Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 97: Kẻ ngốc.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Buổi quay bắt đầu từ lúc 6 giờ và kết thúc lúc 8 giờ tối. Hàn Chu cũng phải bất ngờ trước tiến độ quay của ngày hôm nay.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bà quay phim mà có thể quay 50 cảnh quay chỉ trong một ngày thế này, là điều trước giờ chưa từng có. Ngây cả có là Vương Ngữ Yên diễn, cũng chưa chắc được nhanh như vậy.
Hôm nay, Hạ Nguyệt có 40 cảnh quay, và mỗi cảnh quay có Hạ Nguyệt thủ vai, điều có thể quay xong sau 1 lần, chỉ có vài cảnh đóng chung nên nhân viên nọ mắc lỗi làm hỏng. Còn lại Hạ Nguyệt điều quay đúng 1 lần là qua.
Giống như, Hạ Nguyệt không hề diễn, mà em giống như đang bắt chước nhân vật trong truyện. Nhưng nó lại hoàn hảo đến mức không thể nhìn ra sai lầm. Và cũng không thể tìm ra điểm nhân vật đột phá nào.
Bà đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt đứng sau hậu trường, một nơi khuất mắt và ít người lui đến. Trong lòng bà lại có chút chờ mong điều tiếp theo đến từ Hạ Nguyệt.
Hàn Chu vỗ tay, đối với những nhân viên hậu trường thông báo: "Được rồi, mọi người! Cảnh quay hôm nay kết thúc, mọi người dọn dẹp đến điểm quay tiếp theo thôi!"
Hạ Nguyệt đứng sau cánh gà, một nơi mà dường như không có ai qua lại. Các thùng trang phục được đóng gói, lại vô tình che đi cơ thể cô.
Bàn tay thon dài cầm điện thoại, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, không còn bộ dáng hời hợt của thường ngày, nói vào đầu dây bên kia:"Ra chuyện đó là anh làm sao. Tôi còn nghĩ là Dương nguyệt hay Cẩm thiên nữa chứ."
"Thật xin lỗi tiểu thư, vốn chúng tôi chỉ mới về nước, đáng lẽ không nên nhúng tay, nhưng đứng nhìn người đứng đầu bị bôi đen, chúng tôi cũng không thể ngồi yên."
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài, lặng nhìn những nhân viên trong đoàn phim đang tích cực dọn dẹp:
"Nghe đây, tôi không muốn kế hoạch của mình sẽ xảy ra sai xót nào. Nếu tôi phát hiện chuyện này lại xảy ra, tôi chỉ có thể thay người lãnh đạo thôi."
Vừa nghe đến lời này, người ở đầu đây bên kia liền yên lặng, cuối cùng giọng nói lại yếu ớt nói: "Cái đó, nhưng tiểu thư à..."
Hạ Nguyệt hơi nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"A không, chẳng có gì."
Giọng nói kia nói: "Tiểu thư, tôi cũng chỉ là cấp dưới."
Nói xong l9iwf này, người nọ liều tắt máy.
Hạ Nguyệt nhíu mày, đưa tay lên cầm đầy suy tư: "'Chuyện gì vậy? Không lẽ người đó nhúng tay vào.."
Cô xoa đầu đầu mình, khó chịu nói: "Thật rất rối mà."
Chợt một tiếng động vang lên. Hạ Nguyệt giật mình, quay đầu về hướng tiếng động quát lên: "Ai!"
Từ bên trong bóng tối, Thanh Đồng với vẻ mặt phức tạp bước ra, cô nhẹ giọng lên tiếng: "Là tôi."
Ánh mắt Hạ Nguyệt hiện lên sự không vui khi nhìn thấy người đến là Thanh Đồng, cô liền khó chịu quay đi mà không nói câu nào.
"Chờ đã Hạ Dương!"
Nhìn thấy Hạ Nguyệt muốn quay đi, Thanh Đồng không khỏi vội vàng đi lên kéo lấy tay Hạ Nguyệt lại.
Hạ Nguyệt quay đầu, trên vẻ mặt đã xuất hiện sự khong kiên nhẫn. Hất mạnh tay Thanh Đồng ra.
Thanh Đồng sững sờ khi nhìn thấy Hạ Nguyệt mang vẻ mặt này. Vì trước kia Hạ Nguyệt cho dù không thích cô, nhưng Hạ Nguyệt vẫn luôn thể hiện một vẻ mặt nhàn nhạt. Nhưng bây giờ ngây cả vẻ nhàn nhạt ấy, Hạ Nguyệt cũng không muốn diễn với cô nữa.
Trong lòng Thanh Đồng có chút khó chịu.
Thanh Đồng nhìn Hạ Nguyệt. Cô hơi do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Chuyện trên hot search là cô làm đúng không. Có phải cô đã dùng tiền để mua hot search rồi để đổ oan xho Tiểu Liên đúng chứ!"
Ánh mắt Hạ Nguyệt lạnh xuống, cô quay đi, lạnh lùng nói lại một câu: "Tôi không muốn nói nhiều với kẻ ngốc, vậy nên đừng có làm phiền tôi."
Nói rồi Hạ Nguyệt liền quay đi mà không thèm nhìn lại.
Nhưng Thanh Đồng vội chạy lên, cản lại đường đi của Hạ Nguyệt, cô tràn đầy tức giận nói lớn: "Hạ Dương! Sao cô có thể độc ác như vậy! Cô chỉ vì trận cá cược của tôi và cô, mà bắt buộc phải làm đến thế này sao!"
Hạ Nguyệt nhìn Thanh Đồng, cô chỉ cảm thấy bản thân mình mấy hôm nay rất là nực cười. Cô không chút do dự đẩy mạnh Thanh Đồng đang cản đường ra, rồi lạnh lùng lướt qua người Thanh Đồng: "Thay vì cô đến đây hỏi tôi, sao cô không đi hỏi học muội của mình sự thật. Hay là cô không dám hỏi."
Thanh Đồng sửng người trước mấy lời nói của Hạ Nguyệt. Nhưng khi cô hoàn hồn, Hạ Nguyệt đã đi xa.
Đứng trong bóng tối, cô lại nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Hôm qua, khi buổi quay vừa kết thúc, cô mệt mỏi quay về khách sạn.
Khi vừa nhìn thấy người ngồi quay lưng trước cửa chính là Bạch Lam. Cô đã sốt đến mức không nói được gì.
Phải, cô cho rằng Bạch Lam đến khách sạn là vì tin tức Hạ Nguyệt bị bôi đen trên hot search. Và điều đó, khiến tâm trạng cô như rơi vào đấy vực.
Nhưng rồi, có một người khác từ trong nhà tắm bước ra, nhìn bộ đồ trên người nữ nhân đang mặc.
Cô cũng đã nhận ra người đó. Người đó, không ai khác là người cô đã cho và phòng... Là Vương Ngữ Yên.
Người mệnh danh là nữ Vương.
Khi đó, khỏi phải nói cô đã thấy ghen tị với Hạ Nguyệt bao. Vì Hạ Nguyệt lúc bệnh có Bạch Lam bên cạnh, và ngây cả Vương Ngữ Yên, một người mà cô thân tượng.
Cô sau khi nhìn thấy cảnh đó, cô đã rời đi mà không chút do dự. Và cả đêm hôm qua, cô đã không thể ngủ, chỉ biết đi lang thang bên ngoài. Cho đến sáng hôm nay, cô nghe được lờ mờ chuyện hot search từ Hàn Du.
Thật ra khi đó cô không nghe họ nói gì, chỉ có biểu cảm chột dạ của Hàn Du khiến cô nhận ra họ
dang noi xลิ้น minh.
Đương nhiên, cô có chút không tin Hạ Nguyệt nói xấu mình. Nhưng vì điện thoại đã vỡ vào tối hôm qua, khiến cô không thể biết trên hot search có chuyện gì.
Mãi cho đến ban nãy.
Tiểu Liên tìm đến, Em ấy quỳ xuống xin cô nói giúp em vài lời trước mặt Hạ Nguyệt. Ban đầu cô còn không hiểu, nhưng khi Tiểu Liên đưa cho cô xem hot search, khiến một lần nữa, tâm cô liền vỡ nát như chiếc điện thoại hôm qua.
Và cô đã chạy đến đây, không biết là trùng hợp hay sao. Khi mà cô lại nghe Hạ Nguyệt đang nói chuyện điện thoại, còn tình nghe được việc Hạ Nguyệt đang muốn thực hiện kế hoạch gì đó.
Không chút nghĩ ngợi, cô cho rằng Hạ Nguyệt đang muốn tính kế Tiểu Liên, khiến cô chỉ cảm thấy trong người mình có một ngọn lửa giận dữ.
Chỉ là hình ảnh Hạ Nguyệt mỉm cười khiến cô có chút phân vân và phức tạp.
Khi bị Hạ Nguyệt phát hiện, cô đã đứng ra. Một đích cũng chỉ là muốn nghe chính miệng Hạ Nguyệt xác nhận.
Thanh Đồng nhìn về hướng Hạ Nguyệt rời đi. Nhớ lại ánh mắt Hạ Nguyệt nhìn mình. Ánh mắt đó, như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Mình... Bị làm sao thế này... Rốt cuộc mình nên tin ai đây!?"
Hạ Nguyệt bên này cũng chẳng khá hơn, cô bước vào trong xe mà vẻ mặt vẫn khó chịu không vui.
Dao Quang là người cầm lái, cô nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Hạ Nguyệt không vui, cô không khỏi bất ngờ hỏi: "Dương Dương à, bộ có chuyện gì khiến em không vui à?"
Hạ Nguyệt nhắm mắt dựa và ghế, nhưng sự khó chịu vẫn còn hiện trên mặt: "Không gì, chỉ là vừa mới nói chuyện cùng một kẻ ngốc, nên em có chút khó chịu."
Dao Quang không khỏi toát mồi hôi nhìn Hạ Nguyệt. Cô không khỏi nghi hoặc nhìn qua Hoa Anh ngồi ghế phụ lái.
Hoa Anh cũng nhìn lại, nhưng rồi cô cũng lắc đầu tỏ ý bản thân cũng không biết.
Hạ Nguyệt dựa vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chợt, cô nhìn thấy một nữ nhân với mái tóc bạch kim, kéo theo Thanh Đồng vội vàng đi lên một chiếc xe sang trọng.
Vài người trong đoàn đang dọn đồ, một vài người dù nhìn thấy, nhưng họ cũng xem như chuyện vừa rồi không tồn tại mà quay đi.
"Nữ nhân vừa rồi..."
Có lẽ đây là lần đầu tiên bà quay phim mà có thể quay 50 cảnh quay chỉ trong một ngày thế này, là điều trước giờ chưa từng có. Ngây cả có là Vương Ngữ Yên diễn, cũng chưa chắc được nhanh như vậy.
Hôm nay, Hạ Nguyệt có 40 cảnh quay, và mỗi cảnh quay có Hạ Nguyệt thủ vai, điều có thể quay xong sau 1 lần, chỉ có vài cảnh đóng chung nên nhân viên nọ mắc lỗi làm hỏng. Còn lại Hạ Nguyệt điều quay đúng 1 lần là qua.
Giống như, Hạ Nguyệt không hề diễn, mà em giống như đang bắt chước nhân vật trong truyện. Nhưng nó lại hoàn hảo đến mức không thể nhìn ra sai lầm. Và cũng không thể tìm ra điểm nhân vật đột phá nào.
Bà đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt đứng sau hậu trường, một nơi khuất mắt và ít người lui đến. Trong lòng bà lại có chút chờ mong điều tiếp theo đến từ Hạ Nguyệt.
Hàn Chu vỗ tay, đối với những nhân viên hậu trường thông báo: "Được rồi, mọi người! Cảnh quay hôm nay kết thúc, mọi người dọn dẹp đến điểm quay tiếp theo thôi!"
Hạ Nguyệt đứng sau cánh gà, một nơi mà dường như không có ai qua lại. Các thùng trang phục được đóng gói, lại vô tình che đi cơ thể cô.
Bàn tay thon dài cầm điện thoại, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, không còn bộ dáng hời hợt của thường ngày, nói vào đầu dây bên kia:"Ra chuyện đó là anh làm sao. Tôi còn nghĩ là Dương nguyệt hay Cẩm thiên nữa chứ."
"Thật xin lỗi tiểu thư, vốn chúng tôi chỉ mới về nước, đáng lẽ không nên nhúng tay, nhưng đứng nhìn người đứng đầu bị bôi đen, chúng tôi cũng không thể ngồi yên."
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài, lặng nhìn những nhân viên trong đoàn phim đang tích cực dọn dẹp:
"Nghe đây, tôi không muốn kế hoạch của mình sẽ xảy ra sai xót nào. Nếu tôi phát hiện chuyện này lại xảy ra, tôi chỉ có thể thay người lãnh đạo thôi."
Vừa nghe đến lời này, người ở đầu đây bên kia liền yên lặng, cuối cùng giọng nói lại yếu ớt nói: "Cái đó, nhưng tiểu thư à..."
Hạ Nguyệt hơi nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"A không, chẳng có gì."
Giọng nói kia nói: "Tiểu thư, tôi cũng chỉ là cấp dưới."
Nói xong l9iwf này, người nọ liều tắt máy.
Hạ Nguyệt nhíu mày, đưa tay lên cầm đầy suy tư: "'Chuyện gì vậy? Không lẽ người đó nhúng tay vào.."
Cô xoa đầu đầu mình, khó chịu nói: "Thật rất rối mà."
Chợt một tiếng động vang lên. Hạ Nguyệt giật mình, quay đầu về hướng tiếng động quát lên: "Ai!"
Từ bên trong bóng tối, Thanh Đồng với vẻ mặt phức tạp bước ra, cô nhẹ giọng lên tiếng: "Là tôi."
Ánh mắt Hạ Nguyệt hiện lên sự không vui khi nhìn thấy người đến là Thanh Đồng, cô liền khó chịu quay đi mà không nói câu nào.
"Chờ đã Hạ Dương!"
Nhìn thấy Hạ Nguyệt muốn quay đi, Thanh Đồng không khỏi vội vàng đi lên kéo lấy tay Hạ Nguyệt lại.
Hạ Nguyệt quay đầu, trên vẻ mặt đã xuất hiện sự khong kiên nhẫn. Hất mạnh tay Thanh Đồng ra.
Thanh Đồng sững sờ khi nhìn thấy Hạ Nguyệt mang vẻ mặt này. Vì trước kia Hạ Nguyệt cho dù không thích cô, nhưng Hạ Nguyệt vẫn luôn thể hiện một vẻ mặt nhàn nhạt. Nhưng bây giờ ngây cả vẻ nhàn nhạt ấy, Hạ Nguyệt cũng không muốn diễn với cô nữa.
Trong lòng Thanh Đồng có chút khó chịu.
Thanh Đồng nhìn Hạ Nguyệt. Cô hơi do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Chuyện trên hot search là cô làm đúng không. Có phải cô đã dùng tiền để mua hot search rồi để đổ oan xho Tiểu Liên đúng chứ!"
Ánh mắt Hạ Nguyệt lạnh xuống, cô quay đi, lạnh lùng nói lại một câu: "Tôi không muốn nói nhiều với kẻ ngốc, vậy nên đừng có làm phiền tôi."
Nói rồi Hạ Nguyệt liền quay đi mà không thèm nhìn lại.
Nhưng Thanh Đồng vội chạy lên, cản lại đường đi của Hạ Nguyệt, cô tràn đầy tức giận nói lớn: "Hạ Dương! Sao cô có thể độc ác như vậy! Cô chỉ vì trận cá cược của tôi và cô, mà bắt buộc phải làm đến thế này sao!"
Hạ Nguyệt nhìn Thanh Đồng, cô chỉ cảm thấy bản thân mình mấy hôm nay rất là nực cười. Cô không chút do dự đẩy mạnh Thanh Đồng đang cản đường ra, rồi lạnh lùng lướt qua người Thanh Đồng: "Thay vì cô đến đây hỏi tôi, sao cô không đi hỏi học muội của mình sự thật. Hay là cô không dám hỏi."
Thanh Đồng sửng người trước mấy lời nói của Hạ Nguyệt. Nhưng khi cô hoàn hồn, Hạ Nguyệt đã đi xa.
Đứng trong bóng tối, cô lại nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Hôm qua, khi buổi quay vừa kết thúc, cô mệt mỏi quay về khách sạn.
Khi vừa nhìn thấy người ngồi quay lưng trước cửa chính là Bạch Lam. Cô đã sốt đến mức không nói được gì.
Phải, cô cho rằng Bạch Lam đến khách sạn là vì tin tức Hạ Nguyệt bị bôi đen trên hot search. Và điều đó, khiến tâm trạng cô như rơi vào đấy vực.
Nhưng rồi, có một người khác từ trong nhà tắm bước ra, nhìn bộ đồ trên người nữ nhân đang mặc.
Cô cũng đã nhận ra người đó. Người đó, không ai khác là người cô đã cho và phòng... Là Vương Ngữ Yên.
Người mệnh danh là nữ Vương.
Khi đó, khỏi phải nói cô đã thấy ghen tị với Hạ Nguyệt bao. Vì Hạ Nguyệt lúc bệnh có Bạch Lam bên cạnh, và ngây cả Vương Ngữ Yên, một người mà cô thân tượng.
Cô sau khi nhìn thấy cảnh đó, cô đã rời đi mà không chút do dự. Và cả đêm hôm qua, cô đã không thể ngủ, chỉ biết đi lang thang bên ngoài. Cho đến sáng hôm nay, cô nghe được lờ mờ chuyện hot search từ Hàn Du.
Thật ra khi đó cô không nghe họ nói gì, chỉ có biểu cảm chột dạ của Hàn Du khiến cô nhận ra họ
dang noi xลิ้น minh.
Đương nhiên, cô có chút không tin Hạ Nguyệt nói xấu mình. Nhưng vì điện thoại đã vỡ vào tối hôm qua, khiến cô không thể biết trên hot search có chuyện gì.
Mãi cho đến ban nãy.
Tiểu Liên tìm đến, Em ấy quỳ xuống xin cô nói giúp em vài lời trước mặt Hạ Nguyệt. Ban đầu cô còn không hiểu, nhưng khi Tiểu Liên đưa cho cô xem hot search, khiến một lần nữa, tâm cô liền vỡ nát như chiếc điện thoại hôm qua.
Và cô đã chạy đến đây, không biết là trùng hợp hay sao. Khi mà cô lại nghe Hạ Nguyệt đang nói chuyện điện thoại, còn tình nghe được việc Hạ Nguyệt đang muốn thực hiện kế hoạch gì đó.
Không chút nghĩ ngợi, cô cho rằng Hạ Nguyệt đang muốn tính kế Tiểu Liên, khiến cô chỉ cảm thấy trong người mình có một ngọn lửa giận dữ.
Chỉ là hình ảnh Hạ Nguyệt mỉm cười khiến cô có chút phân vân và phức tạp.
Khi bị Hạ Nguyệt phát hiện, cô đã đứng ra. Một đích cũng chỉ là muốn nghe chính miệng Hạ Nguyệt xác nhận.
Thanh Đồng nhìn về hướng Hạ Nguyệt rời đi. Nhớ lại ánh mắt Hạ Nguyệt nhìn mình. Ánh mắt đó, như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Mình... Bị làm sao thế này... Rốt cuộc mình nên tin ai đây!?"
Hạ Nguyệt bên này cũng chẳng khá hơn, cô bước vào trong xe mà vẻ mặt vẫn khó chịu không vui.
Dao Quang là người cầm lái, cô nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Hạ Nguyệt không vui, cô không khỏi bất ngờ hỏi: "Dương Dương à, bộ có chuyện gì khiến em không vui à?"
Hạ Nguyệt nhắm mắt dựa và ghế, nhưng sự khó chịu vẫn còn hiện trên mặt: "Không gì, chỉ là vừa mới nói chuyện cùng một kẻ ngốc, nên em có chút khó chịu."
Dao Quang không khỏi toát mồi hôi nhìn Hạ Nguyệt. Cô không khỏi nghi hoặc nhìn qua Hoa Anh ngồi ghế phụ lái.
Hoa Anh cũng nhìn lại, nhưng rồi cô cũng lắc đầu tỏ ý bản thân cũng không biết.
Hạ Nguyệt dựa vào ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chợt, cô nhìn thấy một nữ nhân với mái tóc bạch kim, kéo theo Thanh Đồng vội vàng đi lên một chiếc xe sang trọng.
Vài người trong đoàn đang dọn đồ, một vài người dù nhìn thấy, nhưng họ cũng xem như chuyện vừa rồi không tồn tại mà quay đi.
"Nữ nhân vừa rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.