Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 93: Đang ép mình phải trưởng thành.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Hạ Nguyệt yên lặng đi lướt qua Tiêu Nguyên, đi đến trước mặt Ba Mẹ Tống Tịch.
Hạ Nguyệt đối với Ba Mẹ Tống Tịch cúi đầu: "Cháu thành thật xin lỗi vì chuyện của gia đình cháu khiến con gái cô chú gặp phải chuyện như thế này."
Ba Tống Tịch nhìn Hạ Nguyệt. Dù tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn khác trẻ, hoạt nhìn không ai nghĩ ông đã 50 có hơn. Ánh mắt ông sắc bén lại nghiêm nghị, chuẩn mực người có quyền thế.
Ông nhìn Hạ Nguyệt hồi lâu rồi, ông không nói gì về chuyện con gái mình, mà khẳng định một chuyện khác: "Cháu là Hạ Nguyệt đúng chứ."
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc, Nhưng rồi cô nhẹ cười gật đầu: "Vâng."
"Hoả đúng như cậu ta hay kể. Thông minh nhanh nhạy, sắc bén và còn rất bình tĩnh."
Ba của Tống Tịch gật đầu, vẻ mặt ông tràn đầy tán dương đối với Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt mím môi.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì, ông còn cho rằng cô đang thắc mắc người ông đáng nói.
"Là Kiến Quốc nói cho ta đấy. Cậu ta hay kể về cháu với ta lắm. Cậu ta còn hay khen cháu rất thông minh. Mỗi lần cậu ta nói về cháu là phải mất đến hàng giờ, ta nghe mà phát ngán.
Hạ Nguyệt sững ra, cô yên lặng cúi đầu không nói gì.
Ba của Tống Tịch nhìn Hạ Nguyệt. Ông nhắm chặt mắt mình nhớ về người bạn cũ mà đau lòng thở dài, tự mình lẩm bẩm.
"Chỉ tiếc... Nếu như cậu ta sống lâu hơn một chút, có phải sẽ gặp lại đứa cháu mà cậu ta tự hào không."
Tiêu Nguyên nghe vậy, anh vội vàng kéo lấy tay Ba Tổng Tịch, anh lắc đầu.
Ý bảo ông đừng nói nữa.
Bố Tống Tịch cũng hiểu ý, ông đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt trầm mặt hồi lâu, không khí trong phòng cũng vì thế mà có chút yên tĩnh.
Mất một lúc, Hạ Nguyệt mới lên tiếng phát vỡ bầu không khí lúc này: "Nếu như, nếu như chú muốn, cháu có thể đưa Tống Tịch Tỷ đến một công ty khác. Đương nhiên đãi ngộ và tiền bạc sẽ không kém hơn công ty này."
Hạ Nguyệt vừa nói dứt câu.
Ba Tổng Tịch đã lên tiếng khước từ.
"Ta từ chối."
Hạ Nguyệt nhíu mày, hơi không cam tâm nói tiếp: "Vì sao? Chú biết rõ nếu Tống Tịch Tỷ ở lại, thì ngày nào có cảnh hôm nay sẽ tái diễn mà. chú có thể vì tiền mà bỏ lại tính mạng của con gái mình sao?"
Mẹ của Tống Tịch nghe xong, sắc mặt liền trắng bệt, bà vội keo lấy tay chồng mình.
Ba Tống Tịch nắm lấy tay bà vỗ về chấn an.
"Dương Nguyệt, là công ty mà một mình cậu cháu tự thành lập ra, và ta chỉ là người giúp sức trong đó. Nhưng ta lại là một trong số ít người biết được chuyện của nhà cháu. Nếu như muốn đi, thì ta đã sớm rời đi từ lúc Dương nguyệt chỉ là một công ty nhỏ, không cần đợi đến lúc này."
Nói đến đây, ông lại nhìn qua con gái mình, trên môi là nụ cười đầy yêu thương nói: "Nhưng lúc con bé tỉnh lại. Sao cháu không thử hỏi con bé xem. Nếu con bé muốn rời đi, ta cũng sẽ không cấm cản."
Hạ Nguyệt nhìn ông, lại quay đầu nhìn qua Tống Tịch. Trên môi cô lại nở nụ cười: "Cháu hiểu rồi."
Nói đoạn, cô quay người, không quên để lại một câu: "'Ca, chăm sóc Tỷ cho tốt. Em không muốn công ty mất đi nhân tài."
Nói rồi Hạ Nguyệt rời đi.
Bố Tống Tịch nhìn cô rời đi. Ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Thật là, tính con bé như Cấm Thư, đúng là thông minh và rất nhạy bén. Ta chỉ nói một chút đã hiểu rồi."
Mẹ Tống Tịch bên cạnh cũng nhìn Hạ Nguyệt mà gật đầu, mỉm cười nói hùa theo chồng mình: "Đúng vậy, đúng là giống thật. Kêu ngạo và thông minh, cứ như là một Cẩm Thư thứ hai vậy. Chỉ là... Có phải con bé quá gượng ép mình rồi không. Làm những việc quá sức với mình."
Tiêu Nguyên nghe hai người nói ánh mắt anh lại dán chặt lên cửa. Âm thầm ra quyết định.
Hạ Nguyệt rời khỏi bệnh viện. Hoa Anh đã chờ sẵn bên ngoài. Hạ Nguyệt sau khi lên xe, việc đầu tiên là là cởi khẩu trang, sắc mặt cô tái nhợt dựa vào ghế thở dốc.
Hoa Anh thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy, cô vội quay đầu đầy lo lắng gọi: "Dương Dương, em..."
Hạ Nguyệt hít một hơi. Ánh mắt dưới nón mang theo sự nặng nề. Tưy đặt lên môi, cố gắng dương khóe môi mình. Nói ra nơi tiếp theo mình cần đến.
....•.
Hoa Anh kinh ngạc: "Nhưng, nơi đó là..."
Hạ Nguyệt mỉm cười: "Em chỉ muốn đến thăm một người bạn làm ở nơi đó."
Hoa Anh: "Vậy được rồi. Em ngủ tí đi, khi đến nơi Tỷ sẽ gọi."
Hạ Nguyệt gật đầu, mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.
Cô lại nhớ những lời Tiêu Nguyên nói trong phòng bệnh.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh, khiến lòng cô cũng bị ai dần xé.
Người ra chủ ý là cô, người lên kế hoạch là cô, nhưng người bị thương là Tống Tịch, và người đắm chìm trong tự trách lại là Ca Ca.
Lúc ở trong phòng bệnh, cô đã kiềm lại cơn đau ở nơi lòng ngực.
Đúng vậy, từ lúc nhận được tin Tiêu Nguyên bị tai nạn, cô đã rất sợ hãi. Sợ anh sẽ có chuyện, gì giống cậu mình. Nếu như hôm nay người nằm đó là anh, cô không biết mình sẽ thế nào. Liệu có bình tĩnh được tiếp hay không.
Chứng kiến từng người thân mình vì mình mà mất đi, chính là một cảm giác đau khổ lại dần vật nhất.
Nếu như, nếu như họ bỏ cô lại như cách lúc nhỏ họ đã làm. Thì ít nhất cô đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tiếng tin nhắn không ngừng vang lên. Hạ Nguyệt nhìn xuống điện thoại, là tin nhắn của Hà Trúc và
Hà Lan gửi đến.
Hà Trúc thì nói Tống Tịch vừa tỉnh lại.
Hà Lan thì lại đưa qua địa chỉ, nơi xảy ra tai nạn, và các thông tin của người lái xe. Còn có một tin nhắn khác.
Lan Tỷ *Nếu em cảm thấy tôi không vô dụng, em có thể dùng đến tôi.
Hạ Nguyệt nhìn tin nhắn Hà Lan gửi qua mà sửng sốt đôi chút.
Khi nhỏ, Hà Lan chính là người không thích cô nhất. Và lúc Hạ Dương muốn đổi tim với cô, Hà Lan chính là người phản đối nhiều nhất. Cô vẫn cho rằng chị luôn có ác cảm với mình. Nhưng có lẽ chị cũng không ghét cô, như cô đã luôn nghĩ.
Hạ Nguyệt sau khi nhận tin nhắn, cô cũng nhanh chóng nhắn tin cho cả hai. Nếu dối là bản thân sẽ quay lại đoàn phim.
Bên này hai người nhận được tin nhắn gửi lại, họ khi này mới an tâm.
Hà Lan còn không tha, ám chỉ chuyện hot search. Muốn Hạ Nguyệt để lại chuyện này cho cô giải quyết.
Hạ Nguyệt nhìn thấy, nghĩ nghĩ, cô liền gửi qua video, và nhắn lại với họ một tin nhắn ngắn gọn.
Ánh trăng nhỏ *Kiện.
Hà Lan khi nhìn thấy tin nhắn này, cô lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhắn tin xong, cô khi này cô mới buông xuống đuện thoại, tranh thủ lúc Hoa Anh lái xe mà ngủ một chút.
Hoa Anh nhìn thấy tâm trạng từ khi Hạ Nguyệt lên xe đến giờ vẫn yên lặng. Thoạt nhìn trong Hạ Nguyệt không được tốt lắm, cô không khỏi lo lắng.
Chuyện trên hot search kia vừa qua lại đến hot search khác. Giờ lại đến chuyện trong nhà, cô sợ thân thể Hạ Nguyệt chịu không nổi mất.
Một lúc sau xe ngừng lại trước một công ty lớn.
Hoa Anh nhìn ra ngoài, có chút không biết Hạ Nguyệt bảo cô đưa đến đây làm gì.
Còn đang nghi hoặc một nữ nhân ăn mặc lịch sự bước đến trước xe của họ.
"Hoa Anh Tỷ, tầm 6 giờ Tỷ hả đến đây đón em nha."
Hoa Anh hơi ngơ ra đáp: "À ừm, Được."
Hạ Nguyệt đeo lên khẩu trang, nhanh chóng bước xuống xe. Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Hạ Nguyệt, cô ngây lập tức niềm nở đi lên tiếp đón.
Ngây sau đó cô liền thấy Hạ Nguyệt đi vào công ty đó với nữ nhân kia. Rồi cả hai biến mất sau cửa công ty.
Hạ Nguyệt đối với Ba Mẹ Tống Tịch cúi đầu: "Cháu thành thật xin lỗi vì chuyện của gia đình cháu khiến con gái cô chú gặp phải chuyện như thế này."
Ba Tống Tịch nhìn Hạ Nguyệt. Dù tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn khác trẻ, hoạt nhìn không ai nghĩ ông đã 50 có hơn. Ánh mắt ông sắc bén lại nghiêm nghị, chuẩn mực người có quyền thế.
Ông nhìn Hạ Nguyệt hồi lâu rồi, ông không nói gì về chuyện con gái mình, mà khẳng định một chuyện khác: "Cháu là Hạ Nguyệt đúng chứ."
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc, Nhưng rồi cô nhẹ cười gật đầu: "Vâng."
"Hoả đúng như cậu ta hay kể. Thông minh nhanh nhạy, sắc bén và còn rất bình tĩnh."
Ba của Tống Tịch gật đầu, vẻ mặt ông tràn đầy tán dương đối với Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt mím môi.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì, ông còn cho rằng cô đang thắc mắc người ông đáng nói.
"Là Kiến Quốc nói cho ta đấy. Cậu ta hay kể về cháu với ta lắm. Cậu ta còn hay khen cháu rất thông minh. Mỗi lần cậu ta nói về cháu là phải mất đến hàng giờ, ta nghe mà phát ngán.
Hạ Nguyệt sững ra, cô yên lặng cúi đầu không nói gì.
Ba của Tống Tịch nhìn Hạ Nguyệt. Ông nhắm chặt mắt mình nhớ về người bạn cũ mà đau lòng thở dài, tự mình lẩm bẩm.
"Chỉ tiếc... Nếu như cậu ta sống lâu hơn một chút, có phải sẽ gặp lại đứa cháu mà cậu ta tự hào không."
Tiêu Nguyên nghe vậy, anh vội vàng kéo lấy tay Ba Tổng Tịch, anh lắc đầu.
Ý bảo ông đừng nói nữa.
Bố Tống Tịch cũng hiểu ý, ông đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt trầm mặt hồi lâu, không khí trong phòng cũng vì thế mà có chút yên tĩnh.
Mất một lúc, Hạ Nguyệt mới lên tiếng phát vỡ bầu không khí lúc này: "Nếu như, nếu như chú muốn, cháu có thể đưa Tống Tịch Tỷ đến một công ty khác. Đương nhiên đãi ngộ và tiền bạc sẽ không kém hơn công ty này."
Hạ Nguyệt vừa nói dứt câu.
Ba Tổng Tịch đã lên tiếng khước từ.
"Ta từ chối."
Hạ Nguyệt nhíu mày, hơi không cam tâm nói tiếp: "Vì sao? Chú biết rõ nếu Tống Tịch Tỷ ở lại, thì ngày nào có cảnh hôm nay sẽ tái diễn mà. chú có thể vì tiền mà bỏ lại tính mạng của con gái mình sao?"
Mẹ của Tống Tịch nghe xong, sắc mặt liền trắng bệt, bà vội keo lấy tay chồng mình.
Ba Tống Tịch nắm lấy tay bà vỗ về chấn an.
"Dương Nguyệt, là công ty mà một mình cậu cháu tự thành lập ra, và ta chỉ là người giúp sức trong đó. Nhưng ta lại là một trong số ít người biết được chuyện của nhà cháu. Nếu như muốn đi, thì ta đã sớm rời đi từ lúc Dương nguyệt chỉ là một công ty nhỏ, không cần đợi đến lúc này."
Nói đến đây, ông lại nhìn qua con gái mình, trên môi là nụ cười đầy yêu thương nói: "Nhưng lúc con bé tỉnh lại. Sao cháu không thử hỏi con bé xem. Nếu con bé muốn rời đi, ta cũng sẽ không cấm cản."
Hạ Nguyệt nhìn ông, lại quay đầu nhìn qua Tống Tịch. Trên môi cô lại nở nụ cười: "Cháu hiểu rồi."
Nói đoạn, cô quay người, không quên để lại một câu: "'Ca, chăm sóc Tỷ cho tốt. Em không muốn công ty mất đi nhân tài."
Nói rồi Hạ Nguyệt rời đi.
Bố Tống Tịch nhìn cô rời đi. Ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Thật là, tính con bé như Cấm Thư, đúng là thông minh và rất nhạy bén. Ta chỉ nói một chút đã hiểu rồi."
Mẹ Tống Tịch bên cạnh cũng nhìn Hạ Nguyệt mà gật đầu, mỉm cười nói hùa theo chồng mình: "Đúng vậy, đúng là giống thật. Kêu ngạo và thông minh, cứ như là một Cẩm Thư thứ hai vậy. Chỉ là... Có phải con bé quá gượng ép mình rồi không. Làm những việc quá sức với mình."
Tiêu Nguyên nghe hai người nói ánh mắt anh lại dán chặt lên cửa. Âm thầm ra quyết định.
Hạ Nguyệt rời khỏi bệnh viện. Hoa Anh đã chờ sẵn bên ngoài. Hạ Nguyệt sau khi lên xe, việc đầu tiên là là cởi khẩu trang, sắc mặt cô tái nhợt dựa vào ghế thở dốc.
Hoa Anh thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy, cô vội quay đầu đầy lo lắng gọi: "Dương Dương, em..."
Hạ Nguyệt hít một hơi. Ánh mắt dưới nón mang theo sự nặng nề. Tưy đặt lên môi, cố gắng dương khóe môi mình. Nói ra nơi tiếp theo mình cần đến.
....•.
Hoa Anh kinh ngạc: "Nhưng, nơi đó là..."
Hạ Nguyệt mỉm cười: "Em chỉ muốn đến thăm một người bạn làm ở nơi đó."
Hoa Anh: "Vậy được rồi. Em ngủ tí đi, khi đến nơi Tỷ sẽ gọi."
Hạ Nguyệt gật đầu, mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.
Cô lại nhớ những lời Tiêu Nguyên nói trong phòng bệnh.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh, khiến lòng cô cũng bị ai dần xé.
Người ra chủ ý là cô, người lên kế hoạch là cô, nhưng người bị thương là Tống Tịch, và người đắm chìm trong tự trách lại là Ca Ca.
Lúc ở trong phòng bệnh, cô đã kiềm lại cơn đau ở nơi lòng ngực.
Đúng vậy, từ lúc nhận được tin Tiêu Nguyên bị tai nạn, cô đã rất sợ hãi. Sợ anh sẽ có chuyện, gì giống cậu mình. Nếu như hôm nay người nằm đó là anh, cô không biết mình sẽ thế nào. Liệu có bình tĩnh được tiếp hay không.
Chứng kiến từng người thân mình vì mình mà mất đi, chính là một cảm giác đau khổ lại dần vật nhất.
Nếu như, nếu như họ bỏ cô lại như cách lúc nhỏ họ đã làm. Thì ít nhất cô đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tiếng tin nhắn không ngừng vang lên. Hạ Nguyệt nhìn xuống điện thoại, là tin nhắn của Hà Trúc và
Hà Lan gửi đến.
Hà Trúc thì nói Tống Tịch vừa tỉnh lại.
Hà Lan thì lại đưa qua địa chỉ, nơi xảy ra tai nạn, và các thông tin của người lái xe. Còn có một tin nhắn khác.
Lan Tỷ *Nếu em cảm thấy tôi không vô dụng, em có thể dùng đến tôi.
Hạ Nguyệt nhìn tin nhắn Hà Lan gửi qua mà sửng sốt đôi chút.
Khi nhỏ, Hà Lan chính là người không thích cô nhất. Và lúc Hạ Dương muốn đổi tim với cô, Hà Lan chính là người phản đối nhiều nhất. Cô vẫn cho rằng chị luôn có ác cảm với mình. Nhưng có lẽ chị cũng không ghét cô, như cô đã luôn nghĩ.
Hạ Nguyệt sau khi nhận tin nhắn, cô cũng nhanh chóng nhắn tin cho cả hai. Nếu dối là bản thân sẽ quay lại đoàn phim.
Bên này hai người nhận được tin nhắn gửi lại, họ khi này mới an tâm.
Hà Lan còn không tha, ám chỉ chuyện hot search. Muốn Hạ Nguyệt để lại chuyện này cho cô giải quyết.
Hạ Nguyệt nhìn thấy, nghĩ nghĩ, cô liền gửi qua video, và nhắn lại với họ một tin nhắn ngắn gọn.
Ánh trăng nhỏ *Kiện.
Hà Lan khi nhìn thấy tin nhắn này, cô lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhắn tin xong, cô khi này cô mới buông xuống đuện thoại, tranh thủ lúc Hoa Anh lái xe mà ngủ một chút.
Hoa Anh nhìn thấy tâm trạng từ khi Hạ Nguyệt lên xe đến giờ vẫn yên lặng. Thoạt nhìn trong Hạ Nguyệt không được tốt lắm, cô không khỏi lo lắng.
Chuyện trên hot search kia vừa qua lại đến hot search khác. Giờ lại đến chuyện trong nhà, cô sợ thân thể Hạ Nguyệt chịu không nổi mất.
Một lúc sau xe ngừng lại trước một công ty lớn.
Hoa Anh nhìn ra ngoài, có chút không biết Hạ Nguyệt bảo cô đưa đến đây làm gì.
Còn đang nghi hoặc một nữ nhân ăn mặc lịch sự bước đến trước xe của họ.
"Hoa Anh Tỷ, tầm 6 giờ Tỷ hả đến đây đón em nha."
Hoa Anh hơi ngơ ra đáp: "À ừm, Được."
Hạ Nguyệt đeo lên khẩu trang, nhanh chóng bước xuống xe. Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Hạ Nguyệt, cô ngây lập tức niềm nở đi lên tiếp đón.
Ngây sau đó cô liền thấy Hạ Nguyệt đi vào công ty đó với nữ nhân kia. Rồi cả hai biến mất sau cửa công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.