Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 45: Cãi không lại nên phải chịu.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Dao Quang nhìn theo bóng lưng Hạ Nguyệt rời đi, cô nhẹ thở hất ra.
Cô cảm thấy mình cũng quá tồi tệ rồi, là một người đại diện vậy mà không thèm chú đến việc nghệ sĩ ăn chưa cũng chẳng biết.
Lúc Hạ Nguyệt quay trực tiếp, bản thân cô là có để ý đến việc Hạ Dương ăn khá nhiều trong lúc quay trực tiếp
Ban đầu cô cho rằng Hạ Dương chỉ là cố ăn để cố kéo Fan.
Nhưng ai có ngờ khi cô tra những thông tin trước kia của Hạ Dương. Không chỉ biết được Hạ Dương một ngày ăn rất nhiều, hơn hết là Hạ Dương còn rất thích ăn cay.
Sau khi Hạ Nguyệt về phòng thay quần áo, nhưng không vội ra ngoài mà ở bên trong bắt đầu sấy tóc.
Dao Quang bên ngoài cũng đã liên lạc cho Hoa Anh mua đồ ăn sáng, không quên dặn bỏ thêm ớt cho Hạ Nguyệt.
15 phút sau Hoa Anh có mặt trong phòng. Đương nhiên Dao Quang là người mở cửa, nhưng điểm chú ý của cô lại không nằm trên người Dao Quang, mà đặt trên cái người đang ngồi trên sofa.
Ha vui sướng khi khìn thấy Hạ Nguyệt tóc dài buông xõa ngồi trên sofa chơi điện thoại. Dù là thế cô vẫn cảm thấy Hạ Nguyệt rất xinh đẹp, rất tao nhã và khí chất.
Hai hôm nay cô bận vì phải phòng, cũng vì để phù hợp với công việc trợ lý mà cô phải chuyển nhà để có thể ở gần hơn với Hạ Nguyệt hơn.
Mấy ngày hôm nay dọn đồ mệt mỏi, nhưng khoảng khắc nhìn thấy Hạ Nguyệt ngồi trên ghế sofa một cách xinh đẹp.
Hạ Nguyệt có một mái tóc trắng nhạt rất xinh đẹp, khiến ai nhìn thấy 1 là yếu thích, 1 là ghen tị.
Mái tóc trắng nhạt ấy vừa được chủ nhân nó gội đầu, còn đặt biệt đước sấy khô khiến nó càn thêm bóng mượn và lấp lánh.
Mái tóc trắng nhạt dưới ánh sáng mặt trời, mái tóc ấy như được khoác thêm một tầng sáng.
Hạ Nguyệt không biết suy nghĩ của Hoa Anh, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của Hoa Anh có chút nóng.
"Khụ, em tính đứng đó đến khi nào? Bộ tính để Tiểu Dương chết đói hay gì."
Dao Quang lên tiếng phá tan lớp hoá đá của Hoa Anh.
Hoa Anh nghe tiếng vội chạy đến, cô đặt lên rất nhiều đồ ăn, còn có khá nhiều đồ ăn vật được cô gái chu đáo mua về.
Hạ Nguyệt vừa nhìn thấy bánh khoai tây hai mắt sáng lên một chút, đưa tay ý đồ bắt lấy hộp bánh.
Một cái đánh xuống tay cô không chút thương tình.
Dao Quang ngồi đối diện, cứng gắn nói: "Em bớt ăn vật lại, dù thể chất em tốt nhưng vẫn là lên kí, bánh chị sẽ cho ăn nhưng trước hết cần ăn chính trước đã."
Hạ Nguyệt rút tay về, cô âm thầm xoa tay của mình. Trên bàn tay lập tức hiện lên một mảng đỏ.
Dao Quang vừa liếc mắt liền thấy, cô thầm kêu không tốt. Bản thân cư nhiên đánh tay Hạ Nguyệt, còn đánh đến đặt biệt đỏ.
Nhưng nghĩa lại thì... Cô ban nãy cũng không dùng quá nhiều lực a, sao có thể đỏ như vậy?
Còn đang hoang mang tự hỏi thì cô cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí. Cô nhìn lên chỉ thấy
Hoa Anh đang dùng ánh mắt giết người nhìn cô.
Bố người ta! Trợ lý cô thuê về có ý định giết tôi chỉ vì tôi lỡ tay đánh ido của cô ấy.
Hạ Nguyệt cuối đầu nên không nhìn thấy rõ sắc mặt vui buồn của cô. Mà bàn tay cô lại được chú mèo nằm trong lòng nhẹ nhàn liếm như là an ủi.
Hoa Anh đẩy phần cơm gà đặt biệt qua cho Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt còn đang được mèo liếm tay, cô chợt nghe mùi lạ liền ngẩn đầu. Đập vào mắt cô là một phần cơm đặt biệt được bỏ thêm ớt và. Sắc.
mặt cô liền biến sắc, nụ cười cũng cứng lại.
Dao Quang nhận ra Hạ Nguyệt không đúng, riêng chỉ có Hoa Anh vui vẻ kèm theo tự hào nói: "Dương Dương, chị đã đặt biệt dặn lão bản để thêm ớt, nhưng vì chỉ mới sáng nên chị nghĩ không nên ăn ớt quá nhiều, tránh đau dạ dày, nên có thể họ không bỏ cay quá nhiều."
Hạ Nguyệt... Thật ra không cần để ớt, cảm ơn.
Hoa Anh nói rất nhiều, nhưng Hạ Nguyệt lại không động đũa. Cô cũng không nói gì, cô lúc này mớt phát hiện không khí trong phòng có điều kì lạ. Ngẩn đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt Hạ Nguyệt có chút không cách nào diễn tả.
"Cái đó, Hoa Anh Tỷ, em hiện tại không thể ăn cay."
Dù biết sẽ tổn thương người ta thành ý, nhừng vì sức khỏẻ cô cô sau này, cô cũng phải nói.
Hoa Anh...
Dao Quang cũng là kinh ngạc.
Vì lúc Hạ Dương ra mắt ai cũng biết rõ cô chính là nói mình đặt biệt ăn cay, giờ đột nhiên nói mình không thể ăn cay là cái gì đó rất khó tin.
Nhìn thấy hai đôi mắt hoài nghi nhìn lại, Hạ Nguyệt lông mày nhíu lại có chút đau khổ nói: "Em bị viêm loét dạ dày."
Chỉ một câu nói nhưng hai người Dao Quang và Hoa Anh đang nhận ra. Cả hai nhìn nhau rồi không nói.
Hoá ra thời gian Hạ Dương rời đi là để trị liệu.
Đây là câu nói vang lên trong đầu hai người lức này.
Nhưng vẫn là quá mức kinh ngạc khi người nghiện ăn cay như Hạ Dương lại chấp nhận không ăn cay.
Nếu là bình thường không phải nên là mọi người cấm, còn em sẽ ăn lén sao? Nhưng mà khoan! Nếu Hạ Dương có bệnh viêm loét dạ dày thì không phải cô nên cấm Hạ Dương ăn mấy thứ như này sao?
Dao Quang vừa nghĩ, ánh mắt cô lại rơi vào trong mấy bịch khoai tây bim bim trên bàn.
Hạ Nguyệt biết hết ý định của chị mà lên tiếng nói: "Tốt nhất Tỷ nên bỏ ngây ý định đó đi. Em có thể không ăn cay, nhưng nó thì tuyệt đối không thể!"
Nghe giọng nói quyết tuyệt từ Hạ Nguyệt. Dao Quang liền không còn có ý định đem vứt đóng bánh khoai tây trên bàn nữa.
Trên bàn có hai hộp cơm, Hạ Nguyệt không ăn cay đương nhiên Dao Quang là người chịu rồi số cơm cay đó rồu.
Dao Quang... Cô ăn cay rất tệ có được không.
Hoa Anh... Nếu không phải Dương Dương ăn thì còn lại không cần quan tâm.
Dao Quang, ra đường không coi ngày.
Sau khi ăn xong, Hoa Anh phụ trách vứt rác, Hạ Nguyệt cùng Dao Quang bên trong tiếp tục chủ đề ban nãy.
Hạ Nguyệt tay cầm điện thoại ấn ấn. Dao Quang chỉ nghĩ cô đang chơi game, nhưng không ai biết cô chính là xem thông tin của showbiz.
Hạ Nguyệt: "Chắc Dao Tỷ cũng biết em còn một bộ phim đã kí xong hợp đồng. Em vừa hỏi đạo điễn bên đó, ông ấy bảo là có thể bắt đầu qua sau một tháng nữa."
Dao Quang, cô hơi kinh ngạc, trước thông tin Hạ Nguyệt nói. Vì trước đó cô cũng có đến hỏi bên đạo diễn Lâm, chỉ là ông lúc đó nói. Chưa biết là khai máy lúc nào. Nhưng không ngờ Hạ Nguyệt không chỉ biết, còn dường như đang cùng cô tính toán phải làm gì tiếp theo.
Dao Quang âm thầm trách mình vì đã không suy nghĩ chu toàn. Khi mà hợp đồng của bên đạo diễn
Lâm vẫn còn hiệu lực, thế mà cô còn chạy đi tìm chỗ khác diễn. Thân là người đại diện, cô thấy thật hố thẹn.
"Tạm thời em sẽ tìm kiếm một ít bộ phim có vai diễn không nhiều, nhưng lại có kĩ thuật diễn và độ nổi. thứ nhất chỉ để ra mắt một chút, không để quá chìm, thứ hai tránh khiến hai búi giờ của bộ phim ảnh hưởng nhau."
Hạ Nguyệt lời nói rõ ràng, liền mạch.
Dao Quang cũng hiểu ý, cô lập tức gật đầu nói: "Nếu đã vậy, thì em xem xem 2 kịch bản này đi.
Chúng khá hợp yêu cầu của em đấy."
Nói rồi cô đẩy hai cuốn kịch bản qua cho Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt cũng cầm một cái lên xem, nhưng cô chỉ vừa nhìn thấy phim vườn trường, mày cô liền nhíu lại. Nhưng cô vẫn là lật vài tranh nghiêm túc đọc.
Dao Quang một bên cũng bắt đầu giới thiệu về bộ kịch bản của Hạ Nguyệt đang cầm: "Bộ kịch bản này là do vị Lưu đạo diễn có tiếng trong giới thủ. Nam nữ chính cũng đã chọn ra. Chị nghe nói nam chính là một tiểu thịt tươi vừa nổi, tên là Lục Hà. Còn nữ chính là một nữ diễn viên hạng B tên Lưu đồng. Khi đạo diễn Lưu đưa kịch bản đến, khi đó ông ta còn rất vui vẻ nói. Khí chất em rất thích hợp với nữ nhị của bộ phim này!
Cô cảm thấy mình cũng quá tồi tệ rồi, là một người đại diện vậy mà không thèm chú đến việc nghệ sĩ ăn chưa cũng chẳng biết.
Lúc Hạ Nguyệt quay trực tiếp, bản thân cô là có để ý đến việc Hạ Dương ăn khá nhiều trong lúc quay trực tiếp
Ban đầu cô cho rằng Hạ Dương chỉ là cố ăn để cố kéo Fan.
Nhưng ai có ngờ khi cô tra những thông tin trước kia của Hạ Dương. Không chỉ biết được Hạ Dương một ngày ăn rất nhiều, hơn hết là Hạ Dương còn rất thích ăn cay.
Sau khi Hạ Nguyệt về phòng thay quần áo, nhưng không vội ra ngoài mà ở bên trong bắt đầu sấy tóc.
Dao Quang bên ngoài cũng đã liên lạc cho Hoa Anh mua đồ ăn sáng, không quên dặn bỏ thêm ớt cho Hạ Nguyệt.
15 phút sau Hoa Anh có mặt trong phòng. Đương nhiên Dao Quang là người mở cửa, nhưng điểm chú ý của cô lại không nằm trên người Dao Quang, mà đặt trên cái người đang ngồi trên sofa.
Ha vui sướng khi khìn thấy Hạ Nguyệt tóc dài buông xõa ngồi trên sofa chơi điện thoại. Dù là thế cô vẫn cảm thấy Hạ Nguyệt rất xinh đẹp, rất tao nhã và khí chất.
Hai hôm nay cô bận vì phải phòng, cũng vì để phù hợp với công việc trợ lý mà cô phải chuyển nhà để có thể ở gần hơn với Hạ Nguyệt hơn.
Mấy ngày hôm nay dọn đồ mệt mỏi, nhưng khoảng khắc nhìn thấy Hạ Nguyệt ngồi trên ghế sofa một cách xinh đẹp.
Hạ Nguyệt có một mái tóc trắng nhạt rất xinh đẹp, khiến ai nhìn thấy 1 là yếu thích, 1 là ghen tị.
Mái tóc trắng nhạt ấy vừa được chủ nhân nó gội đầu, còn đặt biệt đước sấy khô khiến nó càn thêm bóng mượn và lấp lánh.
Mái tóc trắng nhạt dưới ánh sáng mặt trời, mái tóc ấy như được khoác thêm một tầng sáng.
Hạ Nguyệt không biết suy nghĩ của Hoa Anh, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của Hoa Anh có chút nóng.
"Khụ, em tính đứng đó đến khi nào? Bộ tính để Tiểu Dương chết đói hay gì."
Dao Quang lên tiếng phá tan lớp hoá đá của Hoa Anh.
Hoa Anh nghe tiếng vội chạy đến, cô đặt lên rất nhiều đồ ăn, còn có khá nhiều đồ ăn vật được cô gái chu đáo mua về.
Hạ Nguyệt vừa nhìn thấy bánh khoai tây hai mắt sáng lên một chút, đưa tay ý đồ bắt lấy hộp bánh.
Một cái đánh xuống tay cô không chút thương tình.
Dao Quang ngồi đối diện, cứng gắn nói: "Em bớt ăn vật lại, dù thể chất em tốt nhưng vẫn là lên kí, bánh chị sẽ cho ăn nhưng trước hết cần ăn chính trước đã."
Hạ Nguyệt rút tay về, cô âm thầm xoa tay của mình. Trên bàn tay lập tức hiện lên một mảng đỏ.
Dao Quang vừa liếc mắt liền thấy, cô thầm kêu không tốt. Bản thân cư nhiên đánh tay Hạ Nguyệt, còn đánh đến đặt biệt đỏ.
Nhưng nghĩa lại thì... Cô ban nãy cũng không dùng quá nhiều lực a, sao có thể đỏ như vậy?
Còn đang hoang mang tự hỏi thì cô cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí. Cô nhìn lên chỉ thấy
Hoa Anh đang dùng ánh mắt giết người nhìn cô.
Bố người ta! Trợ lý cô thuê về có ý định giết tôi chỉ vì tôi lỡ tay đánh ido của cô ấy.
Hạ Nguyệt cuối đầu nên không nhìn thấy rõ sắc mặt vui buồn của cô. Mà bàn tay cô lại được chú mèo nằm trong lòng nhẹ nhàn liếm như là an ủi.
Hoa Anh đẩy phần cơm gà đặt biệt qua cho Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt còn đang được mèo liếm tay, cô chợt nghe mùi lạ liền ngẩn đầu. Đập vào mắt cô là một phần cơm đặt biệt được bỏ thêm ớt và. Sắc.
mặt cô liền biến sắc, nụ cười cũng cứng lại.
Dao Quang nhận ra Hạ Nguyệt không đúng, riêng chỉ có Hoa Anh vui vẻ kèm theo tự hào nói: "Dương Dương, chị đã đặt biệt dặn lão bản để thêm ớt, nhưng vì chỉ mới sáng nên chị nghĩ không nên ăn ớt quá nhiều, tránh đau dạ dày, nên có thể họ không bỏ cay quá nhiều."
Hạ Nguyệt... Thật ra không cần để ớt, cảm ơn.
Hoa Anh nói rất nhiều, nhưng Hạ Nguyệt lại không động đũa. Cô cũng không nói gì, cô lúc này mớt phát hiện không khí trong phòng có điều kì lạ. Ngẩn đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt Hạ Nguyệt có chút không cách nào diễn tả.
"Cái đó, Hoa Anh Tỷ, em hiện tại không thể ăn cay."
Dù biết sẽ tổn thương người ta thành ý, nhừng vì sức khỏẻ cô cô sau này, cô cũng phải nói.
Hoa Anh...
Dao Quang cũng là kinh ngạc.
Vì lúc Hạ Dương ra mắt ai cũng biết rõ cô chính là nói mình đặt biệt ăn cay, giờ đột nhiên nói mình không thể ăn cay là cái gì đó rất khó tin.
Nhìn thấy hai đôi mắt hoài nghi nhìn lại, Hạ Nguyệt lông mày nhíu lại có chút đau khổ nói: "Em bị viêm loét dạ dày."
Chỉ một câu nói nhưng hai người Dao Quang và Hoa Anh đang nhận ra. Cả hai nhìn nhau rồi không nói.
Hoá ra thời gian Hạ Dương rời đi là để trị liệu.
Đây là câu nói vang lên trong đầu hai người lức này.
Nhưng vẫn là quá mức kinh ngạc khi người nghiện ăn cay như Hạ Dương lại chấp nhận không ăn cay.
Nếu là bình thường không phải nên là mọi người cấm, còn em sẽ ăn lén sao? Nhưng mà khoan! Nếu Hạ Dương có bệnh viêm loét dạ dày thì không phải cô nên cấm Hạ Dương ăn mấy thứ như này sao?
Dao Quang vừa nghĩ, ánh mắt cô lại rơi vào trong mấy bịch khoai tây bim bim trên bàn.
Hạ Nguyệt biết hết ý định của chị mà lên tiếng nói: "Tốt nhất Tỷ nên bỏ ngây ý định đó đi. Em có thể không ăn cay, nhưng nó thì tuyệt đối không thể!"
Nghe giọng nói quyết tuyệt từ Hạ Nguyệt. Dao Quang liền không còn có ý định đem vứt đóng bánh khoai tây trên bàn nữa.
Trên bàn có hai hộp cơm, Hạ Nguyệt không ăn cay đương nhiên Dao Quang là người chịu rồi số cơm cay đó rồu.
Dao Quang... Cô ăn cay rất tệ có được không.
Hoa Anh... Nếu không phải Dương Dương ăn thì còn lại không cần quan tâm.
Dao Quang, ra đường không coi ngày.
Sau khi ăn xong, Hoa Anh phụ trách vứt rác, Hạ Nguyệt cùng Dao Quang bên trong tiếp tục chủ đề ban nãy.
Hạ Nguyệt tay cầm điện thoại ấn ấn. Dao Quang chỉ nghĩ cô đang chơi game, nhưng không ai biết cô chính là xem thông tin của showbiz.
Hạ Nguyệt: "Chắc Dao Tỷ cũng biết em còn một bộ phim đã kí xong hợp đồng. Em vừa hỏi đạo điễn bên đó, ông ấy bảo là có thể bắt đầu qua sau một tháng nữa."
Dao Quang, cô hơi kinh ngạc, trước thông tin Hạ Nguyệt nói. Vì trước đó cô cũng có đến hỏi bên đạo diễn Lâm, chỉ là ông lúc đó nói. Chưa biết là khai máy lúc nào. Nhưng không ngờ Hạ Nguyệt không chỉ biết, còn dường như đang cùng cô tính toán phải làm gì tiếp theo.
Dao Quang âm thầm trách mình vì đã không suy nghĩ chu toàn. Khi mà hợp đồng của bên đạo diễn
Lâm vẫn còn hiệu lực, thế mà cô còn chạy đi tìm chỗ khác diễn. Thân là người đại diện, cô thấy thật hố thẹn.
"Tạm thời em sẽ tìm kiếm một ít bộ phim có vai diễn không nhiều, nhưng lại có kĩ thuật diễn và độ nổi. thứ nhất chỉ để ra mắt một chút, không để quá chìm, thứ hai tránh khiến hai búi giờ của bộ phim ảnh hưởng nhau."
Hạ Nguyệt lời nói rõ ràng, liền mạch.
Dao Quang cũng hiểu ý, cô lập tức gật đầu nói: "Nếu đã vậy, thì em xem xem 2 kịch bản này đi.
Chúng khá hợp yêu cầu của em đấy."
Nói rồi cô đẩy hai cuốn kịch bản qua cho Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt cũng cầm một cái lên xem, nhưng cô chỉ vừa nhìn thấy phim vườn trường, mày cô liền nhíu lại. Nhưng cô vẫn là lật vài tranh nghiêm túc đọc.
Dao Quang một bên cũng bắt đầu giới thiệu về bộ kịch bản của Hạ Nguyệt đang cầm: "Bộ kịch bản này là do vị Lưu đạo diễn có tiếng trong giới thủ. Nam nữ chính cũng đã chọn ra. Chị nghe nói nam chính là một tiểu thịt tươi vừa nổi, tên là Lục Hà. Còn nữ chính là một nữ diễn viên hạng B tên Lưu đồng. Khi đạo diễn Lưu đưa kịch bản đến, khi đó ông ta còn rất vui vẻ nói. Khí chất em rất thích hợp với nữ nhị của bộ phim này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.