Chương 88: Trở nặng
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Một lúc sau
Nhâm Cảnh Thâm từ phòng họp trở về, bấy giờ mới cầm điện thoại lên, Tình Nhu cũng gọi 2-3 cuộc trở lại, cô còn nhắn tin. Dòng chữ chỉ vỏn vẻn “Em mệt”, Nhâm Cảnh Thâm nhíu mày đọc thầm trong miệng rồi nhìn lên mốc thời gian nhắn, từ một tiếng trước rồi. Sau cùng hắn kiên quyết giữ thái độ lạnh lùng đó, không đáp lại, không muốn lo lắng hay hạ mình dưới cô
Bắc Trạch theo sau cũng sớm nhận ra chuyện này, nay anh chỉ lặng lẽ phụ giúp công việc chứ không thể lắm lời bàn tán được, chuyện riêng của hai người thôi cứ để họ tự giải quyết. Duy chỉ là cả ngày hôm nay, Nhâm Cảnh Thâm bề ngoài không lo nhưng lòng vẫn nóng lên, đôi lúc lại nhìn điện thoại một lần, giải quyết công việc cũng không tập trung mà chỉ nhìn đồng hồ, đếm từng giây trôi qua
Sau cùng, hết sự kiên nhẫn vốn có, Nhâm Cảnh Thâm thẳng thừng mặc chiếc áo vest lên, đường hoàng ra khỏi phòng, liếc sang Bắc Trạch, gọi lớn:
- Về
Bắc Trạch đứng phía xa, mới đầu giờ chiều, anh còn mới ăn trưa xong định đi nghỉ một lát mà Nhâm Cảnh Thâm tan sớm như này, nghiễm nhiên anh cũng được hưởng sái theo. Hai người trên đường trở về biệt thự, một bên thong thả nhìn đường, một bên lại rối trí chăm chăm chiếc điện thoại trong tay. Bắc Trạch được đà, trêu:
- Nếu lo lắng thế sao cậu không gọi cho cô chủ... hoặc về từ nãy ấy... Haha, cái kiểu vừa giận vừa thương này thật khiến cậu ngu ngốc
Nhâm Cảnh Thâm bị nói trúng liền xấu hổ, gằn lên:
- Im miệng và tập trung công việc của cậu đi
Cả hai về đến biệt phủ, Nhâm Cảnh Thâm lao như tên bắn, từ ngoài sảnh rồi phăng phăng lên phòng ngủ, hắn không thấy cô đâu, giường cũng lộn xộn chăn gối, nam nhân khó hiểu:
- Tình Nhu lại đi đâu rồi?
Hắn vật vờ đi lại quanh phòng, những tưởng sự lo lắng cho cô là dư thừa nhưng bây giờ mới thấy vật nhỏ ngã khuỵu dưới mặt sàn, nằm im không tiếng động. Nhâm Cảnh Thâm nhìn thấy liền giật mình, chạy lại đỡ cô trong vòng tay, hối thúc:
- Tình Nhu... Tình Nhu... Em sao thế này?
Nam nhân áp tay lên bầu má thì thấy vật nhỏ nóng bừng lên rạo rực, mồ hôi bết bát khắp vùng lưng, hắn gọi mãi mà không thấy phản ứng nào của cô, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt một cách đáng sợ. Nhâm Cảnh Thâm bấy giờ hối hận không kịp, gọi lớn:
- Bắc Trạch... gọi bác sĩ mau... Mau lên
Nam nhân họ Bắc này cũng rất nhanh nhẹn, không rõ tình hình ra sao nhưng ngay tức khắc làm theo, xong xuôi chạy lên giúp đỡ, hỏi han:
- Cô chủ có chuyện gì vậy?
Nhâm Cảnh Thâm lau đi mồ hôi rịn quanh trán vật nhỏ, sốt sắng:
- Hình như sốt nặng rồi... Aiss, chết tiệt1
Rất nhanh thôi, vị bác sĩ riêng của Nhâm gia đã tới, khám xét một hồi thì yêu cầu truyền nước cho Tình Nhu, đắp cho cô miếng khăn lạnh y tế, căn phòng được bật quạt gió nhẹ để vơi đi sự nóng bức tỏa ra từ thân nhiệt nữ nhân. Sau cùng, ông đáp:
- Cô chủ phát bệnh từ chiều tối hôm qua, có lẽ thấy mệt mỏi nhưng không nghĩ là mình bị sốt nên không gọi bảo tôi... Hmm, sáng nay thì trở nặng, lại không có ai bên cạnh nên mới ngất lịm đi như này. Tình hình sẽ cần theo dõi thêm 2-3 ngày nữa...
Nhâm Cảnh Thâm nóng ruột, chỉ là một cơn sốt lại trở nặng thế sao, phải truyền dịch mà còn theo dõi tới 2-3 ngày nữa. Hắn hỏi lại:
- Tình hình cô ấy... phức tạp vậy ư?
Vị bác sĩ nhìn cuốn sổ ghi chép, trả lời:
- Không, vốn dĩ sẽ không chuyển biến xấu nếu như được phát hiện kịp vào tầm tối qua đến rạng sáng nay... Cô chủ lại để bản thân cực nhọc vào hôm qua, không cho mình nghỉ ngơi nên hệ thần kinh sinh ra ức chế, sáng nay thì nằm ngất không ai biết thành ra nguy hiểm như vậy
Một hồi đứng nói chuyện thì Bắc Trạch tiễn vị bác sĩ ra về, còn lại Cảnh Thâm túc trực bên giường, hắn chỉ dám chạm nhẹ lên đầu ngón tay của Tình Nhu, cánh tay cô đang đâm sâu chiếc kim dài, hai ống truyền dịch được để nơi đầu giường. Không khí trầm mặc đầy ngột ngạt, Nhâm Cảnh Thâm nhớ lại đêm qua, bấy giờ tiếng khóc nức nở của vật nhỏ lại vang lên trong đầu hắn:
- Hức hức... Cảnh Thâm... em thực sự mệt... em không chịu được nữa... hức hức... . truyen bac chien
Vậy mà hắn mặc cô khóc ré lên, bên dưới vẫn cưỡng ép cô cho thỏa mãn, đã vậy còn chặn lấy đường khí thở của Tình Nhu, mỗi lần cô phản kháng sẽ đặt lên môi cô nụ hôn sâu, hút lấy hết sinh khí, sau mỗi lần đó lại khiến nữ nhân phờ phạc như sắp ngất
Không biết tiểu thỏ đêm qua đã van xin hắn mấy lần nữa, rồi sáng nay cũng nhắn tin gọi điện... vậy mà Nhâm Cảnh Thâm bỏ qua tất cả, đặt cái tôi và sự kiểm soát lên cao để Tình Nhu khốn khổ khốn cùng. Hình ảnh nữ nhân nằm ngã khuỵu dưới sàn thật thảm thương, cánh tay còn bầm tím vì cú khuỵu xuống đập mạnh vào sàn
Nhâm Cảnh Thâm càng nghĩ càng tủi hận, đến hắn còn đang chửi rủa bản thân thì chỉ bằng một nửa so với sự tức giận, uất nghẹn mà Tình Nhu đã phải chịu đựng hôm qua. Hắn vẫn nhớ lời tiểu thỏ nói rằng ghét hắn, chưa bao giờ thấy ghét bỏ như hiện tại...
P/s: mng típ tục thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote choa truyện nha. Chúc các b cuối tuần vui vẻeeee
Nhâm Cảnh Thâm từ phòng họp trở về, bấy giờ mới cầm điện thoại lên, Tình Nhu cũng gọi 2-3 cuộc trở lại, cô còn nhắn tin. Dòng chữ chỉ vỏn vẻn “Em mệt”, Nhâm Cảnh Thâm nhíu mày đọc thầm trong miệng rồi nhìn lên mốc thời gian nhắn, từ một tiếng trước rồi. Sau cùng hắn kiên quyết giữ thái độ lạnh lùng đó, không đáp lại, không muốn lo lắng hay hạ mình dưới cô
Bắc Trạch theo sau cũng sớm nhận ra chuyện này, nay anh chỉ lặng lẽ phụ giúp công việc chứ không thể lắm lời bàn tán được, chuyện riêng của hai người thôi cứ để họ tự giải quyết. Duy chỉ là cả ngày hôm nay, Nhâm Cảnh Thâm bề ngoài không lo nhưng lòng vẫn nóng lên, đôi lúc lại nhìn điện thoại một lần, giải quyết công việc cũng không tập trung mà chỉ nhìn đồng hồ, đếm từng giây trôi qua
Sau cùng, hết sự kiên nhẫn vốn có, Nhâm Cảnh Thâm thẳng thừng mặc chiếc áo vest lên, đường hoàng ra khỏi phòng, liếc sang Bắc Trạch, gọi lớn:
- Về
Bắc Trạch đứng phía xa, mới đầu giờ chiều, anh còn mới ăn trưa xong định đi nghỉ một lát mà Nhâm Cảnh Thâm tan sớm như này, nghiễm nhiên anh cũng được hưởng sái theo. Hai người trên đường trở về biệt thự, một bên thong thả nhìn đường, một bên lại rối trí chăm chăm chiếc điện thoại trong tay. Bắc Trạch được đà, trêu:
- Nếu lo lắng thế sao cậu không gọi cho cô chủ... hoặc về từ nãy ấy... Haha, cái kiểu vừa giận vừa thương này thật khiến cậu ngu ngốc
Nhâm Cảnh Thâm bị nói trúng liền xấu hổ, gằn lên:
- Im miệng và tập trung công việc của cậu đi
Cả hai về đến biệt phủ, Nhâm Cảnh Thâm lao như tên bắn, từ ngoài sảnh rồi phăng phăng lên phòng ngủ, hắn không thấy cô đâu, giường cũng lộn xộn chăn gối, nam nhân khó hiểu:
- Tình Nhu lại đi đâu rồi?
Hắn vật vờ đi lại quanh phòng, những tưởng sự lo lắng cho cô là dư thừa nhưng bây giờ mới thấy vật nhỏ ngã khuỵu dưới mặt sàn, nằm im không tiếng động. Nhâm Cảnh Thâm nhìn thấy liền giật mình, chạy lại đỡ cô trong vòng tay, hối thúc:
- Tình Nhu... Tình Nhu... Em sao thế này?
Nam nhân áp tay lên bầu má thì thấy vật nhỏ nóng bừng lên rạo rực, mồ hôi bết bát khắp vùng lưng, hắn gọi mãi mà không thấy phản ứng nào của cô, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt một cách đáng sợ. Nhâm Cảnh Thâm bấy giờ hối hận không kịp, gọi lớn:
- Bắc Trạch... gọi bác sĩ mau... Mau lên
Nam nhân họ Bắc này cũng rất nhanh nhẹn, không rõ tình hình ra sao nhưng ngay tức khắc làm theo, xong xuôi chạy lên giúp đỡ, hỏi han:
- Cô chủ có chuyện gì vậy?
Nhâm Cảnh Thâm lau đi mồ hôi rịn quanh trán vật nhỏ, sốt sắng:
- Hình như sốt nặng rồi... Aiss, chết tiệt1
Rất nhanh thôi, vị bác sĩ riêng của Nhâm gia đã tới, khám xét một hồi thì yêu cầu truyền nước cho Tình Nhu, đắp cho cô miếng khăn lạnh y tế, căn phòng được bật quạt gió nhẹ để vơi đi sự nóng bức tỏa ra từ thân nhiệt nữ nhân. Sau cùng, ông đáp:
- Cô chủ phát bệnh từ chiều tối hôm qua, có lẽ thấy mệt mỏi nhưng không nghĩ là mình bị sốt nên không gọi bảo tôi... Hmm, sáng nay thì trở nặng, lại không có ai bên cạnh nên mới ngất lịm đi như này. Tình hình sẽ cần theo dõi thêm 2-3 ngày nữa...
Nhâm Cảnh Thâm nóng ruột, chỉ là một cơn sốt lại trở nặng thế sao, phải truyền dịch mà còn theo dõi tới 2-3 ngày nữa. Hắn hỏi lại:
- Tình hình cô ấy... phức tạp vậy ư?
Vị bác sĩ nhìn cuốn sổ ghi chép, trả lời:
- Không, vốn dĩ sẽ không chuyển biến xấu nếu như được phát hiện kịp vào tầm tối qua đến rạng sáng nay... Cô chủ lại để bản thân cực nhọc vào hôm qua, không cho mình nghỉ ngơi nên hệ thần kinh sinh ra ức chế, sáng nay thì nằm ngất không ai biết thành ra nguy hiểm như vậy
Một hồi đứng nói chuyện thì Bắc Trạch tiễn vị bác sĩ ra về, còn lại Cảnh Thâm túc trực bên giường, hắn chỉ dám chạm nhẹ lên đầu ngón tay của Tình Nhu, cánh tay cô đang đâm sâu chiếc kim dài, hai ống truyền dịch được để nơi đầu giường. Không khí trầm mặc đầy ngột ngạt, Nhâm Cảnh Thâm nhớ lại đêm qua, bấy giờ tiếng khóc nức nở của vật nhỏ lại vang lên trong đầu hắn:
- Hức hức... Cảnh Thâm... em thực sự mệt... em không chịu được nữa... hức hức... . truyen bac chien
Vậy mà hắn mặc cô khóc ré lên, bên dưới vẫn cưỡng ép cô cho thỏa mãn, đã vậy còn chặn lấy đường khí thở của Tình Nhu, mỗi lần cô phản kháng sẽ đặt lên môi cô nụ hôn sâu, hút lấy hết sinh khí, sau mỗi lần đó lại khiến nữ nhân phờ phạc như sắp ngất
Không biết tiểu thỏ đêm qua đã van xin hắn mấy lần nữa, rồi sáng nay cũng nhắn tin gọi điện... vậy mà Nhâm Cảnh Thâm bỏ qua tất cả, đặt cái tôi và sự kiểm soát lên cao để Tình Nhu khốn khổ khốn cùng. Hình ảnh nữ nhân nằm ngã khuỵu dưới sàn thật thảm thương, cánh tay còn bầm tím vì cú khuỵu xuống đập mạnh vào sàn
Nhâm Cảnh Thâm càng nghĩ càng tủi hận, đến hắn còn đang chửi rủa bản thân thì chỉ bằng một nửa so với sự tức giận, uất nghẹn mà Tình Nhu đã phải chịu đựng hôm qua. Hắn vẫn nhớ lời tiểu thỏ nói rằng ghét hắn, chưa bao giờ thấy ghét bỏ như hiện tại...
P/s: mng típ tục thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote choa truyện nha. Chúc các b cuối tuần vui vẻeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.