớt này Nhâm Cảnh Thâm chỉ nhàn nhạt trả lời:
- Đồ nhiều chuyện... Tự lo cho mình đi!
Năm ấy cũng qua đi, Tết Nguyên đán lại tới, Nhâm phủ trang hoàng đỏ rực thật lộng lẫy. Bắc Trạch từ ngoài đi vào liền lạnh lẽo mà run cầm cập, than:
- Haiz... Thời tiết giết chết kẻ cô đơn mà... Tết rồi ai cũng đi chơi, đôi cặp bên nhau mà mình thì...
Nhâm Cảnh Thâm từ trên lầu bước xuống, lấy ra một phong bao dày cộp, đập vào vai Bắc Trạch rồi trầm mặc:
- Cầm lấy, mong năm nay cậu chăm chỉ hơn
Bắc Trạch như đứa trẻ con thích lì xì, đón nhận lấy phong bao rồi vui vẻ mở xem, liền hí hửng:
- Hê... Tôi nguyện lên núi đao xuống biển lửa bên cậu Cảnh Thâm. Gì chứ Tết nhất này tôi chỉ cần ở bên Nhâm gia, ai cần đi chơi xem pháo hoa với người yêu chứ?
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ rồi một mình ra ngoài vườn, hắn ngồi xuống chiếc xích đu vẻ vật vờ, ngước lên bầu trời đầy sao lấm chấm. Tết là khoảng thời gian quây quần nghỉ ngơi, gia đình đoàn tụ mà năm nay lòng hắn buồn đến nôn nao. Nam nhân lấy trong túi tấm ảnh nhỏ xinh, là khuôn mặt Tình Nhu cười tươi rạng rỡ ngày tốt nghiệp. Ngón tay khẽ rờ lên nụ cười ấy, lẩm bẩm:
- A Nhu... Lại đến Tết rồi... Chỉ là, năm nay không có em
Nhâm Cảnh Thâm như kẻ tự kỉ ngồi trải lòng một mình, bề ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm bình thản mà sâu bên trong đang dần mục nát. Hắn trầm ngâm:
- Bắc Hoa Cửu nói đúng... Chúng ta đang "tạm" chia tay, tôi vẫn còn cơ hội gặp lại em. Năm mới rồi, cầu em sống an toàn, mạnh khỏe và hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.